Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 149: Chương 149




“Chào cô Khương, tôi là streamer Tiểu Ngư trên nền tảng Douyin. Thật vinh hạnh khi có cơ hội được trò chuyện với cô. Tôi có thể hỏi cô một vài câu hỏi được không?”

 

Khi nói những lời này, Tiểu Ngư đầy đắc ý liếc nhìn đội kỹ thuật bên phải, như thể đã đoán trước mình sẽ được chọn vậy.

 

Dưới giá đỡ đã chuẩn bị sẵn hai, ba trang giấy ghi chú.

 

Chỉ có đội của cô là ngơ ngác. Hệ thống phía đối diện cứng nhắc đến mức không giống do con người tạo ra, không tìm được một lỗ hổng nào, cố gắng tấn công bao lâu cũng không thể vượt qua được. Vậy mà streamer của nhà họ lại quá xuất sắc, trong mười tỷ người trúng ngay lần đầu?

 

Khương Lưu Huỳnh mở lời:

 

“Cô hỏi đi.”

 

Chỉ một cách xưng hô thôi cũng đủ khiến Tiểu Ngư rất không thoải mái. Dù gì thì cô ta cũng là một hot streamer với hàng chục triệu người theo dõi, vậy mà Khương Lưu Huỳnh lại không biết điều, dùng thái độ lạnh lùng như thế.

 

Thế thì đừng trách cô ta chọn một số câu hỏi khó chịu…

 

“Xin hỏi cô Khương, có phải cô cố ý chỉ phát những đoạn video ghi lại cảnh mình bị tổn thương không?”

 

Khương Lưu Huỳnh chưa kịp trả lời, cư dân mạng đã sôi nổi bàn tán:

 

[Tin tưởng Huỳnh Huỳnh của chúng ta, chắc chắn không phải vậy. Cuộc đời cô ấy vốn đầy rẫy những tổn thương! Cái cô Tiểu Ngư này sao thế? Hỏi mà như luận điệu đổ lỗi cho nạn nhân vậy?]

 

[Làm sao có thể? Tiểu Ngư không phải loại người đó, hơn nữa đây vốn là sự thật. Nếu Khương Lưu Huỳnh có bản lĩnh thì trả lời thẳng thắn đi. Tại sao chỉ phát những cảnh bị bắt nạt?]

 

[Tôi thấy chắc cô ấy cũng có phản kháng lại, nhưng điều này là bình thường mà. Phát ra cũng chẳng sao, nhưng giấu đi như vậy lại dễ bị hiểu lầm hơn.]

 

Thật vậy sao? Huỳnh Huỳnh không phải lúc nào cũng bị tổn thương, chỉ là phát những cảnh này lên thôi… Không! Khương Tư Niên, sao mày có thể ngụy biện như vậy! Chẳng lẽ mày không biết bản thân đã từng bị Huỳnh Huỳnh trả đũa sao?

 

Khương Tư Niên tự hỏi mình, nhưng ánh mắt rõ ràng hiện lên chút do dự, vì anh nhớ lại chuyện Khương Lưu Huỳnh từng đánh cắp bí mật công ty.

Có thể nào… lần đó là thật? Lần đó họ không oan uổng cô?

 

Tất nhiên, chút phản kháng nhỏ nhoi ấy chẳng là gì so với những tổn thương họ đã gây ra cho cô, nhưng điều này ở một mức độ nào đó có thể cứu vớt tâm trạng gần như sụp đổ của anh ta, cũng như lấy lại niềm tin vào cô em gái.

 

“Cô Khương? Cô không tiện trả lời câu hỏi này sao? Nếu thực sự không muốn trả lời, chúng ta có thể chuyển sang câu tiếp theo, nhưng sẽ hơi đáng tiếc…”

 

Đáng tiếc điều gì, Tiểu Ngư không nói, nhưng ai cũng hiểu.

 

Không biết có phải mọi người bị ảo giác không, nhưng dường như Khương Lưu Huỳnh cười nhẹ, cô nói:

 

“Xin hỏi, một người như tôi… có khả năng để trả thù ai sao?”

 

Toàn trường im lặng.

 

Một người như cô, đối diện với tổng tài tập đoàn, ảnh đế, tiểu thư được vạn người săn đón của nhà họ Khương, và cả người em trai mắc chứng cuồng loạn, một cô gái đơn độc như cô có thể trả thù được ai?

 

Trong cuộc đời mà chỉ cần đi sai một bước là rơi vào vực sâu vạn trượng, làm sao cô dám nghĩ đến việc trả thù?

 

[Hu hu hu, thương quá, thương quá. Vừa nãy Huỳnh Huỳnh khóc đúng không?]

 

[Quá đáng ghét, streamer này. Tôi từ fan chuyển thành anti luôn. Rõ ràng là Huỳnh Huỳnh chẳng làm gì sai, đã tình nguyện trở thành thí nghiệm để chứng minh bản thân, vậy mà còn bị hỏi mỉa mai. Chẳng lẽ phải phát toàn bộ ký ức hai mươi năm, hơn một vạn ngày của Huỳnh Huỳnh ra sao? Chưa có bộ phim truyền hình nào dài đến thế!]

 

Tiểu Ngư thấy tình hình không ổn, lập tức đổi giọng:

 

“Xin lỗi, những câu hỏi này là do bên đội vận hành của tôi đưa ra. Tôi cũng không ngờ họ lại thiếu tinh tế như vậy! Xin lỗi, xin lỗi.”

 

Trong lòng thầm mắng: Trên đời này, chỉ có thánh mẫu là khó bị bắt bẻ nhất.

 

Thấy thời gian sắp hết, Tiểu Ngư không dám hỏi thêm câu nào khó chịu nữa, bèn tùy tiện chọn một câu mà mọi người đều tò mò:

 

Hạt Dẻ Rang Đường

“Xin hỏi cô Khương, sau này cô có dự định tiếp tục học hành không? Nghe nói cô trượt kỳ thi đại học và không thể theo con đường hội họa, có liên quan đến việc bị gãy tay lần này không?”

 

Khi mọi người tưởng rằng Khương Lưu Huỳnh sẽ tiếp tục im lặng đến khi thời gian tương tác kết thúc, cô lại quả quyết trả lời:

 

“Có lẽ là không còn cơ hội nữa…”

 

 

Câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy mơ hồ. Thật tiếc, mọi người không kịp hỏi tại sao, cô cũng chưa kịp trả lời câu hỏi sau, thì hệ thống đã ngắt ngang, buộc cả hai phải thoát khỏi buổi phát trực tiếp.

 

“Buổi live stream hôm nay kết thúc tại đây! Mời mọi người quay lại vào ngày mai, tạm biệt~”

Giống như đang gấp gáp, màn hình lập tức chuyển sang màu đen.

 

Khương Tư Niên vẫn ngơ ngẩn ôm chặt chiếc điện thoại.

 

Không có cơ hội? Làm sao có thể không có cơ hội được? Chẳng lẽ Huỳnh Huỳnh nghĩ rằng bọn họ sẽ không giúp em ấy sao?!

 

Làm sao có thể chứ? Họ không chỉ có thể giúp em ấy trở lại trường học, mà dù em ấy muốn ở nhà cả đời để họ nuôi cũng không sao!

 

Nhưng dù trong lòng anh ta có bao nhiêu lời muốn nói với Huỳnh Huỳnh, anh ta cũng chẳng tìm được cách nào để bày tỏ. Màn hình đã sớm tối đen, dù có muốn gửi lời qua bình luận thì cũng không được, vì còn có Bạch Ly ở đó ngăn cản.

 

Đúng rồi! Bạch Ly!

 

Huỳnh Huỳnh đang ở phòng thí nghiệm của Bạch Ly, giờ thí nghiệm đã kết thúc, chắc chắn em ấy sẽ ra ngoài!

 

Sau khi hiểu ra, Khương Tư Niên liền chạy vội ra ngoài, không màng tới bộ quần áo bệnh nhân trên người hay đôi dép của bệnh viện dưới chân.

Chỉ là vừa mới ra đến hành lang, anh ta đã bị chặn lại.

 

“Ê ê ê! Bệnh nhân, vết thương của cậu vừa mới khâu! Cậu định đi đâu vậy? Khoan đã, cậu là người nhà của bệnh nhân Khương Thành Du, đúng không?”

 

Bị chặn lại khiến Khương Tư Niên vốn đã không vui, nhưng nghĩ đến mối quan hệ anh em ruột thịt, anh ta nhẫn nhịn gật đầu đầy thiếu kiên nhẫn:

“Tôi là anh trai của nó. Nó bị làm sao? Tôi sẽ tìm người chăm sóc nó sau. Từ nay có việc gì thì cứ tìm người chăm sóc đó, đừng làm phiền tôi.”

 

Bác sĩ siết chặt tay, nghiến răng nhưng vẫn cố nén giận, gượng cười nói:

 

“Em trai cậu vừa xuất hiện phản ứng thải ghép cơ thể và tim. Trường hợp này có tỷ lệ xảy ra rất cao giữa người thân cận huyết, nên giờ chúng tôi cần phải…”

 

Khương Tư Niên nghe được nửa câu đã phất tay ngắt lời:

 

“Tôi biết rồi. Các người cứ cố gắng giữ cho nó sống được đã. Tim thì tôi đã sắp xếp người đi tìm rồi, vốn dĩ cũng chẳng định dùng trái tim của con đàn bà đê tiện kia.”

 

Câu nói của anh khiến bác sĩ tức đến nghẹn họng, không muốn nói thêm gì nữa. Chờ Khương Tư Niên đi khuất, ông mới lẩm bẩm sau lưng:

 

“Thật hết nói nổi cái tên điên này. Đó mà là người nhà sao? Người ta hiến cả trái tim mà còn bị chửi là đàn bà đê tiện?”

 

“Một ngày tốt lành thế này lại phải tốn sức để cứu hai thằng ngốc này. Biết ngay bệnh viện bên kia không có ý tốt, đưa tới toàn là loại cực phẩm.”

 

Ca phẫu thuật trước đây không được thực hiện ở bệnh viện này, nên bác sĩ cứ nghĩ rằng Khương Tư Niên biết trái tim của Khương Thành Du đến từ người thân cận huyết thống.

 

Ở một nơi khác tại Bắc Kinh, trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng tập đoàn Khương Thị.

Khương Chấn Thiên, người đã làm việc không ngừng cả ngày để tê liệt cảm xúc của mình, cuối cùng cũng thở phào khi mặt trời lặn.

Vừa bật điện thoại, đã có cuộc gọi đến.

 

Tên “Vương Quyên” hiện lên trên màn hình khiến ông giật mình như chuột thấy mèo. Sau một hồi luống cuống, ông cũng nhận cuộc gọi.

 

“Chồng… chồng ơi? Sao cả ngày nay anh không nghe điện thoại của em vậy?”

 

Ai mà ngờ được Vương Quyên còn tỏ ra áy náy hơn cả ông, giọng nói lí nhí đầy nhún nhường. Lập tức, Khương Chấn Thiên cảm thấy mình chẳng có gì phải áy náy nữa.

 

Dù hôm nay trong đầu ông toàn là ký ức về quá khứ với A Nhược, nhưng A Nhược đã mất rồi!

Hơn nữa, Quyên nhi cũng không biết ông đang nhớ đến A Nhược mà!

 

“Khụ khụ… Hôm nay trong công ty có chút bận, anh họp suốt, nên không mang theo điện thoại. Có lẽ hết pin nên tự động tắt nguồn thôi. Em có việc gì cần tìm anh à?”

 

Khương Chấn Thiên vẫn giữ thái độ như mọi khi.

Vương Quyên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu lại trở nên nũng nịu như trước:

 

“Chồng ơi~~~ Anh mau quản hai cậu con trai lớn của anh đi! Bọn họ dụ dỗ A Diễm của chúng ta đi mất, giờ em tìm mãi mà không thấy đâu!”

 

“Thật đáng thương cho A Diễm của chúng ta… Thằng bé lần trước còn nói trước mặt bao nhiêu người rằng nó không muốn thừa kế Khương Thị mà! Dù sao A Diễm nhà chúng ta cũng chẳng đe dọa gì đến vị trí của bọn họ, vậy mà Tư Niên và Thành Du còn giở mấy trò đó để lôi kéo nó. Giờ thì đến sách cũng không học nổi nữa rồi!”

 

Khả năng đổi trắng thay đen của bà ta, chỉ có thể nói rằng những gì Khương Oản Oản đã làm không hoàn toàn là bẩm sinh.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.