Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 145: Chương 145




Kể từ khi Khương Lưu Huỳnh gục xuống, trời bắt đầu rơi những bông tuyết trắng xóa. Đây là trận tuyết đầu tiên của Bắc Kinh trong năm nay. Vì hiện tượng nóng lên toàn cầu, đã rất lâu nơi đây không có tuyết rơi sớm như vậy. Chỉ riêng năm nay là ngoại lệ, tuyết đến sớm hơn gần một tháng. Tất cả cư dân Bắc Kinh đều nhớ rõ trận tuyết đầu tháng 12 năm ấy, một trận tuyết lâu lắm rồi mới quay lại.

 

Họ vui mừng đón chào mùa đông với trận tuyết đầu tiên, nào ngờ trong khi ấy, có một người lại đang nằm bơ vơ trên con phố hoang vắng, cơ thể đầy rẫy những vết thương.

 

Dần dần… những bông tuyết phủ đầy vũng m.á.u trên mặt đất. Nhưng ý thức của Khương Lưu Huỳnh vẫn tỉnh táo. Tay chân cô bị đánh đến mức không còn chút sức lực nào, chỉ có thể lặng lẽ nằm đó, tỉnh táo nhìn tuyết mỗi lúc một rơi dày hơn, tỉnh táo cảm nhận cơn đau nhức cùng cái lạnh thấm vào từng thớ thịt.

 

Cho đến khi tuyết rơi trắng xóa, che lấp mọi vết m.á.u trên mặt đất, phủ kín cả cơ thể cô. Lạnh giá… nuốt chửng cô.

 

Cuối cùng, vì cái lạnh, cô mất đi ý thức. Cơn đau cũng lúc đó dần rút khỏi thân thể.

 

Những người khác, dù chỉ mở được một phần nhỏ cảm giác, cũng đổ mồ hôi lạnh, cảm nhận từng cơn đau như hàng ngàn mũi kim đ.â.m vào cơ thể. Ngay cả khi trải nghiệm đã kết thúc, đầu óc họ vẫn căng thẳng, mỗi thớ da đều nhạy cảm trước bất kỳ chuyển động nào dù là nhỏ nhất.

 

Lần này, các bình luận trên màn hình ít hẳn đi, so với trước đây yên tĩnh hơn rất nhiều. Thậm chí những “thánh phun phím” cũng buông bàn phím, cùng với hàng tỷ người lặng lẽ ngắm tuyết rơi.

 

Cho đến khi màn hình dần tối đen.

 

[Vừa rồi đau đến mức tay chân tôi co giật luôn, mẹ tôi còn tưởng tôi đang phê thuốc…]

 

[Tuyết đầu mùa năm 47 tôi cũng từng thấy, nhưng không ngờ có một ngày lại được nhìn thấy lần nữa, mà còn qua góc nhìn này, trải nghiệm cảm giác của người khác. Lạnh thật, lạnh hơn cả lần trước đây tôi từng đứng giữa trời tuyết.]

 

[Khương Oản Oản thật là không phải con người, hu hu hu… Thật sự cảm thấy chân tay của Lưu Huỳnh chắc đã gãy cả rồi, nếu không thì sao đến nhúc nhích cũng không được?]

 

[Đáng sợ quá. Một người phụ nữ như vậy mà nhà họ Khương nuôi suốt mười chín năm trời, đúng là gan lớn thật.]

 

[Đây không phải là gan lớn. Rõ ràng từ đầu đến cuối đều là Lưu Huỳnh gánh chịu mọi thứ. Nhà họ Khương chẳng làm gì ngoài sinh ra cô ấy, để rồi bắt cô ấy trả giá bằng cả mạng sống. Ghê tởm.]

 

Hồi tưởng lại, khi trận tuyết đầu mùa rơi, họ đều đang ở bệnh viện trông chừng Khương Diễm cùng Khương Oản Oản với những vết thương ngoài da. Chẳng một ai gọi về nhà, dù chỉ là hỏi xem Khương Lưu Huỳnh có về nhà chưa, một việc nhỏ như vậy cũng không ai làm được.

 

“Huỳnh Huỳnh… em nhất định phải… phải sống tốt.”

 

Khương Tư Niên lẩm bẩm. Anh ta nóng lòng muốn nhìn tiếp đoạn sau, mang theo hy vọng mãnh liệt được thấy Khương Lưu Huỳnh không sao. Trong ba phút ngắn ngủi, anh ta đã nghĩ đến tất cả các khả năng, ví dụ như…

 

Có cảnh sát tuần tra phát hiện ra cô, đưa cô đến bệnh viện. Hoặc là Bạch Ly, dù Khương Tư Niên có ghét người đó thế nào, lúc này anh ta cũng hy vọng vô cùng rằng Bạch Ly sẽ xuất hiện, cứu lấy Huỳnh Huỳnh…

 

Cuối cùng… cuối cùng một tia sáng mờ nhạt lóe lên!

 

Đáng tiếc, điều đầu tiên đập vào mắt không phải là trần nhà trắng muốt của bệnh viện, mà là bầu trời xám xịt u ám. Không có bệnh viện, không có chữa trị, chẳng có gì cả.

 

“Cô gái? Cô gái ơi, tỉnh lại đi. Mau tỉnh lại đi, cô nằm đây chắn đường rồi đấy.”

 

Là một ông lão râu ria xồm xoàm, nhìn cách ăn mặc có vẻ là công nhân vệ sinh. Có lẽ thấy Khương Lưu Huỳnh cuối cùng cũng mở mắt, ông bắt đầu lải nhải:

 

“Sáng sớm mà cháu nằm giữa đường thế này làm gì? Trời lạnh thế này, còn trẻ như cháu… nhìn bộ đồ mặc chắc là học sinh trường Đế Trung, phải không? Sao nghĩ không thông mà bỏ nhà đi hả cháu?”

 

“Ấy… mặt cháu sao thế này?”

 

 

Ông lão nheo mắt, tiến lại gần hơn. “Ôi trời ơi, sao mặt đầy vết thương thế này?! Không được, không được, tôi phải báo cảnh sát ngay, còn phải báo cho gia đình cháu nữa! Không thì họ lo c.h.ế.t mất.”

 

Lúc Khương Lưu Huỳnh ngẩng đầu lên, trên mặt cô chi chít những vết thương đã đóng thành vảy m.á.u đỏ sẫm. Máu chảy ra đêm qua, có lẽ đã bị tuyết tan cuốn trôi hết rồi…

 

“Cảm… ơn…”

 

Giọng nói khàn đặc của cô khẽ vang lên, nhưng chỉ vài giây sau, cô lại kiệt sức ngã xuống. Chỉ là, khi nghe đến hai từ “gia đình”, cảm xúc trong cô không kìm được mà d.a.o động mạnh mẽ.

 

Từ hoài niệm, đến bi thương, phẫn nộ, rồi cuối cùng là oán hận.

 

Bây giờ, Khương Lưu Huỳnh… đã hận họ.

 

Thời gian trôi nhanh, khi cảnh sát đến nơi, họ mới phát hiện ra cô gái này không phải vì bỏ nhà ra đi mà nằm ngủ một đêm trên đường như lời ông lão nói, mà là bị đánh đập dã man. Cổ tay và cổ chân cô hoàn toàn mất cảm giác, trên làn da lộ ra đầy những vết bầm tím nghiêm trọng.

 

Ngay cả các y tá đến hiện trường để đón cô cũng bị sốc đến mức rơi nước mắt suốt quá trình.

 

Khi Khương Lưu Huỳnh được đặt trên chiếc giường ấm áp, màn hình lại lần nữa tối đen. Nhưng lần này, màn hình sáng lên nhanh hơn.

 

Không rõ đã truyền dịch bao lâu, Khương Lưu Huỳnh cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Lúc cô mở mắt ra, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy trần nhà trắng muốt của bệnh viện. Đây là lần đầu tiên họ cảm thấy yên tâm đến vậy.

 

Nhưng ngay sau đó, một tin dữ lại ập đến.

 

“Cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, bạn học. Bây giờ cháu có đủ sức báo số điện thoại của bố mẹ mình không? Chú cần trao đổi với họ một số vấn đề về ca phẫu thuật, bao gồm cả chi phí điều trị lần này cần họ thanh toán.”

 

Khương Lưu Huỳnh ngơ ngác nhìn bác sĩ, cố gắng gượng người dậy, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cô kinh hoàng nhận ra mình hoàn toàn không còn chút sức lực nào!

 

Tay… không còn chút sức nữa! Tại sao lại như vậy…?

 

Khả năng tự hồi phục của cô không phải luôn rất mạnh sao? Tại sao lại thế này…?

 

Cô cuống quýt hỏi bác sĩ: “Bác sĩ… tay cháu… tay cháu không cử động được nữa!”

 

Bác sĩ vội đỡ lấy vai cô, trấn an:

“Đừng lo, đừng lo! Cháu yên tâm, đây chỉ là tạm thời thôi! Chỉ cần bố mẹ cháu đến ký vào giấy phẫu thuật, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành nối lại cổ tay cho cháu!”

 

Bố mẹ…

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Khương Lưu Huỳnh im lặng.

 

Lần trước bác sĩ gọi điện cho bố cô, ông đã từ chối một cách thẳng thừng. Còn lần này, nếu gọi điện lại, liệu cô có nhận được gì khác ngoài những lời vu khống của Khương Oản Oản không?

 

“Bác sĩ, chú có thể giúp cháu làm phẫu thuật trước không? Chi phí phẫu thuật sau này cháu sẽ trả… được không? Cháu… cháu không còn gia đình nữa rồi…”

 

Khi nói đến câu cuối, giọng nói của Khương Lưu Huỳnh đã nghẹn ngào, lần đầu tiên cô thừa nhận trước mặt người ngoài rằng, cô đã không còn gia đình nữa.

 

Bố cô từ lâu đã không quan tâm đến cô, anh trai muốn gửi cô đến trường huấn luyện đặc biệt, còn em trai… cũng coi cô như kẻ thù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.