Vào lúc Ninh Ninh tỉnh dậy, thứ đầu tiên nàng ngửi thấy là mùi hương lạnh lẽo của cây gỗ.
Nàng biết đó là hơi thở thuộc về ai. Tức thì ý thức hỗn loạn của nàng suy nghĩ lung tung: Đùa à, sao đến cả trong mơ cũng thấy hương vị của Bùi Tịch thế?
… Tuy rằng trước đó, thi thoảng nàng cũng mơ thấy hắn.
Cả người nàng không rõ là nóng hay lạnh, đầu óc choáng váng, chẳng khác nào bánh răng gỉ sét.
Cảm giác không chân thật này cực kì giống như một giấc mơ. Ninh Ninh chỉ nghĩ bản thân đang mơ, cố gắng phân biệt rõ khung cảnh hiện tại.
Có thứ gì đang đập thình thịch, làm cho lồ ng ngực nàng thấy ngứa ngáy. Hơi thở bao phủ quanh người nàng vừa ấm áp vừa mềm mại, khiến nàng không kìm được mà muốn tới gần hơn, vươn tay ôm chặt thêm chút.
Trong mộng Ninh Ninh tiếp tục suy ngẫm, thì ra đây là cảm giác được Bùi Tịch ôm vào người. Nàng còn tưởng sẽ giống như một khối gỗ đầy gồ ghề.
Nhưng quả thực hắn hơi gầy, tiện tay chạm một cái là chạm vào xương cộm người. Nàng phải dẫn hắn đi ăn những món ngon hơn…
Không đúng, sao trong mơ có thể giống như hiện thực được?
Nếu ở hiện thực, sao Bùi Tịch có thể sẵn lòng cho nàng sờ soạng tới lui, ôm ôm ấp ấp một cách tùy tiện thế này?
Cơ thể thiếu niên gầy gò cao lớn, lúc ôm vào mang đến chút mềm mại lạ lùng, thêm cả sự ấm áp.
Ninh Ninh càng tới gần hắn, càng cảm thấy cơn lạnh trong người mình dần biến mất. Cuối cùng đầu não liên tục đau nhức cũng tỉnh táo hơn một chút.
Không biết cảm giác thật sự được Bùi Tịch ôm là gì?
Nàng vừa suy nghĩ lung tung, vừa vùi mặt vào cổ đối phương hòng nhận thêm càng nhiều hương thơm và nhiệt độ.
Nhịp tim của đối phương đập nhanh hơn, cả người cứng đờ một cách rõ ràng.
Trong lúc hoảng hốt, Ninh Ninh nghe thấy giọng nói của Bùi Tịch: “Đừng sợ.”
Hể? Hình như không giống giấc mơ lắm, nghe rất rõ ràng.
Thoáng cái đại não nàng kẹt cứng. Trong lúc choáng váng, phần gáy tiếp tục truyền tới cơn đau dữ dội.
Liệu trong mơ có cảm thấy đau không?
Hình như, có vẻ, đừng bảo chứ.
Đầu óc Ninh Ninh nổ bùm một tiếng tỉnh táo lại. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, không dám cử động.
Đừng đùa chứ?
Chẳng lẽ cái này không phải mơ ư? Nàng thật sự ôm chặt Bùi Tịch, hơn nữa, hơn nữa còn dụi tới dụi lui trên người hắn? Cái thứ ấm áp mềm mại nàng đang áp sát vào… thực sự là bản thân hắn?
Cơ thể Ninh Ninh trúng phong hàn nên vốn đang nóng bừng.
Giờ phút này luồng nhiệt ấy đều tập trung hết lên trên, hội tụ nơi má.
Nàng hoảng hốt tới mức không biết phải làm sao. Bên tai tiếp tục truyền tới tiếng nói của Bùi Tịch. Hình như là ảo giác, giọng hắn khàn khàn hơn nhiều so với bình thường: “Ta sẽ giúp tỷ giết nó.”
Kế đó là vỗ đầu, một viên đan dược được đút vào miệng.
Cảm giác mềm mại nhẹ nhàng di chuyển từ giữa môi tới khóe môi. Ninh Ninh đoán ra đó là cái gì. Lòng nàng rối bời lên, chỉ có thể giữ vững hô hấp nhắm mắt lại, vờ như còn say ngủ.
Nếu như bị Bùi Tịch phát hiện nàng còn tỉnh, Ninh Ninh thật sự xấu hổ tới mức không còn mặt mũi nào gặp lại hắn.
Từ trước tới nay, ngay cả vết thương của chính mình cũng bị hắn phớt lờ, tất nhiên cũng chưa bao giờ chăm sóc người khác. Động tác của Bùi Tịch vừa cứng ngắc lại chậm chạp, tiếp tục ôm nàng vào ngực.
Đỉnh đầu Ninh Ninh hơi ngứa.
Hình như hắn vùi cằm vào tóc nàng, lòng bàn tay che sau lưng âm thầm dùng sức, đồng thời cũng cực kỳ kiềm chế.
Khả năng ăn nói của Bùi Tịch thật sự rất vụng về. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, lời nói thốt ra khỏi miệng vẫn lắp bắp, chẳng hề lãng mạn chút nào.
“Đừng sợ. Ta sẽ không… để tỷ bị thương nữa.”
Giọng nói của hắn rất nhẹ, thoáng như lời thì thầm giữa đôi tình nhân, đồng thời kèm thêm chút run rẩy khe khẽ, nhẹ tới mức không thể nghe rõ.
Nhưng chính những lời nói thẳng thắn đơn giản như vậy, lúc lọt vào tai Ninh Ninh lại giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi cho mắt nàng thấy hơi cay cay.
Đã lâu rồi nàng chưa có cảm giác như vậy.
Mỗi ngày ở Tu Chân Giới đều cực kỳ bận rộn, hết tu luyện thăng cấp, đột phá bí cảnh, tới tranh đoạt pháp bảo. Tuy nàng cười hi hi ha ha lúc ở cùng người khác, nhưng thi thoảng lại nghĩ về một phần cuộc sống trước đây của mình.
Ba mẹ, đám chó mèo lông xù trong nhà, những bạn bè cùng trò chuyện với nhau về lý tưởng và tương lai của bản thân.
Đó là cuộc sống khác hoàn toàn hiện nay. Nàng sống trong sự vây quanh của gia đình và bạn bè, chỉ cần hơi duỗi tay ra là có thể cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương.
Thế rồi xui rủi thế nào bước vào đây, biến thành một người không thể hòa hợp với cả thế giới này, bắt buộc phải từ từ học cách dũng cảm dấn thân một mình.
Chưa bao giờ Ninh Ninh nghĩ rằng, sẽ có một ai đó cẩn thận nói với nàng rằng sau này không để nàng bị thương nữa.
… Sao lại nói lời sến sẩm bằng giọng điệu nghiêm túc thế hả?
Vô số nỗi ấm ức và cô đơn tích tụ bấy lâu dưới đáy lòng bị chọc một lỗ nhỏ, cứ thế trút ra ào ào. Đợi khi nàng phản ứng lại thì nước mắt đã không kìm được rơi xuống.
Chắc chắn Bùi Tịch nhận thấy được sự ẩm ướt nơi lồ ng ngực, cơ thể hắn đột nhiên thẳng cứng một cách rõ ràng.
Sau đó vạt áo bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy. Cô gái trong lòng nhúc nhích đầu, ngẩng lên nhìn với hốc mắt đỏ hoe.
Sắc mặt Ninh Ninh tái nhợt như tờ giấy mỏng, khiến màu đỏ hồng nơi hốc mắt càng trông đậm màu hơn.
Một đôi mắt hạnh sáng ngời đong đầy nước - giữa ánh sáng bập bùng, tia lửa chớp tắt, hiện lên ánh sáng nhạt nhòa.
Chỉ cần nhìn như vậy, trong lòng hắn đã cuống cuồng rối bời lên, nhũn thành một vũng bùn.
Bùi Tịch không biết phải làm thế nào cho phải.
Ninh Ninh cũng cảm thấy xấu hổ.
Nàng không thể thú thật với Bùi Tịch rằng, bản thân đã giả vờ ngủ được một lúc rồi, sau đó bị câu nói kia của hắn làm cho cảm động tới phát khóc.
Suy cho cùng nàng cũng là sư tỷ, phải giữ mặt mũi.
Không gian im lặng.
Cô gái dưới ánh lửa hít vào một hơi, nhìn hắn với đôi mắt ngập nước. Nàng hơi chớp mắt, nước mắt chảy xuống trên gương mặt trắng nõn: “… Đau quá.”
Trong giọng nói của nàng có chút do dự, rụt rè, thấp thoáng còn thêm cả phần làm nũng.
Chưa kể nàng còn nằm trên người hắn, lúc nói chuyện phả luồng hơi ấm áp lên cần cổ Bùi Tịch.
Cọ lên tim phổi, mập mờ tới mức cả người hắn đều khô nóng.
Hầu kết Bùi Tịch động đậy, cúi xuống lau nước mắt trên khóe mắt nàng.
Hắn chỉ muốn rút kiếm ngay lập tức, chém tên khốn đã làm tổn thương nàng ra thành từng mảnh vụn.
Bàn tay hắn có vết chai, khi lướt qua gương mặt mềm mại của Ninh Ninh đã khiến cô gái vội chớp mắt.
Sau khi đơ ra một lát ngắn ngủi, trong hang động cùng lúc vang lên hai giọng nói:
“Tỷ vừa tỉnh à?”
“Ta vừa mới tỉnh.”
Dứt lời, cả hai không hẹn mà cùng câm lặng.
Hai người bọn họ một người muốn hỏi, một người muốn giải thích, tình cờ lại đập vào nhau, đâm ra giống như giấu đầu lộ đuôi.
Hầy ghét thật, sao lại như vậy chứ! Chẳng phải giờ còn xấu hổ hơn sao! Bùi Tịch ngươi mau câm miệng đi!
Ninh Ninh hối hận không thôi, chỉ muốn đập cốp cái vào tường. Đang lúc nàng không hề phòng bị, bỗng nhiên bị ấn nhẹ một cái lên phần gáy, cả người thuận thế rơi vào trong vòng tay hắn.
Đây thực sự không giống chuyện Bùi Tịch sẽ làm. Suýt nữa nàng đã cho rằng hắn bị người ta đoạt xá mất rồi.
Mà bàn tay hắn vẫn dừng trên sống lưng Ninh Ninh, lồ ng ngực phập phồng khi nói chuyện, giọng nói rất buồn: “Đừng nhúc nhích.”
Ò.
Ninh Ninh ngoan ngoãn dựa vào ngực Bùi Tịch ngực, im lặng không động đậy.
Nhìn như bình tĩnh, thực tế cứng đờ như cương thi.
Mười ngón tay âm thầm miết lên lớp quần áo mỏng manh. Ninh Ninh đang phiền muộn suy đoán động tác tiếp theo của hắn, bỗng nhiên nhận ra có một luồng linh lực dần dần tụ hội lại, hệt như dòng nước ấm áp dịu nhẹ, từ từ thấm vào làn da nàng.
Sạch sẽ khoan khoái, là hơi thở thuộc về Bùi Tịch.
Hắn tụ linh lực vào đầu ngón tay, dùng phương pháp độ lực để loại bỏ khí lạnh trong cơ thể nàng.
Những ngón tay di chuyển dọc theo phần xương sống, mỗi động tác đều được nàng cảm nhận một cách rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Ninh Ninh gần gũi với người khác phái như vậy. Khi phần eo nhạy cảm bị chạm tới, nàng ngừng thở theo bản năng, tay phải túm chặt quần áo của hắn..
Không thể không nói, đây là cách chữa trị cực kì hữu ích.
Với người tu chân mà nói, khí lạnh nhập thể không phải bệnh tật quá nghiêm trọng. Linh lực của Bùi Tịch mát lạnh êm dịu, lặng lẽ xâm nhập vào cơ thể nàng thông qua mọi lỗ chân lông.
Hơi ấm dày đặc, thấm sâu vào da, máu, thậm chí sâu trong cốt tủy, mang đến cảm giác thích thú khó mà miêu tả. Thi thoảng, một cái xoay nhẹ nhàng là đủ khơi gợi cảm quan nhạy cảm nhất trong cơ thể, kích thích tới mức cả người nàng run rẩy.
Cảm giác rất lạ.
Cứ như cả người được bao bọc bởi lớp lông vũ ấm áp, hương thơm của cây gỗ tràn ngập xung quanh nàng. Thi thoảng truyền tới một chút khí lạnh thấm vào ruột gan, không hề lạnh lẽo, cũng không rét buốt, khiến nàng không kìm được muốn tới gần hơn.
Mà quả thực Ninh Ninh cũng thuận theo trái tim mình, nhích tới sát người Bùi Tịch hơn.
Bùi Tịch: “…”
Hàng mi dài của Bùi Tịch hạ xuống, che khuất suy nghĩ đen tối đang cuồn cuộn nơi đáy mắt: “Trước đó tỷ ở tầng bao nhiêu?”
“Tầng 50 á.”
Cô gái trong lồ ng ngực nở một nụ cười ngốc nghếch: “Chỗ đó rất lạnh, khắp nơi đều là tuyết rơi. Quái vật mạnh nhất trong cấp độ là một cái bóng màu đen khổng lồ. Tuy rất khó giải quyết nhưng cuối cùng vẫn bị chúng ta đánh bại - Ta có giỏi không? Còn ngươi thì sao?”
Vậy là nó đã chết.
Trong lòng Bùi Tịch tràn đầy lửa giận không chỗ trút. Hắn nhíu mày bực bội, nghe nàng hỏi chuyện thì kiên nhẫn đáp: “Ừ, giỏi lắm.”
Đến chính bản thân hắn cũng không nhận ra giọng điệu của mình bao dung và dịu dàng tới mức nào, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ không vui: “Ta gặp hồ yêu, không đáng nhắc đến.”
Ninh Ninh đang sốt, phần lớn suy nghĩ đều rối thành mớ bòng bong. Nàng nghe xong thì cười nói: “Vậy ngươi cũng rất tuyệt - Bùi Tịch sẽ trở thành người giỏi nhất Tu Chân Giới, thật đó.”
Rất khó để không rung động trước những lời lẽ đơn thuần và chân thành như thế.
Hắn không nói lời nào, trong lồ ng ngực chỉ còn một vũng nước mềm.
Khoảnh khắc tiếp đó, đồng tử hắn chợt co lại.
Một luồng linh lực khác lan tràn từ ngực hắn, không mạnh mẽ vững chắc như hắn mà nhẹ nhàng lay động, chẳng khác nào lông vũ trên da thịt.
Ninh Ninh đoán Bùi Tịch cũng bị thương trong trận chiến, mong muốn thông qua cách này để trấn an hắn.
Nhưng nàng bối rối mơ màng, không hề có kinh nghiệm, dẫn tới tạo ra hiệu quả hoàn toàn trái ngược.
Linh lực lượn tới lượn lui như có thực thể, di chuyển khắp các vị trí trong cơ thể thiếu niên, chẳng khác nào đầu ngón tay mềm mại của con gái. Có khi âm thầm nhấn nhá, sau đó tự do chảy vào cơ thể hắn, ngấm vào trong máu.
Khơi gợi từng làn sóng điện tê dại, khiến sâu trong dây thần kinh nhạy cảm nhất phát ra tiếng bùng nổ nứt vỡ.
Thừa Ảnh xem mà run bần bật, thét lên chói tai: “Trời đất ơi, cái này, cái này không ổn đâu! Bùi Tiểu Tịch hãy nhịn xuống đi, bình tĩnh vào!”
Vấn đề là bản thân Ninh Ninh không hề phát hiện ra. Nàng ủ rũ nằm trong lòng hắn, háo hức cười hỏi: “Thấy thoải mái không?”
Bùi Tịch nhắm mắt, hít sâu.
“… Ninh Ninh.”
“Ừ?”
Ninh Ninh ngẩng lên từ hõm cổ của hắn, không nhìn thấy sắc mặt Bùi Tịch, chỉ có thể trông thấy đường nét rõ ràng trên cổ và quai hàm hắn.
Độ cong khi hầu kết chuyển động rất đẹp.
Màu hồng nhạt trên cổ cũng rất tuyệt vời.
Bùi Tịch gọi tên nàng, nhất thời lại không biết nên nói cái gì. Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn gần như bối rối buông nàng ra: “Ta ra ngoài trước… để thông khí.”
Nàng còn chưa kịp phản ứng đã được Bùi Tịch nhẹ nhàng đặt lên vách đá trong hang động. Bước chân hắn đi vội vàng, tới cửa động thì khàn khàn bảo: “Sau này đừng tiếp tục dùng cách này với người ngoài nữa.”
Hắn dùng từ “tiếp tục”, rõ ràng coi bản thân thuộc phạm vi “người ngoài” luôn.
Tuy Bùi Tịch nhìn không thấy, nhưng Ninh Ninh vẫn gật đầu. Nàng nói bằng một tông giọng như đang lầu bầu với bản thân: “Nhưng Bùi Tịch có phải người ngoài đâu?”
Trong tầm nhìn mơ hồ của nàng, bóng dáng người thiếu niên đi trước cách đó không xa bỗng khựng một cái, cả người lảo đảo suýt ngã.
“Không phải người ngoài, làm tròn lên chính là người nhà rồi.”
Thừa Ảnh phát ra tiếng cười ha ha đầy đơn thuần: “Tốt quá, ta thỏa mãn ghê. Mau giết ta trợ hứng cho đại ca, đại tẩu thôi!”