Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 142: Chương 142




Thật đáng tiếc… đã không còn kịp nữa rồi.

Khương Oản Oản đã chạy đến bên cạnh Khương Diễm, lo lắng hỏi:

 

“Tiểu Diễm! Là em đúng không?!”

 

Khương Thành Du đi sau hai bước, còn Khương Tư Niên thì đứng cách họ năm, sáu mét.

 

Lý do là vì cả hai đều không dám tin rằng thiếu niên toàn thân đầy máu, bị đánh đến mức không ra hình dạng con người kia lại chính là em trai của họ.

 

“Khương… Diễm?”

 

Khương Thành Du chần chừ bước tới, muốn đỡ nhưng lại không dám, khiến Khương Oản Oản tức đến mức trong lòng như nghẹn một ngụm máu.

 

Cô ta nghĩ: Tên Khương Thành Du c.h.ế.t tiệt này, không chịu đỡ người dậy thì làm sao anh cả xác nhận được đây là Khương Diễm? Chẳng lẽ để mình làm à?

 

Nhưng khi cô nhìn thấy thiếu niên đầy máu, cả người lấm lem bùn đất, ý định giúp đỡ của cô lập tức tiêu tan. Thay vào đó, cô ta chọn cách lật người cậu để lộ mặt ra.

 

“A! Thật sự là Tiểu Diễm! Thật sự là Tiểu Diễm!”

 

Sau khi lật người cậu lên, cô phát hiện khuôn mặt cậu cũng bị m.á.u che kín. Cảm giác ghê tởm và khó chịu dâng lên, nhưng cô vẫn nhăn mày, dùng tay áo lau sạch m.á.u trên mặt cậu.

 

Loạt hành động liên tiếp đó khiến Khương Diễm, người gần như đã rơi vào trạng thái hôn mê, dần hồi phục lại một chút ý thức.

 

Dù động tác của cô không hề nhẹ nhàng, thậm chí khá thô bạo, nhưng so với những vết thương đau nhức trên người, với Khương Diễm, cảm giác đó gần như không đáng kể.

 

Ngược lại, khi nhìn thấy đôi mày nhíu chặt vì lo lắng của Khương Oản Oản, cậu cảm thấy xúc động. Chị gái đã đến cứu mình rồi… Cuối cùng cũng có người đến cứu mình.

 

“Chị…” Khương Diễm dùng hết sức lực chỉ để thốt ra một tiếng gọi, nước mắt không ngừng tuôn ra từ khóe mắt.

 

Khương Oản Oản nghe thấy tiếng gọi đó, biểu cảm lập tức chuyển từ ghét bỏ sang vui mừng khôn xiết.

 

Đôi mày đang nhíu chặt bỗng giãn ra, điều này càng khiến Khương Diễm tưởng rằng cô ta đang vui vì cậu vẫn còn có thể nói được.

 

Cậu lại cố gắng gọi thêm hai tiếng: “… chị… Oản Oản”

 

Nhưng vì quá kích động, cộng thêm cạn kiệt sức lực, ngay sau đó cậu nhắm mắt lại, bất tỉnh hoàn toàn.

 

Đúng lúc này, Khương Oản Oản buông cậu ra, nhào đến phía Khương Tư Niên:

 

“Anh cả… Anh cả, em trai bị sao vậy? Nó làm sao thế này?! Khương Lưu Huỳnh thật sự nhẫn tâm như vậy, tìm người đánh c.h.ế.t Tiểu Diễm… Đó là em trai ruột của cô ta mà!”

 

“Ngày thường cô ta chơi với đám người không ra gì đã là quá đáng, giờ lại còn dẫn bọn họ đến đánh Tiểu Diễm nữa?!”

 

Đôi mắt của Khương Tư Niên lập tức ánh lên sự lạnh lùng sắc bén.

 

Cơn giận dữ đến mức ngay cả Khương Oản Oản, người gần như ngã quỵ, cũng bị ảnh hưởng. Anh ta phản xạ đẩy cô về phía Khương Thành Du, rồi nhanh chóng tiến đến kiểm tra vết thương của Khương Diễm.

 

Kết quả, mỗi vết thương đều ở vị trí nguy hiểm c.h.ế.t người.

 

Nếu nặng thêm chút nữa…

 

“Lần này nó thực sự đã quá đáng!” Khương Thành Du đột nhiên nói. Một tay anh ta còn theo bản năng che mắt Khương Oản Oản, đồng thời an ủi:

 

“Oản Oản, đừng nhìn nữa. Em yên tâm, A Diễm chắc chắn không sao đâu.”

 

Khương Tư Niên quay đầu nhìn hai người, nhưng toàn bộ suy nghĩ của anh ta đều dừng lại ở câu nói vừa rồi: “Ngôi trường tốt nhất trong thành phố.”

 

Anh ta ngẩn ra ba giây, quai hàm siết chặt, trầm giọng tự nhủ:

 

“Đã vậy, nếu trường này dạy không nổi nó, thì cứ đưa nó vào trường huấn luyện đặc biệt đi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Ngay lập tức, anh rút điện thoại ra, gọi cho quản gia ở nhà:

 

“Chờ Khương Lưu Huỳnh về, bảo người bắt nó ngay lập tức, đưa thẳng đến trung tâm huấn luyện đặc biệt ở Hải Thị. Không cần báo với bố.”

 

Khương Thành Du trừng to mắt, không thể tin nổi.

Trung tâm huấn luyện đặc biệt Hải Thị, nơi giáo dục theo hình thức hoàn toàn khép kín. Trước đây từng có tin đồn học sinh bị điện giật đến chết.

 

Vậy mà giờ anh cả lại muốn đưa Khương Lưu Huỳnh đến đó! Lỡ như… nó cũng bị điện giật c.h.ế.t thì sao…

 

 

Khương Tư Niên dường như đã nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng Khương Thành Du, liền nhanh chóng trả lời:

 

“Biết đâu liệu pháp điện giật lại có tác dụng với Khương Lưu Huỳnh. Dù sao loại người vong ân bội nghĩa này ở nhà chỉ làm hại những người khác.”

 

“Hơn nữa, đó cũng là lỗi của bố khi dạy dỗ nó không nghiêm, ông ấy không còn tư cách quản nó nữa. Giờ mọi chuyện sẽ do anh quyết định. Là anh cả, anh là người có quyền quyết định nó sẽ học ở đâu.”

 

Tất cả người xem trong phòng live stream đều vô cùng sốc.

 

[Đây mà gọi là anh ruột sao? Trường huấn luyện đặc biệt… Tôi cứ tưởng chỉ có người trung niên mới bị lừa đưa con mình vào mấy nơi thế này. Tôi nhớ năm ngoái còn có scandal đồ ăn ở đó là đồ ăn thừa thối rữa, thậm chí còn không bằng thức ăn cho lợn.]

 

[Ăn uống không ra gì đã là nhẹ rồi, quan trọng là bị điện giật, bị roi đánh, hoàn toàn không xem học sinh là con người. Nhưng mấy năm gần đây, rất nhiều trường huấn luyện kiểu này đã lần lượt bị đóng cửa. Nếu như Lưu Huỳnh sinh muộn vài năm thì tốt rồi.]

 

[BRUH!!! Đây mà gọi là trường học sao? Điện giật? Là kiểu điện giật tôi đang nghĩ đến à? Việc này hợp pháp sao?]I.P: Mỹ.

 

Khương Diễm bắt đầu hoảng hốt. Gần đây đúng là có một khoảng thời gian cậu không thấy Khương Lưu Huỳnh ở nhà. Chẳng lẽ chị ấy thật sự đã bị đưa đến trường huấn luyện đặc biệt?

 

Chị ấy ở đó có bị ngược đãi không? Hay thậm chí… bị điện giật…

 

Khương Diễm không dám nghĩ tiếp. Cậu thật sự muốn xông thẳng qua màn hình để đánh thức hai người anh ngu ngốc kia, cũng như chính bản thân mình!

 

Nhìn thấy kẻ thù mà lại vui đến mức ngất đi, đúng là chuyện ngu ngốc nhất đời cậu.

 

“Ahhh… tôi đúng là đáng chết!”

 

Khương Diễm giận dữ tự tát mình một cái.

Đây chắc chắn là việc ngu xuẩn nhất mà cậu từng làm trong đời – nhận giặc làm chị, bỏ rơi người chị ruột yêu thương mình.

 

Cậu thật sự muốn quay ngược thời gian.

 

Nếu được tỉnh lại, điều đầu tiên cậu làm chắc chắn là vạch trần bộ mặt thật của Khương Oản Oản, đuổi cô ta ra khỏi nhà, sau đó đi tìm chị Huỳnh Huỳnh, đưa chị ấy đi chữa đôi tai.

 

Phải rồi…

 

“Còn anh nữa, Bạch Ly! Làm sao anh có thể để chị tôi xuống xe ở một nơi xa như vậy? Nếu không vì anh, chị ấy đã kịp đến! Tôi đã có thể nhìn thấy chị ấy đầu tiên rồi!”

 

“Ít nhất… người tôi thấy sẽ không phải là cái con đàn bà giả dối, đáng ghê tởm đó.”

 

Nói xong, cậu giơ tay định tát Bạch Ly, nhưng chưa kịp thực hiện thì đã bị các nhân viên thí nghiệm xung quanh ngăn lại.

 

Bạch Ly từ đầu đến cuối vẫn im lặng kể từ khi live stream bắt đầu. Lúc này, anh chỉ lạnh lùng phất tay ra hiệu cho người khác kéo Khương Diễm ra ngoài.

 

“Gì? Đuổi tôi? Bạch Ly, anh lấy quyền gì mà đuổi tôi? Muốn c.h.ế.t hả! Mấy người buông ra, có giỏi thì đấu tay đôi, ba đánh một là chơi gian! Đây là gian lận!”

 

Cuối cùng, Khương Diễm vừa la hét vừa bị lôi ra khỏi tòa nhà và ném ở trước cửa lớn. Bạch Ly còn đặc biệt căn dặn bảo vệ phải trông chừng cậu kỹ càng, tuyệt đối không cho vào.

 

Trong thế giới của người lớn, làm gì có cái gọi là công bằng.

 

Cũng giống như năm đó, ngay cả trong giao dịch giữa anh và Khương Lưu Huỳnh, Bạch Ly cũng gian lận.

 

Bạch Ly từng nghĩ Lưu Huỳnh sẽ không bao giờ biết chuyện đó, từng nghĩ rằng mình mới là người nắm giữ mọi kế hoạch.

 

Nhưng… có một điều anh đã sai lầm.

 

Khi đó, anh không ngờ rằng mình sẽ nảy sinh những cảm xúc khác với cô gái ấy. Đáng lẽ, ngay từ đầu anh không nên đề nghị cô làm em gái của mình.

 

Nghĩ đến những gì xảy ra sau đó, Bạch Ly bất giác nở một nụ cười cay đắng.

 

Hóa ra, từ rất lâu trước đây, anh đã thua rồi.

 

Nhưng điều đó thì sao chứ? Đợi đến khi thành quả nghiên cứu mới nhất của anh ra đời, Lưu Huỳnh sau khi sống lại… vẫn sẽ thuộc về anh.

 

Trước đây, anh nhận ra quá muộn. Nhưng giờ đây, anh đã biết mình thực sự muốn gì.

 

Cảnh cuối cùng là Khương Diễm được đưa lên xe cứu thương.

 

Không ai biết trong thời gian đó Khương Lưu Huỳnh đã có biểu cảm gì, cảm giác gì.

 

Chỉ có một điều chắc chắn: xe cứu thương phải mất mười phút để đến nơi này. Trong mười phút đó, chỉ cách năm trăm mét, nếu như Khương Lưu Huỳnh muốn xuất hiện thì cô đã xuất hiện từ lâu rồi.

 

Nhưng cô không làm vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.