Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 6: Chương 6




Bên ngoài ảo cảnh, nơi ở của Thiên Tiện Tử.

Một thanh niên mặc áo bào trắng lười biếng dựa vào gốc đa trong sân. Những kẽ lá chia ánh nắng thành từng giọt nhỏ li ti, hệt như hàng ngàn tia sáng chiếu lên gương mặt nghiêng tuấn tú của ông ấy.

Huyền kính bằng đồng màu vàng trôi nổi giữa không trung, phản chiếu khung cảnh bên trong tháp Phù Đồ. Chẳng biết Thiên Tiện Tử thấy gì mà hơi ngạc nhiên nhướn mày lên.

“Sư đệ!”

Một giọng nam mạnh mẽ đột nhiên vang lên trước sân. Kiếm khí lạnh thấu xương quét tới khiến cành cây xào xạc, ngay cả không khí cũng đông lại trong giây lát: “Rút kiếm!”

“Khoan khoan khoan.” Thiên Tiện Tử luyến tiếc rời mắt khỏi huyền kính. Ông ấy giơ tay xua đi ánh kiếm đang kéo đến: “Ta đang xem đám tiểu đồ đệ rèn luyện, hôm khác hai ta tái chiến sau.”

Người bước tới là một trong sáu đại Trưởng lão của Huyền Hư Phái mà ông ấy rất thân thiết - sư huynh Chân Tiêu Kiếm Tôn.

Ngoài nghèo khổ và yêu tiền như mạng ra thì Thiên Tiện Tử không có chỗ nào giống Kiếm tu hết.

Kiếm tu phải thế nào? Chính trực như kiếm, sắc bén như kiếm, nghiêm nghị như kiếm, thấy ai không vừa mắt là đánh, chưa bao giờ nhiều lời vô nghĩa. Nào có ai giống ông ấy đâu, cái miệng nhỏ suốt ngày ba la bô lô, tinh thông mọi thứ như ăn uống, bài bạc, đặc biệt là mánh khóe.

Chân Tiêu thì khác.

Ông ấy thuộc kiểu Kiếm tu truyền thống nhất. Chưa kể tới việc lúc nào cũng ôm kiếm, ông ấy còn kế thừa truyền thống tốt đẹp một lời không hợp là đánh của Kiếm tông, câu cửa miệng là: Rút kiếm.

Kẻ mạnh thích so tài với kẻ mạnh, vậy nên sở thích lớn nhất của Chân Tiêu là tới đây tìm Thiên Tiện Tử rút kiếm tỷ thí - kiểu tiêu tiền ấy.

Ông ấy vui thích, sư đệ thì được tiền, cả hai bên đều không lỗ.

“Rèn luyện?”

Chân Tiêu hừ lạnh một tiếng, ôm kiếm đứng bên cạnh ông ấy: “Chỗ con kiến như Trích Tinh Các cũng cần đệ phải mất công lo lắng?”

Thiên Tiện Tử cười khẽ: “Không không không, lần này Trích Tinh Các khác hoàn toàn so với bình thường.”

Gió mạnh như kiếm, cắt xuyên qua bóng cây.

Chân Tiêu do dự một lát, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ…”

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Kiếm Tôn hơi di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng trên tấm huyền kính bằng đồng thau: “Đám đệ tử của đệ mới có Kim Đan Kỳ thôi đúng không? Đụng phải quái vật lớn thế chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”

“Chưa chắc.”

Thanh niên mặc áo bào trắng cúi người rũ mắt. Đầu ngón tay ông ấy lướt qua mặt kính tạo nên một gợn sóng trong suốt, vừa hay gợn trên gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ váy tím: “Chắc chắn quái vật kia hung hiểm thật, nhưng tiểu đồ đệ của ta… cũng có hành động khiến người khác ngoài ý muốn.”

Trong hình là cửa chính Trích Tinh Các, xe lướt qua như ngựa như rồng, một thiếu nữ rực rỡ phô trương cười một cách buông thả, trông như một kẻ ăn chơi trác táng.

Chân Tiêu nhẹ giọng nói: “Ta nhớ rõ kẻ gây ác ở trước cửa là đàn ông mà, từ khi nào tháp Phù Đồ biến gã thành hình dáng thiếu nữ thế? Lại còn trái ôm phải ấp thế kia, đám người thiết kế ra ảo cảnh chơi ác thật.”

Thiên Tiện Tử cười ha ha, không xấu hổ mà còn kiêu ngạo: “Đây là đồ đệ của ta, bất ngờ chưa?”

Gương mặt luôn hờ hững quanh năm của Kiếm Tôn cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

Sao đồ đệ của đệ quá đáng hơn cả tên phản diện ban đầu thế? Hơn nữa chắc chắn nàng cưỡng ép người ta đúng không? Ngay cả gã mặc áo bào màu vàng còn không chịu đựng được!

Giờ đám trẻ đều chơi thế này à?

“Trích Tinh Các mê nhất là máu thịt của nhân sĩ chính đạo, cứ thế này, sợ là đám nữ yêu kia cực kỳ ghét con bé, sau đó không để ý tới nó nhiều nữa. Thú vị, thú vị! Không hổ là đồ đệ của ta!”

Thiên Tiện Tử cười ha ha nhấp một ngụm trà: “Chắc Ninh Ninh đã nhận ra chuyện không ổn rồi. Huynh đoán con bé sẽ làm gì tiếp theo?”

Chân Tiêu Kiếm Tôn: Không quan tâm, không muốn nghĩ, chả liên quan gì tới ông ấy hết.

Chân Tiêu: “Ta xem cùng đệ, đợi bọn nhỏ đi ra thì hai ta lên đỉnh núi tranh tài.”

Đôi mắt Thiên Tiện Tử lóe lên: “Sư huynh, hôm nay ta cảm thấy mệt mỏi, sợ rằng…”

“Mười vạn linh thạch.”

“Tới luôn! Ngay cả tan xương, nát thịt, hồn phi phách tán cũng không sợ, phải ở nhân gian vì sư huynh!”

*

“Cô nương, mời ngồi.”

Sau khi theo cô gái áo vàng lên lầu, Ninh Ninh bước tới nhã gian ở Trích Tinh Các.

Trái ôm phải ấp xong nàng mới bị ma ma quản sự nhắc nhở rằng mỗi đêm chỉ có thể chọn một cô nương, nói cho hay là “Để tránh tranh giành tình cảm, làm tan vỡ mối quan hệ giữa các cô nương”.

Ninh Ninh ỡm ờ đồng ý, trong lòng thì thầm nghĩ, chỉ sợ “tan vỡ quan hệ” là thật, còn “tranh giành tình cảm” là giả.

Hai con yêu quái giành một miếng thịt người mà còn không nổ ra mâu thuẫn được à?

Nữ tử đưa nàng lên lầu tên Triều Nhan, mặc một chiếc váy dài bằng lụa mỏng vàng nhạt, dáng đi như mỹ nhân vùng sông nước, lời nói nhẹ nhàng như Ngô Nông, eo Sở, tóc mai Vệ (*), mày cong như dương liễu. Lúc bước đi linh lụa khẽ rũ, tôn lên vòng eo thon gọn chưa đến một bàn tay.

(*) Giọng nói nhẹ nhàng như Ngô Nông: Mô tả người nước Ngô nói năng nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng, thường dùng chỉ phương ngữ của người Ngô ở Giang Tô; eo Sở tóc mai Vệ: Đây là câu thành ngữ có nghĩa eo thon, tóc đẹp, thường dùng để mô tả người phụ nữ xinh đẹp.

Ninh Ninh nghĩ một cách lạc quẻ rằng nếu nàng mà là đàn ông thì ngày nào cũng phải đắm chìm trong ảo cảnh này. Bao nhiêu tuyệt sắc giai nhân đều mặc cho chàng chọn lựa, oa, quả thực là tiên cảnh chốn nhân gian.

Tiếc rằng nếu tháo mặt nạ trên mặt họ ra thì hoàn toàn biến thành truyện ma.

Boss Bạch Cốt phu nhân phía sau màn là chủ nhân Trích Tinh Các, sống trên tầng cao nhất.

Bà ta và đám nữ yêu thuộc hạ ăn máu thịt con người để tăng cao tu vi. Bởi vì ngoại hình khác với con người nên họ đều đeo mặt nạ da người, chỉ lúc ngoác cái miệng đầy máu ra ăn mới lộ ra nguyên hình.

Nhưng Bạch Cốt phu nhân không biết rằng đám nữ yêu bà ta điều khiển đã đổi chủ nhân từ lâu rồi.

Chủ nhân thực sự của chúng tên là “Âm Sơn Quỷ Mẫu”, ẩn thân trong lối đi bí mật dưới chân gác mái, sở hữu sức mạnh khó mà địch nổi. Bởi vì mụ bị Trưởng lão Kiếm tông đánh bị thương nên mới không thể không vào chốn này hấp thu nguyên dương, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Con quái vật kia cần vô số máu thịt và sức mạnh từ Trích Tinh Các, song tự biết mình bị trọng thương, một khi nổ ra xung đột với Bạch Cốt phu nhân thì chỉ có lưỡng bại câu thương. Thế là mụ nghĩ tới nghĩ lui, nảy ra một kế hoạch thông minh.

Là quỷ mẫu, đương nhiên mụ sở hữu sức mạnh điều khiển sinh linh thiên bẩm. Mụ có thể biến người và yêu quái có tu vi bình thường trở thành con rối nghe lệnh mình.

Mụ không thể đối đầu trực tiếp với Bạch Cốt phu nhân, nhưng xử lý đám tiểu yêu thì thừa sức. Chưa tới nửa tháng, đám yêu nữ trong Trích Tinh Các đã biến thành con rối của mụ hơn phân nửa, chiếm đoạt hơn nửa số nguyên dương họ hấp thu được.

Bạch Cốt phu nhân chỉ nghĩ con người có linh lực thấp kém, chưa bao giờ bà ta ngờ rằng mình bị người khác nẫng tay trên.

Dựa trên lời kể lại trong truyện gốc, sau khi mọi người đánh bại Bạch Cốt phu nhân bỗng nghe có tiếng gầm điên cuồng dưới lòng đất. Cứ thế, Trích Tinh Các sụp xuống theo.

Âm Sơn Quỷ Mẫu tỉnh giấc từ sau giấc ngủ say chui khỏi mặt đất. Sau nhiều ngày hấp thu nguyên dương, mụ đã khôi phục lại toàn bộ thực lực.

Khả năng của mụ mạnh mẽ, mọi người đều cố gắng chiến đấu nhưng vẫn rơi vào thế yếu, thậm chí nguyên chủ còn bị trọng thương đưa ra khỏi ảo cảnh. Cuối cùng Bùi Tịch đã bùng nổ kiếm khí mạnh mẽ giấu trong cơ thể, dốc hết sức trong lúc cửu tử nhất sinh mới đánh bại được mụ.

Không thể biểu hiện chính nghĩa được, nếu không sẽ trở thành thịt Đường Tăng cho đám yêu nữ.

Cũng không thể trực tiếp giết chết đám yêu nữ được. Nếu chẳng may giết chết một trong những con rối, Âm Sơn Quỷ Mẫu sẽ phát hiện.

Càng không thể cứng đối cứng với hai con quái vật kia được. Bùi Tịch và tiểu bạch long đều có hào quang nhân vật chính bảo vệ nên nếu xảy ra chuyện gì, nhất định nàng là kẻ gãy đầu tiên.

Cuộc sống khó khăn, Ninh Ninh thở dài. Nàng chỉ muốn bình yên làm nữ phụ độc ác thôi, sao lại khó như vậy?

Âm Sơn Quỷ Mẫu, ta nên làm gì với tiểu yêu tinh nghịch ngợm nhà mi đây?

“Cô nương nghĩ gì thế?”

Triều Nhan rót trà cho nàng, nhẹ nhàng cười: “Hay là cảm thấy Triều Nhan không thú vị ư?”

Ánh mắt Ninh Ninh trống rỗng: “Đúng vậy.”

Miệng cô gái mặc váy vàng bên cạnh hơi co lại, kế đó nhanh chóng thay bằng gương mặt tươi tươi: “Triều Nhan một lòng một dạ đối xử với cô nương, cô nương lại chỉ nghĩ tới những tỷ tỷ không có ở đây, thực sự khiến người ta đau lòng.”

“Nếu chọn Triều Nhan cô nương vào phòng, tất nhiên ta đây thích cô nương rồi.”

Ninh Ninh còn đang suy ngẫm cách đối phó với quỷ mẫu thế nào, nói qua loa vài lời vớ vẩn với nàng ta. Cô gái váy vàng bên cạnh nghe thế thì mỉm cười, nhưng chỉ ngay sau đó, nụ cười bỗng đông cứng lại.

Chỉ nghe tay ăn chơi không biết xấu hổ kia nói với vẻ mặt không đổi sắc: “Nhưng việc ta thích tỷ không mâu thuẫn với việc ta thích mấy vị tỷ tỷ kia! Ta là người tu đạo, theo đuổi tình yêu lớn trong lòng. Tỷ và các tỷ tỷ đều là một phần trong vạn vật thế gian, chẳng phải ta thích tất cả mọi người là chuyện đương nhiên ư?”

Tí nữa thì Thiên Tiện Tử phía bên huyền kính phun sạch trà khỏi miệng. Ông ấy nghe nàng tiếp tục nói: “Ta thích mọi người, đó là tình yêu không vụ lợi, là đại đạo. Nếu đã vậy, tại sao các tỷ tỷ không yêu ta một cách không vụ lợi đi?”

Vẻ mặt cô gái áo vàng méo mó, gượng cười: “Tình cảm của ta dành cho cô nương quả thực không hề tư lợi.”

“Dối trá.”

Ninh Ninh liếc nàng ta một cái, không do dự nói luôn: "Nếu tỷ thích ta thì phải nghĩ cách làm ta vui vẻ. Nhưng không ở cùng các tỷ tỷ khác thì ta không vui được. Chẳng phải điều này tự mâu thuẫn với lời tỷ nói ư? Tỷ tỷ, xem ra tỷ vẫn không hiểu tình yêu lớn của Kiếm tu chúng ta rồi.”

Vừa nói xong, ngay cả Triều Nhan tự nhận mình là nữ ma đầu cũng hoàn toàn ngây ra.

Không cần thể diện à? Không cần mặt mũi à? Cái này mà bảo là tình yêu to lớn? Chân đạp nhiều thuyền mà nói một cách thoải mái lạ thường thế này… Kiếm tu mấy người đều là thứ gì vậy?!

Triều Nhan không sao phản bác được mấy lời của nàng, thoáng cái cảm thấy tức giận.

Tuy rằng con nhóc này tự xưng là “Kiếm tu” nhưng ngó cái cơ thể nhỏ bé mong manh yếu đuối cộng thêm cái tính ba lăng nhăng kia, chắc hẳn không phải nhân vật tàn nhẫn khó chơi. Thay vì ở đây nghe nàng ba hoa khoác lác, chẳng bằng giải quyết nhanh rồi ăn luôn nhân lúc còn sớm.

Nàng ta hạ quyết tâm định ra tay, đột nhiên nghe Ninh Ninh nói: “Nói cho tỷ nghe một bí mật.”

Thiếu nữ vừa nói vừa tiến một bước lại gần nàng ta, hạ giọng cất lời: “Ta là đệ tử Huyền Hư Kiếm Phái, biết mấy người là yêu quái từ lâu rồi.”

Thật ra Ninh Ninh không muốn trực tiếp tiết lộ thân phận.

Rõ ràng cô gái này sắp ra tay với nàng. Nếu bây giờ đánh nàng ta bất tỉnh hoặc giết chết nàng ta, kiểu gì cũng bị quỷ mẫu phát hiện.

Nhưng nàng chưa nghĩ ra cách giải quyết con quái vật kia nên chỉ có thể tiết lộ thân phận mình để kéo dài thời gian.

Huống chi, nàng cần thêm thông tin, phải lấy từ trên người nữ yêu này.

Triều Nhan giật mình trong thời gian ngắn ngủi.

Sau đó nàng ta không thèm ngụy trang nữa, khàn giọng nói với gương mặt đầy sát khí: “Ngươi nói bậy! Huyền Hư Kiếm Phái có toàn Kiếm tu mạnh, ở đâu ra một con nhóc như ngươi!”

Một tay Ninh Ninh bấm quyết, nhẹ nhàng hóa giải gió mạnh đâm về phía mình: “Nói bậy? Thực lực của ta hơn xa ngươi, không cần phải nói dối phí thời gian.”

Linh lực nàng dồi dào, quả thực tu vi cao hơn nàng ta rất nhiều.

Đòn tấn công của Triều Nhan bị chặn một cách dễ dàng. Trong lòng nàng ta biết mình không phải đối thủ của cô nương này. Tuy nhiên ở đây chẳng có ai khác, nàng ta không thể cầu cứu đồng bạn được.

Yêu ma rơi vào tay Kiếm tu chỉ có đường chết thôi. Nàng ta âm thầm cắn răng, nghĩ cách trong lòng.

Tiểu cô nương chưa có nhiều kinh nghiệm sống, lớp mặt nạ da người của nàng ta trông yếu đuối nhu nhược. Nếu nàng ta bịa ra lời nói dối bảo rằng mình bị Bạch Cốt phu nhân ép buộc…

Triều Nhan nói xong thì làm luôn, tức thì nặn ra vài giọt nước mắt: “Cô nương, cứu ta với! Ta bị ép mới làm ra việc nghiệp chướng đầy người thế này. Bạch Cốt phu nhân trên đỉnh lầu giết người uống máu, làm đủ mọi việc ác. Nếu ta không nghe mệnh lệnh của bà ta thì sẽ trở thành xác chết đầu đường, hức…”

Nói xong nàng ta bắt đầu khóc nức nở, hệt như hoa lê dưới mưa, không ai thấy mà không mềm lòng.

Quả nhiên Kiếm tu kia hơi sững ra, trịnh trọng đáp: “Ta biết ngay mà! Tỷ tỷ, ta thấy tỷ yếu đuối và dịu dàng thế này, nhất định không phải kẻ ác. Tỷ yên tâm, ta sẽ lấy lại công bằng thay tỷ.”

Non nớt, trẻ tuổi.

Đứa ngu này nhìn thấy vẻ xinh đẹp đáng thương của nàng ta lại tin vào câu chuyện một cô gái yếu đuối bị ép buộc tàn nhẫn. Thật sự là một kẻ ngu dốt.

Ngay cả thoại bản giang hồ từ mười năm trước cũng không viết thế này đâu, tỉnh táo lên.

Sống trên đời đều nhờ kĩ năng diễn xuất cả. Triều Nhan cực kì tin tưởng hành động lần này của bản thân có thể lừa đối phương xoay lòng vòng: “Đa tạ cô nương! Chỉ cần cô nương sẵn sàng đối phó với Bạch Cốt phu nhân, bất kể cần gì, Triều Nhan nhất định sẽ giúp đỡ hết mình.”

Quả nhiên Ninh Ninh lộ ra vẻ mặt cực kì vui vẻ.

Hừ, con nhóc đần này tưởng mình đã nhìn thấu hết mấy chuyện mờ ám trong tòa nhà này nên mới vui sướng tới vậy.

Nàng nghĩ mình ở tầng thứ hai, không ngờ Triều Nhan hơn nàng một bậc, đã đạt tới cấp thứ ba.

Chỉ cần giữ vững nàng trước, kế đó nhân cơ hội rời phòng báo tin. Đợi lúc tất cả yêu ma trong tòa nhà này đều ập tới, Triều Nhan không tin con nhóc kia sống nổi.

Ninh Ninh ngẫm nghĩ một chút, vẻ mặt hết sức ngây thơ: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong lầu này, cô nương có thể kể cho ta nghe một chút không?”

“Chúng ta vốn là yêu ma trong núi, bị Bạch Cốt phu nhân ép tới đây hấp thụ linh khí, tinh huyết của người phàm.”

Triều Nhan nói: “Gương mặt các cô nương trong lầu đều là da người xinh đẹp để lừa khách xiêu lòng.”

Đúng là tiểu đệ tử ngây thơ mới ra đời. Trong mắt thiếu nữ hiện lên vài phần sợ hãi: “Mặt nạ được làm bằng cách lột thẳng da mặt người xuống ư?”

“Mặt nạ người được dùng linh lực hóa hình chứ không phải máu thịt của con người. Nếu có khách nữ xinh đẹp, chúng ta cũng sẽ huyễn hóa ra gương mặt giống họ như đúc để sử dụng sau này.”

Để an ủi tiểu cô nương đang sợ hãi, đồng thời thể hiện lòng tốt và sự quan tâm của mình, nàng ta di chuyển đầu ngón tay, một chiếc mặt nạ giống hệt Ninh Ninh bỗng hiện ra: “Giống thế này.”

“Ra vậy à!”

Ninh Ninh cẩn thận cầm lấy nó, ngẫm nghĩ hồi lâu. Vẻ mặt Triều Nhan vâng vâng dạ dạ không làm phiền nàng, trong lòng đang nghĩ xem nên lấy lý do gì để rời đi.

Gió thổi qua bệ cửa sổ, kèm theo hơi lạnh thấu xương.

Chẳng biết tại sao, trong đôi mắt hạnh của tiểu cô nương bên cạnh nàng ta không còn vẻ sợ hãi nữa, lẩm bẩm nói như cực kì ngạc nhiên mừng rỡ: “Ta nghĩ ra rồi.”

Triều Nhan tò mò: “Nghĩ ra cái gì?”

“Ta nghĩ…”

Mặt mày thiếu nữ mặc váy tím cong cong, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, nhưng lời nói rời khỏi đôi môi không khỏi khiến nàng ta ớn lạnh sống lưng: “Ta nghĩ… làm thế nào để san bằng tòa nhà này?”

Ninh Ninh nhếch môi lên, giọng ngọt như mật: “Cảm ơn tỷ tỷ, tạm biệt.”

Vừa nói xong, một luồng ánh kiếm bén nhọn xẹt qua, cắt xuyên màn đêm dày đặc.

Trong khoảnh khắc Tinh Ngân đâm vào cơ thể, gương mặt nữ yêu khó mà tin nổi, trong lòng mắng con mẹ nó không biết bao nhiêu lần.

Có bệnh không! Lòng tin giữa người và yêu đã nói đâu rồi?! Đang làm gì thế này, làm gì vậy hả?!

“Khốn khiếp, ta giết ngươi!”

Nữ yêu bị trọng thương nặng liều chết giãy giụa, khuôn mặt xinh đẹp trông vô cùng gớm ghiếc: “Đáng lẽ ta phải ăn thịt ngươi từ lâu rồi mới phải!”

“Hả?”

Rõ ràng Kiếm tu lộ ra vẻ mặt tổn thương: “Sao tỷ hung dữ thế? Chẳng phải tỷ bảo ăn thịt người do bị ép buộc sao? Chẳng lẽ… tỷ lừa ta ư?”

Toàn bộ cả người yêu ma đều sốc ngang.

Nàng ta từng cho rằng đây là vở kịch một người để nàng ta biểu diễn, chẳng ngờ nó là giải thưởng diễn xuất đỉnh cao. Người đối diện còn diễn tốt hơn cả nàng ta.

Đâm nàng ta một kiếm, còn bày ra vẻ mặt vô tội như thế, ngươi làm vậy có hợp không hả?

Nhớ lại những lời bàn về “tình yêu lớn” trước đó của nàng, lần đầu tiên Triều Nhan thấy một người có thể xấu xa một cách đơn thuần, xấu xa một cách tận cùng như vậy.

Xấu xa tới mức để nàng ta phải bái phục.

Ai mà ngờ chứ.

Nàng ta coi Ninh Ninh như một đứa ngốc, nhưng hóa ra người ta đã lập kế hoạch từ trước, biến nàng ta thành công cụ moi tin.

Nàng ta tưởng mình ở cấp bậc ba, nhưng thực ra đứa ngốc kia đang ở cấp thứ năm.

Cuối cùng thì sự chân thành đen tối đã bị trả giá sai lầm.

“Hứa với ta.”

Ninh Ninh nhẹ nhàng vuốt v e chiếc mặt nạ trên tay mình, vẻ mặt nghiêm túc trộn lẫn với dịu dàng: “Sau này dùng ít thủ đoạn hơn, chân thành hơn, đừng lừa người nữa, được không nào? Thoại bản từ mười năm trước còn không viết loại truyện thiếu nữ nhu nhược bị ép buộc tàn nhẫn.”

Trong miệng nữ yêu tỏa ra một vòng khói trắng, khóe miệng co giật.

Đây là lời thoại của nàng ta.

Giết yêu quái đâm trái tim, con mẹ mày nữa chứ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.