Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 56: Chương 56




Liễu Huỳnh từng nghe đến cái tên “Bùi Tịch”.

Nàng ta đã chú ý tới hắn từ lâu, trùng hợp Nghê Quang Đảo có nguồn thông tin nhanh nhạy nhất trong các phái, chỉ cần hơi tìm hiểu một chút, là có thể biết rất nhiều chuyện liên quan tới Bùi Tịch.

Chẳng hạn như hắn vốn là một đệ tử ngoại môn vô danh, nhưng sau một trận chiến trở nên nổi bật, được Thiên Tiện Trưởng lão phá cách nhận làm đệ tử thân truyền;

Hoặc như tính cách lạnh lùng, cô độc, ngoại trừ đồng môn Ninh Ninh sẵn sàng kéo hắn đi cùng, dường như hắn không có người bạn nào hết.

Liễu Huỳnh đã có khuôn mặt xinh đẹp từ khi con nhỏ, bộ dáng lớn lên cũng xinh đẹp, khi tiếp xúc với người khác cũng vô cùng nổi tiếng. Sau khi nhìn thấy nàng ta thì cho dù là nam hay nữ đều ngoái lại nhìn thêm lần nữa, cũng ưu ái hơn một chút.

Sau khi trở thành đệ tử chân truyền ở Nghê Quang Đảo thì điều này càng đúng hơn nữa, luôn có người nhộn nhạo lên chỉ bằng một ánh mắt hay lời nói của nàng ta. Thứ gọi là chính nhân quân tử, cao quý như ngọc đều chỉ là trò cười.

Với hầu hết mị tu trên Nghê Quang Đảo mà nói, bất kỳ người nào ái mộ mình đều rẻ như cỏ rác, Liễu Huỳnh cũng không ngoại lệ.

Từ trước tới nay nàng ta không thích những thứ quá dễ dàng đạt được, so với kẻ phóng túng dễ dàng trêu chọc được, nàng ta càng thích nhìn những người cao thượng sa ngã, vẻ trong sạch bị vấy bẩn. Những kẻ tài giỏi chính phái ban đầu khinh thường nàng ta, sau lại càng lún càng sâu, trở thành món đồ chơi chỉ thuộc về nàng ta.

Bùi Tịch là một con mồi vô cùng hợp tiêu chuẩn.

Hiện giờ khó lắm nàng ta mới tiếp cận được đoàn người Huyền Hư Kiếm Phái, đã vậy còn chịu đả kích từ hai kẻ ngốc, do đó càng quyết tâm dùng hết thủ đoạn của bản thân biến Bùi Tịch trở thành vật trong bàn tay mình.

“Liễu cô nương.” Ninh Ninh dò đường trở về, ngậm cười hỏi nàng ta: “Cô nghỉ ngơi thế nào rồi?”

Liễu Huỳnh thu lại thần sắc, ra vẻ yếu ớt đỡ thân cây ngồi dậy, lên tiếng ho lụ khụ hết sức hợp lý: “Không sao đâu, ta nhất định không kéo chân sau của mọi người, mong Ninh Ninh cô nương yên tâm.”

Hạ Tri Châu còn đang đắm chìm trong ánh sáng xanh tuyệt đẹp của tĩnh điện, trông thấy nàng ta đứng đậy rời đi, không kìm được tiếng thở dài. Chẳng biết nhớ tới điều gì mà hắn ta lại đột nhiên vỗ trán mình một cái: “Liễu cô nương, để ta kể cho cô nghe tiếp câu chuyện về nguyên tử và điện tử nhé!”

Liễu Huỳnh: Cút mịa ngươi đi! Còn lâu bà đây mới nghe!

“Câu chuyện Hạ ca ca kể quả thực rất thú vị.”

Liễu Huỳnh cười gượng một tiếng, khi đối mặt với kẻ ngốc, ngay cả lấy cớ cũng không buồn nghĩ nhiều: “Nhưng ta bị nội thương, nếu dùng đầu óc nghĩ quá nhiều sẽ tác động thức hải, khiến đầu đau muốn nứt ra. Trước tiên huynh cứ giữ lại những lời muốn nói đã, đợi sau này rồi kể cho ta nghe.”

Có lẽ Hạ Tri Châu cũng giống như nàng ta, không biết giữa việc sử dụng não bộ, thức hải với đau đầu thì có liên quan gì với nhau. Nhưng nghe nàng ta nói như vậy, trông rất hợp lý, có cơ sở không thể phản bác được, vậy là tự biết điều ngậm miệng vào, sợ mình làm Liễu cô nương chịu khổ.

Tạm biệt kẻ ngốc chính là lúc bắt đầu bước thứ hai trong kế hoạch.

Năng lực hành động của Liễu Huỳnh rất cao, đã sớm tính toán xong tất cả.

Lúc này nàng ta “Bệnh tật ốm yếu bị nội thương”, là lúc tốt nhất để khơi dậy sự đồng cảm và bảo vệ của người khác, không chỉ vậy, còn có đủ các lý do.

“Ui trời!”

Người con gái mặc váy trắng dài kêu lên một tiếng, dưới chân loạng choạng, thoáng cái đổ về phía Bùi Tịch.

Đây là nước cờ đầu tiên để nàng ta tiếp cận Bùi Tịch, dùng ưu thế cơ thể mềm mại yếu đuối của mình để quật ngã hắn xuống đất.

Mọi người đều biết, nữ chính trong thoại bản có thể vấp ngã ở bất cứ đâu. Lúc leo núi, leo cầu thang, rồi khi trời mưa, ngay cả đang đi trên đất bằng, cũng nhất định “vô tình trẹo mắt cá chân” ngã vào vòng tay của nam chính.

Kế đó là một chuỗi dây dưa mập mờ, mặt đỏ tim đập, bất kể hai người quen nhau từ trước hay chưa, mối quan hệ của họ sẽ tăng nhanh.

Góc độ Liễu Huỳnh té ngã vô cùng tinh tế, dù Bùi Tịch không đưa tay ra đỡ thì nàng ta cũng có thể vừa hay ngã vào đầu vai hắn.

Nàng ta đã dùng chiêu này rất nhiều lần, bởi vậy khống chế rất tốt nhưng người thiếu niên bên cạnh liếc xéo nàng ta một cái, rồi cử động cơ thể.

Đáng lẽ hắn nên nghiêng người đỡ nàng ta.

Nhưng Bùi Tịch chỉ vô cảm nhìn nàng ta, sau khi tỏ ra chán nản và bực bội thì trực tiếp thực hiện động tác chiến lược là lui về sau một bước.

Lui một bước.

Tầm mắt thiếu nữ ngã thẳng xuống và thiếu niên tránh nàng ta giao nhau, phác ra đường cung mượt mà của cú rơi.

Cho đến khi đầu đập thẳng xuống đất, Liễu Huỳnh vẫn giữ vẻ mặt không thể tin nổi, đôi mắt mở to như một tô mì lớn.

Tên này hoàn toàn tránh thoát khỏi động tác nàng ngã vào lòng ngực, không hề tiếc thương trước cảnh thiếu nữ xinh đẹp ngã xuống đất.

Do nàng ta không đủ xinh đẹp, hay do đứng chưa đủ cao?

Cái này còn chưa phải điều quá mức.

Tên Bùi Tịch này trông có vẻ bình thường, nhưng thực chất lại là một loại bất bình thường khác với hai kẻ ngốc kia.

Sự bất thường của hắn trông có vẻ rất bình thường, bởi vậy có thể thấy được, tên này thực sự không bình thường.

Sau khi tránh khỏi cú ngã của Liễu Huỳnh, hắn nhắm mắt làm ngơ trước tất cả bi kịch, trực tiếp đi vòng qua bên cạnh nàng ta tiến về phía trước.

Thật sự, cứ như vậy đi vòng qua, hoàn toàn không quay đầu lại.

Liễu Huỳnh: “…?”

Trong lòng nàng ta tràn đầy ấm ức bực bối, cộng thêm hoang mang không biết trút đi đâu. Nàng ta không ngờ rằng trong lòng Bùi Tịch có một đại thúc trung niên đang cười như lừa hí.

“Ha ha ha làm tốt lắm Bùi Tiểu Tịch! Vừa thấy đã biết người này muốn quyến rũ ngươi, nhất định không được để tâm đ ến nàng ta!”

Nó nói một cách hào hứng, khí thế sôi sùng sục: “Ta nói cho ngươi biết nha, ai cũng rất dễ ghen hết, nếu để Ninh Ninh trông thấy ngươi thân cận với nàng ta, nhất định Ninh Ninh sẽ buồn bực cho xem. Cứ nghĩ đến cảm xúc khi ngươi thấy Ninh Ninh mua dạ minh châu cho con rồng kia là biết, không dễ chịu gì.”

Bùi Tịch nhíu mày: “Đó không phải ghen.”

“Chậc, chậc, được rồi. Không phải ‘ghen’ đâu.”

Thừa Ảnh lên giọng giễu cợt, câu nào cũng trào phúng: “Chỉ bỗng nhiên thấy khó chịu bực bội mà thôi. Cả hai chúng ta đều không hiểu vì sao lại như thế. Đúng là bí ẩn ngàn năm khó hiểu của Tu Tiên Giới.”

Bùi Tịch không nói.

Hắn biết trong lòng Liễu Huỳnh có ý xấu, nếu không phải Ninh Ninh nhất quyết giữ nàng ta lại, hắn đã cướp luôn lệnh bài trên người nàng ta từ lâu rồi. Đừng nói Liễu Huỳnh ngã xuống đất, ngay cả đánh nàng ta mất nửa cái mạng trong trận đấu cũng không khiến hắn nảy sinh gánh nặng tâm lý.

Với Bùi Tịch mà nói, hầu hết mọi người xung quanh hắn đều giống như màn thầu. Chẳng ai nhớ được mình đã ăn bao nhiêu cái màn thầu, hắn cũng cũng không quan tâm có bao nhiêu người từng bị mình đánh bại.

Mà màn thầu thì không phân biệt nam nữ.

Chiếc màn thầu bị ném ngã ở xa dường như được Ninh Ninh nâng dậy, yếu ớt cảm ơn Ninh Ninh, sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định muốn dựa bên người hắn.

“Bùi công tử, có phải ta, ta đã khiến huynh không vui ở đâu không?”

Bước chân nàng ta lảo đảo, khóe mắt hiện lên một lớp màu hồng nhạt, khiến người ta nhìn thấy mà thương: “Nếu chỗ nào làm không tốt, ta đều có thể sửa, huynh đừng ghét ta mà, được không”

Thừa Ảnh liên tục lải nhải dưới đáy lòng hắn: “Ọe, gì mà không tốt! Hắn chỉ ghét ngươi cứ quấn lấy hắn, ngươi nên sửa đi.”

Thấy Bùi Tịch không định phản ứng, Liễu Huỳnh lại nói: “Ta vốn sinh ra trong một hòa cảnh khổ cực, thực lực trong môn phái thấp kém, lớn lên luôn bị người ta khinh thường. Cho tới nay ta đã liên tục cố gắng tới lần thứ 99 cũng không có kết quả nào… Chẳng lẽ ngay cả Bùi công tử cũng cảm thấy ta vô dụng, coi thường ta sao?”

Nàng ta đã dụng tâm để nói lời này.

Sinh ra trong hoàn cảnh khổ cực, lớn lên luôn bị người ta khinh thường, rõ ràng chính là hình ảnh cuộc sống thu nhỏ của Bùi Tịch, hiện giờ dùng trên người nàng ta, nhất định có thể khiến hắn nảy sinh sự thông cảm lẫn nhau, buông bỏ cảnh giác để an ủi nàng ta.

Bùi Tịch lúc này không buồn nhìn nàng ta một cái: “Ừ.”

Liễu Huỳnh sửng sốt.

Hắn nói gì?

“Ừ”??? Đây là người à???

Thừa Ảnh xem kịch vô cùng vui vẻ: “Không sao đâu cô nương, chỉ cần cố gắng thêm, nhất định ngươi có thể thành công — thành công thất bại tới lần thứ một trăm, ha ha.”

Thân là một đệ tử mị tu xuất sắc, Liễu Huỳnh chưa bao giờ trải qua thất bại lớn như vậy trong đời.

Tuy rằng từng có những tên đàn ông khịt mũi khinh thường nàng ta, nhưng ít nhiều họ vẫn có chút lương tri con người, chỉ riêng Bùi Tịch thì khác.

Nếu nói Hạ Tri Châu và Hứa Duệ là sinh vật hình người không rõ chủng loại, vậy hắn là giống cao cấp hơn, một tấm thép hình người.

Đừng tức giận, bình tĩnh.

Từ trước tới nay Bùi Tịch luôn cô độc một mình, chưa từng tiếp xúc với phái nữ nhiều, rất ngây thơ với việc nam nữ. Nếu muốn dụ dỗ hắn, nhất định không thể dùng những lời nói quá tế nhị mờ ám, mà nàng ta cần thẳng thắn hơn, chủ động thể hiện tình cảm của mình.

“Bùi công tử, chắc huynh không biết điều này.”

Không khí Tây Sơn nóng hôi hổi, Liễu Huỳnh cố gắng nhẫn nhịn sự nóng nảy và bực tức dưới đáy lòng, đáy mắt phủ đầy ánh nước xót xa: “Từ sau chuyện xảy ra ở Cổ Mộc Lâm Hải, ta đã ngưỡng một một kiếm tu ở Huyền Hư Kiếm Phái từ lâu. Nhưng hắn chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái, cho tới tận khi Thập Phương Pháp Hội lần này diễn ra, ta mới có cơ hội tiếp xúc với hắn.”

Vừa nói nàng ta vừa lén nhìn Bùi Tịch, tầm mắt rơi trên góc nghiêng thanh tú và lạnh lùng của chàng thiếu niên.

Chính gương mặt này là động lực duy nhất để nàng ta chống đỡ, vừa nhìn thấy nó là giọng điệu của nàng ta chân thành hơn: “Chắc chắn hắn không biết ta từng cố gắng hỏi thăm tin tức về hắn ra sao, thậm chí còn dùng bản thân làm món quà, đóng trong hộp gửi tặng hắn.”

Lần này cuối cùng Bùi Tịch cũng liếc nhìn nàng ta, trên khuôn mặt bình tĩnh hiện ra một vết nứt mỏng.

Có tác dụng!

Ám chỉ trong lời nói của nàng hết sức rõ ràng, chàng thiếu niên kiếm tu mà nàng ta ngưỡng mộ đã lâu chính là bản thân Bùi Tịch. Nhất định hắn sẽ hiểu ra ý nghĩa này, sau đó cảm động trong lòng.

Sau đó Liễu Huỳnh nghe thấy hắn nâng mi hỏi: “Tại sao ngươi lại đưa bình tro cốt của mình cho hắn?”

Liễu Huỳnh: “…”

Nàng ta là ai, nàng ta ở đâu, nàng ta muốn làm cái gì.

Nàng ta phải nghĩ quẩn trong lòng thế nào mới muốn dính líu tới đám kiếm tu này cơ chứ.

Gió trên núi thổi cho đầu óc nàng ta đơ ra, Liễu Huỳnh loáng thoáng lại nghe thấy giọng Bùi Tịch: “Lý cô nương.”

Hắn nói: “Nhạc tu ở Lưu Minh Sơn mấy người, chẳng lẽ thứ tu không phải đàn mà là mồm mép hả?”

Có lẽ trông thấy gương mặt hoảng hốt của nàng ta, hắn dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Ngươi phiền quá, tránh ra đi.”

Lý. Cô. Nương.

Liễu Huỳnh phải mất một lúc mới phản ứng lại, “Lý cô nương” này là đang nói nàng ta.

Xin ngươi sống cho ra con người được không!!! Bao lâu thế mà ngay cả nàng ta họ gì cũng không nhớ được!!!

Liễu Huỳnh nghẹn một ngụm máu trong miệng, miễn cưỡng cười vui vẻ: “Bùi công tử, ta họ Liễu.”

Nếu Bùi Tịch là người bình thường, đáng ra lúc này nên thấy xấu hổ xin lỗi.

Nhưng hắn chỉ nhíu mày, vẻ mặt “ngươi có bệnh à”, dùng biểu cảm đúng lý hợp tình nhất để nói ra câu gây rối: “Tên họ của ngươi có liên quan gì tới ta đâu.”

Liễu Huỳnh: “…”

Trận chiến này, nàng ta thất bại.

Thua hoàn toàn, tâm phục khẩu phục.

Ít nhất hai tên ngốc kia còn nhớ được tên nàng ta. Còn ở chung với Bùi Tịch một thời gian, Liễu Huỳnh bắt đầu nhớ điện tử và điện tích trong miệng Hạ Tri Châu. Lần đầu tiên từ khi chào đời đến nay, nàng ta cảm thấy khoa học tốt đẹp như vậy, xán lạn đến thế.

“Bùi công tử.” nàng ta hít sâu một hơi, giãy dụa lần cuối cùng: “Huynh ghét ta đến vậy sao?”

Bùi Tịch không nói chuyện.

Tên này đã cực kỳ mất kiên nhẫn, bắt đầu giơ tay rút kiếm!!!

“Khoan đã, từ từ!”

Kiếm khí gợn sóng, sát ý tứ phía, Liễu Huỳnh vội vàng lui về phía sau một bước: “Ta ở lại đây là bởi vì Ninh Ninh cô nương cho phép. Ngươi, ngươi không được làm ta bị thương!”

“Sư tỷ là sư tỷ, ta là ta.”

Bùi Tịch cười lạnh một tiếng, lệ khí trong đôi mắt đen nhánh ngày càng đậm hơn, kèm theo sự khinh miệt và trào phúng: “Chẳng lẽ ta làm việc còn nghe nàng ấy chỉ huy?”

Giờ này Liễu Huỳnh hoàn toàn không nói nên lời.

Ở bên kẻ ngốc sẽ phát điên, nhưng ở bên kẻ điên sẽ chết!

“Có chuyện gì thế?”

Trong lúc hai bên đang giằng co, cũng may có Ninh Ninh bước đến bên cạnh Liễu Huỳnh, cười cười liếc nhìn gương mặt u ám của Bùi Tịch: “Không vui hả?”

So với Bùi Tịch sắp rút kiếm chém người, nụ cười của nàng mới trong sáng đẹp đẽ làm sao, giống như nữ thần giáng thế, tỏa sáng rực rỡ.

Đám đàn ông thối kia là cái gì chứ.

Chẳng lẽ thiếu nữ dịu dàng tốt bụng không đáng yêu ư?

Hốc mắt Liễu Huỳnh đỏ lên, ôm chặt cánh tay Ninh Ninh, cả người tỏa ra mùi trà (xanh) như có như không: “Không sao đâu, Bùi công tử rất tốt, do ta vô dụng, chọc tức hắn…”

Ninh Ninh nghe vậy nhẹ giọng cười, tầm mắt va phải ánh mắt Bùi Tịch: “Nói chuyện với con gái đừng luôn tỏ ra hung dữ như thế, cẩn thận dọa sợ bọn họ, biết không hả?”

Bùi Tịch quay mặt qua chỗ khác, giọng nói nghèn nghẹn: “… Ừm.”

Liễu Huỳnh: Ha hả.

Cút đi! Trước đó ngươi có nói thế đâu hả! Có bản lĩnh thì lại vênh mặt lên trời rồi nói lại câu “Sư tỷ là sư tỷ, ta là ta” đi tên chết tiệt!

Nàng ta hoàn toàn không muốn ở bên cạnh tên này nữa.

Những tấm thép không thích hợp sống trong thế giới loài người đâu, mời Bùi Tịch hãy tự hủy đi, cảm ơn.

“Liễu cô nương, cô về rồi!”

Trông thấy Liễu Huỳnh dịch từ phía Bùi Tịch về chỗ hai người họ, Hạ Tri Châu vui tươi hớn hở chào hỏi nàng ta: “Cô trò chuyện cái gì với Bùi sư đệ thế?”

Khóe miệng Liễu Huỳnh giật giật.

Liễu Huỳnh: “Chúng ta vẫn nên tiếp tục thảo luận điện tích dương và điện tích âm thôi.”

*

“Thì ra cung Chước Nhật bị chặn ở sau tháp nước kia!”

Nhóm người tiếp tục đi lên sườn núi, trong lúc nói chuyện với nhau đã tới đỉnh núi. Hạ Tri Châu nghe Kiều Nhan nói về cung Chước Nhật xong thì bừng hiểu ra: “Vậy nên nước ở những nơi khác đều có quỷ kính, chỉ có một vùng sạch sẽ, đó là bởi vì nó được cung thần chiếu sáng!”

Kiều Nhan gật đầu: “Sau thác nước có một cánh cửa ngầm, chỉ cần đặt ngọc bội lên khe hở của cánh cửa ngầm là có thể mở nó ra.”

Nói xong nàng ấy để mặc cho cơn gió nóng thổi qua phần lông tơ mềm mịn trắng như tuyết trên tai mình, ngước mắt nhìn về hướng cách đó không xa: “Chư vị nhìn xem, hang động đó chính là nơi Hỏa Hoàng sinh sống.”

Càng lên cao, không khí xung quanh càng nặng nề.

Có thể trông thấy tàn tích của những cây cổ thụ nằm dưới sườn núi, nhưng tới nơi đây hoàn toàn hoang vu, không có sự sống.

Luồng khí nóng cuồn cuộn dâng lên thành những đợt sóng hữu hình, thi thoảng có những cơn gió mạnh gào thét thổi tới, cuốn baylớp bùn đất khô màu đỏ nâu trên mặt đất, tạo nên một tấm màn mờ ảo che khuất tầm nhìn.

Đưa mắt nhìn xung quanh, rất có cảm giác làn khói cô đơn trên sa mạc, bầu trời rộng lớn trên đầu trong vắt như mặt nước, màu xanh thẳm phản chiếu sắc đỏ tươi xung quanh, hệt như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Hang động sừng sững nằm trên đỉnh núi, không khí xung quanh bị sóng nhiệt bóp méo đi, cát đỏ nổi tung tóe thành từng mảng, bất kể thị giác hay xúc giác trông thấy đều khó chịu.

“Lửa của Hỏa Hoàng khác với bình thường, mong các vị cẩn thận một chút.”

Kiều Nhan lại khôi phục vẻ trưởng thành chững chạc như lúc đầu gặp, trầm giọng nói với mọi người: “Nếu chuyến đi này không may xảy ra điều ngoài ý muốn, xin các vị hãy nhanh chóng chạy thoát…Ta sẽ cố gắng hết sức bọc hậu, bảo vệ mọi người chu toàn.”

Hạ Tri Châu nghiêm túc an ủi nàng ấy: “Chẳng lẽ chúng ta là loại người gặp chuyện thì núp sau cô nương ư? Đương nhiên không phải! Yên tâm, với thực lực của chúng ta chắc chắn không vấn đề gì đâu.”

Kiều Nhan ngập ngừng mỉm cười, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Trên đường đi họ đã thảo luận xem nên đối phó với Hỏa Hoàng như thế nào, tuy rằng không ra được kết luận nào hữu ích, nhưng với tư cách là kiếm tu, chỉ cần rút kiếm là xong việc.

Khi đi tới cửa động Tây Sơn, luồng nhiệt kia càng nóng bỏng hơn, xung quanh như một chiếc lồng hấp đóng kín, khiến người ta không kìm được tâm trạng khó chịu.

Trước đó Hạ Tri Châu nói ra đầy lời anh hùng, đến lúc này không thể không tự mình thực hành, dẫn đường bước vào hang.

Không ngờ nửa cơ thể còn chưa bước vào, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chim hót sắc bén chói tai.

Luồng gió nóng bỗng nổi lên bốn phía, làn sóng lửa xé toạc tầng tầng bóng tối, gầm rú từ sâu trong hang động quét ra, nhắm thẳng về phía cửa hang!

Vẻ mặt Bùi Tịch nghiêm lại, thoáng cái đứng chắn trước mặt Ninh Ninh, hắn dùng kiếm khí chống lại ánh lửa. Ninh Ninh kéo Kiều Nhan tới bên cạnh, cũng bảo vệ nàng ta sau lưng.

Liễu Huỳnh không dự đoán được tình cảnh này xảy ra, đang muốn bỏ chạy thì bỗng nhiên nghe Hứa Duệ hô vang:

“Liễu cô nương, cẩn thận!”

Nghê Quang Đảo giỏi nhất việc ẩn nấp và trốn tránh. Các đệ tử trên đảo đều có thân pháp như quỷ mị, nàng ta là người xuất sắc nhất trong số họ.

Liễu Huỳnh vốn có thể dễ dàng né tránh, nhưng khi nghe thấy tiếng gầm quên mình của Hứa Duệ, trong lòng nàng ta biết gã ta muốn xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, cộng thêm lúc này chưa đạt được mục đích, không thể phá hỏng thiết lập hình tượng bông hoa trắng yếu đuối. Nàng ta lập tức bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn Hứa Duệ: “Hứa công tử, cứu ta!”

Tiếp đó, cốt truyện diễn ra đúng y như nàng ta tưởng tượng.

Trời xanh chứng giám, cốt truyện vỡ nát bao lâu cuối cùng cũng đi theo tình tiết bình thường trong thoại bản. Liễu Huỳnh chỉ cảm thấy con dâu cuối cùng cũng thành mẹ chồng, rơi lệ đầy mặt dưới đáy lòng.

Hứa Duệ hốt hoảng xông đến cạnh nàng ta, dùng sức kéo mạnh cánh tay nàng ta, ngay sau đó thuận đà xoay tròn.

Tà váy tung bay, quần áo bay bay, bốn mắt nhìn nhau, Liễu Huỳnh nhu nhược đáng thương, hốc mắt đỏ bừng, thiếu niên trước mặt quyết tâm đầy mình, một cái chớp mắt đó là vĩnh hằng.

Nàng ta trơ mắt nhìn Hứa Duệ bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi, trong mắt toàn là vẻ bi phẫn sẵn sàng anh dũng hy sinh, hai mắt đỏ tươi dùng thân mình làm khiên, căn trở cơn sóng nhiệt.

Liễu Huỳnh ở phía trước, gã ta ở phía sau.

Màn lôi kéo kia là dùng cả người nàng ta làm khiên, chắn trước mặt gã ta.

Liễu Huỳnh: “…”

Liễu Huỳnh: Mẹ nó chứ!!! Ngươi không phải người!!!

Sóng nhiệt cuồn cuộn ập đến trước mặt, tất cả đều phả lên trán và mái tóc dài của nàng ta. Nàng ta đứng sừng sững không ngã như một tấm chắn bằng thịt người, một mình chịu đựng tất cả.

May mắn Hỏa Hoàng sống sâu trong hang, cách cửa động một khoảng cách nên khi ngọn lửa rực cháy ập về phía bọn họ chỉ còn một làn sóng nhiệt cực nóng và sau đó nhanh chóng biến mất.

Liễu Huỳnh vẫn còn đang ngơ ngác, bên tai liền truyền đến giọng Hạ Tri Châu, giọng điệu bất mãn: “Hứa Duệ, chúng ta thân là người tu đạo, sao có thể để Liễu cô nương che phía trước? Nam tử hán cần đội trời đạp đất, ngươi xem lại bản thân mình đi!”

Nàng ta im lặng một lát, vẻ mặt cứng ngắc như sau khi tiêm quá nhiều botox, quay lại phía sau với gương mặt đen sạm..

Hạ Tri Châu vừa trông thấy đã nhũn cả chân, bò ra từ sau lưng Hứa Duệ.

Kết quả là Hứa Duệ tránh sau nàng ta, ngươi tránh sau Hứa Duệ! Hai người các ngươi khác gì nhau hả! Sao ngươi còn mặt mũi dạy đời hắn, mặt mũi ở đâu hả!!!

Mà Hạ Tri Châu trông thấy nàng ta, đôi mắt hoảng hốt như thấy quỷ, giọng nói run run: “Liễu cô nương, tóc cô… lát nữa cô soi gương đừng đau lòng nhé, coi như là uốn tóc miễn phí ở Tây Sơn. Kiểu tóc trào lưu, mì ăn liền giống phật Di Lặc, bóng đèn năng lượng trên trán… Cái đó, cái đó… mang chút sang trọng và khá ngầu, đặc biệt là rock and roll, cô có thể trở thành nhạc tu đầu tiên chơi rock and roll bằng đàn cổ, nhất định chấn động toàn trường.”

Liễu Huỳnh không nghe hiểu đám ngôn từ lộn xộn của hắn ta, càng không muốn biết bộ dáng bây giờ của mình thế nào.

Giữa ánh lửa đầy trời, nàng ta như một con gà mái già đứng chắn trước con diều hâu chuẩn bị bắt gà con.

Hai con gà con phía sau nàng ta thò đầu ra lắc lư hết bên này tới bên kia như một cặp sinh đôi dính liền với chỉ số thông minh cực thấp.

Thân là mị tu, nàng ta đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được tức giận.

Trừ khi thật sự không nhịn được.

Liễu Huỳnh hít sâu một hơi.

Ở độ tuổi đẹp nhất nàng ta lại gặp hai tên ngốc, coi như nàng ta xui xẻo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.