Sau khi đưa Hạ Tri Châu ra khỏi Hình Tư Viện, Thiên Tiện Tử dẫn các đệ tử đến phủ Thành chủ.
Kinh doanh ở Loan Thành phát triển, nổi tiếng là giàu có xa hoa, tất nhiên bên trong Thành chủ phủ là cảnh tượng xa hoa phung phí, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi, ngay cả trong khe hở của từng viên gạch lát sàn cũng viết bốn chữ:
Ta rất có tiền.
Mặc dù Già Lan Thành mà Ninh Ninh từng đến trước đây cũng từng là vùng kinh doanh trọng điểm nhưng dù sao cũng đã bình lặng chìm dưới nước nhiều năm như vậy, với lại phong cách chủ đạo của phủ Thành chủ là tao nhã và kín đáo, khí chất hoàn toàn khác biệt với nơi này.
Đi qua cổng chính hùng vĩ rộng rãi rồi đi qua hành lang dài được tường cao che khuất, đèn đuốc sáng trưng, giữa tiếng cười nói ồn ào và tiếng đàn tranh, bọn họ đến tiền viện dùng để đón khách và tiệc tùng.
"Thiên Tiện trưởng lão! Xin thất lễ vì đón tiếp chậm trễ, xin thất lễ vì đón tiếp chậm trễ!"
Hạ nhân dẫn đường vừa lui xuống thì một thanh niên mặc trang phục lộng lẫy vội vàng tiến lên đón, hắn ta liếc nhìn đám người Ninh Ninh rồi cười lớn nói: "Các đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái đều là những thiếu niên anh tài, hẳn là năm nay quý vị cũng có thể áp đảo quần hùng."
Thiên Tiện Tử cười lớn: "Đa tạ lời chúc tốt lành của Thành chủ."
Nói xong ông ấy lại ngước mắt nhìn nữ nhân mặc áo đỏ sau lưng người thanh niên đó: "Vị này hẳn là phu nhân Thành chủ đúng chứ?"
Thành chủ quay người sang một bên, giọng nói ôn hòa: "Loan Nương, đến đây."
Nữ nhân đứng dưới bóng tường cao, lại bị thanh niên che khuất hơn nửa người, mãi đến khi nàng ta từ từ tiến lên sau khi Thiên Tiện Tử hỏi thăm, Ninh Ninh mới có thể nhìn rõ dáng dấp của người này.
Nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt đào hoa quyến rũ với cặp đồng tử màu hổ phách trong veo như nước đá tan chảy trên đỉnh tuyết, mặc dù lấp lánh nhưng lại lạnh lẽo, không có nhiều hơi ấm của người sống.
Một chiếc váy đỏ được dệt từ long sa và vân gấm, long sa mỏng như sương mù, gấm vóc lộng lẫy như làn khói, hai thứ đan xen vào nhau tạo thành một bức tranh sương khói mỏng manh với những tán hoa rậm rạp, càng tôn lên dáng người uyển chuyển, vô cùng xinh đẹp của nàng ta.
Trước khi đến Loan Thành, Ninh Ninh đã làm bài tập về nhà rồi, Thành chủ họ Lạc tên là Nguyên Minh, là một thiên tài phù tu Nguyên Anh cao giai.
Trước đây, hắn ta đã có một đời vợ, nghe nói là một đại tiểu thư quan gia yếu đuối hay đau ốm, sau khi kết hôn với Thành chủ không lâu, nàng ta đã qua đời vì bệnh nặng.
Phu nhân hiện tại của Thành chủ tên là Loan Nương, vì từ nhỏ đã bị bán vào phố hoa nên nàng ta đã từ bỏ họ tên ban đầu.
Một người là Thành chủ thanh danh hiển hách, một người là vũ nữ có thân phận thấp hèn, hai người này vốn không nên có bất kỳ mối liên hệ nào nhưng trong một bữa tiệc, Lạc Nguyên Minh đã yêu nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Câu chuyện tình lãng mạn này được bá tánh trong thành truyền tai nhau, câu chuyện tình yêu của hai người đã được viết ra mười mấy phiên bản, phiên bản nào cũng ly kỳ, phiên bản nào cũng ái muội hấp dẫn.
Thậm chí người mẹ đã qua đời nhiều năm của Thành chủ cũng may mắn được hồi sinh trong thoại bản, ném thẳng cho nữ chính Loan Nương một đống ngân phiếu: "Năm trăm vạn linh thạch, rời xa con trai ta."
Nếu nói về mức độ thái quá thì Diêm Vương nhìn vào cũng có thể tức đến phát khóc. Nhưng điều này cũng cho thấy dù là cổ kim hay nội ngoại, độ nhiệt tình hóng chuyện và đẩy thuyển của quần chúng nhân dân vẫn luôn như vậy.
Mặt Loan Nương vốn hờ hững nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lạc Nguyên Minh thì sắc mặt nàng ta hơi giãn ra, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Xuất thân nàng ta là vũ nữ, khi đi dáng vẻ yêu kiều đa tình, váy áo cũng lay động theo, dưới ánh đèn sáng rực rỡ, gấm vóc đẹp không sao tả xiết.
Thiên Tiện Tử hàn huyên với hai vợ chồng vài câu, sau đó dẫn mọi người vào tiệc.
Tiền viện của Thành chủ phủ rộng đến mức không thể tin được, bàn tiệc được bày ra theo thứ tự, bày biện đủ loại bánh ngọt và món ăn. Ninh Ninh và đại sư tỷ Trịnh Vi Khởi có mối quan hệ tốt nhất nên luôn song hành cùng nhau, giữa những ánh sáng và bóng tối đan xen, nàng nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc.
Tiểu sư phụ Minh Không đến từ Phạn Âm Tự vẫn bị một đám người vây quanh, giảng những điều mà ngay cả chính cậu ta cũng không hiểu, toàn bộ đều dựa vào những gì đã học thuộc lòng trong kinh Phật.
Một đám người xung quanh giả vờ hiểu biết, liên tục gật đầu đồng ý, nếu có ai hỏi thì sẽ nhận được một đống ánh mắt thương hại "chỉ có thể hiểu chứ không thể nói".
Vạn Kiếm Tông đã đến đây từ sớm, trong số đó có vài người bất đồng quan điểm với Lưu Minh Sơn nên đã đánh nhau, một người hầu của phủ Thành chủ đứng co ro trong góc, tay cầm một cuốn sổ nhỏ, ghi lại số lượng linh thạch cần bồi thường khi đó.
Theo như những người dân xung quanh kể lại, lúc một nhóm người của Lưu Minh Sơn nếm thử điểm tâm thì đã chê đậu hũ non ngọt quá, khen ngợi đậu hũ non mặn, sau khi đệ tử Vạn Kiếm Tông nghe thấy thì đã lên tiếng tranh cãi, sau một trận khẩu chiến kịch liệt, cuối cùng đã rút kiếm và bùa ra đánh nhau.
Hơn thế nữa là——
Ánh mắt Ninh Ninh dừng lại ở một khuôn mặt góc cạnh trong đám đông, nàng hơi sửng sốt.
Đó là một thanh niên cao gầy, đuôi mắt ửng đỏ quyến rũ, dường như nhận ra ánh mắt của nàng, hắn ta không nói một lời mà quay người lại.
Thật sự không ngờ lại là Thiếu Thành chủ của Già Lan Thành, Giang Tứ.
Giang Tứ ngủ say nhiều năm, sau khi tỉnh lại vẫn luôn trong tình trạng bệnh nặng chưa khỏi. Tuy nhiên, thân thể ốm yếu không thể ngăn cản khí thế bá vương cuồn cuộn trong cơ thể hắn ta, sau khi nhìn thấy Ninh Ninh và Trịnh Vi Khởi, hắn ta cười lạnh lùng: "Ha, nữ nhân."
Khuôn mặt Trịnh Vi Khởi vô thức nhăn lại thành một nhúm: "Chậc, đồ ngốc."
Sau khi suy nghĩ một lát, nàng ta thì thầm với Ninh Ninh: "Sư muội, nhìn thấy tên ngốc đó không? Ta sẽ dạy muội thế nào là làm ăn nhé."
Thấy Trịnh Vi Khởi không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, Giang Tứ khẽ ho vài tiếng, một tia cười không dễ nhận ra thoáng qua nơi đáy mắt hắn ta.
Quả nhiên nữ nhân đó đã yêu hắn ta sâu đậm, giờ chỉ cần thoáng nhìn thấy hắn ta, nàng ấy không chút do dự dẫn theo sư muội đồng môn đi về phía này.
Chỉ tiếc là hắn ta đã đoạn tình tuyệt ái, định sẵn không thể cho nàng ấy tương lai.
"Thiếu Thành chủ."
Trịnh Vi Khởi tiến lên vài bước đến gần hắn ta, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Sao ngươi lại ở đây?"
Giang Tứ lạnh lùng đáp: "Già Lan và Loan Thành đời đời giao hảo, giờ đang vào thời điểm Thập Phương Pháp Hội, tất nhiên tại hạ phải đến đây để chúc mừng chứ."
Dừng lại một chút, hắn ta lại khẽ ho: "Ngươi muốn tham gia Pháp Hội? Hửm?"
Câu "Hửm" cuối câu này là thành quả hắn ta học được trong sách:
Giang Tứ tự biết mình không theo kịp thời đại, vì vậy trước khi tạm biệt mọi người ở Huyền Hư Kiếm Phái, hắn ta đã cố ý tìm Trịnh Vi Khởi mua một đống thoại bản, sau nhiều ngày đêm nghiên cứu chuyên sâu, hắn ta đã đúc kết được mẫu hành vi điển hình của nam giới ngày nay.
Ví dụ như lạnh lùng xa cách, rất thích dùng từ "nữ nhân", điểm này giống hệt như nhiều năm trước, không có gì đáng nói.
Ví dụ như biểu cảm thường làm nhất là "nhướn mày", "cười gian tà" và "liếm răng hàm", dù làm gì cũng phải “lạnh lùng”.
Lại ví dụ như cuối câu luôn phải thêm một chữ "hửm" và nhất định phải sử dụng giọng nói "trầm ấm" cũng một chút giọng điệu chất vấn.
Giang Tứ suy nghĩ rất lâu, cảm thấy hẳn là giống với tiếng bò rống, dù sao cũng đều là âm tiết đơn trầm.
Ngoài ra, hắn ta còn học được nhiều câu mới chưa từng nghe bao giờ. Nhưng ngay cả khi là người có khả năng chịu đựng tâm lý mạnh mẽ như Giang Tứ, hắn ta cũng không thể chấp nhận việc mình dồn một nữ nhân vào góc tường, mắt đỏ ngầu như bị đau mắt đỏ rồi nói một câu: "Gọi một tiếng Thiếu Thành chủ, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Hoặc là ôm chặt lấy ai đó, "như thể muốn khảm nàng vào từng tấc thịt máu trên cơ thể mình".
Đáng sợ quá đi, giống như đang xem tiểu thuyết kinh dị vậy. Hắn ta vẫn còn muốn sống lâu lắm, không muốn chết yểu đâu.
"Ngươi đã đọc xong những thoại bản trước đó chưa?"
Trịnh Vi Khởi cười thân mật: "Ta có thêm một số hàng mới, không biết Thiếu Thành chủ có hứng thú không?"
Giang Tứ im lặng chớp mắt một cái.
Lúc đầu, hắn ta đọc những thoại bản tình yêu đó, có thể nói là học đến tối mặt tối mày, treo cổ trên xà nhà, yêu quái trong thành khá tò mò về điều này, khắp phố phường đều là những cuộc đối thoại như thế này:
"Thiếu Thành chủ đã nhiều ngày không lộ diện, không biết đang làm gì trong phủ?"
"Nghe nói là đang đọc sách."
"Đọc sách ư? Chẳng lẽ là đang xem sách lược trị thành, hay là đang tu luyện công pháp tuyệt thế nhỉ?"
"... Nghe nói là ‘Sư tôn bá đạo sủng ái vô biên’, ‘Cự tuyệt hào môn: 33 ngày trốn chạy tình yêu của tiểu kiều thê’, ‘Mặc dù Mạnh Quyết rất yêu ta nhưng lại quá ngốc nghếch’."
“…”
“…”
Vì vậy, chưa đầy một ngày, cả thành đều đồn rằng Thiếu Thành chủ có trái tim thiếu nữ, đọc thoại bản tình yêu đến mức quên ăn quên ngủ.
Sau đó càng đồn càng thái quá, từ "đa số là giai thoại của các trưởng lão Huyền Hư Kiếm Phái" hóa thành "rốt cuộc Thiếu Thành chủ thích Thiên Tiện Tử hay Chân Tiêu Kiếm Tôn, hay là muốn cả hai".
Chỉ vì số lượng truyện của hai người này nhiều nhất trong số tất cả mọi người.
Thật là có nguyên nhân có kết quả, có lý có cứ, trăm miệng cũng không thể cãi, không phục cũng không được.
Giang Tứ vốn định từ chối nhưng lại nghe Trịnh Vi Khởi nói tiếp: "Thiếu Thành chủ, ta còn hai cuốn nữa, đều lấy ngài làm nam chính. Cung không đủ cầu, nếu muốn mua thì phải nhanh tay đấy."
Lời nàng ấy nói không sai, từ khi chuyện ở Già Lan Thành được mọi người biết đến, Thiếu Thành chủ Giang Tứ đã được đồn đại là một công tử thanh phong minh nguyệt, tính tình thâm sâu khó lường, vì vậy mà độ nổi tiếng cũng tăng vọt, chỉ sau một đêm đã xuất hiện vô số thoại bản đồng nhân, bán chạy đến mức không tả nổi
Giang Tứ nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, hắn ta nhìn nàng ấy với ánh mắt hơi trầm xuống rồi hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Trịnh Vi Khởi dùng ngón tay ra hiệu một con số: "Một nghìn linh thạch."
Giang Tứ lại cười lạnh.
Tuy hắn ta là người cổ hủ nhưng đầu óc vẫn chưa bị hoen gỉ. Một cuốn sách bán một nghìn linh thạch, nữ nhân này chi bằng đi cướp luôn đi: "Quá đắt, nhiều nhất ta chỉ có thể cho ngươi năm trăm."
Trịnh Vi Khởi lắc đầu: "Một nghìn."
Giang Tứ thái độ kiên quyết: "Năm trăm."
Trịnh Vi Khởi: "Một nghìn."
Giang Tứ: "Năm trăm."
"Năm trăm."
"Một nghìn."
Giang Tứ: “...”
Hắn ta một lòng nghĩ đến việc làm ngược lại với đối phương, nào ngờ lại bị nàng ấy dồn vào ngõ cụt, lợi dụng quán tính tư duy này, nàng ấy đã giết hắn ta một cách trở tay không kịp.
Trịnh Vi Khởi cố nhịn cười, đưa cho hắn ta một cuốn “Thành chủ quá khó chơi: Bảo bối ba tuổi rưỡi”.
Tiêu đề này quá kinh thiên động địa, Giang Tứ nhìn đến nỗi sống lưng phát lạnh, suýt nữa thì kiện tác giả thẳng đến Hình Tư Viện.
Đợi đến khi hắn ta run rẩy nhận lấy xong thì lại nghe Trịnh Vi Khởi nói: "Ta đây còn một cuốn nữa, cũng một nghìn linh thạch, có muốn không?"
Giang Tứ cố nhịn cơn đau lòng vì bị thương gia vô lương tâm lừa gạt, mặt không biểu cảm đáp: "Năm trăm."
Trịnh Vi Khởi vẫn dùng giọng điệu giống như trước: "Một nghìn."
Thiếu Thành chủ Già Lan Thành thu biểu cảm lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Cùng một chiêu sẽ không hiệu quả hai lần, nữ nhân này lại muốn dùng cùng một mánh khóe, đúng là quá coi thường đầu óc của hắn ta rồi.
Giang Tứ trả lời rất nhanh: "Năm trăm."
"Một nghìn."
"Năm trăm."
Lại là một vòng trả giá gần như không có bất kỳ sự dừng lại nào, khi Trịnh Vi Khởi mở miệng đọc ra con số tiếp theo, Giang Tứ tập trung tinh thần, đồng tử đột nhiên co lại.
—— Chính là ngay lúc này!
Con số mà nàng ấy vừa nói không phải một nghìn!
Theo như mánh khóe trước đó, hắn ta đã sớm đoán được Trịnh Vi Khởi sẽ sửa giá trong một lần trả giá nào đó.
Lúc đó, mình chắc chắn không thể theo quán tính tư duy, cố tình làm ngược lại với nữ nhân này, mà phải thuận theo lời nàng ấy, không chút do dự đọc ra cùng một con số.
Đó chính là——
Giang Tứ vận đủ khí lực, gằn từng chữ một: "Một nghìn năm trăm!"
Im lặng là vàng.
Trong bữa tiệc náo nhiệt đột nhiên xuất hiện thêm một người đau lòng.
Giọng nói của chính mình vang vọng bên tai, Giang Tứ ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngơ ngác, đối diện với khuôn mặt cười đến không khép được miệng của Trịnh Vi Khởi.
Vừa nãy nàng ấy... Nói là một nghìn năm trăm?
Không phải năm trăm sao?
Ha ha, hóa ra không phải là cố đấm ăn xôi, mà là đào một cái bẫy khác để hắn ta tự nhảy vào.
—— Vậy tại sao ngươi không chơi theo mánh khóe! Bắt nạt một người cổ hủ như ta không hiểu gì có ý nghĩa gì không? Hả? Có ý nghĩa gì không?
Độc phụ này!
Ngay cả khi nàng ấy có được tiền của hắn ta, cũng không thể có được trái tim hắn ta!
"Quả nhiên là Thiếu Thành chủ, ra tay thật là hào phóng."
Trịnh Vi Khởi rung đùi đắc ý, rút ra một quyển sách nhỏ trong túi đựng đồ rồi đưa cho hắn ta, Giang Tứ như tượng điêu khắc, vẻ mặt hoảng hốt nhận lấy nó.
Hắn ta vừa cúi đầu thì thấy “Phu quân thiên tài của ta”.
Giết người diệt khẩu, quả thực từng chữ đều đang chế giễu sự ngu ngốc và yếu đuối của hắn ta, chắc chắn là Trịnh Vi Khởi cố ý.
Giang Tứ chỉ cảm thấy khó thở, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu: "Nữ nhân... Ngươi đang thách thức giới hạn của ta đấy."
Trịnh Vi Khởi lễ phép cười cười, nhận lấy tiền ngu ngốc mà hắn ta đưa: "Không sao, không phải là chưa thành công sao? Tương lai còn dài, chúng ta có thể tiếp tục."
Giang Tứ cố gắng hít vào thở ra, để tránh bị nàng ấy chọc tức chết.
Trịnh Vi Khởi lấy tiền xong thì vui vẻ chào tạm biệt tên ngốc coi tiền như rác này rồi ôm sư muội nhỏ đi về phía bên kia tiệc.
Ninh Ninh bị thao tác mạnh mẽ như hổ của nàng ấy chọc cười không ngừng, trong lúc hai người trò chuyện, hoàn toàn không nhận ra có mấy ánh mắt bí ẩn trong đám đông.
"Ta thấy nàng ta rồi, cô nương Huyền Hư Kiếm Phái Phái kia."
Một thiếu nữ tu luyện yêu thuật ngồi trên giả sơn, cười nhạt nhìn thiếu niên áo đỏ dựa vào bên sườn núi: "Dung Từ, lần trước chúng ta bị nàng ta chơi khăm đủ rồi, lần này cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại so tài một trận... Nói trước nhé, ai bắt được trước thì là của người đó, người kia không được cướp."
Dung Từ thu hồi tầm mắt, lười biếng cười nói: "Đương nhiên rồi."
"Ây da—"
Ánh mắt chạm đến thiếu niên áo đen ôm kiếm ở góc tiệc, thiếu nữ che miệng cười nhẹ, giọng nói ngọt như mật: "Đó là tiểu sư đệ của Ninh Ninh cô nương phải không? Vừa nãy chúng ta nhìn nàng ta nói chuyện, bị hắn trừng mắt dữ lắm."
Nàng ta vừa nói vừa quấn tóc vào ngón tay trắng nõn, đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh như kẻ đi săn săn mồi: "Dung mạo cũng khá, không chừng là người thú vị... Nhỉ?"
Bên kia, Vạn Kiếm Tông.
Hứa Duệ sợ hãi liếc nhìn sư tỷ của mình: "Sư tỷ, tỷ đã cười toe toét nửa canh giờ rồi, còn nhiều hơn tổng thời gian cười của tỷ trong nửa năm qua nữa—— Có phải tỷ bị chuột rút ở miệng không?"
"Đệ không hiểu đâu."
Tô Thanh Hàn ấn chặt thanh kiếm bên hông, ngăn không cho kiếm phát ra tiếng vo ve vì phấn khích: "Thập Phương Pháp Hội lấy võ giao hữu, đệ tử tinh anh của các môn phái lớn đều tụ họp ở đây, chẳng lẽ đệ không muốn so tài với bọn họ sao?"
Hứa Duệ nhát gan, cố trả lời: "Có lẽ... muốn?"
Ánh mắt liếc thấy thiếu nữ áo tím trong đám đông, sắc mặt Tô Thanh Hàn hơi chùng xuống: "Ninh Ninh sư muội thể hiện khá nổi bật ở Tiểu Trọng Sơn, lần thử thách này chắc chắn sẽ có không ít người khiêu chiến nàng."
Nhớ đến chuyện Ninh Ninh làm náo loạn đảo Nghê Quang Đảo và Hạo Nhiên Môn, Hứa Duệ vô thức gật đầu: "Đúng thật là như vậy. Lần này Ninh Ninh chắc chắn sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm—— Sư tỷ, tỷ muốn giúp nàng ta sao?"
"Giúp nàng ta?"
Tô Thanh Hàn cười nhẹ, đáy mắt hiện lên một tia sáng quyết tâm: "Ta sẽ là người đầu tiên đánh bại nàng."
***
Phong cảnh Loan Thành thật đẹp, kết hợp với rượu ngon và đồ ăn ngon khiến người ta lưu luyến quên về, nếu không phải có một truyền âm đột nhiên vang lên bên tai, Ninh Ninh đã sẵn sàng gọi tối nay là "một đêm không gì sánh bằng".
Tuy nhiên, khi âm thanh đó xuất hiện, từ "một đêm không gì sánh bằng” lập tức gặp phải bế tắc, trở thành "nguồn cơn của rất nhiều rắc rối".
"Chư vị tiểu hữu, tại hạ là Thành chủ Loan Thành Lạc Nguyên Minh. Sau một hồi thương lượng của các trưởng lão, ta quyết định mở bí cảnh thử thách vào đêm nay, tức là vòng thi đấu đầu tiên của Thập Phương Pháp Hội."
Ninh Ninh vừa lắng nghe cẩn thận vừa ngẩng đầu nhìn Trịnh Vi Khởi, rất rõ ràng là nàng ấy cũng nhận được cùng một truyền âm nhập mật.
"Trước vòng thi đấu đầu tiên, tất cả mọi người sẽ nhận được một lệnh bài đặc chế. Khi đến Cửu U sơn vào bí cảnh thì có thể tùy ý phát động khiêu chiến, cướp lệnh bài trên người người khác."
Giọng nói đó tiếp tục: "Bẫy, mưu kế và hợp tác tập thể đều không bị cấm. Nếu lệnh bài của ai đó bị cướp hết thì sẽ bị cưỡng chế rời khỏi bí cảnh ngay lập tức, khi thử thách kết thúc, người có số lệnh bài ít nhất cũng sẽ bị loại."
"Thử thách kéo dài tổng cộng ba ngày, trong bí cảnh còn có nhiều kỳ ngộ đang chờ mọi người khám phá. Vậy thì—"
"Phi thuyền sẽ đến phủ Thành chủ và đưa mọi người đến Cửu U sơn ngay, hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Hắn ta vừa dứt lời thì cả hội trường đều xôn xao.
Pháp Hội không chỉ thêm vào quy tắc tranh giành lệnh bài này, mà còn là lần đầu tiên tuyên bố mở ra trong tiệc, không khác gì một đòn đánh vào đầu. Nhiều người vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, nghe xong đều vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao.
Mà đúng như Lạc Nguyên Minh đã nói, chưa đầy nửa nén nhang sau khi hắn ta nói xong, vài chiếc phi thuyền đến như đã hẹn, xé toạc lớp mây dày như bông trên phủ Thành chủ.
Giống hệt như kỳ thi đột xuất, quả nhiên tất cả các thầy cô trên thế gian này đều gian xảo như nhau.
"Số lượng lệnh bài không được ít nhất..."
Trịnh Vi Khởi bất lực cười nói: "Đây không phải là khuyến khích mọi người tự giết lẫn nhau sao? Năm nào đám trưởng lão này cũng thú vị hơn năm trước."
Nàng ấy là kiếm tu Nguyên Anh kỳ, bí cảnh thử thách rộng lớn, để đảm bảo công bằng, tất nhiên sẽ không được phân vào cùng một địa điểm với Ninh Ninh Kim Đan.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng ấy hơi lo lắng dặn dò nàng: "Ta nghe nói tiểu sư muội biểu hiện rất tốt ở Tiểu Trọng Sơn, biết đâu sẽ chọc phải rắc rối. Nhớ phải hành động thận trọng, cố gắng hội hợp với những người khác trong môn phái nhé."
Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Phi thuyền hùng vĩ lơ lửng giữa không trung, thả một chiếc thang dài ngoằn ngoèo xuống.
Các trưởng lão có lẽ đang lén lút xem kịch vui ở đâu đó, từ đầu đến cuối không thấy bóng dáng, còn các đệ tử thì có kẻ mừng người lo, ồn ào lần lượt lên thuyền.
Trong số tất cả mọi người của Huyền Hư Kiếm Phái, Hạ Tri Châu là người cuối cùng lên thuyền vì đã tranh thủ ăn uống no say. Hắn ta ăn quá nhiều nên không ngồi được, chỉ có thể chống eo đứng ở cửa phi thuyền, thò đầu ra nhìn xuống.
Khi phi thuyền từ từ bay lên, mọi người và mọi vật trên mặt đất trở nên càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mờ.
Bóng dáng của những gian nhà đã chìm vào màn đêm, muôn vàn ánh đèn tụ lại thành từng cụm, lay động theo gió không ngừng, như những chấm mực màu tô loang lổ trên tờ giấy đen tuyền. Khuôn mặt của mọi người cũng trở nên không rõ ràng, một nửa bị bóng tối nuốt chửng, một nửa ẩn hiện trong ánh lửa.
Hạ Tri Châu nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy các trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái ở lầu các trên cùng, dường như chạm mắt với hắn ta, bọn họ đều giơ tay vẫy vẫy.
Hạ Tri Châu cảm thấy vô cùng cảm động.
Cải thìa trong đất hoang, hai ba tuổi đã mất mẹ. Sư tôn Lý Vong Sinh của hắn ta thường xuyên không có nhà, chỉ thỉnh thoảng gửi về một đống kiếm phổ công pháp và linh thực quý hiếm, nếu không nhờ các sư thúc sư bá nâng đỡ chăm sóc, không biết hắn ta sẽ ra sao.
Lần này bị bắt vào Hình Tư Viện, Thiên Tiện Tử cũng là người đầu tiên chạy đến đưa hắn ta ra khỏi nơi quỷ quái đó. Mối ân tình này khắc cốt ghi tâm, hắn ta chắc chắn không được phụ lòng sư thúc.
"Các sư thúc, sư bá—"
Hạ Tri Châu mở miệng hét lớn: "Mọi người yên tâm, ta nhất định sẽ vượt qua thử thách lần này!"
Thiên Tiện Tử há miệng, hẳn là đang nói gì đó với hắn ta. Đáng tiếc hai người cách nhau quá xa, Hạ Tri Châu chỉ thấy đối phương há to miệng nhưng không nghe thấy một chút âm thanh nào, giống như đang xem kịch câm vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trước khi thi đấu thì thầy cô còn có thể nói gì? Chắc cũng chỉ là những lời động viên cổ vũ hắn ta mà thôi.
Hạ Tri Châu nghĩ đến đây thì càng thêm phấn khích, lớn tiếng hét: "Thiên Tiện sư thúc! Yên tâm đi, ta sẽ không làm người thất—"
Chữ "vọng" còn chưa kịp thốt ra đã bị nuốt ngược vào họng.
Nói chính xác hơn là bị ép ngược vào họng.
—— Khi Hạ Tri Châu thò đầu ra ngoài tự mình cảm động thì cánh cửa phi thuyền đã lặng lẽ đóng lại.
Hóa ra các sư thúc sư bá không phải đang vẫy tay tạm biệt.
Mà là ra sức ra hiệu với hắn ta "Mau rụt đầu vào đi! Nếu không sẽ bị cửa kẹp bây giờ!"
Mặt Hạ Tri Châu không biểu cảm, cả người đứng ngây ngốc trong phi thuyền, chỉ có một cái đầu bị kẹp ra ngoài, không thể nhúc nhích.
Gió đêm thổi tung mái tóc đen ngang tàng của, trong tầm mắt mơ hồ, vừa khéo hắn ta đụng phải ánh mắt kinh ngạc của một gia đình ba người ở tầng cao.
Phi thuyền, bầu trời đêm, ánh lửa và cái đầu người treo ở cửa.
Một tiếng hét chói tai xé tan đêm tối.
Hạ Tri Châu: “...”
Hãy nghe hắn ta giải thích! Hắn ta là một kiếm tu tuấn tú đoan chính, phong lưu đĩnh đạc, chứ không phải cái đầu người nào đó bị kẹp trong khe cửa đâu!!!
Nhưng chưa kịp nở một nụ cười thân thiện với gia đình đó thì hắn ta đã nhận ra có người đang vô tình túm lấy tóc mình từ phía sau.
Sau đó là một cái vỗ nhẹ vào lưng.
Giọng nói của Ninh Ninh truyền đến tai hắn ta vô cùng rõ ràng: "Sư tỷ, tỷ làm gì đó? Đừng bắt nạt Hạ sư huynh mà."
Trịnh Vi Khởi nghiêm mặt nói: "Rõ ràng là muội động chân động tay với huynh ấy, còn muốn đổ lỗi cho ta!"
Hầu hết những người trên phi thuyền này đều là đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái, thấy cảnh tượng này thì cười ồ lên. Không ít đồng môn sư huynh đệ có quan hệ tốt với Hạ Tri Châu cũng bắt chước, người thì đụng chạm, người thì cào cấu.
Đáng thương cho cái đầu của hắn ta bị kẹt bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy một tiếng ầm ĩ phía sau, hoàn toàn không biết ai đang động tay động chân, chỉ có thể méo mặt vùng vẫy: "Dừng tay cho ta! Đám khốn kiếp các ngươi!"
Ninh Ninh đứng trong phi thuyền, tầm mắt chỉ thấy được nửa thân hình khom lưng như ông lão chín mươi tuổi của hắn ta. Cảnh tượng đó thật buồn cười, khiến nàng không nhịn được mà cười khúc khích, bất ngờ nàng nghe thấy Hạ Tri Châu hét lớn: "Toang rồi!"
Nàng vẫn còn chút lương tâm, nghe vậy thì hỏi: "Sao vậy?"
Hình như Hạ Tri Châu thấy khó nói nên giọng nói nhỏ đi rất nhiều, phải lắng nghe thật kỹ mới nghe rõ: "... Hình như ta bị rất nhiều người ở bên dưới vây xem. Nhiều quá, nhiều quá ."
Tam sư đệ cùng tu luyện dưới trướng Lý Vong Sinh với hắn ta cười đến bể bụng: "Có gì mà phải vây xem chứ? Chỉ là một cái đầu người treo trên phi thuyền thôi mà—"
Khoan đã.
Đây chính là một cái đầu người treo trên phi thuyền mà!!!
Thử tưởng tượng vào những ngày pháo hoa rực rỡ, cả thành ăn mừng, ngươi và nương tử đang ăn lẩu hát hò, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái đầu người lơ lửng kỳ quái bên ngoài cửa sổ——
Đúng là quá kinh khủng!!!
"Hạ sư huynh, bình tĩnh lại nào!"
Cảnh tượng hỗn loạn, vì sức khỏe tinh thần của người dân Loan Thành, cuối cùng cũng không còn ai dám tiếp tục trêu chọc hắn ta nữa. Các tiểu đệ tử lần lượt nghiêm mặt, đưa ra ý kiến bằng nhiều giọng nói: "Nhất định phải giữ nụ cười, biểu cảm tuyệt đối không được quá u ám, nếu không sẽ dọa trẻ con!"
Ninh Ninh khá đồng tình: "Đúng vậy. Phải dùng nụ cười để nói với mọi người rằng huynh không phải là cái đầu bị treo trên cửa, chỉ là vô tình bị cửa kẹp đầu thôi."
Vì vậy vào đêm tiệc thịnh hội Thập Phương Pháp Hội, khi phi thuyền cất cánh, pháo hoa bùng nổ, không ít người dân Loan Thành dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, muốn chiêm ngưỡng phong thái của tiên môn.
Phi thuyền lơ lửng, đèn đuốc hòa quyện, những đứa trẻ chưa hiểu chuyện mở to mắt, tò mò hỏi: "Mẹ ơi, con thuyền lớn bay trên trời là gì vậy?"
"Đó là phi thuyền của Thập Phương Pháp Hội đó con. Trên phi thuyền đều là những đệ tử xuất sắc nhất của các môn phái lớn, nếu muốn lên thuyền thì nhất định phải chăm chỉ tu luyện, mai sau—"
Nữ tử dựa vào lầu cao, chưa kịp nói hết lời thì đã hít một hơi thật sâu, lưng không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.
—— Ở cửa của một trong những chiếc phi thuyền có treo một cái đầu người mặt mày dữ tợn, sắc mặt trắng bệch!
Một đóa pháo hoa nổ tung.
Cái đầu người đó ánh mắt ngơ ngác, vẻ mặt hoảng hốt, vô tình chạm mắt với một gia đình ba người, hắn ta lại cứng nhắc nhe răng cười, nở một nụ cười gượng gạo nhưng không thất lễ.
Điều này đã đủ doạ người rồi.
Không ngờ nụ cười này thoáng qua, chỉ trong chớp mắt, cái đầu đột ngột đổi sắc mặt.
Chỉ thấy nó vừa khóc vừa cười, lắc lư không ngừng, miệng há to không biết đang nói gì, chỉ có một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ dưới ánh lửa vô cùng rõ ràng, khắc sâu vào ký ức của mọi người.
Theo phi thuyền từ từ tiến về phía trước, ngày càng có nhiều người dân nhìn thấy nó.
Cái đầu không rõ họ tên nhe răng trợn mắt co giật như thể vô cùng đau đớn, tròng mắt đảo loạn, má nhăn nhúm, miệng không ngừng chửi rủa, có lẽ chính là để tố cáo sự bất công mà nó đã gặp phải khi còn sống.
Những đứa trẻ trong lầu cao đồng thanh khóc òa, tiếng khóc nối tiếp nhau không dứt.
Đột nhiên, có người bừng tỉnh như hiểu ra điều gì đó, hét lớn: "Ta nhớ ra rồi! Không phải đó là đệ tử Huyền Hư Phái gây rối ở phố xá hôm nay nên bị nhốt vào Hình Tư Viện sao?!"
Một hòn đá khơi dậy ngàn cơn sóng.
Không biết là ai run rẩy tiếp lời: "Ta nghe nói hắn ta bị trưởng lão trong môn phái đưa đi, chẳng lẽ Huyền Hư Kiếm Phái vì muốn trừng phạt mà lại... Quả nhiên là người tu đạo, đến nước này rồi mà vẫn chưa chết hẳn!"
"Sao Huyền Hư Kiếm Phái lại như vậy!"
Một nữ nhân run bần bật, hét lên kinh hoàng: "Hắn ta chỉ phạm một lỗi nhỏ, sao lại phải chặt đầu, treo trên phi thuyền để thị chúng! Sư môn này rốt cuộc là sắt đá thế nào, phải gọi là khiến người ta chết không được yên!"
Cái đầu kia lắc lư theo gió trên không trung, dần dần xa trong màn đêm, cho đến khi phi thuyền rời đi cũng không có ai tháo xuống.
Mà biểu cảm của nó lại dần dịu đi, cuối cùng nhắm mắt lại, biến thành một nụ cười đầy Phật tính. An tường như vậy, như thể đã được giải thoát trước khi chết.
Sau khi đệ tử này vật lộn trong cơn hấp hối bấy lâu, cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại.
Người dân trong thành mất ngủ cả đêm, chuyện Huyền Hư Kiếm Phái giết chết đệ tử rồi treo trên phi thuyền được truyền tai nhau, không ít người tự phát dâng vòng hoa và tiền giấy cho người đáng thương đó, đốt ở bờ sông Thương Giang.
Cảnh tượng chấn động, ảnh hưởng to lớn, được sử sách gọi là "chúng ta vẫn chưa biết tên của cái đầu người nhìn thấy ngày hôm đó"
Các trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái cũng không thể ngờ rằng, sau đêm đó, cách các bậc phụ huynh ở Loan Thành dọa trẻ con đã thay đổi hoàn toàn, từ "Còn khóc nữa không? Còn khóc nữa là bà Hổ sẽ đến bắt con đi đó" thành——
"Còn khóc nữa không? Còn khóc nữa là ta sẽ đưa con vào Huyền Hư Phái đấy!"
Phải nói rằng, hiệu quả rõ ràng tốt hơn rất nhiều.