Sau Khi Khuyên Em Gái Giảm Cân Theo Đuổi Vẻ Đẹp Gầy Gò

Chương 10: Chương 10




Mỗi ngày tôi đều tất bật chạy qua chạy lại giữa công ty và căn biệt thự lần trước, lo việc nấu nướng cho chủ nhân của biệt thự, bận đến mức chân không chạm đất.

May mà tôi đã thuê được một căn phòng nhỏ gần công ty, lấy lý do công tác để dọn ra ngoài từ sớm.

Hôm đó vừa rời khỏi biệt thự, tôi liền nhận được cuộc gọi từ mẹ tôi — Lâm Diệu Trân đã nhập viện.

Khi tôi còn đang bận rộn trong biệt thự, Lâm Diệu Trân đã mang tiền bồi thường từ bệnh viện thẩm mỹ trước đó đến một bệnh viện thẩm mỹ khác để làm phẫu thuật phục hồi.

Đến bệnh viện, cô ta phát hiện nơi này còn có dịch vụ hút mỡ. 

Nghĩ đến việc ba ngày mới được ăn một bữa đàng hoàng, nếu hút mỡ thì chẳng phải sẽ gầy nhanh hơn sao?

Thế là Lâm Diệu Trân không do dự, ký giấy phẫu thuật ngay.

Nhưng ai ngờ, trong quá trình phẫu thuật cô ta bất ngờ bị xuất huyết nghiêm trọng, phải cấp cứu khẩn cấp.

Do Lâm Diệu Trân lâu nay thường xuyên uống các loại cà phê giảm cân, nước giảm béo, gây quá nhiều gánh nặng lên thận, lần hút mỡ này khiến hàng loạt biến chứng bùng phát.

Không chỉ thận bắt đầu suy yếu, mà đại tràng cũng có nguy cơ bị tổn thương. 

Vì lâu ngày chỉ uống chất lỏng, thiếu dinh dưỡng, cơ thể cô ta ngày càng gầy gò, hốc hác.

Chỉ sau một đêm, tóc mẹ tôi đã bạc trắng. 

Bà không rời nửa bước, túc trực bên giường bệnh của Lâm Diệu Trân.

Thế mà ngày nào cũng không quên gọi điện cho tôi, bắt tôi về chăm sóc em gái.

Tôi chỉ nói là phải ở lại để kiếm tiền thuốc thang cho em, không thể rời đi.

Nhưng thật ra, từ sau khi trọng sinh quay về, tôi đã dùng số tiền lương kiếm được để đầu tư cổ phiếu. 

Nhờ còn nhớ một vài chuyện của kiếp trước nên cũng kiếm được chút đỉnh.

Tuy không phải phát tài sau một đêm, nhưng ít nhất cũng coi như đã lấy lại số tiền mà bao năm qua tôi phải nộp hết cho mẹ.

Sau khi tỉnh lại, Lâm Diệu Trân nhìn thấy cánh tay mình gầy như que diêm thì mừng rỡ không thôi.

“Mẹ! Cuối cùng con cũng đã gầy rồi! Con phải đi tìm Thái tử gia, bắt anh ấy cưới con!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Ngay khi cô ta định đi tìm Thái tử gia, giống như kiếp trước, cô ta nhìn thấy tin Thái tử gia tuyên bố kết hôn trên truyền hình.

Người đứng bên cạnh anh ta vẫn là người phụ nữ của kiếp trước, nhưng khác ở chỗ — kiếp trước cô ta gầy trơ xương, còn bây giờ lại có vóc dáng cân đối, sắc mặt hồng hào.

“Không!! Không!! Người phụ nữ đó là ai! Mẹ! Cô ta là ai chứ!

Tại sao cô ta lại đứng bên cạnh chồng con!!”

Lâm Diệu Trân nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ tôi gào lên, càng gào càng cuồng loạn rồi ngất lịm đi.

Sau khi cấp cứu, bác sĩ chẩn đoán cô ta bị suy thận cấp tính, không còn nhiều thời gian nữa. 

Mẹ tôi cũng ngất xỉu vì tin dữ đó.

Lúc này bệnh viện buộc phải gọi tôi đến. Khi tôi đến nơi, Lâm Diệu Trân đã sắp không qua khỏi.

Thấy tôi đến, cô ta gắng gượng ngồi dậy, yếu ớt chỉ tay về phía tôi, tức giận mắng:

“Lâm Diệu Thanh! Tất cả là tại chị! Biết tôi đang nhịn ăn giảm cân, tại sao chị không ngăn tôi lại! 

Là chị hại tôi, không những không gả được cho Thái tử gia, mà còn biến thành người không ra người, ma không ra ma thế này! Đồ đàn bà độc ác!”

Tôi lặng lẽ ngồi một bên, nhìn cô ta. Dù đã sống lại một lần nữa, tôi vẫn phải gánh tội cho chuyện này.

Thế nên, bất kể tôi làm gì, hai mẹ con họ cũng là kiếp nạn của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.