Mấy năm nay sức ăn của Tiêu Ngôn Vị vốn đã ít, ăn một cái bánh bao là không ăn thêm được nữa. Tán gẫu với Ngụy Trì một lúc, y bèn nói muốn về ngủ.
Ngụy Trì nhìn theo bóng y đi khuất, rồi mới vào nhà ăn cơm cùng Lão Diêu. Lão Diêu đang ngồi bên bàn, thấy hắn vào thì gọi: “Ăn chưa no phải không?”
“Vâng.” Ngụy Trì lại rửa tay lần nữa, nước còn chưa kịp khô đã tiện tay vẩy hai cái rồi ngồi xuống bên bàn.
Diêu Đại Bảo ăn cơm xong chẳng biết lại chạy đi đâu chơi rồi, trong nhà chỉ còn lại Ngụy Trì và Lão Diêu.
Hắn nhìn Lão Diêu, muốn nói lại thôi.
Lão Diêu ăn rất nhanh. Ông cầm thêm một cái bánh bao, khẽ hất cằm ra phía cửa: “Muốn hỏi về cậu thanh niên kia à?”
“Dạ.” Ngụy Trì gật đầu.
Lão Diêu đặt bánh bao xuống, thở dài một hơi.
Hôm đó Lão Diêu gánh hai sọt rau ra thị trấn bán, lúc sắp dọn hàng thì trông thấy Tiêu Ngôn Vị xách một cái vali nhỏ, bước xuống từ xe khách.
Tóc y rối bù, chắc là đã ngủ một giấc trên xe. Mí mắt y vẫn còn sụp xuống, cử động chậm chạp nhìn quanh bốn phía, sau đó thì đứng yên bất động.
Hôm đó trong thị trấn vừa hay có phiên chợ lớn, gần trưa cũng sắp tan chợ, người qua kẻ lại chen chúc nhau đi ngang qua người Tiêu Ngôn Vị.
Tiêu Ngôn Vị đứng đó chẳng có chút tinh thần nào, bị người này va phải một cái, người kia đẩy vào một cái, mà y thì trông như chưa tỉnh ngủ, cứ chôn chân bất động tại chỗ.
Vị trí y đứng đúng ngay giao lộ, ở đó có một quán bán canh lòng dê. Chủ quán thấy y cứ đứng mãi không đi, tưởng y muốn ăn nên đã gọi y hai tiếng.
Tiêu Ngôn Vị không đáp, chỉ ngước mắt nhìn về phía xa xăm. Khí chất trên người y rất đặc biệt, giống như đang sa cơ lỡ vận, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác.
“Trông cứ vô hồn ấy.” Lão Diêu dùng một từ như vậy để miêu tả.
Tiêu Ngôn Vị vô hồn cứ đứng ở đó mãi cũng không được, Lão Diêu bèn đặt đòn gánh xuống rồi đi tới, “Cậu trai trẻ?”
Tiêu Ngôn Vị không phản ứng.
Lão Diêu không cao, ông phải ngửa mặt lên nhìn Tiêu Ngôn Vị. Mà y lại đang ngẩng đầu, thế nên Lão Diêu chỉ có thể nhìn rõ khóe miệng mím chặt của y.
Lão Diêu chùi tay vào người, rồi vỗ nhẹ lên cánh tay Tiêu Ngôn Vị, “Cậu trai trẻ?”
Lần này Tiêu Ngôn Vị có đôi chút phản ứng, ánh mắt y vô định nhìn ông hai cái, rồi chớp mắt vài lần như thể đã hoàn hồn.
“Cậu định đi đâu?” Lão Diêu hỏi, đồng thời nhắc y lùi vào trong lề đường một chút, “Cậu đứng đây vướng lắm, xe cộ đi qua đụng vào thì không hay đâu.”
Tiêu Ngôn Vị bước vào trong vài bước, giơ tay chỉ về phía ngọn núi xa xa, hỏi Lão Diêu: “Đây là đâu ạ?”
Lão Diêu nhìn theo hướng tay y chỉ, chính là dãy núi của thôn mình.
Ông nói cho y biết địa danh, Tiêu Ngôn Vị lại hỏi: “Có thể lên đó được không?”
“Cậu…” Lão Diêu nhíu mày, định hỏi y đến thăm họ hàng hay tìm ai. Nhưng trong thôn chắc chắn không có ai có người thân như vậy cả, mà nhìn y cũng chẳng giống giáo viên tình nguyện hay cán bộ hỗ trợ vùng cao. Thoáng chốc, ông không biết nên hỏi tiếp thế nào.
Tiêu Ngôn Vị hoàn hồn, phản ứng vẫn rất nhanh: “Cháu đến đây vẽ ký họa.”
Y vừa nói vừa giơ chiếc máy ảnh trong tay lên.
Lão Diêu nhìn Tiêu Ngôn Vị, thấy y cũng không giống người đi tìm cảm hứng. Ban đầu ông vốn không định để ý, nhưng lại thật sự thấy không yên tâm, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Cậu có người quen ở đây à?”
Tiêu Ngôn Vị hơi khựng lại, rồi lắc đầu: “Cháu không có.”
“Thế là cậu cứ thế này mà đến sao?” Lão Diêu khá bất lực, “Đến nơi rồi chỗ ăn chỗ ở cũng không có, cậu tính sao đây?”
Tiêu Ngôn Vị hoàn toàn không nghĩ đến khía cạnh này. Y li.ếm môi, mắt trông chờ nhìn Lão Diêu.
Lão Diêu chần chừ một lát, thở dài. Rồi ông đi tới xốc đòn gánh lên vai, hất cằm về phía y, “Nhà thằng con tôi đang để không đấy, cậu đến ở tạm đi.”
Tiêu Ngôn Vị xách vali đi theo ông, nói cảm ơn xong lại thấy quá sơ sài, y bèn bổ sung: “Cháu sẽ trả tiền thuê.”
Lão Diêu vốn không định lấy tiền của y. Nhà ông để trống cũng chẳng có ai ở, con trai con dâu tuy vất vả bên ngoài nhưng kiếm được không ít, thêm một người ở cũng chẳng phiền hà gì. Nhưng ông vẫn đáp: “Được.”
Từ thị trấn về thôn không có xe khách, Lão Diêu dẫn Tiêu Ngôn Vị đi bộ tám cây số. Tiêu Ngôn Vị bước thấp bước cao đi theo ông, chẳng kêu ca câu nào.
Ông dẫn Tiêu Ngôn Vị đến căn nhà bỏ không, “Cậu đi cùng tôi hay là ở đây đợi tôi một lát?”
Tiêu Ngôn Vị cúi đầu nhìn đôi giày trắng đã dính đầy bùn của mình, “Cháu chờ một lát vậy.”
Lão Diêu gật đầu, gánh đòn gánh về nhà. Hơn nửa tiếng sau quay lại, ông thấy Tiêu Ngôn Vị đang đứng bên cạnh cái giường đất trong phòng ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, đến mức ông vào lúc nào cũng không hay. Lão Diêu vừa cất tiếng còn làm y giật nảy mình.
Lão Diêu mang một cái chổi nhỏ đến quét giường cho y, giúp y trải chăn đệm, rồi nói: “Cứ ở tạm đây đã.”
Tiêu Ngôn Vị gật đầu, khó có lúc trên mặt lộ ra ý cười: “Cảm ơn chú.”
“Gọi Lão Diêu là được rồi.” Lão Diêu đáp, “Tôi dẫn cậu đi mua ít đồ, tiện làm quen đường sá.”
Buổi trưa Lão Diêu về muộn nên cũng chưa ăn cơm. Dẫn Tiêu Ngôn Vị đi mua sắm xong xuôi thì đã gần bốn giờ chiều, ông bèn bảo y về nhà mình ăn cùng.
Tiêu Ngôn Vị lắc đầu, “Cháu không đói.”
Lão Diêu không nói được y, chỉ đành hỏi y định đi đâu vẽ ký họa.
Tiêu Ngôn Vị cũng không có kế hoạch gì, y ngáp một cái, xua xua tay, “Cháu về ngủ một lát đã.”
Y nói xong thì về luôn, chẳng thấy ra ngoài nữa. Chuyện vẽ ký họa cứ như thể chỉ là một câu nói đùa, đến mức ngay cả khi Diêu Đại Bảo muốn dẫn y lên núi, y cũng không chịu đi.
“Cháu đưa cậu ấy đi rồi.” Ngụy Trì chen vào một câu.
“Hả? Đi rồi à?” Lão Diêu sững sờ, “Không phải nó không chịu lên núi sao?”
Ngụy Trì nhớ lại cảnh Tiêu Ngôn Vị ở trên đỉnh núi cứ bất chấp đi về phía vách đá, bèn nhíu mày.
Lão Diêu không hỏi thêm gì nữa, chỉ thở dài một hơi nặng nề: “Hai đứa cũng trạc tuổi nhau, lại đến từ cùng một nơi, có rảnh thì trò chuyện nhiều vào. Thằng bé này trông hơi…”
Hơi thế nào thì Lão Diêu không nói rõ, nhưng Ngụy Trì cảm thấy hắn và ông có cùng suy nghĩ.
Tiêu Ngôn Vị trông có hơi… không còn thiết sống nữa.
Ngụy Trì đáp một tiếng, nói là cháu hiểu rồi.
Tiêu Ngôn Vị nói là về ngủ, nhưng thực ra chẳng buồn ngủ chút nào. Y ngẩn người nhìn cái tủ gỗ lớn một lúc, rồi lại ngồi dậy đi qua phía bên kia giường lục tìm, lấy ra chiếc điện thoại đã lâu không động đến.
Điện thoại hết pin từ lâu nên đã bị sập nguồn. Y lại bới từ trong vali ra bộ sạc, cắ.m vào đợi máy khởi động lại.
Chắc đây đúng là thời điểm “may mắn” mà Ngụy Trì từng nói*. Điện thoại vừa bật lên là đủ loại tin nhắn hổ lốn nhảy vào, lắt nhắt tổng cộng cũng phải mấy chục tin.
(*) Cho ai không nhớ thì ở chương 2 Ngụy Trì đã nói như này: “Không có tín hiệu. Tốc độ mạng rất chậm, khi nào may mắn thì có thể có.”
Y đã quá lâu không liên lạc với ai. Người có thể kiên trì không ngừng gửi tin nhắn cho y, ngoài nhà mạng ra thì chỉ có quảng cáo.
Những tin nhắn rác đó Tiêu Ngôn Vị chẳng buồn đọc, cứ thế vuốt sang trái xóa hết.
Đợi đến khi dọn dẹp xong, những tin nhắn thực sự được lưu trong danh bạ của y cũng chẳng còn lại mấy.
Tiêu Ngôn Vị đếm thử, tổng cộng 7 tin, đều do cùng một người gửi.
Bạn nối khố của y, Tân Triết.
Tân Triết nhắn tin cứ như có hiệu ứng âm thanh đi kèm. Mấy dòng chữ vừa đập vào mắt, Tiêu Ngôn Vị lập tức có cảm giác như gã đã đứng ngay trước mặt y, giơ tay chỉ vào y mà chửi.
Hai tin nhắn đầu giọng điệu giống hệt nhau, chỉ khác nhau ở từ chửi tục. Mỗi tin cũng cỡ gần trăm chữ, nhưng chung quy ý chính vẫn là: “Tiêu Ngôn Vị, mẹ kiếp, rốt cuộc mày còn định giày vò bản thân đến bao giờ hả”.
Từ tin thứ 4 đến tin thứ 6 thì không còn chửi bậy nữa, mà toàn là những đoạn dài dòng nói với y rằng cuộc sống tươi đẹp biết bao, bảo y mở to đôi “mắt chó” của mình ra mà nhìn.
Dĩ nhiên, đặt trong bối cảnh bị hàng loạt câu chửi thậm tệ vây quanh, hai chữ “mắt chó” này đã được coi là lịch sự khách sáo lắm rồi.
Phải biết rằng, Tân Triết hễ mở miệng chửi người là mấy từ đầu tiên kiểu gì cũng bị tự động kiểm duyệt, vì chúng chẳng có nội dung trọng tâm nào cả, toàn là mấy trợ từ ngữ khí kiểu như “đ*t cụ nhà mày” mà thôi.
Đến tin thứ 7, cảm xúc của Tân Triết cũng dịu lại, chỉ còn một câu ngắn ngủn chiếm chưa hết một dòng: “Ngôn Ngôn, mày đừng nghĩ quẩn.”
Tiêu Ngôn Vị nhìn chằm chằm dòng chữ này hồi lâu, nghĩ bụng: Tao đâu có nghĩ quẩn, tao nghĩ thông suốt lắm mà.
Nhưng vừa thầm nghĩ xong, y lại nhớ đến hành động như thể bị trúng tà mà cứ đi về phía vách đá của mình lúc sáng, tức thì cảm thấy câu nói này hơi thiếu sức thuyết phục.
Ngón tay y khựng lại, y muốn nhắn cho Tân Triết một cái gì đó, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nên nhắn gì, cuối cùng bèn tắt máy ném sang một bên đi ngủ bù.
Có lẽ đúng như lời Lão Diêu nói, không gian ở đây tốt, Tiêu Ngôn Vị vừa nằm một lúc đã ngủ thiếp đi.
Có điều chất lượng giấc ngủ của y trước nay vẫn không được ổn, rất ít khi không bị mất ngủ, mà dù có ngủ thì cũng hay mơ.
Mơ thấy gì thì tùy duyên, dù sao cũng chỉ là một đống lộn xộn chẳng có đầu đuôi, hai năm nay y gần như chưa từng có giấc mơ nào tốt đẹp. Khi tỉnh dậy sau cơn mơ, lúc nào người y cũng đầy mồ hôi lạnh, có lúc thậm chí còn không thể nào tỉnh lại nổi.
Nhưng lần này, Tiêu Ngôn Vị bị tiếng động ở cổng làm cho thức giấc.
Cánh cổng nhà Lão Diêu làm bằng gỗ, bản lề đã hơi cũ, mỗi lần đẩy ra sẽ phát ra tiếng “kẽo kẹt” rất to. Bình thường y không thích âm thanh đó lắm, nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng êm tai.
Tiếng “kẽo kẹt” vừa vang lên, những tiếng còi hú inh ỏi của xe cảnh sát và xe cứu thương trong giấc mơ cũng dần dần rút đi như thủy triều, chỉ để lại trong tâm trí còn chưa tỉnh táo hoàn toàn của y vài hình ảnh rời rạc vụn vỡ.
Chưa đầy một phút sau, y nghe thấy có người đi vào, tiếng bước chân đến vị trí đỉnh đầu y rồi dừng lại.
“Ngủ rồi à?” Người vừa đến khẽ hỏi.
Là Ngụy Trì.
Tiêu Ngôn Vị vẫn chưa tỉnh hẳn, không muốn nói chuyện cũng không muốn động đậy, chỉ giả vờ không nghe thấy.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười rất khẽ, dường như Ngụy Trì đã cúi người xuống sát lại gần y hơn.
Hắn càng lúc càng ghé sát lại gần, gần đến mức Tiêu Ngôn Vị cảm thấy hơi thở của hắn phả lên mặt mình. Cuối cùng y không thể chịu nổi nữa, đành phải mở mắt.
Mắt y vừa mới mở ra, Ngụy Trì đã ngay lập tức đứng thẳng người dậy, lùi ra xa.
Tiêu Ngôn Vị ôm chăn ngồi dậy, “Sao anh lại đến đây?”
Y vừa ngủ dậy, trông còn mơ mơ màng màng, giọng nói khàn khàn, ánh mắt cũng không được trong trẻo lắm.
Tiêu Ngôn Vị nói bằng giọng rất nhỏ, nên Ngụy Trì cũng vô thức hạ thấp giọng theo. Hắn nhìn ra ngoài qua cửa sổ, “Tôi mang liềm tới, giúp cậu dọn cỏ.”
Buổi trưa sau khi từ chỗ Lão Diêu về, Ngụy Trì vốn định đọc sách một lát. Nhưng trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh ánh mắt xa xăm của Tiêu Ngôn Vị, khiến lòng hắn bồn chồn không yên, nên đành phải đến tìm y.
Tiêu Ngôn Vị không trả lời ngay, y khoanh chân ngồi trên giường, ánh mắt không biết lại đang nhìn đăm đăm vào đâu, có hơi đờ đẫn.
Ngụy Trì cảm thấy Tiêu Ngôn Vị thậm chí còn chưa nhận thức được bản thân đang nói chuyện với người khác, bèn đưa tay lên huơ huơ trước mặt y, “Vẫn còn mơ hả?”
Tiêu Ngôn Vị giật mình rụt người về sau, đôi mắt y lập tức trợn to, rồi lại chớp nhanh mấy cái, như thể cuối cùng cũng đã phản ứng lại.
Ngụy Trì bật cười: “Mơ thật đấy à?”
Tiêu Ngôn Vị gật đầu, không nói gì thêm.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này chắc là đang có gió, những đám cỏ xanh xanh vàng vàng lay động. Nếu không phải y đang ở đây, có lẽ y cũng sẽ nghĩ nơi này là một cái sân nhỏ hoang tàn nào đó, bị người ta bỏ mặc từ lâu.
“Xuống đi.” Ngụy Trì chìa tay về phía y, “Tôi mang theo hai cái liềm đây.”
Ngón tay Ngụy Trì rất dài, lòng bàn tay có vài vết chai mỏng nhưng không hề thô ráp, ngược lại còn trông rất có lực. Tiêu Ngôn Vị không nắm lấy.
Y đưa tay đập nhẹ vào tay Ngụy Trì một cái, rồi lách qua người hắn bước xuống giường, “Sớm muộn gì cũng có ngày anh mệt chết.”
“Sao cơ?” Ngụy Trì cúi đầu nhìn y.
Tiêu Ngôn Vị xỏ giày đi ra ngoài, thờ ơ đáp: “Anh là đệ tử chân truyền của Lão Diêu đấy à? Còn lo chuyện bao đồng hơn cả ông ấy.”
Tiêu Ngôn Vị vừa mới ngủ dậy, tóc hơi rối, quần áo cũng nhàu nhĩ nên trông rất lười nhác, nhưng so với buổi sáng thì có vẻ mềm mại hơn nhiều.
Ngụy Trì đi theo y, “Chẳng phải chính cậu nói tôi là người tốt sao?”
Căn nhà này có hai gian chính, một gian là phòng ngủ, một gian là bếp kiêm nơi rửa ráy. Tiêu Ngôn Vị không trả lời, chỉ lắc đầu rồi đi ra gian ngoài rửa mặt.
Ngụy Trì đi theo sau y, nhìn y chậm rãi vốc mấy vốc nước táp lên mặt, “Không lạnh à?”
Tiêu Ngôn Vị lấy chiếc khăn từ trên giá xuống lau mặt, “Lạnh.”
Chiếc khăn này chắc là mới mua, chất lượng không tốt lắm, vừa lau mặt một cái đã có mấy sợi lông nhỏ dính trên lông mày y.
Ngụy Trì nhìn y một lúc, rồi giơ tay định giúp y phủi đi. Tiêu Ngôn Vị phản ứng rất nhanh, lập tức ngửa đầu né ra, còn vì đứng không vững mà lảo đảo mấy bước.
Bàn tay Ngụy Trì dừng lại giữa không trung, hắn cũng hơi lúng túng, đành chỉ vào từ xa, “Dính lông tơ kìa.”
Tiêu Ngôn Vị cũng ngây ra một thoáng, cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình hình như hơi quá. Y khẽ ho một tiếng, đưa tay dụi dụi mũi, “Đâu cơ?”
Ngụy Trì đưa tay lên, nhanh chóng gỡ mấy sợi lông tơ dính trên mặt y xuống.
Hai người nhìn nhau một cái, Tiêu Ngôn Vị lại không nhịn được mà bật cười.
Y dựa vào tường, thong thả nói: “Người tốt không giống như anh đâu.”
Ngụy Trì cũng cười theo: “Người tốt thì thế nào?”
Tiêu Ngôn Vị giơ tay gõ nhẹ lên cổ tay Ngụy Trì, “Anh thấy có người tốt nào lại tùy tiện động tay động chân với người khác chưa?”
Nụ cười trên mặt Ngụy Trì dần thu lại. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay buông thõng bên hông của Tiêu Ngôn Vị, cảm thấy đâu đó trong lồng ng.ực lại bắt đầu nóng lên một cách mất kiểm soát.
“Còn không phải là tại cậu đẹp quá hay sao.” Ngụy Trì nói.