Remain - Hoa Ký Ức

Chương 31: Chương 31




Cộc! Cộc! Cộc!

 

Tiếng gõ cửa vang lên đúng lúc, phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người, trở thành cái cớ hoàn hảo để Thisa thoát khỏi tình huống khó xử. Không chần chừ, cô lao ngay đến mở cửa, thầm cảm ơn em gái vì đã xuất hiện đúng lúc như thể đã đoán trước mọi chuyện.

 

 

 

"P'Narm, chị tắm xong chưa? Em thấy chị lâu quá nên sang tìm." Thicha thò đầu vào ngay khi cửa mở ra, nhưng rồi đôi mắt cô mở lớn khi nhìn qua vai chị gái, phát hiện Chawin đứng bên trong với vẻ mặt căng thẳng, bối rối. "Ơ... P'Chawin cũng ở đây ạ? Em có vào không đúng lúc không vậy?"

 

Bản năng nữ giới được tận dụng đúng thời điểm cần thiết, và không ai hiểu rõ hơn cô rằng vì sao cô lại xuất hiện ngay lúc này.

 

Cô đã nói rồi—cô sẽ làm mọi cách để giữ cho Chawin không có cơ hội tiếp cận chị gái mình. Những hành động ghê tởm của anh ta, cô không thể nào chấp nhận được.

 

Cô sẽ không bao giờ để chị gái mình hạ thấp bản thân mà dây dưa với một người đàn ông như thế. Danh nghĩa chồng không đủ để che đậy con người thật của anh ta. Nếu Thisa biết được sự thật về anh ta, chắc chắn chị cô sẽ không bao giờ để anh ta lại gần thêm một bước.

 

Không ai hiểu Thisa hơn cô—người đã lớn lên cùng chị từ trong bụng mẹ. Và chị cô cần phải biết những gì nên biết.

 

 

 

"Chị vừa mới tắm xong, đang định ra ngoài tìm em đây. Nhưng P'Chawin ghé qua nên chị có nói chuyện một chút, không có gì đâu."

 

 

 

"À... em hiểu rồi. Nếu vậy... chắc P'Chawin cũng không phiền nếu tối nay em mượn chị gái mình một đêm chứ ạ?"

 

 

 

"Không sao đâu, anh hiểu mà. Hai chị em xa nhau mấy tháng rồi, muốn tâm sự cũng là chuyện bình thường. Cứ tự nhiên đi, không cần khách sáo."

 

Anh có thể nói gì khác được chứ? Khi đây chính là mong muốn của vợ mình, và anh không có tư cách phản đối.

 

Hơn nữa, sau những gì vừa xảy ra, anh cũng thừa biết rằng Thisa vẫn đang giận mình, và sẽ thật ngu ngốc nếu anh cố chấp gây thêm căng thẳng giữa hai người.

 

Thỏa thuận xong, hai chị em cùng rời khỏi phòng, Chawin lặng lẽ bước theo sau. Nhưng khi chuẩn bị quay về phòng tân hôn ở cánh bên kia, ánh mắt anh chợt dừng lại ở một điểm bất thường phía sau cánh cửa đang hé mở...

 

Ánh mắt lén lút dõi theo từ phía sau cánh cửa hé mở khiến Chawin cảm thấy vô cùng khó chịu. Một cảm giác đè nặng trong lòng khiến anh phải lặng lẽ thở dài đầy bực dọc, rồi nhanh chóng quay người đi thẳng về căn phòng tân hôn—một căn phòng chưa từng có sự hiện diện của cô dâu kể từ ngày anh bước chân vào ngôi nhà này.

 

Ngay cả khi vợ anh đã trở về, căn phòng ấy vẫn trống vắng bóng dáng cô. Nhưng khác với trước đây, trong suốt thời gian Thisa vắng mặt, căn phòng này không hề bị bỏ không. Nó đã trở thành nơi chào đón một người phụ nữ khác. Và cũng chính vì điều đó, anh biết rõ rằng Chatruedee sẽ không bao giờ để anh sống yên ổn bên vợ mình.

 

Càng nghĩ càng thấy bế tắc. Anh không biết phải làm thế nào với mớ rắc rối đang ngày một siết chặt lấy mình.

 

Trong khi Chawin bị những lo lắng bủa vây, Thisa theo sau em gái về phòng ngủ, nhưng ngay khi đến trước cửa, ánh mắt cô vô tình dừng lại trên một chiếc bình hoa lớn đặt ở góc tường ngay trước cửa phòng của Thicha.

 

 

 

"Nem mới mua bình hoa này à? Chị nhớ em không thích để đồ lỉnh kỉnh chắn lối đi mà. Sao hôm nay lại có cả bàn hoa đặt trước cửa vậy?"

 

 

 

"Em vừa mua cách đây mấy ngày thôi. Thấy đẹp quá nên không cưỡng lại được. P'Narm thấy nó đẹp không?"

 

 

 

"Đẹp lắm. Em biết mà, chị rất thích hoa."

 

 

 

"Vậy thì em vui rồi, vì ngoài việc đẹp ra, nó còn rất có ích nữa đấy."

 

Ẩn ý trong câu nói ấy, chỉ có người nói mới hiểu rõ. Thicha khẽ liếc nhìn bình hoa, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Cô vô cùng hài lòng với sự xuất hiện của chiếc bình này, bởi chẳng bao lâu nữa, chị cô sẽ tự mình hiểu được giá trị thực sự của nó.

 

Vừa bước vào không gian riêng tư của mình, Thicha ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, như thể vừa được trút bỏ một phần gánh nặng đang đè nén trong lòng.

 

Cả ngày hôm nay, xung quanh luôn có người, khiến cô không thể tìm cơ hội để nói chuyện với chị gái như cô mong muốn từ giây phút đầu tiên gặp lại.

 

Hàng trăm, hàng ngàn điều muốn nói cứ chực chờ tuôn ra khỏi miệng, như thể chỉ cần một câu nói từ chị gái thôi cũng đủ để xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô.

 

 

 

"Trong thời gian sống ở mỏ P'Narm thế nào? Có khó khăn lắm không? P'Tae chăm sóc chị có tốt không? Chị ấy đối xử với chị thế nào?"

 

Vừa thả người xuống giường, Thicha liền mở lời bằng những câu hỏi quan tâm đ ến cuộc sống của chị gái trong suốt thời gian qua. Nhưng đối với Thisa, từng câu hỏi ấy lại giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào vùng cảm xúc nhạy cảm nhất trong lòng cô.

 

Cô nhớ người ấy đến quặn thắt, nhưng khi nghĩ đến những gì vừa xảy ra với Chawin, từng cái chạm, từng hơi thở... cô chỉ càng thấy ghê sợ chính mình.

 

"Trái tim và cơ thể của em... sẽ chỉ thuộc về P'Tae mà thôi."

 

Lời hứa năm xưa vang vọng trong tâm trí, khiến nỗi dằn vặt càng thêm dữ dội. Nó khiến lòng cô nặng trĩu, dù lý trí nhắc nhở rằng cô chẳng làm gì sai.

 

Chawin là chồng cô—trên danh nghĩa.

 

Một mâu thuẫn hiện lên trong đầu khi cô cố tự nhủ rằng không nên để tâm đ ến những gì vừa xảy ra. Nhưng cảm giác tội lỗi vẫn bám riết lấy cô. Cô cảm thấy như mình đã phản bội người ấy—người đã buộc phải quay lưng rời đi, nhưng vẫn là người duy nhất có thể chạm đến trái tim cô, chi phối mọi cảm xúc của cô một cách trọn vẹn.

 

 

 

"Không đâu, chị không thấy khó khăn gì cả. P'Tae chăm sóc chị rất tốt, và... chị ấy rất dịu dàng với chị."

 

 

 

"Chuyện đó em biết rồi."

 

Câu trả lời không chút do dự, kèm theo nụ cười nhẹ thoáng lướt qua khi nhắc đến người ấy, khiến Thisa bất giác cau mày.

 

 

 

"Em nói cứ như rất thân quen vậy. Chị cũng đang định hỏi đây, em biết chị ấy từ khi nào thế? Chị thấy hai người nói chuyện cứ như rất thân thiết ấy." Cô khẽ dò xét, ánh mắt lặng lẽ quan sát từng biểu hiện của em gái.

 

 

 

"À, P'Tae ấy ạ? Nếu nói thân thì cũng khá thân đấy. Chị ấy thường xuyên được mời làm diễn giả trong các sự kiện về đá quý và trang sức. Ngày trước em gặp chị ấy nhiều lắm nên cũng thân thiết dần. Nhưng dạo gần đây P'Tae ít về Bangkok hơn, lâu rồi em cũng chưa có dịp gặp lại. Mà thật ra... em đã biết từ lâu chị ấy là chủ mỏ đá quý, chỉ không nghĩ rằng chị lại ở đó. Còn nữa... P'Tae từng mời em đến thăm mỏ rồi đấy, chỉ là em chưa sắp xếp được thôi."

 

 

 

"Ồ... thân đến mức được mời đến tận mỏ cơ à?"

 

 

 

"Tất nhiên rồi ạ. Em là nhà thiết kế trang sức mà. Còn P'Tae thì... giỏi lắm nhé, cái gì cũng biết. Không chỉ thông minh mà còn rất đáng yêu, lại điềm đạm, chín chắn. Chưa kể, chị ấy còn là người có thể đưa ra những lời khuyên cực kỳ hữu ích về đá quý nữa."

 

 

 

"Chị ấy là chủ mỏ mà."

 

Thisa lẩm bẩm, ánh mắt vô thức dõi theo đôi mắt lấp lánh của em gái khi nói về người cô yêu. Một cảm giác khó chịu bất chợt dâng lên trong lòng.

 

Nếu Thicha chỉ đơn thuần ngưỡng mộ Techila, cô sẽ không bận tâm. Nhưng nếu đó là một thứ cảm xúc khác... chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến cô rối bời đến khó hiểu.

 

 

 

"Vậy trong thời gian chị không ở đây, em và bố thế nào?" Cuối cùng, Thisa quyết định chuyển chủ đề để che giấu cảm xúc của chính mình. Nếu tiếp tục nhắc đến người mà cô đang cố quên, cô e rằng trái tim mình sẽ càng rối loạn hơn nữa.

 

 

 

"Có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong nhà mình, và... em cũng có một điều muốn hỏi chị."

 

Thicha nhìn thẳng vào chị gái, trong ánh mắt ánh lên sự do dự và lo lắng không che giấu. Dù biết rằng những lời sắp nói ra có thể khiến chị gái tổn thương, nhưng đây là điều duy nhất cô không thể nào bỏ qua.

 

Thisa im lặng. Cô có thể thấy rõ sự bất an trong mắt em gái, điều đó khiến cô theo bản năng vươn tay nắm lấy tay Thicha, như để truyền thêm sự tự tin cho em.

 

 

 

"Có gì thì cứ nói đi. Em muốn hỏi chị chuyện gì?"

 

 

 

"Chị có yêu P'Chawin nhiều không?"

 

 

 

"..."

 

Câu hỏi ấy khiến cô khựng lại. Đôi mắt cô lặng lẽ quan sát em gái, như muốn tìm kiếm ẩn ý đằng sau lời nói ấy.

 

Nếu là trước đây, cô sẽ chẳng ngần ngại mà trả lời ngay. Nếu hỏi rằng cô đã từng yêu anh ta nhiều không? Câu trả lời sẽ là đủ nhiều để một người phụ nữ có thể quyết định kết hôn với một người đàn ông.

 

Nhưng bây giờ... cô không còn chắc chắn nữa.

 

Tình cảm dành cho Chawin liệu có còn nguyên vẹn hay không? Cô không biết. Vì mỗi giây trôi qua, trái tim cô dường như đã hoàn toàn bị một người khác chiếm giữ. Từng hơi thở, từng khoảnh khắc, từng suy nghĩ của cô đều không còn hình bóng ai khác...

 

Ngoại trừ... người phụ nữ mang tên "Techila".

 

 

 

"Sao tự nhiên em lại hỏi vậy?"

 

 

 

"Em chỉ muốn biết thôi. Nếu P'Narm thực sự yêu P'Chawin rất nhiều, vậy nếu một ngày nào đó anh ấy khiến chị tổn thương, chị có còn yêu anh ấy nữa không? Và... chị có thể tha thứ cho anh ấy không?"

 

Bầu không khí giữa hai chị em bỗng chốc bị bao trùm bởi sự im lặng. Dù nhìn thế nào, ánh mắt của Thicha cũng không mang đến một tín hiệu tốt lành.

 

Thế nhưng, thật kỳ lạ... trái tim Thisa lại cảm thấy như đã sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện. Ngoài những điều mà cô vẫn luôn giấu kín trong lòng, cô chỉ có thể hy vọng rằng mọi chuyện sẽ không tồi tệ như cô nghĩ.

 

 

 

"Em có chuyện gì muốn nói với chị phải không?" Cô hỏi, rồi chờ đợi câu trả lời với sự tập trung cao độ.

 

 

 

"Em biết những gì em sắp nói có thể sẽ khiến chị rất đau lòng... nhưng em không thể không nói."

 

 

 

"Chúng ta là chị em, Nem à. Không có gì trong cuộc đời chị quan trọng hơn em và bố cả."

 

Nhìn thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt em gái, Thisa nhanh chóng an ủi, trấn an cô. Và chính câu khẳng định ấy từ chị gái đã giúp Thicha hít sâu một hơi, gom góp toàn bộ can đảm để tiếp tục. Dù bề ngoài Thisa có vẻ dịu dàng, nhưng nếu nói về sự cứng rắn, cô ấy mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì người khác có thể tưởng tượng.

 

Thicha đứng dậy khỏi giường, bước tới bàn trang điểm và lấy chiếc iPad đặt trên đó. Sau đó, cô quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh chị gái. Những ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình để mở khóa, rồi nhấn vào một ứng dụng kết nối với camera giám sát không dây.

 

Kể từ ngày phát hiện ra sự thật kinh tởm ấy, cô đã âm thầm tìm cách để ghi lại tất cả, thu thập bằng chứng có thể vạch trần cả hai người đó.

 

 

 

"Lúc nãy chị có hỏi em về chiếc bình hoa đặt trước cửa phòng, đúng không? Đây chính là lý do vì sao em đặt nó ở đó."

 

Dứt lời, cô nhấn nút tua lại đoạn ghi hình đến đúng ngày giờ mà mình đã xác định trước. Và rồi, trên màn hình, những hình ảnh bắt đầu chạy, tái hiện rõ ràng từng chuyển động diễn ra trong căn biệt thự rộng lớn vào một đêm khuya nọ.

 

Từng cảnh tượng hiện ra rõ ràng trước mắt, từng khoảnh khắc như một nhát dao cứa sâu vào tim Thisa. Cô ngồi bất động, lặng nhìn màn hình với ánh mắt trống rỗng, để mặc những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn dài.

 

Nhưng điều khiến cô đau đớn không chỉ là sự phản bội của người đàn ông mang danh chồng cô, mà còn là người dì mà cô yêu thương chẳng khác nào mẹ ruột của mình.

 

Cô đã cố gắng tự an ủi bản thân bằng những lời mà mình vô tình nghe được từ miệng những kẻ đã bắt cóc cô vào cái đêm định mệnh ấy—những lời mà cô chưa từng kể với bất kỳ ai.

 

Nhưng ngay lúc này... tất cả đều rõ ràng.

 

Cô đã hiểu vì sao đêm hôm đó dì cô lại đột nhiên đổ bệnh. Cô đã hiểu vì sao, ngay từ đêm tân hôn, cô đã cảm nhận được sự bất thường giữa dì mình và người đàn ông mà cô từng yêu.

 

Hóa ra tất cả là vì mối quan hệ bẩn thỉu mà hai người đó đã cấu kết với nhau để phản bội cô và cả cha cô.

 

Dù Thisa biết rằng bản thân cũng không hoàn hảo, rằng những gì cô làm có thể chẳng tốt đẹp hơn người đàn ông mang danh chồng cô là bao, nhưng khi xét đến động cơ và hoàn cảnh, sự khác biệt giữa họ là quá rõ ràng.

 

Lẽ ra cô phải đau lòng hơn thế này... nhưng không.

 

Những gì vừa xảy ra lại khiến cô có cảm giác như vừa được giải thoát. Có thể con người ai cũng có phần ích kỷ, nhưng trong tình huống này, thay vì tuyệt vọng, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

 

Từ giờ trở đi, cô không cần phải cảm thấy có lỗi với bất kỳ ai nữa. Không cần bận lòng vì những ràng buộc. Trái tim cô đã được tự do, và giờ đây, cô có thể yêu một người bằng cả tâm hồn mà không còn phải dằn vặt về những gì mình đã làm.

 

Hơn nữa, những nghi ngờ về chuyện xảy ra với cha cô cũng đang dần rõ ràng hơn.

 

Cô không muốn vội vàng kết tội ai khi chưa có đủ bằng chứng, nhưng những gì cô vừa chứng kiến, cùng với những mảnh ghép mà cô đã xâu chuỗi bấy lâu, khiến cô không thể nào nghĩ khác đi được.

 

Sự thật đã hiển hiện ngay trước mắt.

 

Thicha nhẹ nhàng đặt chiếc iPad xuống, rồi kéo chị gái vào lòng. Không cần đến bất kỳ lời nói nào để an ủi—chỉ cần một cái ôm, cũng đủ để truyền đi sự yêu thương và bảo bọc vô điều kiện giữa hai chị em.

 

 

 

"Khoảng thời gian chị vắng nhà, em đã rất vất vả đúng không? Có chuyện gì không tốt xảy ra với em không?"

 

Giọng Thisa khẽ run, nhưng không hề có tiếng nức nở. Cô biết mình không thể gục ngã. Cô sẽ không để nỗi đau này nuốt chửng mình.

 

Cô nhẹ nhàng đẩy em gái ra để nhìn rõ khuôn mặt cô bé. Khi thấy Thicha gật đầu, rồi bắt đầu kể về những gì đã xảy ra, từng lời nói ấy như một lưỡi dao cắt nát từng mảnh uất ức trong lòng cô.

 

Những gì em gái cô đã trải qua... Những điều em cô đã chịu đựng suốt thời gian qua... Chúng đang bào mòn đi nỗi đau của cô, thay thế nó bằng sự phẫn nộ đang bùng lên dữ dội.

 

Đã đến lúc rồi phải không?

 

Đã đến lúc cô phải loại bỏ tất cả những thứ độc hại ra khỏi gia đình mình rồi, đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.