Ninh Ninh cảm thấy, cái hệ thống này rất không hợp thói thường.
Không chỉ cho ra bộ truyện chẳng đâu vào đâu, bình thường còn không bao giờ thấy bóng dáng, mãi đến khi có nhiệm vụ cần chấp hành mới đột nhiên hiện lên như xác chết vùng dậy, bắt đầu bóc lột nhân vật người dân lao động đáng thương là nàng.
Bộ mặt ghê tởm của chủ nghĩa tư bản không gì khác hơn thế.
Lại nhìn cốt truyện được đưa ra, quả nhiên là chiêu bài kinh điển trong mấy bộ truyện cũ rích, nữ phụ ác độc dụ dỗ khiến ma khí của nam chính tăng thêm, trong hoàn cảnh thần trí mơ hồ hoảng hốt, tâm trí đại loạn mà rút kiếm tấn công về phía đồng môn.
Tiếp theo lại miêu tả một phen các Trưởng lão của những môn phái khác ở bên ngoài Huyền Kính bối rối và chấn kinh như thế nào, cho dù Thiên Tiện Tử có thay Bùi Tịch giải thích đủ kiểu thì cũng chẳng có mấy hiệu quả.
Cuối cùng âm mưu của nhân vật phản diện đã thành công, từ đây Bùi Tịch phải mang tiếng xấu trong các môn phái lớn. Tuy là nguyên chủ khiêu khích, nhưng dù sao hắn cũng đã tấn công sư tỷ đồng môn, cho nên sau khi kết thúc thí luyện thì phải chịu hình phạt vô cùng tàn khốc, rất lâu không thể xuống giường.
Ninh Ninh chỉ đọc mấy chữ này thôi đã cảm thấy toàn thân đau nhức, khoan nói tới Bùi Tịch phải tự mình trải nghiệm một phen, nàng suy nghĩ kỹ càng một lát, chợt nảy ra một ý.
Hệ thống chỉ nói "quấy nhiễu tinh thần hắn", nhưng chưa từng nói "không được phép né trách công kích của Bùi Tịch".
Trong nguyên tác là người kia cố ý tính kế, hiển nhiên sẽ cố tình để mình bị thương; mà nàng không muốn khiến Bùi Tịch mang tiếng xấu, vậy thì chỉ cần toàn thân trở ra là được —— Dù sao với thân pháp và tốc độ của Ninh Ninh, nếu dốc toàn lực ứng phó, chắc hẳn sẽ không bị thương.
Cứ như vậy, tiền đề "tổn thương đồng môn" sẽ không còn tồn tại, đến khi đó nàng lại đứng bên cạnh Bùi Tịch giải thích vài câu, sự tình sẽ không quá ầm ĩ.
Kế hoạch tác chiến cực kỳ hoàn mỹ!
Trong lòng Ninh Ninh tự giơ ngón cái cho mình, nàng nhẹ nhàng hít một hơi, tiến về phía trước một bước, bước xuống hồ.
Hồ nước rất lạnh, cao tới khoảng eo nàng, bên dưới nước lạnh thấu xương, sóng nước dập dờn khiến tà váy bồng bềnh đung đưa, nhẹ nhàng cọ qua đầu gối và mắt cá chân.
Ninh Ninh bước từng bước về phía trước, giống như trong nguyên tác, cũng lên tiếng thăm dò: "Bùi Tịch?"
Bùi Tịch đang nhắm mắt đứng dưới thác nước, giọng của nàng hoà với tiếng nước chảy rất lớn, cũng không dễ nghe thấy.
Ninh Ninh vốn định gọi thêm một tiếng, đột nhiên nhìn thấy ma khí xung quanh hắn đều đang chuyển động, hàng mi dài của hắn hơi run rẩy rồi từ từ mở mắt.
Bên trong nguyên tác miêu tả cảnh tượng lúc này cực kỳ sơ sài, chỉ nói khí đen gợn sóng, vô cùng âm u tàn bạo, nhưng đến lượt nàng thật sự chứng kiến, nàng còn cảm nhận được một chút đau đớn không nói nên lời của Bùi Tịch.
Làn da của hắn vốn đã trắng bệch lạnh lẽo, bây giờ ma khí lại xung đột bên trong khiến cả người đau đớn khó mà chịu nổi, thoạt nhìn càng mất đi huyết sắc, vô cùng suy yếu.
Vầng trán bị mồ hôi lạnh và hơi nước thấm ướt, từng sợi tóc đen loạn xạ dán sát vào hai bên tóc mai, dưới sự tương phản cực độ của hai màu đen trắng, đẹp thì có đẹp, nhưng lại có cảm giác mỏng manh, chỉ cần chạm vào là tan nát.
Bùi Tịch có vẻ như cũng chẳng đủ sức mở mắt, lúc hàng mi mệt mỏi rũ xuống tạo thành bóng tối nặng nề. Con ngươi bị che khuất càng bật lên sắc đen tối tăm không chút ánh sáng, khiến nàng nhớ tới hồ nước tịch mịch trong đêm khuya.
Trong mắt hắn ngoại trừ sắc đen thuần túy, còn có sắc đỏ đang lan ra không ngừng. Tơ máu hầu như phủ kín toàn bộ tròng trắng, nhìn qua giống như là máu me bắn lên, toát ra khí chất của dã thú tàn bạo ——
Hoặc có thể nói, Bùi Tịch bây giờ cũng không khác gì dã thú.
Áp lực, cuồng bạo, thống khổ.
Ma khí tràn ra ngoài chẳng những đụng độ với kiếm khí, gây ra nỗi đau xé rách tim gan, vào một vài khoảnh khắc nghiêm trọng, thậm chí còn nhiễu loạn tâm trí, khiến ký chủ ra tay công kích người bên ngoài.
Thật không may, Ninh Ninh chính là "người ngoài" này.
Ánh mắt Bùi Tịch thật sự có chút hung tàn, nàng bị nhìn chằm chằm đến mức toàn thân không được tự nhiên, chỉ đành phải kiên trì tiến lên một bước, dựa theo nguyên tác mà đọc lời thoại: "Sao ngươi ở đây một mình?"
Mà hắn cũng giống như trong truyện, ngoại trừ trước đó có mở mắt một cái thì giống như kịch bản, tuyệt không đáp lại bất kỳ lời nào.
Ninh Ninh chỉ đành phải đè nén cảm giác sốt ruột trong lòng, ra vẻ trấn định bước lên phía trước.
Càng đến gần Bùi Tịch, nàng càng cảm nhận được sát ý âm u lạnh lẽo giống như rắn độc, không chút động tĩnh quấn quanh dưới gót chân nàng. Ma khí giống như sương đen phiêu tán mịt mù, hoà quyện quấn quýt với thác nước sau lưng, khiến hơi nước cũng mang theo khí đen nhàn nhạt.
Dưới bầu không khí này, giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ càng có vẻ đột ngột: "Ngươi không thoải mái sao? Hay là... Ma khí lại phát tác?"
"Ma khí?"
Lâm Thiển bên ngoài Huyền Kính cau mày lại, lúc này mới nhớ tới thân phận đặc thù của tiểu đồ đệ của vị môn hạ Thiên Tiện Tử này, chính là tu sĩ mang dòng dõi Ma tộc.
Trong đại chiến Tiên Ma, người của các môn phái lớn hy sinh rất nhiều, cho nên có không ít Trưởng lão có thành kiến với huyết thống Ma tộc, thậm chí có người không chút e ngại lớn giọng tuyên bố, đời này sẽ không bao giờ thu nhận hậu nhân ma vật làm đồ đệ.
Thiên Tiện Tử bĩu môi: "Ma khí thì sao, ma khí ăn gạo nhà ngươi à?"
Lâm Thiển nguýt ông ấy một cái.
Bà ấy vốn làm bạn cùng thú, vốn chẳng thèm để ý tới chuyện huyết thống, có điều...
Khúc Phi Khanh ở bên cạnh thu lại nụ cười, thay bà ấy nói: "Bùi Tịch phát tác ma khí, nếu đả thương Ninh Ninh thì làm sao? Hắn ——"
Chữ "hắn" nửa vời kẹt trong cổ họng, chỉ thốt ra một tiếng nấc nhỏ. Khúc Phi Khanh nói tới đây thì khựng lại, nhìn chằm chằm vào trong Huyền Kính.
Ninh Ninh từ từ nhích về trước, chỉ cách Bùi Tịch khoảng một cánh tay thì dừng lại.
Nàng gọi mấy lần cũng không thấy hắn đáp lại, vừa định ngẩng đầu nhìn tình hình của hắn một chút thì lại thấy thiếu niên áo đen trước mặt đột ngột nhíu mày.
—— Hắn đột ngột tiến lên một bước, sóng nước và khí đen cuồn cuộn bốc lên, không đợi Ninh Ninh kịp phản ứng, hắn liền kéo cánh tay của nàng.
Ninh Ninh ngơ ngác.
Đây không giống trong truyện, dựa vào tình tiết cố định, rõ ràng phải là [kiếm khí vỡ vụn, lập tức xông thẳng về người đứng trước mặt, Ninh Ninh không ngờ hắn sẽ trực tiếp ra tay, vội vàng lui lại mấy bước] ——
Dáng vẻ này mới đúng chứ!
Nàng mặc định là mình đã biết động tác kế tiếp của Bùi Tịch, cho nên đã đem toàn bộ lực chú ý tập trung vào khí tức xung quanh, dự định khi kiếm khí bộc phát thì nàng có thể lập tức né tránh.
... Nhưng vì sao hắn lại trực tiếp kéo tay nàng?
Nàng không hề phòng bị, Bùi Tịch cũng không cần tốn sức, thuận thế kéo một cái, khiến Ninh Ninh không thể không tới gần hắn, suýt nữa đụng vào lồ ng ngực đối phương.
Nếu như đây là tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, vậy tình tiết kế tiếp rất có khả năng là "đè người lên tường" hoặc “chống tay thổ lộ”.
Tiếc là Ninh Ninh không có mệnh đó, lúc hai người gần trong gang tấc, nàng bị Bùi Tịch bóp cổ.
... Hay lắm.
Bùi Tịch không tốn nhiều sức, đốt ngón tay hắn lạnh lẽo như là huyền thiết bao phủ lên da nàng. Hai mắt hắn đục ngầu mơ màng, giống như bùn đất lắng đọng lại, cứ thế nhìn nàng trừng trừng, tạo ra mấy phần cảm giác rùng rợn.
Ninh Ninh ngừng thở, âm thầm nắm chặt Kiếm Tinh Ngân bên hông.
Thời điểm ma khí tràn ra ngoài là lúc tâm tính bất ổn nhất, một khi bị tác động, rất dễ đại khai sát giới.
Ma khí quẩn quanh người hắn càng ngày càng dày, hệ thống trong đầu không có động tĩnh, nàng biết Bùi Tịch đã bị nhiễu loạn tinh thần, nhiệm vụ đã thuận lợi hoàn thành, chuyện sau đó cần làm là phải bình an thoát khỏi tay hắn, không để mất một sợi tóc.
Ninh Ninh hạ quyết tâm, đang định đưa tay nắm cánh tay hắn thì thấy vẻ mặt Bùi Tịch thoáng hoảng hốt, dường như có chút sửng sốt.
Tay phải đang bóp chặt cổ nàng cũng hơi nới lỏng.
Nếu như nói cho tới bây giờ, tình tiết xảy ra đều theo dàn ý của cốt truyện, vậy thì một màn tiếp theo đã công khai xé nát tất cả, hoàn toàn thoát ly khỏi tình tiết cố định.
Ninh Ninh nhìn thấy hắn có vẻ cực kỳ thống khổ, trong đôi mắt hắn hiện lên chút ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói hắn khẽ khàng gần như khó mà nghe được: "... Tiểu sư tỷ?"
Trong lúc thần trí hỗn độn, không ngờ Bùi Tịch lại nhận ra nàng.
Nàng vốn nghĩ mình nên "ừ" một tiếng.
Không ngờ ánh mắt Bùi Tịch vẫn còn ảm đạm, thế mà lại buông tay ra khỏi cổ nàng. Ninh Ninh hơi kinh ngạc, còn tưởng mình đã trốn được một kiếp, không ngờ trong chớp mắt lại bị hắn đè cánh tay xuống một lần nữa ——
Có điều hắn chỉ kéo nhẹ một cái, xoay một vòng, nàng đã bị đẩy lên tường đá sau thác nước.
Ninh Ninh thật sự không hiểu rõ mạch não của Bùi Tịch vào thời khắc này, nhất là chỉ trong chớp mắt, hắn còn nghiêng người về trước, đứng ở một vị trí rất gần rất gần, không nói một lời, cúi đầu nhìn nàng chăm chú.
Có vẻ hắn đã khôi phục được một phần ý thức, nhưng vẫn mơ màng như cũ không biết làm gì. Tơ máu trong mắt càng thêm dày đặc, cánh môi mỏng khẽ mấp máy như là từng trang giấy mỏng.
Cả người Bùi Tịch đều run lên, trong con ngươi đen láy tràn ngập rất nhiều cảm xúc khó có thể phân biệt, ma khí dần dần dâng lên, che phủ lông mày và khuôn mặt của hắn.
Đây vốn phải là hình tượng cực kỳ đáng sợ, nhưng khi Ninh Ninh nhìn thấy cả người hắn ướt đẫm dầm dề trong hồ nước, đuôi mắt còn hơi ửng đỏ, không hiểu sao lại cảm thấy người trước mặt như một chú chó lớn bị ướt nhẹp, mang theo vài phần tủi thân khó mà diễn tả.
Nàng chưa từng đứng gần ai như vậy, còn nhìn thẳng vào mắt nhau, đối phương lại còn là một thiếu niên cùng tuổi hết sức xinh đẹp.
Ninh Ninh vô thức hoảng hốt.
Kề sát... Hình như hơi gần quá.
"Bùi Tịch?"
Nàng thử gọi tên hắn thêm một lần, bởi vì phải dựa lưng vào vách đá lạnh buốt, nàng chỉ có thể lặng lẽ nhích sang phải một bước, muốn thoát khỏi sự khống chế cực kỳ chặt chẽ của đối phương. Không ngờ chỉ vừa cử động, Bùi Tịch liền chống tay lên vách đá, ngăn cản đường đi của nàng.
Đào thoát thất bại.
Hắn nhíu mày, có vẻ đang mất kiên nhẫn, không biết có phải là ảo giác hay không, sắc đỏ như hoa đào ở đuôi mắt hắn lại càng thêm rõ ràng, rồi chuyển thành màu đỏ đậm.
"Bùi... Tịch! Bùi Tịch!"
Giọng nói của Thừa Ảnh bên tai hắn dần dần rõ ràng, cả người Bùi Tịch đờ đẫn, cố sức chống tay lên trên vách đá, đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch.
"Tạ ơn trời đất! Rốt cuộc ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện rồi!"
Thừa Ảnh thở dài một hơi, trong giọng nói không che giấu được vui sướng: "Làm ta sợ muốn chết, kể từ khi ma khí của ngươi tràn ra bên ngoài thì liên tục không nghe thấy ta nói gì —— Vừa rồi ngươi cảm thấy thế nào?"
Bùi Tịch lạnh nhạt "Ừ" một tiếng với nó.
Thật ra, bây giờ suy nghĩ của hắn vẫn là một mớ hỗn độn.
Cơn đau trên người vẫn chưa biến mất, từng khớp xương dường như đều nhức nhối, trong đầu càng giống như có người dùng đao không ngừng cắt chém, khiến hắn không thể suy nghĩ được gì.
Ví dụ như, tại sao khi hắn chạm vào Ninh Ninh thì lập tức khôi phục lại thần trí; ví dụ như, tại sao bản thân lại mang nàng vây ở một nơi hẻo lánh như thế, giữa hai người lại còn có khoảng cách gần gũi đến vậy.
Nhất định nàng đã bị hắn dọa sợ nên mới ngơ ngác mở to mắt, gần như hoang mang dò xét hắn. Xuyên qua đôi mắt hạnh sáng ngời, Bùi Tịch nhìn thấy rất rõ dáng vẻ hiện tại của bản thân.
Ma khí quấn thân, y phục ướt đẫm, thần sắc đáng sợ, tóc dài lộn xộn rối tung ở sau lưng, có vài lọn tóc ướt sũng còn dán sát vào mặt, càng làm nổi bật đôi mắt đỏ ngầu.
Bộ dạng quái dị lại đáng sợ như vậy, đích xác là hắn.
"Ngươi có nhớ lúc trước xảy ra chuyện gì không?"
Thừa Ảnh tận tình tận trách giải thích cho hắn tình hình vừa rồi vô cùng cẩn thận, chi tiết kỹ càng: "Ninh Ninh thấy ngươi ở dưới nước một mình, tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế là xuống nước xem thử thế nào."
Nó không kìm được mà cao giọng: "Nàng thật tốt với ngươi, tình nguyện bất chấp nguy hiểm cũng phải xuống nước —— Bùi Tiểu Tịch, ngươi tuyệt đối không thể khi dễ nàng."
Bùi Tịch nghĩ, đấy không phải là khi dễ.
Hắn chỉ... Không biết tại sao, không muốn để nàng rời đi, cũng sợ nàng sẽ rời đi.
Cơn đau dữ dội khắp cơ thể vẫn đang từng bước xâm chiếm lý trí của hắn, thiếu niên từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc siết hai tay thành quyền.
Nhắc tới cũng không thể ngờ được, Bùi Tịch từ nhỏ đến lớn đã thử qua vô số biện pháp ức chế ma khí, cuối cùng đều thất bại. Nhưng hôm nay khi hắn bóp chặt cổ Ninh Ninh, thần trí lại lập tức thanh tỉnh hơn phân nửa, thoáng cái nhớ ra thân phận của nàng.
Lạ thật.
Bây giờ cũng vậy, chỉ khi đến gần Ninh Ninh, trái tim đang thấp thỏm giữa ma khí của hắn mới thoáng thấy yên ổn.
Bùi Tịch im lặng cụp mắt, vẻ chật vật không chịu nổi của hắn thành thật hiện lên trong con ngươi đen láy của nữ hài tử.
Trong lúc nhất thời hắn lại vô cùng tâm phiền ý loạn, không muốn cho nàng thấy bộ dạng bây giờ của mình, thế là ma xui quỷ khiến vươn tay ra, chặn đôi mắt nàng.
Lông mi của nữ hài hơi rung động, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay mẫn cảm của hắn, mang đến cảm giác cồn cào ngứa ngáy.
Ninh Ninh nghe thấy Bùi Tịch khẽ nói, giọng hắn vì đau đớn mà không ngừng run rẩy: "Đừng nhìn... Có thể ở lại với ta không?"
*
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên bọc trong lớp y phục đen, vì nhiễm hơi nước mà dán sát vào thân thể, để lộ vòng eo thon gọn.
Đột nhiên, hình ảnh biến mất khỏi tầm nhìn, chỉ có một màu đen vô cùng vô tận.
Bên ngoài Huyền Kính, cả đám than khóc.
—— Bùi Tịch cố tình phá vỡ thị linh phát sóng hình ảnh bên cạnh thác nước, xem thường kỷ luật, đạp lên quy tắc thí luyện.
Lâm Thiển hét lên theo tông giọng nữ cao: "Chuyện gì xảy ra vậy! Tiểu tử thúi kia vậy mà dám phá nát thị linh! Nát a a a! Rõ ràng là có lệnh cấm rồi, hắn không biết sao!"
Một tên nữ tu Hạo Nhiên Môn đập đầu xuống bàn, nắm chặt hai tay đấm mạnh xuống: "Tiếp theo thì sao, tiếp theo thì sao! Ta còn hưng phấn hơn hai người đó, kết quả tiếp theo thì sao!
Thiên Tiện Tử không hổ là kẻ sợ nghèo, liền run run rẩy rẩy bấm ngón tay: "Một thị linh bao nhiêu linh thạch? Sư môn chúng ta còn có tiền bồi thường không?"
Vừa nói dứt lời, ông ấy đau lòng nhức óc nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện sau lưng có một đám người không biết đã vây quanh từ lúc nào.
Nghĩ tới bỗng dưng có thêm nhiều người chứng kiến như vậy, Thiên Tiện Tử lại càng khó chịu, không nói nhiều lời, thẳng thắn hạ lệnh đuổi khách như đuổi vịt, liên tục xua tay: "Đi đi đi! Một đám ông già bà già ở đây hóng hớt cái gì! Chuyện của tuổi trẻ các người xen vào làm gì, đừng nhìn đừng nhìn!"
Khúc Phi Khanh liếc ông ấy một cái, cười lạnh nói: "Trưởng bối bọn ta nói chuyện, nào đến lượt thằng nhóc rách rưới hơn bốn trăm tuổi nhà ngươi xen vào?"
"Các vị bình tĩnh, nếu thị linh bên cạnh thác nước đã bị phá hủy, chi bằng xem những khu vực khác trong bí cảnh, quan sát đệ tử khác."
Kỷ Vân Khai không hổ là Chưởng môn một phái, tay nhỏ vừa nhấc, ngón trỏ mũm mĩm như hành lá chạm lên Huyền Kính, vẽ ra một cảnh tượng khác.
Sắc trời u tối, hình tượng bên trong là một đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai ngồi trong sơn động, ai nấy đều ôm đầu gối, đầu gục xuống y hệt nhau.
Chính là Lâm Tầm và Vân Đoan Nguyệt, bộ đôi sợ xã hội kinh điển.
Lâm Tầm tốt xấu gì cũng là nam tử hán, làm việc nghĩa không được chùn bước, cố gắng gánh trách nhiệm phá vỡ sự im lặng: "Vân sư tỷ, sơn động này, nhỏ quá."
Vân Đoan Nguyệt không nói chuyện, mím môi nhẹ gật đầu, trên lỗ tai còn dấu vết đỏ ửng hết sức rõ ràng.
Sau đó lại là một thời khắc yên tĩnh đầy lúng túng, Tiểu Bạch Long luôn cảm thấy không nên như thế, ngắm nhìn bốn phía hồi lâu, tầm mắt liền dán chặt vào một nơi hẻo lánh ẩm ướt cách đó không xa.
"Vân sư tỷ, bên kia có một con rết."
Lâm Tầm đỏ bừng mặt, từ đầu đến cuối không dám nhìn nàng ấy: "Ta đang đếm xem nó có mấy chân, tỷ muốn đi cùng ta không?"
Vân Đoan Nguyệt cúi đầu từ nãy đến giờ, nghe vậy rốt cuộc cũng lên tiếng: "Năm mươi sáu cái chân, ta đã đếm từ lâu rồi."
"Ồ!"
Lâm Tầm vò đầu bứt tai, có vẻ càng thêm bối rối: "Vậy vậy vậy, vậy tỷ rất biết tính toán."
"Quá khen."
"Không quá khen."
"Đa tạ."
"Không cần đa tạ."
"..."
"..."
"Vậy, nếu không thì chúng ta cùng đi đếm thử dây leo bên kia có bao nhiêu lá cây? Ta phụ trách bên này, tỷ phụ trách đầu kia."
"Được. Lâm sư đệ quả thật có thú phong nhã."
Hai người nhàm chán này ở cùng một nơi, thế mà tâm linh tương thông bắt đầu đếm số chân rết. Các Trưởng lão nháo nhác thở dài, bất luận nam nữ, nhìn thấy đều vô thức rơi vào trầm mặc.
Chỉ cần hai người bọn họ không xấu hổ, vậy người lúng túng sẽ là người khác.
Ngay cả Chân Tiêu cũng không kìm được mấp máy nói: "Nhân vật thiên tài nào đã có ý tưởng cho hai người này ở chung vậy?"
Kỷ Vân Khai híp mắt cười, nhấc tay, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo: "Là ta đó!"
*
Bên ngoài Huyền Kính vô cùng náo nhiệt, bên trong một góc khuất không thể quan sát của bí cảnh lại có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Ninh Ninh có hơi ngơ ngác, rất nhiều ý nghĩ trong chốc lát lấp đầy não nàng ——
Sao hai người bọn họ đột nhiên lại dựa vào nhau rất gần như vậy? Ồ, không đúng, không phải "rất gần", mà là cơ thể "đột nhiên" tiếp xúc.
Có phải Bùi Tịch đã bị ma khí đốt hỏng đầu rồi không? Chẳng phải hắn nên hung hăng đánh nàng một trận sao?
Với lại, kiểu phát triển kịch bản này, so với những gì đã nói… Hoàn toàn khác đúng không?
Tâm tư của nàng rối như tơ vò, nhưng không thể không thừa nhận, câu nói kia của Bùi Tịch có lực sát thương vô cùng lớn.
Từ trước đến nay hắn luôn có tính tình vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, tuyệt đối không tỏ ra yếu thế với bất kỳ ai. Lúc này, giọng nói của hắn gần như câm lặng, song vẫn giữ được mấy phần trong trẻo êm tai chỉ có ở thiếu niên, lời nói vừa rồi giống như đang khẩn cầu, lại giống đang làm nũng.
Tường thành vững chắc kiên cố trong đầu Ninh Ninh liền sụp đổ thành từng mảnh vụn, nàng lập tức đánh mất nguyên tắc, trở nên mềm lòng.
Bàn tay Bùi Tịch lạnh buốt đến doạ người, như là sắt thép không có nhiệt độ. Khoảng cách giữa bọn họ quả thật có chút gần, tuy trước mắt là một màu đen kịt, Ninh Ninh vẫn có thể ngửi thấy mùi thực vật ẩm ướt thơm ngát trên người hắn.
Mà người thiếu niên hít thở vừa nặng nề vừa gấp rút, tạo thành một luồng hơi nóng dịu dàng, giao hòa với hơi nước lạnh buốt bốn phía, ngẫu nhiên quấn quýt với hơi thở thuộc về nàng, khiến lỗ tai nàng có chút nóng lên, cũng hơi ngứa ngáy.
Chờ đến khi hô hấp của hắn dần ổn định hơn, rốt cuộc Ninh Ninh mới nhẹ nhàng lên tiếng, có chút không xác định hỏi: "Có phải ngươi... rất khó chịu không?"
Nàng nói xong lại nhịn không được mà nghĩ, lời này nhảm nhí quá rồi, hắn đã như vậy, sao có thể không khó chịu.
Mắt nàng không thấy được, không rõ dáng vẻ của Bùi Tịch rốt cuộc như thế nào, sau một phen suy tư, nàng nắm lấy tà váy ướt đẫm, hạ quyết tâm.
Ninh Ninh giơ tay phải lên, bên trên tràn đầy nước lạnh từ trong hồ, sau khi lau qua loa lên y phục thì có chút do dự đưa về phía trước.
Động tác của nàng rất thận trọng, khi lòng bàn tay chạm vào sau lưng Bùi Tịch, nàng có thể cảm nhận rõ ràng người sau lưng lập tức cứng đờ, không hề cử động chút nào.
"Trước kia lúc ta khó chịu, người trong nhà đều an ủi ta thế này."
Động tác của Ninh Ninh rất là vụng về, lòng bàn tay lướt qua gò má gầy gò nhô cao của hắn, không khỏi run lên: "... Không biết có ích với ngươi không."
Bàn tay thiếu nữ ấm áp tinh tế, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, lúc vuốt v e sau lưng hắn còn nhẹ nhàng hơn nước chảy róc rách.
Bùi Tịch hít thở chậm hơn, tựa như sự thở dốc nặng nề lúc trước là một sự quấy nhiễu không thể tha thứ.
Vừa rồi trong đầu hắn có nhiều suy nghĩ âm u và phức tạp như vậy, nhưng chỉ vì một cái vuốt v e không hề quen thuộc mà đã tiêu tán sạch sẽ, không còn nhớ được gì.
Hắn từ nhỏ đã sống trong trách cứ và mắng chửi, sau này từ từ lớn lên, dần dần học được cách đánh nhau và kiếm thuật, cuộc đời vừa lạnh lùng vừa khô khan, nào có được động tác dịu dàng ấm áp mềm mại như vậy.
"Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi, đừng sợ."
Giọng nói của Ninh Ninh rất nhẹ, giống như đóa bồ công anh lướt qua vành tai Bùi Tịch, cũng giống như một cơn mơ, không giống thực tại: "Ngươi cũng đừng sợ, ta cũng sẽ không sợ ngươi—— Vậy nên bỏ tay xuống đi, không sao đâu."
Bỏ tay xuống đi, không sao đâu.
Cho dù nhìn thấy gương mặt hắn đáng sợ như vậy... Cũng không sao ư?
Hắn kinh ngạc đứng đó, còn chưa kịp phản ứng lại, trên cổ tay đã truyền tới một hơi ấm mềm mại.
Ninh Ninh dùng tay trái còn lại kéo cánh tay Bùi Tịch xuống, có điều nàng chỉ dùng một chút lực, thuận thế kéo bàn tay của hắn xuống, lộ ra đôi gò má trắng nõn tươi đẹp của nàng.
Hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau.
Ninh Ninh nhếch khóe môi lên, tạo thành một vòng cung nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt hạnh long lanh hơi nhíu lại, cũng cong lên sáng ngời, giống như ánh trăng trong trẻo treo trên dãy núi xa xôi, nàng nở một nụ cười không chút phòng bị với hắn: "Thế này tốt hơn nhiều! Thật ra nhìn ngươi rất đẹp đó."
Phảng phất giống như có gì đó chạm vào lồ ng ngực, khiến đáy lòng hắn chấn động thật mạnh.
Lúc này Thừa Ảnh cũng không nói được lời nào, sau khi thét lên một "A" thật dài rồi mai danh ẩn tích, ắt là đang trốn trong một góc nào đó trong thức hải, lăn qua lăn lại, bay lên lượn xuống.
Về phần Bùi Tịch.
Cổ họng Bùi Tịch động đậy lên xuống, nghiêm nghị xoay người sang chỗ khác, giọng nói không hề dao động, tóc đen che đi đôi tai đã đỏ ửng lên: "Đi thôi."
"Ngươi không có chuyện gì chứ?"
Ninh Ninh đi theo sau lưng hắn, nhẹ nhàng rồi: "Phải rồi! Sau này ngươi cố gắng ăn nhiều hơn đi, vừa rồi lúc ta sờ lên lưng ngươi chỉ toàn là xương, sắp cấn chết ta rồi."
Lúc sờ lên lưng hắn.
Trước đó hắn làm việc không kiêng nể gì cả, hơn phân nửa nguyên nhân là bị ma khí thúc đẩy. Sau khi khí đen tan đi, Bùi Tịch cũng nhanh chóng khôi phục lý trí ——
A, hình như hắn còn kêu lên, bảo nàng ở lại với hắn.
Sau lưng hình như vẫn còn hơi ấm xa lạ kia, Bùi Tịch đột nhiên đỏ tai, vội vàng quay đầu nhìn Ninh Ninh.
Thấy tiểu cô nương nghiêm túc nhìn mình chăm chú, giống như đang muốn che giấu điều gì đó, hắn liền cúi xuống với vẻ mặt vô cảm, vùi cả đầu xuống nước.
Thừa Ảnh không ngừng tặc lưỡi, than thở: "Ngươi làm vậy để làm gì, rõ ràng là bịt tai trộm chuông mà. Ngươi thật sự cho rằng ngâm đầu xuống hồ nước thì không bị người ta phát hiện mình đỏ mặt à? Ta thấy hết ngươi —— rối rắm —— đến —— mức nào —— Bùi Tiểu Tịch."
Ninh Ninh không hiểu ý đồ của hắn, bối rối kêu lên: "Bùi Tịch?"
Mặt nước lặng yên, vài bong bóng nổi lên, ùng ục ùng ục tạo thành những viên trân châu nhỏ trong suốt.
Không lâu sau, Bùi Tịch nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt nước, giống như không có chuyện gì xảy ra, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái áo khoác mỏng theo kiểu dáng của nam tử màu xanh đen, nhẹ nhàng khoác lên đầu Ninh Ninh: “Đừng để bị cảm lạnh. "
Y phục của hắn từ trước đến nay luôn được gấp tỉ mỉ, mang theo mùi hương tươi mát.
Ninh Ninh mỉm cười nhận lấy, trong lòng muốn trêu chọc một chút, từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc áo choàng bướm thêu hoa của nữ tử, ném qua đầu Bùi Tịch: “Đệ cũng thế.”
Hai người lần lượt lên bờ, may có áo khoác của Bùi Tịch nên khi gió lạnh thổi qua người, xuyên qua vải vóc ướt đẫm, Ninh Ninh mới không lạnh đến run lẩy bẩy.
Sau khi khoác thêm áo ngoài vào, nàng vừa ngẩng đầu lên, thế mà trông thấy Kiều Nhan đang đứng ngơ ngác ở bên đường.
Trong lòng Kiều Nhan có chút giằng co.
Cô bé chẳng qua chỉ tuỳ tiện đi dạo trong lúc rảnh rỗi, tuyệt đối không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt một cách vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy.
Thử hỏi một nam một nữ ướt sũng cười cười nói nói cùng nhau đi lên khỏi hồ nước đều đang làm động tác mặc y phục, vậy rốt cuộc trước đó hai người này đã làm cái gì?
Phải điên loan đảo phượng thế nào, phải không rõ trời đất là gì ra sao, mới khiến bọn họ mặc nhầm y phục của đối phương, còn dám hành tẩu rêu rao giữa đường lớn như vậy.
Tình thú của người tu đạo, quả thật không phải thứ mà người bên ngoài có thể hiểu.
Bùi Tịch ngoan ngoãn khoác một cái áo choàng kiểu nữ màu hồng nhạt, gương mặt tuấn tú trắng bệch, vẻ mặt âm trầm giống như người chết.
Ninh Ninh duỗi tay ra như Nhĩ Khang*, nhưng vì áo ngoài quá rộng, vốn không thể lộ ra bàn tay: "Kiều cô nương, cô nghe ta nói!"
*Nhĩ Khang: tức Phúc Nhĩ Khang, chàng thiếu gia si tình của Hoàn Châu Cách Cách, do nam diễn viên Châu Kiệt thủ vai. Ở đây động tác của Ninh Ninh giống với một meme Nhĩ Khang rất nổi tiếng.
Kiều Nhan trịnh trọng nói xin lỗi, cố nén nội tâm khuấy động, ôm mặt chạy đi.
Ninh Ninh: “...”
Ninh Ninh lay cánh tay Bùi Tịch: "Đêm nay ai trong chúng ta đi giải thích?"