Trần Lộ Bạch nhìn vài tên yêu tu bất tỉnh trên yến hội, vẻ mặt lạnh nhạt buông chén rượu.
Yêu tà dốc toàn bộ lực lượng, dùng kẻ tu vi mãn thành lùng bắt mấy tu sĩ kia khắp nơi. Bên trong Linh Tuyền Tự vốn náo nhiệt cũng chỉ còn sót lại một mình nàng ta, còn thêm vài đại yêu nâng chén chúc mừng.
Có lẽ bên ngoài chùa miếu vẫn còn vài tên tay sai, nhưng kẻ nào dám vào quấy rối chứ? Vài vị nắm quyền này đều là những kẻ vui giận thất thường, tàn nhẫn quyết đoán, nếu quấy nhiễu tiệc rượu, chỉ sợ khó mà giữ được mạng nhỏ này.
Trước kia họ từng hùng mạnh cỡ nào, giờ đây lại bị một ly rượu độc mê hoặc thần chí. Ai mà ngờ được “hòe quỷ” thường ngày hết sức trung thành và tận tâm lại đi hạ thuốc vào rượu trong thời khắc quan trọng này.
Cơ thể yêu tu tráng kiện, đám thuốc này cũng đủ chí mạng với người bình thường nhưng không thể giết được bọn họ, nhưng chỉ cần gây mê trong một thời gian là đủ.
Nàng ta đã chờ thời khắc này suốt một năm.
Mùng năm tháng sáu một năm trước, đám yêu tà nhân lúc đêm khuya ồ ạt xâm chiếm vào thành, tàn sát toàn bộ bá tánh Nga Thành, chỉ có mình nàng ta ẩn nấp ở cây hòe mới may mắn sống sót.
Khi đó Trần Lộ Bạch liều mạng bịt miệng không để mình khóc thành tiếng, nghe thấy hai tên yêu tu đi ngang qua hậu viện, tiếng nói chuyện vô cùng rõ ràng.
“Chỉ cần luyện chế hồn phách tòa thành này trong một năm là có thể tạo trận luyện hồn, tới lúc đó chúng ta một bước lên trời, không cần phải kiêng kị cái gọi là danh môn chính phái nữa.”
Một tên khác cười vang nói: “Khi vẽ trận pháp phải cẩn thận. Ai mà chẳng biết trận luyện hồn rất giống trận độ hồn, nếu vẽ sai thì đừng ai trong chúng ta mong sống được.”
“Ha ha ha! Sao mà vẽ sai được chứ? Chẳng phải những đại yêu Nguyên Anh thực lực mạnh mẽ kia đều canh giữ một bên sao?”
Trận luyện hồn, trận độ hồn, một năm.
Người, yêu.
Là người bạn cũ duy nhất còn lại của nàng ta, hòe quỷ khuyên nàng ta mau nhân cơ hội rời thành trong lúc hỗn loạn.
Nhưng một kế hoạch gần như không tưởng đã hiện lên trong lòng nàng ta. Từ trước tới nay Trần Lộ Bạch nhát gan sợ phiền phức, hư hỏng ham chơi lại lau nước mắt, lần đầu tiên lắc đầu kiên quyết.
Nàng ta muốn báo thù.
“Sao lại bướng bỉnh như thế chứ?”
Hòe quỷ cố gắng khuyên bảo nàng ta: “Sức lực của cô quá nhỏ, nếu muốn đánh bại họ thì chẳng khác nào kiến đòi đẩy ngã voi.”
Trần Lộ Bạch chỉ lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe.
Để ngụy trang thành yêu vật, cô gái được nuông chiều từ nhỏ nghiến răng chặt bỏ một cánh tay mình, gương mặt cũng bị biến dạng tới mức hoàn toàn thay đổi. Hòe quỷ cư trú trên thần thức nàng, dùng lá cây, cành cây bổ sung vào vị trí tứ chi còn thiếu của nàng ta. Trần Lộ Bạch đau tới mức chết đi sống lại, nhưng chỉ có thể lặng lẽ nuốt sạch toàn bộ nước mắt vào trong.
Sau đó thuận lợi hòa nhập vào đám yêu tu.
Kế đó chờ từng ngày một, học cách vẽ trận độ hồn, cũng chờ tới ngày bốn người tu đạo xâm nhập vào trong thành.
Trần Lộ Bạch muốn cứu bọn họ, nhưng cũng cần họ hấp dẫn sự chú ý của đa số các yêu ma. Khó lắm nàng ta mới thuyết phục được đại yêu dùng ảo cảnh này để vây nhốt họ, kế đó nàng ta tìm mọi cách ẩn giấu manh mối, dẫn dắt bốn người kia rời khỏi ảo cảnh, bước vào Nga Thành thật sự.
Giờ Tý đã tới.
Tượng Phật đều đã hư hại hoàn toàn, ánh nền mờ ảo phản chiếu bầu không khí có phần hoang tàn, rách nát. Nàng đứng dậy, từ từ bước khỏi yến hội, đi tới trước trận pháp.
Trận pháp được vẽ từ máu, vị trí mắt trận đặt tế đàn đang châm liệt hỏa bốc cháy hừng hừng, quả thực dùng để hiến tế con người.
Trận độ hồn gần tương tự thế này, nàng ta đã thuộc nằm lòng cách vẽ nó từ lâu, sắp tới…
Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên một tiếng cười truyền đến từ phía sau.
Hệt như có một luồng điện bỗng nhiên bỗng nhiên chạy khắp cơ thể, tay chân Trần Lộ Bạch tê dại, cứng đờ tại chỗ.
“Ta vẫn luôn thắc mắc tại sao những người tu hành kia lại nghênh ngang thoát khỏi ảo cảnh ra ngoài thế. Hóa ra chính ngươi là kẻ động tay động chân.”
Kẻ lên tiếng là một gã đàn ông, trong giọng nói kèm theo ý cười giễu cợt, hoàn toàn lấy tư thái từ bên trên nhìn xuống: “Ban đầu còn nói ảo cảnh tuyệt đối không có chỗ nào sơ hở. Chính ngươi không muốn để bọn ta đánh gãy tay chân đám người kia, giúp bọn họ thuận lợi trốn đi.”
Lòng bàn tay Trần Lộ Bạch đều là mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn nhịp, quay người lại.
Một gã đàn ông mặc gương mặt tuấn mỹ mặc đồ màu đỏ cười nửa miệng nhìn nàng ta, áp lực đến từ kẻ tu vi cao càng nặng hơn.
Trần Lộ Bạch nghe gã tiếp tục nói: “Ta muốn nhìn thử coi rốt cuộc ngươi đang giở trò gì, vậy nên cố tình không uống ly rượu này. Mấy tên khác uống hết đúng là ngu xuẩn mà, thế mà còn gào lên đòi thêm ly nữa. Sao ta có thể ngồi ăn chung với đám này chứ, một đám rác rưởi!”
“Này.”
Thấy nàng ta không có trả lời, gã đàn ông nóng nảy bước tới: “Ngươi không định nói chuyện hả!”
Nàng ta đã sớm không còn sức lực nói chuyện nữa.
Yêu tu ngồi đây đều là cao thủ Nguyên Anh, thực lực mỗi người không thể khinh thường. Hiện giờ kẻ tỉnh dậy này tên Minh Lưu, tuy không phải mạnh nhất, nhưng tính cách vui giận thất thường nhất.
“Đúng là chán òm. Ngươi không muốn nói thì thôi, dù sao mục đích của ta chỉ là trận luyện hồn mà thôi.”
Minh Lưu lắc lắc cổ, phát ra một tiếng vang khẽ: “Về phần ngươi, cứ nói vĩnh biệt đi.”
Lời nói vừa kết thúc, sát khí đã bùng lên.
Tà khí nồng đậm kết hợp với uy áp mạnh mẽ ập thẳng vào mặt nàng ta, ép cho nàng ta phun ra một ngụm máu tươi.
Trần Lộ Bạch không cam lòng.
Rõ ràng đợi suốt một năm, mỗi ngày mỗi đêm đều trôi qua trong hận thù vô tận, chỉ còn một chút nữa.
Chỉ còn một chút nữa, nàng ta có thể báo thù cho mọi người trong thành.
Chẳng lẽ đúng như hòe quỷ nói, tất cả cố gắng của nàng ta cũng như kiến đòi đẩy ngã voi?
Cảm giác áp bách ngày càng nồng đậm hơn, gần như muốn ép vỡ ngũ tạng lục phủ nàng ta. Cơn đau nhức ăn mòn thần chí, trong khoảnh khắc hoảng hốt, Trần Lộ Bạch bỗng nhiên trông thấy một chùm ánh kiếm.
… Sao lại có ánh kiếm?
Trong khoảnh khắc, tia chớp loé lên.
Một bóng dáng màu đen quen thuộc cầm kiếm xông vào từ ngoài cửa, trường kiếm thoáng cái như hóa ngân hà xa xôi, đâm thẳng tới cổ họng gã đàn ông.
Minh Lưu cảm nhận được kiếm phong, nhanh chóng xoay người né tránh, thoáng cái trông thấy tên kiếm tu không rõ tung tích kia.
“Chui đầu vô lưới.”
Gã cười khàn: “Ta thích đấy.”
Ninh Ninh nhanh chóng liếc mắt với Trần Lộ Bạch, nắm chặt Kiếm Tinh Ngân trong tay, ngước mắt lên trầm giọng nói: “Đừng hòng động tới nàng ấy.”
Sợ rằng trong Linh Tuyền Tự có biến. Nàng và ba người khác trao đổi với nhau một phen, quyết định để Trịnh Vi Khởi, Hạ Tri Châu và Bùi Tịch tiếp tục thu hút sự chú ý, mà Ninh Ninh thân pháp nhanh nhất, giỏi hành động ẩn nấp, thích hợp lẻn vào Linh Tuyền Tự tra xét tình huống nhất.
Minh Lưu không ngu, có thể nhìn ra các nàng đều tới đây để phá hỏng trận luyện hồn. Nửa đường có thêm một kiếm tu giết đến cũng không quan trọng, trước hết cần giải quyết Trần Lộ Bạch.
Sát khí gã dâng lên, nhưng chưa kịp lao tới tấn công, trước mắt đã có một đạo kiếm quang đâm tới.
… Chết tiệt!
Cô gái này khó đối phó tới không ngờ, bóng kiếm phân hoá thành vài luồng sét mạnh với thế như chẻ tre, liên tiếp công kích thẳng vào yết hầu gã. Minh Lưu vội vàng tránh đi, đáy mắt hiện ra huyết quang. Gã cắn phập vào cổ tay, máu phun điên cuồng thành một thành trường đao dài.
Đao kiếm chạm vào nhau, phát ra âm thanh chói tai. Sức lực Ninh Ninh không bằng gã, linh hoạt xoay người nhảy lùi lại, tránh thoát sương máu ập tới trước mặt mình.
Tuy nàng rơi vào thế bất lợi nhưng từ đầu tới cuối vẫn có thể chiến đấu với Minh Lưu, kiếm pháp thiên biến vạn hóa, mau lẹ vô ảnh, thường dùng tới các tiểu xảo chứ không cố ý đánh nhau đến ngươi chết ta sống với đối phương, mà chỉ nghĩ muốn vây hắn ta bên người.
Tội nghiệp Minh Lưu tuy có tâm ngăn lại việc phá hủy trận pháp, nhưng lại không thể quan tâm tới Trần Lộ Bạch chút nào, chỉ có thể dốc sức tập trung vào chiến đấu, muốn nhanh chóng giải quyết tên kiếm tu không muốn sống này.
Trần Bạch Lộ nhân cơ hội này dùng cành gỗ cắt cổ tay còn lại của mình, dùng máu tươi của mình để thay đổi trận pháp được tạo nên bằng máu của bá tánh Nga Thành.
Luyện hồn nhiếp hồn, thiện ác chỉ trong một ý niệm, cũng chỉ trong một nét bút.
Minh Lưu chửi ầm lên, nhưng lúc này phần lớn yêu tu trong thành đều đang truy đuổi tế phẩm chạy trốn, đám lâu la canh giữ ở ngoài chùa đều bị Ninh Ninh giải quyết từ sớm, về phần đám bạn khác trúng kịch độc thì càng không có hy vọng nào.
Sau khi chửi xong, giọng nói gã có phần hoảng loạn và chật vật, gã hốt hoảng kêu lên: “Cầu, cầu xin các ngươi, đừng khởi động trận pháp! Tất cả hoàng kim vạn lượng của ta đều cho các ngươi! Nếu muốn tu vi này cũng có thể lấy hết cũng được!”
Ngừng nghỉ trong chốc lát, gã lại nói: “Việc gì ngươi phải khởi động độ hồn trận, chính ngươi cũng không sống được! Chi bằng ở lại nhân gian này hưởng phúc… Ngươi đừng nhảy!”
Ninh Ninh hít sâu một hơi, sau khi nghênh chiến xong quay đầu lại, vừa hay đối diện với tầm mắt Trần Lộ Bạch.
Nàng ấy đã sửa xong trận pháp, giờ đang đứng trước tế đàn bốc cháy hừng hực, khuôn mặt bị ánh lửa chiếu rọi ra màu đỏ đậm, đồng tử cũng lập loè những tia lửa, như thể những ngôi sao từ trên trời rơi xuống, ẩn giấu trong đôi mắt đen nhánh của cô gái.
Tấm lưng Trần Lộ Bạch hơi run lên, nhưng ánh mắt lại chưa bao giờ kiên quyết và vững tâm như thế. Nàng ấy nhìn thẳng Ninh Ninh, cuối cùng nhếch khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
“Ninh Ninh cô nương, thật ra những lời nói ở Trần phủ lúc đó, ta không hề lừa cô.”
Nàng ấy nói: “Khi đó ta thật sự không muốn rời khỏi phủ… Đa tạ chư vị, trong ảo cảnh ta rất vui vẻ.”
Chỉ khi ở trong giấc mộng do chính nàng ấy dựng lên, một lần nữa trở lại mưa bụi mênh mông ở Nga thành, Trần Lộ Bạch mới có thể nói ra câu thật lòng giấu kín bấy lâu nay với Ninh Ninh.
Lấy thân phận đại tiểu thư Trần gia một năm trước còn ngây thơ đơn thuần, mà sau đó đã thay đổi gương mặt nửa yêu hoàn toàn không thể nhận ra.
Trước đây nàng ấy từng muốn lang thang khắp nơi, trở thành nữ hiệp tự do phóng khoáng, nhưng tới hiện giờ, Trần Lộ Bạch thật sự, thật sự rất thích Nga Thành, rất thích Trần phủ, cả đời này đều không muốn rời đi.
Cha luôn muốn thúc giục nàng ấy thành thân, chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của con gái.
Trần Lộ Bạch rất muốn biết “món quà bất ngờ” trong miệng ông ấy vào sinh nhật nàng ấy năm sau là gì, nhưng nàng ấy không chờ được tới ngày đó, mãi không thể biết được đáp án. Huynh trưởng và chị dâu lúc nào cũng dính với nhau buồn nôn chết đi được, nhưng ai bảo đôi vợ chồng ấy đối xử với nàng cực tốt cơ chứ, Trần Lộ Bạch rộng lượng tỏ vẻ có thể tha thứ.
Chị dâu luôn thích hỏi nàng có lang quân nào vừa ý hay chưa, mỗi lúc tới đó cô gái nhỏ đều ra sức lắc đầu. Nàng ấy không muốn kết hôn lấy chồng, hơn nữa thành thật mà nói, nàng ấy thực sự rất thích cảm giác già rồi ngồi một mình trên phố bán tranh chữ khi về già.
Nhưng nàng ấy không có ngày già đi.
Cộng với Nguyệt Minh luôn thích nghịch bùn, trông chẳng khác nào thằng nhóc con.
Bởi vì bị tỷ tỷ nhìn từ nhỏ tới lớn nên trước nay Nguyệt Minh đều ngoan ngoãn nghe lời nàng ấy nói. Cho dù thi thoảng cô bé mang theo chút nước bùn từ bên ngoài khi chơi trò đóng vai gia đình, nhưng sẽ chạy tới trước mặt nàng ấy đầu tiên, đôi mắt lấp lánh bưng bát nâng trước mặt Trần Lộ Bạch, ngây thơ hỏi nàng ấy có muốn ăn không.
Ngày tà tu ập vào thành, nàng ấy và Nguyệt Minh đang tám chuyện với hòe quỷ ở hậu viện. Sau khi nghe thấy tiếng la hét thảm thiết, nàng ấy biết chuyện không ổn nên ôm chặt em gái trốn sau cây hòe.
Tiếng kêu khóc xuất hiện khắp nơi trong Trần phủ, chưa bao giờ Trần Lộ Bạch nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết cầu xin như thế, nhưng nàng ấy chỉ có thể bất lực không làm gì được, vừa khóc vừa che miệng Nguyệt Minh lại.
Tiếng nức nở của bọn họ có thể nghe thấy loáng thoáng trong đêm, trông thấy có hai yêu tà cả người là máu bước tới gần, rất nhanh sẽ vòng qua cây hòe, tới trước mặt các nàng.
Lần đầu tiên Nguyệt Minh không ngồi im theo lời nàng ấy nói mà đột nhiên chạy khỏi lồ ng ngực Trần Lộ Bạch, nhanh chân bỏ chạy về hướng khác.
Em gái từ trước tới nay luôn ngoan ngoãn nghe lời không hề quay đầu lại lấy một lần, cho tới lúc chết đi cũng không nhìn về hướng nàng.
Sau đó huyết quang khắp bốn phía, mùi tanh bốc lên mấy ngày liền, Nguyệt Minh chết rồi, hai tên yêu tu kia không lục soát bên trong nữa.
Đó là lần đầu tiên Trần Nguyệt Minh tự đưa ra quyết định, cũng là lần cuối cùng.
Trần Lộ Bạch luôn hiểu rằng bản thân mình nhát gan, kiêu căng, tùy ý làm bậy.
Nhưng dù như vậy, nàng ấy cũng muốn làm chút chuyện cho Nga Thành mà mình vô cùng yêu quý.
Kế hoạch của họ đã hoàn thành hơn phân nửa.
Chỉ cần cố gắng thêm một chút, dũng cảm thêm chút nữa
Nàng ấy và hòe quỷ có thể báo thù cho mọi người trong thành.
Thiếu nữ im lặng ngẩng đầu lên, cuối cùng liếc mắt nhìn thật kỹ vùng đất mà mình vô cùng yêu quý. Có lẽ thứ nàng ấy yêu nhất không phải Nga Thành, mà là những người trong thành không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa.
Cha, huynh trưởng, chị dâu, Nguyệt Minh, người hầu bị ngựa dọa cho chạy lung tung, người bán hàng rong luôn tươi cười chiêu đãi nàng ấy, còn có những đứa trẻ ngồi xổm trên đường chơi bùn.
Tất cả bọn họ đều tốt đẹp tới mức nàng ấy không nỡ rời đi.
Giờ Tý đã đến, tiếng chuông reo vang.
Ngay sau đó, vạt áo bay tứ tung, ngọn lửa bốc lên cao vút.
Ánh lửa dữ dội, bốc từ dưới lên tít bên trên.
Huyết trận ngấm trên đất như nhận được cảm ứng, đáng lẽ phải là màu đỏ thẫm gần đổ sang đen, giờ lại hiện lên từng luồng sáng vàng rực, thoáng cái chiếu sáng bóng tối sâu thẳm, phản chiếu ra phân nửa gương mặt của tượng Phật bị phá hủy trong đại điện.
Kim quang từ từ bay lên không trung ngày một nhiều hơn, ngày càng nồng đậm, cuối cùng tụ lại thành một lực lượng khổng lồ, hóa thành một chùm tia sáng bắn thẳng lên trời như một con rồng dài.
Sương mù dày đặc và mây mù bị xua tan sạch sẽ, kim quang chói lọi nhanh chóng chiếu sáng trên mái vòm, lộ ra một vầng trăng vàng yên tĩnh.
Kế đó là tiếng ầm ầm vang vọng, chùm tia sáng bỗng nhiên bùng nổ khắp bốn phía không hề báo trước, hóa thành vô số đường kim tuyến trải dài, trút xuống như những hạt mưa trên thành trấn bỏ hoang từ lâu.
Cảnh tượng chẳng khác nào thần phật hiện thế. Yêu tà không còn chỗ trốn, tất cả tiêu tan như tro bụi.
Mùng năm tháng sáu, trận độ hồn khởi động.
Hàng trăm yêu tà ở Nga Thành đều chết dưới trận pháp do chính mình dày công chuẩn bị.
Cùng với sự sắp xếp của một cô gái trẻ tuổi.