Thế nhưng, nhìn hai người trước mặt với khí thế hống hách ngút trời, tôi cắn chặt môi, dù trong miệng đã dậy lên vị tanh ngọt của m.á.u nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Mẹ tôi thấy tôi không nói lời nào, lại giơ tay lên định tát thêm cái nữa.
Tôi thấy vậy, lập tức tránh sang một bên.
Không ngờ động tác của tôi khiến bà ta hụt đà, loạng choạng ngã nhào vào người em gái tôi.
Tôi quát to:
“Tất cả im lặng cho tôi!”
Hai người dường như chưa bao giờ thấy tôi to tiếng như thế, lập tức đứng sững tại chỗ.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, tôi luôn nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ mong mẹ có thể nhìn tôi thêm một chút. Nhưng thực tế thì chẳng bao giờ xảy ra.
Mẹ tôi lại càng coi sự nhún nhường của tôi là điều hiển nhiên, tiếp tục nuông chiều em gái đến mức vô pháp vô thiên.
“Tôi vừa rồi có nói không đưa em ấy đi à? Hai người còn chưa để tôi nói xong! Giờ thì hay rồi, mẹ đánh tôi thành ra thế này, tôi còn đi tiệc thế nào để gặp khách hàng? Tôi không đi được, thì Trân Trân có đi được không?”
“Mày không đi được, thì em mày không đi được chắc? Với lại tao sinh mày nuôi mày, tao tát mày một cái thì sao? Hôm nay tao phải xem xem tao có đánh được mày không!”
Mẹ tôi vẫn cố chấp vô lý như mọi khi.
Bà ta từ người em gái tôi trèo xuống, lại định giơ tay đánh tiếp, nhưng cái tát lần này không rơi xuống—bởi vì tay bà bị Lâm Diệu Trân nắm chặt lấy.
“Mẹ! Đừng đánh chị! Nếu mẹ đánh hỏng mặt chị, ai dẫn con đi gặp Thái tử gia? Mẹ đừng phá hỏng chuyện tốt của con!”
Sau đó, Lâm Diệu Trân chạy lại chỗ tôi, khoác tay tôi, dịu giọng chưa từng có mà nói:
“Chị yêu quý của em, chị thật sự sẽ dẫn em đi à?”
Tôi lau nước mắt còn sót lại trên mặt, lạnh nhạt gật đầu.
Lâm Diệu Trân lập tức reo lên vui vẻ, chạy vào phòng chọn váy:
“Mẹ! Mau vào giúp con chọn váy với!”
Mẹ tôi vẫn còn đứng đơ tại chỗ cũng vội vã chạy theo.
Tôi lạnh lùng nhìn hai người đang hí hửng trong phòng ngủ, khẽ hừ một tiếng:
“Cứ để các người vui thêm được vài ngày nữa.”
Đến ngày diễn ra buổi tiệc, Lâm Diệu Trân quả thật đã chuẩn bị từ đầu đến chân không sót một ly nào: đi spa dưỡng da, làm móng, uốn tóc, còn mời hẳn chuyên gia trang điểm từng làm cho minh tinh tới trang điểm. Váy dạ hội thì là đồ cao cấp mua ở trung tâm thương mại.
Còn tôi thì chỉ chọn một chiếc váy trắng đơn giản từ tủ đồ.
Hai người đứng cạnh nhau, chẳng khác nào một căn nhà được trang trí nội thất sang trọng so với một căn nhà thô mới chỉ trát vữa trắng.
Nhưng cũng chẳng sao, tôi vốn dĩ không phải vai chính.
Lâm Diệu Trân đúng là may mắn, vì buổi tiệc mới bắt đầu không lâu thì Thái tử gia đã xuất hiện.
Vừa bước vào, mọi ánh mắt nữ giới trong hội trường lập tức đổ dồn về phía anh ta.
Lâm Diệu Trân còn khoa trương hơn, chạy thẳng đến bắt chuyện trước.
Thấy có người chủ động bắt chuyện, những cô gái khác cũng không chịu kém, lập tức túa lại vây quanh anh ta.
Còn tôi thì nhớ rõ nhiệm vụ ông chủ giao, đứng một bên chăm sóc khách hàng cũ, lại còn tiện thể tiếp xúc thêm với khách hàng tiềm năng.
Mãi đến khi buổi tiệc kết thúc, Lâm Diệu Trân mới từ tầng hai chạy xuống, mắt đỏ hoe, lao thẳng về phía tôi.
Tôi hỏi thế nào nó cũng không chịu nói đã xảy ra chuyện gì.
Về đến nhà, mẹ tôi vừa nghe thấy hai chị em về đến là lập tức chạy ra hỏi tình hình giữa Diệu Trân và Thái tử gia.
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, Lâm Diệu Trân lập tức òa khóc:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Hu hu, mẹ ơi, Thái tử gia nói con béo! Anh ấy nói anh ấy thích mấy cô gầy, mắt to cơ!”
Câu này vừa thốt ra, mẹ tôi cũng ngồi sụp xuống ghế sofa, ánh mắt trở nên m.ô.n.g lung như thể đang nhìn thấy giấc mộng làm mẹ vợ nhà giàu dần tan thành mây khói.