Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 46: Chương 46




Sáng hôm sau, Hạ Khai dậy mà không thấy bóng dáng Ngụy Thầm đâu. Hỏi quản gia thì đối phương nói hắn đã ra ngoài.

Ngụy Thầm bận đến mức không chạm chân xuống đất, còn cậu - một vị khách - lại trở thành người rảnh rỗi nhất trong nhà họ Ngụy. Ở trong căn nhà cổ này, cậu đoán bên ngoài đã có không ít người bị chặn lại vì muốn vào gặp cậu. Nghĩ sâu hơn một chút, Hạ Khai thậm chí không dám bước ra cửa, sợ gây thêm phiền phức cho Ngụy Thầm. Thỉnh thoảng cậu xuống sảnh ăn cơm, còn lại chỉ quanh quẩn trên lầu.

Buổi chiều, Từ Dương lại canh lúc cậu uống nước để châm chọc vài câu. Lời lẽ của cậu ta không quá đáng, Hạ Khai chọn cách lạnh nhạt đối phó, khiến Từ Dương cũng bó tay. Khi Ngụy Thầm vắng mặt, quản gia trở thành thần hộ mệnh của cậu, mọi yêu cầu đều được đáp ứng.

Sau vài ngày trốn tránh, cuối cùng Hạ Khai vẫn bị bà nội Ngụy bắt gặp. Đối với người cùng thế hệ, cậu có thể lơ đi, nhưng một bà cụ chặn trước mặt, cậu không biết làm sao, đành ngồi đối diện bà ta trong phòng khách.

Bà nội Ngụy nói: "Bao nhiêu quan chức quân đội và Chính phủ đã đến đây, nhà họ Ngụy luôn đứng ở vị trí cao, nhận nhiều sự chú ý, mong cậu đừng mang đến bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào."

Hạ Khai chớp mắt: "Bà yên tâm, cháu còn chưa bước ra khỏi cửa nữa là."

Bà nội Ngụy không nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "A Thầm sao lại đưa về một đứa trẻ như cậu chứ?"

"Từ Dương là người tôi đưa về, có giáo dưỡng, ngoan ngoãn, tài nghệ đầy đủ, gia thế trong sạch. Bên cạnh A Thầm chưa từng xuất hiện loại người nào không đứng đắn."

Hạ Khai khẽ động ngón tay, nuốt xuống những lời muốn nói.

Lời khen Từ Dương thực chất là một cách gián tiếp thể hiện sự không hài lòng với cậu. Khi quản gia đến dẫn cậu về phòng, Hạ Khai thầm nghĩ, bà cụ nói cũng không sai. Cậu chỉ là bùn đất dưới chân Ngụy Thầm, mà bùn thì bẩn một chút cũng chẳng sao cả.

Buổi sáng hôm sau, Ngụy Thầm cuối cùng cũng về nhà, cùng họ ăn sáng. Bình thường giờ này Hạ Khai vẫn đang ngủ nhưng cậu lại xuất hiện lấp lánh như một con bướm, khiến bà nội Ngụy nhìn mà á khẩu không nói nên lời.

.

"Thầy ơi." Hạ Khai nở nụ cười rạng rỡ. Dáng vẻ của cậu chẳng hề liên quan gì đến kiểu người lẳng lơ quyến rũ, nụ cười thậm chí như thể tỏa ra ánh nắng ấm áp. Nhưng lại cố tình khoác lên mình một bộ trang phục không hợp chút nào, khiến người ta nhìn mà khó chịu, chỉ biết trợn mắt trân trối.

Quản gia trung thành tuyệt đối với Ngụy Thầm, mọi chuyện Hạ Khai làm, những gì xảy ra tối hôm qua, trước khi Ngụy Thầm đi ngủ đã được báo cáo chi tiết từ đầu đến cuối.

Hạ Khai chào hỏi Ngụy Thầm xong thì chủ động tỏ thiện ý với bà cụ. Trong mắt người già, hành động đó chẳng khác nào "vô sự mà ân cần", còn mục đích thế nào thì quá rõ ràng.

Bà nội Ngụy xuất thân từ một gia đình danh giá chuyên về học thuật. Tuy không có quyền thế như nhà họ Ngụy nhưng danh tiếng tao nhã lại là một sự trợ lực thầm lặng mà dịu dàng. Đôi khi, quyền lực và tiền bạc có thể trở nên quá mức sắc bén nhưng nếu thêm một chút vẻ ngoài thanh cao thì sẽ khác hẳn. Dữ có thể hóa lành, đen có thể tẩy trắng. Việc điều chỉnh mức độ chỉ cần giao cho người nhà họ Ngụy nắm giữ, còn lại, ai nấy cứ an phận dưới sự che chở là được.

Mang sẵn cơn giận trong người, bà nội Ngụy chẳng buồn để ý đến Ngụy Thầm, nhưng sự quan tâm tỉ mỉ mà hắn dành cho Hạ Khai lại khiến bà liên tục đưa mắt nhìn, đến mức món điểm tâm trong miệng cũng mất ngon.

Mấy năm trước, nhà họ Ngụy từng trải qua một cơn khủng hoảng. Khi ấy, bao kẻ âm thầm chờ đợi xem bọn họ ngã ngựa, giở đủ trò để kéo họ xuống. Đám người thân dựa dẫm vào phúc đức tổ tiên mà gây chuyện lần lượt bị Ngụy Thầm đẩy ra ngoài. Kẻ nghiêm trọng nhất đến giờ vẫn tuyệt tự, không dám lưu lại hậu duệ.

Có nhà nào gặp chuyện mà không nghĩ cách cứu vãn đâu? Thế mà Ngụy Thầm lại lạnh lùng vô tình, lúc đó hắn nói thẳng, hắn chỉ vì nhà họ Ngụy.

Một số nhánh họ hàng không chịu nổi, cũng từng lạnh nhạt chế giễu hắn. Có người còn đến tận cửa cãi nhau, trách rằng hắn vì quyền thế mà đoạn tuyệt tình thân, khiến cả một gia đình phải diệt vong. Nhưng sau những màn làm loạn đó, những kẻ dám lên tiếng chê trách Ngụy Thầm đều biến mất một cách khó hiểu, chỉ còn lại cuộc sống yên ả. Thời gian trôi qua, chẳng ai dám nói gì nữa.

Bà nội Ngụy chỉ biết thở dài tiếc nuối cho Từ Dương, rồi vừa bóng gió vừa thẳng thừng khuyên Ngụy Thầm rằng, một người như Từ Dương, có vài người bầu bạn để giải khuây cũng là điều bình thường. Dù là bạn đời, tri kỷ hay bạn bè, chỉ cần thích, muốn kiểu quan hệ nào đều có thể sắp đặt phù hợp.

Thực ra, dù Ngụy Thầm có nuôi một con chó bên cạnh, bà nội Ngụy cũng chẳng thể làm gì.

Liên Bang không có chế độ đa thê nhưng đàn ông vốn dĩ đều thích vụng trộm, không phải sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.