Mất nửa giờ để mọi người khám phá xong túi trữ vật của Trịnh Vi Khởi.
Già Lan Thành ngủ say hơn 300 năm. Với người dân trong thành mà nói, rất nhiều điều bình thường hiện nay đều vô cùng mới mẻ. Tần Xuyên và Mạnh Giai Kỳ hào hứng quan sát, thi thoảng sáng mắt lên đặt câu hỏi. Có lẽ nhìn một lần chưa đã thèm nên tiếp tục lấy ra vài đồ vật nhỏ để xem kĩ hơn.
“Đúng rồi.” Mạnh Giai Kỳ nghĩ tới điều gì đó. Nàng ta bỗng đặt hộp bột nước trong tay sang một bên, ngước mắt nhìn về phía Trịnh Vi Khởi: “Nếu chúng ta tìm thấy tung tích của Huyền Diệp thì mọi người tính làm gì?”
Trịnh Vi Khởi không hổ là người làm ăn khôn khéo. Nàng ấy rất có tầm nhìn xa và tự nhận thức được những vấn đề lớn: “Huyền Diệp là ma tu Hóa Thần kỳ. Dù cho gã kiệt sức trong trận chiến nhiều năm trước thì cũng chẳng phải kẻ dễ xử lý. Với thực lực của chúng ta sợ rằng khó mà chống lại. Ta đã dùng linh bồ câu báo cho sư môn, chờ câu trả lời của sư tôn.”
Đây là biện pháp thiết thực dựa trên sự cân nhắc kỹ lưỡng.
Đa phần bọn họ đều là Kim Đan, đứng trước đại năng Hóa Thần kỳ chẳng khác nào con kiến. Hiện giờ Huyền Diệp bị thương nặng nên thể chất yếu ớt, nhiều nhất chỉ rơi vào trình độ Nguyên Anh đại thành. Nhưng cấp bậc Hóa Thần vẫn ở đó, nếu lấy cứng đối cứng thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì
Đuổi bắt Ma tộc không phải việc nhỏ, bởi vậy Trịnh Vi Khởi báo hết mọi chuyện cho Thiên Tiện Tử. Đoán chừng sau khi ông ấy đọc phong thư sẽ nhanh chóng ra tay.
Trịnh Vi Khởi dừng lời. Tới khi mở miệng tiếp, cuối cùng nàng ấy cũng có vài phần phong thái của đệ tử danh môn chứ không phải dân bán hàng xuề xòa suốt ngày chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ: “Giờ đây Ma quân đang chuẩn bị ngóc đầu dậy, không biết tình trạng của Thiếu Thành chủ Già Lan Thành thế nào rồi?”
“Thiếu Thành chủ…”
Sắc mặt Mạnh Giai Kỳ hơi trầm xuống, muốn nói lại thôi. Nàng ta trầm mặc một hồi lâu mới nhỏ giọng đáp: “Mời mọi người theo ta.”
*
Mạnh Giai Kỳ dẫn mọi người tới phủ Thành chủ, nơi cất giữ thân thể của Thiếu Thành chủ.
Phủ Thành chủ không hề xa hoa nhưng lại đầy vẻ trang nhã. Tường cao sơn son, thềm đá sáng lấp lánh, cây cối hoa cỏ hai bên sân đều đã héo tàn, chỉ còn lại những bóng đen khô quắt lởm chởm. Nhưng đưa mắt nhìn lại vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh hoa cỏ mọc đầy, khung cảnh xanh tươi yên tĩnh của mấy năm trước.
Xuyên qua những bậc thang đá dài, họ đi vào lầu các cuối cùng trong phủ. Mạnh Giai Kỳ thu lại biểu cảm theo nghi lễ, nhanh chóng liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi xoay người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Tiếng vang kẽo kẹt vang lên, ngọn đèn dầu trong nhà lan đến trước cửa như nước chảy.
Nơi đây là một phòng ngủ, trong phòng chỉ có bàn ghế, giá sách và giường hết sức đơn giản. Tất cả đều làm bằng gỗ, nhìn không có gì độc đáo. Từ cách bài trí cực kỳ đơn giản, gọn gàng cho thấy chủ nhân căn phòng là người hết sức nghiêm túc, cách làm việc gọn gàng, dứt khoát.
Ninh Ninh tò mò, theo bước chân Mạnh Giai Kỳ bước chậm rãi tiến vào phòng.
Trên chiếc giường màu đỏ sậm có người đang nằm yên lặng.
Người thanh niên trên giường khoảng hơn hai mươi tuổi. Nếu nhất định phải miêu tả ngoại hình của hắn ta thì Ninh Ninh sẽ gọi đó là “hình mẫu kinh điển của nam chính trong truyện bá đạo tổng tài”.
Đường nét khuôn mặt hắn ta như được chạm khắc cẩn thận, đôi mày kiếm hếch chéo xuống, mắt phượng hẹp dài đang nhắm chặt, hàng mi đen dài phủ một tầng bóng dày đặc.
Mái tóc dài đen như mực buông xõa tự nhiên xuống đất, vài sợi rơi trên khuôn mặt làm nổi bật làn da trắng bệch không còn chút máu, khiến tổng thể càng thêm ốm yếu.
Dù hắn ta đang chìm trong giấc ngủ say nhưng không hề khiến người ta nảy sinh ra cảm giác suy sụp. Hai bên đuôi mắt đều hiện ra những đường hoa văn đỏ, hệt như móc câu nhỏ rực rỡ với nét bút đậm hơi nhếch lên trên, tăng thêm chút rực rỡ lạnh lùng, đậm tính xâm lược.
Khiến người ta không kìm được suy nghĩ, nếu đôi mắt này mở ra sẽ là cảnh tượng thế nào?
“Tên của Thiếu Thành chủ là Giang Tứ.”
Mạnh Giai Kỳ buồn bã nói: “Ngài ấy đã cạn kiệt linh lực trong trận chiến trăm năm trước, cộng thêm bị Huyền Diệp và Trưởng lão tấn công nên vẫn luôn trong trạng thái bất tỉnh. May mà trước khi các Trưởng lão rời đi không xuống tay với ngài ấy, nếu không…”
Trịnh Vi Khởi tò mò: “Nhìn đuôi mắt hắn ta đỏ thế kia, chẳng lẽ Thiếu Thành chủ là người Phượng tộc?”
Mạnh Giai Kỳ gật đầu: “Đúng vậy.”
Khác với tinh quái bình thường, hai tộc Long Phượng thuộc hàng quý tộc trong đám Yêu. Chẳng những ít khi nhìn thấy mà số lượng cũng hiếm hoi, đương nhiên sức mạnh của họ cũng vượt trội.
Chưa kể vị Thiếu Thành chủ này là thiên tài yêu tu vài năm mới có, vậy nên thực lực hắn ta càng mạnh hơn nữa.
“Năm đó Thành chủ bệnh nặng, toàn bộ mọi việc lớn nhỏ trong thành đều do Thiếu Thành chủ tự tay giải quyết. Ngài ấy thông minh từ nhỏ, bên cạnh lại có Trưởng lão theo ngài ấy nhiều năm giúp đỡ, nên mới quản lý Già Lan Thành một cách trật tự.”
Mạnh Giai Kỳ nhìn gương mặt góc cạnh của người đàn ông. Chẳng hiểu sao, đáy mắt nàng ta hiện lên chút tàn bạo: “Chẳng ai ngờ rằng Trưởng lão lớn lên cùng ngài ấy lại phản bội không chút do dự… Thậm chí không ngại lừa gạt tất cả dân chúng trong thành để giúp Huyền Diệp khôi phục sức mạnh.”
Nàng ta không khỏi cười lạnh, ngữ khí tràn đầy căm hận: “Đám đồ cổ ếch ngồi đáy giếng tưởng mình có thể được Ma quân bảo vệ rồi sau này hưởng thụ vinh hoa phú quý. Chẳng ngờ sau đại chiến tiên ma, cảnh ngộ của Ma tộc giống như chuột chạy qua đường - không, ngay đến chủng tộc tên ‘Ma’” này cũng biến mất.”
Phản ứng của nàng ta cực kì dữ dội. Trịnh Vi Khởi nghĩ sao nói vậy, nàng ấy sửng sốt một lát rồi hỏi: “Hình như Mạnh cô nương và vị Trưởng lão kia có tranh chấp gì chăng?”
Trong phòng thoáng cái rơi vào im lặng.
Cuối cùng vẫn là Tần Xuyên từ khi biến thành bộ dáng con thỏ được Mạnh Giai Kỳ ôm trong ngực yếu ớt nói, đôi tai gã cụp xuống: “Vị Trưởng lão kia… là cha của Kỳ tỷ.”
Không ngờ còn có quan hệ thế này.
Ninh Ninh hơi giật mình. Trong lòng nàng nhanh chóng hiểu ra, bởi nguyên do này nên trước đó Mạnh Giai Kỳ mới tin tưởng các Trưởng lão như vậy, sau khi nghe xong chân tướng cũng mặt xám như tro tàn, tinh thần sa sút hồi lâu.
Bị cha ruột lừa dối phản bội, sau đó bị gọi đến coi như công cụ. Quả thực cảm giác này không hề dễ chịu.
Thấy bầu không khí có phần ngượng ngập, Mạnh Giai Kỳ quay mắt đi, dùng giọng điệu cứng đờ để chuyển sang chủ đề khác: “Tính cách Thiếu Thành chủ trông thì lạnh lùng nhưng thật ra ngài ấy hy sinh rất nhiều cho Già Lan Thành. Giờ đây chúng ta không giúp y, còn nối giáo cho giặc, giúp Huyền Diệp phát triển thế lực… Thật sự hổ thẹn.”
“Ma tộc đã biến mất từ lâu, chờ người của Huyền Hư Kiếm Phái tới đây, chắc hẳn sẽ không có sự cố nào nữa.”
Hạ Tri Châu khoanh tay trước ngực, nhíu mày lẩm bẩm: “Huyền Diệp trốn ở chỗ nào nhỉ?”
Đây mới là thứ đáng kinh ngạc nhất. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Theo lý mà nói, khu vực bên trong của Già Lan Thành nằm dưới đáy hồ không lớn, Cho dù khám xét toàn diện cũng không đến mức nhiều lần đều bất lực trở về.
Nhưng Huyền Diệp tựa như biến mất hoàn toàn, bất kể tìm kiếm ra sao cũng không thấy dấu vết nào của gã.
Vì không liên quan gì tới cốt truyện chính nên Ninh Ninh chẳng hứng thú chút nào với bối cảnh đại chiến tiên ma. Cho tới khi ở trong phòng dành cho khách lần trước, nàng mới biết được một ít tin tức qua miệng đại sư tỷ.
Khác với yêu, phần lớn Ma tộc cố ý làm điều ác, tính tình xấu xa hung bạo. Ở Ma giới cũng có thứ bậc tôn ti, trong đó tôn quý nhất là Ma tôn và bảy vị Ma quân dưới quyền.
Nghe nói vị trí Ma quân có thể tặng cũng có thể cướp. Chỉ cần tự tay giết chết Ma quân đời trước là có thể đoạt được danh hiệu dùng cho bản thân mình.
Cá lớn nuốt cá bé, liên tục chém giết.
Nhưng đám ma tu thích điều ấy.
Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân này nên mức độ tính cách vặn vẹo của các vị ma quân có thể trở thành vật phẩm quý hiếm được trưng bày ở triển lãm sau khi qua đời.
Ví dụ như dùng máu tươi của thiếu nữ để tắm gội, dùng các bộ phận cơ thể con người để trang trí phòng ốc, thích bắt ép những người thân yêu giết nhau, muôn hình muôn vẻ, đếm hoài không hết.
So sánh với bọn họ, Huyền Diệp chuyên tâm luyện chế hồn phách để tu luyện dường như có phần bình thường hơn.
Nhưng chỉ bình thường hơn chút xíu thôi.
Bản chất Huyền Diệp tàn bạo, đa nghi, lại bảo thủ, giống hệt những Ma quân khác. Gã không thích đi đường chính mà đam mê giở trò xấu. Nếu muốn đoán đúng suy nghĩ của gã, sợ rằng không thể dùng ý nghĩ thông thường.
Bỏ qua suy nghĩ thông thường, nhất định gã sẽ không trốn chỗ này rúc chỗ kia như chuột chạy qua đường. Gã phải đảm bảo bản thân an toàn, lại có thể kịp thời giữ liên lạc với các Trưởng lão.
“Trịnh sư tỷ, có phải ngươi vẫn chưa nhận được câu trả lời của sư tôn không?”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Bùi Tịch. Hắn rất ít khi nói chuyện, giờ đây cất tiếng trong khung cảnh yên tĩnh trống vắng này tạo ra cảm giác có phần xa lạ.
Giọng nói của thiếu niên lạnh lùng như suối ngọt, thấy Trịnh Vi Khởi gật đầu, Bùi Tịch nở một nụ cười vô cảm: “Khả năng cao là linh bồ câu bị chặn lại rồi.”
Hắn ngước mắt lên nhìn mái vòm được bao phủ bởi ánh sáng trắng, trong mắt kèm thêm phần trào phúng: “Trưởng lão có thể rời khỏi Tinh Cơ Các trước chúng ta, đồng nghĩa rằng trong thành có người cung cấp thông tin, vẫn luôn âm thầm theo dõi. Tất nhiên là họ sẽ không thả con bồ câu kia đi.”
Hạ Tri Châu hít một hơi: “Có người cung cấp thông tin?”
“Có rất nhiều cách để mua chuộc một người, đó không phải vấn đề chính.”
Bùi Tịch nói: “Chuyện liên quan tới Ma quân rất quan trọng, nếu sư tôn thật sự nhận được tin đã đáp lại từ lâu. Trưởng lão biết chúng ta là đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái. Khi lão nhìn thấy đại sư tỷ thả linh bồ câu bay đi, đương nhiên sẽ hiểu ra đó là thư cầu cứu gửi môn phái - bọn họ nhất định không thể để cho tông lớn chính đạo phát hiện chuyện của Huyền Dạ.”
Hạ Tri Châu hiểu được hàm ý trong câu nói của hắn, không khỏi lạnh cả người.
Hệt như cả người hắn ta đều chìm xuống vực sâu lạnh lẽo. Cái lạnh thấu xương lan từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, khiến mỗi giọt máu đều run lên vì lạnh.
Có thể truyền lại tin tức ngoài linh bồ câu, còn thêm bọn họ nữa.
“Để giữ kín bí mật này.”
Tay phải Bùi Tịch vô thức vuốt v e chuôi kiếm, trong mắt tràn đầy sự âm u: “Nhất định phải giải quyết dứt khoát, giết cho nhanh gọn.”
Huyền Diệp sẽ không để họ sống sót rời khỏi Già Lan Thành.
Từ trước tới nay gã đều coi khinh mạng sống con người, chỉ để ý tới mình bản thân.
Đây là một Ma tàn nhẫn độc ác, tàn bạo đến tận cùng. Có lẽ gã đang hưởng thụ niềm vui khi nắm giữ tất cả mọi thứ trong tay mình rồi âm thầm nhìn lén, hệt như đang trêu chọc một đám chuột bạch đi lạc đường.
Người như vậy. Gã…
Hô hấp Ninh Ninh cứng lại.
Một ý nghĩ cực kỳ quỷ quái và kì dị lặng lẽ hiện lên trong lòng nàng. Nó khiến trái tim nàng đập nhanh như thể bị một hòn đá lớn dội thẳng vào ngực.
… Rõ ràng Thiếu Thành chủ đã mất giá trị lợi dụng rồi, tại sao trước khi rời đi các Trưởng lão không diệt trừ hắn ta luôn?
Nàng không phát ra tiếng động nào, nắm chặt Kiếm Tinh Ngân bên hông.
Sau đó hốt hoảng xoay người lại.
Trên chiếc giường lớn được chạm khắc tinh xảo bằng gỗ, người đàn ông tuấn mỹ nhắm mắt lại. Bóng râm dày đặc dưới hàng lông mi dài của gã mập mờ như hóa ma. Dường như nhận ra ánh mắt đang nhìn đăm đăm của nàng, chẳng biết có phải ảo giác hay không, ấy vậy mà khóe miệng gã lại nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
Vừa đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho bản thân, vừa có thể giữ liên lạc với các Trưởng lão, đồng thời náu mình ở chỗ tối im lặng cảm nhận tất cả rủi ro.
Còn nơi nào hợp với ý của gã hơn là phủ Thành chủ được vạn chúng tôn sùng đâu?
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Thì ra ngay từ ban đầu, “Thiếu Thành chủ” nằm trên giường không phải Giang Tứ thật sự mà là Ma quân Huyền Diệp ngụy trang thành.
Với tư cách là kẻ chủ mưu phía sau, gã cứ ung dung ở yên chỗ đó, lắng nghe những phân tích và hồi tưởng nghiêm túc của đám nhóc con thuộc tông lớn tiên môn.
Quả thực là thú vui cay độc.
Đáng lẽ ở đây không nên có gió.
Nhưng đúng lúc này, một cơn gió lạnh âm thầm thổi qua tai Ninh Ninh. Nó tàn nhẫn như đao, suýt chút nữa đã để lại vết máu trên vành tai nàng.
Màn đêm yên tĩnh đổ xuống ầm ầm, người đàn ông trên giường mở choàng mắt.
Đồng tử của gã là một màu đỏ thẫm như máu, đôi mắt đỏ ngầu hệt dây leo mọc hoang, bao phủ hết toàn bộ con ngươi. Bởi ánh mắt này, khí chất lạnh lùng trên gương mặt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ xâm lược khát máu đầy hung hăng.
Gã muốn giết nàng.
Mặc dù gã bị thương nặng, tu vi tụt giảm nặng nề, nhưng áp lực thuộc về cường giả Hóa Thần vẫn mạnh mẽ như trước. Nó như thủy triều dâng lên, như dòng nước lũ ập mạnh vào trong lòng nàng.
Ninh Ninh cảm nhận được sát ý lạnh lùng như bão tuyết. Chúng nuốt chửng lấy nàng tựa như thủy triều không sao ngăn cản nổi, gây ra một trận gió tanh mưa máu mạnh mẽ dữ dội.
Còn nàng thì đứng ngay giữa trung tâm, xung quanh đều là sát khí sáng chói. Đôi mắt đỏ máu gần trong gang tấc giống hệt vực nước sâu thẳm, nhấn chìm nàng chết đuối.
Lại thêm một luồng gió vô hình ập tới, đâm thẳng vào ngực nàng.
Nàng nghe thấy Trịnh Vi Khởi kêu lên: “Ninh Ninh!”