Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 43: Chương 43




Trần Lộ Bạch mất ngựa, nàng ta cứ khóc ai oán như Đại Ngọc chôn hoa*, chỉ thiếu điều buột miệng thốt ra một bài “Táng Mã Ngâm” trước mặt mọi người.

*Đại Ngọc chôn hoa: Đi ra từ tác phẩm Hồng Lâu Mộng.

Hạ Tri Châu và Trịnh Vi Khởi đều là người tu đạo, bỏ qua tình trạng da thịt cứng chắc, thì khả năng chịu áp lực và chịu đánh xuất sắc hơn người bình thường rất nhiều.

Lúc này hai người lần lượt ngã từ trên lưng ngựa xuống, ngoại trừ trái tim nhỏ bé yếu ớt của Hạ Tri Châu bị tổn thương nghiêm trọng, thì những cái khác đều không đáng ngại.

Trần lão gia nghe tin chạy tới lắc đầu đau buồn, nước mắt không kìm được lăn dài từ khóe miệng xuống: “Đêm nay chúng ta ăn tiệc thịt ngựa thôi!”

Ninh Ninh kéo theo hai kẻ bị thương với sắc mặt như vội về chịu tang quay lại phòng cho khách. Chưa bước vào đã trông thấy bóng dáng của Bùi Tịch.

“Tiểu sư tỷ.”

Sắc mặt hắn thản nhiên quan sát ba người một lát, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ninh Ninh: “Ta có manh mối rồi.”

Trịnh Vi Khởi vừa xấu hổ vừa tức giận trước lời nhận xét của người kể chuyện kia, giờ nghe xong vực dậy chút sức sống ít ỏi, đôi mắt tỏa sáng ngẩng đầu lên: “Vẫn là tiểu sư đệ đáng tin! Cái tên hoang dã họ Hạ mau tới đây mà học đi!”

Da mặt Hạ Tri Châu còn dày hơn cả tường thành, không buồn để ý tới sự chọc ngoáy của nàng ấy mà hỏi: “Manh mối gì cơ?”

Sau khi hỏi xong, hắn ta vô cùng lo lắng bổ sung: “Bùi sư đệ không biết đó thôi, ban nãy toàn bộ đám ngựa trong chuồng đều nổi điên hết lên, ta và đại sư tỷ liều mạng mới bình ổn được cục diện. Theo ta đoán, chắc hẳn trong Trần phủ ẩn chứa yêu vật có thực lực mạnh mẽ phi phàm, nếu không sẽ không thể dẫn tới phản ứng mạnh như vậy được.”

Ninh Ninh cười cười: “Chúng ta vào phòng từ từ nói đi.”

Tuy rằng sau khi thảo luận một hồi trước cửa phòng Trần Diêu Quang, cuối cùng họ quyết định ôm cây đợi thỏ, yên tĩnh chờ tới giờ Tý lúc yêu môn mở rộng, tới đó rồi rút kiếm nghênh chiến…

Nhưng đó chỉ là lời nói bên ngoài mà thôi.

Tuy kiếm tu liều lĩnh nhưng phần lớn đều là kẻ có đầu óc.

Nếu đã sớm biết tầng tháp này có độ khó cực cao, vậy mà còn học theo con ếch xanh phải bị chọc mới nhảy lên, vậy thì đêm nay ngoài việc ăn thịt ngựa, có lẽ họ còn tự chặt đầu mình xuống đem xào được.

Dù sao giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng dùng để lấp đầy bụng còn hơn.

Khi đó Hạ Tri Châu dùng truyền âm nhập mật trêu chọc Ninh Ninh là “Ninh Thanh Thiên”, chờ lúc nàng trả lời, lại trực tiếp lên tiếng.

Nguyên nhân trong đó, đương nhiên là để kẻ đang âm thầm theo dõi phía sau màn nghe thấy mà buông lỏng cảnh giác, giảm bớt tính đề phòng với họ.

Đồng thời, cũng dùng truyền âm nói cho những người còn lại suy nghĩ thật sự của mình.

“Cái gì? Kẻ chủ mưu sau màn đang âm thầm theo dõi?”

Hạ Tri Châu nghe xong ù ù cạc cạc: “Ai là người đứng sau chuyện này?”

Trịnh Vi Khởi duỗi người, tham gia vào nhóm trò chuyện: “Rất có thể là Trần Lộ Bạch.”

Bùi Tịch gật gật đầu.

Hạ Tri Châu: ?

Khoan khoan mấy người có trò chuyện bí mật với nhau không thế? Tại sao tình huống bây giờ cứ như năm đó hắn ta ngồi trong lớp học toán vậy? Vốn mọi người đều cùng một vạch xuất phát, nhưng hắn ta chỉ vừa nhắm mắt một cái thôi đã không hiểu gì thế này?

“Ta vẫn luôn để ý tới chuyện này, nếu không thể tìm kiếm thần thức trong Tháp Phù Đồ, vậy tại sao lại có cốt truyện Triệu Vân Lạc bị Dạ Yểm? Chẳng phải chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết mà không thể làm gì sao?”

Ninh Ninh nói: “Đây hoàn toàn là một tình tiết vô nghĩa, có thể vứt bỏ luôn không cần đến. Nghĩ theo một góc độ khác, nếu vấn đề không phải ở chỗ Tháp Phù Đồ, mà trên người Triệu Vân Lạc thì sao đây?”

Ba người đều không lên tiếng, an tĩnh nghe nàng tiếp tục nói: “Thử nghĩ mà coi, có thứ gì đó giống hệt với con người, có thể cử động cười nói, nhưng lại không có thần thức của mình. Đương nhiên nàng ấy không phải một vật chết như cái bàn hoặc cái ghế, loại trừ điều này ra, chỉ có một khả năng duy nhất.”

Lần đầu Bùi Tịch tiếp lời: “Ảo ảnh.”

Vừa nói hai chữ này ra, Hạ Tri Châu đã cười khổ: “Nhưng chẳng phải trước đó Ninh Ninh từng phân tích sao, vấn đề không nằm ở Tháp Phù Đồ…”

Nói đến đây, cả người hắn ta bỗng ngây ra.

Nếu nói… ảo ảnh Trần phủ không phải đến từ chính Tháp Phù Đồ, mà chính là ảo cảnh của một người khác trong ảo cảnh thì sao?

“Tháp Phù Đồ thấm nhuần linh khí trong trời đất, vô cùng mạnh mẽ. Cái gọi là diễn trò một cách hoàn chỉnh ấy, dù tạo ra ảo cảnh đi nữa, chắc hẳn nhân vật trong đó cũng được cho một thần thức hư ảo. Nhưng yêu vật tầm thường còn lâu mới đạt được trình độ này.”

Ninh Ninh suy nghĩ một lát, lại nghiêm mặt nói: “Mọi người còn nhớ không, lúc ấy chúng ta đi về cùng Trần Lộ Bạch, nhưng vừa đến cổng lớn, nàng ta đã bị Trần lão gia gọi đi. Con dâu đang gặp nguy hiểm, phụ thân lại gọi con gái đến nói mấy chuyện linh tinh khác, nghĩ thế nào cũng không bình thường.”

“Hơn nữa chúng ta vừa nói chia tay xong, Trần Lộ Bạch đã vào phòng thăm chị dâu mình, chuyện này trùng hợp quá.”

Trịnh Vi Khởi nghe xong cũng gật đầu: “Có lẽ nàng ta đã sớm biết người giả trong ảo cảnh không có thần thức, cũng đoán một khi chúng ta không cảm nhận được Triệu Vân Lạc thì sẽ thử cảm ứng trên người những người khác. Nếu nàng ta chính là người tạo ra ảo cảnh, vậy kiểu gì chúng ta cũng phát hiện, cứ thế, toàn bộ lời nói dối sẽ tự sụp đổ.”

Hạ Tri Châu “Ừ” một tiếng nặng nề: “Vậy nên khi đó nàng ta mới cố tình rời đi, đợi lúc chúng ta ra khỏi phòng rồi mới chạy tới kiểm tra tình hình!”

Trước giờ hắn ta vốn không thích sử dụng đầu óc, lúc này khó tránh khỏi biến thành một đứa trẻ tò mò: “Nhưng ta vẫn không hiểu một chuyện. Nếu ảo cảnh do Trần Lộ Bạch tạo ra, vậy thực tế nàng ta không cần dùng tới Dạ Yểm, cái này sẽ khiến nàng ta bại lộ rất dễ. Chẳng phải đổi thành yêu vật khác sẽ tốt hơn sao?”

Những lời này cũng khiến Trịnh Vi Khởi bối rối.

Đúng vậy, dựng lên cảnh Dạ Yểm bám vào người, cố ý để lộ chuyện Triệu Vân Lạc không có thần thức…

Mục đích của Trần Lộ Bạch là gì?

“Có lẽ liên quan tới độ khó của việc tạo ra ảo cảnh.”

Giữa một vùng im lặng, Bùi Tịch tiếp tục lên tiếng: “Ta từng đọc một số quyển sách liên quan tới điều này. Sách nói rằng việc tạo ra ảo cảnh cần tới một lượng lớn linh lực, là thứ mà yêu vật bình thường không thể chịu được, chưa kể diện tích Nga Thành không nhỏ, nếu muốn chu đáo hết mọi mặt thì sẽ yêu cầu độ khó rất cao.”

Vị này luôn cầm cờ đi trước trong Học Cung, giờ vừa nhẹ giọng mở miệng xong, dễ dàng đánh gục hai tên học kém là Trịnh Vi Khởi và Hạ Tri Châu trong nháy mắt.

Đây là lần đầu tiên Ninh Ninh nghe thấy chuyện này, nàng ngước mắt lên nhìn hắn đầy mới lạ, lại nghe Bùi Tịch nói: “Trong trường hợp này, cách nhanh nhất và thuận tiện nhất chính là sử dụng ký ức của mình, dung hợp ảo cảnh và trí nhớ với nhau, giảm bớt độ khó trong việc xây dựng khung cảnh. Vậy nên cảnh tượng bây giờ chúng ta đang thấy, có lẽ là những chuyện trong quá khứ đã từng thực sự xảy ra ở Nga Thành mà Trần Lộ Bạch nhớ lại.”

Cho nên mọi người trong Trần phủ, thậm chí trong Nga Thành, rồi chuyện Trần Diêu Quang bị Họa Mị tấn công, Triệu Vân Lạc bị Dạ Yểm bám vào người, thậm chí Trần Nguyệt Minh chơi bùn trên đường, tất cả đều từng xảy ra thật.

“Khoan, khoan, nếu tất cả mọi thứ bên người chúng ta đều là ký ức, vậy thì Nga Thành thực sự bây giờ…”

Hạ Tri Châu dừng một chút, bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi! Mọi người còn nhớ rõ chuyện yêu môn mở rộng không? Biết đâu Nga Thành thực sự gặp kiếp nạn, Trần Lộ Bạch lại nhớ nhà nên mới tạo ra ảo cảnh này, mục đích là có thể nhìn cảnh nhớ người.”

Dường như đây là lời giải thích thuyết phục nhất hiện nay.

Nhưng Ninh Ninh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, ví dụ như…

“Nếu là vậy, tại sao Trần Lộ Bạch giữ chúng ta ở lại đây? Một cô nương bình thường như nàng ta sao có năng lực chế tạo ra ảo cảnh?”

Bùi Tịch lạnh giọng mở miệng, giọng điệu bình thản không dao động: “Quan trọng nhất chính là, nếu kẻ đứng sau màn chỉ có một mình nàng ta thì tại sao tầng tháp này của Tháp Phù Đồ lại được xếp vào dạng ‘cực kỳ khó khăn’? Chỉ cần giết nàng ta là xong chuyện, tại sao lại làm nhiều tiền bối khó xử thế?”

Hạ Tri Châu ngơ ngác nhìn hắn.

Sau đó hắn ta vô cùng cảm động nói với Ninh Ninh: “Đừng nói Bùi Tịch cũng là người giả chứ? Hắn thật sự có thể nói được nhiều như vậy trong một hơi sao?”

“Dù thế nào đi nữa, trong tầng tháp này có rất nhiều thứ đáng ngờ.”

Trịnh Vi Khởi xoa lông mày: “Hay là thế này đi. Trước tiên chúng ta để một người âm thầm điều tra bí mật ở Nga Thành, những người còn lại ở trong Trần phủ để giảm bớt sự cảnh giác của Trần Lộ Bạch. Người kia phải là người hay tách biệt với mọi người, trầm mặc ít lời, dù không ở bên cạnh chúng ta cũng không khiến nàng ta nghi ngờ, mọi người đề cử ai đi nào?”

Hạ Tri Châu im lặng một lát.

Hạ Tri Châu: “Sư tỷ, nếu muốn sai Bùi Tịch đi thì tỷ cứ nói thẳng, thực sự không cần phải tìm những từ dựa theo khuôn mẫu của hắn đâu.”

*

Vậy nên lúc này mới có chuyện ở hiện tại.

Ồn ào trong chuồng ngựa nhanh chóng qua đi, bốn người ngồi trong phòng Bùi Tịch, lắng nghe kết quả hôm nay của hắn.

“Ta phát hiện ra tổng cộng ba điều.”

Bùi Tịch nói: “Đầu tiên, xung quanh Nga Thành như có kết giới vậy, sau một khoảng cách ngự kiếm phi hành sẽ không thể đi tiếp về trước được nữa.”

Ninh Ninh ngồi trên ghế, chống quai hàm nhìn hắn.

“… Thứ hai.”

Chàng thiếu niên mặc đồ đen bình tĩnh rũ hàng mi dài xuống, hầu kết động đậy: “Bá tánh trong thành nói Trần Lộ Bạch có phần lạ lùng.”

Thừa Ảnh cười khà khà hia tiếng quái dị: “Đang nói chuyện nghiêm túc cơ mà, sao ngươi lại ngượng ngùng thế hả? Hê hê, nàng ấy nhìn ngươi một cái thì ngươi cũng nhìn lại nàng đi.”

Giữa mày Bùi Tịch hiện lên chút tức giận, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Nghe đồn có người hầu từng nhìn thấy nàng ta một mình đi tới hậu viện Trần phủ vào ban đêm, nói thầm chuyện gì đó với một cây hòe. Thứ kỳ lạ đó là, rõ ràng lúc đó nàng ta quay lưng về phía người hầu, nhưng chẳng hiểu sao bỗng nhiên quay lưng lại, nhìn thẳng về phương hướng của người kia.”

Nửa đêm, trăng mờ gió lớn.

Bạn nhìn thấy một cô gái lang thang đi tới sân sau vắng vẻ không dấu chân người, lại còn nói chuyện với một cây cổ thụ. Chuyện này vốn đã dọa người rồi, kết quả nàng ta còn đột nhiên quay đầu lại, cứ thế nhìn chằm chằm bạn.

Hạ Tri Châu nghe xong mà da đầu tê dại, Trịnh Vi Khởi bên cạnh nói: “Cây hòe bị gọi là cây quỷ trong số các loài cây, rất dễ thành tinh, cũng cướp lấy thân xác người khác để sử dụng.”

Nàng ấy chần chừ một lát, lại thấp giọng bổ sung: “Chẳng lẽ Trần Lộ Bạch trước mắt chúng ta cũng không phải chính nàng ta, mà do cây hòe biến ảo thành? Điều này cũng giải thích tại sao một cô gái người phàm như nàng ta lại tạo ra ảo cảnh này.”

“Chuyện gì đang xảy ra ở Trần phủ thế?”

Hạ Tri Châu rùng mình một cái, có phần bài xích liếc nhìn xung quanh: “Hết Họa Mị, Dạ Yểm, rồi cây hòe tinh, ai không biết còn tưởng là hang ổ Yêu giới đâu. Còn cái gì mà ‘yêu môn mở rộng’ nữa, tới đó yêu ma ùa đến cuồn cuộn, làm sao giữ được tòa thành này đây?”

Đây chỉ là một ý nghĩ bất chợt dâng trào mà thôi, không ngờ Trịnh Vi Khởi nghe xong bỗng nhiên đập bốp cái lên mặt bàn, vang lên âm thanh nặng nề: “Mấy người có nhớ hay không! Trước đó ta từng nói, dường như đã nghe thấy tên Nga Thành ở đâu đó rồi?”

Hạ Tri Châu bị hoảng sợ, suýt nữa ngã thẳng vào trong lòng Bùi Tịch, khiến cho Thừa Ảnh kêu than ầm lên, chẳng khác nào cô gái bán hoa bị sỉ nhục.

“Ta nhớ ra rồi! Nga Thành!” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Giọng điệu Trịnh Vi Khởi phấn khích, thiếu điều đứng bật dậy khỏi ghế: “Trong đại chiến tiên ma, hai giới Yêu, Ma không nể nang gì nhau, trong đó có một đám yêu tu tà đạo muốn hấp thụ huyết phách nên đã hợp tác với nhau cùng đánh vào một huyện thành, khiến cho sinh linh khóc than, không một ai may mắn còn sống sót. Tên của huyện thành kia chính là Nga Thành!”

Vừa nói xong, Bùi Tịch và Ninh Ninh đều lộ ra biểu cảm hiểu rõ “thì ra là thế”.

“Vậy nên…” Chỉ có sắc mặt Hạ Tri Châu trắng bệch: “Cái gọi là ‘mùng năm tháng sáu yêu môn mở rộng’ rất có thể không phải truyền thuyết thuận miệng bịa ra, mà là…”

Hắn ta hít sâu vào một hơi, nói: “Vào mùng năm tháng sáu, Nga Thành hoàn toàn bị đám yêu tu chiếm đóng. Vậy người trong thành…”

Hắn ta không nói thêm gì nữa.

Nếu hấp thu huyết phách, vậy nhất định không ai có thể may mắn còn sống sót.

Trên đê mưa bụi mờ mịt, lầu các tường trắng ngói xanh, Trần phủ tựa như vườn cây, còn thêm đám trẻ con chơi đùa trong vũng bùn ở ngõ nhỏ.

Tất cả mọi thứ đều không còn tồn tại nữa, thay vào đó là đám yêu ma hoành hành và những xác chết không nhắm mắt, không thấy ánh mặt trời, máu chảy thành sông.

Mặc dù ảo cảnh này được xây dựng từ ký ức trong quá khứ, nhưng vì có bọn họ tham gia nên nó khác rất lớn so với khung cảnh thực tế.

Chưa từng có ai may mắn chạy thoát trong tay yêu ma, những đoạn ngắn ngủi tưởng chừng như không có nguy hiểm đó, thực tế lại đang trắng trợn báo trước cái chết của mỗi người.

Từ đầu tới cuối Trần Diêu Quang chưa từng được cứu vớt, bị Họa Mị trói buộc trong hang động tối tăm lạnh lẽo, dần dần hút đi huyết phách và tinh nguyên, dần dần nhắm mắt lại trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng vô tận.

Triệu Vân Lạc không thể thoát khỏi sự khống chế của Dạ Yểm, liên tục trải qua tra tấn chết đi sống lại trong giấc mơ, cuối cùng hoàn toàn tiêu đời, không thể tỉnh lại.

Trần Lộ Bạch bị quỷ hòe trong hậu viện dụ dỗ, thần chí dần dần mơ màng, chỉ còn lại một cái xác rỗng, bất kể quá trình ra sao cuối cùng đều bị cướp đoạt tính mạng, thay thế thân phận.

Về phần những người khác trong Nga Thành đều chôn vùi trong biển máu, trở thành công cụ để yêu ma tăng tiến tu vi.

Toàn bộ bức màn bí ẩn dần dần được vén giờ, giờ chỉ còn một vấn đề quan trọng nhất.

Bất kể người kia là Trần Lộ Bạch hay hòe quỷ, tại sao nàng ta đang vây nhốt bọn họ ở chỗ này?

*

Phần lớn kế hoạch của bọn họ đã hoàn thành.

Trần Lộ Bạch nặng nề ghì bút trên giấy Tuyên Thành, phần mực trên bút lông loang ra đậm đặc, như thể bóng đêm đen nhánh.

Khóe miệng nàng ta nhếch lên nụ cười nhạt, cất phong thư đi rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Trong ảo cảnh khác hoàn toàn với bên ngoài, tuy trong lành nhưng khiến nàng ta bài xích từ tận đáy lòng. Nhưng cảnh tượng này chắc chắn sẽ không kéo dài quá lâu, tới lúc giờ Tý vừa đến…

Nghĩ đến đây, trên làn da trắng nõn của thiếu nữ xuất hiện vẻ độc ác nham hiểm.

Nàng ta bước đi vội vã, giấu mình trong bóng tối chiều hôm nặng nề, lập tức tiến đến hậu viện.

Trong hậu viện cây cỏ mọc rậm rạp, cây xanh nối tiếp, ở vị trí chính giữa có một cây hòe cổ sừng sững lâu đời.

Cây hòe thuần âm, hiện đã vào hè nhưng lúc tới gần vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh băng ngấm đến tận xương.

Những cành lá mịn màng nuốt chửng phần lớn ánh sáng mặt trời, phủ lên mặt Trần Lộ Bạch một vùng u ám tối tăm, lúc này nàng ta không nói chuyện với cây hòe như lời đồn mà đặt bàn tay lên trên thân cây, mặc niệm khẩu quyết.

Hệt như vỏ cây được ra lệnh, bỗng nhiên nứt ra một đường thẳng ở chính giữa. Ngay sau đó vết nứt ngày càng to hơn, từ góc độ của Trần Lộ Bạch nhìn lại, phía sau vết nứt không phải thân cây, mà là một nơi khác gần giống như hậu viện.

Trần Lộ Bạch không phát ra bất kì tiếng động nào, giơ tay thò vào trong khe hở. Chẳng ngờ lúc này phía sau bỗng nhiên có một luồng gió lạnh lẽo đánh ập tới.

Có người đến!

Nàng ta không đề phòng nên không kịp trốn tránh, thoáng cái bị người kia giật mất lá thư từ trong tay.

“Không ngờ Trần cô nương lại có nhã hứng viết thư cho cây hòe cơ đấy, chỉ sợ trước nay chưa từng có, chỉ duy nhất mình cô làm được.”

Thân pháp của Ninh Ninh cực nhanh, sau khi cướp được phong thư thì nhanh chóng lui về phía sau vài bước, linh hoạt xé mở phong thư: “Chi bằng để chúng ta cùng nhìn xem, rốt cuộc bức thư này viết cái gì đây.”

Trần Lộ Bạch tức giận trừng mắt, cắn răng không nói chuyện.

“Bốn người họ chưa phát hiện điều gì kỳ lạ, chỉ chờ đến giờ Tý khởi động trận luyện hồn, dùng đây huyết tế.”

Ninh Ninh đọc to lên, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía cửa hậu viện: “Sư tỷ, trận luyện hồn là gì thế?”

“Luyện hóa muôn vàn huyết phách suốt một năm, kế đó dùng người sống làm vật dẫn, tiến hành huyết tế, có thể tăng cao tu vi của người tu đạo, một bước lên trời.”

Trịnh Vi Khởi từ từ đi khỏi bóng râm của rừng trúc, bộ đồ trắng cắt ngang qua bóng đêm: “Dùng linh hồn người khác độ cho tạo hóa của chính mình, đó là cách chỉ có đám đồ đệ cực kỳ độc ác mới sử dụng, được liệt vào hàng một trong mười đại cấm thuật.”

Trần Lộ Bạch tự biết thực lực mình không địch lại kiếm tu, cười lạnh lui về phía sau một bước. Nàng ta biết rõ mình bại lộ thân phận, nhưng không hề để lộ ra vẻ mặt hoảng loạn mà chỉ bình tĩnh hỏi: “Ta để lộ chỗ nào?”

Thực sự là một nhân vật phản diện hết sức chuyên nghiệp.

“Tiểu sư đệ của ta hỏi thăm được một chuyện rất thú vị, chẳng hay Trần cô nương có hứng thú nghe hay không?”

Ninh Ninh lễ phép đáp lại nàng ta: “Mọi người trong Nga Thành đều nói đại tiểu thư Trần gia được nuông chiều ương bướng, là một cơn gió muốn bay đi thật xa để thoát khỏi xiềng xích ép buộc của cha và huynh trưởng trong Trần phủ, để có thể sống tự do tự tại…. Nhưng ta nhớ rõ, lúc ấy cô không nói với ta như vậy.”

“Ngươi chỉ biết tính nết của Trần Lộ Bạch chứ hoàn toàn không biết những chuyện nàng ấy trả qua. Cái câu ‘không muốn rời khỏi Trần phủ’ mà ngươi nói với ta, chỉ sợ rằng đó là lúc nàng ấy quyết tâm đi lang thang bên ngoài, nhưng vẫn còn chút lưu luyến với người trong nhà, vậy nên ban đêm lén lút tìm người nói ra. Nhưng ngươi không đoán được suy nghĩ của nàng, hiểu lầm sự lưu luyến trước khi chia tay thành không muốn rời Trần phủ.”

Nàng nắm chuôi kiếm bên hông theo bản năng, tư thế cảnh giác đề phòng đối phương bỗng nhiên đột kích: “Giờ chúng ta nên gọi ngươi là gì đây? Trần cô nương? Hay là… Hòe quỷ?”

Không gian yên ắng.

Cây hòe bị gió lạnh thổi bay, tạo ra âm thanh ầm ầm, hệt như tiếng cười của muôn vàn quỷ mị ẩn nấp trong bóng tối, cực kỳ quái dị.

Cuối cùng hòe yêu chiếm giữ thể xác Trần Lộ Bạch cũng hoàn toàn từ bỏ lớp ngụy trang của mình, nghe vậy nó ngửa mặt lên trời cười to: “Thì sao nào? Các ngươi thật sự cho rằng phá hủy ảo cảnh này của ta là có thể bình an rời khỏi Nga Thành ư? Tối nay giờ Tý có thể khởi động trận luyện hồn rồi, toàn bộ yêu ma trong thành đều muốn tính mạng các ngươi, để xem các ngươi trốn đi đằng đường nào!”

Nàng ta cười đến mệt mỏi, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: “Đám tà tu trong thành vốn định trực tiếp bẻ gãy xương cốt các ngươi, nhốt bên cạnh trận pháp chờ chết. Chỉ mình ta có ý tốt tạo ra ảo cảnh này, để các ngươi dù có chết cũng không đau khổ quá mức. Sao các vị không hiểu cho sự cố gắng của ta?”

Những lời này hoàn toàn là sự thật.

Chuyện ở Nga Thành truyền khắp toàn bộ Tu Chân Giới, những đại tông tiên môn còn không thể tự lo cho mình giữa trận đại chiến, thì càng không thể tiêu diệt hết đám yêu ma trong thành. Nhưng vì đề phòng yêu chạy ra ngoài, họ vẫn tập hợp được các vị Trưởng lão từ các môn phái lớn đến đây cùng bay ra trận pháp thiên la địa võng, giam cầm luôn đám yêu ma trong Nga Thành.

Nếu muốn thoát khỏi trận này, chỉ có thể lợi dụng trận luyện hồn để tăng cao tu vi, hợp lực phá tan pháp trận. Tiếc rằng trận luyện hồn cần phải có người sống làm vật dẫn, nhưng từ khi Nga Thành sụp đổ thì không còn người sống nào bước vào đây nữa.

Sau gần một năm, cuối cùng cũng có bốn tiểu bối không có mắt xâm nhập vào trong.

Đây là cơ hội tốt nhất của chúng nó.

Nếu dùng vũ lực, một khi đụng độ phải người có tính cách mạnh mẽ kiên định thà chết bỏ mình, vậy sẽ thất bại trong gang tấc. Chính hòe quỷ đề xuất tạo ra ảo cảnh, chỉ cần nhốt đám người này trong ảo giác thì đương nhiên chúng không thể thoát đi được, chỉ biết trầm mê trong ảo giác.

“Nhiều lời vô ích.”

Trịnh Vi Khởi nghĩ bản thân bị đám yêu vật này lừa cho xoay vòng vòng, tức thì nổi trận lôi đình, rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng vào gốc hòe âm u lạnh lẽo bên cạnh.

Cái cây này không chỉ là chân thân của hòe quỷ, mà còn là thông đạo truyền tin của nàng ta với thế giới bên ngoài, tám chín phần mười chính là vị trí của mắt trận.

Kiếm quang tách thành vô số bóng trắng, lạnh lẽo như gió.

Trịnh Vi Khởi vốn tưởng rằng hòe quỷ sẽ không biết tự lượng sức mình mà đòi đánh nhau tới chết với bọn họ, nhưng không ngờ đối phương chỉ nhếch khóe môi lên cười lạnh một tiếng.

Hệt như trò ảo thuật, cả người hòe quỷ nhanh chóng tan vào bóng đêm, chỉ còn lại giọng nói u ám trong gió: “Các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng vào. Bên ngoài ảo cảnh không chỉ có ta muốn tính mạng các ngươi đâu.”

*

Kiếm quang Trịnh Vi Khởi lộng lẫy như sao trăng, lúc Ninh Ninh từ tỉnh giấc từ cơn mê, thứ đầu tiên ngửi thấy là mùi máu tanh.

Mùi tanh hôi kia giống như trộn lẫn máu thịt vào nhau, để lâu ngày khiến nó dần dần thối rữa. Theo bản năng nàng ngừng thở, chuyển sự chú ý về phía trước mặt.

Không ngờ nàng vẫn ở hậu viện Trần phủ, chẳng qua cảnh tượng hoàn toàn khác biệt so với trong ảo cảnh.

Cây hòe già thành tinh trong hậu viện to đến mức khó tin, rễ và cành lá gần như lấp đầy toàn bộ không gian, từng chiếc rễ dài thô to bò đầy trên mặt đất, lan tràn cho tới tận cửa hậu viện vẫn không hề có xu thế ngừng lai.

Khiến người ta sởn tóc gáy nhất là những chiếc rễ cây đó hệt như một loại động vật có thể hô hấp, lớp da nâu sẫm liên tục phập phồng trong đêm đen đục ngầu, chẳng khác nào những con trăn lớn đang mấp máy, làm cho nàng thấy mà ghê tởm.

Rễ cây bao thành vòng tròn, trói gần hết cơ thể nàng vào thân cây như một sợi dây, chỉ để lộ gò má, phần cổ và trước ngực, còn lại cả người nàng không thể động đậy.

Khi nàng ngước mắt lên, có thể trông thấy Trần phủ thực sự.

Huyết quang xé rách màn trời, bóng đêm vô cùng vô tận. Một đám mây như sợi bông che phủ gần hết ánh trăng, có tia sáng mặt trăng từ giữa những đám mây chiếu xuống một màu đỏ sậm không khác gì máu tanh, hệt như nước mắt máu chảy ra từ trên gương mặt, cúi đầu từ trên mái vòm trông xuống, sát ý dày đặc.

Trăng máu treo trên không, ma trơi thấp thoáng chân trời, những cây cối còn lại đều bị hòe già hút hết tinh phách, sớm đã mất sạch sức sống, chỉ còn lại những thân khô gớm ghiếc như những chiếc móng vuốt ma quái.

Bỗng nhiên một cơn gió ma quái thổi mạnh qua mái tóc đen dài của Ninh Ninh, khiến mái tóc nàng xõa xuống, tầm mắt trở nên mờ đi. Nàng trông thấy một bộ xương nằm gục trong góc.

Mây mù dày đặc với cỏ dại, tường ngói loang lổ. Lầu các trầm lặng phủ đầy vết máu, bao phủ bộ xương trắng bằng một tầng âm u lạnh lẽo, có lớp rêu xanh mịn bò lên từ các khớp, nhuộm khung xương thành một màu xám nhạt.

Khung xương rất nhỏ, nhìn qua có lẽ là một đứa trẻ không lớn lắm, cuộn tròn thành một cục, lấy tay che đầu vào.

Từng vết nứt xuyên sâu vào tủy xương hiện rõ trong bóng đêm, có thể hình dung ra nỗi đau đớn cùng cực mà đứa bé phải chịu đựng.

Trong lòng Ninh Ninh trầm xuống, nàng đoán được tên cô bé.

Tầng mây bao phủ vết máu còn sót lại từ từ di chuyển về phía tay, lặng lẽ nuốt chửng tia sáng cuối cùng. Ninh Ninh hít vào một hơi, âm thầm tụ lực trên đầu ngón tay.

Kiếm quang sắc bén nhanh như điện, thoáng cái đã xuyên qua những dây leo khổng lồ quấn quanh người nàng. Dòng máu bỗng nhiên trào khỏi dây leo như suối.

Phía xa vang lên tiếng cười lớn ngông cuồng, kèm theo đó là ánh lửa.

Gần đó mùi tanh nồng nặc, xương trắng lạnh lẽo.

Giờ Tý đã tới.

“Một vòng nằm trong một vòng khác, đầu óc như muốn phế đi, hai tay cũng không hề rảnh rỗi.”

Trịnh Vi Khởi theo sát phía sau, thả người nhảy xuống từ dây leo, không kìm được lộ ra nụ cười khổ: “Tầng tháp này… đừng bảo muốn chúng ta tàn sát hết toàn bộ yêu ma trong thành chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.