Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 3: Chương 3




Ninh Ninh không ngờ Lâm Tầm sẽ đồng ý đi ngắm trăng với nàng.

Dù sao Lâm Tầm mới gia nhập sư môn không lâu, hai người bọn họ cũng chỉ gặp nhau vài lần, thậm chí còn chưa trao đổi được mấy câu với nhau.

Trong nguyên tác, nguyên chủ mới vừa chạm vào tay cậu đã bị hất luôn ra, nào giống bây giờ đâu. Chẳng những tiểu bạch long không tỏ vẻ chán ghét với việc nàng đụng chạm mà còn đồng ý lời mời đi ngắm trăng.

Ninh Ninh phần nào hiểu được tại sao lại có nhiều người đổ xô không ngớt đi tham gia cuộc thi so xem ai bất hạnh hơn ở Trung Quốc.

“Nhưng tiểu sư tỷ à, thay vì đi ngắm trăng, có phải chúng ta nên…”

Lâm Tầm ngập ngừng nói, lông mi dài che đi đôi mắt đen láy. Lúc cậu nói tiếp, giọng nói trong trẻo mềm mại như bánh bao trắng: “Sửa sang lại phòng của tỷ?”

Khi nói chuyện cậu cúi đầu xuống, thế là Ninh Ninh không kiêng nể gì mà nhìn kỹ tiểu sư đệ của mình hơn.

Tiểu bạch long được xem là một nhân vật quan trọng trong nguyên tác. Vì bản tính lương thiện, cậu có quan hệ khá tốt với Bùi Tịch chuyên lủi thủi một mình, do đó suất diễn cũng tăng thêm.

So với khí chất tàn bạo và thất thường của đại ma đầu Bùi Tịch thì hình tượng sen trắng của Lâm Tầm trông có vẻ trong sáng xuất trần hơn rất nhiều.

Thiếu niên trẻ trung, quỳnh chi ngọc thụ. Ánh sáng của đèn trường minh như nước chảy róc rách, nhuộm từng giọt lên gương mặt trắng nõn tinh xảo của cậu.

Tuổi tác cậu còn nhỏ, trên gương mặt vẫn còn nét trẻ con. Đôi mắt lưu ly chứa đầy bóng đêm dịu dàng, hàng mi dài run rẩy rung rinh như cánh bướm, tạo ra một lớp bóng đổ mờ nhạt.

Chiếc áo bào mỏng màu trắng tôn lên thân hình cao gầy của chàng thiếu niên, trông như một thanh kiếm thẳng tắp, sắc bén trong màn đêm yên tĩnh.

Tuy nhiên nhìn vào đôi mắt cố tình né tránh và đôi tai lặng lẽ ửng đỏ, trông cậu giống hệt cậu em hàng xóm ngại ngùng hướng nội hơn là một thiên tài kiếm đạo ngàn năm có một.

Ninh Ninh nhìn cậu, rồi lại nhìn bức tường “Châu Phi” đổ phía sau. Nàng hỏi lại với giọng điệu không chắc chắn: “Đệ chịu quét dọn phòng với ta ư?”

Lâm Tầm không ngẩng đầu, cũng không nói chuyện, gật đầu thật khẽ.

Sự thật chứng minh, Lâm Tầm thực sự không giống con cháu hoàng gia được nuông chiều từ bé.

Trong lúc Ninh Ninh còn đang loay hoay với đống mảnh vụn từ lò luyện đan thì cậu đã dọn dẹp xong “người huynh đệ” bàn bị mất tay gãy chân, “người huynh đệ” ghế dựa bay sạch hết sọ não, cộng thêm những trang sách còn sót lại bay đầy đất sau vụ nổ.

Động tác của cậu vô cùng thành thạo, thạo tới mức Ninh Ninh vô thức mở miệng: “Lúc ở nhà đệ thường xuyên làm mấy việc này à?”

“Đây là kĩ năng học được sau khi vào núi.”

Lâm Tầm cười ngượng: “Sư tôn bảo ta rằng, đây là đạo bắt buộc của Kiếm tu.”

Đạo bắt buộc... của Kiếm tu?

Cậu mới tới đây bao lâu chứ, ra mà xem đứa trẻ này bị ép tới mức nào rồi?

Ninh Ninh không kìm được buột ra câu hỏi trong lòng: “Rõ ràng chúng ta kiếm tiền khó như vậy, tại sao người khác ăn tiền của chúng ta lại dễ thế?”

“Tiểu sư tỷ à.” Lâm Tầm đang hây da di chuyển tủ sách giúp nàng, nghe thấy tiếng nói thì dừng lại, sau khi do dự một lúc thì mới nói tiếp: “Ta có một người bạn dạy cho ta một số cách tiết kiệm. Đây chỉ là thứ mà bạn ta làm thôi, ta, ta chưa từng làm đâu nhé!”

Cảm nhận được ánh mắt lia thẳng sang của Ninh Ninh, hơi thở của tiểu bạch long trở nên rối loạn: “Tóm lại thì… Nếu đồng phục môn phái bị hỏng thì không cần mua cái mới, chỉ cần tìm một mảnh vải trắng cắt ra, sau đó dùng thuốc màu màu vàng để vẽ hoa văn đám mây là được.”

Ánh mắt Ninh Ninh kinh hãi nhìn ống tay áo của cậu.

Hoa văn màu vàng sậm ngoằn ngoèo như người mắc bệnh Parkinson. Nơi vốn phải có hình thêu giao long lại xuất hiện một con cá chạch khổng lồ kì lạ đang nhe răng trợn mắt, chân to hơn đầu.

“Phải rồi.” Lâm Tầm cúi đầu bổ sung: “Hôm nào trời mưa thì không được để phí nước mưa, có thể để dành sau đó đun sôi tắm rửa, nó còn sạch sẽ hơn cả nước trong hồ. Vỏ dưa hấu và bí đỏ sau khi ăn xong cũng giữ lại được, bữa cơm kế tiếp có thể xào lên, vậy là có thêm một món ăn nữa.”

Ninh Ninh kinh ngạc.

Ninh Ninh rất muốn hỏi cậu rằng, người bạn mà cậu nói có phải chính là cậu hay không?

Nhưng vấn đề này làm tổn thương người ta quá. Vì lo cho lòng tự trọng của tiểu hoàng tử, nàng cố nhịn chưa hỏi thành tiếng.

Trước khi ông trời sắp giao trọng trách cho một người, nhất định sẽ khiến người đó phải hứng chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác.

Đây là đại kiếm tông đệ nhất thiên hạ sao? Độc đáo và khác biệt làm sao.

Những môn phái khác đều dạy thuật pháp, kiếm quyết, chỉ có Huyền Hư Phái là dị biệt, mới lạ. Nếu làm thành sách giáo khoa, e rằng sẽ là loại phong cách thế này:

Môn bắt buộc thứ nhất: [Luận về việc tu thân của người nghèo].

Môn bắt buộc thứ hai: [Thủ công nghiệp và chăm sóc ngỗng mẹ sau khi sinh.]

Môn học bắt buộc thứ ba: [Người bạn trộm nấm của ta - một vài kinh nghiệm khi trộm đồ ăn lúc không xu dính túi.]

Tuyệt vời, tất cả đều là hướng dẫn tiến cấp cho một kẻ nghèo hèn.

“Đúng rồi tiểu sư tỷ à.”

Lâm Tầm thấy sắc mặt nàng càng trắng bệch hơn, cho rằng Ninh Ninh vẫn chưa khôi phục sau sự thật phá sản. Thế là cậu cẩn thận bước lại một bước gần nàng, lôi ra một viên châu trắng tinh tỏa sáng bốn phía: “Lần này ta rời khỏi Đông Hải không cầm theo nhiều tiền tài, chỉ có viên Dạ Minh Châu này miễn cưỡng xem như đồ đáng giá. Nếu tỷ không chê thì lấy nó đi đổi ít linh thạch nhé.”

Chỗ nào của cậu “không mang theo nhiều tiền tài” chứ?

Lâm Tầm gần như rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Đơn giản là sư tôn nói với cậu rằng, kiếm tiên không bao giờ để tâm tới những vật ngoài thân.

Sau này cậu phát hiện ra chính sư tôn cũng từng ăn vỏ dưa xào, thậm chí còn sáng tạo món ăn hoàn toàn mới có tên “Lạc anh bách hương tụy”.

Nghĩa là xào cánh hoa với lá cây còn non.

Viên Dạ Minh Châu này là vật quý giá duy nhất trên người cậu. Đáng lẽ cậu phải cất giữ cẩn thận, nhưng mà…

Tiểu bạch long thiếu kinh nghiệm vét hết can đảm của mình, liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Ninh Ninh xong thì hạ quyết tâm.

Đã là đồng môn thì cần phải giúp đỡ lẫn nhau. Nếu vật ngoài thân của cậu có thể đổi được lòng tin cuộc sống của tiểu sư tỷ, vậy thì hi sinh viên châu này cũng chẳng sao hết.

Cậu là một chàng trai trẻ đầu đội trời, chân đạp đất! Cùng lắm thì cậu lại đi uống sương sớm nhai lá cây thôi, còn tiểu sư tỷ mà điên lên thì toang hết cả đời tỷ ấy mất!

Tâm trạng của Ninh Ninh rất phức tạp.

Trong nguyên tác, quả thực Lâm Tầm có hình tượng bông sen trắng cực kỳ mềm lòng chứ không hề mưu mô. Mỗi khi gặp chuyện bất bình, cho dù xấu hổ tới mức đỏ bừng cả mặt, lắp ba lắp bắp thì cũng muốn tiến lên giúp đỡ người ta.

Có độc giả chỉ đúng chỗ ngứa rằng sở dĩ tác giả xây dựng hình tượng nhân vật thế này nhằm nổi bật tính cách sát phạt quyết đoán, lạnh lùng, tàn nhẫn của nam chính Bùi Tịch.

Nói thật thì lúc đọc tiểu thuyết dưới góc nhìn thượng đế, Ninh Ninh từng cảm thấy lòng thương của tiểu hoàng tử này tràn lan thừa thãi, nhưng khi chính nàng trở thành đối tượng được cậu đồng cảm…

Hu hu chắc chắn đây là một thiên thần nhỏ rồi! Rõ ràng bản thân còn nghèo đến thế mà vẫn có thể móc tài sản cuối cùng đưa cho nàng! Tiêu chuẩn kép thì sao chứ, Lâm Tầm, cậu thật sự tốt quá đi mất!

“Không không không, ta không cần.”

Ninh Ninh nhanh chóng xua tay: “Chẳng phải đệ cũng có rất ít linh thạch à?”

Nàng nói một cách ẩn ý, cố tình gác qua chuyện Lâm Tầm ăn vỏ dưa và tắm nước mưa để bảo vệ cho lòng tự trọng đơn thuần và yếu ớt của anh bạn nhỏ.

Chẳng ngờ đứa con ngốc của địa chủ lại cười khúc khích: “Không sao đâu, lần trước đại sư tỷ dẫn ta tới Vạn Kiếm Tông trộm rất nhiều dưa, số vỏ dưa đủ ăn được vài…”

Lời còn chưa nói hết, Lâm Tầm đã khựng lại.

Lòng tự trọng của cậu vừa cao lại vừa dễ ngại. Trước đó cậu cố tình che giấu thân phận của mình, nói dối rằng những việc đó đều do “bạn bè” làm. Giờ nói câu này…

Chẳng phải đang tự tuyên bố rằng người bạn đó là chính bản thân cậu sao?

Hơi nóng từ dưới đất bốc lên, thoáng cái khuôn mặt trắng như ngọc phủ một màu đỏ. Nó ngày càng đậm màu hơn giống như vết mực lem lên, cuối cùng cả gương mặt đều đỏ bừng lên.

Mất, mất mặt quá đi.

Vốn dĩ cậu muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt tiểu sư tỷ.

Từ nhỏ cậu đã không giỏi giao tiếp với người khác. Mấy lần gặp tiểu sư tỷ trước đó cậu đều ngại ngùng không nói nên lời. Hôm nay nghe thấy tiếng động lạ trong phòng, cậu lao vào viện mà không nghĩ nhiều, chẳng ngờ sẽ gây ra chuyện chê cười thế này.

Lâm Tầm ấp úng không nói nổi. Cậu chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, trong lúc hoảng hốt bỗng nghe thấy tiếng Ninh Ninh, giọng điệu không khác gì lúc trước: “Dưa đệ mang về đủ ăn được mấy ngày? Đệ với đại sư tỷ có trộm nhiều dưa không, Vạn Kiếm Tông không bắt được hai người à?”

Chẳng lẽ nàng nghe nhầm?

Cậu nói “vỏ dưa” đấy.

Tâm trạng cậu thấp thỏm, sắc mặt tiểu sư tỷ thì vẫn bình tĩnh như thường. Có lẽ nàng không nghe thấy thật, cũng không liên tưởng cậu với “người bạn đó”.

Lâm Tầm mím môi cười, vành tai đỏ bừng giảm đi một ít, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa: “Kha khá. Tiểu sư tỷ có muốn nghe chuyện trộm dưa của chúng ta không?”

Ninh Ninh: “Đệ kể đi.”

Thế là chủ đề thành công chuyển sang ruộng dưa giữa đại sư tỷ và Vạn Kiếm Tông. Nghe nói sư tỷ có câu: Trộm dưa không thể nói là trộm được, chuyện của kiếm tu, có thể nói là trộm được sao?

Lâm Tầm kể rất nghiêm túc, thậm chí còn tiện tay quét dọn đám mảnh vụn đầy trên đất, hoàn toàn không chú ý tới Ninh Ninh đứng bên cạnh cậu đang lặng lẽ thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Mẹ, nguy hiểm quá.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt bé nhỏ tái nhợt của tiểu bạch long, may mà nàng phản ứng rất nhanh, giả ngây giả ngô, mau chóng chuyển trọng tâm câu chuyện đi.

Nếu không, sợ rằng tiểu sư đệ sẽ òa khóc ra đó mất.

*

Tới ngày thứ ba, Ninh Ninh bị hệ thống đánh thức.

Cũng may giường ngủ cách xa lò luyện đan nên không bị ảnh hưởng quá nhiều. Sau khi tạm biệt Lâm Tầm, nàng nhanh chóng lê người tới rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, nàng đã thấy trong đầu hiện lên mấy chữ lớn:

[Tinh! Tuyên bố nhiệm vụ! ]

[Hiện đang diễn ra cuộc thi đấu ở Kiếm tông, cô ghi hận vì hôm qua thất bại trước Bùi Tịch nên thề phải dạy cho hắn một bài học.]

[Xin hãy tới sân thi đấu ngay lập tức, nấp ở chỗ tối và tấn công Bùi Tịch đang tham gia thi đấu.]

Cuối cùng cũng tới phần cốt truyện này.

Ninh Ninh mơ màng bò dậy khỏi giường, sờ mái tóc rối bù trên đầu, bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu.

Đây là điểm khởi đầu cho công cuộc phản công của Bùi Tịch, một cốt truyện khiến người ta ấn tượng rất sâu đậm trong nguyên tác.

Thi đấu tranh tài ở Huyền Hư Kiếm Phái áp dụng cơ chế loại trừ. Hôm qua Bùi Tịch thắng Ninh Ninh, giờ phải tiếp tục tranh tài với các đệ tử khác.

Không biết nên nói hắn may mắn hay bất hạnh, đối thủ hắn đụng độ lần này lại là một đệ tử thân truyền thuộc Kim Đan kỳ.

Đệ tử kia tên Trần Chiêu, là đệ tử của Thanh Hư Chân Nhân, thực lực rất mạnh. Sau khi gã xem trận chiến hôm qua giữa Bùi Tịch và Ninh Ninh thì tự biết mình không thể khinh địch. Thậm chí gã còn sử dụng ám khí để phòng ngừa chuyện vạn nhất.

Thi đấu ở Kiếm tông rất đề cao nguyên tắc công bằng, đương nhiên cấm dùng ám khí.

Nhưng đinh Nhiếp Hồn của gã nhỏ như chân muỗi, khi dùng sẽ không bị linh lực phát hiện. Hơn nữa, ghế ngồi của người xem cách sàn đấu rất xa nên sau khi dùng nó đánh Bùi Tịch bị thương thì cũng chẳng ai phát hiện ra.

Ngoại trừ tên này phá rối thì nguyên chủ cũng rất cố gắng trong khoản gây chuyện.

Kiếm pháp chủ tu của nàng ấy có tên gọi là “Tinh La”, nhắm vào việc xuất kiếm nhanh như gió, kiếm thế dày đặc như sao. Nói ngắn gọn là nhanh và chính xác, có thể đánh úp kẻ định trong lúc vô hình khiến người ấy không kịp trở tay.

Đúng vậy, nguyên chủ giải thích một cách sinh động cái gì gọi là chết không giới hạn cuối. Nàng ấy đã dùng kiếm ý đánh lén sau lưng trong lúc Bùi Tịch và Trần Chiêu thi đấu.

Dưới quả đánh gọng kìm từ cả ám khí lẫn kiếm quyết, Bùi Tịch hết sạch đường trốn. Vốn dĩ hắn sẽ bị thương nặng tới mức thở thoi thóp, nhưng chính lúc rơi vào tình cảnh tuyệt vọng đó cũng là lúc tìm được đường sống trong chỗ chết.

Nghĩ tới đây, Ninh Ninh nhanh chóng xuống giường mặc quần áo và rửa mặt. Nàng cầm kiếm Tinh Vân mà không nhịn được nghĩ, quả nhiên các nhân vật phản diện đều là công cụ hình người giúp tăng kinh nghiệm cho nhân vật chính. Mợ nó.

Nhờ ngự kiếm phi hành, nàng nhanh chóng tới Khai Dương Phong - nơi tổ chức thi đấu. Trận đấu giữa Bùi Tịch và Trần Chiêu đang diễn ra vào lúc gay cấn nhất, trên sân đấu tràn ngập bóng đao ánh kiếm.

Sáng sớm, Khai Dương Phong được bao bọc bởi mây mù. Ánh nắng xuyên qua từng tầng sương mù trắng xóa để chiếu xuống, hệt như hàng nghìn hàng vạn bóng kiếm, hữu hình như không dấu vết. Những khói sóng bay lên bay xuống trên các đỉnh núi, mây cuộn rồi tan, hệt như một phòng trưng bày dài ngàn dặm tràn ngập màu nước.

Từ góc nhìn của một người bình thường chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ thoáng qua của hai người trên sân khấu. Kiếm ý sắc bén phản chiếu ánh sáng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời. Hai thanh kiếm mạnh mẽ đánh nhau xuyên qua sương mù, hệt như tuyết trắng lơ lửng trên trời, sấm đánh trong im lặng.

Bùi Tịch mặc đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng. Thân là một đệ tử ngoại môn vô danh nhưng lại chưa từng yếu thế trong trận đấu. Ngó chừng Trần Chiêu sắp không địch lại được nữa, Ninh Ninh biết đã tới lúc mình cần ra tay rồi.

Nàng có thể thấy rõ chuyển động của hai người trên sân thi đấu, vậy nên cũng biết khi nào cần hành động.

Lúc sương trắng bay lên, một tay Ninh Ninh bấm quyết, chỉ về phía sau Bùi Tịch.

Vũ Đả Hoa Phi Quyết, kiếm nhanh không để lại dấu vết.

Kiếm ý vô hình thuận thế truyền xuống, nhưng Ninh Ninh còn chưa kịp nở nụ cười “công cụ hình người chỉ giúp ngươi tới đây được thôi” thì độ cong khóe miệng nàng đã cứng đờ ra.

Úi chết.

Nàng vẫn chưa bấm quyết thành thạo, kiếm ý này…

Hình như hơi cong.

*

Bùi Tịch nhanh chóng cảm nhận được kiếm phong đang lao về phía mình.

Khác với trọng kiếm kèm theo sát khí của Trần Chiêu, luồng kiếm ý này nhẹ nhàng linh động, gần như để người ta khó phát hiện ra. Hắn rất quen thuộc với cảm giác này, chính là nữ đệ tử đánh nhau với hắn ngày hôm qua.

Một giọng nam trầm khàn tục tằng vang lên trong đầu hắn, khiến hắn khẽ cau mày theo bản năng: “Không ổn rồi, có người đánh lén!”

Giọng nói này đã ở trong cơ thể hắn từ lúc sinh ra, ngoại trừ Bùi Tịch thì không ai có thể nghe thấy nó.

Giọng nói tự xưng mình là một thanh kiếm, nhưng cụ thể tên nó là gì, chủ nhân trước kia của nó tên là gì thì đều không biết rõ.

Nó bị mất trí nhớ.

Nếu Ninh Ninh nghe thấy cuộc nói chuyện của họ thì nhất định sẽ nói một câu: “A, thì ra đây chính là giọng của kiếm Thừa Ảnh.”

Đương nhiên nàng biết âm thanh này.

Bùi Tịch là chuyển thế của Kiếm Thần thời thượng cổ, bội kiếm Thừa Ảnh cũng nhập vào trong cơ thể hắn. Tiếc rằng thời gian đã trôi qua quá lâu, thực lực hiện giờ của hắn không thể khống chế được thần kiếm. Trí nhớ và sức mạnh của Thừa Ảnh đều bị phong ấn, biến thành một ông chú trung niên chỉ có thể lải nhải trong đầu nam chính.

“Kiếm khí này… chính là của nữ tu ngày hôm qua.”

Thừa Ảnh nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc nàng ta có ý đồ gì vậy? Ta biết ngay ả đó không có ý tốt gì!”

Kiếm khí của Ninh Ninh nhanh như sấm sét, kèm thêm sát khí không thể ngăn cản. Bùi Tịch bận đối phó với Trần Chiêu nên chỉ có thể nghiêng người tránh sang một bên.

Chẳng ngờ hắn vừa lộ ra sơ hở ngắn ngủi này đã liếc thấy Trần Chiêu cười lạnh, đầu ngón tay gã khẽ nhúc nhích.

Đinh Nhiếp Hồn nhỏ tới mức khó có thể phân biệt được. Nó âm thầm tiến tới gần hắn, kèm theo đó là cảm giác lạnh lẽo. Trước sói sau hổ, cộng thêm Trần Chiêu đoán trước được hành động của hắn, Bùi Tịch không còn chỗ nào để lui lại.

Hôm nay hắn chắc chắn sẽ ăn một kích này.

Thừa Ảnh không thể nhịn được nữa, điên cuồng gào lên: “Con ả khốn khiếp! Để xem ta có xử lý mi không…”

Chưa nói dứt câu thì chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra.

Thực ra quỹ đạo của Vũ Đả Phi Hoa Quyết không hề đâm thẳng mà hơi lệch một chút so với chỗ mà Bùi Tịch đang đứng. Có lẽ ngay từ đầu, đòn tấn công của thiếu nữ kia đã không nhằm vào ví trí hắn đang đứng, mà vốn ở phía bên này.

Đám đinh độc mạnh mẽ xông tới, kiếm quyết như gió như tuyết chảy, thoáng một cái…

Trùng khớp thế nào, đâm thẳng vào nhau.

Hai lực lượng giao nhau một cách âm thầm lặng lẽ, nhưng gió to bão lớn ẩn dưới dòng nước ngầm tạo ra từng đợt sóng mạnh mạnh.

Kiếm quyết tan đi, đinh vỡ.

Thừa Ảnh: …

Thừa Ảnh ngây ra.

Cô gái kia, sao cô gái kia lại biết được hướng đi của đám đinh Nhiếp Hồn! Lực đánh vừa phải này, va chạm ăn khớp này, tất cả đều vừa hay đập nát toàn bộ ám khí…

Chẳng lẽ tất thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng ư?

Nó cực kỳ kinh hãi dùng thần thức liếc về phía khán đài, sau đó dễ dàng trông thấy thiếu nữ mặc váy trắng kia.

Cộng thêm nụ cười chưa tan trên gương mặt nàng.

Thế mà nàng lại cười?

Nói cách khác, chẳng lẽ nàng thật sự… cố tình làm vậy?

Đầu tiên nàng nhận thấy ý xấu của Trần Chiêu, phát hiện gã cố gắng dùng ám khí. Tiếp đó nàng dùng kiếm quyết ép Bùi Tịch phải nghiêng người tránh đi, lúc này nhất định Trần Chiêu sẽ đoán được động tác của hắn, tung ra đinh độc.

Nhưng chẳng bao giờ Trần Chiêu ngờ được rằng, nàng đoán được hành động của gã!

Năng lực này, mưu mô này, cộng thêm trái tim hết lòng nghĩ cho Bùi Tịch…

Nàng ấy là tiên nữ phải không?

“Ta hiểu rồi!”

Thừa Ảnh nhanh chóng sửa miệng lại, nuốt sạch câu chửi “con ả khốn nạn” vào miệng, giọng điệu hưng phấn tới mức run rẩy.

“Tiên nữ kia không chỉ âm thầm giúp đỡ ngươi…”

“Nàng ấy còn là một cao thủ nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.