Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 141: Chương 141




Lúc Ninh Ninh tỉnh lại, mùi hương đầu tiên nàng ngửi thấy chính là mùi xà phòng sạch sẽ tươi mát.

Hơi thở này mang theo nhiệt độ ôn hòa, tỏa khắp chóp mũi và trên gương mặt khiến nàng không nhịn được mà muốn tiến lại gần. Ninh Ninh nửa mê nửa tỉnh, ý thức không tỉnh táo cho lắm, vô thức cọ về trước một cái…

Nhưng mà không đúng.

Khác với trước đó, mặt nàng không biết đang dán sát vào cái gì nữa.

Đụng vào có cảm giác cưng cứng, bên ngoài được một lớp vải vóc mềm mại bao lấy. Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, Ninh Ninh có thể nghe được tiếng đập thình thịch bên tai.

Thần trí đột nhiên tập trung lại, nàng nhớ đến ánh trăng lạnh lẽo đêm qua.

Gương mặt của Bùi Tịch… cũng là một màu tái xanh.

Nàng và Bùi Tịch cùng ngủ trên một chiếc giường.

Tối hôm qua bọn họ lại còn uống rượu nữa. Mặc dù không uống say nhưng dưới tác dụng của cồn, lá gan cũng lớn hơn thường ngày.

Ninh Ninh tỉnh táo nghĩ lại, người ban đầu tùy tiện cho hắn ở lại hình như là nàng.

Lại còn cả cái câu “muốn nghe tiếng tim đập hay không” kia nữa…

Cảm giác nhộn nhạo ngứa ngáy từ ngực lan ra khắp trong huyết dịch dường như vẫn còn sót lại, nhẹ nhàng đâm vào trong lòng nàng. Ninh Ninh có hơi đỏ mặt nhưng phần nhiều vẫn là niềm vui khó mà kiềm nén.

Bây giờ nàng đang cùng người mình thích ôm nhau. Người hắn vừa ấm áp vừa thoải mái. Nàng dính sát lấy Bùi Tịch như đang gối vào con gấu bông lớn ấm áp khiến người khác cảm thấy cực kỳ cực kỳ vui vẻ.

Từ trước đến giờ, hắn vẫn có thói quen dậy sớm. Bấy giờ mặt trời đã lên cao ba sào, chắc hẳn đã đến giữa trưa thế mà Bùi Tịch vẫn nằm trên giường.

Ninh Ninh thầm rung động, ngẩng đầu lên khỏi ngực hắn mà ngắm nhìn.

Sau đó, đúng như dự liệu, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của hắn.

Ánh mặt trời mùa đông cũng có cảm giác lành lạnh, chiếu qua cửa sổ, rọi xuống mi mắt hắn.

Vì Bùi Tịch đang hạ tầm mắt nên Ninh Ninh có thể thấy rõ hàng mi đen, dài của hắn như chiếc quạt phủ xuống làm nổi bật đôi mắt thâm sâu như vực xoáy kia.

Hắn không ngờ người trong lòng sẽ bất ngờ ngẩng đầu lên như vậy. Hắn chớp mắt một cái, cổ tay vô thức dùng sức, ôm chặt lấy nàng hơn.

“Chào buổi sáng.”

Vào mùa đông, chăn cũng ấm áp đến mức khiến người khác không muốn nhúc nhích, trong lòng Bùi Tịch lại thư thích, mềm mại. Ninh Ninh thích cảm giác này, cũng nhấc tay ôm ngang hông hắn.

Eo rất nhỏ, đường cong uyển chuyển như nước, chỗ hõm cũng vừa phải, ấn nhẹ về trước còn có thể đụng được vào cơ bắp săn chắc.

“Chàng tỉnh dậy lúc nào thế?”

Giọng của nàng nghèn nghẹn đầy ý cười: “Không phải là cứ nằm yên như vậy đó chứ?”

Eo Bùi Tịch bất ngờ bị đụng, đầu ngón tay hắn khẽ run, có lẽ là cảm thấy nhột, hơi thở cũng có phần loạn: “Mới thôi.”

Cái này tất nhiên là nói dối.

Vì có uống rượu nên tuy hắn tỉnh dậy muộn hơn so với ngày thường nhưng cũng dậy rất sớm, chưa đến giữa trưa, chắc là gần khoảng hơn một giờ.

Chưa bao giờ có ngày như vậy, khi hắn tỉnh lại từ trong cơn mơ, cái hắn phải đối mặt không còn là cái giường lạnh như băng mà lại là cô nương mà hắn tâm niệm, mà hắn yêu thương đã lâu.

Bùi Tịch không muốn đánh thức hay làm nàng giật mình nên chỉ hơi dịch về sau một chút, cúi đầu dõi mắt nhìn Ninh Ninh đang ngủ, sau đó từng chút, từng chút một dùng đầu ngón tay vuốt quanh dung nhan nàng.

Nàng trông vừa hồn nhiên vừa xinh đẹp. Làn da trắng như ngọc nhuộm một lớp màu hồng nhạt. Cho dù là đang say giấc nhưng môi nàng cũng hơi cong cong.

Bùi Tịch chạm vào làn môi mềm mại của nàng, lặng lẽ hôn lên khóe miệng cong cong cùng lúm đồng tiền của nàng.

Hôn xong, lại ôm tiểu cô nương nọ vào lòng. Dưới cái ánh sáng nhàn nhạt ấm áp của mùa đông, hắn dùng cơ thể của mình để cảm nhận sự mềm mại và nhiệt độ của nàng, hoàn toàn biến nàng thành của hắn.

Hắn đã từng luyện kiếm đến điên cuồng, vẫn luôn cảm thấy việc ngây ngẩn như này chẳng khác nào là đang lãng phí thời gian. Thế nhưng hôm nay ở cùng một chỗ với Ninh Ninh, cho dù chỉ là ôm nàng nằm yên không nhúc nhích cũng có thể cho hắn cảm giác thỏa mãn khó mà diễn tả bằng lời.

Bùi Tịch cam tâm tình nguyện trở nên mê muội.

“Thời gian không còn sớm nữa.”

Ninh Ninh ngáp dài một cái, cách một lớp y phục, nàng chọc chọc vào rãnh eo của hắn: “Chàng định lúc nào mới dậy đây?”

Bùi Tịch: “…”

Tay phải của Bùi Tịch mò lên trên, sờ tóc nàng. Giọng hắn lành lạnh, mang theo sự khàn khàn độc nhất của hắn, tuy giọng điệu bình thản, khiến người khác không cách nào phản bác, song cũng có phần giống như đang làm nũng: “Ôm thêm một lát nữa.”

*

Bùi Tịch ở trên giường dính người cỡ nào, xuống giường rồi lại biến thành kiếm tu nói năng cẩn thận, lạnh lùng hờ hững cỡ nấy.

Thừa Ảnh bị hắn bỏ bên ngoài phòng ngủ. Lúc thấy cả hai đi ra, thần thức điên cuồng nhảy loạn lên đầy phấn khích, vừa quang quác kêu như ngỗng, vừa không kịp chờ đợi mà hỏi hắn: “Bùi Tiểu Tịch! Đêm qua các ngươi đã làm gì? Cùng ngủ trên một giường đúng không? Á á á á á!”

Từ khi Thừa Ảnh tách ra khỏi cơ thể hắn, Ninh Ninh cũng có thể nghe được giọng nói đại thúc trung niên này. Nàng nghe thế mím môi cười một cái, sờ chuôi của thanh kiếm Thừa Ảnh đen thui nọ: “Ngươi đoán xem.”

Thừa Ảnh không đoán ra được.

Thừa Ảnh điên rồi.

Đệ tử thân truyền được đãi ngộ khác hẳn với đệ tử ngoại môn, họ không cần ở kí túc tập thể, ai nấy đều được bố trí một tiểu viện độc lập, rất được đảm bảo riêng tư.

Ninh Ninh vốn tưởng không ai phát hiện Bùi Tịch ở đây, nào ngờ vừa mới mở cửa định ra ngoài đã nghe được tiếng gõ cửa bất thình lình.

Ninh Ninh có tật giật mình, nhanh chóng liếc nhìn Bùi Tịch một cái, thấy hắn gật đầu mới ra vẻ như không có gì xảy ra, tay đặt lên chốt cửa.

Theo tiếng cánh cửa phòng mở ra, đứng ở ngoài cửa hóa ra là đại sư tỷ Trịnh Vi Khởi và Hạ Tri Châu.

Cùng hai đứa bé một nam một nữ.

“Ninh Ninh mau ra đây chơi! Đây là…”

Trịnh Vi Khởi phấn khích nói, liếc mắt một cái, ngay lúc thấy Bùi Tịch thì sửng sốt: “Bùi, Bùi sư đệ?”

Ninh Ninh như đi ăn trộm bị bắt quả tang, ngay lập tức cứng miệng giải thích: “Chàng ấy mới đến đây cùng nghiên cứu kiếm pháp với muội thôi!”

Lúc nói chuyện, nàng không mang tí xíu ý mờ ám nào, nhưng lời này rót vào bên tai Bùi Tịch lại biến thành ngọn lửa cháy âm ỉ, hun đốt đến mức bên tai hắn cũng phải đỏ lên.

Nghiên cứu kiếm pháp.

Ban đầu ở Già Lan, Ninh Ninh từng trêu chọc đề cập đến “kiếm pháp mưa rơi gió thổi”. Lúc đó hắn còn hồ đồ cho rằng đó là kiếm thuật chính thống gì, lại còn cực kỳ nghiêm túc mà nói với nàng rằng sau này có thể cùng nhau nghiên cứu.

Hôm nay nghĩ lại chỉ cảm thấy lúng túng đến mức đỏ mặt.

Trịnh Vi Khởi đầu óc cứng ngắc, chẳng suy nghĩ gì nhiều mà cười “ồ” một tiếng.

Ninh Ninh len lén thở phào một hơn. Đang muốn nói sang chuyện khác thì cô bé bên cạnh đại sư tỷ tò mò hỏi: “Nếu đại ca mới đến thì sao trước cửa lại không có dấu chân?”

Ninh Ninh bị giọng nói non nớt này hỏi cho ngẩn cả người, chẳng còn khí thế gì. Một luồng hơi nóng vọt thẳng từ ngực đến mặt.

“Ta đến lúc sáng sớm, mới nãy tuyết rơi lấp đi rồi.”

Bùi Tịch thay nàng trả lời câu hỏi khó khăn này. Hắn ôm kiếm, thản nhiên nói: “Trịnh sư tỷ, hai đứa bé này là ai vậy?”

Trịnh Vi Khởi giới thiệu xong Ninh Ninh mới biết được hóa ra hai người bạn nhỏ này là con của biểu ca Cừu Bạch Sương của nàng ấy.

“Biểu ca, biểu tẩu của ta đến Huyền Hư tham gia Tiên Linh Hội… Đó là buổi tán dóc trò chuyện vào cuối mỗi năm của mấy vị cao thủ Tu Chân Giới ấy mà.”

Trịnh Vi Khởi kiên nhẫn giải thích: “Phải đến chạng vạng thì Tiên Linh Hội mới kết thúc, mà hai đứa bé này cũng không vào trong được. Vừa hay ta ở Huyền Hư nên biểu ca, biểu tẩu bèn giao chúng cho ta.”

Nàng ấy vừa nói vừa sờ đầu bé gái, cười vang nói: “Nha đầu này tên là Cừu Cầu, tên gọi tắt là “Cầu Cầu”. Đệ đệ của nó theo họ mẹ, tên là Cổ Lộc, chúng ta đều gọi nó là “Ực”.*”

*Cổ Lộc là gǔlù, “Ực” là gūlū, trong văn nói hai chữ phát âm tương tự nhau.

Trình độ của đôi phụ mẫu này đúng là ngạo nghễ quần hùng. Ninh Ninh nghi ngờ nếu có đến đứa con thứ ba thì biết đâu đấy sẽ bị đặt cái tên chỉ duy nhất một chữ “Cổn” mất. Ngay cả cái tên cũng thành một câu: Bóng lăn lông lốc*.

*Cầu Cầu là 球球 – qiúqiú còn có nghĩa là quả bóng. Lăn là cũng có cách phát âm như từ “Ực” nên nữ chính mới đùa đứa thứ 3 tên “Cổn” – phát âm tương tự như cút, lăn, thì sẽ là như trên.

Nghe là thấy người nhà tương thân tương ái biết bao. Vấn đề duy nhất cần cân nhắc chỉ còn là nên đặt tên thành “Cổ Cổn” hay là “Cừu Cổn” mà thôi… Bất kể là cái nào, nghe cũng không thấy giống tên người trần gian.

Huyền Hư Kiếm phái có không ít cảnh vật, nhưng mà hai bạn nhỏ chưa đến mười tuổi, nào có hứng thú gì với cảnh núi ngàn sông biếc. Niềm vui lớn nhất vào mùa đông chính là đắp người tuyết, là trượt tuyết.

Hạ Tri Châu rất thích trẻ con, cực kỳ hứng khởi: “Nào, xem đại ca đắp cho mấy đứa một tòa thành đây này!”

Cừu Cầu thân là chị, bảy, tám tuổi, đã là một tiểu cô nương tính tình hướng ngoại, mắt to tròn, gương mặt trái xoan ửng hồng bị lông trên nón áo choàng che đi gần nửa. Cô bé nghe vậy hai mắt tỏa sáng, cõi lòng đầy mong đợi mà vỗ tay.

Em trai Cổ Lộc mới có năm tuổi, bị y phục dày cộm bọc thành quả bóng, nhìn qua không khác gì hạt đậu mầm tròn vo. Tính tình của cậu bé ngại ngùng hơn, đi sát theo bên Trịnh Vi Khởi không rời, vẻ mới lạ nhìn khắp tứ phía.

“Ta nghe nói Hạ sư đệ rất giỏi làm thơ.”

Trịnh Vi Khởi nói: “Bây giờ đang lúc tuyết rơi nhiều, hay là làm một bài thơ đi.”

Lúc nhàn rỗi, Hạ Tri Châu thỉnh thoảng cũng sẽ ngâm thơ làm văn với sư huynh đệ đồng môn. Lúc đầu, Ninh Ninh có thể xác nhận thân phận người xuyên không của hắn ta cũng là vì người này thuộc lòng mấy bài thơ quen thuộc.

Nàng vốn tưởng rằng Hạ Tri Châu sẽ dùng đoạn “nghìn hoa lê nở trên cây”* hay là “tuyết nhưng thua mai một đoạn hương”**. Không ngờ hắn ta lại hừ cười một tiếng, hất tóc, lại mở miệng cất giọng:

“Xa là trắng,

Gần là trắng.

Là nước không thể uống

Là tro đụng lạnh tanh.”

*, **trích từ thơ cổ.

Ninh Ninh: “Hở?”

“Ninh Ninh Bùi Tịch tay trong tay,

Sau lưng ta theo như chó.”

Hứng chí làm thơ của Hạ Tri Châu đại phát, càng nói càng hăng:

“Hai người bạn nhỏ đến

Tên Tiểu Cổ và Tiểu Cừu.”

Cừu Cầu nghe được tên mình trong thơ, trong lúc hân hạnh nhất thời giơ hai bàn tay tròn vo ra dùng sức vỗ: “Ca ca thật lợi hại!”

“Ha ha, quá khen, quá khen!”

Hạ Tri Châu cười nói: “Chỉ cần muội chăm học, khổ luyện thì cũng sẽ có ngày giống như ta thôi.”

Trong lòng Ninh Ninh điên cuồng lắc đầu thay cho Cừu Cầu.

Không, không, không, không cần trở thành người giống như ngươi đâu Hạ sư huynh!

Hứng thú của một đứa trẻ rất nhanh đến, sau khi nghe xong, Cừu Cầu nhiệt huyết sôi trào: “Ta không đắp người tuyết nữa… Ta phải đi làm thơ!”

Cô bé vừa phấn khích lại vừa chờ mong, giọng mềm nhũn không kiềm được mà cao giọng: “Hạ ca ca, trong phòng ngươi có sách thơ không?”

Câu trả lời dĩ nhiên là không có, chỉ có một đống lớn kiếm phổ ly kỳ, quái lạ mà thôi.

Trong chín năm giáo dục bắt buộc, Hạ Tri Châu phải chịu đủ mọi loại hành hạ của thơ cổ, văn cổ, khó khăn lắm mới đến được Tu Chân Giới một chuyến, hắn ta đã sớm ném những phong hoa tuyết nguyệt của các vị văn nhân kia ra khỏi đầu rồi.

Nhưng hắn ta cũng không thể quét hết đi hứng thú của tiểu cô nương kia được. Sau khi nghĩ ngợi bèn vỗ tay một cái: “Đi, ca ca dẫn muội đi học thơ!”

Ninh Ninh vẫn luôn cho rằng hắn ta không giống như người thích đọc sách, nghe vậy đành cười một cái: “Huynh mua nhiều sách thơ như vậy thật á?”

“Nào có chứ.”

Hắn ta đưa tay ôm Cừu Cầu, ha ha nói: “Đi đến phòng Lâm Tầm… Không phải đệ ấy thích nhất là thi tình họa ý hay sao?”

Hạ Tri Châu vừa nói vừa cúi thấp đầu, nhìn về phía cậu bé đang đứng hoang mang cách đó không xa: “Ực có muốn đi không?”

Cổ Lộc lắc đầu.

Cậu bé muốn đắp người tuyết.

“Thế ta dẫn cô bé này đi đây.”

Hạ Tri Châu tính tình trẻ con, lúc nào cũng dễ hòa đồng với mấy người bạn nhỏ. Hắn ta ôm Cừu Cầu trong lòng lên cao hơn một chút, vừa đạp tuyết vừa đi nhanh về trước, cũng vừa cao giọng: “Bám chắc… Chúng ta cất cánh, bay lên, bay lên…”

“Hạ sư đệ.” nhìn bóng lưng đi xa của hắn ta, Trịnh Vi Khởi không khỏi than thở: “Không hổ là thanh niên, quả đúng là có sức sống.”

Nàng ấy cảm thán xong, theo bản năng nhìn về Cổ Lộc ở bên cạnh.

So với tỷ tỷ của cậu bé, người bạn nhỏ này khép kín hơn nhiều. Tính cách của Cổ Lộc không giống cha mẹ cậu bé. Cậu bé ôn hòa nhút nhát đến mức quá đáng, cực kỳ dễ dàng xấu hổ, nhất là sợ người lạ, ngay đến cả Trịnh Vi Khởi cũng không mấy thân quen với cậu bé.

Vào lúc này, cậu bé đang tập trung tinh thần nặn cầu tuyết, Ninh Ninh bên cạnh ngồi chồm hổm dưới đất, tay ôm má, cười nhẹ, lên tiếng: “Ực muốn đắp người tuyết thế nào? Tỷ giúp đệ một tay.”

Người bạn nhỏ rụt rè nhìn nàng một cái, đôi mắt đen như hai viên bồ đào tròn xoe.

Cậu bé bị lạnh. Gương mặt bụ bẫm ửng hồng, giống như viên bánh trôi mềm mềm khiến người khác không nhịn được mà muốn nắn bóp.

Đáng yêu quá đi mất!

Ninh Ninh nhịn xuống xúc động muốn ôm gấu của mình, không nhịn được mà nhếch môi lên. Nàng cảm thấy dáng vẻ của mình lúc này chắc là giống như một bà dì xấu xa.

Cổ Lộc hơi khựng lại một chút, dường như có hơi căng thẳng mà cúi đầu. Mãi lâu sau tay phải cậu bé mới động đậy, giơ ra trước mặt Ninh Ninh.

Trong tay cậu bạn nhỏ là nắm tuyết trắng muốt bị nặn thành hình dạng kỳ quái. Ninh Ninh đang cố gắng phân biệt đây là thứ gì liền nghe cậu bé nhỏ giọng nói: “Tặng hoa cho tỷ.”

Thoắt cái, tim Ninh Ninh đập loạn.

Giọng nói này mềm mại đến quá đáng, như bông vải đập vào màng nhĩ khiến Ninh Ninh cảm thấy tâm can cũng sắp bị đáng yêu hóa đến nơi.

“Bùi Tịch mau lại đây.”

Nàng nói cảm ơn xong thì nhận lấy bông hoa nhỏ, đoạn ngoắc ngoắc tay với Bùi Tịch rồi cười nói với cậu bé: “Ca ca này đắp người tuyết giỏi lắm đấy, có thể để huynh ấy dạy cho đệ.”

Vì thế, vị ca ca thoạt nhìn trông vừa lạnh lùng vừa hung dữ cùng với tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng bắt đầu đắp người tuyết với cậu bé.

Bùi Tịch vẫn giữ dáng vẻ lạnh như băng, cũng chẳng nói gì nhiều với đứa bé trước mặt nhưng đôi mắt không tự chủ mà dịu dàng đi hơn nhiều.

Trịnh Vi Khởi vốn tưởng Cổ Lộc sẽ sợ hắn, nào ngờ Bùi Tịch thu lại kiếm khí, ôn hòa cùng ngồi xuống, mãi đến khi âm thanh thiếu niên trong trẻo của hắn vang lên, người bạn nhỏ cũng không tỏ ra kháng cự gì.

Đúng rồi.

Lúc trước, trong Nga Thành, đám trẻ con kia cũng chỉ thích mình hắn. Nhìn thì trông rõ ràng là hung dữ, ngay đến cả đa số người trưởng thành cũng không dám đến gần hắn nữa, thế mà dường như người này có ma lực khiến mấy đứa trẻ con phải thích.

Trịnh Vi Khởi bị Ninh Ninh kéo vào cùng nghịch tuyết. Khi đang mải mê suy nghĩ thì lại nghe Ninh Ninh nhẹ giọng hỏi một câu: “Trịnh sư tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?”

Đầu óc cứng đờ của nàng ấy không kịp phản ứng lại nên nói thật ra: “À, ta đang nghĩ… Nếu sau này hai người có con thì chắc sẽ giống như bây giờ nhỉ.”

Ái chà.

Trịnh Vi Khởi cuối cùng cũng kịp phản ứng lại mình vừa nói gì, vội vàng ngẩng đầu, quả nhiên thấy hai gương mặt đột nhiên đỏ bừng như trái cà chua.

Ninh Ninh lấy lại bình tĩnh trước tiên. Nàng ngước mắt nhìn Bùi Tịch trong một thoáng, cười nói: “Chắc là vậy.”

Tên tiểu tử Bùi Tịch vẫn còn đang đỏ mặt, lúc này sao nhìn thấy còn ngại ngùng hơn cả Ninh Ninh nữa, chậc chậc.

Bùi Tịch không lên tiếng trả lời, cầm tay người bạn nhỏ, dạy cậu bé nặn người tuyết.

Vẻ mặt hắn tuy có lạnh nhạt nhưng trong lòng đã nhảy dựng lên không theo trình tự nào nữa rồi. Nếu hắn và Ninh Ninh có con…

Vui đến mức tưởng là mơ.

Có điều nghe nói sinh con rất đau. Hắn không muốn để nàng chịu khổ, hắn tình nguyện tìm cách chuyển hết sự đau đớn đó lên người mình.

Người tuyết do cả bốn người cùng bắt tay làm chẳng mấy chốc đã xong.

Cổ Lộc tuổi còn nhỏ, sức lại yếu, không thể chịu lạnh được lâu. Ninh Ninh thấy cậu bé ngáp bèn đề nghị: “Hay là chúng ta đến phòng bếp làm món gì nong nóng hay món gì cho cậu bé đi?”

Người bạn nhỏ nghe đến ăn, đôi mắt đen sáng như sao.

“Tuyết trên đất cũng dày lắm rồi.” Nàng sờ đầu cậu bé một cái: “Để Bùi Tịch ca ca bế bé đi, được không?”

Cổ Lộc không thích bị ai đụng chạm, mười phần đến tám chín là sẽ từ chối.

Trịnh Vi Khởi đang muốn giải thích, lại thấy cháu nàng ấy giang hai cánh tay ra, ngoan ngoãn lên tiếng trả lời: “Ôm, ôm.”

… Đáng ghét! Rõ ràng trước đó nàng ấy vì để bế được Cổ Lộc mà đã cho cậu bé điểm tâm bảy ngày liên tục! Cái tên đại gian đại ác Bùi Tịch này!

Bùi Tịch chưa từng bế trẻ con, chỉ có thể men theo kí ức mà bắt chước lại tư thế trước đó của Hạ Tri Châu.

Động tác của hắn vụng về, bàn tay đụng vào người cậu bé giống như đụng vào một đám mây mềm mại ấm áp.

Ninh Ninh vừa cười vừa dạy cho hắn: “Phải ôm như này… Tay để ở đây. Tốt lắm, đứng lên đi.”

Trên người Bùi Tịch có mùi hương xà phòng tươi mát, không nồng cũng không ngấy khiến người khác rất thích. Người bạn nhỏ vùi gương mặt trắng nõn vào hõm cổ của hắn, có vẻ như rất vui mà thích chí cọ một cái.

“Nếu như thấy chán thì thử kể chuyện cho cậu bé nghe đi.”

Ninh Ninh liếc thấy lỗ tai của người thiếu niên đang hơi ửng đỏ thì chậm rãi cười nói: “Không phải chàng rất giỏi kể chuyện hay sao?”

“… Ừ.”

Bùi Tịch cứng ngắc điều chỉnh tư thế, tay phải hơi nhích lên trên lưng người bạn nhỏ, sờ mái tóc đen của cậu bé một cái: “Chúng ta kể chuyện, có muốn nghe không?”

Cổ Lộc ngoan ngoãn gật đầu.

Trịnh Vi Khởi: …

Nàng ấy nhớ lại bài thơ Hạ Tri Châu đọc kia.

Ninh Ninh và Bùi Tịch sóng vai đi,

Bế Tiểu Cổ trước ngực,

Phía sau có chó theo.

Nàng ấy không thể ở cạnh ba người này được nữa rồi.

*

Hạ Tri Châu chắc chắn không ngờ trong phòng Lâm Tầm lại có người.

Tiểu Bạch Long trời sinh hướng nội, trừ mấy học trò thân truyền của Thiên Tiện Tử ra thì cậu gần như không đồng thời xuất hiện với những người khác. Song, khi hắn ta và Cừu Cầu đi đến trước cửa lại nghe được một giọng nữ êm ái.

Nữ nhân! Lâm Tầm! Sao Hỏa đụng Trái Đất rồi! Quan Công đại chiến người ngoài hành tinh rồi!

Cảnh tượng khủng bố này quả thật không thể tưởng tượng nổi. Hạ Tri Châu gõ cửa một cái, cuộc đối thoại trong phòng chợt ngừng.

Giọng Lâm Tầm có chút căng thẳng: “Vào đi.”

Đợi hai người một lớn một nhỏ đẩy cửa vào, Hạ Tri Châu mới thấy rõ cảnh tượng trong phòng.

Lâm Tầm ngồi trước bàn, biểu cảm vừa cẩn thận lại vừa bứt rứt. Cô nương nhìn trông dịu dàng, an tĩnh lại có vẻ quen mắt đang ngồi đối diện cậu kia khi nhìn thấy hắn ta thì đỏ mặt nói một câu “xin chào.”

Chỉ riêng cái điệu bộ xấu hổ kia thôi đã chẳng khác gì phiên bản nữ của Lâm Tầm.

Cuối cùng, Hạ Tri Châu nhớ ra thân phận của nàng, đó chính là Vân Đoan Nguyệt của Lưu Minh Sơn.

Hắn ta nhất thời kinh ngạc: “Sao Vân sư muội lại ở đây?”

Hơn nữa, Vân Đoan Nguyệt cực hiếm khi mở miệng nói chuyện với người khác, bấy giờ lại nói với hắn ta một câu “xin chào”!

“Nàng ấy, nàng ấy, nàng ấy… Người nhà nàng ấy tham gia Tiên Linh Hội nên nàng ấy cũng theo đến Huyền Hư, vừa hay gặp được đệ.”

Lâm Tầm biết được thói quen của Vân Đoan Nguyệt nên vội vàng thay nàng ấy tiếp lời: “Vân sư tỷ mang quà đến cho chúng ta, vẫn còn chưa kịp đưa cho mọi người.”

Hạ Tri Châu gật đầu, nói cho cậu nghe ý đồ mình tìm đến.

Tính tình của Tiểu Bạch Long vẫn luôn rất tốt: “Dĩ nhiên không thành vấn đề! Huynh đưa cô bé đến thư phòng của đệ đi… Vân sư tỷ, tỷ có muốn đi xem không?”

Cuối cùng, bốn người cùng nhau đến thư phòng.

Lâm Tầm sinh ra ở Long cung, từ nhỏ đã được rèn giũa văn thao vũ lược, ngâm thơ làm văn dĩ nhiên cũng là một trong số những chuyện đó. Thêm nữa, tính cách cậu thích yên tĩnh, không hay ra ngoài chơi nên lúc ở một mình thường lấy sách ra đọc.

“Đừng có vội, đệ qua xem thử xem có sách nào phù hợp cho trẻ con đọc không.”

Lâm Tầm dứt lời, bắt đầu lật xem sách. Cừu Cầu cũng không ngồi yên, chạy khắp nơi trong phòng.

Cô bé vẫn còn nhỏ nên chỉ có thể thấy được kệ sách ở dưới thấp, đang quan sát đầy tò mò thì bỗng nhiên thấy được một quyển sách lớn hình thù kỳ dị.

Quyển sách còn to hơn cả khuôn mặt cô bé kia rất dày, yên lặng rúc trong một góc thoạt nhìn không khác gì người khổng lồ yên lặng. Cửu Cầu cảm thấy thú vị nên cố hết sức rút nó ra.

Không biết tại sao, lúc liếc thấy cô bé ở bên này, Lâm Tầm đang ở một góc khác trong phòng bỗng nhiên xoay người, thấy quyển sách cô bé cầm trên tay thì hốt hoảng: “Chờ đã Cừu Cầu! Quyển sách đó không thể…”

Đáng tiếc, mấy câu này còn chẳng nói được hết.

Cô bé đã nhấc trang bìa ra từ lúc nào, ngay lúc cậu lên tiếng, cô bé dùng sức lật một cái.

Đập vào trong mắt là từng mảnh tuyết trắng.

Đó không phải là sách mà là cái hộp nhỏ được làm theo hình quyển sách nhưng bên trong lại rỗng ruột. Bấy giờ nó bị mở ra một cách bất ngờ, gió từ ngoài cửa sổ lùa đến, giấy trắng trong hộp giấy rơi từng tờ từng tờ xuống đất.

Lâm Tầm há miệng không nói ra lời, khuôn mặt bắt đầu đỏ rực lên.

“Đây là gì?”

Trí tò mò của Hạ Tri Châu không ít hơn Cừu Cầu là bao. Hắn ta ngồi xổm xuống nhặt lên một tờ giấy bên trong, theo bản năng mà đọc to lên: “Khụ, Vân sư tỷ…”

Lời vừa ra khỏi miệng đã phát hiện không đúng lắm.

Hạ Tri Châu có hơi lúng túng cười ha ha một tiếng, bỏ giấy lại vào chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn hai người cách đó không xa kia.

Mặt Lâm Tầm đã đỏ đến mức sắp tứa máu ra đến nơi. Con ngươi màu hổ phách nhanh chóng ầng ậng nước, ngay đến cả hốc mắt cũng đỏ lên.

Vân Đoan Nguyệt mặc dù không biết nội dung bên trong tờ giấy đó nhưng thấy sắc mặt cậu thế thì trong bụng cũng tỏ quá nửa, nàng ấy cũng đỏ mặt.

Trong thư phòng tỏa ra bầu không khí nặng nề không thể nói rõ.

Bỗng, giọng trẻ con lanh lảnh vang lên, Cừu Cầu nhìn vào một tờ giấy trong số đó, đọc lên từng câu từng chữ: “Vân sư tỷ, cuối thu trời mát, rừng ở Huyền Hư đã đỏ lá hơn nửa. Chân thành mời tỷ đến sư môn làm khách, ta nhất định… Sau phía sau không còn gì nữa?”

Cô bé không hiểu bầu không khí giữa người lớn với nhau, nghe thấy xung quanh không ai nói gì, còn tưởng rằng đại ca, đại tỷ đều đang nghe cô bé đọc nữa.

Tiểu cô nương được cổ vũ nên lại lấy ra lá thư phía dưới lên.

“Vân sư tỷ, hôm nay trông thấy một con mèo mướp, rất đáng yêu, tỷ nhất định sẽ thích. Nếu có thời gian thì chi bằng đến Huyền Hư xem thử đi, ta nhất định sẽ nhiệt tình đón khách.”

Cừu Cầu gãi đầu một cái: “Vân sư tỷ này là ai thế? Nếu như ca ca gửi thư cho tỷ ấy thì sao lại bỏ trong thư phòng này?”

Lâm Tầm đã mắc cỡ muốn chết rồi.

Cậu và Vân sư tỷ tính cách hợp nhau, sở thích cũng gần giống nhau vì thế nên mới hay có thư từ qua lại, từ thi từ ca phú đến cả lý tưởng đời người.

Không biết bắt đầu từ ngày nào, cậu bỗng nhiên muốn gặp nàng ấy một lần. Vô cùng mong muốn, có lúc ở trong mơ cũng gặp được.

Vì vậy Lâm Tầm thử viết thư mời. Nhưng viết thì viết, cách này cách khác, đủ kiểu bịp bợm, từ hè đến đông, thế nhưng lần nào lần nấy cũng chẳng có dũng khí gửi cho nàng ấy.

Cừu Cầu không hiểu được, chỗ nào cũng đều không hiểu, lại cầm lá thư tiếp theo lên.

Ngay lúc đọc rõ nội dung trong lá thư, dù vẫn còn là một cô bé nhỏ nhưng khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên cười.

“Vân sư tỷ, chẳng biết tỷ có rảnh đến Huyền Hư một chuyến hay không?”

Cô bé mím môi, sau đó nụ cười cũng đậm hơn: “Hì hì, ta rất nhớ tỷ.”

Ôi trời.

Hạ Tri Châu buồn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể cố gắng kéo khóe miệng xuống, phát ra tiếng ho nhẹ giả bộ.

“Không, không phải thế.”

Giọng điệu Lâm Tầm cũng nghẹn ngào, cúi đầu cố sức siết y phục của mình, giọng lí nhí đến mức quá đáng, không kiềm được mà run nhẹ: “Ta… Ta không có, không có viết cái câu “hì hì” đó. Ta rất nghiêm túc… Muốn nói với tỷ.”

Hai người này giống như đang so với nhau xem cực hạn đỏ mặt là đến đâu. Vân Đoan Nguyệt cũng không dám nhìn cậu, thấp giọng nói: “… Ừ.”

Nàng ấy hơi ngập ngừng, âm lượng nhỏ đến mức như tiếng muỗi vo ve: “Ta vốn phải theo mẫu thân về ngoại. Lần này đến Huyền Hư là phải cầu xin phụ thân đến mấy canh giờ… mới được đồng ý.”

Thế nên không phải là cái gì mà “theo người nhà đến chơi.”

Đây là ý nguyện của chính Vân Đoan Nguyệt, muốn đến đây, cũng muốn gặp một người.

Hạ Tri Châu thấy trong mắt tên tiểu tử Lâm Tầm kia chắc chắn thoáng qua nụ cười không cách nào kiềm chế nổi.

Đáng ghét! Hắn ta không thể ở ngây ra tại chỗ hai người này được.

*

Lúc Cừu Bạch Sương và Vân Thường tiên tử ra khỏi chính điện, trời đã sắp chạng vạng tối.

Vì để đảm bảo an toàn tuyệt đối, trên người hai đứa bé đều có mang theo pháp khí, có thể giúp họ xác định chắc chắn vị trí cụ thể của hai đứa bé.

Con gái Cừu Cầu đang ở trong đình giữa hồ.

Tuyết rơi nhiều ngày làm cho Huyền Hư trông như tiên cảnh. Mặt hồ đóng băng tựa gương sáng. Mây khói bốn bề bay lên, thản nhiên lượn lờ làm nổi bật cho mái đình giữa hồ lên như viên ngọc trên tầng trời.

Cừu Cầu tay ôm kinh thư đứng sau Hạ Tri Châu, hai người đều quay lưng về phía Cừu Bạch Sương. Hắn không thấy được biểu cảm của hai người, chỉ có thể nghe được tiếng chuyện trò khe khẽ.

“Cầu Cầu biết cách làm thơ chưa?”

Hạ Tri Châu hăm hở: “Nào! Chi bằng ngâm luôn một bài thơ đi, cho vi sư xem thử thành quả học tập của trò!”

“Được ạ!”

Cừu Cầu nhất thời đắc ý, thỏa thuê mãn nguyện: “Thế, thế muội sẽ… muội sẽ nói về mẫu thân!”

Vân Thường tiên tử thân là mỹ nhân nổi danh Tu Chân Giới, thơ ca có được nhiều không kể xiết, nhưng đây lại là đầu có một bài thơ nịnh nọt do chính con mình làm ra.

“Than ôi, quả nhiên Cầu Cầu thân với nàng hơn.”

Cừu Bạch Sương truyền âm nhập mật, cười cười rồi lại nói: “Phụ thân không vui, mẫu thân phải đền bù.”

Vân Thường tiên tử cáu lên nhéo cho hắn một cái, thế nhưng khóe miệng lại cong cong lên.

Cừu Cầu ở bên kia cũng đã bắt đầu làm thơ rồi: “Hừm…. ‘Vịnh mẹ’!”

Cừu Bạch Sương và phu nhân mặt ngậm ý cười dỏng tai nghe, cũng đồng thời nói đùa với nhau: “Bài thơ này nên được ghi chép lại cho cẩn thận, treo trong thư phòng.”

Bất chợt, con gái cao giọng ngâm thơ:

“Luôn bắt ta đi học,

Làm cơm như chế nọc độc.”

Vẻ mặt của Vân Thường tiên tử đã không được đúng cho lắm.

Gương mặt Cừu Bạch Sương từ vui cười lại biến thành run rẩy, cách đó không xa, con gái cưng vẫn đang tiếp tục cất giọng đọc:

“Uống phải một bát canh. Ừm m, rồi… phụ thân lăn ra chết!”

Con cái phải có đòn roi mới nên người.

Bài thơ này như một câu nguyền rủa. Đợi đến khi cô bé đọc xong thì cha chết, mẹ nổi giận. Tối nay, Cừu Cầu đã định trước sẽ khóc thút thít không ngủ nổi.

Sắc mặt Vân Thường tiên tử hết xanh rồi lại trắng. Cừu Bạch Sương ở bên cạnh an ủi dỗ dành nàng ấy bớt giận, song cũng âm thầm vui mừng thấy may mắn rằng bài thơ này không có tên là “vịnh cha”.

“Muội tìm được cảm giác rồi! Muội còn có thể làm thêm một bài “Cùng Hạ ca ca ngắm tuyết giữa đình hồ” nữa!”

Cừu Cầu lên vần thơ, hứng chí bừng bừng, lời vừa thốt ra đã nửa úp nửa mở:

“Thiên địa trắng xóa,

Bọc gọn lấy thành trang.

Hối hả tuyết rơi đầy…”

“Nàng xem, con gái chúng ta giỏi chưa kìa! Bài thơ này hoạt bát nhẹ nhàng, ai nghe được cũng thích ấy chứ!”

Cừu Bạch Sương đang ôn tồn dỗ dành đạo lữ bên cạnh, lại nghe Cừu Cầu bên đó chợt dừng, có vẻ như đang cân nhắc câu từ kế tiếp.

Hắn vừa dứt lời đã nghe giọng trẻ con non nớt vang lên: “… Tựa cơm độc mẹ nấu!”

Cừu Bạch Sương: “…’

“Học” cái gì chứ! Đây rõ ràng là học hư không! Nha đầu kia, rốt cuộc con chấp niệm với cơm mẹ nấu đến cỡ nào hả?

… Mặc dù quả thực là khó ăn!

Vân Thường tiên tử không buồn để ý đến hai văn nhân trong đình giữa hồ kia nữa. Sau một hồi tức giận đến giậm chân bứt tóc, nàng ấy quyết định đi chỗ khác tìm Cổ Lộc trước.

Cổ Lộc đang ở phòng trà uống trà cùng với Ninh Ninh và Trịnh Vi Khởi.

Xem thằng bé này ngoan biết chừng nào!

Vân Thường tiên tử nói cảm ơn, bế Cổ Lộc vào lòng. Cừu Bạch Sương nhìn tứ phía, tò mò nói: “Quái lạ, sao không thấy vị Bùi sư đệ kia? Ta nhớ hắn và Ninh đạo hữu có quan hệ tốt lắm mà?”

Nghe đến tên Bùi Tịch, cậu bé ngẩng đầu lên từ trong lòng mẹ, mang theo ý cười, nhẹ giọng trả lời: “Bùi Tịch ca nói đến giờ phải đi làm vịt rồi.”

Làm… vịt?

Vân Thường tiên tử có hơi ngây ra.

Đây là nói sao ý vậy hay là còn có nghĩa bóng? Nếu là ý trên mặt chữ thì đệ tử tiên môn đều biết ích cốc, chắc không cần ăn uống đâu chứ? Thế chẳng lẽ là nghĩa bóng* hay sao?

*Nghĩa bóng là đi làm nghề bum ba là bum.

Nàng ấy dò hỏi: “Đệ tử Huyền Hư Kiếm phái… cũng sẽ đích thân làm cái này à?”

“Đúng vậy.”

Ninh Ninh cười nói: “Tuy Huyền Hư là tiên môn nhưng tu tập kiếm đạo rất tốn tiền, không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào hắn thôi.”

Mặc dù ích cốc rất phổ biến với người tu đạo nhưng năm mới chính là niềm vui cho cái miệng. Phần lớn trong nhóm bọn họ toàn là quỷ nghèo, không có tiền mở tiệc linh đình, nhờ có Bùi Tịch biết nấu cơm nên mới tiết kiệm được cho bọn họ một khoản tiền lớn.

Không có tiền… nên dựa vào hắn?

Vân Thường tiên tử hoảng hốt trong lòng: “Sư tôn của các người không có ý kiến à?”

Sư tôn có thể có ý kiến gì được chứ? Chẳng lẽ Tu Chân Giới cũng có tư tưởng cũ kỹ kiểu “quân tử không thể xuống phòng bếp”, cho rằng kiếm tu đi nấu cơm rất mất thể diện?

Tư tưởng cũ không được nữa. Ninh Ninh vội vàng lắc đầu: “Sư tôn rất đồng ý cho hắn làm thế. Nếu không có Bùi Tịch thì đám người trong sư môn chúng ta e là cũng chẳng có cơm ăn luôn.”

… Hóa ra ngọn nguồn của tấn bi kịch này cũng là do Bùi Tịch bị Thiên Tiện Tử khuyến khích! Huyền Hư Kiếm phái! Đây là môn phái mất trí đến nhường nào cơ chứ!

Vân Thường tiên tử khiếp sợ đến mức chỉ muốn đập đầu xuống đất, nàng ấy nắm chặt cổ tay của phu quân bên cạnh.

Thiếu niên vô tội phải đeo lên lưng biết bao khuất nhục chỉ vì để nuôi một đám sư tôn, sư huynh, sư đệ ở dưới đáy gào khóc đòi ăn! Bấy giờ ở trong lòng nàng ấy, Thiên Tiện Tử chẳng còn rạng rỡ nữa, thậm chí còn chẳng thể nói là con người đàng hoàng mà là một đứa trẻ to xác hút máu không biết mệt mỏi!

Đang lúc mọi người nói chuyện, từ bên ngoài phòng, một bóng dáng cao gầy bị tuyết rơi đầy lên người bước vào.

Bùi Tịch đi từ phòng bếp đến, cả người toàn là hơi lạnh, tuyết cũng làm tan đi mùi khói bếp đến gần như không còn. Ninh Ninh nhanh chóng chạy về phía hắn: “Nhanh thế đã xong rồi á?”

“Ừ.”

Giọng của hắn có hơi không biết làm sao, trong đôi mắt đen toàn là vầng sáng nhu hòa: “Đừng đụng, bẩn.”

Dù sao thì trong bếp cũng có mùi khói dầu.

Trái tim của Vân Thường tiên tử hoàn toàn vỡ vụn.

Nàng ấy rất muốn nói cho đứa trẻ đáng thương này: Không! Thật ra ngươi không bẩn chút nào! Bẩn là cái môn phái Huyền Hư đạo mạo nghiêm trang này và thế giới đục như vũng bùn quanh ngươi! Ngươi rất sạch! Rất rất sạch! Nhất là tấm lòng trong suốt như thủy tinh kia!

“Cái này thì có gì mà bẩn?”

Ninh Ninh không để ý tới sự tránh né của hắn. Nàng nhón chân phủi tuyết rơi trên đỉnh đầu hắn, thấy gương mặt như bạch ngọc của hắn bị lạnh đến đỏ ửng lên. Nàng dùng bàn tay xoa xoa gò má của Bùi Tịch, xua đi khí lạnh trên người hắn: “Như này có ấm hơn chút nào không?”

“Ồ, sao ở đây đông thế?”

Hạ Tri Châu dẫn Cừu Cầu về, vui vẻ toét miệng cười:

“Huyền Hư hôm nay náo nhiệt thay

Lại hết phòng trà cười nói hay.

Cổ Lộc là áo bông nhỏ của ta.

Cừu Cầu cũng là bé ngoan.”

Người này điên rồi! Làm thơ con cóc làm đến điên rồi! Lời nói rõ ràng đã không còn bình thường nữa rồi!

Vân Thường tiên tử run lập cập, lại thấy Ninh Ninh thấp giọng nói gì đó, tiếp đó, nụ cười của Hạ Tri Châu càng đậm hơn, gật đầu nói: “Được đấy! Cuối cùng thì Bùi Tịch cũng đi làm vịt rồi! Ta xem như trông cậy vào nó mà sống!”

Nói đoạn, hắn ta ngừng một lát rồi lại tiếp tục lên tiếng: “Sau này có thời gian, đệ có thể truyền dạy cho ta và Lâm Tầm sư đệ ít kinh nghiệm. Cũng không thể chỉ dựa vào mình đệ mà nuôi chúng ta được. Mọi người cùng nhau làm, nhất định dễ dàng hơn nhiều.”

Vân Thường tiên tử bối rối.

Cái này, cái này, cái này lại còn có thể truyền thụ kinh nghiệm được nữa hay sao? Cứ thế mà phát triển thêm, nói không chừng môn hạ đệ tử của Thiên Tiện Tử sẽ rơi hết vào tay giặc mất! Nghèo khó đến nước này mà còn có thể tiếp tục vận hành được hay sao? Huyền Hư Kiếm phái thật là… Thật là thân tàn chí kiên* mà!

*Thân tàn nhưng ý chí, chí hướng thì kiên định.

Cừu Cầu thấy mẹ, vui vẻ đi tới muốn ôm một cái. Hạ Tri Châu nhìn theo động tác của cô bé, vừa hay trông thấy gương mặt cực kỳ sợ hãi của Vân Thường tiên tử.

Mặc dù cái ví dụ này có hơi không hợp, nhưng ánh mắt nàng ấy nhìn Bùi Tịch giống như thể một người mẹ đang nhìn đứa con anh hùng không ngừng vươn lên.

Hạ Tri Châu gãi đầu một cái: “Thành chủ và Thành chủ phu nhân, hai vị muốn nếm thử vịt quay Bùi Tịch làm không? Tay nghề của đệ ấy rất tốt, chúng ta đều rất thích ăn.”

Làm vịt quay.

Trời ơi vịt! Hóa ra là hiểu nhầm sang “vịt” khác rồi!

Vân Thường tiên tử nắm bàn tay nhỏ bé của con gái, hoang mang đáp: “Ừ… Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.