“Tạ Du không phải một kẻ mạnh trong số các Ma quân nhưng vì ngoại hình đẹp đẽ nên vô cùng nổi danh trong đại chiến tiên ma.”
Mạnh Quyết thản nhiên nói: “Gã biết điều này nên tận dụng nó rất tốt, thu được không ít lợi ích thông qua gương mặt.”
Ánh mặt trời buổi trưa chiếu sáng tới mức chói mắt, Vĩnh Quy đang vuốt v e phần sau đầu chẳng khác bóng đèn của mình, nghe xong nhướng mày hỏi: “Lợi ích gì cơ?”
Trong mấy người bọn họ, chỉ có Mạnh Quyết đích thân trải qua đại chiến tiên ma. Sau một đêm nghỉ ngơi, nhóm người bọn họ tụ tập ở sân sau Chu phủ để trao đổi tin tức.
“Tu Chân Giới có vô số tiểu thư danh môn và nữ tu. Tạ Du cực kỳ thành thạo trò mỹ nam kế, kỹ năng sở trường nhất là phát triển một câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm với họ.”
Mạnh Quyết khá coi thường hành vi này, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạo lười biếng: “Sau đó lợi dụng tình thế để cướp đoạt công pháp bí tịch, hoặc thu được tình báo chiến sự, do đó ẵm được danh xưng là ‘Vua Đa Tình’.”
Nói là đa tình, thực tế là kẻ vô tình nhất.
Tạ Du đi qua vạn bụi hoa mà không dính mảnh lá nào trên người. Về phần các cô gái bị gã nhúng chàm, nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì cửa nát nhà tan, chết không có chỗ chôn.
Ví dụ như mẹ Bùi Tịch.
Người phụ nữ đó đã trao nửa đời sau của mình cho gã, chẳng ngờ tin nhầm kẻ gian, khiến cho Ma tộc ùa vào tấn công từ khắp nơi. Cuộc sống nhân dân khốn khó, từng là con gái nhà sang cuối cùng chỉ có thể rúc mình trốn trong một thôn xóm rách nát sống qua ngày.
Với Tạ Du, bà ta cũng giống như những người phụ nữ từng bị gã lừa dối, chỉ là công cụ mua vui mà thôi. Làm gì có chuyện đa tình hay chân thành? Khi bà ta hết giá trị lợi dụng, sợ rằng Ma quân đại nhân nổi danh lẫy lừng còn không nhớ nổi mẹ đẻ Bùi Tịch tên là gì.
Bà ta là một sự tồn tại đáng buồn như vậy.
Trong cuộc đời của Tạ Du, chỉ có yêu hận tình thù sôi trào giữa gã và Chu Ỷ Mi. Thứ người đời sau thấy hứng thú cũng chỉ có quá khứ tẩm đầy máu chó này.
Tựa như tâm điểm của thoại bản luôn xoay quanh hai người nam nữ chính, còn cuộc đời những người khác như thế nào cũng chẳng ai biết.
Chẳng hiểu sao Ninh Ninh thấy hơi buồn. Nàng dùng sức xoa xoa gò má, cố gắng làm mình trông tươi tỉnh hơn. Cách đó không xa có tiếng chim hót líu lo, nàng nheo mắt dưới ánh mắt trời, bỗng nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Ninh Ninh ngẩng đầu tò mò nhìn về phía Mạnh Quyết: “Đại sư huynh, trước đó huynh bảo nhìn Chu tiểu thư rất quen mặt, chẳng biết hôm nay huynh có manh mối gì chưa?”
Kể từ khi Mạnh Quyết vô thức nói ra những lời kia, Ninh Ninh càng để ý tới Chu Ỷ Mi hơn.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là ở chốn Phù Đồ Cảnh máu chó đầy đầu này, có lẽ sẽ phát triển như nhiều bộ phim luân lý gia đình khác - Chu Ỷ Mi có quan hệ huyết thống với người nào đó ở đây.
Sau đó suy đi tính lại, suýt chút nữa nàng biến đại hội nhận người thân thành cuộc tìm kiếm. Dù sao, ngoại trừ việc nàng ta có một nốt ruồi giọt lệ cực kỳ giống Bùi Tịch thì không còn chỗ nào đáng ngờ hết.
Nếu loại trừ nguyên nhân này, rất có thể Chu Ỷ Mi là người nhốt Tạ Du vào Tháp Luyện Yêu…
Liệu có khi nào nàng ấy từng gặp Mạnh Quyết không?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, trái tim Ninh Ninh đập thình thịch.
Nói vậy dường như đã sáng tỏ.
Mạnh Quyết cực kỳ thông minh. Nghe đồn lúc còn ở Học Cung, hắn ta đọc sách với tốc độ nhanh như gió, đồng thời không quên chữ nào. Việc hắn ta không nhớ rõ Chu Ỷ Mi chứng minh cuộc gặp mặt của hai người diễn ra ở nhiều năm trước.
Trùng hợp sao, Mạnh Quyết trải qua đại chiến tiên ma.
Nói cách khác, ở phần cuối của câu chuyện yêu tới hận đi vòng vèo này, Chu Ỷ Mi không hề trở thành một bông hoa sống ký sinh phụ thuộc vào Tạ Du. Không những nàng báo thù cho cuộc diệt tộc đẫm máu, mà còn không chết sau trận hỏa hoạn dữ dội đốt núi, bảo toàn tính mạng.
“Nói tới đây, quả thực rất là thú vị.”
Chẳng rõ Mạnh Quyết nhớ tới cái gì, gương mặt hắn ta giãn ra nở nụ cười: “Chắc mọi người không ngờ được đâu, vị Chu tiểu thư kia…”
Ninh Ninh cực kỳ tò mò, nghiêm túc lắng nghe. Tiếc rằng lời nói mới được một nửa của hắn ta chợt bị một giọng nam khác cắt ngang.
Tạ Du dẫn theo yêu tinh nhỏ Cố Chiêu Chiêu của gã từ từ bước tới. Người sau dùng hai tay ôm chặt cánh tay gã, khiến Ninh Ninh không kìm được nghĩ:
Cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào năm xưa nàng tới viện phúc lợi làm tình nguyện viên đã cùng bạn bè nâng một bà cụ góa bụa bị tật ở chân lên. Cảm ơn Ma quân đã giúp nàng nhớ lại ký ức thanh xuân.
“Chư vị đạo trưởng.”
Thân là Ma tu, trong xương cốt Tạ Du lộ rõ sự kiêu ngạo và tàn ác. Hắn không buồn che giấu sự khinh thường của mình với đám người bỏ chạy này, nhưng vì cần tin tình báo nên đành kiên nhẫn bắt chuyện làm thân với họ.
Suy cho cùng chỉ là diễn kịch thôi, Tạ Du am hiểu nhất trong khoản này.
Tuy trên khóe miệng gã nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại là sự tối sẫm lạnh lùng. Giọng nói đậm như rượu, kèm theo sức hút khiến người ta mê mẩn: “Nhờ tình báo của Thiên Tiện Trưởng lão mà đêm qua Ma tộc đã giành được chiến thắng ở tiền tuyến.”
Nói xong gã liếc mắt nhìn về phía Mạnh Quyết, nụ cười mỉa mai càng đậm hơn: “Ma tôn đã ra lệnh triệu ta tới Loan Thành bàn bạc kế hoạch vào đêm nay, chỉ sợ rằng trong thời gian ngắn không thể gặp mặt các vị nữa.”
Đêm nay.
Nói cách khác, Chu Ỷ Mi cần phải ra tay trước đêm nay.
Ánh mắt Ninh Ninh nhìn gã có thêm phần thương hại.
Nhìn đứa trẻ cười kìa, vui vẻ tới cỡ nào chứ? Thật sự mong chờ lát nữa gã cũng hạnh phúc như vậy khi bị Chu tiểu thư cầm kiếm đâm cho thủng lỗ chỗ.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, cái tên Chu Ỷ Mi vừa xuất hiện trong lòng, Ninh Ninh đã nhìn thấy bóng dáng nàng từ xa.
Tạ Du sỉ nhục nàng ấy không chút kiêng dè. Gã biết rõ tay phải Chu Ỷ Mi đã tàn tật rồi nhưng vẫn bắt nàng làm những công việc vặt cả ngày lẫn đêm, còn mệt mỏi và vất vả hơn cả người hầu của Chu gia.
Nói dễ nghe một chút là có thù tất báo, nói trắng ra thì gã đàn ông này bụng dạ hẹp hòi. Cái mọc ra trên cổ gã không phải đại não mà phải là một khối u cấp tính.
Hầy, ghê tởm chết đi được.
Tay trái Chu Ỷ Mi cầm chổi, cách từ xa ngước mắt lên nhìn họ. Trong khoảnh khắc chạm phải Ninh Ninh, sắc mặt nàng không hề thay đổi, tiếp tục cúi đầu quét dọn.
Ninh Ninh tò mò hỏi: “Ma quân đại nhân, nếu ngươi tới Loan Thành thì Chu tiểu thư phải làm sao bây giờ?”
“Nàng ta ư?”
Mỗi khi nhắc tới Chu Ỷ Mi, sắc mặt Tạ Du đều trở nên nóng nảy hơn trước. Gã nghe vậy thì cau mày nhìn sang bên, cố ý tăng cao giọng lên: “Cũng chỉ là dạng phụ nữ dùng để chơi đùa mà thôi, không tự nhìn lại bản thân xem thế nào đi, chẳng lẽ ta phải đưa nàng ta đi cùng à?”
Chu Ỷ Mi thờ ơ, tiếp tục quét rác.
“Tay phải nàng ta gãy rồi, sau này cũng chẳng thể có tương lai gì. Chưa kể bây giờ Sùng Lĩnh bị ma binh chiếm đóng. Đợi khi ta đi rồi, nàng ta sẽ không còn chỗ dựa…”
Dường như gã đang tức giận trước sự thờ ơ của đối phương, trên hàng mày hiện lên một tia khó chịu: “Nếu muốn sống thật chỉ cần than thở khóc lóc, quỳ xuống cầu xin ta, biết đâu sẽ khiến ta mềm lòng hơn, đưa nàng ta rời khỏi Sùng Lĩnh.”
Có thể coi đây là sự ám chỉ trắng trợn. Có thể thấy rằng tuy bên ngoài Tạ Du bày tỏ cực kỳ ghét nàng ta nhưng sâu tận đáy lòng thì vẫn không kìm được mà âm thầm quan tâm.
Tiếc rằng lời gã vắt óc nói ra chẳng hề thu được sự chú ý. Chu Ỷ Mi vẫn cúi đầu chẳng coi ai ra gì.
Ninh Ninh cố gắng mím môi, ép mình không được cười thành tiếng.
Mặc dù hơi ác nhưng từ góc độ của nàng mà nói, cảnh tượng lúc này… Thật sự rất giống một con chó liên tục sủa nhặng lên với người quét rác.
Tạ Du kìm nén cơn giận, hít sâu một hơi.
Có vẻ hắn đã bị đối xử lạnh lùng nhiều lần như vậy rồi nên ít nhiều có chút năng lực chịu đựng áp lực. Dù mất hết mặt mũi như vậy cũng phải nghiến răng nghiến lợi nói thêm: “Giả bộ thanh cao ư? Sau này sẽ có lúc ngươi phải khóc lóc thôi!”
Cố Chiêu Chiêu được thấm nhuần trong hương trà mê người, nhẹ nhàng vỗ cánh tay hắn, giọng điệu nhũn như một gói mì bị nấu cả tiếng đồng hồ:
“A Du đừng giận, tính cách tiểu thư là thế… Có phải chàng không biết đâu, năm đó lúc nào chúng ta cũng hướng về nàng ấy, nhưng nàng ấy không hề mang ơn mà chỉ luôn tỏ thái độ lạnh như băng.”
“Ánh trăng sáng của sư tôn luôn cố ý tới gần ta, ai mà không biết trong lòng nàng ta có suy nghĩ ghê tởm chứ.”
Ninh Ninh tung một hạt đậu phộng vào miệng, nói với Bùi Tịch bên cạnh: “Trước khi nghĩ xem mình có xứng hay không, mẹ ta đã dặn trước là đừng có chơi với kẻ ngốc. Việc gì ta phải để ý tới nàng ta chứ?”
Sắc mắt Cố Chiêu Chiêu cứng đờ trong giây lát. Sau khi đấu tranh tư tưởng mạnh mẽ, ả quyết định không để ý tới Ninh Ninh, tiếp tục thổi gió bên tai Tạ Du: “Tính cách tiểu thư như vậy từng khiến chàng khổ nhiều rồi. Đừng nghĩ thêm nữa, chúng ta đi thôi. Nếu chàng không vui, ta sẽ đau lòng lắm.”
Ánh mắt Ninh Ninh sầu muộn, đôi mắt hướng lên trời nhớ lại chuyện cũ: “Nàng ta thích giả bộ như vậy, chắc mệt mỏi lắm. Thật đau lòng mà.”
Cuối cùng Cố Chiêu Chiêu không nhịn nổi nữa,tiến lên trước một bước: “Ngươi…!”
Bùi Tịch nắm chuôi kiếm một cách vô cảm.
Tạ Du nhíu mày: “Chiêu Chiêu, làm gì thế!”
“Cố cô nương, cô làm sao vậy?”
Ninh Ninh như thể bị dọa sợ, co rúm lại phía sau Bùi Tịch: “Ta đang nói ánh trăng sáng của sư tôn, đã nhắc chữ nào tới cô đâu… Tình cảm phu thê của ngươi với Ma quân sâu đậm, chẳng lẽ không nên cùng chung kẻ địch với ta, đồng lòng chỉ trích người phụ nữ xấu xa đó ư?”
Khóe miệng Cố Chiêu Chiêu khẽ co giật.
“Xin lỗi, ta sẽ không nói chuyện nữa. Có phải ta chọc giận Cố cô nương rồi không? Ta ít khi giao tiếp với người khác nên không giỏi giang như Cố cô nương đây, muốn nói gì cũng nói được. Cô đỉnh thật đấy!”
Vẻ mặt Ninh Ninh có phần ấm ức, vừa nói vừa hít vào một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Du đang đứng một bên: “Chuyện này phải trách ta, mong Ma quân đại nhân đừng chấp nhặt. Không phải do tính cách Cố tiểu thư nóng nảy dễ nổi giận đâu, mà do ta ăn nói vụng về.”
Khóe miệng Cố Chiêu Chiêu đã bắt đầu vặn vẹo như đang nhảy múa điên cuồng.
Bạch Diệp đứng một bên nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng vô cùng kích động, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên vỗ tay hô to một tiếng “Đúng là vô địch”.
Không ngờ Ninh Ninh mạnh mẽ tới mức lấy phòng thủ để tấn công, lợi dụng luôn những ngôn từ lòe loẹt hoa mỹ của Cố Chiêu Chiêu để dùng. Chẳng những bóng gió ám chỉ bản thân gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, mà còn chỉ ra rằng tính cách người phụ nữ kia rất nóng nảy.
Câu nói “chuyện này phải trách ta” mới gọi là hàng tinh túy. Thoáng cái nó đắp nặn hình tượng của Ninh Ninh thành người nhu nhược bị hại, khiến cho Tạ Du không thể tìm ra nguyên nhân để hỏi.
Về phần Cố Chiêu Chiêu.
Ả quyết tâm giữ vững hình tượng bông sen trắng thánh mẫu không hiểu chuyện đời nên nhất định không thể thừa nhận mình chẳng khác nào “Ánh trăng sáng xấu xa” trong miệng Ninh Ninh, nên chỉ đành ngậm quả đắng, giữ nguyên nụ cười để nhận sự chế giễu.
Quá đỉnh!
Nếu sau này Ninh Ninh viết sách, hắn ta sẽ là người mua đầu tiên.
Cố Chiêu Chiêu và Tạ Du giống hệt hai con hồng hạc tức tới hộc máu, không bao lâu thì cùng rời đi.
Ninh Ninh thắng trận giòn giã, lười biếng ngáp một cái. Khi vừa mở mắt ra, nàng đụng ngay phải tầm mắt Chu Ỷ Mi cách đó không xa.
Trong lòng Chu tiểu thư sáng rõ như gương, đương nhiên có thể nhìn ra cô gái xa lạ này đang giúp mình. Lúc nàng ấy nhìn Ninh Ninh, tuy rằng ánh mắt vẫn đề phòng, song hiển nhiên dịu dàng hơn trước rất nhiều: “Đa tạ.”
“Không có gì.”
Ninh Ninh mỉm cười với nàng ấy, ngẩng đầu liếc về phía chân trời.
Mặt trời còn treo giữa khung trời cách đây không lâu đã cuộn mình dưới những đám mây từ khi nào.
Quầng sáng mặt trời tràn ra ngoài từng chút, ngày một nhạt dần, cuối cùng mất hút nơi tầng mây, hòa vào với màu xám nhạt tĩnh lặng trong những đám mây bông xốp.
Nhìn xa hơn sang bên cạnh, đó là màu đen nhạt cuồn cuộn như nước.
Có làn gió ngả ngớn lướt qua nơi đây.
Trời sắp mưa rồi.
“Chu tiểu thư.”
Ninh Ninh quay mặt về, cười với nàng ấy: “Thời tiết hôm nay rất đẹp.”
Thích hợp để rút kiếm giết người.
*
“Khoan khoan, các vị hãy bình tĩnh đã, trước khi Chu Ỷ Mi báo thù, chúng ta phải hiểu rõ một sự thật.”
Sau khi tạm biệt Chu Ỷ Mi, Ninh Ninh đi theo mọi người vào phòng Bạch Diệp để cùng thảo luận thêm về kế hoạch tiếp theo.
Sắc trời bên ngoài càng lúc càng tối nhưng lại chưa thấy mưa, hệt như có ai đó vô tình đánh đổ mực nước khiến họ càng thấy bất an hơn.
“Nếu đang ở hiện thực thì thôi, nhưng chốn này là Phù Đồ Cảnh. Nguyên lý của Phù Đồ Cảnh là gì đây? Sinh ra từ chấp niệm.”
Bạch Diệp nhìn từng tầng mây đen, hạ giọng nói: “Nguyên do chúng ta ở đây không phải để hành hiệp trượng nghĩa, mà là giải quyết chấp niệm cho chủ nhân của ảo cảnh.”
Hắn ta vừa nói vừa nhịn cười, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu giúp sai người, sợ rằng độ khó khi vượt Phù Đồ Cảnh của chúng ta sẽ tăng thêm gấp mười lần mất. Theo mọi người, rốt cuộc chấp niệm của nơi quỷ quái này là gì?”
Vĩnh Quy nói: “Tạ Du là chủ nhân Phù Đồ Cảnh, Chu Ỷ Mi là vết thương cả đời của gã. Nếu biết bản thân lầm lỗi với tình yêu của mình, sao có thể thoát khỏi nỗi hổ thẹn đây? Chẳng thiết tranh điều gì nữa, điều duy nhất có thể làm là ở lại tầng này trong Tháp Luyện Yêu, dùng việc tự lưu đày bản thân để cân bằng tâm lý.”
Bạch Diệp: “Nói tiếng người đi.”
“Ý của tiểu sư phó Vĩnh Quy là, chấp niệm của Tạ Du nằm ở sự áy náy.”
Ninh Ninh nghịch chiếc gương tròn trên bàn, chống cằm nói: “Chẳng phải trong thoại bản đều viết thế ư? Chỉ sau khi nữ chính chết, nam chính mới nhận ra mình yêu nàng ấy tới đâu. Vậy nên bạc trắng cả đầu trong một đêm, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, cực kỳ đau đớn. Ừm, là dạng cốt truyện thế này.”
Bạch Diệp cười lạnh: “Gì thế, chẳng lẽ cô vẫn tin mấy thứ này hả? Ngoại trừ nhân vật trong thoại bản, làm có người bình thường nào lại coi tình yêu quan trọng hơn tất cả chứ?”
Hắn ta nhấc chân lên, kiên nhẫn giải thích: “Là một thằng đàn ông, ta có trách nhiệm bảo với cô rằng: Huynh đệ chúng ta không thể vì thứ gọi là ánh trăng sáng mà giữ mình trong sạch cả đời được, càng miễn bàn đến chuyện cực kỳ hối hận và áy náy. Bao nhiêu phồn hoa như vậy, tội gì treo cổ chết trên một nhánh cây chứ?”
Những lời này vừa thô bạo lại không nói lý, Bạch Diệp bỗng nuốt nước miếng, tiếp tục bổ sung: “Lùi lại một vạn bước mà nói, dù cho ta thực sự yêu cô gái kia tới chết đi được nhưng tình yêu là gì? Nó cũng chỉ là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao trong cuộc sống mà thôi! Không có nó, ta vẫn có thể thăng tiến từng chút một, gia tài bạc triệu, được người người ngưỡng mộ, ai chà, điều ấy mới tuyệt làm sao.”
Nói ngắn gọn, hắn ta không nghĩ sự áy náy của Tạ Du với Chu Ỷ Mi có thể tạo ra ảo cảnh khổng lồ tới vậy. Cuộc sống không phải chỉ toàn thoại bản yêu đương mất não.
Mạnh Quyết không phản bác, nói tiếp theo ý hắn ta: “Vậy chẳng biết theo ý Bạch đạo hữu, nguyên nhân hình thành Phù Đồ Cảnh là gì đây?”
“Ta cảm thấy, chắc chắn Tạ Du rất căm hận Chu Ỷ Mi.”
Trong mắt Bạch Diệp tràn ngập vẻ đắc thắc, tốc độ nói càng lúc càng nhanh: “Mấy người nghĩ mà xem, tuy rằng thời niên thiếu gã yêu nàng ấy nhưng dù sao cũng là chuyện rất lâu về trước rồi. Thời gian trôi qua từng chút một, bất kể tình cảm từng nồng cháy thế nào đi nữa, đều sẽ bị mài mòn tới mức chỉ còn một lớp vỏ mỏng, tình cảm giữa hai người kia cũng thế. Chẳng những Chu Ỷ Mi muốn giết gã, mà còn nhốt Tạ Du vào trong Tháp Luyện Yêu không thấy ánh mặt trời. Theo mọi người, chấp niệm này có quan trọng hay không?”
Ninh Ninh cười: “Vậy nên huynh nghĩ rằng Tạ Du muốn giết Chu Ỷ Mi báo thù ư?”
“Đúng vậy!”
Bạch Diệp đáp lời không chút do dự: “Chẳng phải điều này rất phù hợp với tính cách của gã hay sao? Tiểu nhân có thù tất báo.”
“Nhưng nếu Tạ Du muốn giết nàng ấy thật, gã có rất nhiều cơ hội ra tay trong Phù Đồ Cảnh này, chẳng lý nào phải chờ tới giờ khắc này mới báo thù?”
Bùi Tịch trầm giọng cất tiếng, trong đáy mắt là sự u ám không thể hòa tan được: “Tới nay gã vẫn không làm gì Chu Ỷ Mi, chứng tỏ trong lòng gã có sự để tâm.”
Lý do hai bên đưa ra đều có sự vô lý riêng. Căn phòng nhất thời chìm trong im lặng một lát, rồi bỗng nhiên vang lên tiếng nói trong trẻo của Ninh Ninh: “Ồ, mọi người xem đi! Chu tiểu thư đi rồi!”
Thế là mấy người ở đây đều quay đầu lại.
Ninh Ninh từng đạt được một phần thị linh ở chỗ cô gái Bách Hoa Thâm. Không lâu trước đây nàng đã thả nó trên đầu vai Chu Ỷ Mi trong lúc nói chuyện với nàng ấy.
Vào thời điểm đại chiến tiên ma, đồ chơi này còn chưa được nghiên cứu phát minh ra. Bởi vậy nên dù cho Chu Ỷ Mi thấy có điều gì đó không đúng, nàng ấy cũng chẳng để tâm lắm. Cùng lắm coi nó là con muỗi không biết tên bay ngang qua, không đáng để nhắc tới so với việc báo thù.
“Nếu chúng ta không thảo luận được ra nguyên nhân tại sao…” Ninh Ninh chỉ vào chiếc gương tròn phía trước: “Chẳng bằng trước tiên cứ theo dõi hướng phát triển của cốt truyện coi sao?”
Dứt lời nàng cụp mi xuống, chăm chú quan sát bóng người trong gương.
Người con gái mặc váy trắng với dáng người gầy gò ngẩng đầu nhìn về phía sóng cuồn cuộn nơi chân trời.
Mây đen dày đặc chồng chất như những gương mặt quỷ liên tục thay đổi, gió mạnh tới độ chẳng khác nào tiếng nuốt đồ ăn của Thao Thiết.
Thời tiết đẹp thật.
Chu Ỷ Mi không chuẩn bị bất cứ điều gì hết. Nàng ấy chỉ buộc lại mái tóc hơi rối bù, vội vàng rửa mặt rồi bước thẳng ra cửa không quay đầu lại.