Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 52: Chương 52




“Đánh xong, đánh xong rồi! Ta đã nói rồi mà, nhất định chuông Phạn sẽ thắng!”

Trong tầng thượng áp mái của phủ Thành chủ ở Loan Thành.

Pháo hoa đã biến mất, màn đêm tĩnh lặng như xưa. Ánh sáng từ đèn trường minh và ánh trăng trên bầu trời đêm len lỏi rọi vào lầu các đẹp đẽ được trang hoàng lộng lẫy, chiếu sáng gương mặt các Trưởng lão ở đây.

Thiên Tiện Tử vỗ tay tỏ ý vui mừng, cười như một đứa trẻ ngốc cuối cùng cũng lấy được tiền tiêu vặt, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ vang mặt bàn: “Nào, nào, nào, có chơi có chịu chứ, đoán sai thì thả hết linh thạch lên bàn đi!”

Mặc dù Chân Tiêu vẫn giữ gương mặt lạnh lùng nhưng thực ra rất nể mặt sư đệ mình mà đặt không ít linh thạch lên bàn ngọc.

Thứ có ý nghĩa thực sự với ông ấy là kiếm tâm, toàn tâm toàn ý vùi mình vào kiếm đạo. Vì thế ông ấy tin chắc tiền tài chỉ là vật ngoài thân, gần như ngày bình thường không hề dùng đến tiền, một khi cần tiêu cũng vung tay như nước không hề biết đau lòng là gì.

“Ta cược các vị nhạc tu này cũng không tệ chứ?”

Kỷ Vân Khai thân là Chưởng môn của Huyền Hư Kiếm Phái, đương nhiên cũng là người có địa vị. Lúc này, ông xem xong màn này, tay nhỏ chân nhỏ hưng phấn liên tục khua khoắng: “Ta biết đám nhạc tu không ai là đơn giản mà, đúng là nhân tài!”

Môn chủ Bách Nhạc Môn rất bất mãn: “Nhạc cụ là nửa cái mạng của âm tu, ai lại dùng để đánh người bao giờ? Muốn bạo lực như thế, không bằng chuyển qua kiếm tu đi.”

Thiên Tiện Tử và Kỷ Vân Khai trăm miệng một lời: “Đa tạ Môn chủ khích lệ!”

… Thật ra cũng không hề có ý khen ngợi đám kiếm tu các ngươi đâu.

“Ta còn tưởng kèn xô na nhất định sẽ đạt giải nhất chứ.”

Trơ mắt nhìn đệ tử nhà mình bị đập chùy, Chưởng môn Hà Hiệu Thần của Lưu Minh Sơn thở dài: “Mấy người không biết đó thôi, vốn dĩ ta và vài vị Trưởng lão trong môn phái thích nhất đi tản bộ ở đỉnh núi của nhạc tu, cảnh đẹp nhạc lại càng đẹp hơn, đó gọi là bồi dưỡng tình cảm. Mãi cho tới khi cô gái này ra đời, đúng là nhóc con, kèn xô na vừa vang lên uổng công sư môn nuôi dưỡng, đám đàn sáo kia đều bị con bé chơi cho lạc điệu.”

Ông ta càng nói càng bội phục: “Từ đó về sau, ngày nào ngọn núi kia cũng diễn tấu quy mô lớn do kèn xô na cầm đầu. Có lần khách lạ tới chơi, nghe tiếng xong bị dọa sợ, cả người run rẩy hỏi ta, rốt cuộc Lưu Minh Sơn có ai chết mà đội ngũ đưa tang lại hoành tráng như vậy.”

“Chỉ đáng thương cho vị tiểu hữu thổi sáo kia, vẻ mặt trò ấy trông như thấy quỷ vậy.”

Đại Trưởng lão Hạo Nhiên Môn không nỡ nhìn thẳng, thở ngắn than dài: “Kỷ Chưởng môn, đưa một người bình thường vào chiến trường hỗn chiến, không cần thiết phải giết chết linh hồn người ta thế đâu.”

“Chẳng phải vì sự tồn tại đa nguyên sao.”

Kỷ Vân Khai cười vang lên, đôi mắt thuộc về trẻ con như hai viên trân châu đen tròn trịa, hơi phát sáng dưới ánh đèn: “Chẳng phải Trưởng lão cũng chọn vài đối thủ một mất một còn không ưa nhau để đặt họ chung với nhau sao?”

Nghe xong Thiên Tiện Tử lập tức hào hứng: “Đúng, đúng, đúng! Thế đám người kia đánh ra sao rồi? Ta có thắng cược không?”

*

Các Trưởng lão xem kịch vô cùng vui vẻ, còn trái ngược với không khí vui vẻ trên gác mái là khu thi đấu trong bí cảnh thì yên tĩnh và ngột ngạt hơn nhiều.

Ít nhất bên phía Ninh Ninh là như vậy.

Tăng nhân kia vung cây chuông ra thế như lang nha bổng, đợi khi một nam một nữ đều bị đánh bất tỉnh thì cướp lệnh bài trên người họ, không hề có vẻ tự giác gọi là nam nữ thụ thụ bất thân.

Thậm chí sau khi y lục soát thì nóng nảy nên trực tiếp túm chân của cô gái mặc váy xanh treo ngược lên lắc mấy cái, lắc mạnh như cái sàng cho tới khi thấy lệnh bài rơi xuống.

Đây không dừng ở mức độ “Không biết thương hương tiếc ngọc” nữa, quả thực đạt tới trình độ vùi dập hoa cỏ, cực kỳ bi thảm.

Sau khi tăng nhân nhặt lệnh bài lên, hai tên nhạc tu bị cưỡng chế chuyển ra khỏi bí cảnh. Rõ ràng là bộ phim bốn người, đến cuối cùng chỉ còn người cầm chuông mới có tên họ.

Ninh Ninh thích thú xem màn kịch hay này, lúc này nàng cũng không có nhiều tâm tư bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau.

Chưa kể nàng vẫn luôn tuân theo nguyên tắc “Người không phạm ta, ta không phạm người”, chỉ nhìn chiêu thức tăng nhân kia đánh lui kẻ địch cũng biết nhất định tu vi không thấp.

Nàng không thích chiến đấu bằng vũ lực, nếu mỗi lần cướp lệnh bài đều phải đánh giết một hồi, sợ rằng không bao lâu nàng sẽ biến thành một bao cát đầy lỗ thủng.

Ninh Ninh lặng lẽ ngáp một cái, vốn định chờ tăng nhân rời đi rồi lẻn khỏi đây, không ngờ chiếc đầu bóng nhẵn như quả trứng om cách đó không xa lóe sáng một cái, giọng nói của y truyền theo tiếng gió: “Thí chủ còn định nhìn bao lâu nữa?”

Ninh Ninh hơi sửng sốt.

Người ta nói năm giác quan của nhạc tu hết sức nhanh nhạy, xem ra quả thực không phải giả. Dù nàng cố ý che giấu hơi thở vẫn không thoát được cảm giác của đối phương.

“Tiểu sư phó quả thực lợi hại.”

Nàng lắc mình rời khỏi bóng cây. Có lẽ được sư môn dần bồi dưỡng thành da mặt dày, nên không thấy bao nhiêu xấu hổ sau khi bị phát hiện: “Lấy chuông Phạn làm thú vui, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Ta là Ninh Ninh của Huyền Hư Kiếm Phái.”

Tăng nhân trẻ tuổi liếc nhìn nàng quan sát một phen, cuối cùng nhẹ giọng mở miệng: “Ninh thí chủ, ngưỡng mộ đã lâu.”

Thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của nàng, y nghiêm mặt bổ sung: “Tiểu tăng pháp hiệu Minh Tịnh, có quen biết với Minh Không sư đệ, đệ ấy từng nhắc về cô trước mặt ta.”

Thì ra là bạn bè của Minh Không.

Đầu tiên là Minh Không dùng hết kỹ năng vào phòng ngự vì sợ đau, hiện giờ lại đến một Minh Tịnh coi chuông như gậy lớn, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cũng không biết Phạn Âm Tự còn bao nhiêu ngạc nhiên mà nàng không biết.

Ninh Ninh thấy sắc mặt y ôn hòa, không có bất kỳ ý tứ nào muốn đấu võ, nàng yên lòng tiếp tục nói: “Ta tình cờ đi ngang qua nơi đây, bị kĩ năng đấu pháp của mọi người thu hút nên dừng lại quan sát, cũng không có ý định tranh cướp lệnh bài.”

Minh Tịnh gật đầu: “Người xuất gia có lòng từ bi, tiểu tăng cũng không có ý định tranh đấu.”

Bản thân những lời này không có vấn đề gì, nhưng thốt ra từ miệng của một người to con vừa mới dùng chuông gõ cho hai người bất tỉnh thì trông có vài phần kì quái.

Ninh Ninh liếc nhìn chiếc chuông Phạn được y để một bên, lại nghĩ tới động tác bay lên trời rồi nện xuống một nam một nữ giống hệt nhau đó, lồ ng ngực nàng không khỏi cảm thấy đau âm ỉ.

Sợ rằng hai tên đệ tử kia có nằm mơ cũng không nghĩ đến, khúc hát tang không thổi chết Minh Tịnh, ngược lại tiễn mình đi.

“Chưa kể một đệ tử ở quý phái từng có ơn với ta, cho dù để báo đáp ân đức của hắn, tiểu tăng cũng không dễ dàng động thủ với Huyền Hư Kiếm Phái.”

Trong lúc nói chuyện Minh Tịnh ít khi nói cười, ngữ điệu nhạt như nước sôi để nguội, nhưng Ninh Ninh vẫn bị gợi lên hứng thú, thuận đà hỏi: “Có ơn?”

“Năm đó ta rời Phạn Âm Tự ra ngoài rèn luyện, trên đường ngẫu nhiên gặp phải vài tên yêu tu chặn lại đánh cướp, chỉ dựa vào sức của một người hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ.”

Đôi mắt trong suốt như nước của Minh Tịnh thoáng nheo lại, trong lúc hồi tưởng, con ngươi như được bao phủ bởi một tầng sương mù: “Ít nhiều nhờ có đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái ra tay cứu giúp, giải quyết hơn phân nửa đám cướp mới giúp ta thoát thân.”

Hắn ta vừa nói vừa cong môi cười: “Hắn tên là Hạ Tri Châu, ta nghe nói hắn là người quen của Ninh thí chủ.”

Ninh Ninh nghe hắn ta miêu tả, theo bản năng vẽ ra hình tượng một kiếm khách trẻ tuổi có lòng anh dũng, tu vi cao thâm, giờ đây bỗng nhiên bị úp mặt Hạ Tri Châu vào không kịp phòng bị…

Xin lỗi, nàng chỉ có thể nghĩ đến một cái đầu người kì lạ bị mắc kẹt trên chiếc thuyền bay.

“Hạ Tri Châu?” Ninh Ninh không kìm được vẻ kinh ngạc trong lời nói: “Không ngờ huynh ấy lợi hại như vậy ư?”

“Đúng vậy.”

Minh Tịnh như ngẫm nghĩ điều gì đó mà nhìn xa xăm, trầm giọng nói: “Đám yêu tu kia đánh hắn bảy phần, đánh ta ba phần. Nếu không phải phần lớn lực chú ý đều đổ dồn vào trên người hắn thì ta cũng không thể nhân lúc hỗn loạn trốn thoát.”

Ninh Ninh: “…”

Kết quả là hai người các ngươi bị vây đánh, ngươi thì trực tiếp chạy mất! Vậy mà làm như là Hạ Tri Châu thấy việc nghĩa hăng hái cứu giúp ngươi không ấy!

Thảm vẫn là Hạ Tri Châu thảm.

Ninh Ninh thầm kéo vị tăng nhân nhìn trông vô cùng đứng đắn đáng tin cậy này vào danh sách nguy hiểm.

“Nếu hai chúng ta đều không có ý định chiến đấu, vậy tiểu tăng xin cáo từ trước.”

Minh Tịnh chắp tay trước ngực hành lễ với nàng, giọng điệu vẫn ôn hòa như trước: “Thí chủ bảo trọng.”

Ninh Ninh gật đầu: “Tạm biệt Minh Tịnh sư phó.”

Nàng và Minh Tịnh không có ân oán mâu thuẫn nào, vậy nên từ biệt vô cùng dứt khoát. Sau khi chia tay, trong khu rừng này chỉ còn lại một mình Ninh Ninh.

Ban nãy bốn tên âm tu gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngoại trừ nàng ra vẫn không có ai bị thu hút tới đây. Có lẽ trong khu rừng thưa thớt này, những đệ tử khác đã bị phân tán và đưa đi chỗ khác nhau.

Ninh Ninh vừa đi lang thang về phía trước, vừa quan sát cảnh tượng trong rừng.

Rừng cây như đắm chìm trong tiếng nhạc phía trước, màn đêm dần dần bao trùm như sương mù, giống như vết mực từ từ lan ra trên giấy Tuyên Thành, kèm theo từng đợt khí lạnh thấu xương. Từ nơi không xa truyền đến vài tiếng chim hót khẽ khàng, không hề có sự linh động nhẹ nhàng của chim tước mà thê lương như tiếng kêu rên

Phía trước là bóng tối vô cùng vô tận, bóng đổ nghiêng của nhánh cây trông như đốt ngón tay của đám quỷ quái khua khoắng, bỗng một cái đầu người bị ánh huỳnh quang chiếu đến lơ lửng trong không trung.

Từ từ.

Sao trong rừng lại có cái đầu người trôi nổi trong không trung?

Ninh Ninh bị dọa cứng đờ cả người, đợi khi miễn cưỡng trông thấy tình cảnh cách đó không xa mới thở phào một hơi.

Thì ra kia không phải cái đầu người trôi nổi gì hết, mà Bùi Tịch mặc đồ đen.

Nói như vậy, trong nguyên tác, lần đầu tiên nhân vật chính xuất hiện là trong một rừng cây không biết tên.

Quần áo của hắn như hòa quyện với màn đêm, nhưng cố tình làn da hắn lại trắng sáng cực kỳ bắt mắt, khi được linh nấm mọc hoang trong rừng cây chiếu lên, cả khuôn mặt hắn trông như một ngọn đèn trường minh biết di chuyển, thực sự trắng sáng cả lên.

Bùi Tịch không ngờ lại gặp nàng ở đây, ánh mắt đôi bên vừa chạm nhau đã sững người.

“Tiểu sư đệ!”

Trong lòng Ninh Ninh không nghĩ nhiều như vậy, liền chạy nhanh về trước: “Trùng hợp ghê, sao đệ cũng ở đây?”

Nàng tới gần rồi mới phát hiện trên mặt hắn có dính vài vết máu, dường như vừa trải qua một trận chiến

“Ta nghe thấy vài tiếng chuông kêu, vậy nên đi tới theo linh khí.” Bùi Tịch nhìn nàng từ đầu tới chân, giọng nói hơi khàn: “Tỷ bị thương à?”

Ninh Ninh nhanh chóng lắc đầu: “Không, không hề! Ta không đánh nhau với bọn họ.”

Nói xong nàng ngừng một lát, lấy một hộp thuốc mỡ trong túi trữ vật đưa cho hắn: “Rõ ràng đệ mới là người bị thương, sao không xử lý tốt một chút. Đệ đánh nhau với người khác à?”

“Chuyện nhỏ thôi.”

Bùi Tịch vươn tay nhận, nhanh chóng cảm ơn ngắn gọn, lại nghe Ninh Ninh nói: “Nếu gặp được, không bằng hai chúng ta kết bạn cùng hành động đi? Thi đấu trong bí cảnh vô cùng nguy hiểm, ít nhiều cũng có đồng môn quan tâm nhau.”

Nếu trước đây, khi đối mặt với những người khác, Bùi Tịch nhất định sẽ từ chối không do dự.

Từ nhỏ tới lớn hắn đã quen với việc độc lai độc vãng, nếu có người khác bên người sẽ khiến hắn thấy buồn bực vô cớ. Nhưng chẳng biết tại sao lúc này hắn lại nảy sinh cảm giác do dự, lúc đưa mắt về phía Ninh Ninh, nhịp tim hắn sẽ đập thình thịch không kiểm soát được.

Loại cảm giác này không đoán được cũng không thể kiểm soát, Bùi Tịch cũng không thích.

Nhưng hắn vẫn phá lệ dời mắt đi, nhẹ nhàng gật đầu.

*

Hai người đã đi suốt một ngày ở Loan Thành, giờ đang là giờ Tý, rơi đúng vào thời điểm mệt mỏi nhất.

Hiển nhiên kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại của Bùi Tịch phong phú hơn Ninh Ninh rất nhiều. Hai người vừa đi vừa dừng, không bao lâu hắn đã dẫn nàng đến một hang động có thể nghỉ ngơi.

Hang động rất nhỏ, hệt như một khe lõm vào trên vách núi, tối đa có thể chứa không quá sáu người.

Những khóm dây leo mọc đầy trên những bức tường đá, nhuộm cho những tảng đá lởm chởm bừng lên sắc xanh. Vài cọng linh nấm sinh trưởng trong gốc, giống hệt như chiếc đèn bàn độc đáo, liên tục tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

Chỉ là ánh sáng quá mức nhạt nhòa, trông có phần yếu ớt và mờ mịt giữa màn đêm đen như nhung. Từng sợi ánh sáng mỏng manh xen lẫn trong bóng tối thưa thớt, chẳng khác nào sóng ngầm cuộn trào dưới mặt nước, vừa bị gió đêm thổi nhẹ một cái là đã hóa thành vô số bông hoa bồng bềnh trôi nổi, nhuộm toàn bộ hang động thành một màu xám nhạt yên tĩnh.

Đặc biệt là bốn phía yên tĩnh không tiếng động, hang động lại cực kỳ chật hẹp. Trong đêm khuya yên tĩnh dịu dàng, khó tránh khỏi nảy sinh chút mập mờ không rõ.

Hai từ “mập mờ” này khiến cho người ta rất khó chịu.

Để tiện cho sinh hoạt nơi hoang dã, trong túi trữ vật của tu sĩ thường có một tới hai chiếc chăn đệm. Nhưng vì hang động chật hẹp nên khoảng cách giữa họ không lớn lắm, chỉ cách nhau khoảng một người nằm.

Đây là lần đầu tiên Ninh Ninh nằm ngủ cùng một chỗ với nam giới cùng tuổi. Nàng nghĩ tới nghĩ lui luôn cảm thấy hơi xấu hổ, dù nằm thẳng hay nằm nghiêng đều cảm thấy không thích hợp.

Nhưng dù sao nàng cũng là sư tỷ, lúc này không thể rụt rè được, chỉ có thể giả vờ bĩnh tình, thấp giọng nói: “Ta ngủ đây.”

Phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo của chàng thiếu niên: “Ừm.”

Vậy nên âm thanh xung quanh đều từ từ lắng xuống như thủy triều, chỉ để lại ánh sáng nhạt nhòa bao phủ toàn sơn động lạnh lẽo.

Đêm hè mang theo cái nóng oi ả, giống như nhiều đốm lửa dừng ở ngực, Bùi Tịch im lặng nằm thẳng trên chăn mỏng, cảm thấy hơi khô vì nóng.

Bởi vì khi còn nhỏ hắn từng bị mẹ nhốt trong hầm nên hắn vẫn luôn có ác cảm và bài xích với bóng tối.

Khi còn nhỏ nếu đặt mình trong không gian hẹp duỗi tay không thấy năm ngón, thì hắn sẽ sợ hãi tới mức run rẩy cả người, sau này hẳn lớn lên thì tình trạng chuyển biến tốt đẹp hơn và hắn cũng không hoàn toàn thích hoàn cảnh quá u ám.

Cũng may có linh nấm mọc trong hang động, mới giúp cho hắn yên tâm hơn một chút.

Vài sợi tóc đen dừng trên gương mặt tinh xảo của chàng thiếu niên. Có lẽ do ngày hè khô nóng nên khiến tâm trạng hắn bứt rứt. Bùi Tịch nhíu mi, âm thầm quay đầu đi.

Động tác của hắn khẽ khàng không tiếng động, ngay cả hô hấp cũng ẩn trong bóng đêm. Nơi tầm mắt hắn dừng lại là bóng dáng mảnh khảnh của thiếu nữ.

Hắn chưa bao giờ trông thấy Ninh Ninh cẩn thận đoan trang như vậy. Khó lắm hắn mới có can đảm nhìn về phía nàng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng nàng quay về phía mình.

Vì đã tắm rửa trong quán trọ nên trên người nàng có mùi hương thanh nhã của hoa sơn chi. Mái tóc đen trải dài xuống, hệt như mực đen loang ra, che đi chiếc cổ và tấm lưng thon thả của nàng, chỉ để lộ váy lụa mỏng màu tím nhạt.

Nhìn nàng trông như một cành liễu nhỏ, hệt như chỉ cần dùng chút sức là có thể bẻ gãy.

… Thì ra nàng vốn thế này ư?

[Khụ khụ.]

Thừa Ảnh ho nhẹ hai tiếng: [Bùi Tiểu Tịch ơi, âm thầm nhìn lén không phải tác phong của người quân tử đâu.]

Sắc mặt Bùi Tịch vô cảm đáp: “Ta không nhìn lén.”

[… Dù người ta ngủ rồi thì ngươi cũng không thể nhìn một cách công khai được đâu tiểu tử thối!]

Nó đi theo tên nhóc này nhiều năm như vậy, gần như có thể đoán được phần lớn suy nghĩ của Bùi Tịch, không khỏi hừ lạnh: [Sao thế, ngày thường đối xử hờ hững với người ta, rồi bây giờ lại đi nhìn trộm? Bùi Tiểu Tịch ơi Bùi Tiểu Tịch, ta hận khúc gỗ như ngươi ghê cơ.]

“Không phải.” Bùi Tịch nhanh chóng đáp: “Ta chỉ không ngủ…”

Hắn chưa nói xong, bên tai đã vang lên một tiếng sột soạt cực nhỏ.

Ninh Ninh vốn đang ngủ say bỗng nhiên quay người lại, đôi mắt hạnh mở to, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắn không chút do dự.

Mà Bùi Tịch vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng nhìn cô, chạm mắt với Ninh Ninh.

Tai Bùi Tịch bỗng đỏ bừng, hô hấp cứng lại: “…”

Thừa Ảnh kêu lên điên cuồng, hoàn toàn mất bình tĩnh: [Bùi Tịch, nhắm mắt vào nhanh!]

Nó dứt lời lại ra sức giãy giụa trong lòng hắn, hét tới mức mất giọng: [A a a!!! Chết rồi, chết rồi!!! Nàng ấy không phát hiện ngươi đang nhìn lén chứ!!! ]

Bùi Tịch ngây ra một tích tắc, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt vào dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Ninh.

Thừa Ảnh: “…”

[Có phải ông trời phái ngươi tới đây để tra tấn ta không?]

Thừa Ảnh tuôn rơi nước mắt già cỗi, giọng nói còn kèm thêm tiếng nức nở: [Bịt tai trộm chuông, giấu đầu lòi đuôi. Giờ nhắm mắt giả bộ ngủ thì có ích gì hả? Ngươi là đồ ngốc à?]

Vậy nên Bùi Tịch lại đờ đẫn mở mắt ra.

Một người một kiếm trông ngoài mặt như bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng lại sóng to gió lớn. Bùi Tịch chỉ cảm thấy sức nóng bên tai càng ngày càng tăng, sắp lan tới đuôi mắt và khuôn mặt, gây ra cảm giác khô nóng kích động.

Vô số thời khắc hắn lượn lờ ngay trước quỷ môn quan cũng chưa lùi bước hay chần chừ. Nhưng lúc này chẳng biết tại sao chỉ với một ánh mắt nhìn mà tâm tư hắn lại trở nên rối loạn.

Bùi Tịch không biết, trong lòng Ninh Ninh cũng hoảng loạn không thua gì hắn.

Nàng cũng không ngủ được, dứt khoát mở mắt ra đếm từng lá cây trên dây leo, sau đó lại chán nản quá mức nên quyết định quay đầu nhìn bộ dáng lúc ngủ của Bùi Tịch.

Suy cho cùng trong tiểu thuyết đều miêu tả rằng, nam chính luôn có gương mặt u ám sau khi ngủ say sẽ trông hiền hòa và vô hại hơn rất nhiều. Nàng không tưởng tượng được dáng vẻ ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ của Bùi Tịch, vậy nên muốn tận mắt nhìn xem thế nào.

Suy nghĩ này chỉ bất chợt hiện lên thôi, ai mà biết Bùi Tịch không hề ngủ. Nàng vừa quay người lại đã đối diện với đôi mắt đen như mực của hắn.

Cứu mạng! Đây chẳng phải làm chuyện xấu bị bắt tận tay sao!

Thoáng cái bầu không khí rơi vào cảnh xấu hổ.

Hai người đều cảm thấy việc mình lén nhìn trộm đối phương bị phát hiện, vậy nên sau khi ánh mắt đụng nhau một chốc ngắn ngủi thì vội vàng rời đi.

Ninh Ninh nhìn chằm chằm một hòn đá nhỏ trên mặt đất, tranh thủ nói trước: “Đám linh nấm kia chói mắt quá nên ta không ngủ được.”

Kế đó nàng ho khan một tiếng nghiêm túc, dùng giọng điệu cứng đờ nói ấp a ấp úng: “Đệ, đệ, đệ… Đệ bị ta đánh thức à?”

Lần này Bùi Tịch nằm ngửa, nhìn thẳng về phía đỉnh của hang, phần lỗ tai đỏ bừng lên được mái tóc đen che kín: “Không phải vậy, vốn dĩ ta cũng chưa ngủ.”

Ba chữ đầu tiên vừa nói ra, rõ ràng là muốn gạt sạch chuyện hắn đang lén lút nhìn trộm. Còn việc quay đầu nhìn là bởi vì nghe thấy tiếng động Ninh Ninh xoay người.

Thừa Ảnh ngổn ngang trăm mối cảm xúc: [Chậc, chậc, lừa gạt thiếu nữ không biết gì, đúng là mưu mô xảo quyệt.]

“Đệ cũng không ngủ được à?”

Ninh Ninh trông thấy sắc mặt lạnh lùng không để ý của hắn, cục đá treo trong lòng mới từ từ rơi xuống đất, suy nghĩ một lát lại nói: “Hay chúng ta nói chuyện một chút đi?”

Lần này cuối cùng nàng đã nhìn rõ dáng vẻ của Bùi Tịch.

Bóng đêm như mực, từng chút phác họa ra đuôi mắt mảnh dài của chàng thiếu niên, sống mũi cao thẳng và mái tóc đen mềm mại bên tai, chưa kể đôi môi hắn có màu như hoa tường vi, cong xuống thành một vòng cung nhạt.

Vẻ mặt thiếu niên vẫn mang theo nét trẻ con chưa trải sự đời, nhưng sự lạnh lùng tàn nhẫn trong mắt lại phân tách nó ra; chẳng biết sao đuôi mắt hiện lên một tầng ửng đỏ, khiến cho nốt ruồi giọt lệ thêm phần quyến rũ.

Ninh Ninh không tiếc lời khen ngợi, Bùi Tịch quả thực rất đẹp.

“Những vết thương trước đó của đệ ấy.” Nàng chống tay dưới mặt, lúc gương mắt nhìn về phía hắn có thể ngửi thấy mùi hương tùng mát lạnh xung quanh người chàng thiếu niên: “Giờ đã lành hết chưa?”

Bùi Tịch “Ừm” một tiếng.

Hắn không giỏi ăn nói, nhưng cũng biết một cái “ừm” đơn giản chắc chắn sẽ khiến cuộc nói chuyện trở nên tẻ nhạt, vậy nên ngập ngừng bổ sung thêm: “Đa tạ sư tỷ tặng quỷ châu Âm Sơn và thuốc trị thương.”

Dù sao Ninh Ninh cũng chỉ là cô gái với tâm tư đơn thuần mà thôi, giờ được cảm ơn tận mặt thế này, hơi ngượng ngùng rời mắt khỏi gương mặt hắn: “Đều là vật ngoài thân, cũng… không cần cảm ơn đâu.”

Nhớ tới quỷ châu Âm Sơn, nàng lại vội hỏi: “Ma khí trong cơ thể đệ còn phát tác không?”

Bùi Tịch chần chờ lên tiếng: “Thi thoảng sẽ có, nhưng nhất định không làm sư tỷ bị thương đâu.”

“Đừng có xem thường ta!”

Nàng không phục mở to hai mắt: “Dù ma khí của ngươi phát tác, ta cũng không bị ngươi làm bị thương đâu. Ta không lo lắng cái này, rõ ràng…”

Nói đến một nửa nàng bỗng nhiên mất bình tĩnh, hơi do dự có nên nói tiếp câu sau ra không.

Thừa Ảnh hiểu rõ ý tứ trong lời nói này, liên tục cười dưới đáy lòng, khi thì phát ra tiếng lừa hí, lúc thì phát ra gà gáy.

Bùi Tịch hơi nhíu mày, khó hiểu nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

“Thì..” Ninh Ninh sờ chóp mũi, giọng nhỏ hơn vài phần: “Chẳng phải ma khí phát tác sẽ rất khó chịu ư? Nếu có thể giảm bớt một chút đau đớn thì tốt rồi.”

Không ngờ nàng lại lo lắng cho hắn.

Từ sau đại chiến tiên ma, Ma tộc trở thành đám chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi giết. Hắn là con của ma tu, trong người chảy dòng máu ô uế, từ lâu đã quen với việc bị người khác đối xử lạnh lùng hoặc cách ly, giờ đây nghe Ninh Ninh nói những lời này, nhất thời không thể thích ứng được, chân tay gần như luống cuống.

Bùi Tịch im lặng mím môi, cảm giác như trái tim được một cái đuôi lông xù quét qua, chẳng hiểu sao lại khiến hắn vô thức cảm thấy ngứa ngáy.

Đây cũng một loại cảm giác rất kỳ lạ, nhưng bất ngờ là hắn lại không hề thấy chán ghét.

Cả người Thừa Ảnh đã tỏa ra hào quang người mẹ, một mình tự do rong chơi trong thức hải hắn, thi thoảng bật ra tiếng cười khanh khách giống hệt gà mái.

Ninh Ninh là người nói nhiều, hứng thú lên có thể nói liên tục cho tới hơn nửa đêm. Nói từ tâm đắc trong luyện kiếm đến mất chuyện phiếm trong sư môn, cuối cùng thậm chí còn kể lại chuyện trước kia của mình, nâng mặt kể với hắn:

“Trước kia ta từng mắc một căn bệnh nặng rất nghiêm trọng, không thể xuống giường đi lại, lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma. Trong thời gian đó ta ở nhà không biết làm gì hết, chỉ có thể nằm đọc sách trên giường, hoặc chơi với Ba Ba trong nhà.”

Dừng một chút, lại nói: “Ba Ba là con thỏ nhà ta nuôi, trắng trẻo mập mạp tròn vo, rất đáng yêu. Đệ nuôi thú cưng bao giờ chưa?”

Bùi Tịch gật đầu: “Ta cũng từng nuôi một con thỏ, nhưng chưa được ba ngày đã chết.”

Ninh Ninh ngẩn ra một chút: “Xin lỗi, ta không biết… Nhất định lúc đó đệ rất đau lòng.”

“Không sao.”

Bùi Tịch nghiêm túc an ủi nàng: “Thịt thỏ nướng rất thơm.”

Vậy là ngươi ăn nó luôn rồi! Cái này không gọi là “Nhận nuôi” đâu, rõ ràng bắt người ta đến làm thức ăn thôi!

Ninh Ninh bị hắn làm cho cứng họng, trong lòng thầm nghĩ đúng là nhân tài. Kế đó nàng lại mơ màng nói rất nhiều, cơn buồn ngủ cũng dần dần tăng lên, đề tài cũng dần thoát cương khó tưởng tượng.

Ví dụ như “Tiểu giao nhân yêu hoàng tử, nhưng lại bị từ chối vì đầu người thân cá”, cộng với “Tính khả thi của việc dùng cột thu lôi để vượt qua lôi kiếp”.

Sau đó lại biến thành: “Sao đệ lại không dùng dây cột tóc mà ta mua tặng? Có phải không thích hay không?”

Bùi Tịch im lặng một lúc lâu, nhỏ giọng đáp nàng: “Không phải.”

Trái ngược hoàn toàn, chính vì quá trân quý nên hắn mới không muốn dùng đến. Số mệnh của hắn phải chém giết nhiều, hắn cũng không muốn vấy máu lên miếng vải vân cẩm, làm bẩn vẻ ngoài của nó.

Nhưng lời này, tất nhiên hắn sẽ không nói trực tiếp ra.

Ninh Ninh nói tới mệt rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nửa mơ nửa tỉnh lầm bầm: “Chúc ngủ ngon, Bùi Tịch.”

Giọng nói nàng tràn đầy vẻ uể oải, mềm mại như bông dừng trên màng nhĩ, kèm theo chút nũng nịu: “Nói chúc ngủ ngon ở quê nhà ta, là mong ước đệ… tối nay có giấc mộng đẹp.”

Thiếu niên mặc đồ đen với mái tóc đen cúi xuống nhìn bộ dáng từ từ đi vào giấc ngủ của nàng, nhờ ánh sáng nhạt nhòa để dần phác họa ra gương mặt tươi đẹp ngoan ngoãn của Ninh Ninh. Một hồi lâu, hắn mới bật ra một tiếng cười trầm nhẹ trong lồ ng ngực.

Động tác của hắn rất khẽ, hắn đứng dậy lấy một bộ quần áo khỏi túi trữ vật, giơ tay ném đi, che nó bên trên ánh huỳnh quang của đám linh nấm.

Vậy là không còn ánh sáng nào quấy nhiễu giấc ngủ của nàng nữa, chỉ có ánh chiều hôm buông xuống, dịu dàng dâng lên như thủy triều, nhấn chìm toàn bộ tầm nhìn của nàng.

Trong màn đêm tĩnh lặng vang lên giọng nói trong trẻo nhưng cố ý đè xuống rất khẽ của thiếu niên, không biết Ninh Ninh có nghe thấy không.

Giọng nói của Bùi Tịch ngắc ngứ nhưng mềm mại, nhẹ nhàng nói với nàng: “Ngủ ngon.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.