Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 151: Chương 151




“Được rồi, Oản Oản, cứ quyết định vậy đi. Giờ mẹ sẽ…”

 

“Không cần ngay bây giờ. Con cho mẹ hai tiếng, 5000 vạn phải được chuyển ngay vào tài khoản của con. Từ nay về sau con sẽ không bao giờ quay lại nữa, rất đáng giá phải không?”

 

Vương Quyên còn tưởng rằng sự im lặng của Khương Oản Oản có nghĩa là cô ta đã suy nghĩ xong xuôi, không ngờ đó chỉ là để kéo thêm hai tiếng chuẩn bị.

 

5000 vạn, nói nhiều thì với tập đoàn Khương thị lớn mạnh chẳng đáng là gì, nhưng nói ít thì cũng là một khoản tiền lớn. Nếu bỗng dưng mất một số tiền như thế, chắc chắn Khương Chấn Thiên sẽ không bỏ qua cho bà ta.

 

Vương Quyên chỉ có thể nghiến răng đồng ý. So với việc vào tù, đối phó với Khương Chấn Thiên vẫn dễ dàng hơn.

 

Chỉ là, bà dường như đã quên rằng, nhà họ Khương giờ đây đã không còn giống như trước nữa…

 

Bên ngoài khu bệnh viện.

 

“Bíp—” Tiếng còi xe vang lên chói tai tại lối ra bãi đỗ xe.

 

Nguyên nhân chẳng phải điều gì khác, mà là Khương Diễm đã canh ở đó suốt cả ngày để chặn người. Người mà cậu muốn chặn chính là Bạch Ly.

 

Phải nói rằng, với lượng xe ra vào đông đúc tại bệnh viện, việc Khương Diễm xác định được chiếc xe mà Bạch Ly đang ngồi là điều không hề dễ.

 

Nhưng ai bảo chiếc Ferrari màu trắng này đã xuất hiện trong ký ức của Khương Lưu Huỳnh chứ?

 

Chính là chiếc xe mà không lâu trước đó, Bạch Ly đã dùng để đẩy Khương Lưu Huỳnh lên rồi lại ném cô xuống.

 

“Cậu muốn c/h/ế/t à?” Bạch Ly thò đầu ra khỏi cửa sổ, mắng chửi Khương Diễm, người đang đè hai tay lên nắp capo xe anh.

 

Nghe vậy, Khương Diễm càng mạnh tay đ.ấ.m xuống, đ.ấ.m cho nắp capo xuất hiện hai vết lõm. Sau đó cậu khiêu khích:

 

“Hừm, Bạch thiếu quả là biết tiết kiệm, một chiếc xe năm năm cũng không nỡ đổi. Hôm nay để tôi giúp anh sửa thói quen xấu này!”

 

Nhìn thấy hành động của cậu liên tục đập phá chiếc xe, gương mặt Bạch Ly lập tức tối sầm lại.

 

Anh ngay lập tức chế nhạo:

 

“Khương thiếu đúng là thông minh thật, luôn thích mới mẻ, ghét cũ. Xuất viện xong liền vứt người chị đã bên cạnh hai năm qua để đi tìm người chị khác mà chơi.”

 

Hai người giằng co hồi lâu, xung quanh đã tụ tập một đám đông đứng xem. Bạch Ly cảm thấy tình huống này đúng là đang lãng phí thời gian của anh, liền dứt khoát đạp ga lao thẳng tới.

 

“Bạch Ly, anh đừng hòng bỏ rơi tôi! Đưa tôi đi gặp chị tôi!”

 

Khương Diễm hét lên rồi trực tiếp bám chặt vào thân xe. Không ít người xung quanh đã lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này.

 

Bạch Ly nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi. Đến khi thoát khỏi đám đông, anh mới dừng xe lại bên đường.

 

 

Sau đó, anh mở cửa xe, bước xuống, kéo Khương Diễm xuống, rồi đá bay cậu, tất cả chỉ trong một nhịp. Cuối cùng, anh dùng chân đè lên vai Khương Diễm:

 

“Đây là để tính sổ cái cú đá lần trước của cậu.”

 

Ngay sau đó, “Bốp—”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Một cái tát giáng thẳng lên gương mặt trắng trẻo của Khương Diễm. Chưa đủ, thêm một tiếng “Bốp” nữa, bên má còn lại cũng chịu chung số phận, lập tức đỏ rực như hai cái m.ô.n.g khỉ.

 

“Cái này là tôi thay Huỳnh Huỳnh của bảy năm trước trả lại cho cậu.”

 

Cuối cùng, Bạch Ly lại nắm cổ áo kéo Khương Diễm đứng dậy. Nhìn vào đôi mắt vẫn ngông cuồng và bất khuất của cậu, Bạch Ly không nhịn được, trầm giọng nói:

 

“Cậu sẽ không bao giờ gặp lại chị Huỳnh Huỳnh của mình nữa. Cậu có biết vì sao không?”

 

Khương Diễm vừa bị đánh cho ngẩn người, đột nhiên sững lại trước câu hỏi này. Ánh mắt ngây dại, rồi bất giác nước mắt tuôn rơi.

 

Cái vẻ kiêu ngạo lúc nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là dáng vẻ đáng thương, khóc lóc thảm thiết:

 

“Là vì chị ấy không muốn gặp tôi… đúng không?”

 

“Nhưng… chị Huỳnh Huỳnh đã tha thứ cho tôi vì lần đó không cứu chị ấy rồi mà… tại sao lại không thể… không thể gặp tôi? Tôi chỉ muốn gặp chị ấy thôi, cũng đâu nhất thiết phải được tha thứ…”

 

Khương Diễm vừa nấc nghẹn vừa nói, gương mặt sưng đỏ, mái tóc ướt đẫm bết lại, trông thảm hại không thể tả.

 

“Là vì cô ấy đã c/h/ế/t rồi…”

 

Ngay khi nghe thấy câu này, Khương Diễm lập tức ngừng khóc, gạt mạnh tay của Bạch Ly đang nắm cổ áo mình ra và mắng:

 

“Đồ lừa đảo! Dù chị ấy không muốn gặp tôi, anh cũng không cần bịa ra chuyện như vậy để lừa tôi! Tôi không gặp nữa, được chưa? Tôi đi đây.”

 

Nói xong, Khương Diễm gượng gạo đứng lên, cúi đầu, quay lưng rời đi.

 

Nhưng Bạch Ly nhìn theo bóng lưng của cậu, giọng nói đầy nghiêm trọng cất lên tiếp:

 

“Khương Lưu Huỳnh đã c/h/ế/t từ tuần trước rồi. Các người không biết sao? Ở ngay tòa nhà công ty của nhà các người đó.”

 

Khương Diễm khựng lại giữa bước chân, vô thức quay đầu nhìn Bạch Ly, ánh mắt như muốn tìm kiếm một chút bằng chứng cho thấy anh đang nói dối. Nhưng trong ánh mắt của Bạch Ly, không hề có chút nào là đùa cợt.

 

Đầu óc của Khương Diễm bỗng rối tung lên, lời đầu tiên của Bạch Ly cứ liên tục vang vọng trong tâm trí cậu. Hoảng loạn, cậu lắc đầu nguầy nguậy, miệng lẩm bẩm những điều không rõ nghĩa.

 

Cuối cùng, Bạch Ly mạnh tay túm lấy tóc của Khương Diễm, ép cậu phải nhìn về phía tòa nhà cao nhất ở đằng xa, rồi chỉ tay về phía đó, lạnh lùng nói:

 

“Chính là tòa nhà đó, cao mấy trăm mét đấy. Cô ấy đã nhảy xuống từ đó.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.