"Vậy là…" Ninh Ninh đứng lên, cuối cùng liếc mắt nhìn một tên quỷ kính đã hôn mê: "Từ năm đó sau khi phụ thân Kiều Nhan hi sinh, hai tộc đã nhanh chóng triển khai đại chiến. Tộc Linh Hồ quả thật đã lấy lực lượng toàn tộc ra nghênh chiến, khiến ma tu khó mà chống đỡ, nguyên khí đại thương, không thể không trốn trong trận pháp Thuỷ Kính để kéo dài hơi tàn.
—— Nhưng mà có thể khiến ma tu trọng thương, tộc Linh Hồ tất nhiên cũng tổn thất nặng nề, chẳng những hao hết linh lực mà còn trong thời điểm cực kỳ suy yếu lại bị ma khí xâm nhiễm, đọa hóa thành dáng vẻ này.
Trận pháp Thuỷ Kính, âm dương tương sinh.
Ninh Ninh từng hỏi thăm Kiều Nhan về chuyện trận pháp, tiểu hồ ly hồi tưởng một lát thì kể cho nàng: "Linh khí là dương, ma đạo là âm. Người chính phái có thể sử dụng trận pháp này để vây khốn ma vật ở trong mặt gương. Nếu như Ma tộc vận dụng thuật này, bọn chúng cũng sẽ đặt mình vào trong Thuỷ Kính, phần lớn dùng để tránh né địch nhân tập kích, cũng có thể xem như một phương pháp bảo vệ tính mạng."
Ma tộc chỉ có thể ở phía âm của gương, cho nên trong không gian này sẽ không thể xuất hiện cung Chước Nhật thật sự.
Trong lòng "Cầm Nương" hiểu rõ chuyện này, nhưng vì không ngọc bội, cũng không rõ bên trong mật thất trước mắt rốt cuộc có tình trạng như thế nào.
Nếu xuất hiện một cây cung giả, vậy chắc chắn Kiều Nhan sẽ mang theo đi tới phía mặt dương, phát hiện toàn bộ chân tướng.
Nếu như trống rỗng, không tồn tại bất kỳ lý do gì có thể giải thích hành tung của cung Chước Nhật, cứ như thế, cũng sẽ khiến người ta hoài nghi.
Bất luận là khả năng nào, đối với ma tu mà nói đều không phải chuyện tốt, cho nên bọn chúng mới cố gắng ngăn cản Kiều Nhan lấy ngọc bội, khuyên cô bé nhanh chóng rời đi.
"Kỳ quái."
Ninh Ninh càng nghĩ càng thấy không đúng: "Vì sao Ma tộc lại để ý tới Kiều Nhan như vậy? Từ trên xuống dưới toàn tộc Linh Hồ có nhiều tộc bào như vậy, sao phải cố gắng giữ cô nương ấy lại?"
"Có lẽ không phải cố gắng giữ lại."
Bùi Tịch lạnh nhạt nói: "Mà là chỉ còn mỗi cô nương ấy."
Chỉ còn mỗi cô bé ——
Trong lòng Ninh Ninh run lên.
Sau đại chiến, Hồ tộc và Ma tộc đều thương vong nặng nề, rất khó sống sót, hai bên đều bị trọng thương, không còn linh lực. Đám ma tu thì càng không cần phải nói, bọn chúng còn phải dùng hết khí lực còn sót lại để tạo ra một thế giới trong gương thật lớn thế này.
Bí cảnh này tuy là hư ảo, nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng suy yếu của những người trong thôn làng, cho dù thế nào cũng không giống như đang giả vờ.
Bọn chúng không hề quen thuộc với bí cảnh này, hơn nữa ôm yếu đến nỗi ngay cả đi đường cũng không đi nổi, trong tình cảnh khốn khó tuyệt vọng như vậy, dù sao cũng phải có người gánh vác trách nhiệm chăm sóc toàn tộc.
Mà Kiều Nhan chính là người được chọn kia.
Nói cách khác, là một công cụ hỗ trợ bọn chúng khôi phục.
Cô bé từ nhỏ lớn lên ở trong bí cảnh, nắm bắt rất rõ địa thế và phân bố linh thực, bởi vì tận mắt chứng kiến phụ thân qua đời, lại sốt cao hôn mê vào lúc quyết chiến, hoàn toàn không biết những chuyện đã phát sinh, vừa hay có thể để bọn chúng lợi dụng.
—— Trước đó chính miệng Kiều Nhan cũng đã nói, những tộc bào bị trọng thương suy yếu đã dựa vào thiên linh địa bảo mà cô bé hái được, bởi vậy nên mới có thể gắng gượng kéo dài mạng sống.
Nếu nghĩ như vậy, đúng là mỉa mai tột cùng.
Kiều Nhan tỉnh lại sau giấc ngủ, toàn bộ người nhà bằng hữu đều vì thứ gọi là "trận pháp" mà trọng thương sắp chết. Cô bé chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, vì tộc Linh Hồ mà ngày đêm vất vả, chẳng những trèo đèo lội suối, tìm kiếm dược liệu giữ mệnh khắp bí cảnh, thậm chí cam tâm tình nguyện mạo hiểm tính mạng đến Tây Sơn để cướp đoạt ngọc bội, thề phải diệt trừ quỷ kính.
Cô bé hoàn toàn không hay biết hết thảy đều là lời bịa đặt hoang đường, toàn bộ những người cô bé nỗ lực bảo vệ lại là địch nhân mình hận thấu xương; mà người mình dốc toàn lực diệt trừ lại chính là tộc bào mình nhất mực yêu quý.
"Nếu bọn chúng giữ Kiều Nhan lại là vì muốn lợi dụng." Ninh Ninh hạ giọng, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. "Vậy tiểu đệ đệ nhà hàng xóm kia, lúc đại chiến vẫn còn là một đứa bé, Tiểu Chiêu... Vậy thì đâu có lý do gì để giữ nó lại?"
Ma tộc đương nhiên sẽ không giàu lòng từ bi nuôi nấng hài tử, cách giải thích duy nhất chỉ có một: Cậu bé kia cũng là ma tu hoá thân.
Nhưng nếu nghĩ như vậy, khó tránh lại có một vấn đề mới.
Bùi Tịch hiển nhiên cũng suy nghĩ giống nàng, cụp mắt trầm giọng nói: "Các ma tu còn lại vẫn ở trong tình trạng suy yếu cực độ, riêng vị này lại có hành động bình thường, không khác gì người bình thường, trong chuyện này chắc hẳn có gì đó mờ ám."
Ninh Ninh vừa nhớ tới nụ cười có vẻ ngây thơ của đứa bé kia thì vô thức cảm thấy hãi hùng khiếp vía, mãi một hồi lâu mới sực nhớ ra điều gì đó, có chút kích động kéo ống tay áo của thiếu niên bên cạnh: "Bùi Tịch, ngươi còn nhớ lúc trước Kiều Nhan nhắc tới đứa bé kia với chúng ta, cô bé đã nói thế nào không?"
Bùi Tịch cúi đầu, không nói một lời nhìn nàng, kiên nhẫn chờ nàng nói tiếp.
"Cô bé nói, thân thể Tiểu Chiêu từ sau đại chiến thì vô cùng suy yếu, không khác gì những người trong tộc, có mấy lần còn tưởng không vượt qua được. Cũng may mạng nó tốt, sau khi dùng thuốc một thời gian, rốt cuộc cũng hồi phục lại."
Lúc nàng nói chuyện thì đầu ngón tay trở nên lạnh buốt, trái tim trong lồ ng ngực thì đập thình thịch đến nóng hổi, theo từng bước tiếp cận chân tướng, tốc độ nói chuyện của Ninh Ninh cũng nhanh hơn: "Người này cũng bởi vì đại chiến mà vô cùng suy nhược, đáng lẽ tình trạng cũng sẽ không khác những Ma tộc còn lại. Sở dĩ người này có thể khôi phục nhanh chóng như vậy, tổng cộng chỉ có hai khả năng."
Ninh Ninh giơ "hai" ngón tay với hắn, có lẽ vì cảm thấy cả người lạnh lẽo, nàng lặng lẽ đứng gần Bùi Tịch hơn:
"Thứ nhất, thực lực người này rất mạnh, năng lực khôi phục cũng nhanh hơn các ma tu còn lại. Thứ hai, địa vị của người này rất cao, những ma tu khác cam tâm tình nguyện hiến hơn phân nửa dược liệu cho vị này, giúp kẻ này khôi phục tu vi. Bất kể là theo cách giải thích nào, hay đều vì hai lý do trên, tất cả đều đi tới một kết luận là —— Thân phận của người này nhất định là không đơn giản."
Tính tới tính lui, lúc trước nàng không hề tính tới chuyện, boss phía sau bức màn lại chính là cậu bé kia.
"Vì lý do đó nên bọn chúng mới muốn Kiều Nhan rời khỏi bí cảnh."
Suy nghĩ của Ninh Ninh dần dần thông suốt sáng tỏ, một mạch phân tích tiếp: "Linh Hồ bị ma khí xâm nhập sẽ đánh mất lý trí, tự động công kích người khác, mà Ma tộc sở dĩ trốn ở bên trong Thuỷ Kính, tới tận bây giờ cũng không dám ra ngoài chính là vì sợ bị tập kích như thế. Bây giờ Tiểu Chiêu đã khôi phục hơn phân nửa thực lực, chỉ cần đợi sau khi Kiều Nhan rời đi thì giải trừ trận pháp Thuỷ Kính, lại đánh hạ Hồ tộc một lần nữa, chẳng những là cung Chước Nhật, mà toàn bộ linh khí trời đất bên trong bí cảnh cũng sẽ thành vật trong tay của bọn chúng."
Nàng nói đến đây thì có chút khó hiểu: "Nhưng thật ra việc đã đến nước này, Kiều Nhan cũng không còn quá nhiều giá trị lợi dụng, bọn chúng hoàn toàn có thể thẳng tay giết cô bé... Tại sao phải nhọc lòng khuyên cô bé rời đi? Đám ma tu này chẳng lẽ còn có lòng biết ơn với Kiều Nhan sao?"
Như thế cũng đâu giống tác phong của bọn chúng, cũng đâu phải diễn tuồng "ma tu báo ân".
Bùi Tịch lắc đầu, thấp giọng đáp: "Ta cũng không nghĩ thông chỗ này."
Ninh Ninh nghe được giọng nói trong trẻo của hắn xuyên qua gió đêm, vốn đang định suy nghĩ có gì mờ ám ở đây thì đột ngột hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Bùi Tịch: "Hỏng bét, mấy người Hạ Trị Châu còn đang ở trong thôn Linh Hồ!"
*
Thủ đoạn của ma tu thiên kỳ bách quái, thường đẫm máu lại tàn nhẫn, có nhiều kẻ còn lấy tính mạng người khác làm vật dẫn, hồn phách làm tâm, thực hiện đủ loại phương pháp hiến tế rất buồn nôn, số người đáng thương bị xem như tế phẩm có thể xếp thành hai hàng vòng quanh Địa Cầu.
Bí cảnh đã lâu không mở, đám ma tu kia đã lâu không gặp người lạ, lại đang vô cùng khát khao khôi phục linh lực, không biết trong lòng đang tính toán gì, cũng có thể hạ thủ với những người đang tá túc ở đây bất kỳ lúc nào.
Bên trong bí cảnh không thể ngự kiếm phi hành, nếu dùng hai chân lên đường ngay thì cũng e là quá chậm. Vì phòng ngừa trong lúc này có xảy ra bất trắc, trước khi đuổi về thôn, Ninh Ninh đã chuẩn bị trước hai lá phù truyền tin, lần lượt truyền cho Hạ Tri Châu và Hứa Duệ, báo lại chân tướng câu chuyện cho bọn họ.
Về phần Kiều Nhan...
Ninh Ninh không biết có nên giải thích mọi chuyện cho cô bé hay không, nếu như tiểu cô nương biết rằng quỷ kính bị mình thẳng tay bắn chết lại chính là đồng bào Hồ tộc, e là cô bé sẽ suy sụp tại chỗ.
Lúc truyền tin phù đến phòng Hạ Tri Châu, Hứa Duệ cũng vừa hay ở cạnh hắn ta.
Càng đúng dịp hơn là, ngoại trừ hai người bọn họ cá mè một lứa thì trong phòng còn có hai cái bóng một cao một thấp lặng lẽ đứng đó.
Chính là cậu bé Tiểu Chiêu cùng với nam tử ngồi xe lăn, cũng là đối tượng thầm mến của Kiều Nhan.
Hạ Tri Châu dài giọng cười: "Chà —— Hoá ra là Yến Thanh công tử, tên thật hay!"
Không biết Ninh Ninh và Bùi Tịch đã đi đâu, trong lúc hắn ta và Hứa Duệ đang thảo luận về động lực thế năng gia tốc thì hai vị Hồ tộc này lấy cớ nói chuyện phiếm, tới đây chào hỏi.
Tới lúc này Hạ Tri Châu mới biết, hoá ra thanh mai trúc mã của Kiều Nhan tên là Yến Thanh.
Cũng không lâu sau thì nhận được phù truyền tin của Ninh Ninh.
Lúc ấy Hứa Duệ đang bận nhéo lỗ tai của tiểu tử Hồ tộc kia, Hạ Tri Châu thì lười biếng dựa vào ghế mở phù truyền tin ra xem, vốn chỉ cho là vài tin tức râu ria, kết quả vừa đọc dòng đầu tiên thì suýt trợn lác cả mắt ——
[Ngoại trừ Kiều Nhan, Hồ tộc đều là ma tu giả dạng thành, đừng tiếp xúc.]
Câu nói này thật sự có lực sát thương quá mạnh, Hạ Tri Châu cố nén cảm giác run lẩy bẩy, nhìn sang Hứa Duệ đang hào hứng sờ lỗ tai.
Cùng với nụ cười quỷ dị của Yến Thanh và Tiểu Chiêu.
Hắn ta cố gắng hít sâu một hơi, đọc tiếp.
Nếu như nói câu trước là một cái chày gỗ nặng nề không chút lưu tình đập cho đến khi đầu óc hắn ta quay cuồng, vậy thì câu tiếp theo chính là một nồi cơm thiu, không nói lời nào mà tống thẳng vào mồm hắn ta, suýt nữa dọa một thanh niên tốt đẹp sợ đến nôn mửa.
[Thân phận Tiểu Chiêu không tầm thường, rất có thể là thủ lĩnh ma tu, đã khôi phục hơn phân nửa thực lực. Nhớ cẩn thận mọi chuyện, ta và Bùi Tịch lập tức quay lại.]
... Đây là chuyện kinh dị à!
Hạ Tri Châu ngẩng đầu nhìn sang Hứa Duệ, nghe tiếng cười hi hi ha ha không tim không phổi của gã ta: "Tiểu Chiêu đáng yêu quá đi! Ha ha ha xem lỗ tai nhỏ này ——"
Ánh mắt của hắn ta lúc này đã khác với lần trước, hoàn toàn trở thành ánh mắt nhìn một xác chết.
"Hứa Duệ. Đừng nhìn ta, đừng nói chuyện, tiếp tục cười, tiếp tục mân mê."
Đọc xong bức thư truyền tin ngắn gọn kia, Hạ Tri Châu ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ, cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống, lập tức đi tới bên cạnh Hứa Duệ, dùng truyền âm nhập mật: "Ninh Ninh đưa tin đến nói ngoại trừ Kiều Nhan ra thì toàn bộ tộc Linh Hồ đều là Ma tộc cải trang thành."
Vẻ mặt Hứa Duệ lập tức trở nên cứng đờ, giống như bị ngộ độc da mặt nặng nề vì tiêm quá nhiều botox, lại nghe Hạ Tri Châu tiếp tục truyền âm nói: "Thằng nhóc rách rưới mà ngươi đang mân mê, có thể chính là thủ lĩnh năm đó."
Hứa Duệ: “...”
Tâm trạng Hứa Duệ bây giờ giống như nửa đêm thua liên tiếp năm mươi vòng loại, vốn định gọi đồ ăn để an ủi bản thân, ai ngờ không có đũa, ăn được một nửa thì còn phát hiện ra cơm nắm đã lên mốc, biến thành màu xanh quỷ dị, cuối cùng trong lòng tràn đầy phiền muộn nên gọi điện thoại cho bạn gái than khổ, lại nghe thấy ở đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của người anh em tốt.
Trình độ đau đớn thê thảm, đại khái là như vậy.
Ánh mắt Hứa Duệ trở nên phức tạp, gã ta nhìn đôi tai to xù lông mà mình đang tùy ý chơi đùa trong tay, sau đó lại nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của Tiểu Chiêu.
Anh bạn nhỏ này nở nụ cười rạng rỡ, thấy vẻ mặt của gã ta thay đổi rõ rệt thì cười khúc khích hỏi: "Đạ ca ca, huynh sao vậy?"
Cục ta cục tác, ngươi là gà mái thành tinh à.
Mặc dù Hứa Duệ là đệ đệ cưng của tỷ tỷ, nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử tiên môn chính tông, lúc này bèn lên tiếng đáp lại: "Không sao! Ta —— Đúng là ta, hình như hơi đau bụng."
Phải rồi! Bây giờ gã ta và Hạ Tri Châu không có lý do hợp lý để rời khỏi đây, nếu như giả vờ thành thân thể khó chịu thì có thể thuận nước đẩy thuyền trở về phòng!
Hứa Duệ nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Hạ Tri Châu, "ai ui" một cái rồi ôm bụng, ngũ quan vặn vẹo thành một bông cúc đang nở rộ, run rẩy vươn tay: "Hạ sư huynh, bệnh cũ của ta tái phát rồi... Mau, mau dẫn ta về phòng lấy thuốc!"
Hạ Tri Châu ngầm hiểu, thực hiện tới cùng tố chất cơ bản của một diễn viên giỏi thế kỷ hai mươi mốt, đột nhiên vỗ đùi: "Sư đệ! Ta đã dặn đệ đừng lao lực quá độ rồi, đệ cứ không chịu nghe ta!"
Nói xong thì quay sang nhìn hai người còn lại, mặt mũi tràn đầy áy náy: "Xin lỗi, thân thể sư đệ ta không khoẻ, chờ bọn ta đi về phòng lấy thuốc, rồi sẽ quay lại trò chuyện tiếp với hai vị."
"Ồ?"
Ai ngờ thiếu niên Linh Hồ ngồi trên xe lăn lại lạnh lùng bật cười, lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ: "Hai vị chớ lo lắng. Trong bình này có linh dược chuyên trị đau bụng, chỉ cần uống vào năm viên thì sẽ lập tức có hiệu quả thoát thai hoán cốt."
Hứa Duệ chỉ thiếu điều phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ, trong lòng mắng y không biết bao nhiêu lần, vào giữa thời khắc tuyệt vọng ấy, đột nhiên nhìn thấy cánh tay phải của Hạ Tri Châu đang run lên bần bật.
Sự run rẩy bắt đầu từ cánh tay phải như một con rắn nhỏ, dần dần lan tràn ra từng ngóc ngách của cơ thể.
Chỉ thấy đôi mắt của Hạ Tri Châu nghiêng lệch vô thần, tay chân không ngừng co rút, toàn thân không ngừng run rẩy, cả người giống như bị sét đánh trúng, giật một cái rồi trợn trắng mắt.
Tư thế kia ánh mắt kia, tựa như một con sói hoang điên cuồng trong gió, thậm chí còn thêm một tràng hí phối hợp, giọng điệu không khác gì lão đại gia phàm nhân khi chín mươi tuổi: "Thuốc... Thuốc..."
Hứa Duệ hiển nhiên hiểu ý của hắn ta, không quên ôm bụng, vừa khóc nức nở vừa gào lên: "Hạ sư huynh! Sao huynh cũng đột ngột phát bệnh vậy Hạ sư huynh! Huynh đừng lo, ta lập tức đưa huynh về phòng nằm ——"
Nói được một nửa, vẻ mặt gã ta chuyển sang hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng.
—— Đây không phải phòng của ngươi sao! Diễn kiểu vớ vẩn gì thế này!
Các đồ đệ đáng tự hào của Huyền Hư Kiếm Phái và Vạn Kiếm Tông đang tranh tài trước công chúng, Yến Thanh và Tiểu Chiêu ở trong bí cảnh thì liên tục cười lạnh, các Trưởng lão bên ngoài Huyền Kính thì nhìn sang hai môn phái kia với ánh mắt đồng tình, trong lúc nhất thời đều im lặng không nói gì, rất là xấu hổ.
"Hai vị có biết mục đích thật sự bọn ta tới chào hỏi là gì không?"
Tiểu Chiêu mỉm cười, trên gương mặt trắng nõn vẫn tràn ngập hương vị ngây thơ hồn nhiên, thấy hai người họ đều ngừng động tác lại, không nói một lời thì vô cùng hăng hái đập bàn nói: "Bọn ta vừa hay thiếu một nguyên liệu hiến tế... Muốn khôi phục tu vi, không thể thiếu hồn phách người tu luyện được."
Không ngờ đối phương không hề che giấu, nói huỵch toẹt ra.
Hứa Duệ vô cùng hốt hoảng, chỉ cảm thấy trái tim không ngừng đập thình thịch, gần như muốn nhảy vọt lên cổ họng.
Trước đó hai tên ma tu này còn khách sáo vài câu với bọn họ, bây giờ lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, hiển nhiên là không muốn tiếp tục vờ vịt, dự định làm việc trực tiếp.
Mà gã ta và Hạ Tri Châu chính là lứa nạn nhân đầu tiên.
"Đáng lẽ các ngươi phải nhận ra có gì đó không bình thường, phải không?"
Tiểu Chiêu đứng dậy, tiến về trước một bước, nhếch môi nở một nụ cười đầy sâu xa: "Tiếc là đã muộn rồi. Xin tự giới thiệu một chút... Ta chính là Ma quân Kỳ Hàn."
Đến thời khắc này, ma khí mãnh liệt rốt cuộc mới dâng lên từ phía sau gã ta. Dưới khí tức áp bức tới cực điểm, Hứa Duệ không khỏi nín thở, đồng thời cũng nhận ra một sự thật ——
Thực lực người này vượt quá sức tưởng tượng, gã ta và Hạ Tri Châu rất có thể cũng không phải là đối thủ.
"Thất thần làm gì, chạy mau đi!"
Bên tai truyền đến giọng nói của Hạ Tri Châu, Hứa Duệ hốt hoảng ngẩng đầu, liếc mắt thấy hắn ta đang đưa tay ra.
Lúc này, giọng nói của Kỳ Hàn đã trở thành của một thanh niên, dáng người cũng trở nên cao lớn vạm vỡ, nghe vậy thì khinh thường chế nhạo: "Muốn chạy sao? Không có cửa."
Gã ta vừa nói vừa đưa tay ra, dự định phá vỡ kết nối giữa hai bàn tay của bọn họ, kết quả là tất cả Trưởng lão bên ngoài Huyền Kính đều chứng kiến một cảnh tượng nghìn năm khó gặp này.
Tựa như cuộc gặp gỡ định mệnh, nhờ duyên phận tác thành, nếu kiếp trước phải ngoái lại năm trăm lần mới đổi được một lần gặp thoáng qua trong kiếp này, thì kiếp trước giữa gã ta và Hạ Tri Châu nhất định là hai sợi dây quấn vào nhau giống bánh quai chèo siêu cấp.
Duyên, tuyệt không thể tả.
Lúc Hạ Tri Châu sắp bắt lấy cánh tay của Hứa Duệ thì ngoái đầu nhìn về phía trước, dùng tư thế của vận động viên thi đấu tiếp sức mà làm ra động tác chuẩn bị.
Mà cùng thời khắc đó Ma quân Kỳ Hàn giơ tay phải ra, vừa khéo lại rơi vào bàn tay của hai người họ.
Trong lúc nhất thời mười ngón đan nhau, khó chia khó bỏ.
—— Cứu mạng! Hạ Tri Châu tóm lấy bàn tay của Ma quân, rồi lè lưỡi chạy ra ngoài!!!
Đệ tử tiên môn lại làm loại chuyện này với Ma quân, nam nhân thấy phải câm nín, nữ nhân nhìn sẽ rơi lệ, bên ngoài Huyền Kính, nam câm nữ khóc như một buổi đưa tang.
Hai người vô cớ bị bỏ lại trong phòng nhìn nhau, cả thế giới trở nên yên tĩnh.
Hứa Duệ: Két?
Yến Thanh phiên bản lậu: A?
Hứa Duệ mất một hồi lâu mới hoàn hồn lại, yếu ớt nhìn sang người thiếu niên mặt mày tái nhợt ở bên cạnh: "Ta... Ta nhớ ra, hình như ngươi đã mất hết linh lực, tay còn trói gà không chặt đúng không?"
Đảo. Ngược. Hai. Chiều.
Từ sâu trong cổ họng Yến Thanh phát ra một tiếng cười lạnh, quả thật rất cao quý kiêu ngạo, lạnh lùng không bị trói buộc.
Sau đó y lập tức cắn nát môi, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ khoé miệng, tiếp theo ôm bụng đau đớn, nằm gục bên cạnh chiếc bàn gỗ gần đó, bắt đầu co giật liên tục: "Thuốc... Cho ta thuốc... Đau bụng quá, không có thuốc sẽ chết, chết rồi..."
—— Xem ra năng lực học tập của vị này rất mạnh, còn là phiên bản kết hợp của hai người bọn họ trước đó.
*
"Làm, làm, làm." Lâm Thiển ở bên ngoài Huyền Kính trợn mắt há mồm. "Làm sao bây giờ? Hạ Tri Châu làm người tuy quả thật có chút cá tính, nhưng dù sao đi nữa cũng là đệ tử môn hạ của Huyền Hư Kiếm Phái, tiếp tục như vậy e là không toàn mạng!"
Lời bà ấy nói không sai, cho tới bây giờ Hạ Tri Châu cũng không phát hiện mình kéo sai người.
Dù sao ở trong nhận thức của hắn ta, khả năng xảy ra chuyện kéo sai tay này gần như bằng không, huống chi ở đó ngoại trừ Hứa Duệ thì chỉ có một đứa bé và một bệnh nhân toàn thân vô lực, bất luận là ai đều khó có khả năng chạy hồng hộc như thế này với hắn ta.
Mà vị Ma quân kia nào đã từng chứng kiến hành động ngang ngược như vậy, gã ta dường như không kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặt mày bối rối bị hắn ta lôi ra ngoài phòng, từ đầu tới cuối cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hạ Tri Châu chạy như một con chó già, thè lưỡi lên cao, vẻ mặt đặc biệt dữ tợn; Kỳ Hàn ở sau lưng giống như một cái bao tải bị kéo đi xềnh xệch, trong mắt là sự chấn kinh và mờ mịt mà ai cũng có thể nhận ra.
Hai người một trước một sau, dốc hết tốc lực như thể đang bỏ nhà trốn theo trai, chạy về thành trấn xa nhất, làm người hạnh phúc nhất.
"Không sao đâu, Hứa Duệ! Ngươi đừng sợ, đám ma tu đó chắc chắn không thể làm tổn thương chúng ta!"
Hạ Tri Châu vừa chạy vừa thở hồng hộc an ủi: "Kiểu nam tử thích cười như chúng ta thường không gặp xui xẻo đâu."
Nếu đổi lại là trước kia, chắc chắn Hứa Duệ sẽ nghiêm túc đáp lại hắn ta.
Nhưng bây giờ không biết tại sao, đối phương chỉ im lặng một lát, tiếp đó lại khẽ bật cười, nói ra một lời kịch rất khủng bố, khiến Hạ Tri Châu cả đời khó quên: "Ngươi quay đầu nhìn xem, rốt cuộc ta là ai."
Hình như đây không phải giọng của Hứa Duệ.
Trái tim của Hạ Tri Châu đập thình thịch, hắn ta do dự rồi dừng lại.
Khoảnh khắc hắn ta quay lại, một hơi thở hấp hối lập tức thoát ra từ cổ họng, giống như tiếng xả bồn cầu. Hắn ta, một nam nhân thích cười từ trong xương cốt, đúng là không quá xui xẻo.
Mà là xui xẻo một cách kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu vô địch vũ trụ, chỉ một chữ "quá" thì không đủ để hình dung.
Nước mắt của hắn ta theo áp suất cao từ hốc mắt phun vào tầng khí quyển bị ô nhiễm, khóe miệng bên dưới thì rũ xuống với độ cong có thể đâm xuyên tâm Địa Cầu, hắn ta lặng im không nói gì trong giây lát, sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Nam nhân trước mặt này có một gương mặt hoàn toàn xa lạ, mang mười phần lệ khí, riêng nụ cười vậy mà rất ngọt ngào. Đôi mắt tam giác hơi xếch lên, liếm môi thâm trầm nói: "Cười? Ngươi đang dạy ta làm việc sao?"
Mà mặt mũi Hạ Tri Châu thì hết sức vặn vẹo, miệng mồm mắt mũi lướt trái lệch phải theo hình tròn và hình gợn sóng, có thể được xưng là cử động môi lượng tử, ngũ quan Schrödinger*, ngay cả tiếng cười cũng đặc biệt không giống bình thường: "Ha."
*Schrödinger (12 tháng 8 năm 1887 – 4 tháng 1 năm 1961), là nhà vật lý người Áo với những đóng góp nền tảng cho lý thuyết cơ học lượng tử, đặc biệt là cơ học sóng.