Còn một khoảng thời gian nữa mới đến khi kết thúc thí luyện, mọi người thảo luận xong thì nhất trí, quyết định chờ đến sáng mai sẽ chia ra hành động, đi tìm những Hồ tộc khác ở trong bí cảnh rồi đưa bọn họ ra ngoại giới tu dưỡng.
Kiều Nhan đưa Yến Thanh và những đồng tộc khác vào phòng chữa thương, sau đó thì đóng chặt cửa, không hề ra ngoài.
Cô bé là hậu duệ Hồ tộc duy nhất tỉnh táo, sau khi biết được chân tướng rồi nhớ lại từng li từng tí những chuyện trong mấy năm qua, ắt sẽ không dễ chịu. Dù Hạ Tri Châu có vô tri cục mịch thế nào thì cũng hiểu rõ chuyện này, thế nên cũng không quấy rầy cô bé.
Lúc này sắc trời đã tối, mỗi người tìm một gian phòng để tạm nghỉ.
Bùi Tịch cố tình chọn cho Ninh Ninh một gian phòng yên tĩnh, sau khi dùng Trừ Trần Quyết và chổi khăn lau dọn sạch sẽ thì lấy một chiếc chăn mềm từ trong túi trữ vật, trải lên tấm ván giường.
Đến khi lần nữa bế nàng khỏi chiếc ghế gỗ bên cạnh rồi cẩn thận đặt nàng lên giường, Bùi Tịch theo bản năng cúi đầu xuống.
Ninh Ninh rất nhẹ.
Trước đó hắn không có ấn tượng đặc biệt nào về vóc dáng của người khác, bất luận là lúc nhỏ lang thang ẩu đả trên đường hay là sau khi bái nhập sư môn bị sư huynh đệ đồng môn khiêu khích, những người hắn gặp phải đều rất mạnh mẽ, cho dù hắn có dùng nắm đấm nện thật mạnh lên người bọn họ thì Bùi Tịch cũng không mảy may đau lòng.
Nhưng khi hắn ôm Ninh Ninh thì không dám dùng một tí khí lực nào, bàn tay chạm vào bờ vai nàng mềm nhũn và nóng bỏng, khiến hắn cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết.
Tiểu cô nương trong ngực buồn ngủ đến díu cả hai mắt, cơ thể mềm mại như không xương, lúc Bùi Tịch đứng im bất động vẫn có thể nghe tiếng hít thở khe khẽ đều đặn của nàng.
Lúc trước ở bên cạnh thác nước ồn ào nên hắn không cảm nhận được, bây giờ âm thanh kia dường như mang theo hơi nóng, lúc nhẹ nhàng truyền vào tai hắn cũng khiến hắn cảm thấy nóng lên.
... Thật kỳ quái.
Bùi Tịch mím môi, dời mắt khỏi gương mặt nàng, hắn đặt Ninh Ninh xuống giường, vụng về giúp nàng đắp chăn.
Trong chiến đấu và kiếm thuật hắn đều đứng đầu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này cho người khác, thế nên bộ dạng mười phần vụng về, vô cùng thận trọng này chọc cho Thừa Ảnh bật cười thành tiếng.
“Ôi, ta nói này Bùi Tiểu Tịch, ngươi chỉ đắp một cái chăn thôi mà, có cần trịnh trọng như vậy không? Ai không biết còn tưởng ngươi đang hầu hạ Hoàng đế đấy.”
Thừa Ảnh không ngừng cười cợt: “Sao vậy, câu nệ như vậy, không dám chạm vào nàng ấy à?”
Lúc nó nói những lời này thì Bùi Tịch đang vuốt phẳng phần chăn bông gần cổ Ninh Ninh, hắn lạnh lùng đáp lại: “Hoàng đế là cái thá gì.”
“Chà chà chà! Có cốt khí, thật lợi hại!”
Tiếng cười của nó trầm xuống một chút, trông có phần trù tính mưu mô, không có ý tốt: “Ta biết ta biết, không có người nào có thể so sánh được với Ninh Ninh. Ngươi cảm thấy nàng ấy quan trọng thì cứ nói thẳng đi, quan hệ của hai huynh đệ chúng ta thế nào, có cần phải lòng vòng quanh co như vậy không.”
Nghĩ lại thì Thừa Ảnh thật sự không từ thủ đoạn để bấu víu vào mối quan hệ này. Lúc trước còn tự xưng lão nương, bây giờ lại thành huynh đệ, không biết sau này còn đổi thành kiểu xưng hô bịp bợm gì nữa, đúng là từng tiếng cay lỗ tai, từng câu hủy tam quan.
Bùi Tịch ngoảnh mặt làm ngơ với nó, hàng mi dài rũ bóng xuống đáy mắt, hắn lại cụp mắt nhìn Ninh Ninh.
Rõ ràng trước đó không lâu hắn vừa cố gắng dời mắt khỏi người nàng, Bùi Tịch cảm thấy bản thân đúng là tâm tính không kiên.
Ninh Ninh nằm trên giường, toàn bộ phần đầu hơi chìm vào trong gối mềm, mái tóc dài vương hai bên mặt khiến làn da trắng bóng như ngọc càng thêm nổi bật.
Hắn đảo mắt nhìn thoáng qua, lần lượt nhìn hàng mi thon dài như chiếc quạt nhỏ, cánh mũi tinh xảo và đôi môi đỏ hồng của nàng. Ninh Ninh là kiểu người hoàn toàn trái ngược với hắn, bất kể nàng đang thức hay chìm vào giấc ngủ thì từ trong ra ngoài đều toát ra một loại khí chất bình dị gần gũi ôn hoà, khiến người ta không kìm được mà muốn đến gần hơn.
Không giống như hắn, lúc nào cũng như tảng băng, lại còn khô khan, không kết giao với ai, cũng không hiểu được cái gì gọi là tình thú, sinh mệnh chỉ có hai chuyện là “sống sót” và “luyện kiếm”, quả thật vô cùng nhàm chán.
Bùi Tịch nghiêm túc nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Ninh vì cớ gì mà nhiều lần muốn tiếp cận hắn.
Rõ ràng hắn không cho nàng bất cứ thứ gì, cũng không có giá trị gì để lợi dụng, mà bên cạnh nàng luôn có rất nhiều bằng hữu, cho dù thế nào cũng không thiếu một kẻ như hắn. Dù vậy, Ninh Ninh vẫn thường xuyên đến viện tìm hắn, nàng đứng ngoài cửa, mỉm cười huơ tay “Tiểu sư đệ!”
Sau này Bùi Tịch nghĩ, có lẽ Ninh Ninh đối tốt với hắn là vì nàng luôn đối tốt với tất cả mọi người.
—— Nhưng hắn lại không muốn nàng đối xử với mọi người đều tốt như vậy.
Bùi Tịch bị luồng suy nghĩ kỳ lạ này làm cho giật mình, hắn hoang mang nhíu mày lại. Giữa lúc hắn đang cau mày thì Ninh Ninh đang nằm ở trên giường cũng hơi nhíu mày lại, mái đầu khe khẽ động.
Hoá ra là có mấy sợi tóc rơi trên mặt nàng, gió đêm thổi qua khiến chúng thoáng xao động, giống như đang trêu chọc chủ nhân.
Đầu ngón tay Bùi Tịch khẽ cử động.
Tay phải của hắn hành động rất nhanh chóng mà cũng rất nhẹ nhàng, đến khi đầu ngón tay của hắn vừa chạm vào gương mặt của Ninh Ninh thì toàn bộ sống lưng dường như trở nên tê liệt chỉ trong chớp mắt.
Lúc ngón tay hắn gạt đi mấy sợi tóc mai thì cũng đồng thời xẹt qua làn da non mịn trên gương mặt nàng.
... Chạm vào rồi.
Gương mặt của Ninh Ninh mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, hắn chỉ mới chạm nhẹ vào mà ngón tay đã trượt xuống theo quán tính. Cho dù hắn tức tốc rụt tay về thì xúc cảm ấm áp mềm mại, như có như không khi đó vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay.
Từ trước đến nay Bùi Tịch rất ghét bị người ngoài đụng vào, hắn cũng không biết tại sao bây giờ mình lại không thấy khó chịu.
Thậm chí... Cho dù có nhiều thêm, hắn cũng không thấy phiền toái.
Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng mình có chút rối loạn.
“Ngươi thế này có tính là...” Thừa Ảnh không nhận ra Bùi Tịch có điều khác thường, nó cố gắng cân nhắc từ ngữ: “Lặng lẽ sờ mặt Ninh Ninh?”
Đến lúc này Bùi Tịch cuối cùng cũng đáp lại lời nó, trong giọng nói có mười phần không kiên nhẫn: “Im ngay.”
Thừa Ảnh không hiểu vì sao vị tiểu thiếu gia này đột nhiên tâm trạng không tốt, nó trơ mắt nhìn hắn xụ mặt bước ra khỏi phòng, cố gắng khép cửa nhẹ nhàng hết sức có thể.
Mãi đến khi thoáng thấy ngón tay cái của hắn bấu sâu vào ngón trỏ, nó mới đột nhiên bật cười thành tiếng: “Không được rồi, Bùi Tiểu Tịch! Bây giờ Ninh Ninh còn đang ngủ mà ngươi tự mình xấu hổ tới mức này, vậy đợi đến khi nàng tỉnh thì ngươi phải làm sao bây giờ!”
Bùi Tịch gằn giọng, trong đáy mắt hiện lên một tầng sát khí: “Câm miệng.”
*
Có lẽ là vì nghĩ đến Cầm Nương, Ninh Ninh nằm mơ thấy cha mẹ ở thế giới cũ.
Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, về sau lâm bệnh nặng càng khiến cha mẹ lo lắng nhiều hơn. Tiếc là cha mẹ cố gắng vì nàng nhiều như vậy, kết quả lại không được hưởng chút lòng hiếu thảo nào của con gái, chưa gì đã phải chia ly.
Ninh Ninh càng nghĩ càng đau khổ, đến khi tỉnh dậy thì nước mắt đầm đìa, hai mắt sưng to như hạch đào, cho dù thế nào cũng không thể ngủ lại.
Nàng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ có thể nhìn xuyên qua song cửa, trông thấy bây giờ vẫn còn là đêm khuya ——
Khoan đã, cửa sổ.
Không phải trước đó nàng đang ở cạnh thác nước với Bùi Tịch sao? Chắc là hắn đã đưa nàng đến đây nhỉ? Phải rồi, lúc ở cạnh thác nước...
Có phải nàng được Bùi Tịch bế ngang người, hơn nữa còn gục đầu lên vai hắn, ngủ một giấc?
Không phải không phải, cái động tác dựa đầu vào vai đó, hình như là tự Bùi Tịch chủ động... Phải không?
Lúc đó thần trí nàng không rõ ràng, nửa mê nửa tỉnh, hoàn toàn không thể phân biệt đâu là hiện thực đâu là mộng cảnh. Nhưng bất kể những ký ức khác là thật hay giả thì cái hành động không nói lời nào đã bế nàng lên thì tuyệt đối chân thực.
Nếu thật sự Bùi Tịch để đầu nàng dựa vào bờ vai hắn ——
A a a, thế này thì quá, quá mập mờ rồi!
Ninh Ninh càng nghĩ càng hoảng, nàng dứt khoát vùi mình trong chăn, nhắm mắt lăn một vòng trên giường, bọc bản thân thành một cái kén tằm tròn vo.
Nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách cũng tốt, từ nhỏ đến lớn cũng nhận được không ít những lời tỏ tình, nhưng chưa bao giờ yêu đương với ai. Không phải vì cha mẹ quản giáo nghiêm ngặt mà nguyên nhân quan trọng hơn là Ninh Ninh dường như rất khó có hảo cảm với những nam sinh đó ——
Nàng không thích tiếp xúc thân mật với người khác phái, chống lại những lời trêu chọc hay nịnh nọt mãnh liệt có mục đích. Nàng còn hoàn toàn miễn dịch đối với mọi lời nói mỹ miều hay công kích điên cuồng, có thể nói là đao thương bất nhập, mềm không được cứng không xong.
Nhưng khi nhớ tới chuyện đã xảy ra với Bùi Tịch ở bên thác nước, không ngờ là nàng lại chẳng thấy khó chịu.
Ninh Ninh ló đầu ra khỏi chăn, ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
Chuyện này nhất định phải có một lời giải thích hợp lý.
Có lẽ là lúc ấy tính mạng bị đe doạ, những hành động này đều có thể không cần bận tâm, có lẽ vì nàng và Bùi Tịch có một đoạn tình nghĩa, có lẽ là ở Tu Chân Giới dân phong cởi mở, giữa nam nữ ——
Xì.
Tu Chân Giới cởi mở tới mức nào, có thể so với thế kỷ XXI không?
Ninh Ninh càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn, mắt thấy giấc ngủ đã trở thành một hy vọng xa vời, nàng bèn rời giường với mái tóc còn rối bời.
Mắt trận Thuỷ Kính đã bị nàng phá huỷ, hai mặt của bí cảnh bây giờ cũng đã hợp thành một, mà vị trí của gian phòng này tất nhiên là thôn làng mà Hồ tộc đã từng sinh sống.
Thôn làng đã bị bỏ hoang từ lâu, lẽ ra tro bụi dày đặc, bẩn thỉu không chịu nổi, nhưng ở đây lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, trên giường càng không thấy một hạt bụi nào; giày của nàng cũng được sắp xếp ngay ngắn ở trên mặt đất, hoàn toàn không giống thói quen đá văng giày tứ tung của nàng mọi ngày.
Cho đến lúc này, Ninh Ninh mới hết sức nghiêm túc cố gắng suy nghĩ: Người đưa nàng đến đây hẳn là Bùi Tịch, còn dọn dẹp phòng xong thì giúp nàng cởi giày, đắp chăn cho nàng...
Không lẽ cũng là hắn sao?
Không phải thế chứ.
Ninh Ninh thử mường tượng ra khung cảnh lúc ấy, song nàng vẫn cảm thấy lấn cấn. Bùi Tịch ở trong nguyên tác luôn làm theo ý mình, hiển nhiên là một sát thần lấy kiếm chứng đạo, nào có phải là người có thể nhẫn nại làm những hành động này.
Thế nhưng mà… chăn nệm trên giường quả thật có mùi hương của hắn, khi nãy Ninh Ninh quấn mình trong chăn đã ngửi thấy.
Nàng không nghĩ ra nguyên cớ, lại vì giấc mộng đó mà tâm tình đặc biệt phiền muộn, thành thử không có gì làm, bèn quyết định một mình ra ngoài đi dạo.
Mở cửa phòng ra, đập vào mắt nàng là một khoảng sân. Sân nhỏ vuông vức, xung quanh là vài gian phòng khác, giữa sân là một cây cổ thụ đã khô héo, mà bên cạnh thân cây ——
Ninh Ninh hơi sững sờ.
Bên cây thân cây lại có một bóng người cao gầy thẳng tắp, chính là Bùi Tịch.
Bây giờ có lẽ đã rất muộn rồi.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, ngay cả vầng trăng cũng không thấy bóng dáng đâu, chỉ có một chút ánh sáng lẻ loi từ ngọn đèn trước cửa khiến cảnh sắc càng thêm phần u dị, tựa hồ như một đốm lửa ma cháy giữa vực sâu, xung quanh là ma khí màu đỏ máu lởn vởn.
Nàng không ngờ mình có thể gặp Bùi Tịch vào lúc này, chần chừ một lát thì lên tiếng: “Bùi Tịch, đệ chưa ngủ sao?”
Nói xong thì nhẹ nhàng bật cười, bông đùa hỏi lại: “Chẳng lẽ đệ đang đợi ta dậy à?”
Ninh Ninh đích thực là đang trêu đùa, mà Bùi Tịch cũng không ngoài dự đoán, hắn ôm thân kiếm lạnh nhạt trả lời: “Không phải.”
Dừng lại giây lát, hắn lại trầm giọng bổ sung: “Ta không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút.”
“Ta khinh! ‘Không phải’ cái gì chứ! Ngươi nói láo không cần chớp mắt luôn à!”
Một giọng nói vô cùng hùng hồn của nam tử trung niên vang lên bên tai hắn, trong giọng nói tràn đầy chua xót oán giận, giống như đang tố khổ: “Ninh Ninh, cô nghe ta nói! Tiểu tử này rõ ràng là lo lắng cho cô nửa đêm đột ngột tỉnh lại, chẳng may không rõ tình hình hiện tại, hay linh lực suy kiệt nên xảy ra bất trắc, thế nên luôn canh giữ ở đây —— Hắn còn hết lần này đến lần khác không dám vào phòng cô, nói cái gì mà ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’, ta khinh!”
Tiếc là Ninh Ninh không nghe được câu nào.
Bùi Tịch không hề có biểu cảm gì, tiếp tục nghe Thừa Ảnh bày tỏ lòng căm phẫn: “Nhìn thấy kiếm trong tay hắn không? Tiểu tử này sợ tối, phải ôm kiếm vào mới dám đứng bên ngoài một mình! Đáng ghét á á á! Hại ta cũng không thể ngủ được, đã chờ đợi bao nhiêu canh giờ rồi? Lão đại thúc cũng muốn được nghỉ ngơi mà!”
“Đệ cũng không ngủ được à?”
Ninh Ninh cười: “Nếu không thì chúng ta cùng đi dạo vậy?”
Bùi Tịch yên lặng một thoáng, dường như có chút không tình nguyện: “Ừm.”
Thừa Ảnh: Ha ha.