Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 38: Chương 38




E rằng Trần Diêu Quang làm thế nào cũng không đoán được rằng, vào một ngày nào đó, trong phút giây lơ đãng, bản thân sẽ chịu nổi nhục dưới háng người khác trước mặt công chúng với phương thức hoàn toàn bất ngờ này.

Tuổi còn trẻ mà y đã phải chịu đựng quá nhiều, quá nhiều.

Ninh Ninh và Hạ Tri Châu trong phòng nhìn nhau từ xa, sau đó nàng lễ phép hỏi Trần đại thiếu gia: “Trần công tử, huynh còn cần chúng ta từng người lặp lại hành động vừa rồi hay không?”

Trần Diêu Quang: “…”

Các ngươi biến đi! Cần lặp lại một lần hay không, trong lòng các người không biết sao!

Nhưng dù sao y cũng là một người có học ôn tồn lễ độ nên cố gắng nuốt xuống cục tức trong họng, nở một nụ cười cứng đờ: “Không cần.”

Sau đó y chủ động nghiêng người sang một bên, nhường ra lối đi vào phòng. Ánh mắt y lướt qua bọn họ và dừng lại trên thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ.

Hay lắm, bên hông bọn người này đều giắt kiếm.

Hóa ra đây là kiếm tu trong truyền thuyết, quả nhiên không giống người phàm, danh bất hư truyền.

Ninh Ninh nói cảm ơn rồi chậm rãi bước vào căn phòng nồng nặc mùi thuốc.

Dưới thời tiết mưa bụi mù mịt thế này, trong phòng lại không đốt đèn nên khó tránh trông hơi tối tăm. Sương mù xuyên qua cửa bay vào phòng bị bao quanh bởi làn khói trắng tràn ra từ lư hương. Khí lạnh dày đặc, không khí tĩnh lặng, bóng tối lặng lẽ lan rộng, cảm giác hư ảo như một giấc mơ.

Chiếc giường gỗ chạm khắc được bao trùm trong bóng đêm sâu thẳm, bóng trúc ngoài cửa sổ mờ mờ, thỉnh thoảng có vài tia sáng yếu ớt lọt qua khe hở và chiếu sáng cảnh tượng trên giường.

Nàng nhìn thấy một người phụ nữ với sắc mặt tái nhợt.

Mới đầu nàng chỉ thấy được một gương mặt nghiêng ở xa xa. Trong căn phòng âm u không có ánh sáng, làn da trắng nõn của nàng ấy tựa như thuộc về một viên ngọc.

Bóng đêm thay nàng ấy phác họa mái tóc dài như mây khói đang được xõa tung cùng chiếc mũi thẳng nho nhỏ và bờ môi mỏng manh như trang giấy. Dù là Ninh Ninh cũng không khỏi động lòng, âm thầm khen một tiếng mỹ nhân.

Tiếc thay, sắc mặt của mỹ nhân cũng tiều tụy hệt như trượng phu nàng ấy. Điểm khác với Trần Diêu Quang chính là, mặt Trần gia thiếu phu nhân đỏ ửng vì sốt cao, như thể ai đó lặng lẽ trộm đi ráng chiều hoàng hôn, nhuộm nó lên trán và khuôn mặt nàng ấy.

Trần Lộ Bạch đã nói với bọn họ, thiếu phu nhân tên là “Triệu Vân Lạc”, đúng là người cũng như tên.

Nhận ra có người vào phòng, Triệu Vân Lạc mệt mỏi mở mắt, hơi nghiêng đầu từ trên gối sang.

Hai mắt nàng ấy đầy đau đớn và rã rời, không có chút sức sống nào, cứ như đó chỉ là hai viên pha lê màu đen được tùy tiện ghép lại đặt lên mặt.

Nhìn thấy người lạ bất ngờ vào phòng, nàng ấy ho nhẹ một tiếng, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì: “Chư vị đến đây để hàng yêu à?”

Triệu Vân Lạc tỏ ra ôn hòa lễ phép, Hạ Tri Châu cũng thay đổi dáng vẻ la cà phất phơ lúc nãy, hắn ta hơi mất tự nhiên mà cười: “Phu nhân hiểu lầm rồi. Chỉ là nghe nói trong phủ hay xảy ra chuyện lạ, chúng ta muốn đến tra xét một phen, xem xem có điều gì bất thường không.”

“Điều bất thường ở Trần phủ, còn không phải là ta sao?”

Nào ngờ nàng ấy không hề tức giận, chỉ hơi ủ rũ cụp mắt: “Công tử không cần giấu giếm, lòng ta hiểu rõ.”

“Việc này chưa thể kết luận, chúng ta vẫn chưa nhận định thiếu phu nhân là yêu vật đó.”

Ninh Ninh vội vàng tiến lên giảng hòa: “Có điều hiện giờ lời đồn lan truyền khắp nơi, nếu thiếu phu nhân muốn thoát khỏi hiềm nghi thì mong cô phối hợp hơn.”

Trần Diêu Quang nghe thế liền bước đến mép giường, dùng thân thể che chở Triệu Vân Lạc, ngữ khí vẫn rất bực bội : “Nội nhân hôm nay cơ thể không khỏe, e rằng không thể cung cấp manh mối cho chư vị.”

“Không sao đâu, phu quân.”

Không ngờ chính Triệu Vân Lạc lại là người đáp lời y, nàng ấy miễn cưỡng ngồi dậy, dựa người vào đầu giường. Nàng ấy lại tiếp tục ho, sắc đỏ trên má đậm hơn: “Sớm xua tan hiểu lầm cũng tốt. Nếu các vị muốn biết điều gì thì cứ hỏi thẳng ta.”

Sự phối hợp của Triệu Vân Lạc hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Ninh Ninh.

Trần Lộ Bạch bên cạnh khẽ hừ một tiếng, lén thì thầm với nàng: “Ả yêu tinh này lại giả bộ vô tội! Nàng ta cho rằng ra vẻ hiền lành và vô hại thế này thì sẽ không ai hoài nghi sao?”

Hạ Tri Châu không nghe thấy những lời này, hắn ta đã có ấn tượng tốt với vị cô nương trẻ tuổi, vừa hiền hòa vừa lễ phép này: “Thiếu phu nhân, cô có từng đến cạnh giếng vào lúc nửa đêm không?”

“Từ nhỏ ta đã sợ bóng tối.”

Triệu Vân Lạc che ngực lại, nhẹ nhàng nhíu mày, ngữ khí có vẻ hơi mơ hồ vì mệt mỏi: “Chuyện này phu quân cũng biết. Ngay cả ngủ một mình trong đêm ta cũng không dám, sao có thể một mình đến bên giếng như lời đồn?”

Trần Lộ Bạch lại cười khẩy: “Người sợ bóng tối là tẩu tẩu ta chứ đâu phải ngươi.”

Hạ Tri Châu suy nghĩ một lát, hỏi tiếp: “Vậy tại sao phu nhân lại bệnh nặng đến không thể dậy nổi sau khi đạo trưởng lập đàn làm phép?”

Câu hỏi này khiến tất cả trầm mặc.

Triệu Vân Lạc tỏ vẻ khó xử, lúc mở miệng cũng có chút do dự: “Chuyện này ta cũng không biết. Sau hôm làm phép, vốn dĩ mọi thứ đều bình yên vô sự, nào ngờ nửa đêm ta lại ho ra máu và tỉnh dậy, từ đó… Khụ! Từ đó bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng, phu quân cũng mắc phải chứng bệnh tương tự, cơ thể ngày một yếu đi.”

“Nhưng mà…” Thấy người phụ nữ trên giường lại ho ra một ngụm máu tươi, ngữ khí của Hạ Tri Châu dịu đi nhiều: “Thiếu phu nhân, dạo gần đây cô có phát hiện xung quanh có điều gì bất thường không? Có lẽ…”

“Đủ rồi!”

Trần Diêu Quang nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe môi nàng ấy. Y trừng Hạ Tri Châu, nghiêm giọng nói: “Phu nhân mắc bệnh nặng, vốn không thể chịu đả kích, nhưng ngươi lại nhiều lần hại nàng như thế này, rốt cuộc là có rắp tâm gì?!”

“Ngươi, ngươi hung dữ với ta làm gì?”

Hạ Tri Châu vươn cổ xụ mặt, dùng ngữ khí hợp tình hợp lý nhất để nói ra những lời hèn nhát nhất: “Cho dù ta thật sự hại phu nhân ngươi, vậy thì ngươi cũng nên đi hại phu nhân ta, như thế mới huề nhau. Oan có đầu nợ có chủ, hiểu không vậy?”

Oan có đầu nợ có chủ cái đầu hắn ta.

Thứ logic quái lạ này ở đâu ra vậy?

Trần Diêu Quang tức muốn hộc máu, y thật sự không muốn dây dưa gì thêm với người này, bèn lập tức hạ lệnh đuổi khách: “Nội nhân thân thể không tốt, nếu các vị đã được gặp nàng như mong muốn thì xin mời về.”

Giọng y vô cùng kiên quyết, mỹ nhân trong lòng y cũng thật sự quá gầy gò, cho dù là đồ mặt dày như Hạ Tri Châu cũng không tìm được lý do gì để tiếp tục ở lại.

Giữa không khí tĩnh lặng, bỗng có một giọng nữ trong trẻo vang lên từ trong góc.

… Ninh Ninh tiến lên vài bước, khóe miệng nàng nở một nụ cười nhạt không rõ hàm ý. Nàng lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi trữ vật: “Hạ sư huynh hỏi xong rồi, ở chỗ ta vẫn còn một loại pháp bảo. Trước khi xuống núi, sư phụ cố ý giao cho ta bình Hóa Yêu Thủy này, nói rằng khi bôi nó lên da, người bình thường sẽ cảm thấy không khác gì nước lạnh, nhưng nếu yêu ma quỷ quái chạm vào nó thì sẽ cảm giác như bị liệt hỏa thiêu đốt, đau đớn không thôi.”

Ngoại trừ Bùi Tịch, hai người cùng tiến vào Tháp Phù Đồ kia đều tỏ ra hết sức hoang mang.

Bọn họ chưa bao giờ nghe qua thứ “Hóa Yêu Thủy” vớ vẩn này, nếu thực sự có loại bảo vật như thế, e là tất cả sư môn bắt yêu trên đời đều phải đi uống gió Tây Bắc sống qua ngày.

Hễ gặp chuyện lạ thì cứ rưới một lọ để kiểm tra, không sợ yêu ma không hiện thân.

Trần Diêu Quang cũng lộ ra ánh mắt hơi hoang mang, y âm thầm nhìn về phía thê tử, rồi lại nghe thấy giọng nói thản nhiên của Ninh Ninh vang lên bên tai: “Hóa Yêu Thủy vô cùng quý giá, ta nhỏ một giọt lên mu bàn tay của thiếu phu nhân, xem xem nàng ấy phản ứng ra sao, thế nào?”

Triệu Vân Lạc và phu quân nhìn nhau, dường như đã hạ quyết tâm, nàng ấy mím môi gật đầu.

1Do đó Ninh Ninh cầm chiếc bình tiến lên phía trước.

Nàng bước rất nhanh, mùi thuốc trên chóp mũi càng ngày càng đậm, khói trắng lác đác xung quanh bay lên, che khuất hàng mi đen dài như lông quạ.

Trần Diêu Quang ngồi bên mép giường bỗng vươn tay phải ra, nghiêm giọng mà nói: “Nội nhân không tiện tiếp xúc với người ngoài, chuyện bôi thuốc vẫn nên để ta làm đi.”

Ninh Ninh gật đầu, đưa chiếc bình cho y.

Giây phút hai bên tiếp xúc nhau.

Có lẽ do khói mờ che khuất tầm mắt, động tác của hai người có chút sai lệch.

Sai một ly đi nghìn dặm, lúc Ninh Ninh buông tay ra, Trần Diêu Quang chưa kịp nắm chặt bình. Chiếc bình nhỏ màu trắng hình tròn thuận thế lăn xuống, chất lỏng màu xám trắng trào hết ra khỏi miệng bình, vài giọt trong đó bắn tung tóe lên mu bàn tay Trần Diêu Quang.

Tiếng loảng choảng lớn vang to.

Chiếc bình tròn chứa Hóa Yêu Thủy chợt vỡ tan.

“Trần công tử!”

Ninh Ninh hoảng hốt: “Huynh không sao chứ?”

“Loại nước này chỉ có tác dụng với yêu ma, đương nhiên ta không sao.”

Trần Diêu Quang dửng dưng lau đi vệt nước, nhìn về một vũng nước lộn xộn dưới đất: “Xin lỗi, e rằng Hóa Yêu Thủy…”

“Không sao, sư phụ có nói, đây là một loại đường tắt trong tu đạo. Bây giờ nó bị rơi vỡ, có lẽ là ông trời cố ý bảo ta chăm chỉ khổ luyện, đừng chỉ biết khôn vặt.”

Ninh Ninh lại không để tâm lắm, nàng cúi người định nhặt chiếc bình vỡ lên, bỗng nhiên một bàn tay mảnh khảnh khác xuất hiện trước mắt.

… Không biết từ khi nào, Bùi Tịch đã tiến lên phía trước, ung dung giúp nàng nhặt lên chiếc bình tròn giữa vũng Hóa Yêu Thủy.

Hóa Yêu Thủy có hình dạng cực kỳ quái lạ, nó là một loại chất lỏng màu xám nhạt gần trắng, lại còn liên tục sục sục như nước sôi, nổi lên nhiều bọt nước.

Không hổ là tiên gia bí bảo, khác hoàn toàn với loại nước thế gian dùng thường ngày.

Hệt như lời Ninh Ninh, cho dù thiếu niên áo đen chạm vào chất lỏng kia, gương mặt hắn cũng không hề dao động, cứ như đó chỉ là nước lạnh bình thường, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt.

“Hóa Yêu Thủy không có tác dụng, xem ra chúng ta chỉ có thể bàn lại.”

Ninh Ninh ngước mắt nhìn Bùi Tịch: “Vậy chúng ta xin phép đi trước, mong nhị vị bảo trọng hơn.”

*

“Thât là làm ta tức chết!”

Ra khỏi viện của Trần Diêu Quang, vừa đến sảnh đón khách ngồi xuống, Trần Lộ Bạch bắt đầu lải nhải: “Quả nhiên là yêu nữ thành tinh, sao ả có thể khiến huynh trưởng của ta mê muội đến vậy?!”

Ngừng một lát, nàng ta trừng to mắt, nhìn về phía Ninh Ninh: “Ninh cô nương, theo ta thấy, huynh trưởng chắc chắc đã cố ý làm rơi Hóa Yêu Thủy của cô… Nói không chừng, huynh ấy đã sớm biết đó là một yêu quái, nhưng vẫn muốn che chở nàng ta!”

“Cũng không phải không có khả năng này!”

Hạ Tri Châu vỡ lẽ, hắn đột nhiên nốc một ngụm trà: “Các ngươi nghĩ xem, cho dù y biết phu nhân rất có thể là yêu vật, cũng sẽ luôn che chở nàng ấy bất kể khó khăn gì, không cho phép bất kỳ ai đến gần, càng không cho phép đạo sĩ làm phép. Đây, đây, đây, đây không phải đã tỏ rõ cho mọi người rằng ‘Tuy ta cảm thấy nàng ấy có vấn đề, nhưng cũng sẽ không để các ngươi đến gây rối và hại nàng’ sao!”

Thương nhân thoại bản - Trịnh Vi Khởi ăn nhịp với hắn: “Thì ra là thế! Đây chắc chắn là một câu chuyện tình cảm giữa người và yêu! Có lẽ ngay từ đầu, người rơi vào bể tình với đại thiếu gia không phải Triệu tiểu thư, mà là Họa Mị khoác lớp da của nàng ấy. Hai người thuộc hai chủng tộc khác nhau, lại trải qua nhiều khó khăn gian khổ để trở thành người nhà, không ngờ đột nhiên có một ngày Họa Mị đến bên giếng rửa da rồi bất cẩn bị nô tài phát hiện bí mật giấu kín đã lâu.”

Quả thực là Râu (Rose) và Rách (Jack) phiên bản tu chân, chỉ còn thiếu Trần lão gia lạnh lùng đưa cho nàng ấy một tờ chi phiếu tiền trang, lạnh lùng nói một câu “Năm trăm vạn linh thạch, cách xa con trai ta ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.