Tạ Du, người đàn ông thích nhảy nhót trên luật pháp nhất toàn bộ Tu Chân Giới, lần đầu tiên bị chế tài trên mặt trận tâm hồn.
Tuy là một tên yêu đương mất não bị dính vầng sáng tụt giảm trí tuệ, nhưng ngẫm ngẫm, gã luôn ngẫm ra vài phần chế nhạo trong lời nói của Ninh Ninh và Bạch Diệp. Hơn nữa sau khi ý thức được điều này, gã càng chột dạ hơn, nhanh chóng kết thúc yến hội gà bay chó sủa này.
Ninh Ninh mắng tới mức cả người khoan khoái. Nàng liếc nhìn chiến hữu Bạch Diệp, tình bạn cách mạng vĩ đại ngày một lên cao như tre mọc sau mưa.
Lại nhìn quanh mọi người trong bữa tiệc, tiểu sư phó Vĩnh Quy đã sáng tác ra được một bản nhạc ngẫu hứng, vốn đang tính cất cao giọng hát thì gặp Ma quân đen mặt bỏ chạy. Một bầu nhiệt huyết của hắn ta không có chỗ xả nên sầu não ôm đầu, liên tục lẩm nhẩm lời hát mãi trong miệng.
Bùi Tịch ngoan ngoãn ngồi một bên, từ đầu đến cuối đều im lặng không nói lời nào, gần như đôi đũa trước mặt chưa từng nhúc nhích
Tuy rằng vị tiểu sư đệ ít nói ít cười này không khác mấy so với bình thường, nhưng Ninh Ninh vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra tâm trạng hắn không tốt.
Nghĩ tới đây không thể không nói, mẹ Bùi Tịch bị giày vò tới mức phát điên đã qua đời từ lâu, khó lắm hắn mới gặp cha ruột chưa từng thấy mặt, lại phải bàng quan nhìn vướng mắc tình cảm của Tạ Du với hai người phụ nữ khác.
Chưa kể đây còn là một cốt truyện muốn cắt mà không đứt, càng gỡ càng rối.
Tạ Du không thể nhận ra hắn, càng đừng nói tới mẹ hắn. Sự tồn tại của đôi mẹ con này nhạt nhòa tới mức còn không đáng trở thành vai phụ nhỏ giữa ân oán tình thù xoắn xuýt phức tạp của Ma quân đại nhân.
Hệt như chưa bao giờ tồn tại.
Kẻ nhàn nhã nhất chắc chắn là Mạnh Quyết.
Hắn ta ngồi cách Tạ Du không xa, lúc này đang ung dung tựa lưng vào ghế như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngước mắt nhìn bóng dáng ba người kia đi xa mà chẳng biết nhớ lại điều gì, hàng mày đẹp hơi nhíu lại.
“Mạnh sư huynh.” Bạch Diệp là kiểu người tự biết làm thân với người khác, nhích tới bên cạnh hắn ta hỏi: “Huynh đang nhìn gì thế? Chẳng lẽ đã nhận ra điều gì đó ở ảo cảnh rồi ư?”
Ý cười của Mạnh Quyết không hề thay đổi. Bàn tay phải với khớp xương rõ ràng đặt hờ trên mặt bàn, nhẹ nhàng gõ ngón trỏ: “Các ngươi có thấy… Vị Chu tiểu thư kia trông khá quen mắt không?”
Ninh Ninh nghe xong cố gắng nhớ lại, tìm kiếm toàn bộ trong đầu cũng không tìm ra gương mặt nào giống với Chu Ỷ Mi trong trí nhớ.
Bạch Diệp cũng khó hiểu, mờ mịt gãi đầu hỏi: “Chắc ta chưa từng thấy - Sao thế, theo Mạnh sư huynh thì nàng ta giống ai?”
Đây là vấn đề không có câu trả lời.
Hiếm khi Mạnh Quyết không cười nữa. Ánh mắt hắn ta theo dõi bóng lưng gầy gò luôn đi phía trước của Chu Ỷ Mi, tới khi cả bóng người hoàn toàn biến mất trong bóng tối, không còn nhìn thấy gì nữa. Lúc hắn ta quay đầu về phía Bạch Diệp, bên môi người thanh niên đã nhếch lên độ cong nhẹ như gió mây: “Chắc do ta nhận nhầm thôi, đạo hữu không cần để ý.”
Hắn ta không nói rõ Chu Ỷ Mi giống ai, nên đành tạm gác chuyện này lại.
Tạ Du sắp xếp phòng cho khách cho mỗi người trong Chu phủ, Ninh Ninh vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt ngủ ngon một giấc. Nhưng tới lúc nàng nhào lên giường như một cái bánh lớn, bỗng nhiên nhớ tới câu nói ban ngày của Bùi Tịch.
Lúc đó Bạch Diệp ngã xuống đất như một cái xác chết cháy thành than, Bùi Tịch im lặng một lát rồi nói với nàng: Nếu nửa đêm gặp ác mộng không ngủ được, có thể tới rừng trúc bên cạnh Chu phủ tìm hắn.
Hắn luyện kiếm ở đó.
Thực tế Ninh Ninh cảm thấy, câu nói này chẳng khác một lời nói vui đùa vô tình nhắc tới mà thôi.
Suy cho cùng, giọng điệu khi đó của hắn nhẹ bẫng như lông chim, bình thản không nghe thấy chút dao động nào, chẳng hề có cảm giác hẹn gặp nhau gì hết.
Chưa kể trước đó Bùi Tịch cũng tiêu hao phần lớn linh lực của mình trong Tháp Luyện Yêu, theo lý nên nghỉ ngơi trong phòng cho thật tốt. Bất kể thế nào, đêm nay đều không phải thời điểm thích hợp để luyện kiếm.
Ninh Ninh bị gió lạnh tạt cho run lập cập, nghiêm túc suy nghĩ:
Nếu nàng nghe theo lời nói vô tình của hắn, ngoan ngoãn tới rừng trúc vào ban đêm thì chắc chắn đầu óc có vấn đề.
Nhưng nếu không tới, cứ nghĩ tới cảnh tượng Bùi Tịch cụp lông mi ngồi trong góc…
Quả thực chỉ thiếu điều viết rõ trên mặt “cần được an ủi”! Dù chỉ có tỉ lệ một ngàn, một vạn đi nữa, nếu hắn thật sự một mình đơn độc luyện kiếm trong rừng…
Cứ trông đáng thương kiểu gì đó.
Ninh Ninh ghét cái thói mềm lòng của mình. Nàng không mơ ác mộng, cũng chẳng buồn chán, ấy vậy vẫn gồng cơ thể mệt mỏi của mình bước vào rừng trúc.
Do bị ma vật chiếm đóng, khắp nơi trong trấn Sùng Lĩnh đều tỏa ra ma khí đen đặc, lặng lẽ tràn lan trong màn đêm đen tối, cứ như thể bóng dáng nửa ẩn nửa hiện của yêu ma quỷ quái.
Một vầng trăng tròn nhợt nhạt lẻ loi treo trên đầu cành. Tuy phép ẩn dụ này không hợp lắm, song Ninh Ninh luôn cảm thấy nó chẳng khác nào gương mặt đờ đẫn của người chết, cứ thế ngơ ngác trên đỉnh đầu nàng.
Rừng trúc hoang vắng tĩnh mịch, lá trúc xanh như dòng suối trong vắt chảy dưới trăng, phản chiếu những hình bóng lắc lư theo gió, chẳng khác nào mặt hồ gợn sóng tràn bờ.
Thoạt nhìn có phần mờ ảo như đang đặt mình dưới nước, tất thảy đều là gió mát yên ắng, không có cảm giác chân thật cho lắm.
Nếu tối nay Bùi Tịch không ở đây, chắc nàng xấu hổ chết mất.
Không đúng.
Ninh Ninh vừa đi vừa miên man nghĩ trong đầu, dù sao cũng không ai biết nàng ra ngoài lúc nửa đêm. Một mình nàng thì xấu hổ cái gì chứ, ngủ một giấc là quên hết.
Nàng bước dần về phía trước trong trạng thái không ôm quá nhiều hy vọng. Lá trúc bị gạt đi từng lớp một, sột soạt tách ra hai bên dưới ánh trăng tĩnh mịch. Bỗng nhiên một luồng kiếm khí xẹt qua, đánh rơi một đám lá rụng tán loạn.
Trái tim Ninh Ninh đập thình thịch.
Nàng cảm thấy khóe miệng mình đang vô thức nhếch lên. Để không tỏ ra thái độ quá mức vui vẻ, nàng bình tĩnh lại, cố gắng hạ khóe môi xuống.
Đi lên phía trước một bước, nàng nhìn thấy bóng dáng Bùi Tịch.
Ấy thế mà hắn thực sự vẫn luôn luyện kiếm một mình trong khu đất trống ở rừng trúc.
Giờ đã dần bước vào đêm.
Bóng tre bao phủ, ánh trăng như nước tràn ra bốn phía, phác họa dáng người thon dài thẳng tắp của thiếu niên. Kiếm khí lạnh lẽo như băng, trong khoảnh khắc nàng bước hệt như gió cuốn tuyết hoa, kết hợp với gió đêm ập vào trước mặt nàng.
Kiếm khí vốn sắc bén kia lúc kéo theo gió trúc lặng yên tạt vào má nàng lại bỗng nhiên trở nên dịu dàng tới lạ, chẳng khác nào đầu ngón tay mềm mại của người yêu khẽ vuốt v e sườn cổ trắng nõn của nàng, khiến nàng ngứa ngáy khó kìm lòng.
Cùng lúc đó Bùi Tịch quay đầu lại.
Kiếm quang còn sót lại rơi ào ào như mưa, chiếu sáng khuôn mặt sáng như ngọc trắng của hắn, đồng thời thắp lên một chùm ánh sáng lạnh lẽo trong con ngươi tăm tối của hắn.
Đẹp đẽ không gì sánh được.
“Ồ! Ninh Ninh!”
Thừa Ảnh nhảy dựng lên, không khỏi nở nụ cười ngây ngô: “Nàng ấy tới thật kìa! Không uổng công ngươi đã mệt chết khiếp rồi còn khăng khăng đòi luyện kiếm trong rừng!”
Bùi Tịch lạnh giọng đáp: “Mục đích của ta không phải đợi nàng ấy.”
“Rồi, rồi, rồi. Ngươi không đợi nàng ấy, không hề kiệt sức tới độ chỉ muốn đi nghỉ ngơi, cũng không hề liên tục ngóng về phía lối vào rừng trúc.”
Thừa Ảnh rung đùi đắc ý, than thở bằng giọng điệu quái gở: “Dù thể lực đã cạn kiệt rồi còn dành thời gian ngủ quý giá để luyện kiếm trong rừng trúc, không hổ là kiếm tu có khác.”
Giọng nói làm Bùi Tịch khó chịu tới mức không muốn phản ứng với nó.
Theo bản năng thiếu niên mặc đồ đen hạ khóe miệng xuống, vuốt phẳng độ cong khe khẽ nơi ấy. Hắn chọn câu mở đầu đơn giản và ngu ngốc nhất: “Mơ thấy ác mộng hả?”
“Còn lâu ấy!”
Ninh Ninh trừng mắt nhìn hắn: “Đêm nay ta không ngủ được nên ra ngoài đi dạo - còn ngươi ấy, đã muộn thế này sao còn luyện kiếm?”
Bùi Tịch cúi đầu nhìn nàng, nơi đáy mắt như có ý cười rất nhẹ, nó nhỏ tới mức không thể phát hiện: “Ta cũng không ngủ được.”
Thừa Ảnh: “Hờ hờ.”
Hắn không nghe thấy tiếng Thừa Ảnh, cố tình chặn hết mọi âm thanh đi rồi thành thạo giấu sạch ý cười, cúi đầu lục lọi thứ gì đó trong túi trữ vật.
Ninh Ninh tò mò, chớp đôi mắt nhìn hắn.
Ban nãy Bùi Tịch mới luyện kiếm xong nên sợi tóc đen nhánh đẫm mồ hôi. Chúng rơi tán loạn trên vầng trán và thái dương hắn, tạo nên màu sắc tương phản với làn da trắng. Khuôn mặt được ánh trăng vắng lặng chiếu lên, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt long lanh, vô cùng đẹp đẽ.
Ngón tay hắn nhỏ dài, khi cong lên có thể thấy rõ các khớp nhô ra. Không mất quá lâu, trên tay hắn xuất hiện một đồ vật hình tròn.
Thứ đó trông như món ăn nhẹ hoặc bánh ngọt được gói cẩn thận trong giấy trắng. Khi gió đêm nhẹ nhàng thổi tới còn thấp thoáng kèm thêm hương hoa đào.
Bùi Tịch đưa cánh tay tới sát gần bên nàng: “Cho ngươi.”
“Đây là gì thế?”
Ninh Ninh nhận lấy không chút đề phòng, nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn: “Giờ ta mở ra nhé?”
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, tư thế ôm kiếm của Bùi Tịch trở nên chặt hơn.
Nhưng hắn vẫn gật đầu bằng gương mặt không cảm xúc.
Khi mở từng tầng giấy bọc ra, mùi hương tuyệt vời thấm vào ruột gan kia ngày càng đậm hơn.
Hơi thở thoang thoảng của rừng trúc và hương hoa đào phả vào mặt, ánh trăng chiếu rọi điều bất ngờ được gói ghém cẩn thận ở lớp trong cùng.
Không ngờ là một miếng bánh hoa.
Tu Chân Giới không có loại thức ăn này. Trước đó nàng và Hạ Tri Châu thảo luận về thực đơn, từng đặc biệt nhắc tới khả năng làm giàu bằng cách bán bánh hoa.
Tiếc rằng sau khi hai người thử vài lần đều nhận được thành quả thất bại, vậy nên bỏ bẵng từ đó.
Trong một lần vô tình, nàng chỉ tùy ý nhắc một lần với Bùi Tịch mà thôi.
“Chắc hương vị không ổn lắm.”
Giọng hắn vô cùng căng thẳng: “Ta không biết cách làm nó.”
Đúng.
Nàng chưa từng nói gì với Bùi Tịch, từ nguyên vật liệu, cách làm hay trình tự làm bánh. Hắn chẳng biết một điều gì hết. Thứ duy nhất hắn biết chỉ có một câu vô cùng đơn giản “Bánh được bao lấy bởi cánh hoa”.
Nhưng Bùi Tịch đã làm ra nó, còn cẩn thận gói từng lớp giấy vào, trịnh trọng đưa cho nàng.
Ninh Ninh ngơ ngác nhìn hắn.
Kiếm tu áo đen với mặt mày lạnh lẽo. Cảnh tượng cành lá tung bay, kiếm quang lóe sáng ban nãy vẫn còn đọng trong lòng nàng. Nhưng chính một Bùi Tịch như vậy lại lầm lũi đứng trong bếp dùng nồi, chén, gáo, bồn, liên tục cân nhắc tới cách làm cánh hoa và bột.
… Bùi Tịch sẽ mặc tạp dề ư?
Không, theo lý thời cổ đại không hề có tạp dề.
Nàng suy nghĩ miên man, đầu óc sủi bọt không kiểm soát được, đành dùng tay trái còn lại xoa lên gương mặt.
Quá phạm quy rồi.
Ninh Ninh không dám nhìn hắn. Nàng cúi đầu cầm bánh hoa đào, há miệng cắn một miếng.
Mặt ngoài bánh mềm mại, tan thành từng tầng giữa môi răng. Mùi thơm của tinh bột hòa quyện với vị ngọt hoa đào mang tới cảm giác dịu dàng tới lạ thường.
Ngọt.
Rất ngọt, khiến nàng bất giác cảm thấy vui vẻ.
Bùi Tịch không nói lời nào. Khi nhìn thấy cô gái ăn miếng đầu tiên vào miệng thì nắm tay chuôi kiếm, các đốt ngón tay siết tới mức trắng bệch.
Sau đó Ninh Ninh nhếch môi cười một tiếng, trong đôi mắt toàn là ý cười không hề che giấu: “Ăn ngon lắm!”
Trái tim như được thả lỏng.
Cổ họng hắn khẽ mấp máy, đáp lời trong lúc quay mặt đi: “Ừ.”
Trong chốc lát im lặng, Bùi Tịch lại nghe thấy giọng nàng: “Đúng rồi, ngươi… Ngươi ổn không? Sau khi gặp Tạ Du ấy.”
Ninh Ninh hỏi rất cẩn thận. Song, trước giờ hắn không hề để lộ ra biểu cảm nào liên quan tới đau thương, nghe vậy thì trầm giọng nói: “Không ngại.”
Dừng một chút, hắn do dự bảo: “Có phải ta đã kể với ngươi về chuyện của mẹ ta không?”
Ninh Ninh bỗng ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt.
“Đó không phải là chuyện quan trọng lắm.”
Giọng điệu của Bùi Tịch rất bình tĩnh, như thể đang thảo luận về thời tiết hôm nay thế nào. Khi nhắc tới chuyện quá khứ, đôi môi hắn hơi nhếch lên, nơi đáy mắt toàn là sự lạnh lùng giễu cợt: “Bà ta lớn lên trong thế gia đại tộc, một ngày kia thấy chuyện không may, cứu một thanh niên bị thương bất tỉnh. Cả hai nảy sinh tình cảm với nhau, ăn vụng trái cấm.”
Hẳn người thanh niên kia chính là Tạ Du.
Ninh Ninh không chen vào mà im lặng lắng nghe.
“Tiếc rằng người kia không phải kẻ nên duyên thích hợp. Gã tiếp cận bà ta chỉ để ăn trộm công pháp tu ma của thế gia. Khi bà ta mạo hiểm đi trộm công pháp ở cấm địa nhà mình, làm chuyện mà cả thiên hạ đều phản đối…”
Nói tới đây hắn hơi khựng lại, ý cười khinh miệt nơi đáy mắt càng đậm hơn: “Thì Ma tộc đổ vào trong thành từ mọi nơi. Chỉ trong thời gian một đêm, người nhà, của cải, tu vi,... đều chẳng còn lại thứ gì. Thứ duy nhất còn lại của bà ta chỉ có nghiệt chủng chưa sinh trong bụng.”
Nghiệt chủng.
Trái tim Ninh Ninh, chậm rãi nhíu mày.
Đây là những lời Bùi Tịch chưa bao giờ tâm sự với người khác.
Tính cách hắn cực kỳ mạnh mẽ, bướng bỉnh tới cùng cực, trước nay chưa bao giờ để lộ vết sẹo của mình cho người khác. Nhưng lúc này đây, hắn lại phá lệ cho Ninh Ninh biết.
Bùi Tịch khó mà nói rõ được những suy nghĩ trong lòng mình.
Sức lực của hắn nhỏ bé chẳng đáng kể gì, chỉ có thể bất lực trước sự sỉ nhục từ bên ngoài. Điều hắn có thể làm duy nhất là cắn răng ngăn mình cầu xin sự thương xót, chịu khổ từ ngày này qua ngày khác.
Theo thời gian, người thiếu niên dần quen với việc sống trong sự khinh miệt và bị chối bỏ. Nỗi đau, trách phạt, sống chết của hắn chẳng cần bất cứ sự giúp đỡ nào, chỉ cần dựa vào sức của một mình hắn cũng có thể cắn răng cố vượt qua.
Đó là thói quen của Bùi Tịch.
Nhưng Ninh Ninh liên tục tung đường ra, khiến hắn nếm được vị ngọt nên lưu luyến mùi vị. Ở góc tối tăm âm u nhất trong lòng hắn, có một giọng nói điên cuồng đòi thêm.
Hắn hèn mọn tới mức bất chấp khoảng cách lớn bằng trời giữa hai người để dùng rượu độc giải khát. Hắn muốn dùng thủ đoạn thấp kém hèn mọn này để khiến nàng nhìn mình nhiều hơn.
Ngay cả bản thân hắn cũng thấy buồn cười.
Bùi Tịch cụp mi mắt xuống, không nhìn nàng.
Giọng nói của hắn cũng hạ xuống rất nhỏ: “Những chuyện đó không liên quan gì tới ta, ngươi đừng thương hại.”
Tạm dừng một lát, giọng người thiếu niên vô thức khàn hơn: “… Ta không đáng thương.”
Quả thực khúc mắc yêu hận của Tạ Du và người phụ nữ kia chẳng liên quan nhiều tới hắn. Nhưng Bùi Tịch tiết lộ nhiều bí mật ra như vậy, thứ che giấu duy nhất chính là quá khứ của hắn.
Chẳng hạn như hắn phải hứng chịu nỗi căm hận của mẹ với Tạ Du, liên tục kéo dài hơi tàn trong tầng hầm không thấy ánh mặt trời, cả người đầy vết thương;
Chẳng hạn như sau khi mẹ hắn bệnh nặng qua đời, hắn đã lang thang khắp nơi, từng vì một cái bánh bao mà bị lưu manh bên đường đánh vỡ trán;
Chẳng hạn như hắn đã thừa hưởng ma khí nồng đậm trên người Ma quân, bị người ta coi là quái vật mà xa lánh, chịu đựng vô số nhục nhã và coi khinh.
Người phụ nữ kia đặt tên hắn là “Tịch”.
Làm gì có người mẹ nào đặt cho con mình một cái tên như vậy, rõ ràng là một lời nguyền rủa mãi mãi không thể thoát được. Từ khoảnh khắc chào đời, hắn đã phải hứng chịu nỗi oán hận cùng cực.
Có đôi khi Bùi Tịch sẽ nghĩ, cuối cùng hắn là cái gì?
Bị mẹ ruột oán hận, bị cha ruột vứt bỏ, cả thiên hạ to lớn cũng không tìm thấy nơi nào đặt chân. Ngoài kiếm ra, dường như tất thảy mọi thứ trên đời đều không liên quan gì tới hắn.
Hắn không quan tâm tới người khác, đồng thời cũng chẳng ai quan tâm tới hắn.
Đây đều là những điều hắn không muốn Ninh Ninh biết.
Giống như một con cá rời khỏi nước sắp chết khát, cả cuộc đời của hắn vô cùng khốn khổ.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn bảo vệ chút danh dự vụn vỡ cuối cùng của bản thân.
Chỉ có nàng.
Bùi Tịch không muốn bị Ninh Ninh khinh thường.
Trong rừng trúc yên tĩnh một lát.
Hắn sợ nghe thấy giọng điệu an ủi hay thương hại. Thế rồi bên tai truyền tới tiếng vang sột soạt. Ninh Ninh cúi thấp đầu xuống, dùng chân đá đám lá khô trên đất.
Tiếng động khe khẽ ấy cào lên trái tim Bùi Tịch.
Giọng nàng nói chuyện như đang lẩm bẩm: “Còn lâu ta mới thông cảm với ngươi.”
Bùi Tịch nắm chặt trường kiếm trong tay, chẳng hiểu sao cảm thấy trái tim đập lên loạn xạ.
“Bởi vì ngươi rất xuất sắc. Người xuất sắc thì không cần người khác thông cảm.”
Ninh Ninh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, giọng nói trong trẻo từ từ vang lên dưới trăng, cứ như thể có thêm ma lực mê hoặc con người: “Bùi Tịch của chúng ta giỏi như vậy, biết nấu nướng, biết hàng yêu trừ ma, còn làm được rất nhiều món đồ chơi nhỏ xinh đẹp, trong những người kia có ai giỏi hơn ngươi chứ? Ta ngưỡng mộ còn không kịp.”
… Làm sao nàng ấy có thể nói ra những lời ấy với giọng điệu bình thường như vậy?
Từ trước tới nay chàng thiếu niên luôn lủi thủi một mình chưa từng nghe những câu từ thẳng thắn như vậy. Dù biết nàng đang an ủi mình, lỗ tai hắn vẫn nóng bừng lên luống cuống.
“Chưa kể.” Ninh Ninh nói một lúc, ánh mắt nàng dừng trên khuôn mặt hắn thật lâu, chỉ sợ mình cười rộ lên: “Bùi Tịch có ngoại hình đẹp thế này, đẹp hơn rất nhiều người.”
Ánh trăng khiến mọi cảm xúc không còn nơi nào để trốn tránh nữa.
Một chiếc lá thong thả rơi xuống, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên nhuộm trong màu hồng nhạt như hoa đào.
Bất giác hắn nghĩ, chiếc bánh hoa đào kia có ngọt quá hay không?
Ánh trăng rơi vỡ khắp mặt đất, lặng lẽ quấn lấy bóng đêm vô cùng vô tận, xua tan làn sương lạnh như nước đá.
Bùi Tịch nín thở quay đầu rời mắt sang chỗ khác. Hắn không hề nhận ra làm vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, mà chỉ vô thức muốn trốn tránh tầm mắt kia.
Ninh Ninh nhận ra sự ngại ngùng của hắn, trong lúc nhất thời thấy tò mò. Gần như muốn đùa giỡn, nàng nhích tới gần phía trước hơn.
Ánh mắt nàng chầm chậm di chuyển xuống khuôn mặt hắn.
Tựa như ngọn lửa rực cháy.
Lại thêm tiếng nói kèm theo ý cười vô tư vang lên. Nàng nhấn nhá từng chữ một, âm cuối gương lên cao vút.
“Lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng-”
Người bình thường lạnh lùng khi ngại lên cực kỳ thú vị, Ninh Ninh vốn cười ra tiếng, bỗng nhiên không kịp đề phòng đối diện với một đôi tròng mắt đen nhánh.
Bùi Tịch quay mắt lại, im lặng nhìn nàng không chớp mắt.
Hầu kết hắn trượt lên trượt xuống, trong hai mắt chứa đầy ánh trăng, hàng mi dài khẽ run.
Đồng tử gợn sóng như nước.
Ý cười của Ninh Ninh cứng đơ nơi khóe miệng. Rõ ràng nàng là người chủ động trêu chọc đối phương, nhưng lại bị ánh mắt của hắn khiến trái tim đập loạn xạ.
Ninh Ninh sờ mũi, rất không có tiền đồ mà cúi đầu lúng túng, giọng nói nhỏ hơn trước rất nhiều: “… Đều tất đẹp.”