Bên ngoài một khu căn hộ cao cấp.
Karl, mặc chiếc áo hoodie đen, tiện tay ném một tờ khăn giấy bị vò nát xuống bồn nước. Tờ giấy trắng nhanh chóng hòa tan, nhưng chút sắc đỏ bên trong cũng theo đó hiện lên, rồi lan tỏa trong làn nước.
Sau khi làm xong, anh cảm thấy túi áo rung lên. Lấy điện thoại ra xem:
Giáo Phụ: “Tại sao buổi phát trực tiếp chưa kết thúc?”
Đây cũng chính là điều anh thắc mắc. Rõ ràng anh đã gỡ Ava khỏi cỗ máy kia, tại sao buổi phát trực tiếp vẫn tiếp tục?
Tuy nhiên, anh không phàn nàn, thậm chí còn cảm thấy may mắn khi có cơ hội này để trả thù cho cô.
Nghĩ đến đây, Karl ngẩng đầu nhìn lên tầng thượng của tòa căn hộ. Ngay giây tiếp theo, âm thanh “ting” từ điện thoại khiến trái tim anh khẽ run lên.
Âm thanh ấy đại diện cho một điều: nhiệm vụ đã đến.
Anh thậm chí không cần xem cũng biết chắc rằng đó là nhiệm vụ phá hủy máy trích xuất ký ức. Nhưng khi mở ra đọc, nội dung lại khiến anh không tin vào mắt mình:
Nhiệm vụ 1: Phá hủy máy trích xuất ký ức trước khi tổ chức bị lộ bí mật.
Nhiệm vụ 2: Trừng phạt tất cả những kẻ đã bắt nạt Ava mà không để bị phát hiện.
Đây thật sự là nhiệm vụ do Selena đưa ra sao?
Karl không dám tin vào mắt mình. Từ khi nào mà tầng quản lý cao ngạo ấy lại quan tâm đến chuyện này? Nhưng… đây chẳng phải chính là điều anh đang làm sao?
“Rõ.”
Tại căn cứ của Shadow God ở phía bên kia đại dương, trên một màn hình khổng lồ đang phát sóng một buổi live stream quen thuộc với mọi người dân Trung Quốc.
Dưới màn hình, chỉ có vài người mặc áo choàng đen và một ông lão ngồi ở ghế trung tâm – những nhân vật dường như là lãnh đạo cao nhất của tổ chức.
“Thưa Chủ nhân! Tại sao chúng ta không trực tiếp mang xác của Ava về để nghiên cứu? Chắc chắn chúng ta có thể tìm thấy thêm nhiều thứ từ cô ta! Không phải là chúng ta đã bỏ một số tiền lớn để mua cô ta từ phòng thí nghiệm của Trung Quốc sao? Giờ cô ta lại rơi vào tay bọn chúng và còn định tiết lộ tung tích của chúng ta!”
Một người phụ nữ tóc vàng quyến rũ ngay khi nghe dứt lời đã phóng chiếc phi tiêu làm trọc thêm phần đỉnh đầu vốn ít tóc của người đàn ông, sau đó nói:
“Peter, đừng quên ai đã cứu anh khi anh bị bắn. Nếu không có đóng góp của Ava, liệu anh còn sống được không?”
“Đối với chúng ta, cô ấy đã là một phần của tổ chức. Đúng không bố?”
Ông lão chưa kịp lên tiếng, Peter đã lạnh lùng hừ một tiếng:
“Chỉ có Selena mới xem một vật thí nghiệm là đồng đội. Dù cô là con gái ruột của Chủ nhân, cũng không nên tự ý giao nhiệm vụ cho Karl…”
Cuối cùng, ông lão không chịu nổi nữa, rung cây quyền trượng trong tay, giận dữ hét lên:
“Im ngay! Tất cả tập trung xem. Peter, ra ngoài giúp chuyển tài liệu của căn cứ đi.”
Ánh mắt Peter lập tức thay đổi. Trước khi ra ngoài, hắn còn không quên gằn giọng:
“Đừng quên Ava từng phản bội chúng ta. Tôi bị b.ắ.n để cứu Chủ nhân.”
Bên kia địa cầu, tiếng còi cảnh sát và xe cứu thương vang lên đồng thời. Karl nhanh chóng kéo mũ áo trùm đầu xuống và rẽ vào con đường khác. Khi đến nơi an toàn, anh mở lại liên kết phát sóng trực tiếp để tìm mục tiêu tiếp theo.
Còn gia đình của Ava… anh để cô tự xử lý. Nếu không, khi tỉnh dậy, cô sẽ không vui.
Đúng lúc anh đang trầm tư suy nghĩ, điện thoại bỗng vang lên một tiếng “bíp” chói tai.
Thì ra đó là tiếng còi xe phát ra ngay trước mặt Khương Lưu Huỳnh.
Âm thanh chói tai khiến nhiều người không nhịn được mà bịt tai lại. Nhưng Khương Lưu Huỳnh chỉ sững sờ nhìn về phía chiếc siêu xe quen thuộc trước mặt, dường như âm thanh này chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Điều này khiến mọi người khó hiểu, và luồng bình luận trong phòng phát sóng nhanh chóng chia làm hai phe:
[Cô ta làm như không nghe thấy gì? Có phải cố tình chỉnh âm lượng live stream lớn lên để chúng ta tưởng vậy không?]
[Nhảm nhí, rõ ràng không lớn lắm! Mấy người làm quá à?]
[Ừm, các người chắc chắn chưa thấy chiếc Lamborghini Murcielago Roadster này rồi. Còi xe của nó vốn to như vậy đó!]
Khương Tư Niên tò mò bấm thử nút điều chỉnh âm lượng, nhưng phát hiện không thể kiểm soát được. Tuy nhiên, âm thanh phát ra lại hoàn toàn không khớp với tiếng còi của chiếc xe.
Rất nhanh, quả cầu xanh xuất hiện, giải thích:
“Thông báo chính thức từ hệ thống live stream: Chúng tôi đã phát triển một tính năng mới cho phép hệ thống khớp với thực tế thông qua công nghệ trí tuệ nhân tạo, được sự phê duyệt của quốc gia. Tính năng này đã tích hợp thành công vào hệ thống giám sát toàn cầu và định vị vệ tinh. Sau khi kết thúc buổi live stream này, hệ thống sẽ được chuyển giao cho nhà nước.”
“Bổ sung: Chỉ những người sử dụng V.R mới có thể trải nghiệm cảm giác sống động như thật.”
Bạch Ly kinh ngạc lắc đầu, hét lên:
“Không! Đây là hệ thống của tôi! Đây là phát minh của tôi! Các người là ai? Hãy thả tôi ra!”
Nhưng trong live stream, những âm thanh anh hét lên bị bóp méo thành các ký hiệu kỳ lạ: ”&…%%##”.
Luồng bình luận ngay lập tức sôi nổi:
[Tiến sĩ Bạch thật vĩ đại! Phát minh tâm huyết của mình mà cũng sẵn sàng cống hiến, nhưng tôi nghĩ công nghệ này sẽ không còn để giải trí nữa đâu. Hãy trân trọng!]
[Nước chúng tôi cũng cần công nghệ này, xin Tiến sĩ Bạch hãy chia sẻ với chúng tôi.] (I.P Hàn Quốc)
[Bao nhiêu tiền cũng được, chúng tôi đều trả nổi.] (I.P Mỹ)
[Thật đáng tiếc! Vậy sau này sẽ không live stream nữa sao? Làm ơn, xin hãy sản xuất thành phim!] (I.P Nhật Bản)
Những lời bình luận từ nước ngoài không nhận được phản hồi. Trong khi đó, lãnh đạo cấp cao của Hoa Quốc đang theo dõi chỉ cười khẩy. Họ thầm cảm thấy may mắn vì phát minh mang tính đột phá này không rơi vào tay kẻ xấu, đồng thời cam kết bảo vệ nó để tránh bị lợi dụng.
Nhưng sự chú ý của cư dân mạng Hoa Quốc lại tập trung vào những lời khác của Quả cầu xanh:
[Ý nó là những người đeo V.R không nghe thấy gì vì Khương Lưu Huỳnh hiện không nghe được? Tai cô ấy bị làm sao? Đừng nói là bị nhóm người khốn khiếp kia đánh vào tai chứ!]
[Cô ấy hiện đang ở bệnh viện đúng không? Tại sao không kiểm tra tai? Bạch Ly cũng đã nói sẽ trả tiền viện phí, cô ấy còn đồng ý làm em gái nuôi, sau này trả lại tiền cơ mà. Thật không hiểu nổi.]
[Mấy người chẳng hiểu gì đâu. Khương Lưu Huỳnh vốn có năng lực đặc biệt, từ nhỏ đã có thính giác cực kỳ nhạy bén. Cô ấy chưa từng biết cảm giác nghe như người bình thường là như thế nào. Giờ bị thương, cô ấy có lẽ chỉ cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng giống mọi người mà thôi.]
Đúng vậy. Ước mơ của Khương Lưu Huỳnh trước giờ chỉ là sống một cuộc đời bình thường. Cô trở về nhà với hy vọng được bảo vệ, nhưng khi nơi trú ẩn ấy không còn an toàn, cô chỉ biết cố gắng hòa nhập.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Tên tuổi cô giờ đây được biết đến bởi hơn một nửa thế giới, từng khoảnh khắc và cảm xúc của cô được họ theo dõi, và con số này không ngừng tăng lên, có lẽ một ngày nào đó sẽ là toàn cầu.
Tuy nhiên, lúc này, Khương Lưu Huỳnh không nghĩ đến điều đó. Cô chỉ ngơ ngác nhìn người đàn ông bước xuống từ chiếc xe, chìa tay về phía mình:
“Đi nào, chúng ta về nhà.”
Đây chính là điều cô khao khát bấy lâu. Trong những ngày tháng bị hành hạ đến suy sụp tinh thần, cô luôn mong một bàn tay sẽ cứu lấy cô, đưa cô về nhà.
Khương Lưu Huỳnh bất giác gật đầu, như thể hành động này đã được lặp lại vô số lần trong giấc mơ. Cô nắm lấy tay anh, đứng dậy, và vững vàng bước đi.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa biệt thự nguy nga hơn nhà họ Khương, nằm giữa một khu điền trang rộng lớn trên núi.
“Chắc em chưa gặp bố anh, đúng không? Nhưng không sao, ông ấy hầu như không ở nhà. Hãy coi nơi này như nhà của em.”
Bạch Ly vừa nói vừa bước xuống, lịch thiệp mở cửa xe cho cô.
Khương Lưu Huỳnh vẫn đang chìm trong suy nghĩ. Cô thực sự chưa từng gặp ông ấy sao? Lần trước trong buổi tiệc ở biệt thự nhà họ Khương, chẳng phải ông ấy cũng tham dự cùng Bạch Ly sao?
Nhưng rất nhanh, cô hiểu ra. Lúc đó cô bị nhốt trong biệt thự, không được phép ra ngoài, nên Bạch Ly nghĩ cô chưa gặp cũng là điều dễ hiểu.
Cô nở một nụ cười nhẹ:
“Cảm ơn. Tôi sẽ cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt với chú, để anh không khó xử.”
Bạch Ly không nói gì thêm. Sau khi đỡ cô xuống xe, anh dẫn cô vào bên trong.
Cánh cửa gỗ lớn, mang phong cách cổ điển, nặng nề mở ra. Một người đàn ông trung niên mặc vest đuôi tôm màu đen bước ra, dừng lại trước mặt họ.
Khi Khương Lưu Huỳnh chuẩn bị lên tiếng chào:
“Chú ạ…”
“Thiếu gia, tiểu thư, chào mừng về nhà.”
…
Khương Lưu Huỳnh không hiểu chuyện gì, đứng ngây người tại chỗ, nhìn người đàn ông trung niên rồi lại nhìn Bạch Ly.
Nguyên nhân là vì khuôn mặt này giống hệt với người cô từng thấy trong buổi tiệc năm đó.
Lúc này, Bạch Ly giới thiệu:
“Đây là chú Triệu, quản gia mà gia đình anh mời. Bình thường nếu có gì không hiểu, em có thể hỏi chú ấy.”
Chú Triệu cũng lịch sự mỉm cười với cô, rồi nói:
“Ngày trước tôi từng gặp tiểu thư ở nhà họ Khương, không biết tiểu thư còn nhớ không.”
Hóa ra… không phải là bố của Bạch Ly sao?
Hóa ra suốt hai năm qua cô đã nhận nhầm người. Vậy thì bố của Bạch Ly là…
Tim Khương Lưu Huỳnh bất ngờ đập loạn nhịp, một cảm giác hoảng loạn về điều chưa biết dâng trào trong lòng, không thể nào đè nén.
Đặc biệt là khi cô nhìn thấy gương mặt của Bạch Ly nở nụ cười với mình…
“Đi nào, anh dẫn em vào trong làm quen. Đây sẽ là nơi em sau này em ở.”
Nói xong, anh nắm lấy cổ tay Khương Lưu Huỳnh kéo cô đi vào trong. Cô vẫn chưa thoát khỏi cảm giác hoang mang, loạng choạng bị kéo đi.
Chú Triệu phía sau như muốn nói gì đó, nhưng đã muộn.
Trong chớp mắt, hai người đã đến phòng khách.
Nội thất bên trong khác hẳn vẻ ngoài hoa lệ của căn biệt thự, trái lại rất giản dị. Nhưng vì ngôi nhà quá lớn, nên dù là ban ngày, bên trong vẫn tối tăm.
Bạch Ly nhíu mày, đi qua bật đèn. Anh định giới thiệu phòng khách cho Khương Lưu Huỳnh, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
“Bố!”
“Sao hôm nay bố lại về nhà?”
Nghe giọng nói có chút kinh ngạc của anh, Khương Lưu Huỳnh vội vàng bước lên định chào hỏi.
Nhưng khi cô vừa đến gần ghế sofa, người đàn ông lên tiếng:
“Sao vậy? Đây là nhà bố, bố không thể về à?”
Giọng nói này… Bước chân của Khương Lưu Huỳnh khựng lại. Khi người đàn ông quay đầu lại…
“Chào cháu, Khương Lưu Huỳnh.”
Kèm theo lời chào, cô gái đứng chôn chân tại chỗ, không thể động đậy.
Sau khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, hàng loạt âm thanh vang lên trong tâm trí cô:
Ông ấy là… Tiến sĩ Bạch, là bố của Bạch Ly!
Khương Lưu Huỳnh, mày đúng là đồ ngốc! Trốn chạy khổ sở suốt bốn năm, giờ lại tự mình dâng đến cửa…
Lẽ ra mày phải nghĩ đến điều này sớm hơn!
Không, khoan đã! Tiến sĩ Bạch là bố của Bạch Ly, vậy thì chắc chắn ông ấy cũng biết Khương Chấn Thiên, bố của cô.
Và ông ấy vừa gọi tên cô, Khương Lưu Huỳnh.
Ông ấy biết tên cô, biết cô là ai, vậy tại sao lúc trước…
Đúng lúc này, Bạch Ly lên tiếng:
“Bố biết tên cô ấy à? Nhưng con muốn nhờ bố nhận nuôi cô ấy, để cô ấy mang họ chúng ta, bố thấy thế nào?”
Bạch Ly định phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, nhưng không ngờ câu nói của anh lại khiến không khí giữa hai người càng trở nên kỳ lạ hơn.
Bạch Ly không hiểu, bố anh – Bạch Hoài Sơn – trung bình mỗi năm chỉ về nhà chưa đến một lần. Hôm nay sao lại xui xẻo trùng hợp như vậy.
Bình thường hai người không liên lạc, nên anh cũng chưa từng kể với cha về chuyện của Khương Lưu Huỳnh.
Cuối cùng, Bạch Hoài Sơn đứng dậy khỏi sofa, từng bước tiến gần Khương Lưu Huỳnh, phá vỡ sự im lặng:
“Khương Lưu Huỳnh, Bạch Lưu Huỳnh, hay là gọi…”
Khi nói đến đây, gương mặt trung niên của ông ta đã đến rất gần cô. Có thể thấy rõ ánh mắt sắc lạnh pha lẫn nguy hiểm của ông ta.
“0029.”
Bốn con số vang lên như tiếng sấm trong đầu Khương Lưu Huỳnh. Đó là mã số họ từng gán cho cô trong suốt một năm trời.
Cô muốn bỏ chạy, nhưng Bạch Hoài Sơn đã nhanh hơn, đưa tay lên giữ trán cô.
Đúng vậy, bốn ngón tay khép lại, ngón cái ấn vào thái dương, trông như đang đo nhiệt độ của cô.
Nhưng Khương Lưu Huỳnh nhớ rất rõ, đây chính là động tác ông ta từng dùng để giữ đầu cô không lắc loạn khi cho cô uống thuốc.
Ký ức ùa về trong chớp mắt, đột ngột bị cơn đau nhói ở thái dương đánh thức.
Như thể có một chiếc kim đ.â.m vào đầu cô. Nhưng khi Bạch Hoài Sơn rút tay về, cô đưa tay lên kiểm tra lại thì không thấy gì bất thường.
Chỉ nghe ông quay sang nói với thiếu niên trong phòng khách:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Bạch Ly, cô ấy sốt rồi, gọi bác sĩ đến đi.”
Nghe đến đây, Khương Lưu Huỳnh không còn cứng đờ nữa mà ngã quỵ xuống đất.
Không biết là do tác động tâm lý hay do cơn đau vừa rồi, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Hành động vừa rồi của Bạch Hoài Sơn khiến cô run rẩy không ngừng, cắn chặt răng trong hoảng loạn.
Đừng đồng ý… Đừng rời đi… Đừng để cô ở đây một mình…