Ngày thứ hai kể từ khi Thicha bắt đầu đến công ty làm việc. Việc tạm gác lại công việc thiết kế sở trường để chuyển sang tiếp quản công việc quản lý thực sự không phải điều dễ dàng. Từ sáng đến giờ, cô dồn hết tâm trí vào việc học hỏi, nhưng để hoàn thành từng phần công việc mới, đầu óc cô căng thẳng đến mức tưởng chừng như sắp nổ tung.
Hai ngón tay thon dài đưa lên xoa nhẹ hai bên thái dương, nhưng chưa kịp thư giãn, chiếc smartphone nằm yên trên bàn làm việc bỗng rung lên, báo hiệu có cuộc gọi đến. Thicha thở dài, vươn tay cầm máy lên nghe, gương mặt thoáng nét mệt mỏi.
"Alô?"
[Alô! Dạo này thế nào rồi, tiểu thư Nem? Me cả tháng trời không gọi cho Nem luôn đấy!]
"Nem vẫn ổn, chỉ là dạo này bận quá. Còn cậu, rảnh rỗi rồi nên mới nhớ đến mình à? Mình còn tưởng bị bỏ rơi rồi chứ."
[Có chắc là cậu không quên mình không đó? Mình mà không gọi thì cậu cũng chẳng buồn liên lạc. Và này... đừng nói là cậu quên luôn sinh nhật mình rồi đấy nhé!]
"Bậy nào! Làm sao mà mình quên được!" Thicha vội vàng chối, nhưng giọng điệu có phần lúng túng. Chẳng cần nói cũng biết, cô đã hoàn toàn quên mất ngày đặc biệt của bạn.
[Thôi khỏi chối! Mình không tin đâu, cô nương à. Thật ra, mình gọi là để mời cậu đến dự tiệc sinh nhật mình. Năm nay ba mẹ cho phép mình tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, nên mình rất muốn cậu đến chơi. Lâu rồi không gặp, mình nhớ cậu lắm đó!]
Ngay lập tức, Thicha cảm thấy bối rối. Cô vẫn còn lo lắng về tình trạng của cha cũng như sự an toàn của chính mình. Nhưng dù vậy, từ chối lời mời của bạn lại là điều cô không nỡ.
Merin là một trong số ít những người bạn mà cô thân thiết khi còn học chung. Nhưng sau khi tốt nghiệp, mối quan hệ giữa các thành viên trong nhóm dần nhạt đi theo thời gian, chỉ có Merin là vẫn thường xuyên giữ liên lạc.
Và rồi, vì không đủ dứt khoát để từ chối, Thicha đành nhận lời tham dự buổi tiệc sinh nhật của bạn. "Đi rồi về ngay, không ở lại lâu thì chắc sẽ không sao đâu." Cô tự nhủ để bản thân yên tâm hơn. Nhưng dù đã quyết định, trong lòng cô vẫn không thể gạt bỏ cảm giác bất an.
Những lời dặn dò của Pittinan bất chợt vang lên trong tâm trí, khiến cô càng thêm lo lắng.
"Dù thế nào đi nữa, chị vẫn muốn Nem cẩn thận hơn trước. Khi ra ngoài, nếu có thể, hãy báo cho chị biết trước em đi đâu và khi nào sẽ về, có được không?"
Thicha khẽ thở dài. Cô định bấm số gọi cho Pittinan để báo về kế hoạch của mình, đúng như lời dặn của chị ấy. Nhưng rồi, ý nghĩ rằng có thể làm phiền đến người kia khiến cô chần chừ.
Cô vẫn còn sợ hãi về những chuyện đã xảy ra với mình. Thế nhưng, điều khiến cô lo lắng hơn cả là liệu có phải mình đang quấy rầy Pittinan khi chị ấy đang ở bên cạnh người yêu hay không, giống như lần trước...
Sau vài phút đắn đo, cuối cùng Thicha chọn cách gửi tin nhắn để lại vị trí của mình, kèm theo lời nhắn rằng không cần lo lắng. Cô chỉ đang làm theo lời khuyên của Pittinan. Bởi nếu có chuyện gì xảy ra, ít nhất Pittinan cũng sẽ biết cô đang ở đâu.
Quyết định xong, Thicha lái xe rời khỏi công ty sớm một chút để ghé qua trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật cho bạn. Cô tính toán thời gian sao cho đủ để về nhà tắm rửa, thay đồ và đến điểm hẹn đúng giờ như đã thông báo với Merin.
Mọi thứ diễn ra đúng như dự định. Tuy nhiên, ngay lúc cô vừa lái xe ra khỏi nhà, một cuộc gọi đến bất ngờ vang lên. Nhìn thấy tên người gọi, Thicha liền kết nối với tai nghe và nhấn nhận cuộc gọi.
"Alo, P'Perth? Em đang trên đường đến nhà bạn đây."
[Chị đã bảo em đợi đã mà! Em không đọc tin nhắn chị gửi sao?]
"P'Perth à, em chỉ đi khoảng hai tiếng thôi. Hơn nữa, bây giờ em cũng đã lái xe ra khỏi nhà rồi. Chị đừng lo, cũng không cần phải đi theo em đâu. Em chỉ muốn báo để chị biết em đang ở đâu thôi mà. Vậy nhé, em đang lái xe, lát nữa nói chuyện sau ạ."
Thicha dứt khoát cúp máy rồi tập trung lái xe đến điểm hẹn, hoàn toàn không biết rằng người ở đầu dây bên kia vẫn còn đang vô cùng lo lắng.
Chưa đầy ba mươi phút sau, cô đã có mặt trước nhà Merin đúng giờ hẹn. Ngôi nhà rộng rãi được bao quanh bởi hàng rào lớn, nhưng với số lượng xe sang trọng đỗ san sát, có thể thấy khá nhiều bạn bè đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật tối nay. Không muốn mất thời gian tìm chỗ đậu bên trong, Thicha quyết định đỗ xe ngay cạnh hàng rào bên ngoài, giống như nhiều chiếc xe khác.
Bước xuống xe trong bộ váy màu đào tôn lên làn da trắng mịn, Thicha trông rạng rỡ và thanh lịch. Cô không xa lạ gì với nơi này, vì hồi còn đi học, cô đã đến đây nhiều lần. Do đó, khi bước vào cổng và thấy Merin đứng đợi sẵn để chào đón, cô không hề cảm thấy ngại ngùng hay lúng túng.
"Nem đến rồi! Mừng quá! Lâu lắm rồi không gặp, cậu vẫn xinh đẹp và đáng yêu như ngày nào."
Cô gái có dáng người cao hơn Thicha chỉ vài centimet tiến lại gần, ôm chầm lấy cô với vẻ mặt đầy nhớ nhung. Sau khi cả hai buông nhau ra, Thicha liền đưa hộp quà trên tay cho chủ nhân của bữa tiệc.
"Chúc mừng sinh nhật, Me! Chúc cậu luôn vui vẻ, ngày càng xinh đẹp rạng rỡ nhé."
"Cảm ơn cậu nhiều nhé, Nem. Thật ra hôm nay mình gọi cậu đến không phải để nhận quà đâu, chỉ là nhớ cậu quá, muốn gặp cậu thôi."
"Sinh nhật bạn thân mà, sao mình có thể đến tay không được chứ!"
Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt thanh tú.
"Dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhiều nhé. Nào, mình vào trong thôi. Năm nay mình xin phép ba mẹ tổ chức tiệc bên hồ bơi sau nhà đấy."
"Ba mẹ cậu cũng có mặt trong bữa tiệc chứ? Mình nên vào chào họ trước thì hơn."
"Nếu cậu muốn chào hỏi, chắc mình phải gọi video cho ba mẹ mất thôi, vì họ đang đi công tác nước ngoài hơn một tuần nay rồi."
"Vậy à? Xin lỗi nhé, mình không biết."
Hai cô gái vừa đi vừa trò chuyện, men theo con đường dẫn thẳng ra hồ bơi sau nhà.
Không gian nơi đây đã được biến hóa thành một bữa tiệc ngoài trời ấm cúng, không khác gì những buổi tụ tập thông thường. Ở một góc sân có quầy bar phục vụ đồ uống, bên cạnh là những hàng ghế dài cạnh hồ bơi. Rải rác khắp nơi là những bộ bàn ghế được sắp xếp để nhóm bạn khoảng mười mấy người có thể ngồi lại cùng nhau, thưởng thức bữa tiệc theo ý thích.
Bầu không khí vô cùng thoải mái, chẳng khác gì một buổi họp lớp. Dù Thicha vốn không có nhiều bạn, nhưng khi đưa mắt nhìn xung quanh, cô vẫn nhận ra được không ít gương mặt quen thuộc.
"Mọi người nhìn xem ai đến này! Thành viên mới của chúng ta đây rồi!"
Lời thông báo của chủ nhân bữa tiệc lập tức thu hút sự chú ý của cả nhóm. Thicha nhanh chóng trở thành tâm điểm của những ánh nhìn từ bạn bè xung quanh.
"Chào tiểu thư Thicha! Lâu quá không gặp, cậu vẫn xinh đẹp và đáng yêu như ngày nào nhỉ?"
Lời chào từ người bạn đầu tiên nhanh chóng kéo theo những câu trêu chọc từ những người khác, khiến Thicha chỉ biết mỉm cười đáp lại, cảm giác thân thuộc dần dâng lên trong lòng.
Thicha đáp lại những lời chào hỏi theo phép lịch sự. Dù không thích giao du với nhiều người, nhưng khi cần xuất hiện trong các sự kiện xã hội, cô vẫn biết cách cư xử sao cho phù hợp.
"Nem, cậu ngồi đây đi. Muốn uống gì không? Để mình đi lấy cho."
"Không sao, để mình tự lấy được rồi."
"Cứ ngồi đó đi, để mình lo."
"Nhưng mà..."
"Đây là đồ uống của cô, tiểu thư Thicha. Tôi nghĩ ly punch này sẽ rất hợp với cô đấy. Chắc không định từ chối lòng tốt này đâu nhỉ?"
"À... cảm ơn anh."
Thicha nhìn người đàn ông đang đưa ly nước cho mình với vẻ lịch sự. Khi ai đó có thiện ý, từ chối thẳng thừng cũng không phải phép, nên cô đành nhận lấy ly nước, mỉm cười đáp lễ theo đúng phép tắc.
Cô cảm thấy gương mặt người đàn ông này khá quen, có lẽ là bạn học cùng khóa, nhưng lại không có mối quan hệ thân thiết. Xưa nay, cô ít khi giao du với ai, không phải vì kiêu ngạo như nhiều người nghĩ, mà đơn giản cô không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt.
"Hân hạnh được gặp cô, tôi là Mike. Chúng ta từng gặp nhau nhiều lần, nhưng chưa có dịp làm quen thực sự. Hôm nay, tôi muốn nhân cơ hội này để giới thiệu bản thân. Mong là cô không phiền?"
"À... cũng không đến mức đó đâu. Với lại, anh cứ gọi tôi bằng tên thôi, không cần thêm 'tiểu thư' gì cả."
Thicha không quen với kiểu xưng hô có phần khách sáo này.
"Ồ, xin lỗi nhé. Vậy tôi gọi cô là Thicha nhé? Nếu cô không ngại, tôi có thể ngồi uống cùng được không?"
"À..."
"Mình thấy cũng tốt đấy Nem, có Mike ngồi cùng cậu sẽ có người trò chuyện. Mình không muốn để cậu ngồi một mình khi phải đi tiếp khách."
"Vậy cũng được."
Cô hiểu rõ vai trò của chủ nhà trong một bữa tiệc, nhất là khi Me phải di chuyển liên tục để chào hỏi và quan tâm đ ến mọi người. Thicha không muốn trở thành gánh nặng hay khiến bạn mình phải bận tâm.
Mục đích của cô chỉ là ngồi lại một chút, nhấm nháp ly nước và đợi đến thời điểm thích hợp để cáo từ. Chỉ vậy thôi, chắc cũng không có gì khiến cô phải khó xử.
Thời gian dần trôi qua, bầu không khí tại bàn vẫn tiếp diễn như cũ, các cuộc trò chuyện diễn ra một cách tự nhiên theo tình huống. Thỉnh thoảng, chủ nhân bữa tiệc lại phải di chuyển để nhập hội cùng những nhóm bạn khác.
Thicha nâng ly đồ uống thứ hai lên nhấp một ngụm, ánh mắt liên tục liếc nhìn đồng hồ nhỏ trên cổ tay, vẻ mặt đầy băn khoăn. Sự lo lắng hiện rõ đến mức khiến người đàn ông đang quan sát cô gần như suốt buổi không thể không cất lời hỏi.
"Thicha định về sớm à? Tôi thấy cô cứ nhìn đồng hồ suốt."
"À... thật ra tôi không định ở lại muộn. Dự tính sau khi thổi nến xong sẽ xin phép về luôn."
"Vậy chắc cũng sắp đến lúc rồi. Năm phút nữa là chín giờ tối rồi."
Anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, và quả nhiên thời gian cũng không chênh lệch mấy so với dự đoán. Chỉ ít phút sau, những người bạn đã bắt đầu ngà ngà say lần lượt tụ tập quanh chiếc bánh kem lớn, chuẩn bị thắp nến chúc mừng sinh nhật chủ nhân bữa tiệc.
"Vậy chúng ta ra đó luôn nhé?"
"Được."
Không chút do dự, vì trong lòng chỉ mong thoát khỏi bầu không khí này càng nhanh càng tốt, Thicha nhanh chóng sải bước cùng anh ta, hòa vào đám đông đang tụ tập.
Sau khi hoàn thành nghi thức thổi nến, Thicha lặng lẽ rời khỏi đám đông, tìm cơ hội thích hợp để chào tạm biệt chủ nhân bữa tiệc. Nhưng đúng lúc ấy...
"Cô định về luôn à, Thicha?"
"Vâng, cảm ơn anh rất nhiều vì buổi tối hôm nay, và cũng cảm ơn vì đã dành thời gian trò chuyện với tôi."
"Không có gì đâu, tôi rất vui lòng mà. Chỉ tiếc là cô phải về sớm. Nhưng không sao, hy vọng lần sau chúng ta sẽ có dịp gặp lại. Trước khi về, cô có thể uống thêm một ly này không? Coi như để chúc cho tình bạn của chúng ta."
Chỉ mong thoát khỏi bầu không khí này càng nhanh càng tốt, Thicha không nghĩ ngợi nhiều mà đưa tay đón lấy ly rượu cuối cùng từ anh ta. Cô uống cạn trong một hơi, đúng lúc đó, chủ nhân bữa tiệc cũng vừa tiến lại gần.
Không chần chừ, cô liền tranh thủ nói lời tạm biệt với bạn mình. Dù đối phương có ý muốn tiễn cô ra xe, nhưng Thicha nhẹ nhàng từ chối, không muốn kéo bạn rời khỏi bữa tiệc trong lúc vẫn đang bận rộn tiếp đón mọi người.
Vì vậy, khi người đàn ông theo sát cô từng bước đường đưa ra đề nghị giúp đỡ, Thicha gần như không thể tìm được lý do để từ chối. Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống gượng gạo này càng sớm càng tốt.
"Xe của Thicha là chiếc nào vậy?"
"Chiếc này ạ. Cảm ơn anh đã đưa tôi ra đây, nhưng tôi xin phép đi trước."
"Khoan đã, Thicha."
Nhận thấy sự bất thường ở cô gái nhỏ nhắn trước mặt khi cô cúi xuống tìm thứ gì đó trong túi xách, người đàn ông bất giác vươn tay nắm lấy cổ tay cô, giữ cô lại mà không hề do dự.
"Thicha có chắc là mình còn đủ sức lái xe không? Để tôi đưa về nhé?"
"Không cần đâu, tôi vẫn lái được. Cảm ơn anh."
Cô cố gắng giật tay ra khỏi sự kiềm giữ của anh ta, nhưng không dễ dàng gì. Không những không buông tay, anh ta còn ngang nhiên giật lấy chìa khóa xe từ tay cô như thể đó là chuyện hiển nhiên.
"Trả chìa khóa cho tôi ngay!"
"Để tôi đưa cô về đi, nhìn cô thế này tôi không nghĩ là cô còn đủ sức lái xe đâu."
"Tôi có thể tự quyết định điều đó. Còn bây giờ, tôi nghĩ tốt nhất là anh nên bỏ tay khỏi em gái tôi ngay lập tức và trả chìa khóa lại đây!"
Lần này, giọng nói lạnh lùng không xuất phát từ người đang bắt đầu cảm thấy cơ thể mình có điều bất ổn, mà từ một giọng trầm vang lên từ phía sau.
Một người phụ nữ cao lớn vừa nhảy xuống từ chiếc xe đậu cách đó không xa.
Pittinan chăm chú quan sát từng hành động của gã đàn ông đối diện, người giờ đây đã cứng đờ, mặt mũi tái mét. Đôi mắt sắc bén của cô lia thẳng vào bàn tay kia, và ngay lập tức, anh ta vội buông cổ tay nhỏ bé ấy ra như thể vừa bị điện giật.
"P'Perth..."
"Lên xe ngay. Em nghĩ gì mà để bản thân say đến mức này hả?"
Không chỉ quát mắng, Pittinan còn thẳng tay giật lại chìa khóa xe từ tay gã đàn ông đang đứng chết trân, rồi nhanh chóng kéo cổ tay Thicha, đẩy cô vào trong xe của mình.
Trước khi vòng qua ghế lái, Pittinan vẫn không quên quay đầu lại, ném một ánh nhìn lạnh lẽo đến mức khiến người đàn ông phía sau run rẩy, sống lưng như bị đóng băng.
Vậy rốt cuộc tất cả những gì anh ta đã bỏ công sắp đặt, liệu có đạt được kết quả như mong muốn hay không?