Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 147: Chương 147




“Cứ nói đi, định lừa tôi bao nhiêu tiền? À, trước khi tôi chuyển tiền, giúp tôi nhắn với nó một câu,”

 

“Nó đã trưởng thành rồi, tôi không có nghĩa vụ phải nuôi cái đồ vô dụng không biết phấn đấu đó nữa! Lần này coi như tôi mềm lòng, nhưng từ nay về sau đừng hòng! Một xu tôi cũng không cho nó!”

 

Bác sĩ ban đầu sững sờ, sau đó là cảm giác ghê tởm, nghe lời này còn khó chịu hơn nuốt phải thứ bẩn thỉu.

 

Cô y tá trẻ thì đã không kìm được sự tức giận, giật lấy điện thoại hét lớn:

 

“Chú à! Chúng tôi lừa chú thì được lợi ích gì chứ? Con gái chú đang nằm viện đấy! Chuyện sống c.h.ế.t quan trọng hơn tiền bạc, chú có đến đây chăm sóc cô ấy không? Đúng là có chút tiền liền nghĩ mình là ông trời sao? Chúng tôi là bác sĩ, làm gì có thời gian mà diễn trò với chú!”

 

Tiếng hét đầy cảm xúc này quả thật không đúng với thái độ chuyên nghiệp dành cho người nhà bệnh nhân, nhưng bác sĩ nghe xong lại thấy vô cùng hả hê.

 

Chửi hay! Chửi quá hay!

 

Tuy nhiên, Khương Chấn Thiên lại khăng khăng khẳng định Khương Lưu Huỳnh đang lừa mình, lý do là:

 

“Hừ, tôi thấy các người biết rõ mấy hôm nay tôi không có ở Bắc Kinh nên cố tình hợp tác lừa tôi. Cho dù thật sự nhập viện thì cũng là nó tự chuốc lấy, ai bảo nó sống như vậy…”

 

Đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên từ điện thoại vang lên tiếng một người phụ nữ:

 

“Anh ơi~ mau ra đây xem biển đi! Chẳng phải đã nói đi du lịch thì không bàn công việc mà!”

 

“Được được, anh ra ngay! Nghe đây, tôi sẽ chuyển 100 vạn vào tài khoản của Khương Lưu Huỳnh, từ nay về sau nó với tôi, Khương Chấn Thiên, không còn bất kỳ quan hệ nào nữa!” Nói xong liền cúp máy vội vã.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Nhưng trong phòng bệnh vang lên tiếng rên rỉ của Khương Lưu Huỳnh.

 

“Bác sĩ! Bác sĩ ——”

 

Nghe vậy, bác sĩ và y tá lập tức cất điện thoại chạy vào trong, nhìn về phía máy móc bên cạnh, chỉ thấy trên máy đo nhịp tim của cô, các chỉ số bắt đầu biến đổi dữ dội, nhịp tim tăng vọt, huyết áp cũng cao bất thường.

 

Cảm xúc của cô… sao đột nhiên lại dâng trào mạnh mẽ đến thế?

 

“Bác sĩ, xin hãy nói với bố cháu, đừng chuyển tiền vào tài khoản đó! Đừng chuyển vào đó! Tài khoản đó luôn do Khương Oản Oản giữ, cháu chưa bao giờ… chưa bao giờ lấy một xu nào từ gia đình cả!”

 

Khương Lưu Huỳnh khàn giọng hét lên, khiến hai người trong phòng ngẩn ngơ.

 

Sao cô lại biết họ vừa gọi cho bố cô?

 

Nhưng họ không còn thời gian để thắc mắc, bác sĩ nhanh chóng lấy điện thoại gọi lại. Lần này, người bắt máy không phải Khương Chấn Thiên, mà là Vương Quyên:

 

“Đừng gọi vào số này nữa, chồng tôi đã không nhận đứa con gái đó từ lâu rồi. Dù có c.h.ế.t ngoài đường chúng tôi cũng không quan tâm đâu.”

 

“Tut tut tut ——”

 

Lần này là tiếng máy điện tim vang lên, nhịp tim vượt xa giới hạn an toàn.

“Thuốc an thần! Mau!”

 

Phòng bệnh trở nên hỗn loạn, cuối cùng nhờ tác dụng của thuốc an thần, Khương Lưu Huỳnh mới ngủ yên.

 

Buổi phát sóng trực tiếp cũng kết thúc tại đây.

 

[Mau mau, chiếu tiếp đi! Tôi muốn xem phần sau, phần sau đâu?]

 

[Xin đấy! Tôi chưa xem đủ! Mau cho tôi biết Huỳnh Huỳnh sau này sẽ làm gì, thật sự rất muốn biết!]

 

[Hả? Không ai chửi Vương Quyên à? Vậy thì tôi phải chửi thôi, con mụ tiểu tam đáng khinh này thật sự quá trơ trẽn!]

 

[Nói gì thì nói, Khương Chấn Thiên mới là nguồn cơn của mọi chuyện. Dù Khương Lưu Huỳnh đã trưởng thành nhưng họ có quên rằng cô ấy vẫn đang học cấp ba không? Không cho một xu, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ? Huỳnh Huỳnh không có việc làm thì sống thế nào đây?]

 

 

Khương Tư Niên vừa xử lý xong chuyện Khương Thành Du đột nhiên ngất xỉu, chuẩn bị mở điện thoại xem phát sóng thì một quả bóng xanh bỗng xuất hiện, vui vẻ nhảy lên màn hình của mọi người và nói:

 

“Buổi phát sóng hôm nay kết thúc tại đây~ Tinh Tinh sẽ ngẫu nhiên chọn một khán giả may mắn để trò chuyện cùng nhân vật chính! Mọi người có thể bấm vào nút xin kết nối nhé~”

 

[Nhân vật chính? Là Huỳnh Huỳnh sao?]

 

Một viên đá làm dậy sóng ngàn tầng, gần như mọi người đang xem đều lập tức nhấn nút kết nối, sợ bỏ lỡ cơ hội.

 

Khương Tư Niên cũng không ngoại lệ, thậm chí còn điên cuồng gõ chữ:

 

[Huỳnh Huỳnh! Chọn anh! Chọn anh đi! Anh biết mình sai rồi, để anh nói chuyện với em, được không?]

 

Nhưng lời của anh ta nhanh chóng bị làn sóng bình luận khác che khuất, và thời gian đếm ngược lựa chọn chỉ còn lại một giây.

 

Ngay sau đó, một hình ảnh đại diện mèo con xuất hiện ở góc phải màn hình.

 

Đồng thời, trên màn hình chính, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, một bóng người chậm rãi xuất hiện.

 

Mặc dù Khương Tư Niên không được cơ hội nói chuyện với Huỳnh Huỳnh lần này, nhưng anh ta vẫn chăm chú dán mắt vào bóng hình trên màn hình, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giây.

 

Hình như anh ta đã quên mất, quên mất Huỳnh Huỳnh trông như thế nào, quên mất giọng nói của cô. Ngoài những ký ức xưa cũ, bây giờ Huỳnh Huỳnh rốt cuộc là người thế nào?

Có sống tốt… không?

 

Khi hình ảnh trên màn hình dần thay đổi, nhịp thở của anh ta trở nên dồn dập, tim đập càng lúc càng nhanh… cho đến khi cuối cùng hình ảnh định hình rõ ràng.

 

Điều khiến anh ta thất vọng là Khương Lưu Huỳnh không lộ mặt, chỉ có một bóng xám trắng trên nền trắng tinh khiết, hoàn toàn không thể nhận ra đây là đâu.

 

“Chào mọi người…”

 

Huỳnh Huỳnh nói rồi! Huỳnh Huỳnh cuối cùng cũng nói rồi!! Nhưng sao giọng của em ấy lại giống hệt cái quả cầu xanh kia, chỉ là bớt vui tươi hơn, cứng nhắc, khô khan, không mang chút cảm xúc nào.

 

Giống hệt như giọng cô nói với anh ta trong cuộc gọi hôm đó.

 

Khương Tư Niên siết chặt ga giường dưới tay, các ngón tay trở nên tái nhợt, cả thần kinh như căng ra đến cực hạn.

 

Trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ: Huỳnh Huỳnh sẽ nói gì đây…

 

Cùng lúc đó, cô gái với hình đại diện mèo con đã mở camera. Đó là một cô gái mặt tròn dễ thương, lúc này có chút e thẹn, lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng, khẽ nói:

 

“Huỳnh … chị Huỳnh Huỳnh, em thực sự rất thích sự tốt bụng của chị! À không, ý em là, em ngưỡng mộ tính cách của chị! Nhưng… chị có thể đừng tha thứ cho những người đã từng bắt nạt chị được không?”

 

Nói đến cuối, cô gái dường như đã nghẹn ngào, như thể đau lòng vì những gì tàn nhẫn mà Khương Lưu Huỳnh đã phải chịu đựng.

 

[Làm tốt lắm, mèo con! Bạn đã nói lên tiếng lòng của tôi!]

 

Khương Tư Niên: [Không!!! Các người là người ngoài, làm gì có tư cách quyết định suy nghĩ của Huỳnh Huỳnh! Chúng tôi mãi mãi là một gia đình! Phải không, Huỳnh Huỳnh? Anh biết sai rồi, xin em quay về được không? Anh trai cầu xin em!]

 

Quả cầu xanh ngay lập tức xóa sạch các bình luận:

 

“Hiện tại là thời gian kết nối một-một, nhân vật chính sẽ không để ý đến những thứ phiền nhiễu đâu~”

 

Mèo con thấy vậy, ngay lập tức chuyển từ buồn bã sang kiêu hãnh, ngẩng cao đầu nói tiếp:

 

“Chị ơi, chị nhất định đừng tha thứ cho người anh xấu xa của chị. Họ chỉ biết nói lời ngon ngọt thôi! Nhưng… dù thế nào, bọn em vẫn luôn đứng về phía chị. Cho dù chị có muốn quay lại, bọn em cũng tôn trọng quyết định của chị. Chị à, nhất định phải sống hạnh phúc trong phần đời còn lại của mình nhé!”

 

Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Khương Lưu Huỳnh, tất cả đều lo sợ sẽ nghe thấy điều mình không muốn nghe, bởi vì… từ lúc phát sóng đến giờ, Khương Lưu Huỳnh luôn tha thứ, luôn giữ chút hy vọng.

 

Thân hình Khương Lưu Huỳnh không nhúc nhích, chỉ có thể thấy lờ mờ bóng dáng của cô hơi động đậy. Cô nói:

 

“Cảm ơn mọi người… Tôi sẽ làm.”

 

Sẽ làm gì? Sẽ sống hạnh phúc, hay… sẽ từ chối tha thứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.