Con hẻm này rất ngắn, còn chưa đi được bao lâu, đã tới chỗ rẽ.
Ở trong đường hẻm yên tĩnh không tiếng động, bóng đêm nồng đậm như đọng lại thành thực thể, ánh trăng màu bạc chiếu trên mặt đất, rọi ra bóng dáng cỏ dại.
Bốn phía mọi người đều tắt đèn, chỉ có một căn nhà gỗ cũ nát không chút thu hút sáng lên.
Ninh Ninh vừa tiến lên, liền có gió nhẹ phất qua. Màn lụa dày nặng đen kịt trước cửa nhà gỗ bị gió đêm thổi bay, giống như một luồng sóng nước tạo nên giữa không trung, tầng tầng gợn sóng liên tiếp, lộ ra vài phần ánh nến mờ nhạt trong màn lụa.
Đó chính là "sau màn" được đề cập trong tờ giấy.
Bùi Tịch từ trước đến nay đều cẩn thận, cầm kiếm vén rèm lên trước, chờ sau khi thò người xác nhận an toàn thì mới kéo Ninh Ninh vào trong màn trướng.
Trước khi nàng đến, đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng gọi là "sau màn trướng", nhưng lần này khi tự mình đặt chân đến nơi đây, vẫn không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Từ kiểu trang hoàng này thì nơi đây cùng những phòng ốc khác ở khu phố dân nghèo không có khác biệt quá lớn.
Chật chội cổ xưa, chật hẹp nặng nề, ánh nến ảm đạm lấp đầy từng góc cùng bóng đêm không muốn tản đi quấn quýt lấy nhau, phóng tầm mắt nhìn thì lại lộ vẻ bụi bặm, vết rách và mạng nhện lung lay sắp đổ, trông chán nản đến mức có thể trực tiếp xuất đạo đi quay phim ma.
Từng dãy kệ trưng bày lộn xộn, khiến không gian vốn nhỏ hẹp càng thêm phần cảm giác không bước ra được. Khi Ninh Ninh cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy những lá bùa và điển tịch bày bừa bãi trên kệ hàng, còn có rất nhiều thứ kỳ lạ cổ quái mà nàng chưa từng thấy qua.
Mấy bức tranh xiêu xiêu vẹo vẹo bị treo ở bên tường, Ninh Ninh tò mò nhìn lại, liếc mắt một cái đã bị một bức trong đó hấp dẫn lực chú ý.
Trên tranh là bầu trời mênh mông vô bờ, ánh mặt trời nhẹ mà nhạt xuyên qua tầng tầng mây đen ngưng tụ, lộ ra màu vàng nhạt ôn hòa mềm mại như màn sa.
Dưới bức tranh, rõ ràng viết mấy chữ to, nàng đọc từng chữ một: "Tiêm Ngưng Phá -- giống tên Tống Tiêm Ngưng quá.”
“Tiểu điếm cũng không dám đụng vào vị phu nhân kia. Hai vị muốn gì?”
Giọng nam xa lạ đột nhiên vang lên, Ninh Ninh ngước mắt nhìn, phát hiện người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên đống sách rải rác trên mặt đất.
Mặc dù nàng nhìn ra đây là một cửa hàng, đối với hàng hóa trong cửa hàng lại hoàn toàn không biết gì cả, đang muốn suy nghĩ nên trả lời như thế nào, chợt nghe Bùi Tịch bên cạnh nói: "Thành chủ phu nhân đã tới nơi này?"
Hắn thật sự là không chút khách sáo, đi thẳng vào vấn đề.
Thanh niên nghe vậy thần sắc biến đổi, vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, sống lưng thoáng thẳng tắp một ít.
Hắn ta nhìn qua chỉ có hơn hai mươi tuổi nhưng đã mọc ra rất nhiều tóc bạc và nếp nhăn dày nặng ở mắt, lông đen trắng đan xen phối hợp với quầng thâm kinh thiên động địa ở vành mắt, ngồi xuống đất, giống như quốc bảo thành tinh.
“Thành chủ phu nhân?”
Nam nhân ngáp một cái: "Ngươi muốn nói tới vị Thành chủ phu nhân nào?”
Ninh Ninh ngẩn ra: "Ý của ngươi là... hai người bọn họ đều đã tới?”
Đối phương không nói lời nào.
“Nếu nói thật, chúng ta sẽ trả thù lao cho ngươi.”
Nàng nhớ tới chính mình cũng thật đáng thương, mỗi ngày đều phải điên cuồng thăm chừng túi tiền cũng không còn cắc nào, nàng cắn răng tiếp tục nói: "Không biết các hạ có thể tiết lộ một ít tình báo hay không?"
“Ta tuyệt đối phải bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, đây là điều ta tin theo khi mở cửa hàng!"
Thanh niên cười hắc hắc: "Nhưng nếu các ngươi nguyện ý cho nhiều một chút, cũng không phải không –“
Hắn ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một chùm kiếm quang trắng xóa nghênh diện mà tới, lạnh lùng như băng, vừa vặn xẹt qua vài sợi tóc rủ xuống của hắn.
Khóe miệng thanh niên giật giật.
Tiểu cô nương đêm khuya vào quán vừa hiền lành vừa xinh đẹp, ngữ khí và thần thái đều ấm áp dịu dàng, không nghĩ tới thiếu niên bên cạnh nàng lại giống như chó điên, vừa rút kiếm sáng loáng đã trực tiếp uy hiếp, không biết còn tưởng rằng là ác tặc đi ăn cướp, làm hắn ta sợ tới mức thái quá.
Mấy ngày gần đây chính là Thập Phương Pháp Hội, hai người trẻ tuổi mang kiếm bên người này vừa nhìn đã biết là tiểu đệ tử tiên môn, tuy rằng đều mặc đồ đen, nhưng trong lòng chắc chắn trắng tinh như tờ giấy.
Ý định ban đầu của hắn ta là rụt rè khách sáo một phen, chậm rãi nâng giá của tình báo lên, dự định lừa gạt những người thuộc danh môn chính phái không rành thế sự này, không nghĩ tới lại bị đối phương ra oai phủ đầu tại chỗ, kiếm khí vừa lạnh vừa hung, hoàn toàn không có một chút diễn xuất chính đạo nào.
Đây là đồ đệ tông môn nào? Chẳng lẽ…
Trong đầu chậm rãi hiện lên đại danh của một môn phái hiển hách nào đó, thanh niên không khỏi run rẩy một trận: "Chẳng lẽ các ngươi là đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái?"
Ninh Ninh nhìn ra vị này muốn lừa người, cũng không ngăn Bùi Tịch lại, lên tiếng cười gật đầu: "Đúng!”
Hắn khóc không ra nước mắt.
Thật vô nghĩa.
Ngoại trừ Huyền Hư Kiếm Phái, không có tông môn nào có thể treo đầu lâu của đệ tử ở trên thuyền bay, có thể nói là đại tác phẩm đỉnh phong của chủ nghĩa ma huyễn, không phục không được.
Môn phái khủng bố này đã sớm náo loạn khắp thành phố, sinh động tạo ra tư liệu sống hù dọa tiểu hài tử, hôm nay thật sự là phúc phận ba đời tích lũy mới để cho hắn có thể gặp mặt hai vị này một lần, quả thật danh bất hư truyền.
Luận trình độ tàn bạo, Huyền Hư Kiếm Phái là thiên hạ vô địch.
Bùi Tịch đối với người xa lạ chưa từng có tính tình tốt bao giờ, huống chi chủ quán này rõ ràng động tâm tư lệch lạc, hắn cầm kiếm sắc mặt không thay đổi, nói lại lời nói của Ninh Ninh lúc trước một lần: "Hai vị thành chủ phu nhân đều đã tới?"
“Có chuyện gì thì từ từ nói! Đều đã tới, đều đã tới!”
Thanh niên cuống quýt đáp: "Các ngươi muốn hỏi thăm cái gì?”
Cô nương kia vẫn là bộ dáng tươi cười dịu dàng, dù mắt thấy đồng bạn rút kiếm, cư nhiên cũng không có chút ý tứ muốn ngăn cản: "Tiệm này có hàng đặc biệt à?”
Cuối cùng hắn ta cũng nhìn ra.
Trái tim của hai người này đã được lăn qua trong một đống than đá.
“Hàng hóa của ta phần lớn là chú thuật và phù triện.”
Thấy Ninh Ninh lộ ra một chút thần sắc thất vọng, thanh niên vội vàng nói: "Những phù chú này rất khác với loại của danh môn chính phái! Trong cửa hàng này của ta coi trọng nhất chính là chữ ‘tà’.”
Tà.
Ninh Ninh hơi nhíu mày: "Tà thuật?”
“Đúng vậy!”
Thanh niên miễn cưỡng đứng thẳng lên từ trong đống sách, ngữ khí bất giác phấn khởi hơn rất nhiều: "Tâm pháp chính đạo, phần lớn chú ý ngũ hành tương sinh, nhân thần hữu đạo, những thứ này của ta đây, hắc -- vượt ra ngoài ngũ hành, muốn hữu dụng như thế nào thì cứ làm như thế đó.”
Thuật pháp tu chân giới đông đảo, môn phái san sát, Huyền Hư Kiếm Đạo mà Ninh Ninh tiếp xúc chẳng qua cũng chỉ là muối bỏ biển. Mà trong tất cả đạo tu hành nàng hiểu rõ, phù thuật có thể nói là biến hóa kỳ lạ nhất.
Ý tại bút tiên, vung lông lạc giấy, điểm ngang chiết kiềm đều phải chú ý, cho dù sai vị trí mảy may, cũng có thể khác một trời một vực với chủ ý. Mà bút mực đan thanh, chu sa thấm máu, nguyên liệu dùng để vẽ phù chú khác nhau, công hiệu cũng sẽ khác nhau một trời một vực.
“Ta thấy hai vị đều là kiếm tu, có lẽ không hiểu rõ đối với chú thuật cho lắm.”
Thanh niên rất khách khí, nhếch miệng cười với Ninh Ninh: "Nhiều tà pháp liên quan đến nguyền rủa, cấm chế và hồn phách, vừa có thể cướp tính mạng người ngoài ngàn dặm, cũng có thể luyện người khác thành khôi lỗi có thể điều khiển, chỉ có thứ mà ngươi không nghĩ tới, không có thứ mà nó không làm được.”
Ninh Ninh nghiêm túc đáp: "Đúng là rất tà dị.”
“Còn có tà môn hơn nữa!”
Nam nhân hăng hái: "Ta nghe nói, Ma tộc ngày xưa còn có một loại thuật thay mệnh, có thể lấy khí vận của người khác triệt tiêu nghiệp chướng của bản thân, một khi thành công thì dù là lừa trời dối biển, ngay cả Thiên Đạo cũng không làm gì được ngươi. Không chỉ vậy..."
Hắn ta nói được một nửa nhận ra ánh mắt không kiên nhẫn của Bùi Tịch, trong lòng biết mình lạc đề, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Trở lại chuyện chính đây, vị Tống phu nhân kia tới tìm ta, là muốn hỏi chuyện có liên quan đến đổi hồn.”
Tim Ninh Ninh căng thẳng, nghe hắn ta nói tiếp: "Khi đó tình cảm giữa nàng và thành chủ không tốt lắm, khi tới chỗ ta sắc mặt xám trắng. Nhưng đổi hồn chính là phương pháp nghịch thiên cải mệnh tối kỵ, tuy rằng trong sách cổ từng có ghi chép... Nhưng dù sao ta cũng chỉ là một ông chủ cửa hàng nhỏ, sao có thể biết biện pháp cụ thể, chỉ có thể nói với nàng là lực bất tòng tâm."
Ninh Ninh như có điều suy nghĩ lên tiếng: "Ngoại trừ chuyện này, nàng ấy còn hỏi chuyện gì khác không?”
“Nàng ấy có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng đến cuối cùng cũng không hỏi ra, rời khỏi đây chưa được mấy ngày, đã đột nhiên phát bệnh nặng.”
Tròng mắt của thanh niên vừa chuyển, thân thể nghiêng về phía trước một chút, đè thấp thanh âm: "Đây còn chưa phải là chuyện ly kỳ nhất -- Sau khi Tống Tiêm Ngưng chết không lâu, lúc ấy Loan Nương chưa gả cho thành chủ, đột nhiên vào một ngày nào đó nàng lại vào trong tiệm của ta, hỏi có biện pháp cải tạo cơ cốt, ẩn dưỡng linh lực hay không.”
Hắn nói xong dừng một chút, làm như là nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, bưng chén trà bên cạnh lên uống cạn: "Ngươi nói có kỳ quái hay không, tiệm của ta từ trước đến nay làm việc khiêm tốn, rất ít khi lộ ra tiếng gió. Người tới đa số là quan to quý nhân, dân chúng bình thường rất ít người có thể thăm dò chi tiết. Nhưng Loan Nương thuở nhỏ lớn lên ở Noãn Ngọc Các cũng rất ít khi ra khỏi, vậy nàng là lấy được tin tức từ đâu?"
Ninh Ninh gật đầu: "Tái tạo căn cốt này…”
Mấy chữ đó hiển nhiên đã hỏi tới điểm mấu chốt, thanh niên đột nhiên nhếch miệng cười cười, cúi người ép âm lượng xuống càng nhỏ: "Đúng vậy chính là thuật luyện hồn! Dùng hồn lực của người khác tẩm bổ cơ thể mình, chẳng những có thể duy trì dung nhan không già, lại còn rất có ích đối với việc tu vi tăng lên.”
Hắn dứt lời âm trầm nở nụ cười vài tiếng: "Các ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, những vụ án mất tích gần đây rất gần nhau sao?"
Bùi Tịch lạnh lùng liếc hắn ta: "Ngươi cảm thấy vụ án mất tích có liên quan đến Loan Nương.”
Hắn dùng ngữ khí trần thuật nhưng hết sức chắc chắn, thanh niên nghe xong cũng không phản bác, nhún vai đáp: "Các ngươi hẳn là đang điều tra chuyện này nhỉ? Đây chỉ là ý kiến của ta, muốn tin hay không thì tuỳ.”
Ninh Ninh lo lắng cho an nguy của đại sư tỷ, cũng không nói nhảm với hắn ta: "Có phải ngươi cảm thấy... Loan Nương rất có thể là Tống Tiêm Ngưng đã qua đời?"
Nếu không nàng ta hỏi thuật đổi hồn là để làm gì? Hơn nữa vì sao Loan Nương có thể tìm được nơi này?
Thanh niên giương mắt nhìn ra ngoài cửa, sau khi xác định xung quanh yên tĩnh không người rồi mới tiếp tục nói: "Hơn nữa ta nghe nói, tính tình của Loan Nương đã từng khác một trời một vực so với bây giờ, đây không phải là bị đổi người triệt để rồi sao!"
Có lẽ là chưa bao giờ có người đàm luận về việc này cùng hắn ta, thanh niên càng nói càng hăng hái: "Nếu muốn ta nói thì sự việc hẳn là như thế này: Tống Tiêm Ngưng đối với thành chủ là yêu mà không có được, đúng lúc thân thể ôm bệnh nhẹ không sống được bao lâu nữa, nên dứt khoát một là không làm hai là phải làm cho tới, trong cơn tức giận dùng bí thuật đổi hồn, bám lên trên người Loan Nương.”
Hắn ta lại uống một ngụm nước: "Loan Nương chính là kiểu tướng mạo mà thành chủ thích, nhưng mà chưa đụng vào thuật tu tiên, rồi cũng sẽ có một ngày dung nhan già đi, vì thế Tống Tiêm Ngưng lại vận dụng phương pháp luyện hồn, có ý đồ muốn vĩnh trú dung mạo, tu vi tinh tiến, làm cho thành chủ càng ngày càng mê luyến nàng.”
Một phen suy luận này, cũng coi như là có lý có căn cứ.
Đáy mắt Ninh Ninh vẫn âm u, trầm giọng hỏi hắn ta: "Chủ quán, ngươi đã nghe nói qua ‘Tử Vi Thuật Pháp Lục’ chưa?"
“Tống phu nhân từng mua một quyển, Tử Vi chân nhân chính là đại năng tà thuật.”
Thanh niên tựa tiếu phi tiếu: "Về phần quyển sách kia, bên trong vừa vặn có nói đến thuật đổi hồn, chẳng qua là nói quá ít, không có tác dụng mấy.”
Đối thoại đến đây, tựa hồ rất nhiều chuyện được khai sáng rộng mở, không còn đề tài để có thể tiếp tục trò chuyện.
Ninh Ninh nhớ tới Trịnh Vi Khởi còn đang mất tích, nhíu mày trầm giọng nói: "Thuật luyện hồn kia thực hiện như thế nào?”
“Rất đơn giản, đơn giản là chỉ cần người sống, chú pháp, bày trận.”
Thanh niên liếc nàng một cái, như là nhớ tới cái gì, lần thứ hai lộ ra vẻ mặt hơi có vẻ thần bí: "Luyện hồn thập phần thú vị, cùng một lúc hiến tế được càng nhiều sinh hồn thì khả năng nhận được hồi báo cũng càng lớn. Cùng một số lượng hồn phách giống nhau, nhưng hiệu quả của việc luyện chế từng người một kém xa hiệu quả của việc hiến tế đồng thời -- có lẽ những cô nương mất tích kia còn chưa chết, hung thủ phía sau màn đang chờ thiên thời địa lợi nhân hòa để làm một lần đại tế.”
Điều này làm cho Ninh Ninh nhớ tới Nga thành trong tháp Phù Đồ.
Năm đó nhóm tà tu cũng tụ tập hồn phách của dân chúng toàn thành vào cùng một chỗ, chờ đợi cùng nhau luyện thành. Nếu đúng như lời chủ quán nói, các cô gái biến mất một cách ly kỳ vẫn còn sống…
Chỉ cần bọn họ mau chóng điều tra rõ chân tướng, có lẽ có thể cứu được tất cả mọi người bao gồm Trịnh Vi Khởi.
“Hai vị nghe đã tận hứng chưa?”
Thanh niên sợ hãi đánh giá thần sắc của Bùi Tịch một phen, giơ tay phải lên chỉ chỉ kệ hàng bên cạnh: "Nể tình ta nói lâu như vậy, có muốn mua chút đồ hay không?"
*
Đệ tử của Huyền Hư Kiếm Phái dù sao cũng không phải là ác ma, Ninh Ninh thân thiện nói lời cảm ơn với chủ tiệm, sau đó lại chọn chút đồ chơi có lẽ hữu dụng rồi mới cùng Bùi Tịch rời khỏi cửa hàng.
Bởi vì đoạn nắm tay mơ mơ hồ hồ trước đó, bầu không khí giữa hai người vẫn cực kỳ vi diệu.
Lúc trước nghe chủ tiệm Đại Sơn tán gẫu còn chưa cảm thấy gì lạ, nhưng mà lúc này mọi nơi yên tĩnh, ngay cả bước chân và hô hấp của mình cũng có thể nghe thấy, khi bóng đêm và ánh sáng nhạt hòa cùng một chỗ thì càng hiện ra vài phần ý tứ mập mờ.
Ninh Ninh vừa đi về phía khách sạn, vừa cúi đầu, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn.
Vì sao Tống Tiêm Ngưng muốn hỏi chuyện đổi hồn? Loan Nương tính tình đại biến, thật sự có liên quan tới nàng ta sao? Hơn nữa, lúc trước nàng thật sự chủ động nắm tay Bùi Tịch đấy à?
Một ý nghĩ cuối cùng xuất hiện bất ngờ không kịp đề phòng, khiến suy đoán trong đầu nàng trong nháy mắt đình trệ lại. Ninh Ninh có chút không được tự nhiên giật giật đầu ngón tay trái, dường như còn có thể cảm nhận được xúc cảm kiên cố của mu bàn tay thiếu niên, giống như đang nằm mơ.
Không nghĩ ra, vì sao nàng sẽ làm ra loại động tác này theo bản năng, còn có câu kia "Như vậy mới là nắm tay"...
Cũng có một chút quá chủ động rồi đó!
Từ nơi này đi đến khách sạn của Huyền Hư Kiếm Phái còn một khoảng nữa, Ninh Ninh vì tránh không khí càng ngày càng xấu hổ, kiên trì đáp lời Bùi Tịch: "Sư đệ, ngươi nghĩ thế nào?"
Trong lòng nàng căng thẳng, những lời này thốt ra, không suy nghĩ nhiều. Không nghĩ tới Bùi Tịch cũng không lập tức trả lời, mà là trầm mặc nghiêng đầu nhìn nàng.
Hắn rất thích hợp với ban đêm, mái tóc đen kịt bị gió đêm thổi đến trước trán, mấy điểm sáng xa xôi giống như ngôi sao rơi xuống, treo ở trên một đôi hắc đồng tối tăm thâm thúy, chiếu ra vài vầng sáng rõ ràng bất định, giống như ánh trăng tản ra trên đầm sâu u ám.
Ninh Ninh bị hắn nhìn như vậy liền bất giác thấy buồn bực.
Bùi Tịch dùng ngữ khí lạnh lùng cứng rắn, không cho xen vào, từng chữ đều nói đặc biệt rõ ràng. Tuy rằng cố ý làm bộ không thèm để ý, nhưng lại mang theo chút chần chờ, âm cuối giống như là đuôi mèo rủ xuống, dần dần thấp xuống: "Sư tỷ trước kia đều gọi tên ta.”
Ninh Ninh nghẹn ngào.
Oa, người đàn ông này!
Sau khi nắm tay lại bắt đầu học được chiêu được voi đòi tiên! Còn không phải là do nàng khẩn trương trong lòng nên mới muốn mượn xưng hô này làm cho mình lộ ra một chút đứng đắn sao! Tại sao phải nói trắng ra như vậy! Thật ngây thơ!
Ninh Ninh đạp bay viên đá trước mặt, có chút không phục: "Sư đệ chẳng phải cũng gọi ta là 'sư tỷ' à?"
Nàng đặc biệt đọc hai chữ "sư đệ" thật nặng.
Thừa Ảnh cười thật to trên nỗi đau của người khác: “Ha ha ha không phải chứ! Bùi Tiểu Tịch, người đang nũng nịu đấy à? Thế mà còn bị Ninh Ninh dỗi ngược lại ha ha ha kém quá đi!”
Bùi Tịch quay đầu lại.
Ninh Ninh phát hiện hắn dời tầm mắt, liền nhân cơ hội nâng mi mắt lên, bất động thanh sắc liếc hắn một cái.
Ánh trăng làm cho đường nét góc cạnh rõ ràng của Bùi Tịch hơi dịu dàng, từ góc độ của nàng nhìn lại, có thể nhìn thấy hàm dưới căng thẳng của đối phương. Lông mi dài như quạ đen rủ xuống trước mắt hắn, ánh mắt càng thêm u ám không rõ.
Nàng không nhìn thấu Bùi Tịch giờ phút này đang suy nghĩ gì, chỉ biết là hắn nhíu mày.
Sau đó Bùi Tịch khẽ há miệng, tựa hồ muốn nói cái gì đó, cùng lúc đó nghiêng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt trong trẻo của Ninh Ninh.
Hai người đồng thời dời tầm mắt đi.
“Ta...”
Ninh Ninh nghe thấy hắn cúi đầu lên tiếng, sau một chữ ngắn ngủi thì dừng lại, ngay sau đó là tiếng hít thở nhàn nhạt.
Tiếng nói của Bùi Tịch như là vọt ra từ trong lồ ng ngực rầu rĩ, tuy rằng chỉ là hai chữ ngắn ngủi, nhưng hắn lại đọc vụng về không lưu loát, mỗi chữ đều trăm chuyển ngàn hồi ở đầu lưỡi, phảng phất không nỡ đụng vào.
May mà cuối cùng hắn cũng đọc được.
Bùi Tịch nói: "Ninh Ninh.”
Ninh Ninh, gọi cũng rất êm tai.
Ninh Ninh đi trên con đường nhỏ tối tăm, không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngay cả một trái tim cũng ào ào bay lên, làm thế nào cũng không bắt được.
“Ồ.”
Nàng mím môi thu lại ý cười bên miệng, lúc cất bước lại cõng hai tay ở phía sau, mang theo chút kích động nhảy dựng lên, giả bộ ra giọng điệu nghiêm túc trang nghiêm: "Bùi Tịch tiểu bằng hữu, ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Thừa Ảnh vừa che miệng cười vừa nói: "Bùi Tiểu Tịch, nàng ấy đang nói ngươi ngây thơ đó.”
Dừng một chút, lại cười hắc hắc hắc lợi hại hơn: "Ngươi cũng không thể nhận thua đâu nha! Nghe ta, gọi nàng một tiếng 'bé ngoan Ninh Ninh’ hoặc 'nụ hôn nhỏ Ninh Ninh', hi hi hi hi nàng tuyệt đối không dám trêu chọc ngươi nữa. Nam nhân chính là phải chủ động một chút, cường thế một chút mới được đó nha!"
Nếu thật sự kêu lên như vậy, nàng đúng là sẽ không dám trêu chọc nữa, nhưng hắn cũng không khác trực tiếp chết đi là mấy đâu á.
Bùi Tịch trầm mặt, khớp xương tay phải rõ ràng nắm kiếm càng chặt hơn, tuy rằng đáy mắt có thêm vài tia sát khí không kiên nhẫn, nhưng khóe môi lại căng thẳng thành một đường thẳng tắp, lặng lẽ đè xuống độ cong đang dâng lên.
Thì ra tên của nàng được đọc ra từ trong miệng mình, sẽ là cảm giác như vậy.
Điệp âm đơn bạc ấm áp lại nhẹ nhàng, chỉ là mỗi lần đọc ra cái tên đó…
Đều sẽ làm cho hắn khẩn trương đến mức trái tim xiết chặt, nhưng cũng không nhịn được muốn giương khóe miệng lên, vui vẻ đến không thể ức chế.
Hắn thật sự hết thuốc chữa rồi.