Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 13: Chương 13




Giờ Thìn ngày hôm sau, bí cảnh Tiểu Trọng Sơn mở ra đúng giờ.

Các đệ tử tham gia rèn luyện được đưa vào những địa điểm ngẫu nhiên trong bí cảnh, các Trưởng lão đi theo thì ngồi quanh khu vực phía trước Huyền Kính, quan sát hình ảnh bên trong từng giây từng phút.

Giờ này phút này, giữa mặt kính hiện ra hai bóng hình đối địch nhau.

Một người tay trái cầm kiếm, thân mặc váy dài màu vàng nhạt, gió lạnh lay động ba nghìn sợi tóc đen, làm bật lên vẻ lạnh lẽo kiên quyết u buồn.

Một người khác đứng trên tảng đá, một góc đạo bào xanh trắng xen kẽ bị phất lên nhẹ nhàng, người nọ đang giơ tay thưởng thức một lá thiên lôi phù.

“Tô đạo hữu.”

Phù tu trẻ tuổi cười khổ một tiếng: “Hai ta không thù không oán, hà tất phải tàn sát lẫn nhau trong bí cảnh? Ta còn phải vào sâu trong Tiểu Trọng Sơn để tìm Nguyệt Bạch Thạch kia, không bằng hôm nào chúng ta tái chiến?”

Sắc mặt Tô Thanh Hàn bình thản, ngữ khí cũng bình thản: “Đây là lần thứ mười hai ngươi nói hôm khác tái chiến đó Bạch Diệp.”

Dứt lời, thanh kiếm lóe lên cắt qua cơn gió thổi đến, kiếm rít vù vù như rồng gầm, bóng kiếm tuyết trắng như sóng trào, đâm thẳng về nơi phù tu đang đứng.

Nụ cười bất đắc dĩ trên mặt gã phù tu càng đậm hơn, hắn ta đọc thầm khẩu quyết phát động phù chú, bầu trời tức khắc sớm vang chớp giật.

Bóng kiếm bóng lôi chớp lóe, có người cười ha ha bên ngoài Huyền Kính: “Tô Thanh Hàn không hổ là đệ tử Vạn Kiếm Tông, không khác gì sư tôn cuồng chiến đấu kia của nàng ta.”

“Trình độ của Bạch Diệp cũng không thấp.”

Một nữ tu áo đỏ che miệng cười nhẹ: “Hắn ta tìm hiểu rất sâu về chú ngữ ngũ hành, chẳng qua hôm nay gặp phải Thanh Hàn, xem như cuối cùng cũng gặp được đối thủ, không biết sẽ phải đánh nhau tới khi nào đây.”

“Khi bọn họ vẫn đang đánh nhau thì Minh Không đã đi sâu vào Tiểu Trọng Sơn rồi.”

Một vị Trưởng lão đến từ Lưu Minh Sơn suy tư gì đó: “Hắn định lấy Nguyệt Bạch Thạch, nhưng e là quái vật canh ở nơi đó… không dễ đối phó.”

“Nguyệt Bạch Thạch trăm năm khó gặp, lần này nó hiện thế trong Tiểu Trọng Sơn, đương nhiên là phải đi tranh đoạt.”

Thiên Tiện Tử ngả lưng dựa vào một cây cổ thụ, tiện tay cầm một miếng bánh ngọt: “Không chỉ có Phạn Âm Tự, Lưu Minh Sơn, Đạp Tuyết Lâu, Ngự Thú Tông… Môn phái nào mà không muốn thử một lần?”

Ông ấy dừng lại một chút, tỏ ra hứng thú: “Hay là chúng ta cược xem đệ tử nhà ai có thể lấy được Nguyệt Bạch Thạch, thế nào?”

“Sao đấy, Thiên Tiện Trưởng lão lại hết tiền à?”

Nữ tu áo đỏ ngước mắt nhìn ông ấy, ánh mắt đầy chế nhạo, bà ta cười khẩy: “Một vạn linh thạch, cược Vạn Kiếm Tông nhà tôi.”

Hà Hiệu Thần nhấp một ngụm trà: “Vậy ta cũng ra một vạn, cược Lưu Minh Sơn - Thiên Tiện Trưởng lão. Ta ủng hộ việc làm ăn của ông thế này, lát nữa đọ kiếm với ta vài lần đi?”

Thiên Tiện Tử - sức lao động giá rẻ: “Được thôi!”

*

Bên ngoài bí cảnh, các Trưởng lão thảo luận sôi nổi ngất trời. Còn trong bí cảnh, Ninh Ninh đang chìm trong suy tư.

Bí cảnh Tiểu Trọng Sơn mấy năm mở một lần, dấu vết con người để lại vô cùng ít; kỳ trân dị thú, linh thực trân quý nhiều vô số kể, đây là một kho tàng tài nguyên cực kỳ phong phú.

Nhưng quá nhiều tài nguyên trái lại làm nàng khó khăn.

Lưu Minh Sơn đã phát cho mỗi người một tấm bản đồ bí cảnh, trên đó đánh dấu đại khái vị trí của những khoáng thạch linh thực thường gặp, ngoài ra còn có không ít bảo vật hiếm có khó tìm trong Tiểu Trọng Sơn.

Ninh Ninh từng đọc truyện nên biết được vị trí của một ít cơ duyên và bảo vật, nhưng nếu nàng dựa vào đó để cướp lấy cơ hội vốn thuộc về người khác thì cứ như một hành vi trộm cắp, nàng không muốn đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nàng chọn một thứ chưa được đề cập trong nguyên tác làm mục tiêu - Thiên Tâm Thảo được đồn có thể làm thuốc giải bách bệnh.

Thiên Tâm Thảo thuộc dạng trân phẩm khó gặp, trên bản đồ cũng không đánh dấu vị trí của nó. Có điều chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải tìm nó bằng cách nào, mà là -

Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn tảng đá lởm chởm cùng với hang động sâu không thấy đuôi.

Nàng lạc trong sơn động này rồi.

Bên trong hang động vô cùng âm u, hơi nước ẩm ướt thấm vào vách đá làm rêu xanh mọc ra từng mảng, vô số lối rẽ giống như dây leo phát triển lung tung, đường nào cũng không nhìn thấy đích.

Thạch nhũ treo ngược trên đầu không biết do đâu mà sáng óng ánh, ánh sáng màu lục nhạt yếu ớt rọi xuống. Tuy rằng cuối cùng tầm nhìn cũng sáng sủa hơn một chút nhưng không thể không nói, bộ lọc giống hiệu ứng phim kinh dị này cực kỳ đáng sợ.

Bốn phía không một tiếng động, cũng không thấy dấu vết của động vật. Lối đi trống vắng quanh quẩn tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngay cả hơi thở cũng vang rõ, như thể có một bàn tay to vụt qua màng tai.

Bỗng nhiên, Ninh Ninh nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân chạy như điên.

Nàng mới xoay được nửa người còn chưa kịp quay đầu tìm hiểu thì đã đụng mạnh vào người nọ.

“A!”

Thiếu nữ tu sĩ vừa xuất hiện như thể bị dọa rách gan, vừa khóc nức nở vừa hét một tiếng. Sau khi nhìn rõ hình dáng Ninh Ninh thì sốt ruột nắm chặt ống tay áo của nàng: “Chạy mau, trong sơn động có ma vật!”

Ma vật?

Hai chữ này đập mạnh bên tai, Ninh Ninh trở lại bình thường, dịu dàng an ủi nàng ta: “Đừng sợ. Ma vật kia trông như thế nào, thực lực ra sao?”

“Đó, đó là một con bọ cạp độc rất to, mang khuôn mặt phụ nữ.”

Thiếu nữ run lẩy bẩy: “Ta vừa đến đây đã gặp phải nó. Cấp bậc của nó khoảng chừng Kim Đan cấp 2. Nó nhìn thấy ta nhưng không lập tức giết chết mà muốn chơi trò trốn tìm, một khi bị nó tìm được, cái mạng này của ta sẽ…”

Nàng ta là một y tu đến từ môn phái nhỏ ít người, không cần tham gia tuyển chọn nội bộ đã được đến đây.

Vốn dĩ nàng ta chỉ muốn thu nhặt một ít linh thực hiếm trong bí cảnh, ai ngờ lại bị ném thẳng đến nơi này, đụng độ con quái vật trốn trong bóng ma kia.

Thiếu nữ vừa dứt lời, nơi sâu trong hang động lập tức vang lên giọng nữ cực kỳ khàn.

Giọng nói kia quái dị đến đáng sợ, khiến Ninh Ninh nhớ đến âm thanh khó nghe khi cào móng tay lên bảng đen.

Tiếng nói vừa nghẹn ngào vừa chói tai văng vẳng trong không gian màu xanh lục u tối giống như rắn độc tiết ra nọc độc, rồi lại mang theo nét cười điên cuồng: “Mi ở đâu, mi ở đâu? Hì, sắp tìm được mi rồi!”

Sắc mặt của y tu càng tái hơn, nàng ta vừa nói chuyện vừa run: “Chính là giọng nói này! Nó luôn đi theo ta, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Nó sẽ giết chết chúng ta!”

Trong lúc nàng ta nói chuyện, giọng nói khàn khàn như bị tẩm độc lại vang lên, âm lượng lớn hơn trước đó một chút, ắt hẳn nó đang tới gần bọn họ.

“Mi ở đâu? Mi ở đâu? Phải trốn cho kỹ đó, ta đến tìm mi đây.”

Đúng là quá mức đáng sợ.

Đặc biệt là âm thanh trốn trong bóng đêm kinh khủng kia, khiến người ta hoàn toàn không biết được hình dáng thật sự của nó.

Có điều… Nàng muốn biết vị trí của Thiên Tâm Thảo, trùng hợp chủ nhân của giọng nói này có thể giao tiếp với nhân loại, chưa kể nó đã sống trong bí cảnh Tiểu Trọng Sơn rất lâu, nhất định nó nắm rõ khu vực xung quanh như lòng bàn tay.

Đôi mắt Ninh Ninh tức khắc sáng lên.

Cơ hội qua đi thì sẽ không còn, thứ chơi trốn tìm với bọn họ là quái vật ư? Rõ ràng là hệ thống dẫn đường đó nha!

Tre già măng mọc, đưa than ngày tuyết, còn liên tục phát ra âm thanh để lộ vị trí của mình -

Không phải đang muốn nói cho nàng rằng “Ta đang ở gần mi, mau đến đây” sao!

Trên thế giới còn có chuyện tốt thế này à!

“Ngươi đi trước đi.”

Nghĩ đến đây, Ninh Ninh mỉm cười với thiếu nữ bên cạnh: “Ta là kiếm tu, ở lại đây cũng không sao.”

Lúc này đối phương mới phát hiện trên eo nàng có một thanh kiếm, hoa văn tiên hạc thấp thoáng bên mây trên nền áo trắng, đây rõ ràng là đồng phục của Huyền Hư Kiếm Phái.

Nghe nói đa số những người thuộc tông môn lớn vào đây đều là đệ tử thân truyền và nội môn, cô nương xinh đẹp trông gần gũi bình dị này…

Lại là đệ tử tinh anh của Huyền Hư Phái.

Có lẽ thiếu nữ đã đoán ra thực lực của nàng, bèn nói lời cảm tạ rồi vội vàng rời đi. Ninh Ninh sờ sờ vỏ Kiếm Tinh Ngân lạnh lẽo, lần nữa nghe thấy tiếng nói khàn khàn lạnh lẽo kia: “Mi ở đâu, mi ở đâu?”

Khóe miệng nàng nở một nụ cười tinh ranh.

Cảm tạ tinh thần cống hiến, không ngừng thông báo vị trí này của bọ cạp mặt người. Nghe âm thanh thì có lẽ khoảng cách không còn xa nữa.

Là nó tự chạy tới cửa đấy nhé, không thể trách nàng đâu nha.

*

Độc của bọ cạp mặt người cứng như đá. Bởi vì bản tính xảo quyệt và thích đùa bỡn, khi gặp con mồi, nó sẽ không lập tức bắt lấy, mà là hưởng thụ thú vui trong cuộc đuổi bắt: đầu tiên cho bọn chúng một ít hy vọng, cuối cùng tự tay nghiền nó thành tuyệt vọng.

Con trong hang động này cũng không ngoại lệ.

Đã rất lâu rồi nó chưa nhìn thấy con người, do đó nó đặc biệt ưu ái món ăn khó kiếm này.

Vừa lúc hôm nay tâm trạng tốt, nó bèn giả bộ cho nữ tu kia chạy trốn nhưng thật ra nó đã sớm đánh dấu lên người nàng ta, chỉ cần tìm theo mùi là có thể ăn luôn mà không cần tốn nhiều sức.

Tuy nhiên, khi bọ cạp mặt người đi được một nửa, lúc ngang qua một góc ngoặt nào đó trong sơn động thì nó bất ngờ nhìn thấy một bóng người khác -

Cũng là một tiểu cô nương nhân tu, trông có vẻ trẻ tuổi ngon lành hơn đứa trước. Nàng đang đứng im giữa hang động nhìn nó.

Dáng vẻ bận rộn mà vẫn ung dung kia, như thể đang cố ý chờ nó.

Không thể nào.

Nàng thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt, theo lý là phải chật vật chạy trốn như đứa trước mới đúng, còn về tại sao thấy nó mà vẫn sững sờ tại chỗ…

Chắc là sợ quá nên đơ luôn rồi?

Khóe miệng bọ cạp mặt người nở ra một nụ cười dữ tợn, khuôn mặt nữ quỷ dị trắng đến đáng sợ, làn da nổi lên tầng tầng lớp lớp nếp nhăn như rong biển đong đưa, miệng nó phát ra tiếng thì thầm của ác ma: “Tìm, thấy, mi, rồi.”

Nó hoàn toàn không ngờ, nữ tu đối diện vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi.

Trái lại còn gật đầu, hùa theo nó: “Ừ. Ta cũng chờ được mi rồi, tìm mi theo âm thanh đúng là vất vả quá.”

Bọ cạp mặt người: “?”

Từ, từ từ, con nhãi này nói cái gì, tìm nó theo âm thanh?

Suy nghĩ này chỉ vừa hiện lên trong đầu.

Nó lập tức cảm nhận được một dòng kiếm ý lạnh tận xương tủy.

Tia sáng trắng lóe lên, kiếm khí tràn lan. Thân pháp của Ninh Ninh nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ, Kiếm Tinh Ngân bay múa như rồng, phát ra âm thanh vù vù coong coong, phá vỡ không khí yên tĩnh.

Minh châu điểm xuyết trên thân kiếm biến thành sợi dây, để lại một dải bóng mờ, ngưng tụ thành kiếm phong hùng hồn, chĩa thẳng về phía bọ cạp mặt người.

Nàng vẫn chưa dùng sát chiêu, ra tay cũng không dùng nhiều sức lực. Thế nhưng tầng tầng lớp lớp kiếm phong đánh vào bọ cạp mặt người vẫn làm nó bị đánh bay ra xa một đoạn và hét lên.

Đây là một kiếm tu Kim Đan kỳ!

Trong tất cả tu sĩ, kiếm tu có tính công kích cao nhất.

Nhất kiếm phá vạn thế, cho dù bọn họ có tu vi tương đồng thì cơ hội chiến thắng của bọ cạp mặt người vẫn thấp vô cùng, chưa kể nhìn từ kiếm khí vừa rồi thì Ninh Ninh chắc phải cao hơn nó mấy cấp.

… Nãy giờ nó luôn chạy theo y tu kia, hoàn toàn không ngờ chim sẻ đang rình phía sau.

Những lời đe dọa tàn nhẫn đó, nào ngờ đều trở thành manh mối giúp nàng xác định vị trí của nó rồi ôm cây đợi thỏ, đợi nó chui đầu vô lưới.

Bọ cạp mặt người tức đến sắp hộc máu.

Nhưng nó lại không thể làm gì đối phương, cho dù hận không thể băm người này thành trăm mảnh thì cũng chỉ đành nghiến răng nén giận, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.

Nó rõ hang động này như lòng bàn tay, cộng thêm thân thủ nhanh nhẹn, di chuyển nhanh chóng, chẳng bao lâu đã bỏ xa Ninh Ninh.

Tựa hồ con nhãi kiếm tu kia cũng không vội đuổi theo, linh khí rất nhanh đã bay xa đến nỗi không thể cảm nhận. Bọ cạp mặt người thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim đập thình thịch còn chưa kịp dịu đi lại tiếp tục nhảy lên.

Trong hang động hoang vắng chật hẹp, một giọng nữ chợt vang.

Giọng nói kia mang theo ý cười, không nhanh không chậm vang lên bên tai nó, giống như tiếng sấm ầm ầm, khiến tim gan nó đều chấn động.

Bọ cạp mặt người nghe thấy tiếng nói như ma quỷ lởn vởn trên vách đá, âm thanh đó suýt chút nữa đã tiễn nó lên trời luôn:

“Mi ở đâu? Mi ở đâu? Mi ở đâu?”

Bọ cạp mặt người: ĐMM.

Mẹ mi, tại sao vậy hả.

Mi bị điên đúng không! Đây không phải lời thoại của nó sao! Thú vị lắm hả? Hả? Thú vị lắm hả con nhãi kiếm tu thúi này!

Giọng nữ âm u càng ngày càng gần, mạnh bạo chui vào tai nó như đang châm chọc. Âm thanh vọng lại trong hang động càng tô đậm không khí quỷ dị khiến người ta sợ hãi, cực kỳ kinh khủng.

Bọ cạp mặt người sắp điên rồi.

Một kẻ nhỏ yếu đáng thương và bất lực như nó, rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mới bị vận mệnh thù ghét thế này.

Tự tiện chạy lung tung trái lại sẽ bị đối phương phát hiện tung tích, bọ cạp mặt người quyết định trốn sau một tảng đá, yên tĩnh như gà, lắng nghe một chuỗi “Mi ở đâu mi ở đâu mi ở đâu” càng ngày càng high kia, đau khổ nuốt nước mắt vào trong lòng.

Con nhãi kiếm tu này không có lương tâm mà.

Bây giờ nàng nói liên tục không thèm dừng lại, còn biến điệu màu mè đa dạng như đang ca hát.

Nhưng chỉ nhoáng một cái, âm thanh dài dòng không dứt kia đột nhiên biến mất.

Trong không gian u ám yên tĩnh, tất cả đều trông vô cùng âm u đáng sợ, khiến nó không nhịn được mà run cầm cập.

Hang động vốn nên tĩnh lặng như nước, bỗng nhiên một cơn gió lạnh vụt qua.

Không hề có dấu hiệu gì, một luồng khí nóng lan tỏa bên tai nó.

Sau đó nguồn nhiệt dán sát tai nó thì thầm, câu nói đó như lời nỉ non của ác ma, tiếng gọi của Cthulhu*: “Tìm, thấy, mi, rồi.”

*Cthulhu, thực thể vũ trụ hư cấu được tạo ra bởi nhà văn H. P. Lovecraft

Ngữ khí y đúc nó lúc ấy, cứ như cả hai là chị em song sinh.

Còn gì khủng khiếp hơn chuyện này sao.

Bọ cạp mặt người bình tĩnh quay đầu, đập vào mắt là một gương mặt cười tươi rói.

Nụ cười này, suýt chút nữa đã tiễn nó đi rồi.

“Tự ý làm phiền, mong mi thứ lỗi.”

Ninh Ninh kề sát nó, lông mày cong cong, đôi mắt to tròn mỉm cười. Nàng chậm rãi cất tiếng, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Ta không giết mi đâu, ta chỉ muốn biết vị trí của Thiên Tâm Thảo.”

Hừ.

Ả kiếm tu thúi này quỷ kế đa đoan, tàn nhẫn độc ác, cho dù nó nhảy từ vách núi xuống chết đi cũng tuyệt đối không tiết lộ cho ả bất kỳ thông tin gì!

Bọ cạp mặt người đang định từ chối thì lại nghe thấy nàng nói tiếp: “Tỷ có thể nói cho muội không? Làm ơn đó, tỷ tỷ xinh đẹp.”

Bọ cạp mặt người: “…”

Đáng, đáng ghét!

Nể tình cái miệng ngọt này của mi…!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.