Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 124: Chương 124




Hỏi: Đột nhiên nghe được tin mình sắp chết là trải nghiệm gì?

Trả lời: Cảm ơn đã mời, người đang ở đại mạc, mới vừa xuống khỏi phi đằng.

Là người đích thân trải qua, đối với chuyện này, chỉ muốn trả lời một câu: Thật ra là biết từ trước rồi, không ngờ tới đúng không? Haha!

Ninh Ninh đưa thân vào trong không gian bốn bề trắng như tuyết, cùng đối mặt với một nữ nhân xa lạ gần ngay trước mặt, không nói gì.

Đôi mắt của đối phương được ngưng tụ từ sương trắng, không nhìn thấu được thần sắc trong đó. Lúc nghe câu nói không rõ ràng về cái chết của mình, trong đầu Ninh Ninh nhanh chóng lóe lên một suy nghĩ…

Theo như giao dịch với hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng đúng là sẽ giả chết thoát thân.

Đây là suy nghĩ ngay thẳng dễ hiểu nhất, song chỉ cần hơi suy nghĩ thêm một chút là có thể phát hiện chuyện không thể nào đơn giản như vậy được.

Trước tiên không bàn đến chuyện trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện bóng dáng thiếu niên khó mà giải thích được nọ, chỉ nói riêng đến câu nói mà người nữ nhân kia thốt ra cũng đã đủ để nàng đau đầu nhức óc rồi.

“Cái gì gọi là...” Ninh Ninh nghiêm túc tập trung, kiểm soát trái tim đang đập loạn lên một cách không tự chủ kia: “Mỗi lần ta đến đây… đều không quên?”

Nữ nhân chăm chú nhìn nàng, im lặng một lúc lâu rồi cười một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thì ra là như vậy, trong cơ thể ngươi còn có thứ khác.”

Ninh Ninh mím môi không trả lời, đầu óc nhanh chóng đảo loạn.

Thứ khác? Là chỉ hệ thống à? Sao mà nàng ta có thể nhìn ra được sự tồn tại của hệ thống cơ chứ?

“Ngươi muốn lợi dụng thứ đó để vượt qua tử kiếp, đúng không?”

Lúc nàng ta cười, thân hình có hơi run, sương trắng cũng bởi hành động này mà không ngừng tan ra tụ lại. Nàng ta vẫn tiếp tục nói một mình: “Thất bại hết lần này đến lần khác. Nếu là người ngoài có lẽ đã sớm từ bỏ rồi, cũng chỉ có ngươi là cố chấp như vậy… Ngươi vì ai thế? Vì bản thân mình à? Hình như không phải vậy nhỉ?”

“Chờ chút đã, chờ chút đã, chúng ta tạm dừng chút được không?”

Lượng thông tin quả thật quá lớn. Trong chốc lát Ninh Ninh không thể tiêu hóa hết được, chỉ có thể dùng sức xoa huyệt thái dương, nhíu mày hỏi nàng ta: “Tỷ tỷ, chúng ta có thể nói lại từ đầu hay không? Đây là đâu? Ngươi là ai? Hết lần này đến lần khác thất bại là chỉ cái gì?”

Bầu không khí xung quanh lặng lẽ đông cứng.

Nữ nhân càng cười suồng sã hơn. Sương mù bên cạnh loạn thành một đống, ngay đến cả ngũ quan cũng bị mờ đi không còn rõ nữa.

“Tỷ tỷ? Ngươi thế mà lại gọi ta là tỷ tỷ… Ngươi không nghiêm túc thế chứ? Trái lại ta có hơi không quen.”

Nàng ta vừa nói, lại vừa ngưng tụ thành hình. Nàng ta nhón hai chân lên, chắp tay sau lưng bay lên, từ trên cao nhìn xuống tiểu cô nương trước mặt.

“Ta đã ở đây quá lâu rồi, có nhiều chuyện cũng không nhớ rõ nữa.”

Giọng nữ nhân này rất thấp, âm thanh còn mang theo chút ít ngập ngừng, dường như chính cả bản thân nàng ta cũng sắp quên sạch quá khứ rồi: “Trước kia ta là một thanh kiếm. Đại chiến tiên ma năm đó ta theo chủ nhân đến đại mạc… Sau đó là nổ tung ầm vang rồi cả người đầy máu. Mãi đến khi ta khôi phục ý thức thì đã xuất hiện ở đây, biến thành bộ dạng ngày hôm nay rồi.”

Đây là kiếm linh đã thoát khỏi thân kiếm.

Nếu muốn ngưng tụ thành kiếm linh có ý thức, thanh kiếm kia nhất định không tầm thường. Còn về phần “chủ nhân” trong miệng nàng ta thì chắc cũng đã từng là tai to mặt lớn rung chuyển đất trời.

Ninh Ninh hiếu kỳ hỏi: “Ngươi có nhớ tên mình không?”

Thấy sương trắng lắc đầu, nàng chỉ đành đổi câu hỏi khác: “Thế ngươi có biết rốt cuộc nơi này là nơi nào hay không?”

“Vốn ta cũng không biết, là ngươi nói cho ta.”

Nói đoạn, nàng ta cười khúc khích, hấp tấp lượn một vòng trên không trung: “Ngươi nói ta là kiếm linh rời cơ thể, vốn phải tan thành mây khói nhưng lại được linh lực cực mạnh bảo hộ nên may mắn không chết. Còn về phần nơi này thì đây là tuyệt thế pháp khí được đặt tên là ‘Tử Vi Cảnh’. Một khi vào trong thì có thể ngăn cách với bên ngoài, không chịu tác động từ bên ngoài.”

“Ta nói với ngươi?”

Mi mắt Ninh Ninh đột nhiên giật giật.

Mạch suy nghĩ rối ren đan vào nhau tầng tầng lớp lớp rối như tơ vò, không tìm được đầu cũng không tìm thấy đuôi, nhưng lại có một sợi tơ được chậm rãi rút ra, cho nàng lờ mờ thấy được một chút thiên cơ.

Ninh Ninh hỏi: “Ta đã tới đây rất nhiều lần?”

“Đúng vậy.”

Sương trắng nhìn nàng, không động đậy: “Lần thứ nhất hình như là vô tình bị rơi vào đây… Dù sao thì ngươi cũng từng nói bí cảnh này ở dưới một cái vách đá dựng đứng. chỉ cần hơi không để ý cẩn thận là sẽ bị lọt vào.”

Nàng ta nói đến đây, hơi nghiêng đầu, như đang cố gắng nhớ lại: “Sau này thi thoảng ngươi cũng sẽ đến tìm ta, nói chuyện với ta… Thật ra thì trừ ngươi cũng có mấy người thường xuyên vào đây. Nhưng lần nào bọn họ cũng như bị mất trí nhớ, không nhớ đã từng gặp ta.”

Ninh Ninh cẩn thận nghe, mãi lâu không lên tiếng.

Trong lòng đã đại khái có được khái quát câu chuyện rồi.

Theo như sương trắng nói, Tử Vi Cảnh không chịu ảnh hưởng của ngoại lực, độc lập với đại thiên thế giới bên ngoài.

Nói cách khác, bất kể thế sự bên ngoài pháp khí có xoay vần thế nào, nơi nơi hoang tàn, cho dù có là tận thế cận kề thì nơi này vẫn mãi là một màu trắng không đổi.

Như vậy, nếu như thế giới bên ngoài cứ hết lần này đến lần khác luân hồi…

Đối với kiếm linh nương thân ở đây mà nói thì thời gian cũng vẫn không thể nghịch chuyển, chậm rãi trôi qua như thường mà thôi.

Vì lẽ đó nên sương trắng mới có thể nhìn thấy nàng hết lần này đến lần khác đến đây, rồi lại hết lần này đến lần khác mang theo tử khí khắp người mà chết đi.

Vì thế, nên rõ ràng đại chiến tiên ma chỉ mới qua mấy chục năm, sương trắng đã nói là “rất lâu rất lâu”, hoàn toàn không nhớ chuyện ban đầu.

Vậy nên những người không cẩn thận mà rơi vào bí cảnh mới có thể không nhớ được sự tồn tại của sương trắng, lần nào gặp gỡ cũng chỉ như mới vừa gặp.

Do thế giới bên ngoài đang không ngừng luân hồi nên với bọn họ mà nói thì quả đúng là lần nào gặp nàng ta cũng là lần đầu.

Ninh Ninh nghĩ, thế thì nàng lại là sao nữa?

Nếu lần nào luân hồi cũng chỉ có mình nàng là còn giữ trí nhớ… Chẳng lẽ nàng lại chính là nguyên nhân khiến thời gian lặp đi lặp lại?

Sau gáy đột nhiên phát đau, Ninh Ninh hít sâu một hơi, trầm lòng xuống để chỉnh đốn lại suy nghĩ.

Sương trắng nói, tử khí trên người nàng nồng nặc, không lâu sau sẽ chết.

Một lát sau lại vừa cười vừa nói trong cơ thể nàng có thêm món đồ nào đó, có lẽ có thể nhờ nó mà qua được tử kiếp.

Nếu như cái “món đồ” đó là chỉ hệ thống, thế thì không phải nói là nàng đã từng vì để không phải chết nên lợi dụng thuật pháp nào đó mở lại thời gian hết lần này đến lần khác, sau khi thất bại vô số lần…

Định lợi dụng “hệ thống” để thay đổi số mạng?

Nhưng vì sao nàng lại mất đi kí ức trước đây chứ? Một khi mất đi kí ức thì chuyện thay đổi vận mệnh không phải là còn khó hơn hay sao? Nguyên lý vận hành của hệ thống lại là cái gì nữa?

Quan trọng hơn là, với tính cách của nàng có thật sẽ chỉ đơn giản là vì muốn thoát tử kiếp mà năm lần bảy lượt mở luân hồi hay sao?

Ninh Ninh cho rằng sẽ không.

Vô số lần luân hồi tương ứng với vô số lần chết đi, như vậy thì khổ sở quá. Nàng sợ đau nhất, không thể thích như vậy được.

Thế rốt cuộc nàng muốn ngăn cản cái gì?

Tiếp theo trong đại mạc… sẽ xảy ra chuyện không thể nghịch chuyển như thế nào?

Không có chút manh mối gì, bất kể nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.

Đầu mối sương trắng có thể cung cấp đến đây là chấm dứt.

Nàng ta không biết mình ở một mình trong Tử Vi Cảnh này đã bao nhiêu năm. Ngay cả chuyện trước kia của bản thân nàng ta cũng nhớ còn không rõ nữa, có thể nhận ra gương mặt này của Ninh Ninh cũng là không dễ dàng gì rồi, lại cũng không thể nhớ thêm gì nhiều.

Việc cần nhất bây giờ là mau chóng thoát khỏi đây, điều tra rõ xem tiếp theo rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.

Trước khi sắp rời khỏi Tử Vi Cảnh, Ninh Ninh tò mò hỏi nàng ta: “Nhiều năm như vậy rồi, ngươi có muốn ra ngoài xem thử không?”

“Ra ngoài? Không muốn.”

Sương trắng đảo trên không trung, giống như đứa trẻ con hiếu động: “Chủ nhân bảo hộ cho ta ở đây nhất định là có dụng ý của người. Nếu như ta cứ thế chạy đi, người không tìm được ta thì biết làm sao?”

Nhưng đại chiến tiên ma đã qua lâu lắm rồi.

Từ đầu đến cuối người kia cũng không thấy xuất hiện, e là cũng sẽ chẳng trở lại nữa.

Ninh Ninh đang muốn mở miệng, lại nghe trong sương trắng vọng đến tiếng hậm hực: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Mấy câu giống vậy ngươi đã nói nhiều lần lắm rồi.”

“Người nhất định vẫn còn sống. Cho dù người không đến tìm ta thì khi chủ nhân huy động thanh kiếm kia, ta cũng có thể lập tức chạy đến bên người.”

“Mặc dù đã quên rất nhiều thứ, nhưng ta vẫn luôn nhớ…”

Vào lúc này, sương trắng bỗng nhiên tỏ rõ, giọng người nữ nhân tỏ ra vô cùng sùng kính, tràn khắp mọi ngóc ngách trong không gian trống trải heo hút này: “Ở gầm trời cuối đất khắp trăm thành Cửu Châu, chủ nhân của ta, người là kiếm tiên tuyệt đỉnh nhất.”

*

Đại mạc Thiên Hách.

Dẫn ma hương dụ yêu vật kéo đến không ngừng nghỉ. Lâm Tầm và Hà Tri Châu bảo vệ bên cạnh Ôn Hạc Miên. Người sau thì thấp giọng nói ra thuộc tính và cách đánh lui yêu ma. Kiếm quang bay tán loạn trong đại mạc, xác yêu quái la liệt khắp nơi.

Yêu ma quỷ quái ở đây cũng nhiễm ma khí, bị hương lạ làm cho thần trí nhiễu loạn, hết lớp này đến lớp khác tụ lại.

Nhưng cũng mau, yêu vật đều có linh trí, không giống ma thú cứ tùy tính mà làm, chỉ biết giết hại. Mắt thấy hai kiếm tu có tu vi không thấp, nên không ít trong đó nảy sinh suy nghĩ muốn thoái lui, chỉ lởn vởn quanh quẩn cách đó không xa chứ không dám lại gần.

Cái này theo lý mà nói thì hẳn là cục diện đang theo hướng tốt nhưng Ôn Hạc Miên lại hơi nhíu mày, quét mắt qua cát vàng đang dịch chuyển dưới những cồn cát.

Khi nãy ba người Ninh Ninh nhảy xuống vòng xoáy xong, bây giờ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bọn họ cũng cho rằng mục tiêu của ma tu là Bùi Tịch, nhưng hành động của đám dây leo kia lại không hề do dự, rõ ràng đã sớm xác định được con mồi, sau khi cuốn lấy Ninh Ninh rồi thì thoát đi ngay lập tức.

Nhưng tại sao lại là Ninh Ninh? Ninh Ninh chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương bình thường không nổi bật. Từ nhỏ đến lớn, e rằng Ma tộc duy nhất mà nàng được tiếp xúc là Bùi Tịch mà thôi.

Chờ chút đã, Bùi Tịch.

Đầu ngón tay của người thanh niên hơi động, tim nặng nề nảy một nhịp.

Ông ấy có nghe Thiên Tiện Tử đề cập đến, quan hệ giữa Ninh Ninh và Bùi Tịch không đơn giản. Bùi Tịch tính tình cô độc, trước kia ít qua lại với người ngoài. Nếu nói trong lòng hắn có người nào trân quý, câu trả lời chắc chắn là Ninh Ninh.

… Chỉ có nàng mới có thể trở thành quân bài uy hiếp được Bùi Tịch mà thôi.

Ôn Hạc Miên cảm giác chuyện không tốt lắm.

“Đám ma tu kia đúng là thỏ đế! Không dám đánh chính diện với chúng ta, chỉ dám dùng loại thủ đoạn bỉ ổi như dẫn ma hương mà thôi!”

Hạ Tri Châu đánh mà miệng lưỡi cũng không ngừng hoạt động: “Mấy người Ninh Ninh thế nào rồi? Vòng xoáy không còn nữa, chúng ta biết tìm bọn họ ở đâu?”

Lâm Tầm hốt hoảng nói: “Hạ sư huynh cẩn thận đằng sau!”

Cậu vừa dứt lời, còn chưa đợi Hạ Tri Châu quay đầu nghênh kích đã trông thấy bóng dáng quen quen đột nhiên xông đến đỡ, một quyền phi thân đã đánh bay yêu cát đánh lén ra xa.

Lâm Tầm bị động tác vô cùng thô lỗ này làm cho sợ đơ cả người, trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng kia.

Ôn Hạc Miên nhíu mày không nói một lời.

“Ngươi…”

Hạ Tri Châu trợn tròn mắt nhìn người mới đến, lau máu trên mặt một cái: “Ngươi đang theo dõi chúng ta?”

Cô nương đứng cạnh hắn ta cầm la bàn hình tròn lớn bằng khoảng bàn tay, đôi mắt trời sinh giảo hoạt, cười lên một cái là híp lại, hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ.

Chính là Lục Vãn Tinh ở trấn Bình Xuyên.

“Đến đại mạc tìm bảo vật có thể gọi là theo dõi à?”

Lục Vãn Tinh cười hì hì: “Cái này gọi là ngẫu nhiên, là tình cờ.”

“Còn lâu! Nha đầu này cứ lén lút đi theo sau lưng các ngươi, không biết có âm mưu gì!”

Lại một giọng nói chưa từng nghe qua vọng lại, Hạ Tri Châu ngoái đầu nhìn. Ở dưới cồn cát cách đó không xa, hắn ta trông thấy một đám hán tử cao lớn thô kệch.

Người nam nhân trung niên dẫn đầu cầm trong tay thanh đại đao nhuốm máu, trên người toàn là vết máu do bị yêu vật cào cấu cắn xé.

Lúc nói chuyện, gương mặt hắn ta lộ vẻ khinh thường, liếc Lục Vãn Tinh một cái, cất giọng nói: “Ca ca của nàng ta đã từng kiếm tiền trên xương máu tu sĩ. Các ngươi phải cẩn thận đấy! Đừng có tin nàng ta!”

Lục Vãn Tinh nhăn mặt quỷ với hắn ta.

“Những người này là cướp sa mạc đi ngang qua đại mạc đấy.”

Ôn Hạc Miên truyền âm nói: “Hai người cẩn thận hành sự.”

“Các vị không cần phòng bị như vậy.”

Người dẫn đầu cười vang, nói: “Tại hạ họ Tiền, đứng hàng thứ ba, gọi Tiền Tam là được. Chúng ta đều là người lớn lên ở Bình Xuyên, tận mắt chứng kiến thảm trạng đại chiến tiên ma, rất kính trọng tu sĩ. Hôm nay gặp nhau, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu bất trung bất nghĩa.”

Nhóm cướp sa mạc giương đao này sát khí sâu nặng. Tu sĩ cầm kiếm bên hông, kiếm khí tỏa ra, bất kể bên nào cũng không phải quả hồng mềm dễ chọc.

Yêu ma vốn đã có suy nghĩ thoái lui, bấy giờ thấy bọn họ hợp lại với nhau thì như chim muông tan tác, rất nhanh đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Hạ Tri Châu nói “đa tạ”, lại quay qua nhìn Lục Vãn Tinh bên cạnh, dùng giọng điệu bất đắc dĩ mà nói: “Bà cô nhỏ ơi, ngươi đi theo chúng ta là muốn làm cái gì đây hả?”

“Ta, ta đây không phải là…”

Lục Vãn Tinh ấp a ấp úng, dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi, gãi đầu một cái, nói luôn một mạch: “Ta đây không phải là vì nghĩ các người tu vi cao thâm, yêu ma chắc chắn không dám lại gần, chỉ cần đi theo sau các người là có thể tìm được nhiều bảo bối hơn ở chỗ sâu trong đại mạc hay sao…”

Người này quả thật là vì tiền mà đến cả mạng cũng không cần.

Hạ Tri Châu cố gắng hít một hơi, nghe được thủ lĩnh cướp sa mạc tên “Tiền Tam” cười lạnh một tiếng: “Liều mạng kiếm tiền của người chết. Quả không hổ là huynh muội một nhà.”

Ở đại mạc, quan trọng nhất chính là ân oán sòng phẳng. Cướp sa mạc như bọn họ thì càng xem trọng đạo nghĩa và hiệp tình hơn nữa.

Bất kể là mấy người dân trong trấn bán đứng tu sĩ năm đó, hay đám người lấy trộm di vật như Lục Vãn Tinh bây giờ, dưới con mắt bọn họ, đó đều là hành vi khiến người khác khinh thường.

Lục Vãn Tinh như thể đã quen với cách nói như này, nghiêng đầu chẳng để ý đến họ.

“Bọn họ rất có ác ý với Lục cô nương.”

Lâm Tầm thôi động thần thức, âm thầm truyền âm: “Huynh trưởng của nàng ta phạm tội, không nên dày vò cả nàng ta chứ?”

Hạ Tri Châu cũng tò mò: “Rốt cuộc ngọn nguồn cụ thể của sự kiện năm đó là thế nào nhỉ?”

“Lúc trước Ma tộc liên tục tháo chạy, cứ điểm duy nhất chỉ còn lại đại mạc Thiên Hách.”

Ôn Hạc Miên thoáng yên lặng, thuận theo câu hỏi mà trả lời: “So với bây giờ, ma khí ở đại mạc vào thời đó nồng nặc hơn nhiều. Khắp nơi đều ẩn giấu cạm bẫy chết người. Vì để đảm bảo cho an nguy của tuyệt đại đa số tu sĩ, Đạo trưởng Quyết Minh của Vạn Kiếm Tông dẫn đầu, lập nên một nhóm nhỏ gồm mười sáu người đi dò đường.”

Lâm Tầm đột nhiên cả kinh: “Đạo trưởng Quyết Minh!”

Trong kiếm tu, chắc hẳn không ai chưa từng nghe đến danh hiệu này.

Người này nhất kiếm khai sơn, kiếm khí thấu xương, là thiên tài kiếm đạo trăm năm hiếm gặp, chỉ tiếc là đã chết trong đại chiến tiên ma, hài cốt cũng không còn.

“Ma tu âm mưu giết hại, bày cạm bẫy chết người trong đại mạc, lại dẫn “Ma thần” thức tỉnh từ Ma vực đến, thiết lập cục diện vây giết.”

Ôn Hạc Miên hạ mi, che đi vẻ tối tăm dâng trào trong đôi mắt: “Quyết Minh gắng sức giết Ma thần, nhưng sức cùng lực kiệt, trước khi chết đã tự bạo, táng thân với Ma thần. Thanh kiếm trừ tà, chém vạn vật trong truyền thuyết của ông ấy cũng mất tung tích, chỉ e đã bị hủy.”

Ma thần chính là tiên nhân hoặc tiên thú đọa hóa thành ma, thực lực siêu phàm, theo lời đồn còn có khả năng diệt thế. May thay kẻ đó đã ngủ say trong Ma vực đã lâu, hiếm khi tỉnh lại.

Sự tồn tại của bọn họ cũng là lý do quan trọng vì sao phải bày trận Lưỡng Nghi Vi Thần, ngăn cách hai giới nhân ma.

“Không đúng.”

Hạ Tri Châu gãi đầu một cái: “Nếu như mấy tu sĩ năm đó đều vùi thây trong biển cát thì sao tin tức người dân trong trấn phản bội bị truyền ra được?”

“Trong số mười sáu người năm đó chỉ có một người phù tu tên “Lưu Tu Viễn” may mắn sống sót.”

Ôn Hạc Miên nhăn mặt: “Chỉ tiếc hắn ta cũng bị thương nặng, mấy ngày sau đã bệnh nặng mà qua đời tại nhà.”

Thế nên vẫn là chết hết.

Lâm Tầm nghe mà khó chịu trong lòng, liếc mắt nhìn một cái mới phát hiện Lục Vãn Tinh đã đến bên cạnh từ lúc nào.

Nàng ta trông rất tò mò, hất hất cằm khẽ cười với cậu: “Sao các người không nhúc nhích gì thế? Có phải là… truyền âm nhập mật trong truyền thuyết của tu sĩ tiên môn hay không?”

Lâm Tầm ỉu xìu như quả cà héo, thành thật trả lời: “Ừ”.

Ôn Hạc Miên sắc mặt không đổi, chậm rãi mở miệng hỏi nàng ta: “Cô nương mới vừa sử dụng kỹ năng của thể tu à?”

Cuối cùng Lục Vãn Tinh lộ ra vẻ thẹn thùng, gãi lỗ mũi gật đầu một cái.

Hạ Tri Châu không rõ: “Nữ nhi như cô nương mà học thể tu cái gì?”

“Không học thể tu thì ngươi mua kiếm mua đàn mua bùa chú cho ta à?”

Lục Vãn Tinh liếc nhìn hắn ta một cái: “Thứ nhất là ta không tiền. Thứ hai không cách nào tu chân. Nhặt được cái gì trong đại mạc thì học cái đó chứ.”

“Không có tiền?”

Hạ Tri Châu nhìn nàng ta một lượt từ trên xuống dưới, giọng càng không dám tin: “Chỉ bằng mỗi thanh kiếm ngươi lấy ra cho chúng ta xem là có thể đảm bảo cho ba đời nhà ngươi ăn sung mặc sướng rồi mà còn dám nói mình không có tiền?”

Lục Vãn Tinh bĩu môi, vừa muốn mở miệng phản bác, lại nghe từ phía chân trời có tiếng rít gào. Màn sương dày khó khăn lắm mới tan đi nay lại tụ lại, dày đặc làm che mờ tầm mắt.

“Các người nhìn kìa, trên cồn cát có người!”

Một tên cướp sa mạc hoảng hốt kêu đó: “Đó, đó là…”

Hạ Tri Châu nhìn lại theo hướng giọng nói, trong cơn bão cát đột nhiên xuất hiện, hắn ta thấy được hai bóng dáng mảnh khảnh.

Một trong số đó dùng vải đen che mặt, không thấy rõ dáng dấp. Người còn lại…

Cặp mắt mèo màu đen, mặt mũi trắng nõn. Tuy đây là gương mặt hắn ta chưa từng được gặp nhưng không hiểu sao lại có mấy phần cảm giác quen thuộc.

Hắn ta cảm thấy tiểu cô nương bên cạnh đang run rẩy kịch liệt.

“Đó là…”

Lục Vãn Tinh gắt gao nhìn chằm chằm người trên cồn cát, giọng nói run lẩy bẩy, môi tái nhợt không còn chút máu: “Đó là ca ca của ta.”

Người ca ca đã chết nhiều năm trước của nàng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.