Thành thật mà nói, đến giờ phút này, Ninh Ninh cũng không biết phải phá vỡ tình thế như thế nào.
Nàng và Bùi Tịch thân cô thế cô, xung quanh toàn là ma tu. Thêm cả…
Ninh Ninh cắn răng ổn định khí tức, vẫn duy trì tư thế giằng co với cự kiếm trên trời. Nàng ngoái đầu nhìn hắn một cái.
Trạng thái lúc này của Bùi Tịch có cái gì rất không đúng.
So với lần trước bị tâm ma vây khốn trong Tháp Luyện Yêu, lúc này hắn càng nóng nảy dễ thay đổi hơn, sát khí quanh người cực kỳ rõ ràng. Cặp mắt đỏ au như sắp rỏ máu tới nơi.
Dù là bốn mắt nhìn nhau với nàng, đôi con ngươi đỏ tươi đó cũng không có bất cứ phản ứng gì, giống như đang nhìn người xa lạ chưa từng gặp mặt. Đôi mắt hắn trừ điên cuồng, gàn bướng thì cũng chẳng còn bất cứ cảm xúc nào khác.
Điều này khiến nàng liên tưởng đến dã thú đã nổi điên.
Ngay lúc suy nghĩ này nảy ra trong đầu, như thể để đáp lại suy nghĩ của nàng. Bùi Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu, cơ thể động một cái.
Ma khí cuồn cuộn không ngừng tản ra bên ngoài cơ thể hắn.
Mà ma khí cuồn cuộn lại nhất tề tấn công về trước…
Tất cả đều nhắm đến hướng của nàng!
“Ta nói rồi, ngươi không cách nào thoát được số phải chết đâu, đúng chứ?”
Giọng nói trong đầu trầm trầm, dường như đang dùng chất giọng có phần tiếc hận, lại lên tiếng: “Ai cũng không phá nổi đâu.”
“Tiểu tử kia đã nhập ma sâu rồi, e rằng toàn bộ ý thức đã bị sát khí chiếm cứ hết rồi.”
Thanh Hành lẩm bẩm nói: “Cô nương kia chỉ mỗi việc đánh lại chúng ta cũng đã là cố hết sức rồi. Một đòn này… nàng ta chắc chắn không đỡ nổi.”
Gã ngưng thần nhìn về hướng hai người. Mắt thấy ma khí điên cuồng trào dâng chiếm đoạt kiếm quang, ngưng thành thế thôn thiên. Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên gã lại nhíu chặt mày.
Âm thanh của hệ thống cũng ngừng lại một thoáng.
… Không một dấu hiệu nào, kiếm khí đột nhiên tăng vọt, giống như sóng biển điên cuồng gầm thét. Một bóng người cầm kiến xuất hiện ở bên cạnh Ninh Ninh. Người đó một tay huơ kiếm, một tay thuận thế kéo nàng về sau lưng bảo vệ.
Ma khí khí thế hung tợn bị một đòn này của ông ấy ép lui về sau.
“Nguy hiểm thật. Nguy hiểm thật.”
Giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, Ninh Ninh còn chưa ổn định được trái tim đập dữ dội đã nghe được giọng nói rất quen thuộc: “Sư phụ vẫn phải có chút tác dụng mới đúng, trò nói đúng không?”
Hô hấp của Ninh Ninh hơi chậm lại, giật mình ngẩng đầu: “Sư tôn!”
Trong nụ cười của Thiên Tiện Tử có mấy phần không biết làm thế nào. Ông ấy ngước mắt nhìn Bùi Tịch một cái, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ này chỉ e là bị ma khí đánh lừa tâm trí rồi, gặp người là giết. Nếu không nhanh chóng cản lại thì đợi khi ma khí xâm chiếm cả cơ thể hắn thì tất cả không còn đường vãn hồi nữa.”
“Đó là Thiên Tiện Tử của Huyền Hư Kiếm Phái.”
Trong số các ma tu có người nghiến răng nghiến lợi: “Sao bỗng nhiên hắn ta lại tìm đến đây chứ?”
“Không chỉ sư thúc, còn có cả chúng ta nữa!”
Lại một giọng nói khác vang đến. Bóng dáng cả người nhuốm máu của Hạ Tri Châu xuất hiện ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, giơ hai ngón tay làm dấu “hi”: “Đại chiến cuối cùng sao thiếu ta được!”
Hắn ta vừa nói vừa huých tay vào thiếu niên Long tộc bên cạnh, nhỏ giọng thúc giục: “Lâm sư đệ nói cái gì đi chứ!”
Lâm Tầm ấp úng. Cậu nào dám lớn tiếng nói chuyện ở trước mặt nhiều người như vậy. Môi cậu giống như cá sắp chết hết mở ra lại khép vào, cuối cùng cũng chỉ đánh giả vờ hung tợn nghiêm mặt nói một câu: “Không được làm tổn thương sư tỷ của ta.”
Thiên Tiện Tử trừng mắt lên: “Thế chúng nó có thể tùy ý làm tổn thương ta phải không?”
Nghịch đồ mà!
Ma tu trong đại mạc sao lại cho bọn họ thời gian đấu võ mồm cho được. Nhất thời, tất cả đều xuất động.
Trong lòng Hoắc Kiều biết không ổn, gắng sức ổn định khí tức: “Toàn lực tấn công vào Bùi Tịch! Hắn đã nhập ma rồi, chỉ cần giết hắn để hiến tế cho đại trận thì có thể phá trận Lưỡng Nghi Vi Trần rồi!”
Sau đó… chỉ cần mời ra ba vị đại Phật mới tỉnh lại không lâu kia ra thì dĩ nhiên có thể giải quyết đám kiếm tu này rồi.
“Bọn họ muốn giết Bùi Tịch.”
Ôn Hạc Miên đứng bên cạnh Hạ Tri Châu cũng trầm giọng: “Phải bảo vệ cho hắn được chu toàn.”
Bóng đen nhanh chóng trỗi lên từ tứ phía. Ma tu đông đảo, người nào người nấy lại là cao thủ tu vi không thấp, chỉ dựa vào mình Lâm Tầm và Hạ Tri Châu thì cũng khó mà chống đỡ được nên đã dần dần tỏ ra rất mỏi mệt.
Mấy tên ma tu nhìn đúng thời cơ, bất ngờ tập kích lên. Mắt thấy sắp làm bị thương chỗ hiểm của hai người, song lại bất ngờ không kịp đề phòng mà liếc thấy rất nhiều ánh đao.
Còn cả một cú đấm thép nữa.
Sức mạnh to lớn bất ngờ đánh đến làm bọn chúng phải lui về khoảng cách xa mấy trượng. Sau đó lại thấy nhóm cướp sa mạc cùng một tiểu cô nương cơ thể gầy yếu đi đến.
“Cả đời ông đây ghét nhất là chuyện bất bình. Chỉ tiếc là sinh muộn vài năm, không thể góp phần sức vào đại chiến tiên ma.”
Tiền Tam ha ha cười lớn: “Đêm nay có được cơ hội, rốt cuộc cũng có thể thành toàn được giấc mơ này rồi.”
Cầm đao trong tay, hắn ta có cả thiên hạ, quản chi yêu ma tà đạo, tất cả đều dùng một đao giết hết.
Đây chính là đại mạc của bọn họ!
“Ninh Ninh!”
Thiên Tiện Tử bất kể việc khác, sau khi đánh tan cự kiếm nơi chân trời thì chuyên tâm vào đối phó với Bùi Tịch.
Ý thức của Bùi Tịch đã không còn tỉnh táo. Lúc ma khí bộc phát hoàn toàn thì đến cả ông ấy cũng có hơi khó mà chống đỡ, chỉ đành dùng kiếm trói thần, tạm thời khống chế hành động của thiếu niên mà thôi.
Ninh Ninh nghe tiếng ngoái đầu nhìn, thấy ông ấy lớn giọng kêu lên: “Thúc giục thần thức của trò, đi vào sâu trong thức hải của Bùi Tịch tìm hắn đi… Nhớ, vạn sự phải cẩn thận. Nếu trò bị hắn giết trong thức hải thì cũng không về được nữa đâu!”
Một khi nàng không còn đường về thì Bùi Tịch và nàng cũng chỉ còn đường chết mà thôi.
Giống như hệ thống từng châm chọc bên tai nàng rằng, bất kể có hy sinh và cố gắng đến nhường nào cũng thua dưới số mệnh do nhân quả luân hồi mà thôi.
Thua hết tất cả.
*
Ninh Ninh không phải mới lần đầu tiến vào trong thức hải của Bùi Tịch.
Lần trước, xung quanh chỉ một màu đen nhánh đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón. Thế mà lần này lại khác hoàn toàn. Thứ lan tỏa khắp trong không gian là sương mù dày đặc màu đỏ như máu không cách nào xua tan được.
Bốn phía trống trải, không có bất cứ ánh sáng nào. Tất cả đều mờ mờ ảo ảo. Cảnh tượng không khác gì như ở địa ngục, khiến người khác khó mà kiềm chế được cảm giác hoảng loạn khi đi bên trong.
Chẳng mất bao nhiêu công sức, nàng đã tìm được Bùi Tịch.
Trong thức hải từng trận sương máu, chỉ có bên cạnh hắn là ma khí ngưng tụ, màu đen tập trung lại cực kỳ bắt mắt.
Dường như hắn đang ngẩn người, sống lưng cao thẳng tắp. Chắc là nhận ra được khí tức của người ngoài, hắn ngoái đầu nhìn, vẻ mặt buồn bực.
Vẫn là ánh mắt tràn đầy sát khí lại vừa phiền muộn như dã thú kia.
Song, chỉ mất có một thoáng, ma khí vây quanh hắn liền ngưng tụ lại thành thực thể đặc quánh. Chúng không khác gì hàng ngàn cái dây leo điên cuồng sinh trưởng, tấn công thẳng đến hướng Ninh Ninh.
Động tác của hắn rất nhanh, hoàn toàn không cho con mồi thời gian phản ứng. Ninh Ninh không ngờ sát ý của đối phương lại mạnh đến như vậy. Nàng không kịp tránh, bị mấy tia ma khí trói tay lại.
Bùi Tịch lạnh lùng nhìn nàng, từng bước một áp sát đến gần.
Đã lâu nàng không thấy ánh mắt như vậy của Bùi Tịch rồi.
Trong con ngươi đen nhánh của hắn là một khoảng cô độc, như thể không có sức sống gì cả. Nó như là cánh đồng tuyết giá rét nơi nơi đều là xác vật chết, gió lạnh cuốn theo mùi máu không dứt, đêm dài buông xuống lại càng chẳng nhìn ra được chút hy vọng nào.
Đây là thức hải do Bùi Tịch khống chế, Ninh Ninh không giãy dụa ra được khỏi ma khí trói tay nên chỉ đành thử mở miệng: “Bùi Tịch, ta…”
Thế mà đối phương cũng không cho nàng cơ hội giải thích.
Giọng nói của Bùi Tịch lạnh lùng đến đáng sợ, nghe kiểu gì cũng thấy chán ghét không hề che giấu: “Giả mạo.”
Vừa dứt lời, ma khí lại lần nữa ngưng tụ, nhanh chóng leo từ mắt cá chân nàng lên, dần dần trói buộc toàn thân, sức mạnh bỗng nhiên gấp gáp hơn.
Ninh Ninh đau đến mức rên lên một tiếng, miễn cưỡng nghiến răng.
Trong đáy mắt người thiếu niên lại có thêm mấy phần bực bội, mất kiên nhẫn. Ma tức như thủy triều nhấn chìm nàng. Từng đợt từng đợt một cuộn lại vào trong, lúc bò leo khắp chốn đã mon men đến cổ.
Cần cổ mảnh khảnh yếu ớt của cô gái không chịu nổi. Thế nhưng hắn lại chẳng mảy may để ý chút nào mà đưa tay ra, đầu ngón tay lạnh như băng hơi chạm vào nước da tái nhợt của nàng.
Chợt, hắn từ từ dùng sức.
Chỉ tới khi mắt thấy đã sắp chết, đáy mắt u ám của Bùi Tịch mới hiện lên chút hứng thú.
Hắn từ từ nhướn mày, nhìn nàng như nhìn một con côn trùng đang vùng vẫy giãy chết. Trên mặt hắn cũng chẳng có mấy biểu cảm, chỉ có đầu ngón tay đang không ngừng dùng sức ấn xuống.
Ma khí đã nuốt mất phần lớn cơ thể nàng, gân cốt nàng cũng đau nhức hết cả.
Ninh Ninh không cách nào thở được, cũng chẳng cách nào phản kháng được.
“Hắn là tên điên.”
Hệ thống trong đầu đã nói với nàng như vậy. Nó nói, giọng điệu như đang xem kịch vui: “Thật là đáng sợ. Ta luân hồi nhiều lần như vậy rồi cũng chưa từng thấy bộ dạng này của hắn… Nếu không phải Thiên Tiện Tử bất ngờ xuất hiện thì e là không chỉ ngươi mà đám Ma tộc kia cũng chết trong tay hắn thôi.”
Ninh Ninh cũng không để ý đến, cố sức tập trung ý thức đang dần dần tan rã của mình, âm tầm tập trung sức mạnh toàn thân.
Bùi Tịch mặt không cảm giác. Bàn tay hắn có thể cảm nhận được mạch đập kịch liệt của nàng. Hắn thấy thú vị nên hơi dùng sức ấn vào chỗ đó của nàng, khiến đuôi mắt của cô gái bên cạnh ửng đỏ lên.
Nàng yếu ớt mong manh dễ vỡ như vậy, da cũng chỉ có một lớp mỏng tanh, để làm nó rách cũng có muôn vàn cách.
Giống như dưới cồn cát kia, mũi đao chẳng qua chỉ mới lướt nhẹ qua, vết máu cực kỳ chói mắt đã bắn ra ngoài rồi.
Cảnh tượng kia rành rành trước mắt. Ánh sáng trong mắt Bùi Tịch càng tối đi.
“… Ngươi lừa ta.”
Trong mắt hắn là lệ khí nồng đượm nhưng giọng nói lại là tủi thân và run rẩy bị đè nén: “Ngươi nói thích ta… sẽ đối xử tốt với ta.”
Đây là đang nói với “Ninh Ninh” thật sự trong lòng hắn.
Năm ngón tay vốn muốn dùng thêm sức, lúc ma khí xung quanh đang tụ họp lại, bỗng nhiên có thứ gì đó, nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay trái đang rũ xuống của hắn kia.
… Mặc dù chỉ có một đoạn cánh tay phải ngắn ngủn mà thôi nhưng nàng thế mà lại thoát được khỏi sự trói buộc của ma khí.
Hắn rất không kiên nhẫn, lạnh nhạt cúi đầu.
Ngay lúc tầm mắt đi xuống, hắn chợt ngây người.
Tay của cô gái tái nhợt không còn hồng hào chút nào, mu bàn tay lại toàn vết máu dính cả với lớp mỏng cát bụi.
Mà trong tay nàng bất ngờ lại đang nắm một món đồ chơi nho nhỏ.
… Đó là con thỏ được bện bằng cỏ.
Là con thỏ hắn cho Ninh Ninh trong Tháp Phù Đồ.
Năm ngón tay thon dài trên cổ bỗng nhiên ngừng lại.
Khi đó hắn cô độc, ít nói, không hiểu được phải sống chung với người khác thế nào. Từ trên xuống dưới cả người hắn cũng không có món quà nào đáng tiền nên mặc dù muốn cho Ninh Ninh vui vẻ, hắn cũng chỉ có thể cực kỳ vụng về mà đưa món đồ chơi nhỏ hắn tự mình bện cho nàng.
Rõ ràng chỉ là một món đồ nhỏ, không chút giá trị, không đáng nhắc đến thôi, ấy vậy mà nàng lại cẩn thận cất giữ.
Trừ nàng, nào còn có ai giữ chúng lại nữa?
Trái tim cố sức nảy lên một cái, truyền đến từng cơn quặn đau.
Ma khí như nhánh cây bị gió rét trời đông lùa vào, đang giương nanh múa vuốt đột nhiên ngưng trệ.
Đầu óc Bùi Tịch trống rỗng.
Con ngươi của hắn vốn đen không thấy đáy.
Thế mà trong một khoảnh khắc, hốc mắt bị nhuộm một lớp đỏ mỏng, giống hoa đào trong nước yên lặng rộ nở, khiến mặt nước cũng bị ánh màu hồng nhạt. Lông mi dài chớp một cái như làm xao động mặt nước, sắc hoa đào gợn sóng từ trong đáy mắt.
Hắn gần như hốt hoảng, luống cuống, song lại mang thêm vẻ mừng rỡ như điên, hỏi lại nàng, giọng điệu khàn khàn, vụn vỡ: “Ninh… Ninh?”
Bàn tay phải cứng ngắc đang bóp cổ nàng cũng không biết phải làm sao.
Bùi Tịch lòng rối như tơ vò, ngơ ngác nhìn nàng.
“Chàng nghe ta nói.”
Lực bàn tay hắn rốt cuộc cũng giảm bớt một chút. Ninh Ninh họ nhẹ mấy tiếng, cố gắng hít sâu một hơi: “Cảnh tượng chàng nhìn thấy chẳng qua chỉ là ma tu bày ra để dẫn chàng nhập ma thôi… Ta ở đây. Ta không chết.”
Nàng vừa nói, ngón tay lại vừa cử động một cái. Thừa lúc ma khí tản đi mà nhấc tay lên. Đầu ngón tay gần như chạm được vào cánh môi khô khốc của hắn.
Bên trong nắm tay của nàng là một kẹo ngọt ngào.
“Lúc đó ở Già Lan, ta thấy chàng thích kẹo này nhất nên đã mua rất nhiều trong chợ đấy.”
Trái tim nàng không ngừng nảy lên. Ánh mắt từ đầu chí cuối đều nhìn vào đôi mặt bị hơi nước bao phủ của thiếu niên nọ.
Ninh Ninh chớp chớp mắt, giọng nói nghèn nghẹn, nhét viên kẹo vào miệng hắn: “Còn nhớ mùi vị của nó không?”
Là ngọt.
Mùi trái cây ngọt thanh lẫn với mùi hoa lài lan tỏa khắp khoang miệng. Bùi Tịch kinh ngạc nhìn nàng, hốc mắt càng đỏ như thể sắp khóc đến nơi, khiến người khác nhìn mà thấy khó chịu.
“Đừng buồn.”
Ninh Ninh nhấc tay lên ôm gáy hắn, nhẹ nhàng ấn xuống, còn nàng thì ngẩng đầu, nhón chân: “Ta ở đây mà.”
Đây là một nụ hôn lẫn mùi máu tanh.
Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, ma triều như bị xấu hổ mà nhanh chóng tứ tán. Màu đỏ thẫm nơi đáy mắt của Bùi Tịch cũng rút đi, vẻ ươn ướt nhanh chóng lóe lên.
Hơi ấm đường mật còn lưu lại dần dần tan ra, theo hơi nước vấn vương mà tỏa ra.
Sống lưng và đầu tim đều là nỗi run sợ.
Đây là Ninh Ninh.
Ninh Ninh đang hôn hắn.
Cái suy nghĩ này thoáng qua trong ngực. Hắn như rơi vào cái hồ nước sâu không đáy. Từng chút một chìm xuống, từng chút một ngập sâu, ý loạn tình mê, cam tâm tình nguyện chết đuối bên trong.
“… Ninh Ninh.”
Bàn tay dính đầy vết máu của hắn chậm rãi lần mò xuống dưới từ cổ nàng, luồn qua mái tóc đen, ôm lấy tấm lưng mềm mại của cô gái.
Động tác của hắn như đứa trẻ con vụng về, dùng cơ thể áp sát để cảm nhận sự tồn tại của nàng. Nơi bàn tay đi qua để lại cảm giác ấm áp, có lúc bị vuốt v e đến mức ngứa ngáy, cũng sẽ không kìm được mà hơi run lên.
Dần dần, Bùi Tịch nắm tất cả quyền chủ động trong tay. Nơi cánh môi chạm nhau mềm như bông vải. Hắn bất mãn với đụng chạm ít ỏi thế này nên hoàn toàn dựa vào bản năng, vụng về tìm kiếm bên trong, nếm được thanh khiết bên trong, và cũng nếm được cả mùi rỉ sét.
Hô hấp của Ninh Ninh cũng loạn hết cả lên, bên tai nàng đỏ bừng.
Cảm giác đầu lưỡi chạm nhau rất kỳ diệu. Mềm đến không tả nổi, mang theo cả hơi nóng khiến người khác run sợ. Mỗi một lần đụng chạm là mỗi một lần tiếng lòng lay động.
Rõ ràng là ẩm ướt, là nóng bỏng nhưng lại mang đến từng luồng điện dày đặc như mạng nhện liên tục nổ tung ở đầu dây thần kinh.
Thật ngọt.
Hắn không phân biệt được kia rốt cuộc là mùi kẹo ngọt hay là mùi hương thường xuyên ngập tràn trên cơ thể nàng, cũng len lỏi từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn nữa.
Nụ hôn này mỗi lúc một sâu. Chậm rãi, nhẹ nhàng lại dè dặt. Tựa như cô gái trong lòng giống như bọt nước, vừa đụng vào sẽ vỡ tan.
Đôi môi mỏng chợt dời xuống, lướt qua từng tấc da thịt trên người nàng. Bùi Tịch liên tục lẩm bẩm gọi nàng: “Ninh Ninh.”
Có ma khí còn sót lại cũng tham lam khí tức của nàng, mà lặng lẽ dây dưa quấn lấy mắt cá chân và cổ tay nàng như mây khói, mang lại cảm giác nhồn nhột chẳng mấy rõ ràng.
Ngay cả ma khí của hắn cũng tham lam khát khao nàng đến vậy.
Hơi thở nóng bỏng của thiếu niên mơ màng bên tai, Ninh Ninh cảm nhận được cơ thể hắn khẽ run.
Chất lỏng nóng hổi rơi xuống cổ của nàng, hét giọt này đến giọt khác, cùng với đó là hô hấp nặng nề của Bùi Tịch phả trên da nàng.
“…Thật xin lỗi, đau lắm đúng không?”
Giọng điệu của hắn rất bức bối, giống như con thú bị dồn đến đường cùng, phải kêu lên van xin hèn nhát: “Ngươi đánh ta, mắng ta, chém đứt cánh tay kia hay trả thù như nào cũng được… Chỉ đừng bỏ lại ta.”
Không ai cự tuyệt được câu nói này.
Ninh Ninh thấy ngực mình thắt lại, sờ đầu hắn một cái: “Không đâu. Ta thích ngươi nhất.”
“Ngươi đừng…”
Bùi Tịch chậm rãi dừng lại, tỉ mỉ hôn cánh tay bị hắn nắm đến hằn vết đỏ: “Ngươi đừng gạt ta.”
Những lời này nàng không thể nào trả lời mà không do dự cho được.
Ninh Ninh nhớ đến số mệnh phải chết mà nàng đang đeo trên lưng.
Nàng yên lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói với hắn: “Ừ.”