“Trong Tháp Luyện Yêu có rất nhiều nhân tố hỗn loạn, mong mọi người chú ý hơn.”
Vòng thí luyện thứ hai của Thập Phương Pháp Hội bắt đầu từ buổi trưa ngày tiếp theo của hội đèn lồ ng, tại phía trước của Tháp Luyện Yên.
Với tư cách đại diện cho các Trưởng lão, Thiên Tiện Tử đứng ở cửa tòa tháp trắng cao chót vót khuất vào trong mây. Cách ông ấy nói chuyện chẳng khác nào bài phát biểu vận động trong đại hội thi cuối kì.
Ninh Ninh vừa đứng một bên nghe ông ấy giải thích quy tắc, vừa ngẩng đầu nhìn bóng trắng hùng vĩ cách đó không xa. Trong lòng nàng không kìm được sự rung động.
Tháp Luyện Yêu nằm tại Lăng Thiên Phong ở Côn Sơn. Trên đỉnh núi trời quang mây tạnh, mây mù bốc lên, thi thoảng có thể nghe tiếng tiên hạc hót vang, trông thấy bóng dáng thoáng qua chốc lát phía chân trời.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng sương mù, hệt như ngàn vạn thanh trường kiếm màu vàng xé nát màn sương, khiến tòa tháp khổng lồ dần lộ ra dáng vẻ uy nghiêm của mình.
Thân tháp được xây bằng đá cẩm thạch trắng như tuyết, vừa cao vừa thẳng, vút lên tới trời cao, hệt như thanh cự kiếm nơi đỉnh núi tỏa ra vô số kim quang dưới ánh mặt trời.
Mái hiên của tháp trắng có sáu góc, được chạm khắc các loại phù triện pháp chú khác nhau, mỗi cạnh đều như đôi cánh mở rộng của loài chim đang bay vút lên cao, khí thế hướng thẳng trời xanh, mạnh mẽ không gì áp đảo được.
Theo lời Thiên Tiện Tử, trước đây Tháp Luyện Yêu là chốn Ma vực cực kì hung hiểm. Bên trong đầy những tà ma yêu vật, thường xuyên tới nhân gian gây họa.
May sao có Tổ sư Côn Sơn ra mặt hàng yêu, dùng toàn bộ sức lực của bản thân để tạo ra một bí cảnh, trấn áp tất cả yêu ma trong vùng vào đó. Vẻ ngoài của bí cảnh là một tòa tháp cao màu trắng.
Sau này có lẽ do thói quen, hơn nữa bởi vì bản thân tòa tháp có sức trấn áp cực mạnh, vậy nên đời sau ở Côn Sơn đều nhốt những tà ma mình hàng phục vào trong tháp, gọi là “Tháp Luyện Yêu”. Nói thẳng ra, đây chính là một nhà ngục giam giữ tà ma.
“Tháp Luyện Yêu có cả trăm tầng, càng đi lên cao, những yêu ma bị giam giữ càng có thực lực mạnh mẽ.”
Thiên Tiện Tử tỉnh rượu, nghiêm trang đứng trước tháp, trông có vài phần hào hứng hăng say, rất khó để người ta liên tưởng tới bộ dáng say rượu chạy lung tung ngày đó: “Các trò sẽ bị chuyển đến từng tầng tháp một cách ngẫu nhiên, số tầng được đánh dấu ở lối vào bí cảnh. Nếu cảm thấy bản thân có lòng mà không có sức, khó chiến thắng nổi yêu ma trong tầng thì có thể chọn cách rời khỏi tầng đó, nhảy ngẫu nhiên đến tầng tiếp theo.”
“Vậy chẳng phải có độ tự do rất lớn sao?”
Trịnh Vi Khởi xoa tay chuẩn bị, đáy mắt hiện lên ánh sáng nôn nóng: “Con còn tưởng phải bò từng tầng một cơ. Nếu đã vậy thì việc gì phải lãng phí thời gian ở tầng dưới.”
Muốn đánh thì phải đánh với đối thủ mạnh nhất, đại sư tỷ quả không hổ danh kiếm tu Nguyên Anh kỳ điển hình.
Trong lòng Ninh Ninh thầm than một tiếng, bỗng nhiên nghe thấy có đệ tử đặt câu hỏi: “Thiên Tiện Trưởng lão, lần này có tách các đệ tử Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ ra không?”
“Hỏi hay lắm.”
Thiên Tiện Tử nhếch miệng cười: “Khi các trò bước chân vào Tu Chân Giới thực sự, chiến đấu với tà linh, thì ai còn quan tâm các trò có cùng đẳng cấp với nó không? Nhưng nói vậy thôi, lần thí luyện này khác với vòng đầu tiên. Có thêm một quy tắc nữa…”
“Trong Tháp Luyện Yêu, không cho phép bất kì kẻ nào làm hại tới đệ tử khác. Trước đó các trò đã học được cách cạnh tranh với nhau ra sao rồi, tới vòng này đây, hãy thử hợp tác với nhau.”
Có người thắc mắc: “Nếu vậy thì chẳng phải đồng môn với nhau có thể hợp tác chung, để Nguyên Anh dẫn Kim Đan đi chém giết lung tung khắp nơi sao?”
“Cái này thì phải nhắc tới một quy tắc thú vị khác.”
Thiên Tiện Tử nở nụ cười bí ẩn, đuôi mắt cong lên như đang xem kịch hay.
“Mấy trò tiến vào tầng tháp nào đều hoàn toàn ngẫu nhiên, đồng đội kề vai sát cánh mỗi tầng sẽ có khả năng nhất định bị tách ra khi tiến vào tầng tiếp theo.”
Ông ấy giải thích rất kiên nhẫn: “Hơn nữa số lượng người mỗi tầng đều có giới hạn, cơ hội để mỗi người có thể rời khỏi tầng rồi chọn lại cũng có giới hạn. Nếu muốn gặp đồng môn thông qua phương pháp liên tục ngẫu nhiên thế này, chẳng bằng các trò gạt ngay ý định đó đi càng sớm càng tốt.”
Nói cách khác, lần thí luyện này mang yếu tố ngẫu nhiên rất cao.
Không thể chọn đồng đội hay đối thú. Cách duy nhất để có thu hoạch nhiều hơn là liên tục ma sát với các đệ tử của môn phái khác, qua đó cùng hợp tác đánh bại yêu ma trong tháp trắng.
“Mỗi tầng tháp đều là ảo cảnh hoàn toàn khác nhau, bên trong có rất nhiều tà ma.”
Thiên Tiện Tử rất hào hứng. Dường như ông ấy đã nóng lòng muốn xem diễn biến trước Huyền Kính lắm rồi, tốc độ nói cũng nhanh hơn rất nhiều: “Lúc yêu ma chết đi, tất cả mọi người trong cùng tầng lầu sẽ nhận được số điểm tương ứng. Tầng tháp càng cao thì thực lực yêu ma càng mạnh mẽ, số điểm các trò đạt được cũng cao hơn.”
Vừa nói ông ấy vừa nhướng mày nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây: “Tất cả hiểu hết chưa? Còn ai thắc mắc gì nữa không?”
Không gian yên tĩnh.
Sau một lát im ắng, cuối cùng có người can đảm nhấc tay đặt câu hỏi: “Thiên Tiện Trưởng lão, trò nghe nói đêm qua ngài và một hòa thượng cùng nhau nhảy một điệu kiếm vũ rất đẹp mắt, điệu múa đó tên là gì thế ạ?”
Thiên Tiện Tử nheo mắt, gân xanh trên trán xoắn thành chữ “Tỉnh”*.
*Tỉnh: 井
Thiên Tiện Tử: “Nó tên “Hỏi lại thì giết trò luôn” đấy.”
*
Nói thật, trong lòng Ninh Ninh vẫn có chút căng thẳng khi bước vào Tháp Luyện Yêu.
Từ trước tới nay tòa tháp này thường chỉ tồn tại trong những cuốn sách dùng để hù dọa người khác. Nó khác với Tháp Phù Đồ ở Huyền Hư Kiếm Phái, bên trong không phải ảo cảnh, mà mỗi yêu ma giam giữ đều tồn tại thực sự. Bất kể túm tên nào ra cũng đủ làm trẻ con khóc đêm.
Trước đó khi nàng đọc tác phẩm gốc, một trong những cảnh để lại ấn tượng sâu nhất cho nàng là trải nghiệm của Bùi Tịch ở Tháp Luyện Yêu.
Chưa bao giờ hắn tỏ ra sợ hãi, bất kể tới tầng cao đi nữa thì đều rút kiếm nghênh địch không do dự. Tuy có hào quang nhân vật chính bảo vệ thì vẫn bị thương đổ máu đầy người, tìm kiếm một phần cơ may sống sót giữa tuyệt cảnh.
Điều này khiến nàng không kìm được phân tâm, tự hỏi một cách nghiêm túc:
Rốt cuộc trên thế giới này có gì khiến Bùi Tịch sợ hãi hoặc do dự không? Liệu một lúc nào đó hắn có co rúm người lại như những người khác hay không?
Ninh Ninh không nghĩ ra được.
Dường như hắn luôn luôn liều mạng, không có lúc nào dừng lại.
Cứ thế nàng bước vào cửa chính Tháp Luyện Yêu trong trạng thái đầy suy nghĩ rối bời.
Cánh cửa tháp thuần một màu trắng mở ra. Tuy bên ngoài bầu trời cao xanh ánh nắng chói chang, nhưng bên trong cánh cửa lại là một vùng đen kịt tối tăm. Chẳng khác nào bị mực nước đổ đầy, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Hoặc nên nói, dường như không gian đó không hề tồn tại.
Ninh Ninh cầm chuôi kiếm cất bước về phía trước. Vào lúc chân phải nàng tiến vào trong cánh cửa, thoáng một cái, cảnh sắc phía trước đã thay đổi.
Thứ đầu tiên xâm chiếm mọi giác quan chính là cảm giác lãnh lẹo thấm sâu vào tận xương tủy.
Nhìn đâu cũng thấy một vùng trời trắng xóa, tuyết trắng bay đầy như lông ngỗng. Giữa cả vùng thuần trắng, nàng vừa cúi đầu đã thấy tấm bia đá bên cạnh.
Tấm bia đá bao phủ bởi băng tuyết, sương đọng lan rộng như mạng nhện. Nàng nhìn kĩ hơn, thấy trên bia đá khắc một con số.
Năm mươi.
Một con số không tốt cũng chả xấu, vừa hay ở mức giữa.
Nhưng chính vì như thế khiến nàng khó mà đánh giá được cấp độ khó của tầng này.
Tiếng gió rít như tiếng gào của dã thú, kèm theo đó là từng đợt lạnh lẽo ăn vào dái tai. Theo bản năng Ninh Ninh che cánh tay lạnh lẽo, ngước mắt đánh giá xung quanh.
Những cành cây khô héo nằm gục trên đất như bộ xương, đưa mắt nhìn lại đều là màu trắng xóa. Ngoại trừ tiếng gió hú thì không còn tiếng động nào khác. Nó khiến nàng bất giác nhớ tới sự than khóc dài dòng ở lễ tang.
Lối vào ảo cảnh nơi nàng đang ở là một vùng đất trống. Có lẽ đây là khu vực an toàn không bị yêu ma tiến tới. Nếu muốn đi tới sân nhà thoáng đãng trống trải hơn, nàng cần bước qua một cây cầu độc mộc bắc qua vách đá hai bên.
Phía trước cầu độc mộc, thình lình có một bóng người cực kỳ quen thuộc.
Ninh Ninh ngẩn ra, gọi tên người đó: “Hạ Tri Châu?”
Nghe tiếng nàng, Hạ Tri Châu giật mình quay đầu lại, lộ ra biểu cảm hưng phấn tới mức sắp khóc: “Ninh Ninh!”
Quả là duyên phận! Là định mệnh! Có vô số đệ tử tham gia Pháp Hội mà hắn ta lại gặp được người đáng tin cậy nhất trong tông môn, quả thực là phúc phận tu ba đời!
“Chúng ta có nên đi qua cây cầu này không?” Ninh Ninh vừa nói vừa bước tới, hạ mắt nhìn xuống vực sâu bên dưới.
Một vùng đen kịt, thấp thoáng có thể nghe thấy vài tiếng tru kì dị trầm thấp. Bất kể thế nào, nàng tuyệt đối không muốn tự trải nghiệm.
Chính trong nháy mắt này, cuối cùng nàng cũng hiểu ra nguyên nhân Hạ Tri Châu do dự trước cầu độc mộc.
Hắn ta sợ độ cao.
Bởi vì mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng nên khả năng ngự kiếm phi hành của con hàng này vẫn ở trình độ mẫu giáo như cũ, từng hất Hứa Duệ khỏi kiếm ở Tiểu Trọng Sơn.
Trong Tháp Luyện Yêu không cho ngự kiếm phi hành. Giờ hắn ta đối diện với vách đá này, tất nhiên sợ hãi rụt rè, không dám tiến lên một bước.
“Cái này, cái này sợ quá đi mất.”
Hạ Tri Châu dùng hết can đảm của mình để ngó xuống, sau đó nhanh chóng co rúm lại lùi ra sau: “Cây cầu nhìn nguy hiểm thế này, đừng bảo chúng ta bò được nửa đường nó sẽ gãy rời chứ? Dù nó không làm sao, tuyết rơi dày đặc thế này, kiểu gì trên cầu cũng toàn nước với băng. Chẳng may chúng ta giẫm lên, sượt một phát lăn xuống. Sợ vãi!”
Đây là quá trình diễn giải tâm lý của người mắc bệnh sợ độ cao. Kiểu gì cũng phải nghĩ ra vô số cách chết của bản thân khi đứng ở nơi cao.
Tuy hắn ta hơi cường điệu nhưng có phần hợp lý. Dù sao Ninh Ninh chưa trải đời nhiều, có phần sợ hãi với vực sâu trước mắt. Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi nảy ra một ý: “Tôi nghĩ ra cách này. Anh làm theo tôi nhé.”
Hạ Tri Châu ngơ ngác nhìn nàng.
Các Trưởng lão bên ngoài Huyền Kính cũng bình tĩnh quan sát mọi động tĩnh của nàng.
“Theo mấy người thì con bé sẽ nghĩ ra cách gì?”
Kỷ Vân Khai cười nói: “Cây cầu này nhìn rất lỏng lẻo, nếu dùng kiếm pháp, không chừng sẽ vỡ vụn ngay.”
Chân Tiêu đáp một cách thật thà: “Ngoại trừ đi trên cầu thì không còn cách nào khác. Nếu nói tới cách khác… chắc là treo người lên không, dùng tay túm ván cầu rồi như túm dây thừng rồi đi qua.”
“Chẳng phải cách này còn khó hơn đi thẳng qua à!”
Thiên Tiện Tử liếc ông ấy một cái: “Ta nói cho huynh biết, dựa theo thói quen không chơi theo lẽ thường của Ninh Ninh thì biết đâu lại nâng Hạ Tri Châu lên đỉnh đầu mình - mấy người xem xiếc chưa? Biến thằng nhóc kia thành cây cột gỗ để cân bằng lực là có thể băng qua cầu dễ dàng.”
Đôi mắt tròn xoe của Kỷ Vân Khai trợn lên, thoáng cái trong đầu hiện lên cảnh tượng mà ông ấy nhắc tới.
Ninh Ninh hệt như bà mẹ già đầy tình thương, nâng cơ thể tàn tật của đứa con bằng đôi vai gầy của mình. Ngay khi nàng bước tính bước lên cây cầu độc mộc, cơ thể thẳng đứng của Hạ Tri Châu cũng liên tục lay động theo gió, kèm với đó là sắc mặt nhăn nhó khó chịu của hắn ta.
Dòng chữ chú thích: [Người mẹ anh hùng].
Mẹ nó, quá kì dị.
Kỷ Vân Khai: “Có phần giống điệu múa bươm bướm của Thiên Tiện Trưởng lão đêm qua ấy nhỉ.”
Thiên Tiện Tử: “Cút ngay!”
Thiên Tiện Tử tức mình cúi đầu, chuyển ánh mắt lên Huyền Kính.
Chính trong nháy mắt này, ông ấy không kìm được trừng mắt thật to.
Chỉ thấy Ninh Ninh động đậy bàn tay và chân lạnh cóng của mình, sau đó xoay người giơ ngón tay cái về phía Hạ Tri Châu.
Sau đó không do dự…
Áp sát mặt đất?
Tất cả các Trưởng lão của Huyền Hư Kiếm Phái đều căng mình nín thở, ai nấy quan sát Huyền Kính không chớp mắt. Qua động tác của Ninh Ninh, đôi mắt họ ngày một trừng lớn hơn, ngày một khó diễn tả.
Không ngôn từ gì miêu tả nổi trạng thái lúc này.
Tay chân Ninh Ninh vặn thành một góc độ kì dị, cả người co về phía trước theo bên trái, cùng lúc đó tay trái chân trái cũng dịch lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, quen tay thạo việc, cơ thể bên phải cũng lặp lại hành động tương tự.
Động tác của nàng càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp, hai bên cơ thể như co giật lại liên tục đi về phía trước. Cả người nàng dính sát vào tấm ván gỗ, cực kỳ lạ thường.
Mà bản thân Ninh Ninh lại nhếch khóe môi khi sắp tới đích, cười điên cuồng trong gió lạnh với tư thái của kẻ thắng cuộc.
Đáng sợ, đáng sợ tới phát khóc lên, sợ tới mức chết lâm sàng.
Đây chắc chắn không phải hành động người bình thường có thể nghĩ tới.
Suýt chút nữa Thiên Tiện Tử cảm thấy đồ đệ ngoan nhà mình bị con nhện tám chân nhập vào người.
“Thế mà, thế mà…”
Những đôi mắt quan sát phía trước Huyền Kính vô cùng kinh ngạc, chỉ có giọng Hạ Tri Châu vang vọng giữa cánh đồng tuyết. Chẳng hiểu sao có vài phần cảm động xen lẫn nỗi nhớ nhà. Hắn ta gằn từng chữ một, sức lực mạnh mẽ: “Điều thứ năm trong huấn luyện quân sự, bò sấp về phía trước!!!”
Đám người Thiên Tiện Tử không hiểu thế nào là “Huấn luyện quân sự”, càng chưa từng nghe cái gọi là “bò sấp về phía trước”. Họ chỉ có thể nhìn hai người dùng tư thế này qua cầu với những biểu cảm khác nhau. Khi tới vách núi phía bên kia, cả hai rất ăn ý kính chào theo kiểu quân đội.
Dù lúc này đang trầm mình trong tuyết trắng, hai người như về tới mùa hè đã mất kia.
Họ không biết gì về tầng tháp này hết, mỗi bước đi về phía trước đều có nguy hiểm.
Ninh Ninh vốn định thảo luận kế hoạch chiến đấu tiếp theo với Hạ Tri Châu. Nhưng ý định này vừa hiện lên, nàng chợt nghe thấy một tiếng động cực lớn truyền đến từ vùng tuyết mênh mông cách đó không xa.
Xung quanh yên tĩnh khiến âm thanh này càng nổi bật hơn. Trong lòng Ninh Ninh vang lên hồi chuông cảnh báo. Nàng nhìn hướng phát ra âm thanh, không kìm được nắm chặt Kiếm Tinh Ngân trong tay.
Hai bóng người lao tới từ phía xa, bất chấp tất cả để chạy trốn; mà phía sau họ là một bộ xương trắng như tuyết khổng lồ. Lòng bàn tay không có máu thịt của nó vung lên, khiến đỉnh núi rung chuyển, tuyến lớn bay tán loạn.
“Đó là tà ma loại tử linh, nghe nói có thể thông qua hô hấp để xác định vị trí con mồi. Bất kể giống loài nào có hô hấp thì đều sẽ bị nó cảm nhận được.”
Hạ Tri Châu nói một lát, trong giọng nói pha thêm chút kinh hãi: “Khoan đã, cái người chạy phía trước… Chẳng phải Hứa Duệ à! Tư thế của gã ta làm sao thế?”
Ninh Ninh ngưng thần nhìn, hơi nhíu mày.
Hứa Duệ và một đệ tử xa lạ nàng chưa thấy đang chạy cùng nhau. Tuy cơ thể hai người hướng về phía trước nhưng phần đầu lại nghiêng về phía nhau, giống như hai cây thành tinh lệch tán. Cả hai đều giữ tư thế liều mạng chạy trốn một cách vặn vẹo.
Mà trong miệng họ là một ống tre rỗng.
Phần nào đoán được ý nghĩ của hai người, sắc mặt Ninh Ninh nghiêm lại, thoáng cái hiểu ra.
Thì ra là thế!
Vì mỗi người đều hô hấp, nên chỉ cần dùng gậy trúc móc nối hai bên miệng là có thể liên thông dưỡng khi. Một lấy vào một thở ra, hai bên luôn có thể bảo đảm việc hít thở mà không bị tràn dưỡng khí ra ngoài.
Cứ như vậy, tuy vẫn liên tục hít vào thở ra nhưng cũng không bị tà ma phát hiện!
Hoàn toàn có thể xưng là động cơ hô hấp vĩnh viễn. Người nghĩ ra diệu kế này đúng là rồng phượng trong Tu Chân Giới, khiến người ta cam bái hạ phong, cúi đầu quỳ xuống!
Thật là ý tưởng tuyệt vời!!!
Như thế này chẳng phải liên tục hít CO2 từ miệng đối phương hả!
Cứu mạng! Động tác cong cổ rồi vung tay loạn xạ của hai người này rất đáng sợ, chẳng khác nào diễn phim [Linh hồn trẻ song sinh dính liền báo thù]! Hơn nữa gương mặt Hứa Duệ mặt đã biến thành màu gan heo, vừa chạy vừa trợn trắng mắt!
Hết hơi, chắc chắn là hết hơi rồi! Cả hai đều bắt đầu nhũn hết chân tay, cả người co giật như sắp chết. Vậy nên tóm lại thì kẻ nào đề ra cái ý tưởng kinh khủng này!
Hai vị này một người dám nghĩ, một người dám làm, hoàn toàn xứng đáng là bộ đôi rồng phượng, cộng sự xuất sắc của nhau trong Tu Chân Giới.
Không đợi Ninh Ninh ra tay tương trợ, đã thấy Hứa Duệ trợn trắng mắt, điên cuồng ngả người ra sau trong tư thế hoa rơi khiến người ta đau lòng. Gương mặt màu gan heo như bị xào lên, phủ một màu đỏ tới giật mình.
Chiếc ống tre kia bị gã ta phun ra, dưới lực đẩy cực mạnh chui tọt vào miệng một đệ tử khác. Vậy là hai cơ thể như hai đóa hoa nở rộ, một trước một sau, một trái một phải đổ ập về hai phía.
Bên ngoài Huyền Kính, mọi người câm lặng.
Thí luyện mới bắt đầu chưa tới một chén trà nhỏ, tinh anh của các môn phái đã bộc lộ kĩ năng bản thân khiến toàn thể tông môn chấn động.
Đầu tiên là đệ tử Huyền Hư hóa thân người cóc bò qua cầu, tiếp đến Vạn Kiếm Tông cũng không chịu yếu thế: trước mặt mọi người biểu diễn màn tự sát khi bị tà ma đuổi. Hay cho một câu mệnh ta do ta không do trời!
Chẳng ai biết tiếp theo còn xảy ra chuyện bi thảm nào nữa, Thập Phương Pháp Hội lại khủng bố tới vậy!