Sau Khi Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Trở Thành Người Trong Lòng

Chương 95: Chương 95




“Thuốc của Bùi sư đệ bị người ta tráo đổi?”

Trịnh Vi Khởi cau mày ngồi trong quán trà, ngẫm nghĩ một lát vẫn không ra cái gì, kiếm khí và cơn giận cùng nhau dâng lên: “Mọi người biết manh mối ở đâu không? Bình nước thần kia lấy được ở chỗ nào?”

Nước thần dùng để chữa thương bị đổi thành độc dược có tính ăn mòn, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ có thể cười cho qua được.

Ninh Ninh đã báo việc này cho các vị Trưởng lão, nhưng giờ đây manh mối quá ít ỏi, dù bọn họ đồng ý điều tra đi nữa, cũng sợ rằng rất khó để tìm ra hung thủ phía sau màn.

“Bình nước thần kia do Bùi Tịch mang về từ y quán.”

Ninh Ninh nói: “Đại phu thấy hắn bị thương nặng quá nên mới tặng một bình. Lúc ấy trong y quán rất đông đúc, không ít đệ tử y tu, mấy cô gái được giải cứu và người dân trong thành. Nếu có ai đó nhân cơ hội lén lút đổi thuốc cũng khó mà phát hiện.”

Hạ Tri Châu vô cùng lo lắng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Chân của muội không có gì nghiêm trọng chứ?”

“Tố Vấn Đường Trưởng lão đã xem giúp ta, chất độc kia không phải loại trí mạng, cùng lắm chỉ khiến da bỏng rát mà thôi.”

Ninh Ninh lắc đầu: “Nhưng điều kì lạ là lúc ấy ta làm vỡ nó, bên trong chảy ra ma khí màu đen… Nhưng khi các Trưởng lão tới điều tra thì lại không còn chút hơi thở nào, hoàn toàn không thấy bất cứ thứ gì liên quan.”

“Ma khí? Đừng bảo ma tu gây họa nhé?”

Lâm Tầm chưa từng trải qua thời khắc sinh tử hay sóng to gió lớn nào, sau khi nghe xong gương mặt tái nhợt lại, nơi đáy mắt toàn là lo lắng xen lẫn sợ hãi: “Cha ta từng bảo, mặc dù sau đại chiến Ma tộc thảm bại, gần như mai danh ẩn tích, nhưng thực tế vẫn có những người sống sót ẩn náu ở nhiều nơi. Nhưng bọn họ không thù không oán với Bùi sư đệ, sao phải cố tình làm hắn bị thương?”

Ninh Ninh cũng không nghĩ ra.

Hơn nữa nhắc tới Ma tộc, Lạc Nguyên Minh sử dụng thuật luyện hồn, rõ ràng là một bí pháp cực kỳ hung tàn của ma tu.

Hắn ta xuất thân từ chính đạo, tuyệt đối không thể có cơ hội tiếp xúc với mấy thứ này. Khả năng duy nhất là năm đó tới đại mạc hắn từng tiếp xúc với ma tu may mắn còn sống sót.

Hơn nữa nhất định ma tu kia có tu vi không thấp.

“Dù thế nào thì chuyện hôm nay cũng coi như là trong cái rủi có cái may.”

Trịnh Vi Khởi thở phào, cứ nghĩ tới là đầu đau nhức, dùng tay ấn trên huyệt Thái Dương: “Ngày mai là hội đèn lồ ng mỗi năm một lần ở Loan Thành, sau khi kết thúc hội đèn lồ ng là phần thứ hai của Thập Phương Pháp Hội. Nghe nói luật lần này khác hoàn toàn trước đây, trình độ nguy hiểm cũng tăng lên nhiều. Nếu bị thương nặng ở lần pháp hội trước thì hoàn toàn không có hy vọng gì.”

Vụ bê bối của Lạc Nguyên Minh bị vạch trần nhưng Thập Phương Pháp Hội vẫn cần diễn ra.

Trước đó Ninh Ninh từng nghe thấy pháp hội chia làm hai đợt, vòng thứ nhất là rèn luyện ở bí cảnh, vòng thứ hai thường là quyết đấu trên lôi đài giữa các đệ tử, một chọi một để loại người thua, cho tới khi trong sân chỉ còn lại một người cuối cùng.

Nhưng luật loại này được sử dụng từ rất lâu rồi và có nhược điểm rất lớn.

Tu Chân Giới có muôn dạng đạo pháp, hàng trăm trường phái tư tưởng, trong cuộc cạnh tranh ngắn hạn trên lôi đài, người ta thường không thể phát huy được hết toàn bộ ưu thế của bản thân. Chưa kể quyết đấu này ưu tiên sức mạnh, không thiên về mưu lược, vậy nên với y tu, nhạc tu, phật tu và Ngự Thú Tông không có khả năng tấn công mạnh mẽ sẽ rất khó giành được thắng lợi.

Vậy nên dưới đề nghị của Lạc Nguyên Minh, sau đó được các Trưởng lão thảo luận, cách thi đấu của vòng hai năm nay có những thay đổi.

“Tuy rằng các Trưởng lão che giấu tin tức rất kĩ nhưng ta nghe người ta đồn” Hạ Tri Châu cười hề hề thần bí: “Dường như còn kích thích hơn cả vòng đấu đầu tiên.”

Ninh Ninh nghe hắn ta nói vậy, không khỏi nhớ tới đến tin tức Lạc Nguyên Minh từng vô tình để lộ cho nàng.

Vụ hắn ta vô tình gặp gỡ Cô Nguyệt Liên là giả, còn về phương pháp chữa trị thức hải thì vốn là thật. Theo lời hắn ta nói, nếu muốn trị liệu cho Ôn Hạc Miên, chỉ còn thiếu hai loại linh thực cấp bậc trân phẩm trở lên, mà một trong số đó là cỏ tiên Linh Khu - ở ngay trong bí cảnh đến từ một vòng thi trong pháp hội.

Nhưng trong Loan Thành hình như không còn bí cảnh nào khác để tiến vào.

Lúc này tiên sinh kể chuyện vẫn chưa lên sân khấu, trong quán trà hiện lên chút nhãn nhã, yên tĩnh hiếm có.

Ninh Ninh còn đang ngây ra, bỗng nhiên nghe được một giọng nam vô cùng trầm ấm: “Trùng hợp ghê, lại gặp mặt mọi người rồi.”

A, giọng nói này.

Nàng ngẩng đầu lên với tâm trạng vô cùng phức tạp, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Thiếu Thành chủ Già Lan Thành.

Giang Tứ nhếch miệng cười, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh nói: “Ta có thể ngồi ở chỗ này không?”

“Chuyện này, thực ra trước đây ta đã muốn hỏi rồi.”

Hạ Tri Châu giơ tay phải lên, hóa thân thành một đứa bé tò mò không biết thì hỏi: “Không biết Thiếu Thành chủ học được cách cười cao thâm đó từ đâu vậy? Ta nhớ trước đây ngươi không cười như vậy.”

Giang Tứ mỉm cười nhướng mày, khẽ nói: “Việc này phải cảm ơn Trịnh cô nương.”

Trông thấy vẻ mặt khó hiểu của Trịnh Vi Khởi, hắn ta hừ nhẹ một tiếng: “Giang mỗ thức trắng đêm nghiên cứu sách do Trịnh cô nương tặng, vô tình phát hiện ra một quy luật.”

“Trong những dòng chữ đó, ‘nhếch miệng cười’ xuất hiện 281 lần, ‘nhướng mày’ xuất hiện 189 lần, ‘hừ nhẹ’ xuất hiện 146 lần, mà ‘lạnh nhạt’ xuất hiện 563 lần.”

Vậy nên hắn ta làm theo y như thật.

Tiếc rằng sau nhiều lần luyện tập khiến cơ miệng bị chuột rút, không giống “nhếch miệng cười” mà giống như bị quỷ bám trên người, miệng nhỏ co giật liên tục.

Trịnh Vi Khởi hít sâu một hơi đỡ trán, miễn cưỡng thở ra một hơi. Vì để ngăn ngừa tên này lại thốt ra những lời bậy bạ, vậy nên cướp lời trước: “Cốt truyện bên đó của ngươi tiến triển tới bước nào rồi?”

Nàng ấy đang nhắc tới tác phẩm vĩ đại “Tu Chân Phong Nguyệt Ký” mà Giang Tứ đang quan sát học tập mấy ngày gần đây.

Giang Tứ rất ít khi được nàng ấy chủ động hỏi chuyện, nghe vậy bật ra một tiếng cười nhẹ được nhắc tới 438 lần: “Tuyết Tiêu sắp chết.”

Hắn ta nói vô cùng nhẹ nhàng, không hề để ý đến người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh luôn cắm mặt viết viết vẽ vẽ bỗng nhiên sững người ra.

Người kia đưa lưng về phía bọn họ, không thể trông thấy rõ diện mạo, nếu tiến lên vài bước nhìn thoáng qua, sẽ vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra đó là tiên sinh kể chuyện trong quán trà.

Khó lắm mới có một hôm mà tiên sinh kể chuyện được nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng thân là một nhân viên xã hội chăm chỉ có tố chất chuyên nghiệp, tuy rằng trong lúc rảnh rỗi cũng muốn kiên trì tìm tòi tư liệu sống để kể chuyện.

Mà trùng hợp thế nào, hắn ta lại vừa hay gặp phải đoàn người của Huyền Hư Kiếm Phái.

Danh tiếng của Thiên Tiện Tử vô cùng nổi bật ở Loan Thành, hơn nữa còn là ứng cử viên nặng ký cho người lãnh đạo của Thập Phương Pháp Hội. Tiên sinh im lặng ngồi một lát, khi nghe thấy tiếng “Tuyết Tiêu” này không khỏi cau mày lại.

Hắn ta chưa bao giờ nghe tên họ của người con gái này.

“Có phải ngươi đang nói đến chuyện Chân Tiêu sư bá giam trong căn hầm không?”

Trịnh Vi Khởi cố gắng nhớ lại cốt truyện: “Hay là chuyện Kỷ Chưởng môn hạ tình cổ cho nàng ấy?”

Tay cầm bút của tiên sinh kể chuyện run lên dữ dội

Đây là bí mật tông môn sốc óc gì thế này! Sao giữa đám kiếm tu lại có nhiều ân oán hận thù thế! Trong lòng tiên sinh kể chuyện vô cùng kích động!

“Không phải.”

Giang Tứ lạnh lùng nói: “Ta coi nàng ấy như thế thân tìm mọi cách ngược đãi, cuối cùng lại muốn lấy máu đầu tim của nàng ấy để cứu người trong lòng sắp chết của ta, là cốt truyện Ninh Ninh cô nương kia.”

Sấm sét nổ đùng đoàng từng tiếng một, tròng mắt tiên sinh sắp lòi cả ra ngoài. Hắn ta kề vào bàn múa bút thành văn, đầu bút thiếu điều bốc lên tia lửa.

Trịnh Vi Khởi hơi bất mãn: “Điều kì lạ nhất là, thế mà ta yêu Chân Tiêu sư bá tới mức cực kỳ ghen ghét nàng ấy, sai đệ tử nội môn chặn đánh nàng ấy trong một con ngõ nhỏ, cảnh cáo Tuyết Tiêu đừng có lưu luyến tơ lòng với sư bá nữa. Nghĩ cái gì trong đầu không biết!”

Ninh Ninh cũng chống quai hàm, cười nói: “Ta cũng vì âm thầm yêu Lâm Tầm sư đệ nên cố tình làm khó nàng ấy. Mấy người còn nhớ rõ cảnh khi nàng ấy đang hẹn hò với Chân Tiêu kiếm tôn thì bỗng nhiên thất khiếu đổ máu không? Do ta đã hạ độc đấy.”

Sợ thật! Cái đám con gái ở Huyền Hư Kiếm Phái khủng bố thật! Sao các nàng ấy có thể nói ra mấy lời đó bằng giọng điệu nhẹ nhàng tới thế!

Tay phải cầm bút của tiên sinh kể chuyện run bần bật, cắn chặt răng mới ngăn được tiếng thét tức giận của mình.

Hạ Tri Châu ngạc nhiên nhìn về phía nàng: “Là muội à?”

Nghe giọng điệu không thể tin được của hắn ta, trông như trong đám khủng bố này vẫn còn là người bình thường.

Tiên sinh nở một nụ cười dữ tợn, đang chuẩn bị tận mắt chứng kiến cảnh trừng gian trừ ác thì bỗng nhiên nghe Hạ Tri Châu tiếp tục nói: “Chẳng phải muội đã đồng ý ở bên ta sao? Thế nào lại đi yêu thầm Lâm Tầm sư đệ?”

Dở người à!!! Cái này có phải trọng điểm đâu!!!

“Thì có sao đâu?”

Giọng điệu Ninh Ninh như đang thảo luận xem hôm nay có nên ăn cơm không: “Chẳng phải huynh vẫn tình đầu ý hợp với Tuyết Tiêu à? Chúng ta sinh ra đã có hai cái chân, không chấm mút chòi một chân ra bên ngoài thì chẳng phải là uổng phí quá sao?”

Hạ Tri Châu bừng tỉnh: “Có lý! Đúng rồi, ta nhớ hình như muội cũng có ý với Bùi Tịch. Chân đạp nhiều thuyền như vậy cẩn thận đừng để lộ, nếu không mấy người yêu muội sâu sắc như vậy đều sẽ đau lòng.”

Bùi Tịch vốn không tham gia cuộc trò chuyện, nghe tới đây hàng mi dài run lên, cúi đầu uống một ngụm nước.

Tiên sinh kể chuyện: …

Tên ngốc này bị thuyết phục dễ thế. Hắn ta mệt quá. Cả đám người này đều không bình thường.

“Thật không hiểu được, đám đàn ông mấy người thì có gì tốt đâu? Cứ phải nhất quyết tìm kiếm tình yêu đích thực trong đống rác, bảo sao nàng ấy rơi vào kết cục như vậy.”

Trịnh Vi Khởi rất khinh thường, giọng điệu kèm theo ý hận sắt không thành thép: “Nếu ta là nàng, nhất định một lòng tu kiếm đạo, để sau này phi thăng thành tiên, sau đó ấn đám đàn ông chó má các người xuống đất đánh.”

“Chẳng lẽ nàng ấy yêu ta, ta không yêu nàng ấy cũng trở thành tội ư? Người phụ nữ kia không được quên thân phận của mình, cùng lắm chỉ là công cụ làm ấm giường cho ta mà thôi.”

Giang Tứ không phục, vốn muốn mở miệng phản bác, lại bỗng nhiên phát hiện có người đang tới gần. Trong lúc nhất thời vội vã ngậm miệng vào, quay đầu đi.

“Trời ơi, đây chẳng phải Thiếu Thành chủ của Già Lan Thành sao!”

Người đến là một cô gái đẫy đà, tuy rằng dung mạo không có gì nổi bật nhưng nhìn chiếc váy lụa màu khói mặc trên người đã thấy giá trị xa xỉ. Người con gái che miệng cười, duỗi tay đưa một vật nhỏ bọc trong vải trắng đến.

“Hôm qua có vị cô nương đến xưởng thêu của ta, nói là rất ngưỡng mộ Thiếu Thành chủ, vậy nên đặc biệt yêu cầu xưởng thêu gấp trong đêm một chiếc quạt xương ngọc, nhờ ta tự mình giao hàng.”

Giang Tứ giả vờ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt và ngữ điệu đều bình thản: “Cô nương? À, thì ra là người đó. Ta chỉ nghĩ nàng ấy nói đùa thôi, không ngờ lại thực sự làm một phần.”

Bà chủ xưởng thêu mím môi cười, nhẹ nhàng chào rồi rời đi, để lại Giang Tứ và mấy người trước bàn mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Lâm Tầm lên tiếng trước: “Quạt xương ngọc? Ta nhớ hình như rất đắt.”

“A, chỉ là món quà nhỏ do một người khăng khăng theo đuổi tặng cho thôi.”

Giang Tứ cụp mắt cười lạnh, lười nhác dựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài dừng trên vải bao bì: “Nghe nói cô nương kia cố ý bảo với bà chủ tiệm rằng, phải thêu một chữ “Thiếu Thành chủ thật ngầu” trên quạt, việc gì phải làm thế? Trước giờ tại hạ đâu quan tâm tới hư danh.”

Ninh Ninh nghiêng người, tiến đến nhỏ giọng nói bên tai Bùi Tịch: “Ta cảm thấy, “người theo đuổi” kia có lẽ là chính bản thân hắn ta.”

Đàn ông mà, kiểu gì cũng phải giữ thể diện cho mình trước mặt người ngoài.

Trước đó Giang Tứ bị Trịnh sư tỷ nghiền áp đủ kiểu, đúng yếu thế nhất, nếu để bà chủ xưởng thêu đưa cho diễn trò đưa tới “món quà nhỏ do người theo đuổi nhất quyết tặng” ngay trước mặt bọn họ, biết đâu có thể cứu vớt lại chút mặt mũi chẳng còn bao nhiêu.

Bùi Tịch thấy nàng đột nhiên tới gần thì hô hấp đông cứng lại, ngay sau đó bật ra một tiếng “ừm”.

Lớp vải bên ngoài được lột bỏ từng lớp một, lộ ra chiếc quạt gấp tinh xảo và nhỏ gọn bên trong.

Giang Tứ nén ý cười bên môi, ngón trỏ hơi dùng sức, mặt quạt xòe ra như cánh bướm, đẩy từng nếp gấp mở ra trước ánh mắt mọi người.

Chỉ thấy lụa quạt xương ngọc tỏa sáng, phản chiếu ánh trân châu dưới nắng, mặt trước và sau quạt thình lình thêu một dòng chữ lớn:

[Thiếu Thành chủ ngầu quá đi].

Sợ nhất là bầu không khí đột ngột yên tĩnh.

Lâm Tầm ngơ ngác nhìn mấy chữ kia, lại ngơ ngác nhìn Giang Tứ.

Hạ Tri Châu xấu hổ vò đầu: “A, cái này…”

Giang Tứ hóa thân thành thiếu nữ đẹp với gương mặt lạnh lùng làm bằng xi măng, cả người như đóng băng theo thời gian, ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích.

Thật lâu sau, cuối cùng hắn ta cũng chớp chớp mắt, miễn cưỡng ngăn giọt nước trào trong mắt: “Có phải các ngươi đang cảm thấy, ta là một tên ngốc không?”

Ninh Ninh nhìn thấy biểu cảm dữ tợn kia của hắn ta thì đau lòng không thôi, tốt bụng an ủi: “Thiếu Thành chủ đừng đau lòng, thực ra chỉ có một chút thôi.”

“Cũng không phải tên ngốc.”

Trịnh Vi Khởi tỏ ra chân thành, không chút lưu tình làm tổn thương hắn: “Nói cách khác, trước kia ngươi là “Giang Tứ”, nhưng giờ tất cả các bộ thủ kia đều biến mất rồi, cả người cũng chỉ còn ba chấm thủy.”

*Tên Giang Tứ: 江肆, trong đó chữ Giang có bộ ba chấm thủy 氵.

Trịnh Vi Khởi đang nói hắn ta bị nước hóa.

Gió lạnh tùy ý tát thẳng vào mặt Giang Tứ, vẻ mặt Giang Tứ đau thương, đến trái tim cũng đau.

Trịnh Vi Khởi làm hắn ta lần đầu tiên nhận ra rằng, thì ra hắn ta cũng cảm thấy đau lòng.

Không hổ là nàng.

Bầu không khí bên này của bọn họ như đang thăm viếng mồ mả, bên kia tiên sinh kể chuyện thì ngừng viết, nhìn tờ giấy trên bàn, trong mắt hiện lên vẻ sợ sệt kinh hãi.

Những gì hắn ta nghe được hôm nay hoàn toàn vượt xa tưởng tượng, hắn ta sắp không viết nổi nữa rồi.

Không ngờ trong lúc đang ngơ ngác, hắn ta lại nghe thấy giọng Trịnh Vi Khởi. Nàng ấy cố tình hạ giọng rất thấp, tiến sát bên tai Ninh Ninh.

Giữa lúc hoảng hốt, hắn ta nghe thấy đối phương thấp thoáng bảo: “Ta cảm thấy chỗ này của hắn ta có vấn đề, không biết có phải do bị Hạ sư đệ ảnh hưởng hay không.”

Nàng ấy dừng một chút, thở dài như không có chuyện gì: “Đây là bệnh truyền nhiễm, hai người này mà ở với nhau đúng là vô phương cứu chữa.”

Vì đang đưa lưng về phía bọn họ, hắn ta không nhìn thấy lúc Trịnh Vi Khởi nói chuyện thì chỉ lên đầu mình.

Nàng ấy đang mỉa mai bệnh ngốc rất dễ lây lan.

Nhưng tiên sinh kể chuyện lại hoàn toàn bối rối.

Thiếu Thành chủ Giang Tứ có vấn đề chỗ nào cơ? Tại sao lại bị ảnh hưởng từ đạo trưởng Hạ Tri Châu? Thêm câu nói cuối cùng kia của nàng ấy, lây bệnh… lây bệnh gì cơ?

Trời ạ, hắn ta nghe thấy cái gì thế này?!

Cả trái tim và cơ thể hắn ta đều run rẩy, tiên sinh dùng hết can đảm cuối cùng để cúi đầu nhìn toàn bộ nội dung được mình ghi lại trên tờ giấy.

[Tuyết Tiêu sắp chết.

Sau khi bị Chân Tiêu kiếm tôn cầm tù, Kỷ Chưởng môn hạ tình cổ, Giang Tứ mạnh mẽ lấy máu đầu tim, nàng ấy bị Trịnh Vi Khởi đánh cho thất khiếu đổ máu, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.

Trịnh Vi Khởi yêu Chân Tiêu yêu Tuyết Tiêu yêu Giang Tứ yêu Ninh Ninh yêu Lâm Tầm yêu Tuyết Tiêu yêu Hạ Tri Châu yêu Ninh Ninh yêu Bùi Tịch.

Thiếu Thành chủ cực ngầu, chỗ đó lại có chút vấn đề, do Hạ Tri Châu lây bệnh truyền nhiễm cho, vô phương cứu chữa.]

Đám người này hay quá, tình yêu xoắn thành bánh quai chèo.

Về phần đoạn cuối cùng kia, hắn ta cảm thấy thật hết sức khủng khiếp, rất biến thái.

Đôi mắt hắn ta run rẩy hạ xuống, cuối cùng nhìn đến biểu đồ bị đánh vô số mũi tên biểu thị cho mối quan hệ của các nhân vật trong Huyền Hư Kiếm Phái.

Sắc mặt tiên sinh kể chuyện trắng bệch, nhẹ vung bút lông.

Vẽ một trái tim nho nhỏ, nằm giữa Hạ Tri Châu và Giang Tứ.

Cùng lúc đó, Trịnh Vi Khởi cảm thấy một thần thức đang tới gần, không ngờ bên tai vang lên truyền âm của Bùi Tịch.

Ngoài mặt hắn bình tĩnh ôm kiếm, nhưng trong giọng điệu lại chứa sự ngập ngừng và do dự, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực cả người mới nói ra được những lời này:

“Sư tỷ, quyển sách mà mọi người thảo luận này… Có thể bán cho ta một cuốn không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.