Ông ta thầm mắng một câu rồi cầm bộ đàm lên: "Nói trọng điểm đi!"
Staff nghe lệnh, nói với giọng điệu nhanh hơn: "Vì tiết kiệm thời gian, ê kíp quyết định bỏ qua bước lựa chọn lẫn nhau, trực tiếp lấy kết quả ghép đôi hôm qua, tối nay theo cp về nhà thấy ba mẹ. Được rồi, các vị có thể đi rồi."
Đám con nhà giàu: "???"
Show hẹn hò nghèo vậy sao?
Ngay cả một bữa cơm cuối kì cũng muốn tiết kiệm?
Đợi đã, còn chưa đâu vào đâu, sao có thể đi thấy ba mẹ?
Ông ta không biết trong nhà bọn họ đang lộn xộn sao?
Hmm, hình như là ông ta không biết!
Vậy nên, hiện trường ghi hình bắt đầu rối loạn.
"Đi nhà anh hả? Ba anh chơi chết tôi mất!" Hoắc Nhân Kiệt là người đầu tiên lên tiếng: "Ai thích bị giáo dục thì đi đi! Còn tôi là tôi không đi!"
Mạnh Khung Kỳ cười lạnh: "Vậy đi nhà anh nhé? Xem mẹ anh đút anh..."
Hoắc Nhân Kiệt dùng một tay bụm miệng Mạnh Khung Kỳ lại, bụm kín mít để đề phòng lọt gió.
Giây tiếp theo, Hoắc Nhân Kiệt chịu thua, thở dài: "Tôi đi thăm bác là được chứ gì?"
Đôi Hoắc Nhân Kiệt và Mạnh Khung Kỳ vừa thỏa thuận xong. Đôi chị em hóng hớt đã tay trong tay đi ra cửa.
"Chị Vi, em dẫn chị đi xem bạn gái cũ của ông nội em." Giọng nói của Vu Giai Giai vẫn ngọt ngấy như ngày nào: "Tuy không thấy được người, nhưng mà vẫn có ảnh chụp nha!"
Trần Kỳ Vi: "Ok!"
Hai đôi cuối cùng mới vừa xuống lầu.
Hiển nhiên là Lục Thần chưa từ bỏ Phó Chu Trì. Anh ta tươi cười thân thiết đi qua: "Anh Trì, chúng ta..."
"Chúng ta đi nhà em." Phó Chu Trì cắt ngang lời nói của đối phương.
Lục Thần sửng sốt: "Nhà, nhà em hả? Nhưng mà..."
Anh ta nhìn lướt qua Tống Nhất Xuyên.
_"Anh ta ở nhà tôi. Anh ta làm gì có nhà?"
_"Sao hả? Chó Phó muốn xem người trong lòng sống thảm thế nào, sau đó tìm cơ hội trả thù sao?"
Phó Chu Trì nhếch môi, giả vờ không nghe thấy tiếng lòng, kéo tay Lục Thần.
"Chỉ khi anh hiểu quá khứ của em, mới có thể tạo ra tương lai tốt hơn nữa."
_"Ọe, ghê tởm chết đi được!"
Tống Nhất Xuyên trợn mắt, đi lại bên cạnh Diêm Cẩn Dự: "Hai ta đi nhà anh hay nhà tôi?"
"Đương nhiên là..." Diêm Cẩn Dự cố ý nói chậm rì, khoé mắt lướt thấy ánh nhìn trộm của Phó Chu Trì, vẻ hài hước chợt lóe trên mặt: "Theo tôi về nhà rồi!"
"Tôi muốn giới thiệu cậu cho mỗi một người nhà của tôi."
Tống Nhất Xuyên hơi sửng sốt.
_"Mẹ ơi! Người anh em, anh to gan thật nha? Trong nhà hỗn loạn thế kia mà cũng dám mời tôi đi làm khách?"
_"Chỉ vì cái tính điên điên của anh, tôi đi nhà anh, nhất định phải đào dưa to ra mới được!"
Thấy Phó Chu Trì xụ mặt, Diêm Cẩn Dự mới kéo tay Tống Nhất Xuyên: "Đi thôi!"
Trước khi bước ra cửa biệt thự, anh cố ý quay đầu với vẻ mặt khiêu khích, dường như là đang nói "muốn giành với tôi hả, kiếp sau đi thôi".
Phó Chu Trì đứng tại chỗ, vô thức siết chặt nắm tay, buồn phiền trong lòng.
Anh ta cho rằng nhà họ Diêm đang vướng vào bê bối, Diêm Cẩn Dự sẽ tránh xa ra, lựa chọn đi nhà họ Tống.
Nào ngờ thằng con riêng không chút lịch thiệp kia lại dùng chiêu... cầu phú quý trong nguy hiểm?
Mẹ nó!
Hố sâu kinh khủng!
"Anh Trì, chúng ta không đi hả?" Tiếng hỏi thăm của Lục Thần cắt ngang suy nghĩ của Phó Chu Trì.
Cảm xúc tình thâm đột nhiên biến mất, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi rã rời.
"Đi thôi, đi sớm về sớm!"
Không có chuyện để hóng hớt, thời gian trở nên chậm chạp lại nhàm chán.
Sau khi vào chỗ, Phó Chu Trì lười nhác mà nhìn lướt qua Lục Thần, một suy nghĩ không kiềm được mà toát lên.
Nếu người đi cùng mình là Bé Xuyên thì tốt biết bao nhiêu!
Hiệu suất làm việc của ê kíp chương trình Hôn Nhân Hào Môn rất là cao. Các khách mời vừa quyết định đi gặp người lớn ở đâu là staff đã chạy nhanh tới hiện trường chuẩn bị sân ghi hình.
Vậy nên, Diêm Tư Minh mới tan học về nhà từ trường quốc tế, vẻ mặt khó hiểu mà hỏi camera man: "Các anh đang làm gì vậy? Định phỏng vấn ba em hả?"
Vậy là chuyện của anh cả... xem như là qua rồi?
Tuyệt vời quá đi mất!
Mình nói rồi mà, anh cả giống ba lắm, sao có thể...
"Cậu bạn nhỏ, không phải là phỏng vấn nha." Camera man khom người, cười tủm tỉm nói: "Bọn anh là staff của chương trình Hôn Nhân Hào Môn, đến đây quay cảnh ra mắt người nhà."
Nghe vậy, Diêm Tư Minh lập tức xụ mặt: "Nhà họ Diêm là nơi một đám chó mèo các anh có thể đến sao?"
"Hừ! Chương trình gì mà chỉ biết dùng hào môn để làm mánh lới!"
"Mau cút đi! Nhà họ Diêm không chào đón các anh!"
Thái độ kiêu căng đột ngột của Diêm Tư Minh khiến camera man La sửng sốt: "Sao cậu bạn lại..."
Lại bỗng dưng đáng ghét vậy?
Tốn cả đống tiền để rồi bồi dưỡng ra được loại người này?
Lời nói đến bên miệng vẫn không thể thốt ra ngoài, đành phải nghẹn lại hết ở trong lòng.
Nói cho cùng, tập đoàn Diêm Thị lớn mạnh khổng lồ, người bình thường như anh ta không thể trêu vào.
So ra thì Tống Nhất Xuyên nhà họ Tống bình dị gần gũi hơn nhiều, còn sợ mình làm việc mệt mỏi nữa...
Sự chênh lệch về tố chất giữa đám con nhà giàu với nhau thật sự là rất lớn!
Camera man âm thầm đánh giá.
"Anh không hiểu lời em nói sao?"
Thấy camera man vẫn không có ý định đi về, mặt mày còn có vẻ coi thường...
Diêm Tư Minh lập tức nổi giận, cầm ba lô nện lên máy quay: "Nếu anh còn không đi thì em sẽ đập hết máy móc của các anh!"
"Ây da!" Camera man nhảy ra sau: "Cậu bạn đừng đùa nữa, chúng ta đang phát sóng trực tiếp đấy!"
"Em mặc kệ là có phát sóng trực tiếp hay không..." Diêm Tư Minh giống như chú sư tử con nổi điên: "Cút hết đi!"
Các fan phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu bàn tán...
[Đây là con út nhà họ Diêm á? Điên thế cơ à? Có phải là bị chiều hư rồi không?]
[Có phải là vị scandal nhà họ Diêm hay không? Nghe nói cậu bé rất thân với anh cả Diêm Thiên Thành.]
[Tuy chưa xác định scandal có thật hay không, nhưng mà nhìn cảnh tượng hiện giờ thì chắc là thật rồi.]
[Tôi thật sự không ngờ nhà họ Diêm lại có rảnh đi tiếp đãi ê kíp chương trình!]
[Có khi nào nhà họ Diêm muốn nhân cơ hội làm sáng tỏ không?]
"Diêm Tư Minh! Con đừng làm bậy nữa!" Giọng nói âm trầm nghiêm khắc vang lên từ frong sân.
Cậu bé bị quát không dám ầm ĩ nữa, ủ rũ cụp đuôi mà đứng tại chỗ: "Ba, con chỉ là..."
"Con chưa có quyền lên tiếng ở nhà họ Diêm đâu!" Diêm Khúc Đông lạnh giọng quát to, khí thế uy nghiêm hiện lên rõ ràng: "Về phòng làm bài tập đi!"
"Vâng ạ." Diêm Tư Minh dù rằng lên tiếng đồng ý, nhưng mà mặt mày lại tràn đầy vẻ không cam lòng. Cậu bé nhe răng trợn mắt với camera man La rồi mới đi dọc theo con đường sỏi đá, đi về phía biệt thự.
Thấy tình huống trở nên ổn định, Diêm Khúc Đông mới đổi sang vẻ tươi cười: "Các vị vất vả rồi, cứ tiếp tục làm việc đi."
Dứt lời, ông ta nhìn ra cổng tự động: "Lát nữa Cẩn Dự và Tiểu Xuyên mới đến sao?"
Camera man La nhìn đồng hồ: "Sắp đến rồi, chắc là khoảng năm phút nữa."
"Hay lắm! Hay lắm! Hay lắm!" Diêm Khúc Đông nói ba tiếng liên tục, có thể thấy rõ ràng tâm trạng thiết tha đợi chờ của ông ta.
Ông ta nghe nói ở bên cạnh Tống Nhất Xuyên là có thể nghe bí mật, vụ bê bối gia đình ông ta chính là do Tống Nhất Xuyên tung ra.
Tuy rất đáng ghét, nhưng mà rất có giá trị, còn rất thần kì.
Nếu Tống Nhất Xuyên chịu làm việc cho mình thì chẳng khác gì có thêm một hệ thống tình báo.
Lúc Diêm Khúc Đông đang suy nghĩ lung tung, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chạy vào trong tầm mắt ông ta, dừng trước cửa tự động đã mở rộng sẵn.
Ánh mắt ông ta sáng lên.
Tới rồi à?
Người xuống xe đầu tiên là Diêm Cẩn Dự. Chân dài chạm đất để lộ ra mắt cá chân gầy gò. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua, nhìn thấy Diêm Khúc Đông ở trong sân.
Anh mím môi, mặt mày mang theo vẻ xa cách, dường như không thân thiết với ba mình.
Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó Diêm Khúc Đông hơi xấu hổ mà dời tầm mắt sang chỗ khác, vừa thấy Tống Nhất Xuyên liền nhiệt tình đi lên chào hỏi: "Cậu là Tiểu Xuyên hả? Xin chào! Xin chào!"
Diêm Khúc Đông tươi cười hiền hòa, trông có vẻ rất dễ tiếp xúc: "Mau vào đi! Cơm chiều xong hết rồi!"
[Ông Diêm từng học thay đổi sắc mặt à? Vừa mới mắng con trai xong, bây giờ lại đổi sang vẻ nịnh nọt?]
[Tống Nhất Xuyên có địa vị cao trong show hẹn hò thì thôi đi, sao mà ở trong giới hào môn cũng được yêu thích như vậy chứ? Chẳng lẽ anh ta nắm kịch bản đoàn sủng?]
[Ông Diêm không giống như trong lời đồn chút nào! Nghe nói ông ta mắt cao hơn đỉnh, không coi ai ra gì cơ mà? Sao mà khi đến trước mặt Tống Nhất Xuyên, ông ta lại giống như bác hàng xóm thế? Không hề có khí thế tổng tài bá đạo một chút nào!]
[Chậc chậc chậc, Tống Nhất Xuyên đúng là có chút tài năng...]
Tống Nhất Xuyên vừa xuống xe liền thấy một khuôn mặt hổ cười sáp lại gần mình, sự nhiệt tình quá mức khiến cậu có chút khó chịu: "Ông, ông đứng bên kia nói chuyện đi!"
Nghe vậy, Diêm Khúc Đông đành phải dừng bước, thầm nói ở khoảng cách xa thế này có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu không?
Giây tiếp theo...
_"Đây là hiệp sĩ tiếp mâm nuôi con trai giúp người khác trong suốt hơn hai mươi năm sao?"
_"Rất vui khi gặp ông nha!"
Ý cười trên mặt Diêm Khúc Đông trở nên cứng đờ: "..."
Có thể xác định rằng nghe thấy tiếng lòng ở khoảng cách hai bước!
"Ba, cơm chiều xong rồi à, nếu không ăn là sẽ nguội lạnh hết nhỉ?"
Diêm Khúc Đông quay người liền thấy đứa con riêng ngày thường mình không thích cho lắm đang cười mỉm với mình.
"..."
Mày dám cười nhạo rõ ràng hơn chút nữa không?
Ông ta cực kì khó chịu, nhưng vì có vua dưa trong truyền thuyết ở đây nên không thể để lộ cảm xúc ra ngoài, đành phải phụ họa theo: "Ừ, đồ ăn nguội lạnh là không ăn được nữa, chúng ta vào trong đi."
Tống Nhất Xuyên đang rất đói bụng, nghe thấy có cơm ăn thì bước chân nhanh hơn nữa.
Cậu đi tới nhà ăn trong biệt thự, nhìn lướt qua một vòng, cảm thấy vô cùng chấn động...
_"Trời ạ, đầu người nhiều hơn cả đồ ăn nữa!"
_"Không biết lát nữa mình có thể giành lại không?"
_"Cái ông già chết... hiệp sĩ tiếp mâm kia cố ý chơi mình đúng không?"
Tống Nhất Xuyên thầm nghĩ, dù sao đối phương cũng là ba của Diêm Cẩn Dự, không nên mắng khó nghe quá, vậy nên mới sửa lại lời mắng.
"Tiểu Xuyên, để tôi giới thiệu với cậu..." Diêm Khúc Đông hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Đây là em gái Diêm Khúc Tuyết của tôi. Cậu có thể gọi là cô."
Người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng mỉm cười, mặt mày tràn đầy vẻ kiêu căng.
"Cậu chính là Tống Nhất Xuyên à?" Bà ta vừa nói chuyện vừa đánh giá Tống Nhất Xuyên: "Trông cũng bình thường thôi mà!"
Lời đồn là giả hết đúng không?
Cơ bản là không thần kỳ chút nào cả!
Tống Nhất Xuyên: "Chào cô Diêm."
_"Tôi là bình thường, còn cô là không bình thường."
_"Bí mật trên người cô sắp bùng nổ rồi kìa!"
_"Để tôi nhìn xem là gì nha!"
Nghe vậy, Diêm Khúc Tuyết lập tức hoảng loạn hết cả lên.
Bà ta muốn ngăn cản, nhưng mà không kịp nữa rồi.
_"Thấy rồi!"
_"Ha ha ha... Không được rồi, chờ mình cười trước đã!"
Mọi người trong nhà ăn trợn mắt ra chuẩn bị hít drama: "..."
Chẳng lẽ cậu không hiểu đạo lý "một người vui không bằng mọi người cùng vui" sao?
Cho dù là các ngày lễ tết thì người nhà họ Diêm cũng chưa tụ tập đông đủ như hôm nay.
Ai cũng biết gia tộc hào môn bằng mặt không bằng lòng, lúc nào cũng chỉ coi trọng lợi ích.
Nếu không có lợi ích thì ai rảnh lãng phí thời gian quý giá?
Nếu không phải danh tiếng vua dưa của Tống Nhất Xuyên được đồn một cách kỳ diệu, rồi nghe nói Tống Nhất Xuyên sắp theo Diêm Cẩn Dự về nhà họ Diêm gặp người lớn trong nhà, thì đám thân thích nhà họ Diêm tuyệt đối sẽ không chạy nhanh đến đây để hóng hớt ngay tại chỗ cho nóng.
Diêm Khúc Tuyết bình thường luôn kiêu căng ngạo mạn chính là người đến đầu tiên.
Bà ta thật sự tò mò rồi lại cố tình tỏ vẻ không thèm để ý, vừa ngồi xuống là lên tiếng châm chọc: "Thời buổi này phải có đầu óc mới được, chứ chẳng lẽ ai nói gì mấy người đều tin tưởng hết?"
"Tống Nhất Xuyên là thầy bói á? Biết cả xem quẻ lẫn bói toán?"
Cháu gái thần thần bí bí nói: "Có thể lắm nha cô, ngay cả chuyện Hứa Kỳ trộm q.uần l.ót đính đá quý mà anh ta cũng biết nữa đấy!"
"Hừ, ai không biết Hứa Kỳ bị bạn thân chơi nhiều năm?" Diêm Khúc Tuyết bĩu môi: "Có lẽ là bạn thân Hứa Kỳ lén nói cho Tống Nhất Xuyên biết?"
Cháu gái gật đầu: "Cô nói cũng có lý."
"Sao cũng được nha, dù sao thì tối nay là có thể tận tai nghe thấy rồi."
"Để xem có thể hóng được bao nhiêu chuyện!"
Dù rằng mặt ngoài Diêm Khúc Tuyết có vẻ không hề để ý, nhưng mà trong lòng bà ta lại mong chờ hóng hớt chẳng thua kém người khác, khoé mắt cứ rảnh là liếc ra cửa.
Khó lắm mới chờ thấy người, kết quả bí mật đầu tiên hóng được là đến từ chính mình?
Bà ta trợn mắt trừng Tống Nhất Xuyên, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp có chút dữ tợn, dường như là đang nói "nếu cậu dám nói thì tôi sẽ..."
_"Cô bé? Ha ha ha... chó con gọi bà ta là 'cô bé'?"
_"Già đầu rồi mà còn tin tưởng mấy lời tán tỉnh kia?"
_"Bây giờ bị người ta lừa tiền bạc lừa sắc đẹp rồi kìa!"
_"Không đúng, không phải là lừa sắc đẹp, bởi vì cái loại chuyện kia kia... chưa chắc là ai lừa ai đâu!"
Tiếng lòng nhanh chóng truyền đến, Diêm Khúc Tuyết giận đỏ cả mặt.
Bà ta không hiểu nổi là mình giấu kỹ lắm rồi, sao thằng nhãi kia lại biết được?
Tống Nhất Xuyên vừa lật xem vừa cảm thán trong lòng.
_" 'Cô bé' mang não yêu đương giống hệt như em gái mình, chó con chuyển hết tiền ra nước ngoài rồi bỏ chạy mất tăm mất tích, đã vậy rồi mà bà ta còn không chịu tin tưởng, tìm đủ lý do cho người ta?"
_"Ngày nào cũng nhắn tin, nói cái gì mà "bé biết nỗi khổ của anh, chỉ cần anh đồng ý trở về thì dù là bao nhiêu tiền bé cũng chịu cho anh."
_"Trở về cái quần nhé! Tỉnh lại đi, chó con chê bà hoa tàn ít bướm, hiện giờ đang ôm bạn gái giao lưu sâu sắc kia kìa!"
_"Dùng tiền của bà tán tỉnh cô gái khác, không biết bà có tức giận không nhỉ?"
Diêm Khúc Tuyết: "..."
Bà ta đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người ngã thẳng ra phía sau.
Hiện trường lập tức trở nên rối loạn.
"Cô ơi!"
"Tiểu Tuyết!"
"Mau gọi 120 đi!"
_"Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?"
_"Sức khỏe kém vậy mà đua đòi học theo người ta bao nuôi chó con? Mau đi trị chứng mãn kinh trước đi!"
Diêm Khúc Tuyết vốn dĩ còn một chút tỉnh táo, nghe lời nói của Tống Nhất Xuyên thì lập tức nhắm chặt hai mắt lại.
Đợi khi bác sĩ tư nhân luống cuống đỡ người đi rồi, hiện trường ghi hình mới bình tĩnh trở lại.
Tống Nhất Xuyên nhìn một bàn đồ ăn, không nhịn được mà thở dài.
Diêm Cẩn Dự đứng bên cạnh lên tiếng: "Dì ơi, làm phiền hâm nóng đồ ăn!"
Tống Nhất Xuyên mỉm cười.
_"Người anh em, anh hay lắm nha!"
Đám người nhà họ Diêm: "..."
Người anh em?
Mối quan hệ giữa hai người họ tốt vậy sao?
"Mới vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!" Diêm Khúc Đông cười hòa giải, nhìn về phía Diêm Cẩn Dự với ánh mắt là lạ, sau đó nhìn sang chỗ khác, nói: "Cậu Xuyên, mau ngồi xuống đi, thử tay nghề của dì đầu Bếp nhà tôi, dì ấy từng là Bếp trưởng nhà hàng Michelin."
Tốt nhất là dừng giới thiệu đám thân thích nhà họ Diêm.
Giới thiệu đến người nào là tung dưa người đó thì ai mà chịu nổi?
Ăn xong bữa cơm rồi lại nói tiếp.
Có điều, thằng nhãi Diêm Cẩn Dự có vẻ lợi hại, dường như khá là thân thiết với Tống Nhất Xuyên?
Vậy chẳng phải là sau này mình có thể biết được rất nhiều bí mật thương nghiệp?
Nghĩ đến đây, Diêm Khúc Đông đột nhiên nở nụ cười hiền từ, gắp một viên thịt cho Diêm Cẩn Dự: "Cẩn Dự,sao dạo này con gầy thế? Có phải là ở nước ngoài không quen không? Sau này hãy thường dẫn cậu Xuyên về nhà ăn cơm, ba cũng rất nhớ con."
"Thật sao?"
Diêm Cẩn Dự lạnh nhạt đáp lại, giọng điệu nghi ngờ chứng tỏ không tin.
Diêm Khúc Đông ngại ngùng cười gượng: "Chứ chẳng lẽ là giả?"
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Tống Nhất Xuyên với vẻ kiêng dè, lỡ như bị tiếng lòng vạch trần thì ông ta sẽ phải mất hết mặt mũi.
May mà vua dưa đang cố gắng ăn cho no bụng, cơ bản là không rảnh để ý đến những chuyện khác.
_"Món cá này không tệ, tươi ngon chua ngọt, chỉ là hơi nhiều xương, nếu không là mình có thể ăn tận hai bát cơm."
_"Thịt bò cũng ngon, hầm mềm mại, vừa vào miệng là tan, kết hợp với khoai tây là tuyệt vời!"
_"Món đó là thịt dê xào hành à? Cách hơi xa, bàn xoay điện chậm quá, mình ngại đứng dậy..."
Cậu vừa nghĩ đến đây thì thấy Diêm Cẩn Dự gắp đồ ăn vào trong bát của mình: "Thịt dê khá ngon, cậu ăn nhiều một chút, nếu không đủ thì tôi sẽ gắp thêm cho cậu."
Tống Nhất Xuyên nhìn qua...
_"Hu hu hu... cảm động quá đi mất!"
_"Ai nói anh Dự nhà mình mưu mô gian xảo hả? Rõ ràng là một chàng trai ấm áp thì đúng hơn!"
_"Anh muốn trở thành người đứng đầu nhà họ Diêm đúng không?"
_"Chờ đó, người anh em sẽ giúp anh!"
Tiếng lòng vừa vang lên, người nhà họ Diêm đều cứng đờ cả người, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Tống Nhất Xuyên.
Trời ạ!
Cậu dám nói vậy luôn sao?
"Ba ơi!" Giọng nói non nớt phá vỡ bầu không khí nóng bỏng trong nhà ăn.
Diêm Tư Minh giận dữ chạy vào: "Vì sao không gọi con ăn cơm ạ?"
"Chỗ người lớn ăn cơm nói chuyện, con đòi ở đây làm gì?" Diêm Khúc Đông xụ mặt: "Làm bài tập xong chưa?"
"Không làm bài tập là không thể ăn cơm ạ?"
Diêm Tư Minh đột nhiên chỉ về phía Diêm Cẩn Dự: "Ngay cả con hoang cũng được vào bàn thì tại sao con lại không thể chứ?"
"Câm miệng!" Diêm Khúc Đông ném đôi đũa xuống bàn: "Ai dạy con nói chuyện như vậy hả? Mau xin lỗi anh trai đi!"
Diêm Tư Minh cứng đầu: "Con không sai! Con không nói!"
"Con..."
Diêm Khúc Đông tuy nghiêm khắc, nhưng mà nói sao thì Diêm Tư Minh cũng là đứa con có lúc tuổi già, vậy nên không nỡ mắng mỏ.
Ông ta vừa định bảo vú nuôi dẫn Diêm Tư Minh đi thì bên tai chợt vang lên tiếng lòng.
_"Với loại trẻ con mất dạy như vậy, mình một tát là có thể tát ba đứa!"
_"Gọi anh trai ruột là con hoang là sao? Định nhận giặc làm ba hay gì?"
_"Nếu mình là hiệp sĩ tiếp mâm, mình nhất định sẽ dạy dỗ nó thật kỹ, nếu không một ngày nào đó nó kết phường với người ngoài lừa gia sản..."
_"Thì muốn khóc cũng khóc không được!"
Diêm Tư Minh nghe thấy tiếng lòng của cậu, khuôn mặt xụ xuống, định mở miệng ra phản bác, nào ngờ bị mã hóa gần hết, chỉ thốt ra được một câu.
"Anh cả mới là anh ruột của em!"
"Ba em là..."
Một cái tát đột ngột cắt ngang lời nói của Diêm Tư Minh.
Cậu bé bụm mặt, nhìn về phía Diêm Khúc Đông với vẻ không thể tin nổi.
"Ba, ba đánh con?"
"Nếu mày nói thêm câu nào nữa..." Diêm Khúc Đông nghiến răng, vẻ mặt tàn nhẫn: "Thì hãy cút theo thằng anh trai hờ của mày đi!"