Cành lá của Long Huyết Thụ vạn năm che khuất bầu trời, đến khi trốn được một khoảng xa và tiến vào rừng thì Ninh Ninh mới phát hiện trời đã mưa.
Hạt mưa tí tách tí tách xuyên qua kẽ hở giữa những tán lá, nối đuôi nhau rơi xuống đất, vỡ thành từng viên minh châu sáng lấp lánh.
Đêm mưa sương dày, mùi hoa bao quanh bóng cây. Nếu là trước kia, nhất định đây sẽ là một cảnh tượng cuốn hút tuyệt mỹ, nhưng hiện tại cả Cổ Mộc Lâm Hải bị phủ lên một tầng máu đỏ khiến bầu không khí trở nên kinh dị khó tả.
Như thể đang chìm trong bể máu, từng giọt máu tí tách rơi xuống.
“Thứ cây vạn năm tuổi này đã thành tinh, còn đột nhiên nhiễm ma khí, với năng lực Kim Đan kỳ của hai chúng ta thì chắc chắn không thắng nổi nó.”
Quả nhiên con nhà người ta lúc nào cũng giỏi, Tô Thanh Hàn vừa cảm thán vừa bình tĩnh phân tích thế cục hiện tại: “Huống chi sư đệ của muội bị thương, nếu phải đánh nhau, chúng ta cũng không rảnh để ý hắn. Không bằng cứ rút lui trước, đi tìm-”
Nàng ta còn chưa nói xong, những lời thừa lại đã bị kẹt trong cổ họng.
Chỉ qua vài giây, cỏ cây trong rừng lại đột nhiên động đậy. Dường như bọn chúng nhận được mệnh lệnh nào đó, dây leo và cành khô ào ào bay lên không trung, bày ra tư thế tấn công.
“Không ổn.”
Tô Thanh Hàn gượng cười, hạ giọng: “Xem ra gốc cây kia đã mạnh đến mức có thể khống chế cả cánh rừng… Trừ phi phóng hỏa thiêu nơi này chứ không là chúng ta không thoát được.”
Nàng ta vừa mới nói hết, dây leo trong tầm nhìn tức khắc đồng loạt nhào lên.
Đây là một cánh rừng xanh um tươi tốt, nhưng bây giờ gần như ngọn cây nào cũng biến thành con rối của Long Huyết Thụ, mức độ nguy hiểm nó lộ ra chỉ là một phần nhỏ.
Cành cây thô to chắc chắn đến bất ngờ, đồng thời cũng linh hoạt đến đáng sợ. Dưới màn sương máu mịt mù, chúng nó hoàn toàn có khả năng đi đăng ký tham gia diễn xuất trong “Rắn Khổng Lồ 3”*.
*Anaconda 3: Offspring là một bộ phim truyền hình kinh dị phiêu lưu của Mỹ về rắn khổng lồ, được chiếu vào năm 2008.
Với hình thể này của chúng nó, e là ngay cả mãng xà thật sự nhìn thấy cũng phải khen một tiếng “Bé con thật xinh đẹp”.
Nếu muốn đối phó với địch, dĩ nhiên không thể tiếp tục ngự kiếm phi hành. Tô Thanh Hàn đang định thu kiếm thì nghe Ninh Ninh kêu một tiếng: “Tô sư tỷ, đợi đã!”
Thấy đối phương hoang mang, nàng lại vội vã bổ sung: “Nếu dây dưa với chúng nó ở đây, chúng ta thật sự sẽ không còn cơ hội ra ngoài nữa! Chúng ta bay về đi!”
Tô Thanh Hàn giật giật khóe mắt, nhanh chóng hiểu ý nàng nói.
Bây giờ cả cánh rừng đều bị khống chế, nếu liều mạng với bọn cỏ cây tạp nham ở đây, kết quả chắc chắn là sức cùng lực kiệt, bị cành cây cắn nuốt.
Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Nếu muốn giải quyết trận dị biến này, chỉ có thể ra tay từ chỗ Long Huyết Thụ.
Hai mũi kiếm đột nhiên quay đầu. Tuy rằng toàn thân Bùi Tịch đều là máu, nhưng bởi vì đa số đều là ngoại thương, hắn cắn răng một chút cũng vẫn có thể thay hai người chém đứt bọn dây mây định lại gần…
Đương nhiên, “cắn răng một chút” này của hắn đối với Ninh Ninh mà nói thì là mức độ giẫm chân một cái sẽ lập tức qua đời.
Bọn họ đi chưa được bao xa, do đó quay về cũng nhanh.
So với trước đó, dáng vẻ hiện tại của Long Huyết Thụ kia càng khiến người ta sợ hãi. Lớp vỏ cây không biết tại sao lại nứt ra vài khe hở vừa dài vừa sâu, huyết tương từ từ chảy xuống như nhựa cây, tụ lại thành hình mặt người đang khóc.
Thật quá vô lý, cứ như vào nhầm trường quay phim kinh dị vậy.
Cảm nhận được hơi thở của người sống, cây leo nhanh chóng xoay sang một góc. Nhìn thấy hình dáng của người đến, nó như thể vô cùng bất ngờ, run rẩy một cách đắc ý.
“Ninh sư muội, xem ra chúng ta thật sự phải đối phó cái cây này với sức của ba người.”
Điều làm Ninh Ninh hơi kinh ngạc là Tô Thanh Hàn không những không tỏ ra sợ hãi, trái lại trong mắt còn có ý cười, khóe môi cũng cong lên: “Theo ta thấy, tuy rằng Long Huyết Thụ thọ mệnh rất dài, nhưng thứ nó vận dụng bây giờ toàn là ma khí, mà không phải linh lực tích lũy vạn năm… Nhìn về ma khí, nó còn kém xa mới đủ đạo hạnh vạn năm tu hành. Nếu dồn hết sức lực liều một lần, nói không chừng chúng ta còn có phần thắng.”
Nàng ta không kìm nổi sự kích động, lồ ng ngực phập phồng, ý cười trong mắt càng rõ ràng hơn: “Cho dù hôm nay chết ở đây, có thể dùng kiếm kỹ đọ sức với Long Huyết Thụ vạn năm lừng danh, chúng ta cũng không lỗ. Ta đã chờ lâu, cuối cùng cũng gặp được đối thủ thú vị… Thật may!”
Ninh Ninh nhìn nàng ta với đôi mắt ngập trong sợ hãi.
Tuy đúng là nàng từng nghe nói Tô Thanh Hàn của Vạn Kiếm Tông là một cô nàng mê kiếm chính cống, chưa nói đến một lòng hướng về kiếm, tính tình còn vô cùng điên cuồng, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Tô sư tỷ, hóa ra tỷ không phải một cô nàng thẳng tính, mà là thế này sao?
Siêu ảo tưởng sức mạnh, nhưng cũng siêu ngầu!
Mắt thấy dây leo lao đến, Ninh Ninh và Tô Thanh Hàn đồng thời thu kiếm.
Nàng không yên tâm về Bùi Tịch, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Giây phút chạm mắt nhau, hắn lập tức mím môi nhìn sang chỗ khác, cổ họng chuyển động, ngữ khí cứng đờ: “Sư tỷ không cần lo lắng.”
Trước đó Ninh Ninh bị Tô Thanh Hàn không hề lưu tình mà trực tiếp chọc thủng lời nói dối. Giờ nàng đã đánh mất năng lực giao tiếp như bình thường với Bùi Tịch, thế nên chỉ “Ừ” một tiếng, cũng lười giả bộ làm nữ phụ ác độc nữa: “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài.”
Dừng một chút, nàng lại không cam lòng, cố nói thêm một câu: “Đừng quên đưa linh thạch cho ta.”
Nói xong, nàng lập tức cầm kiếm đi lên phía trước. Long Huyết Thụ có bối cảnh sâu xa, không biết nó ẩn chứa linh khí mãnh liệt đến mức nào mà linh lực của nhân tu rất dễ tiêu cạn. Nếu muốn thắng nó, cần phải tốc chiến tốc thắng.
Giữa gương mặt người khóc lóc trên thân cây kia mọc ra một khối ngọc màu nâu giống hổ phách, nó tản ra một thứ ánh sáng hấp dẫn quỷ dị.
Tô Thanh Hàn gật đầu nói: “Đó chắc là ma tinh, phá hỏng nó là có thể làm tổn thương căn cơ ma vật, tương tự như trái tim của con người. Chúng ta tập trung đánh nơi đó, thế nào?”
Ninh Ninh gật đầu, Kiếm Tinh Ngân trong tay phát ra một tiếng ầm vang, vầng sáng thuần trắng lan ra từ minh châu trên chuôi kiếm.
Đã là “Tinh Ngân” thì càng phải chú trọng chữ “Nhanh”.
Mũi kiếm bay tán loạn, chém xuống bọn dây leo lao đến, cuốn lên từng cơn gió lạnh lẽo. Nhưng càng đi về phía trước, nàng càng thấy bất ổn.
So với những cây mây bên ngoài, những sợi đánh úp tới chỗ mình thô to và rắn chắc hơn hẳn. Dường như cuộc tiến công trước đó chỉ là vỏ bọc, mục đích thật sự là dụ địch chui vào…
Nhưng rốt cuộc là vì nguyên do gì mới khiến Long Huyết Thụ muốn làm các nàng lại gần?
Đang lúc suy nghĩ, dưới chân bỗng nhiên rung lên.
Tim Ninh Ninh ngừng đập, nàng liếc sang bên kia, hô to: “Tô sư tỷ, cẩn thận!”
Vang lên cùng giọng của nàng, chính là một tiếng động lớn chói tai hơn.
Đất đai xung quanh Long Huyết Thụ như thể bị tê liệt, nó đột nhiên rung kịch liệt như có thứ gì đó thoắt ẩn thoắt hiện, sắp chui từ dưới đất ra…
Cùng một tiếng “Ầm”, lại có thêm ba cây rễ to bằng vòng tay của ba người phóng từ dưới đất lên. Chúng nó nhanh chóng lao về phía Ninh Ninh!
Thì ra là thế này.
Rễ cây Long Huyết Thụ không thể tự do duỗi ra xa. Sở dĩ nó dụ dỗ bọn họ tiến lên là vì ôm cây đợi thỏ, làm bọn họ… trở thành chất dinh dưỡng cho rễ cây sinh tồn.
Ninh Ninh trở nên căng thẳng, nàng đang định huơ kiếm đánh địch sau lưng, không ngờ phía sau bỗng hiện ra một đường kiếm khí, chém rễ cây thành hai trước nàng.
Ban đầu nàng tưởng đó là Tô Thanh Hàn, nào ngờ lại ngửi thấy một mùi máu cực kỳ đậm.
Mùi máu kia càng ngày càng gần, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, còn phảng phất một hương thơm tươi mát, gần như sắp cách nàng chỉ một gang tay.
Ninh Ninh đang định quay đầu lại thì bị đối phương bịt kín mắt.
Tựa hồ tay của thiếu niên vừa được lau chùi cẩn thận, không loang lổ máu me như những phần khác trên cơ thể hắn. Trong lúc mơ màng, một âm thanh truyền đến tai nàng.
Đó là giọng nói của Bùi Tịch, một giọng nói lạnh lẽo hờ hững, dường như hắn đang cố gắng chịu đựng cơn đau, đồng thời cũng giấu đi một nét dịu dàng mà có lẽ chính hắn cũng chưa phát hiện ra.
Hắn nói: “Nhắm mắt, đừng nhìn.”
Ninh Ninh sững sờ.
Tất cả đều xảy ra chỉ trong giây lát, Bùi Tịch nhanh chóng buông tay ra. Nhưng dù hắn đã thả tay thì Ninh Ninh cũng không thể thấy rõ cảnh tượng xung quanh, mắt nàng như thể bị phủ một tầng sương mù ảm đạm, chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng lờ mờ.
Tiếng rễ cây chui từ dưới đất lên vang lên liên hồi, mùi máu tươi bên cạnh trở nên nồng hơn, nàng nhíu mày: “Bùi Tịch!”
Ninh Ninh bị ma khí hắn thả ra làm mờ mắt, không thể nhìn rõ cảnh tượng ở nơi xa hơn, nhưng Tô Thanh Hàn ở đây và chư vị Trưởng lão bên ngoài Huyền Kính lại thấy rõ.
Có người hoảng sợ đứng dậy: “Đây… đây là!”
Thiên Tiện Tử cau mày, lần đầu ông ấy buông bánh bạch ngọc trong tay xuống.
Bùi Tịch định lấy sức mạnh từ sinh mệnh của mình, liều mạng cược một phen.
Nước cờ này, chắc chắn sẽ đưa hắn vào chỗ chết.
Vốn dĩ hắn đã bị trọng thương, bây giờ lại bất chấp sử dụng tất cả linh khí còn thừa trong cơ thể để phá vỡ thức hải, kích mở tiềm lực lớn nhất. Cho dù có chiến thắng Long Huyết Thụ thì bản thân hắn cũng phải chịu tổn hại nặng nề, khó có thể chữa lành.
Huống chi, làn khí đen bao phủ xung quanh hắn…
Toàn thân thiếu niên tỏa ra luồng ma khí nồng đậm, giống như một cái chắn vô hình đang bao bọc hắn.
Khí đen như sương tựa khói phủ khắp khuôn mặt lạnh lùng của hắn, làm đôi mắt đen nhánh trở nên ảm đạm không chút ánh sáng, khiến người ta liên tưởng đến hồ nước tĩnh lặng, nguy hiểm đến mức không thể đến gần.
Nhưng cố tình, trước đó Bùi Tịch lại cẩn thận ôm một tiểu cô nương vào lòng.
Đôi môi mỏng vốn đã tái nhợt của hắn gần như không còn chút máu, hắn nhíu mày, đọc thầm khẩu quyết.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ quái dị và lạ lùng, ma khí tựa như ác quỷ thoát ra từ địa ngục, leo lên sau lưng chàng thiếu niên giống như một cái bóng; tơ máu dày đặc như thủy triều phủ kín tròng trắng mắt; một giọt máu tươi chậm rãi chảy xuống khóe miệng hắn, làm nổi bật khuôn mặt trắng như giấy.
Bùi Tịch không nói lời nào, nắm chặt trường kiếm trong tay và đi đến trước mặt Ninh Ninh, lặng lẽ bảo vệ nàng sau lưng,.
Kiếm khí thuộc về chính đạo và ma khí khó cản đều trở nên kích động, tụ thành hào quang giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.
Tầng tầng ánh kiếm loại bỏ mọi chông gai, giống như sấm sét xé toạc màn sương máu dày đặc xung quanh. Kiếm khí nhanh như vó ngựa, thổi bay cành lá chồng chất trên ngọn cây, một giọt mưa rơi xuống thấm lên hàng mi dài đẫm máu của thiếu niên.
Bùi Tịch tập trung ngước mắt, con ngươi đen nhánh, ánh sáng lạnh lẽo và máu ngưng tụ thành kiếm ý mãnh liệt.
Vầng sáng không còn, mũi kiếm biến mất.
Chỉ cần một khoảnh khắc để phá vỡ tầng tầng dây leo khổng lồ.
Chỉ cần đường kiếm đánh cược tính mạng này.
*
Một bên khác, Xướng Nguyệt Phong.
Hạ Tri Châu quay về vớt huynh đệ tốt Hứa Duệ, người đã tức đến đầu óc mơ hồ, rồi lại lảo đảo chạy về phía trước.
Nhưng hắn ta là gì.
Hắn ta sợ độ cao mà.
Để một người sợ độ cao ngự kiếm phi hành, sau lưng còn có một đôi mắt bất cứ lúc nào cũng có thể đâm chết hắn ta.
Độ khó của chuyện này không khác gì bắt anh em hồ lô nhận xà tinh làm ông nội, lái xe* trước mặt người đọc trên Tấn Giang, hơn nữa còn là NP.
*开车 - lái xe: một từ lóng chỉ nội dung khiêu dâm.
Hắn ta mơ màng bay, đêm nay phải bay xa, tiếc là không bay đến Hành Tinh Vui Vẻ*, mà là đến một nơi quỷ quái nào đó không rõ.
*快乐星球 - Hành Tinh Vui Vẻ: một bộ phim truyền hình khoa học viễn tưởng dành cho trẻ em được chiếu vào năm 2004.
Sở dĩ dừng lại ở đây, đơn giản là vì đi tiếp nữa sẽ không có đường, xung quanh đều là đại dương mênh mông vô bờ.
Khoảnh khắc kiếm đáp xuống, Hạ Tri Châu vui như một đứa trẻ, nhào lên ôm lấy cổ Hứa Duệ: “Duệ à, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi bàn tay quỷ dữ rồi! Tiếp theo chỉ cần chờ Ninh Ninh đến tập hợp… Đợi đã, cái này ở đâu ra vậy?”
Hứa Duệ sức cùng lực kiệt mà chỉ vết trầy trên mặt mình, ngữ khí yếu ớt nói: “Cái này ai làm?”
Hạ Tri Châu cười he he: “Xin lỗi nha, ta làm.”
“Vậy còn chỗ này.” Gã ta nói với khuôn mặt vô cảm, rồi lại chỉ vào vết máu trên cánh tay: “Lại là ai làm?”
Hạ Tri Châu không dám nói câu nào, chỉ giơ tay phải lên.
Hứa Duệ: “Vậy huynh cảm thấy, trông ta bây giờ giống thoát khỏi bàn tay ma quỷ không?”
“Duệ à, cũng không thể nói thế được.”
Hạ Tri Châu cẩn thận dỗ gã ta: “So với dị tượng nơi đó thì sinh vật như Hạ Tri Châu chỉ là rắc rối nhỏ thôi mà. Ngươi xem, ta đã mang ngươi đến nơi tuyệt đối an toàn này rồi, làm sao có thứ gì kinh khủng hơn cánh rừng kia-”
Chưa kịp dứt lời, hắn ta đã hít một hơi, toàn thân hệt như cây kem bị đông lại, nhanh chóng cứng như đá.
Hứa Duệ bình tĩnh quay đầu.
Sau đó bình yên nhắm mắt, gã ta đã sợ đến nỗi ngất đi rồi.
… Trên bầu trời sau lưng gã ta là một con chim khổng lồ. Nó to cỡ một căn nhà, thân đỏ đuôi dài, đôi mắt màu vàng nghệ có con ngươi thẳng đứng như mắt rắn tỏa ra ánh sáng âm u giữa màn mưa bụi.
Đó là ánh mắt của động vật ăn thịt khi nhìn thấy đồ ăn.
Con chim khổng lồ chúi đầu bay xuống, móng vuốt sắc nhọn của nó sắp chạm vào thân thể Hạ Tri Châu. Bỗng nhiên một ánh hào quang hiện lên, chói đến mức hắn ta phải nheo mắt lại.
Chim khổng lồ rít một tiếng rồi lại bay về trên không trung, cặp mắt sâu thẳm vẫn nhìn chằm chằm về nơi bọn họ.
Cho, cho nên.
Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì?!
“Thí chủ không cần lo lắng. Có lồng kim cương này hộ thể, tạm thời Huyền Điểu không thể tấn công ngươi.”
Hạ Tri Châu nhìn theo âm thanh, đó là một tiểu hòa thượng đang đả tọa cách đó không xa.
Hòa thượng này thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tuy rằng trọc đầu, nhưng gương mặt đó cho dù là trai thẳng như hắn ta cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp. Mắt ngọc mày ngài, mặt như sứ trắng, càng chưa kể đến khí chất thánh khiết không chút bụi trần tỏa ra toàn thân, tất cả đều khiến người ta không thể rời mắt.
Bên người tiểu hòa thượng lại còn có năm tu sĩ xa lạ, bọn họ cũng đang ở trong lồng kim cương.
“Đó là Huyền Điểu ăn thịt người, nó cố ý canh giữ nơi đây.”
Hòa thượng mỉm cười với hắn, giọng của thiếu niên giống như một dòng suối êm đềm: “Chúng ta không thể làm gì nó, chỉ đành trốn ở đây.”
Hạ Tri Châu suýt phun ra một ngụm máu.
Vào ổ sói xong lại vào hang hổ, hắn mắc công thở phào tưởng rằng bản thân đã tránh được một kiếp, kết quả gặp phải một con quái vật lớn hơn.
Tựa như khi chơi đá bóng, vất vả đá vào khung thành xong, chớp mắt một cái thì nhận ra, đó là khung thành nhà mình.
Hạ Tri Châu nuốt cay nuốt đắng, trưng khuôn mặt đau khổ nói cảm ơn: “Đa tạ. Xin hỏi các hạ là…?”
“Đây là Minh Không tiểu sư phó của Phạn Âm Tự, đạo hữu không biết à?”
Tiểu hòa thượng còn chưa mở miệng thì một vị âm tu bên cạnh cậu ta lên tiếng trước. Thấy Hạ Tri Châu hoang mang lắc đầu, gã lại nói với giọng kinh ngạc: “Đạo hữu có biết đương kim Phạn Âm Tự có tam đại tuyệt thế công pháp không?”
Hạ Tri Châu trầm mặc một chốc, thử hỏi: “Là… Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng, Bàn Nhược Chư Phật Bàn Nhược Ba Ma Oanh*?”
*大威天龙、世尊地藏、般若诸佛般若巴麻轰: Đây là chú ngữ trong phim Thanh Xà (1993).
“Là Vạn Phật Triều Tông, Vô Tướng Kiếp và Kim Cương Hộ Thể Thần Công.”
Âm tu liếc hắn ta một cái, quay sang Minh Không cười ha ha vài tiếng, nghe có chút nịnh nọt: “Trong đó Kim Cương Hộ Thể Thần Công là khó nhất, nếu Phật tu bình thường muốn tu đến tầng thứ ba thì cần ít nhất trăm năm; còn Minh Không tiểu sư phó của chúng ta, chỉ cần mười năm thôi!”
Mười năm.
Vậy đúng là một thiên tài rồi!
Hạ Tri Châu hóa thân thành fanboy, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh. Hắn ta tò mò hỏi tiếp: “Vậy những công pháp khác thì sao?”
Không khí trầm mặc một cách quỷ dị.
Minh Không mỉm cười nhìn hắn ta, quả là một người mang vẻ đẹp yên bình, xuất trần khác thường. Đường nét khuôn mặt không chỗ để chê của cậu ta được phủ một vầng sáng mỏng, khiến toàn thân cậu ta cao quý như một đóa hoa trên núi tuyết, trời sinh Phật tính.
Hạ Tri Châu thấy cậu ta mỉm cười rồi nâng tay phải lên, từ tốn rờ quả đầu trọc trơn bóng của bản thân một vòng.
Giống một quả trứng vịt tròn trịa.
Ý muốn nói thể hiện rõ ràng trong đó: Tiểu gia không biết cái nào hết, không ngờ đúng không.
“Dù sao cũng là tam đại tuyết thế công pháp mà, luyện được một loại là lợi hại lắm rồi.”
Âm tu xoa tay cười cười, gã nhìn chằm chằm sườn mặt Minh Không: “Ngoại trừ ba cái này, chắc chắn những công pháp còn lại Minh Không tiểu sư phó đều siêu việt, đúng không?”
Minh Không hờ hững liếc gã.
Sau đó mím môi cười, rồi lại giơ hai tay lên lần nữa.
Rồi vòng quanh hai con mắt, giống như quầng thâm của gấu trúc, lại vẽ hai vòng quanh hốc mắt.
Động tác này đúng là trông hơi khờ, Hạ Tri Châu nhìn mà thấy buồn cười.
Tiểu hòa thượng cũng khá hài hước và nghịch ngợm đó.
… Vậy là trình độ các công pháp khác của ngươi đều là 0 hả?! Học lệch cũng không đến nỗi này chứ! Thế mà còn có thể vừa cười vừa nói ra, đây là thiên tài của Phạn Âm Tự các ngươi thật sao!
Chắc là Hạ Tri Châu chưa từng gặp người nào còn không đáng tin cậy hơn mình, hắn ta trợn mắt khiếp sợ tại chỗ, lập tức giơ ngón cái kêu đồng nghiệp.
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Cái gọi là người cầu Phật vấn đạo, tùy tâm, tùy duyên, tùy tính, nếu đã có thuật phòng thân bảo mệnh, sao lại phải khổ nhọc đi thương tổn người khác?”
Minh Không vẫn giữ tư thế Quan Âm tọa liên, cặp mắt xinh đẹp trong sáng như trăng sao: “Luyện thành Kim Cương Hộ Thể Thần Công là đủ rồi.”
Âm tu bên kia đã bắt đầu gào khóc hét lớn, gì mà “Không hổ là Minh Không tiểu sư phó”, “Người xuất gia coi từ bi là lẽ sống”, nhưng Hạ Tri Châu cảm thấy, đầu óc tên này hơi không bình thường.
Minh Không cong mắt nhìn lướt qua bọn họ một lần, giọng thiếu niên sạch sẽ trong trẻo không có chút nôn nóng sợ hãi: “Chư vị thí chủ không cần lo lắng. Muốn làm Phật, làm rồng, làm voi, trước tiên phải làm chúng sinh, làm ngựa, làm bò. Mỗi một loại vết thương, đều là một lần trưởng thành. Chỉ khi vượt qua ải khó này thì mới có thể tiến thêm một bước trong quá trình tu đạo dưỡng tính.”
Hạ Tri Châu câm nín.
Anh bạn, đây không phải trưởng thành.
Ngươi sắp “thành tiên” luôn rồi đó?
Hắn ta không ngừng cà khịa trong lòng. Hứa Duệ bên cạnh dường như đã khôi phục ý thức, gã ta hơi giật giật.
Cùng lúc đó, Huyền Điểu không cam lòng để đồ ăn chạy đi, nó đáp xuống. Cách một lớp lồng lấp lánh ánh vàng, hắn ta và nó bốn mắt nhìn nhau.
Vì thế, khi Hứa Duệ tỉnh lại, đập vào mắt gã ta là khung cảnh vị Hạ huynh cực kỳ không đáng tin cậy của gã ta và Huyền Điểu trong truyền thuyết đang đứng đối mặt nhau.
Sau một khoảng lặng, Hạ Tri Châu vô cùng tự tin hô to: “Đừng nhìn ta! Nếu ngươi coi ta như đồ ăn, chắc chắn sẽ chịu cay đắng!”
Hứa Duệ chỉ cho rằng bản thân đang nằm mơ.
Sao lúc này Hạ Tri Châu lại kiên cường đến thế? Đã quen với hành vi pha trò nghịch ngợm của hắn ta ngày thường, hiện giờ gặp phải tình huống nguy hiểm mà lại xung phong-
Đoạn suy nghĩ này còn chưa hiện hết trong đầu gã ta.
Thì gã ta thấy gương mặt Hạ Tri Châu trở nên dữ tợn, hắn ta cúi đầu, lấy từ trong túi áo ra một cây Xà Ảnh Thảo nổi tiếng là siêu đắng siêu thúi.
Sau đó không chút do dự mà nghiền nát nó rồi bôi hết lên mặt mình.
Cay đắng - hàng thật, giá thật.
Hứa Duệ: “…”
Huynh bị điên đúng không?! Chịu cay đắng kiểu gì mà làm bản thân đắng thật rồi đưa cho kẻ khác ăn hả? Vậy không phải trực tiếp cho không rồi sao? Huynh làm ơn đấu tranh tinh thần thêm chút được không!
Nhưng gã ta không ngờ, dường như Huyền Điểu thật sự nghe hiểu lời hắn ta. Sau khi có hơi sửng sốt, nó nhàm chán mà dời mắt sang nơi khác.
Hai con mắt màu vàng nghệ nhìn chằm chằm vào phù tu Lưu Minh Sơn, gã run bần bật.
“Đừng, đừng, đừng nhìn ta! Ta có ý chí sắt đá, mấy thứ trong bụng đều cứng ngắc, ăn không được đâu!”
Gã tạm dừng một lát, sau đó chỉ vào một người khác đứng gần đó: “Hắn được đó! Hắn là cặn bã, ăn vào không bị dính kẽ răng.”
… Đúng là của lạ! Lưu Minh Sơn lụm phải một tên ngốc rồi!
Không phải chứ, bệnh ngốc của Hạ Tri Châu cũng lây được sao?! Phù tu các ngươi đều có đức hạnh thế này à?! Rốt cuộc thế giới này bị sao vậy?!
“Ta khinh!”
Mị tu bị chỉ liền tức giận đứng dậy: “Huyền Điểu đại nhân, xin ngài minh giám! Ai cũng nói ta máu lạnh vô tình, máu này ăn vào lạnh răng lắm.”
Con ngươi dựng đứng quỷ dị của Huyền Điểu hơi co lại, dường như nó cảm thấy hơi hài hước.
Mị tu vĩnh viễn không quên được, sau khi gã nói xong đoạn trên, con linh thú cấp thánh nắm quyền sinh sát kia lạnh lùng cười, dùng giọng điệu như khi Hắc Bạch Vô Thường lấy mạng, nói với hắn: “Không sao, ta không ăn người sống, chỉ ăn người chín. Nấu chín rồi, còn sợ máu lạnh à?”
Cơ thể mị tu run lên, trái tim bé nhỏ suýt nữa đã lập tức lên đường theo những lời này.
Khủng khiếp quá, khủng khiếp quá.
Hứa Duệ nghe một hồi, trợn mắt há hốc. Đám tu sĩ này không ai là bình thường, ngay cả Huyền Điểu cũng bị dắt mũi, bắt đầu hùa theo trò chơi chữ ngu ngốc đó. Người duy nhất trông tương đối đứng đắn ở đây…
Hình như chỉ có Minh Không tiểu sư phó của Phạn Âm Tự.
Đây là một thiên tài có tiếng, chủ nhân của Kim Cương Hộ Thể Thần Công, hơn nữa phật tu ai nấy cũng nghiêm túc đứng đắn, nhất định sẽ không gây ra chuyện xấu gì.
Thế nên gã ta cố nén cơn đau, đến gần Minh Không một chút: “Tiểu sư phó, tình huống hiện tại là sao vậy?”
“Tình hình hiện giờ không đáng lo ngại, trái lại là thí chủ, tại sao trong mắt thí chủ lại ngập nước?”
Minh Không cụp mi, nhìn thẳng vào gã ta, nhíu mày một cách trìu mến, ngữ khí trong trẻo như dòng suối: “Nếu ta là một chú nai con giữa núi rừng thì nhất định ta sẽ lập tức chết đi vì nỗi ưu sầu trong mắt ngươi.”
Dừng một chút, cậu ta lại nói tiếp: “Không bằng nhìn lên trời sao cùng ta, nhìn xem cảnh mưa trên nấc thiên đường. Phật nói, ai là nhân của ai, ai lại là quả của ai, nhân quả… A, núi này. A, nước này.”
Hứa Duệ: Bà mẹ mi, nói tiếng người dùm ta được không?
Vậy ra câu chữ văn vẻ phía sau kia hoàn toàn không liên quan gì đến sơn thủy, mà do ngươi nghĩ không ra nữa nên mới chém bừa đúng không! Không có chút mạch lạc nào hết! Phật căn bản chưa từng nói câu đó đúng không!
Trong lúc ngẩn ngơ, Hứa Duệ thấy Hạ Tri Châu không biết chui ra từ xó xỉnh nào, hắn ta gật gù theo lời Minh Không: “Trời xanh đợi chờ cơn mưa phùn, còn ta đợi chờ ngươi*. Minh Không tiểu sư phó thật có nhã hứng.”
*Lời bài hát Sứ Thanh Hoa - Châu Kiệt Luân.
Cách đó không xa có người đang kêu ba thiếu một*, đợi đến khi hoa đã tàn**.
* 三缺一 là một thuật ngữ được sử dụng trong trò chơi mạt chược , vì trò chơi mạt chược cần 4 người để bắt đầu trò chơi nên nếu chỉ có 3 người thì gọi là ba thiếu một.
**Tên một bài hát của Trương Học Hữu.
Thì ra đây là đệ tử tinh anh của các môn phái lớn, hắn ta thích quá đi mất.
Cảm giác bản thân đã bị sốc nhân sinh quan, kiếm tu trẻ tuổi đực mặt ra, tìm một nơi không ai để ý, lặng lẽ ngồi xổm xuống đất.
Gã ta thật cô đơn, thật đáng thương và bất lực, như một đứa trẻ bị thế giới vứt bỏ. Nỗi bận tâm duy nhất của gã ta chính là không biết sư tỷ Tô Thanh Hàn hiện đang ở phương nào.
Sư tỷ, tỷ biết không?
Trời xanh đợi chờ cơn mưa phùn, Duệ Duệ của tỷ thì đang đợi chờ tỷ.