Đại mạc được đặt tên là “Thiên Hách”, là chiến trường quyết chiến trong đại chiến tiên ma nhiều năm trước đây, cũng là cửa vào Ma vực.
Bầu trời Thiên Hách dày đặc tử khí, ở đây vẫn còn cạm bẫy và tà pháp do Ma tộc bày ra, không hợp phi hành, vì thế nên đoàn người ngự kiếm đến mục tiêu là một trấn nhỏ tên “Bình Xuyên” ở hướng Nam đại mạc.
Bình Xuyên tuy được xây dựng trên ốc đảo nhưng dõi mắt nhìn vẫn thấy mênh mông cát vàng, vẻ xanh biếc thưa thớt, ngay đến cả lá cây trông cũng buồn bã, cuộn thành một cuộn nhăn nhúm.
Bầu trời tối tăm mờ mịt đan với bầu không khí vàng rực, Ninh Ninh mới nhảy từ trên thân Kiếm Tinh Ngân xuống đã không nhịn được mà ho khan một tiếng.
“Đã lâu vậy rồi mà trấn Bình Xuyên vẫn không thay đổi chút nào.”
Thiên Tiện Tử gương mắt quan sát xung quanh, vẻ thổn thức không chút che giấu, cuối cùng ngoái đầu sang chỗ khác, nhìn về phía thanh niên mặc y phục trắng bên cạnh: “Sư huynh, ngươi có thấy khó chịu không?”
Người nọ lắc đầu, ôn tồn đáp lời: “Không sao.”
Chính là Ôn Hạc Miên.
Năm xưa, Ma tộc liên tục tháo chạy, Tu Chân Giới cũng thương vong thảm thiết, các tông môn lớn gần như dốc hết sức lực cuối cùng mới dựng được trận Lưỡng Nghi Vi Thần, ngưng tụ kết giới ở Thiên Hách, ngăn cách hai giới nhân ma.
Bởi vì nhân tài có hạn, các tu sĩ rất khó lòng thỏa mãn linh lực dồi dào mà trận pháp cần, vì thế lúc kết trận đã lấy không ít máu thịt làm dẫn, điền vào chỗ thiếu linh lực.
Ôn Hạc Miên cũng là một trong số đó.
Ông ấy dốc hết toàn lực khiến thức hải tan vỡ, gân mạch hư hại nhưng may là ông ấy có tu vi vượt xa người thường nên được kiếm khí còn sót lại che chắn cho một tia linh mạch cuối cùng, bấy giờ mới miễn cưỡng giữ được mạng.
Mở mắt dậy từ Quỷ Môn quan, đã thấy trước mắt núi thây biển máu, cảnh còn người mất.
Là một trong số những người chủ lực dựng trận Lưỡng Nghi Vi Thần, ông ấy biết được sơ đồ bố trí của trận pháp. Nếu muốn điều tra kỹ xem trận pháp có gì sơ suất, thì chắc chắn Ôn Hạc Miên là người duy nhất được.
Nói thật ra thì, Thiên Tiện Tử vẫn không nắm chắc được rằng ông ấy có bằng lòng rời Thanh Hư Cốc hay không.
Ông ấy biết sư huynh của mình vẫn còn kiêu ngạo dù huynh ấy đã mất hết tu vi, sống khép mình trong một thế giới nhỏ đã biết bao nhiêu năm.
Sáng nay Thiên Tiện Tử dẫn theo các đệ tử, vốn cũng chẳng ôm theo bao nhiêu kỳ vọng đi tìm Ôn Hạc Miên. Nào ngờ còn chưa đặt chân đến Thanh Hư Cốc đã gặp được bóng áo trắng ở bia đá cạnh cửa vào rồi.
… Dưới bóng tán cây rung rinh, thân hình Ôn Hạc Miên thẳng tắp đứng ở đó, ông ấy cúi đầu, nhìn phong thư trong tay.
Nghe tiếng bước chân của Thiên Tiện Tử, người thanh niên hơi nhấc mi lên, trong một thoáng chần chừ và run sợ, đôi môi cong lên thành nụ cười ôn hòa: “Đi thôi.”
Thật là chuyện lạ mà.
Lá thư kia nhìn qua thì bình thường không có gì lạ, phẩm chất cũng không khác cái của nhóm tiểu đệ tử mới dùng. Nhưng mà Ôn sư huynh đã gần như cắt đứt liên lạc với ngoại giới, từ trước đến giờ cũng không nhận thư từ gì…
Thế ai gửi thư cho ông ấy đây? Có liên quan đến việc Ôn sư huynh đồng ý xuất cốc hay không?
Thiên Tiện Tử nghĩ nát óc cũng không có đầu mối gì, trong lòng toàn là nghi vấn nên cũng không phát hiện lúc trông thấy lá thư này, biểu cảm của Ninh Ninh cứng đờ.
Đó là thư mà đêm qua nàng viết cho Ôn Hạc Miên, nàng vẫn dùng thân phận ẩn danh là “người hâm mộ Tương Tinh Trưởng lão.”
Hai người bọn họ vẫn thường xuyên giữ quan hệ bạn qua thư. Tối hôm thư, đột nhiên Ôn Hạc Miên gửi một lá thư đến, nội dung thì lời ít ý nhiều, hỏi ở trong lòng nàng, ông ấy rốt cuộc là người như thế nào.
Ninh Ninh nghĩ ngợi hồi lâu, rất nghiêm túc viết cho ông ấy một lá thư trả lời.
Vì thế, ngày hôm sau, lúc gặp ông ấy trước khi đến Thanh Hư Cốc, trông thấy lá thư vô cùng quen thuộc trong tay Ôn Hạc Miên, nàng theo bản năng có hơi bất ngờ.
Bất kể lá thư này có mang đến tác dụng trấn an hay không, nói tóm lại, cuối cùng thì Ôn Hạc Miên cũng đã đồng ý rời Thanh Hư Cốc, cùng đi với bọn họ đến đại mạc.
Đây cũng là kết quả tốt nhất.
“Chỗ này thật là vừa nóng vừa nực.”
Khó khăn lắm mới đến được trấn Bình Xuyên, Hạ Tri Châu lấy tay làm quạt, nhìn bốn phía: “Ngay đến cả bên ngoài cũng chẳng ra gì thế này*. Trong đại mạc còn nóng đến mức nào nữa.”
*Nơi họ đến là cửa vào Ma tộc, ý chửi người Ma tộc chẳng ra gì, môi trường sống cũng tệ theo luôn.
“Trò phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt.”
Thiên Tiện Tử thong thả cười cười: “Kết giới bày bên trong Thiên Hách, ma khí và tử khí không tan được, trừ ma vật có thể cực kỳ ẩn thân đến nơi tăm tối ra thì cũng có không ít yêu quái bị ma khí xâm nhiễm… Càng vào sâu bên trong, trò sẽ càng khó chịu hơn.”
Ninh Ninh hiếu kỳ nói: “Trấn Bình Xuyên gần cửa vào Ma vực, rất hung hiểm. Theo lẽ thường, người dân trong trấn phải sớm chạy đi không còn một mống mới đúng chứ? Sao đến giờ vẫn còn nhiều người ở đây vậy?”
“Đúng đấy.”
Hạ Tri Châu gãi cằm: “Nếu đổi lại là con thì tuyệt đối không nán lại đây lâu vậy đâu.”
Hàng mi dài của Ôn Hạc Miên khẽ run. Ông muốn nói gì đó nhưng lời ra khỏi miệng lại thành một tiếng thở dài.
“Các con nghĩ đi. Sa mạc cát vàng, yêu ma tàn phá, người có thể ở lại đây lẽ nào là người bình thường?”
Thiên Tiện Tử nói: “Dĩ nhiên không phải rồi! Khắp nơi ở đây toàn là mã phỉ với mấy bang phái đường phố không đấy! Lúc điên lên thì còn chém nhau với yêu quái được nữa!”
… Chém nhau với yêu quái.
Ninh Ninh đúng lúc tưởng tượng, trong đầu hiện lên cảnh một đám đại thú tay để trần cầm dao phay, rượt đám yêu ma khóc lóc nước mắt ngắn nước mắt dài.
Chủ nghĩa hiện thực rất kỳ dị, cũng rất “Bình Xuyên”.
“Quan trọng nhất là,” Thiên Tiện Tử tiếp tục nói: “Nơi này từng là chiến trường đại chiến tiên ma, mặc dù nó đã ép lui rất nhiều người nhưng cũng kéo đến không ít người.”
Lầm Tầm nghĩ không ra: “Đại chiến tiên ma cũng kết thúc rồi, những người bị thu hút đến đây có ý đồ gì kia chứ?”
Cậu không nghĩ ra được nhân quả trong đây, thế nhưng Ninh Ninh lại nhíu mày lên tiếng trả lời: “Chẳng lẽ là vì… Những thứ còn lưu lại trên chiến trường?”
Thiên Tiện Tử thở dài, xem như ngầm thừa nhận.
Khi trận quyết chiến ở Thiên Hách xảy ra, hai bên đều tử thương vô số, bất kể là ma tu hay tu sĩ chính phái cũng đều bỏ lại rất nhiều pháp khí cùng bí tịch, tất cả đều tứ tán trong các ngóc ngách trên đại mạc.
Nếu như có thể đi vào đại mạc và cũng tìm được ở đây một hai món có giá trị thu thập, bán bảo bối đấy đi rồi thì có thể đảm bảo cả đời không lo cơm áo.
“Nhưng, nhưng đó là…”
Lâm Tầm trợn tròn hai mắt, khó mà chấp nhận quy luật trong đó: “Mất mạng trong đại mạc đều là anh hùng vì trừ tà ma mà bỏ cả tính mạng. Bọn họ làm như vậy há chẳng phải là… lấy trộm di vật hay sao?”
Không có ai trả lời.
Bởi đây chính là sự thật.
Tu sĩ đã qua đời, người trước gục xuống người sau tiến lên hiến thân, thế mà không những không được người đời nhớ đến mà tư vật để lại còn bị xem như món hàng hóa để tranh giành lẫn nhau.
Thật khiến lòng người lạnh giá.
“Tiểu hữu không cần buồn.”
Ôn Hạc Miên thấy cậu ủ rũ cúi đầu, cất giọng chậm rãi an ủi: “Người đời không phải ai cũng thế, người có lòng tốt còn rất nhiều.”
“Tính tình sư huynh vẫn như thế.”
Thiên Tiện Tử cao giọng cười một tiếng, vỗ vỗ vai của Tiểu Bạch Long: “Sư bá của trò nói không sai. Có điều “nhân tâm thắng yêu ma”, mấy câu này không giả. Sau này lang bạt trên đời, vẫn phải giữ lại phần nhiều tâm nhãn.”
Ông ấy ngừng một lát, nụ cười thu đi hơn nửa, thấp giọng: “Lấy trộm di vật đã chẳng ra gì rồi đúng không? Thế nhưng trò chắc chắn không thể tưởng tượng được, năm đó lúc đang đại chiến còn xuất hiện chuyện buồn nôn hơn.”
Lâm Tầm hơi nhếch môi, yên lặng nghe ông ấy tiếp tục kể.
“Nói chuyện xảy ra trong Thiên Hách đi.”
Thiên Tiện Tử rất kiên nhẫn: “Đội tu sĩ kia mới vào đại mạc không quen với môi trường, cố ý mời mấy người dân địa phương làm chỉ đường. Không ngờ, người dân trong trấn đều bị Ma tộc dụ dỗ hết, chỉ vì mấy viên kim ngân châu báu mà đã dụ bọn họ vào vòng vây quét của ma tu.”
“Mười mấy mạng tu sĩ lận đấy! Đối với bọn họ mà nói thì mười mấy mạng còn kém xa so với vinh hoa phú quý đời sau của mình.”
Thiên Tiện Tử nói đến đây, nụ cười trong đáy mắt đã bay biến sạch, chỉ còn một vẻ đen nhánh buồn bã: “Trò sống ở Long cung, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng va chạm phải chuyện như thế. Bất kể lúc nào cũng phải nhớ lòng người khó dò, nhất là nơi hoang vu này…”
Ông ấy còn chưa nói xong, bên cạnh đã có bóng đen lướt nhanh qua.
Có một tiểu cô nương đụng mạnh vào bên người Lâm Tầm, vội vàng nói “xin lỗi” rồi quay người rời đi, lúc đến lúc đi đều như một cơn gió, không để lại chút dấu vết gì.
Thiên Tiện Tử và Tiểu Bạch Long – đứa học trò ngốc nhất của mình trố mắt nhìn nhau.
Thiên Tiện Tử: “Trò có biết tình huống này gọi là gì không?”
Lâm Tầm ngây thơ ngu ngơ đáp: “Là… là cuộc gặp gỡ bất ngờ không kịp đề phòng, đã được định mệnh sắp đặt cho nam nữ chính trong thoại bản đúng không ạ?”
Thiên Tiện Tử: …
Biểu cảm của Thiên Tiện Tử không khác gì quỷ nói cho cậu nghe từng chữ một: “Túi, tiền, của, trò, mất, rồi.”
*
Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên…
Cô nương nấp trong bóng tối nắm túi giao sa xẹp lép, vừa đếm vừa không nhịn được mà nhíu mày.
Đám người kia nhìn qua khí độ bất phàm, túi tiền sử dụng cũng rất xa hoa, theo lý mà nói thì phải là đệ tử cao cấp phái Tu Chân mới đúng, thế sao trong túi chỉ lèo tèo vài viên thế này?
Cái túi đá này còn chẳng đủ mua cái túi giao sa nữa.
Cô nương tập trung tinh thần chăm chú mà đếm, bỗng lại nghe âm thanh chậm như rùa vọng đến từ đằng sau: “Ui, đã đếm rồi?”
“Ừ ừ.”
Cô nương ngoan ngoãn gật đầu, thoáng chốc ý thức được có gì không đúng, hoảng hốt quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp khuôn mặt như đã từng quen.
… Người thanh niên trước đó nói chuyện với chủ nhân của túi tiền nở nụ cười, chắp hai tay, cúi người nhìn nàng ta. Ngay khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng thanh niên nhếch lên một cái: “Trộm được túi tiền thì phải chạy biến đi trước đã. Mới qua hai khúc rẽ đã trốn rồi. Thế chẳng phải là chờ để bị bắt à?”
Tuy không nói thêm nửa lời thế nhưng từ đầu tới chân ông ấy lại toát ra sức ép không thể nói. Nó rất nhạt, rất mỏng, hẳn là cố ý kiềm chế, thế nhưng vẫn ép cho cô gái đến mức phát run trong lòng.
Thiên Tiện Tử liếc về sau một cái, kéo Lâm Tầm đến trước.
“Đây. Cô nương này.”
Lâm Tầm bất ngờ bị kéo lên, trong lòng dù cất giữ ý niệm muốn bỏ chạy hoặc là giữ miệng kín như bưng, song lúc thật sự trông thấy túi tiền của mình bị trộm, cậu ta cảm thấy ngực mình đau nhói.
Mỗi một viên linh thạch bị lấy đi là dưa trong sân của cậu lại khô héo đi một quả, tim cũng như bị dao nhỏ cắt đi một chút, như thể thứ mà cô nương kia cầm không phải là túi tiền mà là tính mạng của cậu.
Đứng giữa tính mạng và chứng sợ xã hội, Lâm Tầm chọn luôn cái trước: “Cái đó là túi tiền của ta, ngươi có thể… trả nó lại cho ta được không?”
Cô nương kia nhìn cậu không nói một lời.
Chỉ một thoáng như vậy thôi, nàng ta cũng đã cảm thấy đầu cậu hình như có vấn đề.
Rõ ràng cậu mới là người bị mất đồ thì sao lại dùng giọng nói khách sáo thế kia với tên trộm như nàng ta được chứ?
Thậm chí, nếu so với trấn này thì thái độ của cậu với nàng ta còn tốt hơn rất nhiều người tại đây.
“Khách sáo như vậy làm gì!”
Hạ Tri Châu bước ra trước. Hắn vốn muốn làm vẻ hung tợn dữ dằn, nhưng thấy vóc dáng mặt vàng người gầy của cô nương này xong, lời đến đầu lưỡi lại lập tức mềm ra: “Cô nương, ăn trộm không tốt đâu. Nếu được thì ngươi trả túi tiền lại cho sư đệ ta đi. Tất nhiên chúng ta sẽ không truy cứu nữa.”
Hắn ta nói dứt câu, vốn tưởng đối phương sẽ ngoan ngoãn trả lại túi tiền, nào ngờ chỉ nghe cô nương nọ cười lạnh một tiếng: “Nhìn điệu bộ các người chắc là tu sĩ định vào Thiên Hách đúng không?”
Giọng nói của nàng ta không thân thiện gì, chắc hẳn đã xem bọn họ là đám trộm đồ.
Lâm Tầm khinh bỉ hành vi bất nghĩa như thế nhất nên nào có chuyện bằng lòng để người khác hiểu lầm.
Đang muốn giải thích, lại thấy nàng ta nở nụ cười thản nhiên: “Trông có vẻ tu vi của các người cũng không tệ, hay là dẫn ta theo cùng đi? Ta ra vào Thiên Hách nhiều năm. Nếu bàn về từng trải thì không ai ở cả cái trấn này quen thuộc hơn ta đâu.”
Cô nương này nhìn qua tuổi hãy còn trẻ mà đã là kẻ gian trộm đồ rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Tiểu Bạch Long trải nghiệm cảm giác cảm xúc thay đổi nhanh chóng, cực có cảm giác bị số phận đùa giỡn mà chua xót trong lòng, há miệng ngơ ngác không biết nói gì.
“Tên ta là Lục Vãn Tinh. Các người đi hỏi thăm một phen ở trấn Bình Xuyên mà xem, không ai không biết ta hết.”
Như thể để chứng minh, nàng ta lấy từ trong lồ ng ngực ra một cái túi đựng đồ, kim quang vừa lóe, trong tay nàng ta đã xuất hiện một thanh trường kiếm.
“Thấy không? Cái túi này và thanh kiếm này đều là do ta tìm được ở đại mạc đấy. Chắc chắn có thể bán được giá cao… Trên người ta còn nhiều đồ tốt lắm. Các người dẫn ta theo chắc chắn sẽ không thiệt.”
Mặc dù Ôn Hạc Miên vẫn còn ký ức về Thiên Hách nhưng dầu gì thời gian cũng đã qua lâu, thêm nữa đại mạc lại quỷ quyệt khó lường. Nếu có người dẫn đường thì đường đi của bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng người đó không phải là cô nương không rõ lai lịch này.
Huống chi từ lời nàng ta thì chắc đây là người đã có nhiều năm đi trộm di vật của tu sĩ. Nhóm người bọn họ đều là người Tu Chân, trong lòng rất bài xích với hành vi vong ân phụ nghĩa này.
Ôn Hạc Miên nhìn kiếm, thấp giọng nói: “Kiếm này linh khí tràn ra ngoài, nhiều năm bị che lấp vẫn có ánh sáng nhạt, chủ nhân của nó hẳn là người không tầm thường.”
Thiên Tiện Tử nhăn mặt nhíu mày, liếc mắt nhìn ông ấy: “Ta ngược lại cảm thấy…kiếm tức này hình như quen quen.”
“Mắt tốt thật đấy!”
Lục Vãn Tinh híp mắt cười: “Từ nhỏ ta đã vào đại mạc rồi nên nếu nói về địa hình địa thế, khí hậu biến đổi hay yêu vật qua lại, ta đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu phải nói ai hiểu rõ nó nhất, ta mà xếp thứ hai thì không ai đứng trên đâu. Hay là các người cứ cân nhắc chút đi?”
Ninh Ninh hiếu kỳ nói: “Tu sĩ ra vào nơi này chắc không ít, thế sao ngươi lại cứ phải chọn chúng ta?”
“Vòng ngoài và vòng giữa ở Thiên Hách ta đều đi qua hết rồi, không có gì thú vị.”
Nàng ta che đi túi tiền trong tay, ánh mắt đảo một cái: “Nhìn qua các người tu vi không thấp, nhất định sẽ không chỉ thỏa mãn với vòng ngoài của đại mạc, đúng không? Đi theo các người nhất định có thể tìm được càng nhiều đồ tốt hơn nữa.”
Nha đầu này thật biết nhìn người, cũng rất biết cách làm ăn.
“Sư huynh.”
Thiên Tiện Tử liếc nhìn Ôn Hạc Miên: “Sao đây?”
Lục Vãn Tinh nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tầm mắt của người thanh niên an tĩnh kia.
Trong tất cả các tu sĩ ở đây, ánh mắt người này nhu hòa nhất, hẳn là người dễ mềm lòng.
Nàng ta đã chuẩn bị xong tinh thần được chấp nhận, lại không ngờ Ôn Hạc Miên lắc đầu: “Cô nương, chúng ta vào đại mạc không phải vì lấy trộm bảo vật.”
Lục Vãn Tinh ngẩn ra.
Ý mấy câu này của ông ấy rất rõ ràng, không chung mục đích khó lòng cùng đi, bọn họ sẽ không dẫn nàng ta theo.
“Không, không lấy bảo vật cũng được! Ta dẫn đường cho các người, các người trả tiền công cho ta thì sao?”
Nàng ta dường như có hơi sốt ruột: “Bây giờ ta rất thiếu tiền, chỉ cần có tiền công thì tất cả đều dễ dàng!”
Lâm Tầm vỡ ra: “Thì ra ngươi trộm túi tiền của ta là vì cần tiền gấp sao?”
Lục Vãn Tinh ra sức gật đầu.
Nếu nàng ta im lặng thì còn đỡ, bấy giờ lại hoảng hốt như vậy nên khó tránh có hơi kỳ lạ.
Ma tu ẩn thân nơi chỗ tối, không rõ âm mưu thế nào. Nếu như nửa đường lại có một cô nương không rõ mục đích nhảy ra thì rất có thể sẽ gây chuyện rắc rối.
Huống chi… nàng ta không để ý đến an nguy, nằng nặc đòi theo bọn họ đến Thiên Hách. Chỉ riêng cái chuyện điên khùng này đã rất đáng ngờ rồi.
Ninh Ninh vốn tưởng Ôn Hạc Miên là người rất dễ nói chuyện.
Song ông ấy thoáng yên lặng rồi không chút do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu.
*
Thiên Hách chỉ cách trấn nhỏ một khoảng, thảo luận xong một phen, mọi người quyết định trước tiên là thuê xe ngựa đến đại mạc.
Bọn họ rất đông, vượt quá số lượng mà một chiếc xe ngựa có thể chở vì thế nên chia thành hai chiếc, một trước một sau.
Ninh Ninh cùng Bùi Tịch, Lâm Tầm ngồi chung một chiếc. Phu xe thoạt nhìn khoảng ba, bốn mươi tuổi. Khóe mắt có vết sẹo dài cỡ ngón cái, nhìn qua không khác gì đao khách trong phim võ hiệp, hơi có mấy phần cảm giác thô kệch, phóng khoáng.
Ninh Ninh còn đang nghĩ ngợi về sự mờ ám của Lục Vãn Tinh, sau khi lên xe, nàng nhẹ giọng dặn dò: “Phu xe, chúng ta đi đại mạc Thiên Hách, đưa đến cửa là được.”
Phu xe trả lời: “Được.”
Gió trong đại mạc lồng lộng khốc liệt, xe ngựa chạy cũng uy thế hừng hực, tốc độ nhanh không tưởng.
Ninh Ninh lo lắng chiếc xe của Thiên Tiện Tử không theo kịp, ló đầu ra cửa sổ, đón gió gấp gáp nói: “Phu xe, phía sau có chiếc xe đi theo chúng ta!”
Đi theo bọn họ?
Tốc độ nói của nàng rất nhanh, âm thanh ồ ạt mà đến, gió quét mạnh qua càng nghe vội vàng hốt hoảng. Ánh mắt người nam nhân lạnh đi, chớp mắt nhìn về sau.
Trong bụi cát vàng quả thật có chiếc xe ngựa lén lút đi theo phía sau bọn họ, từ đầu chí cuối giữ vững khoảng cách không xa không gần.
Nếu không phải có khách nữ kia nhắc nhở, e là hắn ta mãi cũng không cách nào phát hiện bị theo dõi…
Thủ đoạn đê hèn quá xá!
Người nam nhân của sa mạc có máu nóng, lúc này bị kích động, tay nắm chặt dây cương hơi run, hắn ta cảm nhận được hưng phấn trước giờ chưa từng có.
Cái này, cái này chẳng lẽ chính là cái mà truyền thuyết nói…
Rượt đuổi!
Ninh Ninh nghĩ chắc chắn là ảo giác của nàng mà thôi.
Nếu không thì sao sau khi nghe những lời kia, lúc phu xe trả lời “không thành vấn đề”, sao hắn ta lại phát ra tiếng cười quái đản điên khùng, mình ta độc nhất thế kia?
Cùng lúc đó, ở bên kia.
Hạ Tri Châu vốn đang yên lành đi theo sau Ninh Ninh, lúc này nhìn lại bên cửa sổ đột nhiên phát hiện có chuyện không đúng.
Xe ngựa trước mặt không biết ăn phải bả gì mà bất ngờ thoắt cái nhảy lên đại thần, vừa phóng như tên bay về trước…
Vừa như rắn tẩu hỏa nhập ma lạng trái lách phải!
Đi đứng kiểu gì mà khùng điên. Hạ Tri Châu cảm thấy không ổn, vội vàng kêu lên: “Đại ca, nhanh nhanh nhanh, nhanh đuổi theo chiếc xe trước mặt! Tuyệt đừng để mất dấu!”
Thanh niên phu xe nghe được, trong đôi mắt đục ngầu cũng lóe hàn quang.
Chẳng trách chiếc xe kia lại lao về phía trước một cách khác thường như vậy. Hóa ra là nhận ra có người đang theo dõi! Hắn ta mà có thể bị cắt đuôi à? Tuyệt không thể nào! Đó là nhục nhã cho kỹ thuật bao năm qua của hắn ta đấy!
“Yên tâm.”
Vừa nói, hắn ta vừa búng tay, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt bởi cái tình thế bắt buộc này: “Hết thảy giao cho ta.”
Ngựa hí vang rền, ánh tà dương phủ khắp đại mạc.
Từ một chiếc xe ngựa lượn trái lách phải đã biến thành hai chiếc lượn phải lách trái, tung bụi mù trên từng đoạn đường. Ngựa hí vang cùng phu xe quát gào lẫn hết vào với nhau. So tài nghệ, so phong thái, so ra được khí thái của cuộc thi tài đầu mùa thu trên ngọn núi nổi tiếng năm 1986 đó.
Cái này không chỉ đơn giản là điều khiển xe ngựa nữa, mà là trận thi đấu liên quan đến vinh dự của hai người nam nhân này!
Đây, chính là đại mạc!
Trên đường, người ngã ngựa đổ, cư dân trong trấn nhỏ chạy trốn tứ phía, liên tục thét chói tai.
Có người trong lúc vô tình thoáng thấy cửa sổ của chiếc xe ngựa đằng sau, thiếu chút nữa bị dọa cho mất hồn mất vía.
Người nào người nấy trên xe đều va trái đập phải, nảy lên nảy xuống như điên, nhìn lướt qua một cái chỉ thấy được tay chân và cả đầu lẫn lộn vào nhau.
Một thanh niên mặc y phục trắng có gương mặt mặt nhăn nhó lướt qua bên cửa sổ, trong con ngươi tràn đầy vẻ khao khát và mong chờ từ tận trong linh hồn về sự sống, đầu lưỡi và con ngươi hắn cũng sắp bị rớt ra đến nơi!
Đáy lòng và giọng nói của Hạ Tri Châu cũng điên cuồng đấu đá, lạc giọng gào thét: “Tà cưaaaaaaa!!! Chậm! Chậm thôi! Aaaa ặc ặc!”
Gió lớn rít gào lướt qua, tất cả lời nói cũng mơ hồ như thế, cuối cùng lọt vào tai người nam nhân chỉ còn một chữ bị Hạ Tri Châu liều mạng gào to “Chậm.”
“Chậc!”
Người nam nhân sớm đã thi đến đỏ cả mắt, mắt thấy bị bỏ rơi càng lúc càng xa, mãi đến lúc này, vào giờ phút này gầm to lên một tiếng oanh liệt nhất từ trước đến giờ.
Thân là phu xe, hắn ta tuyệt đối không cho phép ai nói hắn ta chậm!
Hai chiếc xe ngựa cùng đua tốc độ, đến đại mạc cũng nhanh hơn dự tính một nén nhang. Người không biết còn tưởng bọn họ đang ghi hình phiên bản đua ngựa của “Anh em tiến lên*”.
(*男生女生向前冲 – chương trình thực tế của Trung Quốc, editor không xem chương trình thực tế nên dịch không sát nghĩa.)
Đợi đến khi run rẩy xuống xe, Ninh Ninh vẫn còn sợ hãi tách ra khỏi trong lòng Bùi Tịch, hoảng hốt liếc mắt nhìn cát vàng vô tận sau lưng, giọng nói khó nén run rẩy: “Đại thúc, xe ngựa phía sau chúng ta đâu?”
“Yên tâm.”
Hắn ta lạnh lùng hất tóc mai bên mặt, ánh mặt trời chói chang phác họa gương mặt góc cạnh rõ ràng của người nam nhân, hắn ta ngửa mặt nhìn trời, chậm rãi rít một hơi tẩu thuốc.
Trong làn khói trắng mờ ảo đột nhiên tỏa ra, ánh mắt của hắn ta cũng thâm sâu, giọng nói khàn khàn thể hiện phong độ vương giả: “Cùng lắm chỉ là con kiến hôi…”
Nam nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Đã cắt đuôi rồi.”
Ninh Ninh: ???
Ninh Ninh: !!!
… Thế là mấy người tự mình diễn “Vô Gian Đạo: Phong vân Tu Chân” đấy hả đại thúc?