Khi Ninh Ninh trở lại Cổ Mộc Lâm Hải, sau lưng còn có Hạ Tri Châu và Hứa Duệ đi theo.
Trước đó bọn họ phải sống trong lồng kim cương là vì năng lực cảm giác của Huyền Điểu rất mạnh, một khi phát hiện lồng kim cương mất đi, nó sẽ lập tức bay tới săn đồ ăn.
Bây giờ nó có con rồi nên tạm thời sẽ không để ý đến những chuyện khác. Cuối cùng chúng tu sĩ cũng có được cơ hội rời khỏi Xướng Nguyệt Phong.
Sau một trận chiến ác liệt, Cổ Mộc Lâm Hải đã quay về dáng vẻ ban đầu. Tô Thanh Hàn đưa Bùi Tịch đến một hang động ở tạm. Khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Tịch, một người vô tư như Hạ Tri Châu cũng không nhịn được nhíu mày.
May mà hắn mặc áo đen, nếu là những màu khác, e là đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ sẫm gần như đen.
Cánh tay và cổ lộ ra ngoài quần áo có vài vết máu, tuy đã được lau sơ, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết lem luốc trước đó; sắc mặt thì còn trắng hơn trang giấy, hắn nhíu mày cắn chặt môi, dường như đang kìm lại tiếng rên rỉ của bản thân.
Khiến người ta kinh ngạc hơn cả là ma khí dày đặc quấn quanh hắn.
Hạ Tri Châu biết Bùi Tịch có dòng máu Ma tộc, nhưng hắn ta chưa từng nghĩ đến, ma khí tràn ra ngoài sẽ trông như thế này.
Sương mù đen tuyền mãnh liệt như có thực thể hoàn toàn bao phủ hắn. Sắc đỏ lẳng lặng hòa vào trong sương mù dày đặc, tựa như những con rắn độc chết người, chầm chậm tụ lại thành địa ngục sâu thẳm.
Nốt ruồi dưới mắt hắn mang một màu đỏ quỷ dị, giống như giọt máu không thể lau đi.
Bộ dạng này, còn cần đá mài đao gì nữa, bản thân tự mài đã đủ rồi mà.
Trời xui đất khiến, Ninh Ninh trùng hợp mang theo lò luyện đan. Sau khi nấu dược liệu dưới sự chỉ dẫn của Tô Thanh Hàn, nàng vội vàng mang sang cho Bùi Tịch uống.
Tiểu tử kia bị ác mộng quấn thân, hôn mê bất tỉnh, vất vả biết mấy mới uống thuốc xong, thế mà vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Sau khi lăn lộn một phen, cả tinh thần và thể xác Ninh Ninh đều rã rời, đút thuốc xong thì nàng lập tức lười biếng dựa lên vách đá trong hang động, tạm nghỉ ngơi nhắm mắt dưỡng sức.
Hạ Tri Châu biết nàng sứt đầu mẻ trán chạy nơi nơi, bèn đề nghị với hai người còn lại ra ngoài tìm ít nguyên liệu nấu ăn đãi tiểu cô nương.
Trước khi đi, Tô Thanh Hàn trầm tư một lát, cố ý dặn dò: “Hiện giờ Bùi Tịch sư đệ bị ác mộng vây khốn, Ninh Ninh sư muội cố gắng quan sát hắn, phòng ngừa tinh thần hắn trở nên bất ổn và nhập ma.”
Do đó, trong động chỉ còn lại hai người, Ninh Ninh và Bùi Tịch.
Hai ngày nay nàng đấu trí đấu dũng, bận lên bận xuống, nhảy tới nhảy lui bên cạnh cái chết. Dù nàng đang buồn chán, nhưng cũng mệt đến nỗi không muốn làm gì, bèn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Bùi Tịch.
Lúc ngủ, Bùi Tịch ngoan hơi lúc thức nhiều.
Trước giờ, khi tỉnh táo, hắn đều trưng một khuôn mặt lạnh lùng. Cho dù thỉnh thoảng cười một cái, đó cũng là cười khẩy hoặc cười nhạo những kẻ ác ý tìm đến, không giống một nam chính chút nào, bảo hắn là trùm phản diện còn đáng tin hơn.
Nhưng một khi hắn ngủ, những hơi thở lạnh lẽo sắc bén đó đều tan đi.
Ma khí biến mất, nhưng cơn đau trong thân thể vẫn tra tấn hắn, kể cả trong giấc ngủ. Bùi Tịch có bề ngoài của một thiếu niên xinh đẹp, bấy giờ hàng mi dài hơi rủ xuống, bờ môi mỏng mím chặt, cặp mắt hẹp dài hơi cong, thân thể cũng thỉnh thoảng run cầm cập. Nhìn dáng vẻ này, nàng bỗng nhiên cảm thấy hắn vô cùng mỏng manh và yếu ớt.
Giống như một con thú nhỏ người đầy vết thương.
Nhưng lúc ấy, trước mặt Long Huyết Thụ vạn năm, kiếm ý hắn phát ra lại hung ác như địa ngục.
Ninh Ninh đang lơ đãng quan sát thì bỗng nhìn thấy lông mày Bùi Tịch run run.
Hắn đang bị ma khí tra tấn dữ dội. Chắc là gặp phải ác mộng, hắn hô một tiếng với giọng nói khàn đến mức khó phân biệt: “... Tránh ra.”
Tim Ninh Ninh đập thình thịch.
Cảnh, cảnh này, cảnh này hình như nàng từng thấy rồi!
Nam chính hôn mê bất tỉnh và gặp ác mộng, nữ chính đúng lúc bầu bạn bên cạnh hắn. Sau đó, nữ nhất định sẽ không chút do dự ôm lấy hắn và nói ra lời thoại kinh điển kia…
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
… Xí xí xí! Không đời nào nàng làm thế!
Đây là chuyện có thể xảy ra khi nữ phụ ác độc và nam chính ở cùng nhau sao?
Cho dù nàng nhất thời mềm lòng và làm việc buồn nôn như trên đi chăng nữa, dựa vào địa vị của nữ phụ ác độc, chắc chắn sau khi nam chính tỉnh lại, hắn sẽ nghĩ bản thân bị sàm sỡ, xào rán hầm nấu nàng rồi đưa vào nhà hỏa táng.
Ninh Ninh vô cảm quay đầu sang bên kia.
Bên tai vang lên tiếng ho khan, sau đó là tiếng hít hà như xé gió.
Nghe hơi thảm, đứt quãng, như thể một giây sau sẽ tắt thở.
… Nàng không mềm lòng đâu.
Ninh Ninh cố gắng nghĩ rằng Bùi Tịch không thảm đến thế đâu, hắn chỉ đang biểu diễn beatbox thôi.
Hình như đầu Bùi Tịch đập vào hòn đá, một tiếng động nặng nề vang lên.
Giọng nói kiêu ngạo ngày thường của hắn bây giờ cực kỳ mềm mại, lại còn có chút nức nở: “Đừng đi, ta…”
Câu sau quá mơ hồ, Ninh Ninh nghe không rõ.
Được lắm, đây là người thứ hai nói “Đừng đi” với nàng,
Người đầu tiên là thầy thể dục. Lúc kiểm tra chạy 800 mét, thầy ấy nghiêm túc nói với nàng - người đang ở cuối hàng: “Đừng đi, chạy cho tôi!”
Ninh Ninh suy nghĩ miên man, cố gắng không để ý đến hắn nhưng…
Đáng ghét aaaa! Hắn tỏ ra tội nghiệp thế làm gì chứ?!
Dù sao Bùi Tịch đã bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không hay biết nàng đang làm gì. Tuy không biết có tác dụng hay không, Ninh Ninh vẫn lặng lẽ cắn răng, mạnh bạo sờ lên đầu hắn.
Cảm giác xù xù lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay, nàng cố ý nói nhỏ hết sức và tỏ ra dữ tợn: “Không phải ta đối xử tốt với ngươi đâu, do nghe tiếng ngươi thấy phiền quá thôi… Không được khóc nữa biết chưa? Đã lớn thế rồi, không cần mặt mũi nữa à? Kêu thêm tiếng nữa là ta đánh ngươi đó!”
Đương nhiên Bùi Tịch sẽ không đáp lại. Dường như hắn đang tìm kiếm hơi ấm bất ngờ xuất hiện trên đầu, hắn cọ đầu vào lòng bàn tay nàng.
Sau đó hắn phát ra một tiếng sụt sùi rất nhỏ, vẫn là ngữ khí vừa mất mát vừa khổ sở, như thể đang cực lực chịu đựng cơn đau.
Ninh Ninh: “…”
Ninh Ninh không thể đánh hắn thật, nàng dịu giọng, thử lẩm bẩm: “Hẳn là ngươi nghe không được đâu nhỉ? Bọn nam chính các ngươi đúng là phiền phức, ngủ rồi mà còn muốn bắt người khác nói chuyện nhỏ nhẹ theo cốt truyện, may mà ta không cần diễn cảnh này. Nhưng thật ra, người ngủ rồi sao mà nghe thấy người khác nói chuyện được? Những câu như ‘Ta sẽ ở bên cạnh ngươi’, không phải đang diễn một mình à?”
Bùi Tịch không phản ứng lại những lời rác rưởi đó. Lông mày hắn càng lúc càng nhíu chặt hơn, môi bị răng cắn rách, chảy ra một giọt máu đỏ tươi.
Thấy hơi thở hắn trở nên dồn dập, Ninh Ninh hoảng sợ. Nhớ tới lời dặn dò của Tô sư tỷ trước khi đi, nước tới chân mới nhảy, nàng luống cuống sờ đầu hắn: “Đừng, đừng, đừng buồn! Ngươi xem, thật ra ta đối xử với ngươi cũng còn khá tốt. Người biết ta liều mạng cỡ nào mới lấy được Ngân Ti Tiên Diệp không? Suýt chút nữa không về được rồi. Vì ngươi, tiểu sư tỷ đã phải cống hiến Thiên Tâm Thảo, ngươi cũng phải cố gắng chịu đựng…”
Nàng còn chưa nói xong, biểu cảm và giọng nói đều đã cứng lại.
Đơn giản là bị hắn dọa mất rồi.
Nào ngờ Bùi Tịch thật sự tỉnh lại nghe nàng lải nhải, hắn bất ngờ mở to mắt.
Mắt hắn vẫn chưa tan hết ma khí, vẫn còn tơ máu dày đặc như mạng nhện. Ánh mắt đó không thể gọi là thân thiện, nó giống như mưa đao trên trời, ào ào rơi xuống người Ninh Ninh.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Ninh là, mặt vô cảm, dịch tay khỏi đầu hắn.
Sau đó, nở một nụ cười cứng đờ: “Trên đầu ngươi có con sâu, vỗ nhẹ là chạy đi rồi, ha ha.”
Hai tiếng “ha ha” nghe vô cùng hiu quạnh và chua xót. Bùi Tịch còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy Thừa Ảnh trong lòng la lên: “Bùi Tịch, vì cứu ngươi, nàng đã hy sinh Thiên Tâm Thảo đó!”
Dừng một chút, nó lại nghiêm túc bổ sung: “Trên đầu ngươi không có sâu. Lúc ấy ngươi bị gặp ác mộng, Ninh Ninh mới sờ đầu ngươi an ủi.”
Tuy rằng lúc ấy hắn mất ý thức, nhưng Thừa Ảnh lại thấy rõ mọi chuyện.
Để ổn định hình tượng nữ phụ ác độc, Ninh Ninh tiếp tục nói hươu nói vượn: “Trước đó ngươi gặp ác mộng, Hạ Tri Châu còn sờ đầu, an ủi ngươi mấy câu đó.”
Thừa Ảnh: “Chậc chậc.”
“Còn nữa, ngươi xem có trùng hợp không, lúc ta đến Xướng Nguyệt Phong, tình cờ tìm thấy Ngân Ti Tiên Diệp có thể chữa trị cho ngươi, bèn tiện tay mang nó về.”
Thừa Ảnh: “Chậc chậc.”
Ninh Ninh chột dạ, nàng sờ chóp mũi: “À thì, ngươi có thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
Bùi Tịch cố nén cơn đau đầu như búa bổ, sắc mặt không chút thay đổi mà trả lời: “Rồi. Đa tạ sư tỷ.”
Trước giờ hắn đều nghĩ sao nói vậy, không chút giấu giếm: “Ân tình này, Bùi Tịch nhất định sẽ hồi báo.”
Ninh Ninh lập tức đáp: “Không cần!”
… Nếu nàng thành ân nhân của nam chính, câu chuyện này sẽ diễn biến thế nào đây? Thật là lái sang tận nhà bà ngoại, hoàn toàn sụp đổ rồi.
Thừa Ảnh thở dài: “Ta biết ngay nàng sẽ nói thế. Cô nàng Ninh Ninh này khờ quá, sao lúc nào cũng lặng lẽ hành động mà không cần hồi báo vậy? Nhìn thấy mà thương, chỉ có Bồ Tát mới biết ta đau lòng cỡ nào.”
Bùi Tịch nghe nó lải nhải mà phiền, hắn rời mắt khỏi mặt Ninh Ninh, khi nhìn xuống đất, trùng hợp thấy được làn váy của nàng.
Nàng mặc một bộ đồng phục môn phái vô cùng phổ biến, mắt cá chân mảnh khảnh thấp thoáng dưới làn váy. Hình ảnh này một trời một vực với toàn thân máu me như hắn. Một làn gió nhẹ chợt thổi qua, vén lên mép váy bay bay.
Một khe hở nổi bật dần hiện ra, kéo dài đến tận đầu gối…
Không biết từ lúc nào, váy của Ninh Ninh rách một đường từ đầu gối đến mép váy, nhìn thoáng qua có thể thấy được đôi chân của thiếu nữ.
Bùi Tịch mím môi, dời mắt sang chỗ khác.
“Sao vậy?”
Ninh Ninh thấy sắc mặt Bùi Tịch kỳ lạ, bèn nhìn theo tầm mắt hắn. Sau một lúc mơ màng hồi tưởng, nàng mới nhớ ra, đây chắc là vết rách lúc nàng đến gần chồng đá trên đỉnh núi.
Bùi Tịch không nói chuyện, hắn nhặt tay nải dính đầy máu từ dưới đất lên, lục lọi bên trong một lát rồi lấy ra…
Một bộ kim chỉ?
Ninh Ninh ngơ ngác.
Theo mức độ hiểu biết của nàng về người này, túi của hắn nên đựng kiếm phổ, đao nhỏ và đủ loại linh đan diệu dược mới đúng. Thấy bộ kim chỉ này, nàng bất ngờ như thể nghe tin Ultraman đấu với Teletubbies, Quan Công gả cho người ngoài hành tinh.
Bùi Tịch cảm nhận được được sự sửng sốt trong mắt nàng, hắn quay mặt đi không nhìn, giọng khàn khô khan hỏi: “Biết làm không?”
Ninh Ninh lắc đầu: “Không.”
“... Vậy thì ngồi yên.”
Bốn chữ này chắc như đinh đóng cột, nó có áp lực nặng nề, khiến người khác hoàn toàn không thể từ chối.
Nhưng người nói ra nó - Bùi Tịch, mới đây còn một thân một mình ôm kiếm chiến đấu với Long Huyết Thụ vạn năm, bây giờ rủ hàng mi dài, nghiêm túc xỏ chỉ.
Thật ảo diệu.
Ninh Ninh suýt nữa hoài nghi người này bị đoạt xá, bởi vì nam chính trong truyện được miêu tả là mang hình tượng xui xẻo, ra vẻ ngầu, chưa một câu nào đề cập Bùi Tịch biết làm chuyện này.
Nàng nghe lời hắn ngồi yên, quan sát cơ thể đầy vết thương của hắn: “Không ảnh hưởng đến thương thế của ngươi chứ?”
Bùi Tịch tự giễu cười, giọng nói lạnh lẽo: “Dùng ngón tay chút thôi, không sao.”
“Ồ.”
Ninh Ninh gật đầu. Bùi Tịch khom lưng cúi đầu trước mặt mình, nàng chỉ có thể nhìn thấy hàng mi đen nhánh như cây quạt nhỏ của hắn. Nàng thật sự tò mò: “Thật lợi hại, ngươi học được cái này từ lúc nào vậy?”
“Từ nhỏ.”
Ninh Ninh vui mừng: “Nếu ngươi biết may vá, vậy cũng biết nấu ăn, chiên cơm, giặt quần áo đúng không?”
Ánh mắt Bùi Tịch đăm đăm nhìn vào mép váy rách của nàng, cố gắng không nhìn xuống cẳng chân trơn bóng của thiếu nữ bên dưới. Ngón tay thon dài thành thạo bay múa lên xuống, hắn đáp một cách ngắn gọn: “Ừ.”
Tiểu cô nương mở to mắt, ngữ khí trở nên gấp gáp hơn: “Vậy lúc trước ta và Hạ Tri Châu làm chuối ngào đường*, có phải ngươi đã lén cười nhạo bọn ta hậu đậu không?!”
*丝香蕉 - Chuối ngào đường: một món ăn truyền thống đặc biệt của Sơn Đông. Nguyên liệu chính là chuối, đường và trứng. Món này có lớp ngoài giòn, bên trong mềm và ngọt.