Sau Khi Mang Thai, Luật Sư Chu Bị Đại Lão Công Lược

Chương 3: Chương 3




Chương 3: 

 

Chu Vanh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vì không ai bắt máy trong thời gian dài, điện thoại tự động ngắt kết nối, mới miễn cưỡng đánh thức được Chu Vanh.

 

Chu Vanh mở điện thoại xem giờ, năm tiếng đã trôi qua.

 

Sau khi ngủ một giấc, cơ thể cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cả thể xác và tinh thần đều được nghỉ ngơi tạm thời.

 

Anh gọi lại.

 

"Chào tiên sinh, kiện hàng của anh đã đến, hàng này cần được ký tên, vừa nãy tôi gõ cửa phòng anh không thấy ai trả lời, xin hỏi khi nào anh có thời gian?"

 

Chu Vanh nhớ ra hình như cây bass đặt làm riêng của anh đã đến, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

 

"Tôi đang ở nhà, có thể ký ngay bây giờ."

 

"Vâng, thưa anh, tôi đến ngay."

 

Sau khi hẹn giờ với anh chàng giao hàng, anh cúp điện thoại, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.

 

Khoảng mười phút sau, nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Vanh mở cửa, anh chàng giao hàng đứng bên ngoài, bên cạnh là một thùng hàng lớn. Sau khi mở gói hàng kiểm tra không có vấn đề gì, ký nhận xong, anh liền chuyển thùng hàng vào bàn phòng khách.

 

Mở thùng giấy bên ngoài, lấy chiếc hộp màu đen in logo nổi ra.

 

Mở chiếc hộp màu đen này ra.

 

Cây bass đặt làm riêng nằm yên vị như một tác phẩm nghệ thuật. Thân đàn được phủ một lớp sơn bóng màu bạc sâu thẳm, bí ẩn như vầng trăng trên bầu trời đêm, lại tựa như một vũng nước sâu không đáy, thu hút ánh nhìn của mọi người không ngừng khám phá.

 

Dưới ánh đèn, vân gỗ trên thân đàn ẩn hiện, lấp lánh ánh sáng mờ ảo, hình con bướm được chạm khắc trên đó, vỗ cánh bay cao, thể hiện thân phận và chất liệu độc đáo của nó.

 

Cần đàn có màu nâu ấm áp, tạo nên sự tương phản rõ rệt với thân đàn. Khi cầm trên tay có thể cảm nhận được xúc giác tinh tế và ấm áp của nó, dường như đã thiết lập được một sự đồng điệu thầm lặng với người chơi.

 

Chu Vanh thỏa mãn thầm than trong lòng: Vui vẻ như ăn mười chiếc bánh kem mật ong vậy.

 

Cắm bass vào loa, dây đàn nhẹ nhàng rung động, những nốt nhạc trầm ấm và đầy từ tính từ từ vang lên.

 

Chu Vanh lướt ngón tay trên điện thoại vài lần, mở chức năng ghi âm, quay một đoạn video chơi đàn, đăng lên vòng bạn bè.

 

Trong video, chàng trai mặc bộ đồ ngủ màu xanh xám, ôm cây bass chơi nhạc, những nốt nhạc trầm bổng du dương tuôn trào từ đầu ngón tay, mái tóc ngắn màu đen che khuất lông mày, bớt đi vài phần sắc bén, thêm vài phần mềm mại, giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.

 

Vừa lười biếng vừa tùy ý, vô tình thu hút ánh nhìn của người khác.

 

Không lâu sau khi đăng lên vòng bạn bè, một nhóm chat tên "Ban nhạc Ánh Sáng" trở nên náo nhiệt.

 

Dương Liễu: !!!

 

Dương Liễu: @Vanh

 

Dương Liễu: Chuyển tiếp [video].

 

Manh Manh: Vanh càng ngày càng xinh đẹp! Muốn li3m quá.

 

Tiểu Thanh: Lầu trên cút ra ngoài. @Manh Manh

 

Manh Manh: [Ủy khuất khóc lóc] biểu tượng cảm xúc.

 

Tiểu Thanh: Tôi thực sự phục cậu luôn.

 

Dương Liễu: Vanh đẹp trai quá.

 

Vanh: [Bình thường thôi] biểu tượng cảm xúc.

 

Tiểu Thanh: @AYI biết cậu đang online mà ~~ mau ra đây ~~

 

AYI: ...

 

Chu Vanh nhìn những lời bình luận hài hước của mọi người trong nhóm, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

 

Sau kỳ thi đại học, Chu Vanh xem được một video chơi bass trên mạng, bị vẻ đẹp trai của nó làm cho mê mẩn, đã tự học các kỹ năng chơi bass cơ bản trên mạng trong hai tháng.

 

Lý thuyết vững chắc, nhưng thực hành thì bằng không.

 

Vì không có tiền mua bass.

 

Sau khi vào đại học, câu lạc bộ cung cấp miễn phí các thiết bị âm nhạc, nghĩ đến việc có thể tự tay chơi thử, anh đã tham gia câu lạc bộ.

 

Những người bạn trong nhóm này là những người có mối quan hệ tốt trong câu lạc bộ, mọi người nảy ra ý tưởng thành lập một ban nhạc, kéo Chu Vanh vào và nhất quyết để anh làm người đại diện nhan sắc.

 

Sau đó, ban nhạc nổi tiếng một chút trên các trang web video, nhận được không ít lời mời biểu diễn lớn nhỏ. Từ tiệc kỷ niệm công ty lớn đến khai trương cửa hàng nhỏ. Cứ có chỗ nào biểu diễn được là họ đến, Chu Vanh nhờ đó mà tiết kiệm được không ít tiền, hầu bao cũng rủng rỉnh hơn.

 

Nhưng mọi người đều thống nhất coi việc chơi nhạc là sở thích, không muốn phát triển nó thành nghề nghiệp, đó cũng là điều đã thỏa thuận từ khi thành lập, vì vậy sau khi tốt nghiệp, họ giải tán ban nhạc và mỗi người tìm một công việc văn phòng.

 

AYI: Mọi người dạo này có thời gian không?

 

Dương Liễu: Dân văn phòng không có tư cách lên tiếng. o(╥﹏╥)o

 

AYI: Ông chủ quán bar Tinh Dạ liên lạc với tôi, gần đây anh ấy muốn làm náo động một chút, muốn mời chúng ta đến biểu diễn.

 

Tiểu Thanh: Náo nhiệt! Tôi phải đi!

 

Vanh: Khi nào vậy?

 

AYI: Chủ nhật tuần sau.

 

Chu Vanh suy nghĩ một chút, thứ bảy có thể hỏi xem Trì Gia có bận không, rủ anh ta đi chơi bóng, chủ nhật mang theo bảo bối mới đến biểu diễn. Hoàn hảo!

 

Vanh: Được, tôi có thời gian.

 

Manh Manh: Nhất định phải có mặt, lâu lắm rồi không gặp.

 

Tiểu Thanh: @Dương Liễu

 

Dương Liễu: Tôi cũng có thể đi!

 

Mọi người rôm rả bàn bạc sau khi biểu diễn xong sẽ đi ăn ở đâu, cuộc trò chuyện trong nhóm không ngừng sôi nổi.

 

Sau khi trải qua ngày chủ nhật, ngày thứ hai đến.

 

Chu Vanh nằm dài hai ngày, cơ thể cũng không còn khó chịu nữa, anh vẫn dậy sớm chạy bộ hai cây số quanh khu dân cư, sau đó ăn sáng ở quán ăn sáng dưới nhà, sau đó lái xe đi làm.

 

Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, Chu Vanh không thể bình tĩnh khi nghĩ đến buổi tối hôm đó, cũng không thể phạm pháp để giết hắn, vậy thì hãy coi chuyện không vui này như một món đồ vật, phủ lên nó một tấm vải chống bụi, vĩnh viễn không mở ra.

 

Một tuần trôi qua rất nhanh, thứ bảy vốn định rủ Trì Gia đi chơi bóng, không ngờ anh ta lại không có thời gian, dù sao thì công việc của bác sĩ luôn không có thời gian cố định, anh ở nhà một mình cả ngày, chớp mắt đã đến chủ nhật.

 

*

 

Triệu Càn nhận được điện thoại của khách hàng, quán bar ồn ào quá, cậu ta ngồi xổm trên bồn hoa bên ngoài để nói chuyện với khách hàng, đang nói chuyện thì liếc mắt thấy một người.

 

Dáng người thon dài, áo sơ mi lụa xanh lam được sơ vin trong quần bó sát màu đen, làm nổi bật đôi chân dài và vòng mông cong vút, đôi bốt đen ôm sát bắp chân, vòng eo càng thêm quyến rũ.

 

Đang đánh giá từ trên xuống dưới, người kia liếc nhìn cậu ta một cái lạnh lùng.

 

Triệu Càn cảm thấy hơi men vừa rồi đột nhiên ùa lên đầu.

 

Cậu ta ngẩn người hai giây.

 

"Này... cho tôi xin số liên lạc của cậu nhé."

 

"Cái gì?" Tiếng nói từ bên kia điện thoại vọng lại.

 

Triệu Càn mới nhận ra mình đang gọi điện thoại.

 

"À... không có gì. Cứ vậy đi, tôi có chút việc, lát nữa gọi lại cho cậu."

 

Nói xong, cậu ta cúp điện thoại, đuổi theo.

 

Gặp được người cực phẩm như vậy, cậu ta muốn xin số liên lạc. Nhưng vừa quay người thì người đã biến mất, cậu ta quay hai vòng, không thấy bóng dáng đâu, vỗ đầu, trong lòng không khỏi bực bội.

 

Trở lại phòng riêng, hơn mười người đang đánh bi-a, lắc xí ngầu, ồn ào náo nhiệt.

 

Giữa phòng riêng đặt một bàn mạt chược.

 

Cố Trình Dục đang đánh mạt chược, ngồi vững vàng trước bàn, nhìn Triệu Càn đang bước vào, đánh ra một quân bát vạn, đẩy bài xuống, "Ù."

 

Người bên cạnh hét với Triệu Càn: "Cậu đi đâu vậy, tôi đánh thay cậu một lúc, thua hết tiền rồi."

 

Triệu Càn nghe vậy, ngại ngùng nói: "Ôi trời, sao có thể để cậu thua được, cái đơn hàng nhà máy phía tây đó, coi như đền tiền thua bài của cậu."

 

Người kia không ngờ Triệu Càn hào phóng như vậy, có chút hoảng sợ.

 

Cố Trình Dục đứng dậy khỏi bàn, bàn mạt chược cũng tan. Triệu Càn đi đến ngồi cạnh Cố Trình Dục.

 

"Hào phóng quá nhỉ, Triệu thiếu gia."

 

Triệu Càn không để ý đến lời trêu chọc của hắn, ỉu xìu nói: "Cái đơn hàng đó như gân gà, ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc, tiện thể làm chút ân tình. Em nói anh nghe, em vừa gặp một người rất đẹp trai, vừa ngầu vừa có khí chất." Nói được một nửa, cậu ta lại phấn khích, miêu tả cho Cố Trình Dục một cách sinh động.

 

Ánh mắt Cố Trình Dục đầy vẻ trêu tức.

 

Lâu như vậy, hóa ra là có duyên gặp gỡ.

 

Triệu Càn thấy anh trai mình nghĩ lệch lạc, vội vàng giải thích: "Sao có thể chứ! Em chỉ muốn xin số liên lạc thôi, nhưng vừa quay người thì người đã biến mất, em tìm nửa ngày cũng không thấy, chạy mấy vòng bên ngoài, không biết sao người đó chạy nhanh thế, lòng em nguội lạnh luôn."

 

Trong đầu cậu ta vẫn còn nhớ bóng lưng người kia.

 

"Chú với dì  không giục cậu kết hôn nữa à, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn lông bông?" Cố Trình Dục hỏi.

 

"Giục thì làm gì, em thích đàn ông, nếu họ chấp nhận cho em dẫn con rể về nhà thì cũng được, với em như vậy, sao em dám hại đời con gái nhà người ta, hủy hoại cả đời người ta, nhưng anh ơi, nói về tuổi tác, anh mới là người nên lo lắng hơn đấy. Ha ha." Triệu Càn thở dài, nói đến cuối còn cười khan hai tiếng.

 

Cố Trình Dục nhướng mày, cũng không tức giận.

 

Triệu Càn cũng lớn lên theo sau hắn, không có những thói hư tật xấu của đám con nhà giàu, từng bước tiếp quản công ty gia đình, cũng coi như có năng lực, nhưng điều duy nhất khiến hai ông bà tăng huyết áp là khi cậu ta nói với họ rằng cậu ta thích đàn ông.

 

"Bố mẹ anh cũng giục anh kết hôn mà?" Triệu Càn hỏi ngược lại.

 

"Giục chứ! Tuần này mẹ tôi sắp xếp cho tôi ba buổi xem mắt, tôi trực tiếp học theo cậu, nói với bố mẹ rằng tôi muốn come out."

 

Triệu Càn trợn mắt há hốc mồm, ngạc nhiên hỏi: "Sau đó thì sao?"

 

Cố Trình Dục suy nghĩ một chút: "Sau đó thì ba buổi xem mắt đó bị hủy!" hắn nói với vẻ nửa cười nửa không.

 

Bình tĩnh lại sau cơn ngạc nhiên, nhìn vẻ đắc ý của Cố Trình Dục.

 

"Vậy, anh ơi, anh thực sự là..." đồng tính luyến ái sao?

 

Cố Trình Dục nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ánh đèn lấp lánh.

 

"Chắc vậy?"

 

Chắc vậy? Chắc vậy là sao? Sao anh trai cậu ta trả lời như vậy, thường thì như vậy có nghĩa là có khả năng khác, đó là - có chuyện rồi!

 

Mà còn là đàn ông!

 

Triệu Càn vẫn còn đang chấn động, muốn hỏi Cố Trình Dục rốt cuộc là chuyện gì, ai là tuyệt sắc giai nhân khiến người đàn ông độc thân 30 tuổi này rung động, nhưng chưa kịp hỏi thì đã thấy anh trai cậu ta nhìn chằm chằm về phía trước, cậu  ta nhìn theo tầm mắt của Cố Trình Dục.

 

Khi cậu ta vừa vào phòng riêng, cậu  ta không đóng cửa, cửa vẫn đang mở, có thể nhìn thấy người đi ngang qua bên ngoài.

 

Cậu ta ngạc nhiên nói: "Là anh ấy?"

 

Giọng nói trầm thấp của Cố Trình Dục vang lên bên cạnh: "Anh ấy là ai?"

 

Triệu Càn giải thích: "Chính là người em gặp bên ngoài đó, hóa ra anh ấy là tay bass của ban nhạc!”

 

Ánh mắt Cố Trình Dục khóa chặt người kia.

 

Là tên tiểu yêu tinh không nói một lời đã bỏ đi đó, mấy ngày nay hắn đêm nào cũng mơ thấy cảnh ân ái mặn nồng đêm đó, mỗi lần tỉnh dậy, người trong mơ và người ngoài đời đều biến mất.

 

Ánh đèn sáng sủa ban đầu đột nhiên tắt ngóm, mọi người trong sàn nhảy phát ra tiếng hỏi han liên tiếp.

 

Một giọng nữ trong trẻo đếm nhịp,

 

"1!"

 

"2!"

 

"3!"

 

"4!"

 

Khi chữ 4 vừa dứt, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng bóng tối, tiếng trống dồn dập, nhạc punk vang lên, cuồng nhiệt và vui vẻ điên cuồng.

 

Trong nháy mắt, nhạc sàn nhảy vang dội, mọi người nhảy múa hết mình, cảm xúc được đẩy lên cao trào.

 

Áo sơ mi lụa xanh lam nhẹ nhàng lay động theo động tác cơ thể, hai cúc áo trên cổ áo được mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ngón tay trắng nõn lướt trên dây đàn, khoảnh khắc lướt dây đó, dây đàn trong lòng Cố Trình Dục rung động, tim đập thình thịch.

 

Âm sắc trầm đục của bass mang theo chút gợi cảm, gợi cảm đến chết người, Chu Vanh mím môi, ngón tay bay lượn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.