Rơi Vào Mộng Mị – Thù Vỉ

Chương 74: Ngoại truyện 1




Trong biệt thự Đông Cẩn, ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính chiếu rọi vào căn phòng, khiến phòng khách rộng rãi bừng sáng, nhưng khung cảnh bên trong lại vô cùng hỗn loạn.

Trên thảm trải sàn, sách vở, đĩa nhạc, loa, máy tính bảng và đủ loại đồ chơi của chó chất đống ngổn ngang. Một chiếc gối ôm hình chim cánh cụt đã bị cắn thủng phần mông, để lộ những lớp bông trắng bên trong. Tai nghe rối vào dây nguồn, phích cắm lại mắc vào dây xích của một chiếc túi xách.

Thật ra cũng không thể trách Thư Diêu. Tối qua, bạn bè cô tụ tập tại đây – nhóm Healer, Phùng Linh Tử và Tề Ngôn Thanh đều có mặt.

Họ còn dắt theo ba chú chó “Bánh Quy”, “Mưa Bão” và “Mưa Đá”.

Ba chú chó tung tăng chạy khắp biệt thự, tha hồ nghịch phá, nơi chúng đi qua chẳng khác nào cơn bão quét sạch.

Cuối cùng, nhờ có Sầm Nguyệt Bạch – người vừa mới bỏ được nạng để tập đi lại – tốt bụng dắt ba chú chó ra khu dân cư dạo chơi, mới tạm cứu được một phần nội thất trong nhà khỏi thảm họa.

Lúc Chu Mính Viễn từ trên tầng hai bước xuống, Thư Diêu đang ngồi xếp bằng trên chiếc sofa hơi bừa bộn. Chiếc điện thoại đặt bên cạnh không ngừng rung lên, nhưng cô dường như chẳng thèm để ý.

“Lại không nghe máy à?”

Thư Diêu ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Gần đây điện thoại của cô thường xuyên trong tình trạng này, không thể trốn tránh mãi. Cô cầm lấy điện thoại, bước qua từng chướng ngại vật dưới sàn, đi tới bên cửa sổ để bắt máy.

Ở đầu dây bên kia là một người quản lý của một nhóm nhạc quốc tế nổi tiếng, nói tiếng Anh.

Vị quản lý này đang dẫn dắt một nhóm nhạc nữ đình đám, đã từng xem Thư Diêu biểu diễn trong buổi hòa nhạc của Healer, mong muốn mời cô làm huấn luyện viên vũ đạo.

Tiếng Anh tròn trịa vang lên bên tai Thư Diêu, nhưng cô chỉ mỉm cười, không đưa ra câu trả lời.

Sau khi từ chối khéo léo, vừa định cúp máy thì điện thoại lại đổ chuông.

Lần này là cuộc gọi từ công ty, họ nói đã nhìn thấy đơn xin nghỉ phép của cô, hỏi cô đã suy nghĩ kỹ chưa, có chắc chắn muốn nghỉ ngơi trọn một năm không.

Thư Diêu khẽ cười: “Đúng vậy, công ty luyến tiếc tôi nghỉ đến thế à?”

“Luyến tiếc thì cũng phải chấp nhận thôi. Hôm qua nhóm Healer đã chạy vào văn phòng tôi làm loạn cả tiếng đồng hồ, bắt tôi duyệt cho cô nghỉ, nếu không thì sẽ đình công đấy.”

Ở đầu dây điện thoại, lãnh đạo công ty bật cười, có chút bất lực:
“Dù rất tiếc khi phải để người trụ cột chính như cô nghỉ ngơi, nhưng thôi, cũng đồng ý cho cô nghỉ một năm. Nhưng nhớ nhé, năm sau phải biên đạo thêm nhiều vũ đạo tuyệt vời đấy.”

“Điều đó thì không thành vấn đề.”

“Nhưng tôi hơi tò mò, sao lại xin nghỉ hẳn một năm lâu như vậy? Thư Diêu, chẳng lẽ cô đang mang thai?”

Thư Diêu khựng lại đôi chút, rồi mới nhẹ giọng đáp:
“Không phải, là để đi hưởng tuần trăng mật.”

“Tuần trăng mật kéo dài một năm à?”

“Đúng vậy. Vậy nên sau này, các cuộc gọi từ quản lý của các nhóm nhạc sẽ do trợ lý công ty tiếp nhận, còn công việc của tôi, xin hãy đợi đến sau kỳ nghỉ mới sắp xếp nhé.”

Cúp điện thoại xong, Thư Diêu xoay người khỏi ô cửa tràn ngập ánh nắng, mới phát hiện phòng khách đã thay đổi. Những đồ vật lộn xộn trước đó đều được sắp xếp ngay ngắn.

Chu Mính Viễn đang ngồi ở vị trí cô từng ngồi, ánh nắng ấm áp phủ lên người anh. Anh đặt chiếc laptop trên đùi, mắt cụp xuống, dường như đang xử lý công việc.

Dây sạc điện thoại từng quấn lấy tai nghe và dây xích của túi xách, giờ đã được anh gỡ ra, cắm vào máy tính.

Chu Mính Viễn mặc quần jeans gối có chút rách nhẹ, kiểu dáng cũ kỹ nhưng lại thuộc mẫu thiết kế hợp tác giữa thương hiệu với nhóm Healer, món quà dành riêng cho “sư mẫu”.

Hôm qua Thư Diêu thấy chiếc quần này còn tưởng anh sẽ không mặc, ai ngờ Chu Mính Viễn vốn không quá để tâm đến chuyện ăn mặc. Ngày trước ra ngoài, anh hay chọn vest, giờ ở nhà làm việc, cũng chỉ tùy tiện chọn đồ.

Quần jeans rách kết hợp với áo len xám nhạt.

Thoát khỏi bộ vest nghiêm chỉnh, dường như Chu Minh Viễn cũng cởi bỏ cả lớp vỏ bọc vốn lạnh lùng của mình. Có lẽ là ánh nắng khiến mái tóc anh ánh lên sắc nâu ấm, cả người trở nên mềm mại hơn.

Đây chính là Chu Mính Viễn, chỉ thuộc về Thư Diêu.

Mấy ngày trước, trận tuyết lớn làm Thư Diêu ngẩn ngơ, nhưng càng khiến cô không thể quên là ánh mắt đầy dịu dàng của Chu Minh Viễn khi anh quỳ gối trước cô.

Khung cảnh tuyết bay lất phất phản chiếu trong đôi mắt anh, nơi ánh nhìn sáng nhất, là hình bóng cô.

Ngoài trận tuyết gần như không thể có ấy, ngoài lễ cưới, hôm đó Chu Mính Viễn không tặng thêm gì cả.

Nhưng Thư Diêu biết, anh đã trao cả phần đời còn lại cùng tất cả yêu thương của mình cho cô.

Đó là một lời hứa không cần nói quá nhiều.

Thư Diêu bước đến, nhẹ nhàng dời máy tính của anh sang một bên, rồi ngồi lên đùi anh.

Ngồi đối diện anh, dáng cô hơi cao hơn.

Cô vốn nhẹ cân, dù ăn bao nhiêu cũng không tăng cân. Ngồi trên đùi anh mà gần như không có chút sức nặng, Chu Mính Viễn chỉ hơi dịch chân, không phải vì nặng, mà để cô ngồi thoải mái hơn.

Thư Diêu khẽ cúi nhìn anh, thì thầm:
“Chu Mính Viễn, em đã xin nghỉ xong rồi.”

“Ừ, chờ thêm chút, ngày kia mình khởi hành.”

“Chờ gì nữa? Không lẽ lại đợi thêm một trận tuyết lớn?”

Chu Mính Viễn mỉm cười:
“Tuyết nhân tạo đã làm hai lần, anh cũng không có khả năng làm phép đến thế đâu.”

Thư Diêu bật cười, tựa trán vào trán anh:
“Hôm đó em thật sự giật mình, còn tưởng anh đã mua cả tòa trang viên ấy rồi. Đừng nhìn bề ngoài em cười tươi, trong lòng em thầm mắng anh tiêu xài hoang phí đấy!”

“Bà xã, tiền của anh đều là của em, anh nào dám tiêu bậy bạ.”

Anh thoáng suy nghĩ, vuốt cằm như đang tính toán nghiêm túc:
“Em thích kiểu biệt thự to cỡ đó sao? Nếu thích, anh mua cũng không sao cả.”

“Đừng, tuyệt đối đừng.”

Thư Diêu nâng khuôn mặt anh bằng hai tay:
“Có lẽ do bóng dáng của biệt thự nhà họ Chu vẫn còn ám ảnh trong lòng em, em không hề có chút mơ mộng nào với loại nhà to như vậy.”

Thật ra Chu Mính Viễn cũng giống Thư Diêu, chính vì ký ức về biệt thự nhà họ Chu mà cả hai đều không có thiện cảm với những căn nhà rộng lớn đến mức nói chuyện cũng vang vọng.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không bằng căn biệt thự Đông Cẩn này, nơi khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Chu Minh Viễn ngẩng cằm, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Thư Diêu, dịu dàng và say đắm. Bàn tay anh đặt bên hông cô, cười khẽ:
“Nhưng chắc phải mua một chiếc xe mới thôi.”

Nghe anh nhắc đến chuyện xe cộ, Thư Diêu ngượng ngùng đến mức trong nụ hôn cũng không nén được câu trách:
“Chu Mính Viễn! Anh dám nhắc đến chuyện đó à!”

Anh cười khẽ, nụ hôn càng sâu hơn. Chỉ khi đã hôn đủ, anh mới giơ tay đầu hàng, ngả người vào sofa:
“Được rồi, anh không nhắc nữa.”

Đó là điều cấm kỵ đối với Thư Diêu, không thể nhắc đến.

Mấy ngày trước, lúc bàn bạc về tuần trăng mật, cả hai đều thấy rằng những chuyến đi nước ngoài, dù là đi công tác hay du lịch – quá quen thuộc rồi. Bay hàng chục tiếng đồng hồ, xuống máy bay là đến nơi, chẳng còn cảm giác phấn khích trên đường đi.

Vì vậy, cả hai quyết định sẽ tự lái xe đi chơi, tận hưởng vẻ đẹp của non sông tổ quốc.

Khi nghe vậy, Thư Diêu lập tức hào hứng:
“Vậy đi bằng xe của em nhé! Xe Mini nhỏ xinh của em ấy!”

Chu Mính Viễn vốn không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Một người từng trải qua bao sóng gió trong tiền tài danh vọng, không xem trọng giá trị của xe cộ. Chỉ cần Thư Diêu vui, dù cô có bảo anh chở cô bằng xe đạp, anh cũng đồng ý, thế là anh gật đầu.

Kết quả hôm sau, khi hai người đi mua sắm, Thư Diêu lái xe về, vừa ăn phô mai que vừa lơ đãng, khiến chiếc Mini nhỏ xinh đâm thẳng vào gốc cây ven đường.

Lá khô bay xào xạc từ trên cây rơi xuống, gốc cây như sợ hãi đến run rẩy.

Đầu xe Mini bị lõm sâu một mảng, may mắn là trên con đường dẫn về biệt thự ít xe qua lại, không gây ra tai nạn liên hoàn và người cũng không bị thương.

Chỉ có điều, chiếc xe bị kéo đi, nhất thời chưa có xe thay thế.

Chuyện này khiến Thư Diêu xấu hổ, cấm không cho Chu Mính Viễn nhắc lại.

Chu Mính Viễn cười thầm mấy lần, rồi lặng lẽ mua một chiếc xe mới.

Vì đúng dịp nghỉ đông và sắp đến Tết, lo sợ tắc đường trên cao tốc rời khỏi Đế Đô, họ đã chọn khởi hành vào lúc rạng sáng.

Ban đầu bạn bè định đến tiễn, nhưng Thư Diêu và Chu Mính Viễn đều từ chối.

Thư Diêu phất tay cười:
“Giờ này quá sớm, mọi người cứ ngủ thêm một chút cho khỏe. Trời lạnh thế này, tiễn gì mà tiễn. Biết đâu lúc nào rảnh quá, bọn tôi lại quay về luôn ấy chứ!”

Ba giờ sáng, Đế Đô vẫn chưa thức giấc. Có lẽ chỉ có vài người vừa kết thúc ca làm đêm, hoặc có người còn chưa chợp mắt.

Chiếc xe của Chu Mính Viễn lướt qua tòa nhà Tài chính. Thư Diêu vô thức ngẩng lên nhìn.

Tòa nhà Tài chính cao hơn trăm tầng, càng lên cao, những ô cửa sáng đèn càng dày đặc.

“Chu Mính Viễn, em bỗng có một cảm giác.”

“Hửm?”

Thư Diêu tựa vào ghế phụ, quấn chăn lông nhỏ, xoay đầu cười với anh trong làn gió ấm: “Em thấy như mình đang bỏ trốn với một tổng tài vậy.”

“Không phải trốn.”

Đèn đỏ dừng lại, Chu Mính Viễn nhìn đồng hồ đếm ngược hơn 30 giây, anh vươn tay ôm cô vào lòng, hôn thật kêu lên trán cô: “Là anh tự nguyện.”

Chiếc xe lặng lẽ lướt qua màn đêm, cho đến khi ánh sáng rạng đông dần lên. Thư Diêu ngủ thiếp đi trong xe một lúc.

Khi cô mở mắt, ý thức còn chưa kịp quay về, chỉ thấy bên đường, những đám lá khô bị gió từ xe cuốn lên, như bươm bướm vỗ cánh giữa không trung.

“Em tỉnh rồi à?”

“Ừm.”

“Phía trước xuống cao tốc là tới Tấn Cô. Anh đưa em đi ăn bánh bao Cẩu Bất Lý.”

Đôi mắt Thư Diêu sáng lên, cô nghiêng đầu hỏi: “Chu Minh Viễn, bánh bao Cẩu Bất Lý thật sự có mười tám nếp gấp không? Em nghe trên tivi cứ nói ‘vỏ mỏng nhân đầy, mười tám nếp gấp’.”

“Anh chưa đếm bao giờ, nhưng vị thì rất ngon.”

Mang theo chút mong chờ về bánh bao Cẩu Bất Lý, Thư Diêu không ngủ nữa, nhìn xe chạy qua trạm thu phí rồi vào thành phố Tấn Cô.

Cũng vào giờ cao điểm, xe cộ nườm nượp. Quán bánh bao lâu đời, cửa tiệm không lớn, nhưng hơi nóng nghi ngút. Thư Diêu không đợi nổi, cắn một miếng bánh, bị bỏng đến co nhúm cả mũi.

Chu Mính Viễn bất đắc dĩ lấy khăn giấy lau miệng cho cô, dặn: “Ăn chậm thôi, bánh cuốn Tấn Cô cũng ngon lắm, lát nữa anh mua để em ăn dọc đường.”

“Khác gì với ở Đế Đô?”

“Không biết, anh chưa thử. Bạch Húc bảo ngon, em có thể thử xem.”

“Được.”

Thư Diêu biết, trước đây cuộc sống của Chu Mính Viễn quá đơn điệu, toàn công việc. Cô muốn nếm thử, nhưng cũng muốn anh nếm thử.

Cần gì nghe người khác kể, họ còn cả một đời để tự mình cảm nhận hết mọi vị ngọt đắng trong cuộc đời này.

Ăn sáng xong bước ra, nắng mùa đông rạng rỡ đến chói mắt.

Thư Diêu chưa từng nghĩ kỹ, cuộc sống hiện tại của cô là gì. Đứng giữa phố xá xa lạ, cô chậm rãi nghĩ, mọi điều cô thích đều đã nằm gọn trong tay.

Chu Mính Viễn, nhảy đường phố và muôn vàn món ngon.

Đặc biệt là Chu Mính Viễn. Họ còn cả một đời dài phía trước để đồng hành.

Họ có thể đến rất nhiều nơi, ăn thật nhiều món ngon.

Dù đi đến đâu, chỉ cần có anh bên cạnh, đó chính là hạnh phúc.

Nhận ra điều đó khiến cô vui đến ngọt ngào trong tim.

Ngay cả chiếc bánh bao Cẩu Bất Lý vừa ăn cũng như vị trà bạch, lưu luyến mãi nơi đầu lưỡi.

Chu Mính Viễn đang mở cửa ghế phụ cho Thư Diêu, bất ngờ cảm thấy phía sau có ai đó nhào lên lưng mình.

Anh phản xạ tự nhiên đỡ lấy cô, nghe thấy cô thì thầm bên tai: “Chu Mính Viễn, em hạnh phúc lắm.”

“Chỉ vì bánh bao Cẩu Bất Lý? Ăn ngon đến thế à?”

“Không phải đâu.”

Thư Diêu kề sát tai anh, khẽ nói giữa dòng người qua lại: “Vì có anh, nên em mới thấy hạnh phúc.”

Chu Mính Viễn sững người, khóe môi bất giác cong lên, chỉ khẽ đáp: “Rất vinh hạnh khi trở thành hạnh phúc của em.”

Trước khi lên xe, Chu Mính Viễn nhìn thấy một tiệm bánh cuốn, cõng Thư Diêu đi mua.

Quãng đường không xa, Thư Diêu vui vẻ như chim sẻ nhỏ, líu ríu hát hay thì thầm bên tai anh.

Có lẽ tâm trạng quá tốt, cô bắt đầu lẩm bẩm nho nhỏ: “Em yêu anh, yêu anh lắm, yêu anh ghê, yêu anh quá trời, Chu Mính Viễn, yêu anh yêu anh, love you~”

Giọng điệu hơi giống kiểu làm nũng trước đây, nhưng lần này, nó chân thật đến lạ lùng.

Đó là Thư Diêu nói yêu anh từ tận đáy lòng.

Giữa mùa đông rét buốt, hơi thở ấm áp cùng lời yêu dịu dàng của cô khẽ chạm vào vành tai anh, tựa như một thứ dịu dàng kỳ lạ.

Nhưng cùng lúc ấy, cô gái trên lưng lại nghịch ngợm, nhích người, đung đưa đôi chân, cơ thể ấm áp cọ sát qua lớp áo khoác dày.

Dù là mùa đông, quần áo dày đến đâu, vẫn khiến người ta cảm thấy nhạy cảm.

Chu Mính Viễn quay đầu nhìn Thư Diêu: “Thư Diêu, đừng quyến rũ anh ở ngoài này.”

Thư Diêu nhướng cao mày, ghé sát bên tai anh, thổi hơi: “Mính Viễn cưa cưa~ anh nói gì cơ?”

“… Ăn bánh cuốn không?”

“Ăn!”

Về lại xe, Thư Diêu ôm lấy bánh cuốn, cắn một miếng đầy sung sướng: “Wow, Mính Viễn cưa cưa còn nhớ em thích thêm chút dưa muối nữa? Anh tinh tế ghê, Mính Viễn cưa cưa tuyệt vời!”

Chu Mính Viễn đang nổ máy, cắn một miếng bánh từ tay cô, đáp vu vơ: “Anh cũng yêu em.”

Thư Diêu đang cắn bánh, bất chợt khựng lại, nét mặt nghiêm túc: “Anh yêu em hay yêu bánh cuốn?”

Lúc nãy khi anh cõng cô đi mua, không rảnh tay để trả tiền, Thư Diêu đã quét mã thanh toán, giờ đây cô bỗng trở thành “kim chủ đại nhân”.

“Bánh cuốn.”

Chu Mính Viễn nhịn cười, đáp.

Ngay lập tức, Thư Diêu nhảy bổ qua, véo anh qua lớp áo: “Chu Mính Viễn!”

“Đùa thôi, yêu em, chỉ yêu em thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.