Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 68: Chương 68




Kỳ Hàn hờ hững vung tay, trong mắt tràn đầy ý cười thong thả: “Đừng buồn, Hồ tộc cũng sẽ nhanh chóng đi theo các ngươi, với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của bọn họ, chắc cũng chỉ mười ngày nữa là cả lũ về chầu trời rồi.”

Hắn ngừng lại một chút, nụ cười trên môi càng thêm sâu: “Tiếc là các ngươi tới chết cũng không biết, rốt cuộc ta đã che giấu mắt trận ở đâu... Chuyện này cũng dễ hiểu mà, dù sao cũng không có ai đoán ra nơi đó.”

Không có ai đoán ra nơi đó.

Ninh Ninh cũng không còn nhiều khí lực, xương cốt toàn thân đều đau nhức khó chịu, giống như có thể vỡ thành bột mịn bất cứ lúc nào.

Dường như nàng chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, nàng cố nén nước mắt sinh lý đang chực trào ra, cố gắng giữ vững sự tỉnh táo, tiếp tục suy nghĩ.

Rốt cuộc là ở đâu... Mới là nơi không ai có thể nghĩ đến?

Nước? Tấm gương? Hay là ——

... A.

Một ý tưởng điên rồ bùng lên như ngọn lửa, lặng lẽ đốt cháy dưới đáy lòng nàng. Ninh Ninh nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hít vào một hơi thật sâu.

Ma tộc không mấy quen thuộc với bí cảnh, Kỳ Hàn lại là Ma quân cao quý, gã ta sẽ không mày mò từng ngóc ngách trong bí cảnh.

Huống chi lúc ấy tình thế nguy cấp, chậm trễ chút thôi đã là đường chết, vốn dĩ gã ta cũng không có quá nhiều thời gian để tìm kiếm một nơi kín đáo làm mắt trận.

Nói cách khác, nơi đó sẽ có sự tương đồng với “Thuỷ” và “Kính”, mặc dù xuất hiện quang minh chính đại trước mắt bọn họ nhưng sẽ không có ai liên tưởng đến trận pháp.

... Đâu chỉ là không có ai liên tưởng đến trận pháp thôi.

Ninh Ninh mỉm cười, dường như vừa trút được gánh nặng, bình thường không ai dám nghĩ đến địa điểm đó cả.

Lúc bước ra khỏi cánh rừng, nhìn thấy hồ nước, ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là gì?

—— Không phải “Nước trong hồ thật trong”, mà là “Bầu trời trong vắt như tấm gương”.

Sau khi gặp nàng và Bùi Tịch, câu nói đầu tiên của Kỳ Hàn lại là gì?

—— Thời tiết đêm nay thật đẹp, trời trong trăng tỏ mây thưa, có phải không?

Đây không phải lời tán gẫu, mà là một sự khiêu khích thẳng thừng khi thấy bọn họ không có cách nào tìm ra mắt trận.

Thông đạo thật sự dẫn bọn họ đến bí cảnh là hồ nước khắp nơi, nói cách khác, toàn bộ mặt gương thật ra đều ở thế giới chân thật dưới nước.

Đã có “Thuỷ” bao phủ toàn bộ bí cảnh, vậy thì bây giờ thứ treo lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ, bao trùm lên hết thảy mọi người vạn vật ——

Không phải chính là “trời” sao?

Đó là nơi mọi người tuyệt đối không nghĩ tới, là nơi có thể chứa đựng toàn bộ bí cảnh ở trong.

Không phải hồ nước dưới lòng bàn chân.

Mà là bầu trời trên đỉnh đầu.

Hoặc có thể nói, “bầu trời” mà bọn họ nhìn thấy trước mắt cũng không phải là hiện thực, mà là một mặt hồ trong vắt tĩnh lặng không một gợn sóng của bí cảnh, lặng lẽ phản chiếu trời đất vạn vật, từ đầu chí cuối lại hiện lên dưới mặt gương.

Toàn bộ thế giới này đều nằm trong trận pháp.

Đây mới là ý nghĩa của “Thuỷ” và “Kính”.

Mà nếu muốn phá huỷ mắt trận ——

“Ta đang rất gấp, đành tạm biệt hai vị trước.”

Kỳ Hàn cười nhạt nhìn về phía sau lưng hai người, bởi vì bị đánh lui ra xa, Ninh Ninh và Bùi Tịch gần như đứng sát bờ vực, nếu lùi một bước thì sẽ rơi thẳng xuống thác nước trắng xoá bên dưới.

Bọn họ đã không còn chỗ trốn, mà gã ta đã sớm hạ sát tâm: “Ta thấy hai vị tiểu đạo trưởng là chỗ đồng môn tình thâm, chết cùng một chỗ cũng không tệ.”

“Bùi Tịch.”

Ninh Ninh cố gắng điều động linh lực, truyền âm nhập mật. Hiện giờ tình thế nguy khốn, nàng không còn nhiều thời gian giải thích, chỉ có thể dùng lời ít ý nhiều mà nói ngắn gọn: “Ta nghĩ ra cách phá cục rồi. Nếu ở trên đỉnh núi thì chỉ còn đường chết... Đệ có thể bắt được ta, đúng không?”

Mắt trận lúc này thật sự là “xa tận chân trời” rồi, bây giờ nàng và Bùi Tịch đều đang chịu sự uy hiếp của Kỳ Hàn, đừng nói là phá huỷ trận pháp, cho dù có bất kỳ hành động dư thừa nho nhỏ gì thì cũng không làm được.

Cách duy nhất có thể làm là thừa dịp gã ta chưa kịp chuẩn bị mà nhảy xuống vách núi này, sau đó ——

Ninh Ninh hít sâu một hơi, liếc nhìn Bùi Tịch. Lúc hắn không chút do dự tung người nhảy xuống, nàng nhìn về phía Kỳ Hàn, nhếch môi cười một cái rồi lui về sau một bước.

Cảm giác mất trọng lực nháy mắt bao trùm cả cơ thể, ngay cả hô hấp cũng trở nên xa xỉ. Giữa cuồng phong đang gào rít giận dữ và thác nước bắn tung toé, Ninh Ninh mở to hai mắt.

Khoảnh khắc rơi xuống vách núi là điểm mù mà Kỳ Hàn tuyệt đối không thể nhúng tay, cũng là thời cơ duy nhất mà nàng có thể lợi dụng.

“Linh Hồ tộc đều giỏi bắn cung sao?”

Lúc ấy là lần đầu tiên gặp Kiều Nhan, nàng từng tò mò hỏi như thế.

“Phải.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Khi đó Kiều Nhan đã nói với nàng: “Trong nhà của ta vẫn còn nhiều cung tiễn, nếu cô nương không chê, ta có thể đưa tỷ một cái.”

Sau đó Kiều Nhan thật sự đưa cho nàng một cây trường cung.

Từng mảnh ký ức vụn vặt lặng lẽ kết nối với nhau, vô số chuyện, vô số người dường như không có chút quan hệ nào lại đan xen vào nhau, tập hợp lại thành một sợi dây định mệnh.

Thác nước giống như dải ngân hà treo ngược, lại được ánh trăng phủ lên một lớp vàng nhạt. Váy trắng như tuyết, tóc đen tung bay, gió đêm gào thét, Ninh Ninh mặc niệm khẩu quyết, trong túi trữ vật liền loé lên một luồng sáng nhạt.

Trong tay nàng liền xuất hiện một cây cung tinh xảo.

Là cây cung mà Kiều Nhan đưa cho nàng.

Mọi động tác sau đó đều diễn ra trong chớp mắt, Ninh Ninh dồn chút linh lực còn lại vào đầu ngón tay, tay phải của nàng cầm chặt Kiếm Tinh Ngân, đặt lên dây cung.

Bí cảnh này ngay từ đầu đã là một lời bịa đặt ——

Cho dù không có Chước Nhật Cung, nàng vẫn có thể dùng cung tên hư ảo tương đương để phá vỡ tầng ảo cảnh này.

Kiếm Tinh Ngân phát ra tiếng ong ong, giữa bọt nước văng tung toé loé lên một luồng ánh sáng như sao.

Ngay tức thì kiếm khí tăng vọt, thế như mây sóng tuyết bay, khuấy động một đợt bọt sóng cùng cánh hoa trôi bồng bềnh, đôi mắt đen láy của thiếu nữ dường như sáng bừng dưới ánh trăng, xuyên qua mấy lọn tóc mai phấp phới mà nhìn thẳng vào vầng trăng cô độc trên bầu trời xa xôi.

Giương cung, bắn kiếm.

Lãnh quang tựa như du long, thế như chẻ tre đâm xuyên qua tầng tầng bọt nước và gió đêm, xốc lên hàng ngàn bông tuyết cuộn trào trong không khí. Ngay cả ánh trăng phía chân trời cũng không chói mắt đến thế, nháy mắt khiến bóng nàng cũng mờ đi, làm cho mái vòm càng thêm u dị quang đãng.

Bởi vì chỉ là bầu trời hư ảo trong huyễn cảnh, khoảng cách từ mặt đất đến mái vòm kỳ thật cũng không quá xa. Vào khoảnh khắc Ninh Ninh ngã vào trong ngực Bùi Tịch, Kiếm Tinh Ngân mang khí thế không ai cản được đâm thẳng vào giữa vầng trăng tịch liêu trên trời cao.

Như mặt gương bị vỡ vụn, trên bầu trời nổ rầm một tiếng vang vọng, ánh sáng bộc phát xuyên qua tầng tầng lớp lớp vết nứt, bao phủ toàn bộ bí cảnh.

Ninh Ninh đã không còn khí lực, nàng cũng chẳng buồn nhìn xem phía chân trời rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể mình được một cỗ sức lực tiếp lấy, thứ bao bọc nàng không còn là dòng nước lạnh lẽo mà là nhiệt độ ấm áp còn có chút thân quen.

—— Bùi Tịch ôm nàng vào lòng, dùng lưng chắn trước thác nước đang khuấy động bọt nước tung toé, để nước hồ không bắn lên người nàng.

Hắn không chút do dự mà đón lấy Ninh Ninh, nhưng không ngờ lúc này lại phát hiện tay chân mình cứ bị luống cuống, ngay cả khí lực cũng giảm đi rất nhiều.

Bùi Tịch chưa từng tiếp xúc với ai trong tư thế này, thế nên bây giờ hắn cứ có cảm giác hai người gần gũi quá mức.

Huống chi lúc cả hai rơi xuống thác nước, bàn tay của hắn vừa hay chạm vào bờ vai và đầu gối của tiểu cô nương trong ngực, mặc dù toàn thân ướt sũng lạnh lẽo, song hắn vẫn cảm nhận được hơi ấm mềm mại.

Đứng trong hồ nước, đáng lý phải lạnh thấu xương, vậy mà chẳng hiểu vì sao hắn thấy miệng đắng lưỡi khô, hai bên tai cũng lặng lẽ nóng lên.

“Ta không sao.”

Ninh Ninh cũng là lần đầu tiên được người khác ôm như thế này, vào thời khắc cả hai im lặng không nói, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồ ng ngực Bùi Tịch, từng chút đập vào màng nhĩ của nàng.

Không biết vì sao nàng có chút thẹn thùng, nhỏ giọng bảo: “Đệ buông ta ra trước đi.”

Thế là Bùi Tịch lúng túng cúi người, cẩn thận từng li từng tí đặt nàng xuống, đợi đến khi hai chân Ninh Ninh chạm đáy hồ thì mới hoàn toàn buông hai tay ra.

—— Không ngờ hắn vừa buông tay thì thân hình của Ninh Ninh liền lảo đảo một cái, sau đó ngã nhào vào trong ngực hắn.

Gương mặt của Ninh Ninh lập tức đỏ bừng: “...”

Cứu mạng!!! Nàng thật sự muốn đứng đàng hoàng... Vì sao trên người không có một chút khí lực nào vậy!!!

Thâm tâm Bùi Tịch biết nàng bị hao hết linh lực trong cơ thể, nhưng khi hành động này đột ngột xảy ra thì hắn đang không có sự chuẩn bị, cứ thế vô thức ngừng thở, mãi một hồi lâu mới trầm giọng hỏi nàng: “... Hết sức rồi à?”

Ninh Ninh vùi đầu vào ngực hắn, chóp mũi tràn ngập hương thơm hoa cỏ tươi mát thuộc về người thiếu niên. Nàng không biết phải đáp lời như thế nào, chỉ có thể kìm nén không đỏ mặt xúc động, phát ra một tiếng “Ừ” thật nhỏ.

“Có cần ta tiếp tục…”

Ánh mắt của Bùi Tịch tập trung vào mặt hồ cách đó không xa, giọng nói trở nên cứng ngắc. Hắn có vẻ ngại ngùng khi nói đến từ "ôm", thế là hơi khựng lại một tí, sau đó mới trầm giọng bổ sung: “Giúp tỷ?”

Gương mặt Ninh Ninh càng ngày càng nóng, nàng vội vàng lên tiếng: “Không cần, không cần! Một lát ta sẽ ——”

Còn chưa nói dứt lời, nàng cảm giác có một luồng hơi ấm chạm vào lưng mình.

Bùi Tịch không nói lời nào, hắn ôm nàng đứng lên, cố gắng hết sức không nhìn vào mặt Ninh Ninh, đôi bàn tay hắn mang theo hơi ấm nóng hổi, hoàn toàn không giống cơ thể lạnh lẽo như băng thường ngày.

Nàng ngơ ngác ngước mắt nhìn lên, chỉ có thể thấy cái cổ trắng nõn và quai hàm cong lên của thiếu niên. Có vài giọt nước từ từ chảy xuống cổ, không biết có phải là ảo giác hay không, nàng thấy hầu kết Bùi Tịch lặng lẽ chuyển động, cái cổ cũng dần đỏ lên.

... Đôi tai của hắn cũng hệt như vậy, dần dà trở nên đỏ ửng.

Ninh Ninh không nói lời nào, nàng mím môi, đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua ngực, hầu kết rồi đến quai hàm của Bùi Tịch, cuối cùng rơi xuống mặt nước âm u đằng xa.

Bốn phía chỉ có tiếng bọt nước văng tung toé, giữa lúc hai người im lặng không nói câu gì, đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng sột soạt vang lên từ sau lưng, giống như có gì đó tiến vào trong đầm.

—— Hoá ra là vị Ma quân nói nhiều đã thừa thắng xông lên, tuân thủ truyền thống tốt đẹp là nhất định phải cho bọn họ một đao, thế là nhảy xuống thác nước theo hai người họ.

Kết quả không ai ngờ tới, gã ta rơi được nửa đường thì mắt trận bị phá, nụ cười tà mị điên cuồng trên môi chợt cứng lại, linh lực lập tức xảy ra phản phệ, trùng trùng nện vào mạch môn của gã ta, khiến gã ta đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.

Thế là giữa khung cảnh hoa bay máu chảy lững lờ, Ma quân Kỳ Hàn lúc thì xoay người tung bay như hoa như mộng, lúc thì bay lên bay xuống tựa như vịt trời đang liều mạng giãy dụa, cuối cùng tại thời khắc mặt gương vỡ vụn, gã ta lại có tư thế như vạn Phật triều tông, rơi tõm xuống mặt hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.