Một tuần trôi qua kể từ ngày cô phải mang theo thất vọng quay về.
Sự từ chối đầy dịu dàng hôm ấy đã đánh sập hoàn toàn niềm hy vọng từng nhen nhóm trong lòng cô. Mọi động lực như bị rút cạn, trái tim trở nên héo úa, trống rỗng hơn bao giờ hết.
Dù trước mắt cô lúc này là bữa sáng quen thuộc, cùng với sự có mặt của cha và em gái, nhưng tất cả dường như chỉ còn là một khoảng không vô định. Cô lặng lẽ chìm trong thế giới riêng, đến mức không nhận ra người cha đã lên tiếng gọi mình giữa bàn ăn.
"Narm."
Lần thứ hai... Lần thứ hai ông chủ của gia đình cất tiếng gọi tên con gái lớn.
Giọng điệu cương quyết, dứt khoát hơn so với trước, khiến Thicha cũng phải ngẩng lên khỏi đ ĩa thức ăn, quay sang nhìn chị gái với vẻ quan tâm.
Thời gian gần đây, Thicha đã quá quen thuộc với dáng vẻ trầm tư, u sầu của chị mình. Nhưng có một điều cô nhận thấy rõ—tuần này, tình trạng ấy còn nghiêm trọng hơn trước. Lúc nào cũng thất thần, lơ đãng đến mức khác thường. Hỏi một câu thì đáp một câu, nhưng đôi khi lại chẳng nhớ rõ mình vừa nói gì. Nếu nói là do công việc thì chắc chắn không phải.
"P'Narm, bố gọi chị kìa."
Một cái chạm nhẹ nơi cánh tay kéo cô trở lại thực tại. Chớp mắt liên tục, ánh nhìn ngơ ngác như thể vừa tỉnh khỏi cơn mơ, cô quay sang cha, giọng nói có chút lúng túng:
"Dạ? Bố gọi con ạ? Con xin lỗi, nãy con mãi suy nghĩ về công việc nên hơi thất thần một chút."
"Công việc mà lại khiến con nghĩ đến mức này sao?"
Natee lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh nhưng sắc bén, như thể đã thấu suốt mọi chuyện. Là một người cha, làm sao ông có thể không nhận ra những thay đổi nơi con gái mình? Từ bé đến lớn, ông đã chứng kiến từng nét tính cách của con. Những gì cô đang cố che giấu, ông đều nhìn thấy rõ.
Và ngay lúc này, ông hiểu hơn ai hết—con gái ông đang thực sự gặp vấn đề.
"Bố thấy dạo này con làm việc quá sức rồi. Narm, con nên nghỉ ngơi đi."
"Không sao đâu bố, công việc cũng không đến mức căng thẳng vậy ạ."
"Nhưng bố nghĩ là con nên dừng lại một chút. Bố đã để con vất vả đủ rồi, giờ là lúc bố phải quay lại công ty."
"Nhưng bố vừa mới khỏi bệnh chưa được bao lâu. Bố nên nghỉ thêm chút nữa, khi nào chắc chắn sức khỏe hoàn toàn hồi phục rồi hãy trở lại công ty cũng chưa muộn mà bố."
"Bây giờ sức khỏe của bố còn chỗ nào chưa hồi phục sao?"
Giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy kiên quyết của ông Natee cất lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào con gái cả.
"Narm cũng thấy mà, bố vẫn khỏe mạnh, đầu óc vẫn minh mẫn. Dù việc đi lại chưa thực sự linh hoạt, nhưng điều đó không phải là trở ngại trong công việc. Thứ Hai tuần sau, bố sẽ quay lại công ty."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả."
Ông cắt ngang lời con gái, không để cô có cơ hội phản đối.
"Bố không muốn chỉ quanh quẩn trong nhà nữa. Được quay lại làm việc sẽ giúp bố hồi phục nhanh hơn. Bố đã quyết định rồi."
Căn phòng chìm trong im lặng.
Hai chị em nhìn nhau, chẳng ai dám lên tiếng phản đối thêm nữa. Cả hai đều hiểu rõ rằng sức khỏe của cha đã ổn định, gần như hoàn toàn hồi phục. Nhưng là con cái, dù biết ông là người mạnh mẽ đến đâu, họ vẫn không khỏi lo lắng.
Nhưng dù sao đi nữa, khi ông đã quyết định, họ cũng không thể ngăn cản.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thisa—lời mời của một người bạn khi cô vừa nhận được cuộc gọi lúc sáng.
Có lẽ... ra ngoài, hít thở bầu không khí bên ngoài, thay vì cứ quanh quẩn trong những suy nghĩ cũ, sẽ giúp cô vơi bớt nỗi nhớ nhung ai đó.
"Lát nữa em có muốn đi trường bắn với chị không?"
"Chị muốn đi à?"
Thicha có vẻ bất ngờ trước đề nghị này, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có phần mong chờ của chị gái, cô gật đầu ngay lập tức.
"Nếu chị muốn đi, em sẽ đi cùng. Dù gì hôm nay cũng là ngày nghỉ, em cũng chẳng biết làm gì. Định nghĩ đến công việc nhưng chẳng nghĩ ra được gì cả."
Chỉ vì lo cho chị gái, Thicha hoàn toàn không suy nghĩ gì thêm. Mãi đến khi câu nói tiếp theo của Thisa vang lên, cô mới thực sự bàng hoàng đến mức há hốc miệng.
"Perth rủ chị đi đấy, bảo chị rủ em theo luôn."
Thicha chết sững.
Quay lại bây giờ liệu có kịp không?
Cô không hề chuẩn bị tâm lý để gặp người mà cô đã cố tình giữ khoảng cách suốt thời gian qua. Nhưng nếu giờ đổi ý, chị gái cô sẽ thắc mắc ngay lập tức.
Và thế là, sáng cùng ngày, hai chị em lái xe thẳng đến điểm hẹn.
Chiếc Audi R8 Coupe đỗ gọn gàng tại bãi đỗ xe của trường bắn. Đây không phải lần đầu tiên hai chị em đặt chân đến đây. Bởi đây sở thích của Pittinan, họ thường xuyên bị kéo theo tham gia các hoạt động kiểu này.
Từ trước đến nay, Thisa chưa từng thử bắn súng lần nào. Cùng lắm thì cô chỉ ngồi quan sát, cổ vũ, và đôi khi còn bật cười khi thấy em gái hăng hái muốn thử tập bắn nhưng chưa bao giờ nhắm trúng mục tiêu.
Tóm lại, kỹ năng bắn súng của hai chị em hoàn toàn bằng không, chẳng có chút tố chất nào trong lĩnh vực này. Hoàn toàn trái ngược với Pittinan, người có thể làm tốt mọi thứ—dù là chiến lược hay hành động, không có gì cô ấy không làm được.
Và khi nghĩ đến điều đó, trong đầu Thisa lại bất giác xuất hiện hình ảnh của một người... Người phụ nữ đã chiếm trọn trái tim cô và cũng chẳng hề thua kém Pittinan về bất kỳ khía cạnh nào.
Cô lại bất giác chìm vào dòng suy nghĩ về người ấy... Cô không muốn giam mình trong bốn bức tường, không muốn để bản thân mãi đắm chìm trong nỗi nhớ, cũng không muốn tâm trạng ngày càng ủ rũ hơn.
Pittinan, với vóc dáng cao ráo nổi bật, đứng mỉm cười khoe hàm răng trắng sáng không xa vị trí của hai chị em. Và ngay khoảnh khắc Thicha bước xuống xe, trái tim cô lại rung lên như mọi lần mỗi khi chạm mặt người ấy.
Có khi nào cô không rung động trước vẻ đẹp cá tính đầy cuốn hút của bạn thân chị gái không? Áo khoác da đen kết hợp với quần skinny cùng tông—phong cách ăn mặc này luôn khiến Thicha chẳng thể rời mắt khỏi Pittinan.
Cô say mê vẻ ngoài mạnh mẽ, sắc sảo của bạn thân chị gái từ lâu. Lâu đến mức chính cô cũng không thể xác định được rằng cảm xúc này đã nảy sinh từ khi nào.
"Narm đến trễ à? Xin lỗi nhé, đã để cậu phải đợi."
"Không đâu, mình cũng chỉ vừa mới đến chưa đầy năm phút thôi."
Pittinan mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt không dừng lại lâu trên gương mặt Thisa mà nhanh chóng hướng về Thicha—người vẫn luôn cố tình tránh mặt cô suốt từ ngày hôm đó.
Cô gái xinh xắn với làn da trắng sáng ấy—người đã không một lần bắt máy kể từ hôm Pittinan mạo muội cướp đi nụ hôn của cô. Khoảng cách giữa họ khiến Pittinan thấp thỏm không yên, không thể để tình trạng này kéo dài thêm nữa.
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, lần này, cô quyết tâm theo đuổi điều mà trái tim mình mách bảo.
"Vào trong đi, ngoài này nắng gắt lắm."
Sau câu nói, Pittinan dẫn đường đưa hai chị em bước vào sân tập bắn. Bên trong là một khu nhà rộng lớn với đầy đủ tiện nghi dành cho người đến luyện tập. Phía trước là khu vực bắn ngoài trời với từng dãy làn bắn, bia mục tiêu và hệ thống chắn đạn đảm bảo an toàn.
Sau khi trao đổi vài câu với nhân viên hướng dẫn, Pittinan quay lại chỗ hai chị em và lên tiếng:
"Hai người có muốn thử tập bắn không? Chỉ là kỹ năng cơ bản thôi, học một chút cũng không thừa đâu."
"Ừm... cũng hay đấy. Narm muốn thử xem sao."
"Còn Nem thì sao? Có muốn thử không?" Lần này, sự chú ý của Pittinan chuyển sang gương mặt xinh xắn của Thicha. Mà thực ra, ánh mắt của cô lúc nào cũng hướng về người ấy. Không có giây phút nào Thicha bị loại ra khỏi tầm mắt của Pittinan cả.
"Có ạ. Nem cũng muốn thử."
Không hiểu sao lần này cô lại đủ can đảm làm điều mà trước đây vẫn luôn từ chối. Nhưng tận sâu trong lòng, hai chị em họ đều có động lực mạnh mẽ sau những gì đã trải qua trong cuộc đời.
Chỉ đến hôm nay họ mới nhận ra tầm quan trọng của kỹ năng này—việc học hỏi thêm một điều mới không bao giờ là lãng phí.
Sau khi thống nhất, quy trình chuẩn bị dành cho các tay súng mới bắt đầu. Không cần huấn luyện viên chuyên nghiệp, bởi chỉ riêng Pittinan đã đủ để đảm nhận vai trò hướng dẫn mà không cần đến sự trợ giúp nào khác.
Việc tập trung vào một điều gì đó giúp Thisa dễ dàng đắm mình vào bài học. Cô dồn toàn bộ sự chú ý vào kỹ thuật, đủ để tạm thời làm dịu đi nỗi nhớ về ai đó.
"Cách cầm súng đúng phải như thế này."
Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai khiến Thicha, người đang tập trung cao độ, bất giác mất tập trung. Mùi hương mát lạnh phảng phất từ thân hình cao ráo phía sau—người đang đứng sát đến mức gần như bao bọc lấy cô—không giúp cô tập trung hơn chút nào, mà ngược lại, còn khiến tâm trí cô rối bời hơn.
"Nem phải đặt tay tạo hình chữ V như này. Ngón giữa, ngón áp út và ngón út nắm chắc báng súng. Ngón trỏ đặt trên cò súng nhưng không bóp vội. Ngón cái duỗi thẳng, áp sát vào thân súng. Lần đầu tập bắn có thể sẽ cảm thấy không quen, nhưng Nem đừng quá căng thẳng. Một tư thế đúng sẽ giúp giữ thăng bằng, giảm tác động lên cơ và cơ thể. Hãy kiểm soát nhịp thở và hạn chế di chuyển nhiều nhất có thể."
Mọi lời hướng dẫn đều đi kèm với những động tác điều chỉnh tỉ mỉ, từng cử chỉ đều thể hiện sự nâng niu, dìu dắt. Khoảng cách gần gũi đến mức gần như không có kẽ hở giữa hai cơ thể, làm tim Thicha đập rộn ràng đến mức cô gần như không còn đủ sức để giữ chắc khẩu súng, chứ đừng nói đến việc bóp cò.
Rốt cuộc, Pittinan đang đóng vai huấn luyện viên hay là người khiến cô mất tập trung đây? Thicha hoàn toàn không thể phân định được.
Để vượt qua khoảnh khắc cận kề đầy căng thẳng này, trái tim cô đã phải làm việc quá tải để giữ bình tĩnh. Thật may mắn làm sao, dường như ông trời cũng thấu hiểu tình cảnh của cô, bởi tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên giữa lúc cô đang hạ súng xuống.
Đó là cứu t1nh hoàn hảo giúp cô thoát khỏi vòng vây áp đảo của Pittinan.
Không chần chừ, Thicha nhanh chóng bước tới nhấc điện thoại, hoàn toàn quên mất việc kiểm tra xem ai là người gọi đến. Nhưng ngay khi nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, một nụ cười ngọt ngào lập tức bừng sáng trên gương mặt cô.
"P'Tae..."
Cái tên vừa thoát ra từ đôi môi nhỏ nhắn lập tức thu hút sự chú ý của hai người đang đứng cách đó không xa. Đôi mắt của hai người bạn thân vô thức quay sang nhìn nhau như thể có sự ngầm hiểu, dù không ai lên tiếng.
Trong khi Pittinan cảm thấy có chút bất ngờ, thì Thisa... cô lại không thể phân định rõ cảm xúc của mình.
Là tủi thân? Khó chịu? Hay là gì khác?
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt em gái lúc này, cùng với sự thật rằng—người phụ nữ mà cô yêu đã chọn cắt đứt quan hệ với cô, nhưng lại liên lạc với Thicha...
Nó có nghĩa là gì đây?