Vào ngày Đông Chí, Lâm Việt từ lúc thức dậy đã vô cùng hào hứng. Thực ra làm bánh trôi cũng chẳng có gì thú vị lắm, nhưng cậu vui là vì hôm nay có thể nghỉ ngơi cả ngày, không cần lên trấn bày quán, cũng chẳng phải khản giọng rao hàng. Mặc dù cậu rất thích cảm giác kiếm tiền, đặc biệt là khi thu dọn quán xong, ngồi đếm tiền thì vô cùng thỏa mãn, nhưng được lười biếng một ngày thì càng là niềm vui hiếm có.
Cái cảm giác hân hoan ấy kéo dài mãi cho đến khi bánh trôi được làm xong. Hôm nay, nhân bánh là mè đen. Khi rang mè và đậu phộng, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp gian bếp, khiến Lâm Việt thuận tay rang thêm nửa nồi hạt dẻ.
Không biết Lâm Dương tốn bao nhiêu công sức để nhặt được chỗ hạt dẻ này, nhưng mỗi hạt cậu mang về đều to tròn và căng mẩy. Rang lên, hạt dẻ vừa thơm vừa dẻo, Lâm Việt chỉ rang một nửa, phần còn lại định để mấy ngày nữa làm bánh hạt dẻ.
Sau đó, Lâm Việt còn đặc biệt đồ thêm một nồi xôi gạo nếp đậu đỏ. Đây là món cậu nghe người ta nói khi bày quán ở trấn mấy hôm trước.
Nghe nói, có nơi vào ngày Đông Chí sẽ ăn xôi đậu đỏ, gạo nếp và đậu đỏ được ninh trong lửa củi, dần dần hòa quyện, trở nên dẻo quánh và thơm ngọt.
Khi ăn, chỉ cần thêm chút đường trắng để tăng vị ngọt, vừa ấm bụng vừa thích hợp để ăn bên bếp lửa trong ngày lạnh. Có nơi còn uống canh thịt dê, nhưng thịt dê đắt đỏ, chi bằng làm xôi gạo nếp lại hợp túi tiền hơn.
Bữa trưa hôm nay là một bát xôi đậu đỏ ăn kèm một bát bánh trôi. Vì toàn món ngọt, nên Lâm Việt còn làm thêm một đĩa cải thảo trộn chua cay. Cải thảo vừa luộc xong liền vớt ra, rưới thêm nước chấm chua cay đặc chế, vừa ngon miệng lại giúp tiêu thực. Hơn nữa, rau còn ấm, ăn vào không sợ lạnh bụng.
Ăn xong, đã đến giờ cúng tổ tiên. Theo phong tục, ngày Đông Chí không ra mộ tảo mộ, mà chỉ cúng bái tổ tiên trong nhà. Thời gian cúng thường từ lúc mặt trời mọc cho đến trước giờ Thân.
Trước đây, Thẩm gia thường cúng vào lúc bình minh, nhưng Thẩm Hoài Chi ra ngoài từ sớm, không kịp về, nên dời đến giờ Ngọ.
Chính giữa gian thờ đặt bài vị tổ tiên, hương nến đã được thắp từ sáng sớm, còn lễ vật thì là bánh trôi và xôi đậu đỏ được giữ lại trước bữa ăn. Ngoài ra, còn có một miếng thịt lạp xưởng và hai chén trà rượu.
Nghi thức cũng khá đơn giản, mọi người dâng hương, đốt tiền giấy, ba lạy chín khấu đầu, rồi đổ chén trà rượu xuống trước bếp lửa, coi như hoàn thành lễ cúng.
Trong ngày đông hiếm hoi được nghỉ ngơi, phu thê Thẩm cũng tạm gác lại công việc, ngồi bên bếp lò sưởi ấm. Tống Tầm Xuân tay cầm kim chỉ may vá, còn Thẩm Chính Sơ thì ngồi đối diện, gõ gõ sửa chữa đống nông cụ cần tu bổ.
Tống Tầm Xuân ngẩng đầu, liền thấy Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đang chống cằm, gật gù buồn ngủ. Bà không nhịn được cười, khoát tay đuổi hai người: "Về phòng ngủ đi, ngồi đây cẩn thận lại ngủ gật rồi ngã lăn ra đấy."
Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi liếc nhau một cái, đồng loạt bật cười.
Cuối cùng, Lâm Việt khẽ ho một tiếng, nói: "Nương, vậy bọn con về phòng nhé. Đến giờ nấu cơm chiều thì gọi con."
Hai người ăn ý mà đứng dậy, bưng chậu nước nóng ngâm chân. Ngâm xong, liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Hôm nay trời u ám, thỉnh thoảng còn có cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô còn sót lại trên cây.
Trong phòng, cửa sổ và cửa chính đều đóng kín, ánh sáng trở nên mờ tối. Màn trướng chống muỗi đã được thu lại từ mùa thu, nhưng gần đây vì giữ ấm mà Lâm Việt lại treo lên. Màn buông xuống, giường càng thêm tối, thích hợp để ngủ bù một giấc.
Chăn nệm vừa được giặt sạch, còn thoang thoảng mùi nắng. Lâm Việt vừa nằm xuống chưa đầy khắc đã cảm thấy ấm áp từ đầu đến chân. Gối kê đầu là loại nhồi vỏ kiều mạch, vừa mềm vừa êm. Bên ngoài gió lạnh rít qua khe cửa, mà trong phòng ấm áp vô cùng.
Dưới hơi ấm ấy, Lâm Việt từ từ chìm vào giấc mộng, trong mơ còn thấy ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp vô biên.
Một giấc ngủ này kéo dài thẳng đến bữa cơm chiều. Mãi đến khi Tống Tầm Xuân gọi hai người dậy ăn cơm, Lâm Việt mới tỉnh.
Ngủ no giấc, Lâm Việt khác hẳn thường ngày. Vốn dĩ sau bữa cơm chiều sẽ thấy buồn ngủ, nhưng hôm nay lại tràn đầy tinh thần. Thấy Tống Tầm Xuân vẫn đang may áo, Lâm Việt cũng quay về phòng, lấy rổ kim chỉ ra khâu vá. Ngay cả Thẩm Hoài Chi hôm nay cũng không vội về phòng, mà cẩn thận lau dọn bàn ăn, rồi trở lại bếp tiếp tục chép sách.
Đông Chí vừa qua, rừng cây dường như bị chăn bông phong tỏa, mỗi sáng Lâm Việt đều phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể rời giường. Thẩm Lăng Chi cũng mơ màng không thôi.
Kiên trì được ba ngày, Lâm Việt cuối cùng cũng không chịu nổi, bèn đề nghị trên đường ra ngoài: "Lăng Chi, ngày mai chúng ta dậy muộn hơn hai khắc đi, ta thực sự buồn ngủ quá rồi."
Thẩm Lăng Chi vừa nghe xong, mắt liền sáng rỡ. Cậu ấy đã muốn nói điều này từ lâu, nhưng mỗi ngày Lâm Việt đều bận rộn hơn mình, cậu ấy chẳng tiện mở lời. Nay Lâm Việt chủ động đề xuất, liền vội vàng đồng ý: "Ca ca, hai khắc e rằng không đủ, ba khắc đi, buổi chiều chúng ta có thể về muộn một chút."
"Được, vậy thì ba khắc."
Lúc này, trong lòng Lâm Việt bỗng nảy sinh một ý tưởng. Trước đây cậu vốn định tiết kiệm tiền, đợi đến khi vào Phủ thành rồi mới tính chuyện mở tiệm. Nhưng mùa đông thật sự quá lạnh, nếu có một cửa tiệm, họ có thể dậy muộn thêm nửa canh giờ nữa.
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, dù bây giờ đã là cuối tháng Chạp, cách Tết chỉ còn chưa đầy một tháng, nhưng sau Tết vẫn còn đợt rét xuân. Thuê một cửa tiệm nhỏ trong trấn, cậu và Thẩm Lăng Chi có thể ở lại đó, vừa làm thêm nhiều điểm tâm và thức uống, vừa bán xong lại làm tiếp.
Đã quyết định xong, tối hôm nay, Lâm Việt liền đem ý định này nói với mọi người: "Cha, nương, con nghĩ thế này, hai người thấy sao?"
Thực ra trong lòng bọn họ đã sớm đoán được Lâm Việt sẽ thuê, thậm chí là mua một cửa tiệm. Mỗi ngày ra chợ bày sạp hàng thực sự rất vất vả.
Trước đây, khi việc buôn bán khởi sắc, để làm được nhiều điểm tâm hơn, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi thậm chí còn dậy sớm hơn cả Thẩm Chính Sơ, người phải xuống đồng làm ruộng, gà vừa gáy đã bận rộn trong bếp.
Tống Tầm Xuân gật đầu, tiếp lời: "Có cần để cha con theo giúp không? Nếu tiền bạc không đủ thì cứ nói với ta, ta và cha con còn chút tiền, hãy thuê một cửa tiệm có sân sau hoặc bên trong có phòng ở, như vậy mỗi ngày các con có thể ngủ thêm một chút."
Cả nhà đều vui mừng khôn xiết. Trong thôn bọn họ, chỉ có người lên trấn làm công, chứ chưa từng có ai thuê cửa tiệm trên trấn bao giờ. Vừa mới quyết định thuê tiệm, cả nhà đã bắt đầu bàn bạc xem nên thuê ở đâu, bố trí thế nào.
Chỉ có Thẩm Hoài Chi, thu mình trong góc, im lặng không nói lời nào.
Y cũng không phải không vui khi Lâm Việt có thể ngủ thêm một chút mỗi ngày, nhưng nếu Lâm Việt chuyển lên trấn, bọn họ e rằng mấy ngày mới gặp nhau một lần. Thẩm Hoài Chi thở dài một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Lâm Việt chần chừ hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Hoài Chi lắc đầu, cười nói: "Nếu là tiệm, thì tấm biển hiệu phải làm to một chút, như vậy người qua đường mới vừa nhìn đã thấy."
Lâm Việt gật đầu ngay: "Ta cũng nghĩ vậy, chờ quyết định xong tiệm thì làm ngay biển hiệu. Lần này phải làm hai cái, một cho điểm tâm, một cho thức uống."
"Vậy khi em mua vải về, ta tan dạy liền viết chữ. Đã nghĩ xong viết gì chưa? Còn tên tiệm nữa, viết xong làm bảng hiệu cũng mất cả ngày đấy." Thẩm Hoài Chi nói.
Lâm Việt nhăn mũi, than thở: "Thuê tiệm thật là phiền phức, tiệm còn chưa chọn xong mà đã có cả đống chuyện phải làm rồi. Để mai ta suy nghĩ thêm, bây giờ không nghĩ ra nổi."
Chẳng bao lâu, cả nhà rửa mặt xong rồi ai về phòng nấy.
Vừa nằm xuống giường, Lâm Việt liền chọc chọc Thẩm Hoài Chi, khẽ hỏi: "Huynh vừa rồi làm sao thế? Không vui à?"
Thẩm Hoài Chi ngẩn ra, đột nhiên xoay người, vùi đầu vào vai Lâm Việt, giọng nói lí nhí: "Không phải không vui... chỉ là em lên trấn rồi, ta phải mấy ngày mới gặp được em một lần..."
Lần đầu nói ra lời này, vành tai y đỏ bừng.
Lâm Việt không ngờ là vì lý do này, nhất thời chẳng biết nói gì. Bên vai, đầu Thẩm Hoài Chi cọ vào cổ, tóc y chạm vào da khiến Lâm Việt ngứa ngáy, không nhịn được mà khẽ dịch ra sau.
Bất chợt, trong lòng Lâm Việt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Hình như Thẩm Hoài Chi thích cậu, không phải kiểu hai người hợp nhau rồi cứ thế mà sống qua ngày, mà là thích chính con người Lâm Việt.
Có điều, ý nghĩ ấy thoáng qua quá nhanh, bởi tóc của Thẩm Hoài Chi thực sự quá cứng, khiến Lâm Việt không chịu nổi mà lùi lại một chút.
Lâm Việt vừa lùi lại, toàn thân Thẩm Hoài Chi liền cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng, bởi Lâm Việt vỗ nhẹ lên lưng y, dịu dàng nói: "Ta đâu có nói là sẽ ở hẳn trên trấn. Đến lúc đó thuê một cửa tiệm có hai gian phòng, ta và Lăng Chi mỗi người một phòng. Khi huynh không bận rộn, có thể đến trấn bầu bạn với ta. Cách một, hai ngày, ta và Lăng Chi thay phiên nhau về nhà. Lúc ta về, nhờ nương qua chăm sóc Lăng Chi, còn khi Lăng Chi về, huynh có thể đến trấn với ta."
Thực ra, một mình ở trấn cũng không sao, nhưng mới thuê tiệm tháng đầu, Lâm Việt vẫn có chút lo lắng. Hai người cùng trông nom sẽ yên tâm hơn.
Nghe xong, tâm trạng Thẩm Hoài Chi lập tức tốt lên: "Vậy mai ta sẽ nói với nương."
Hai người trò chuyện thêm một lát rồi tựa vào nhau ngủ. Mùa đông lạnh giá, mỗi đêm Lâm Việt đều chui vào lòng Thẩm Hoài Chi ngủ, còn thích đặt chân lên bắp chân y để sưởi ấm.
Nếu hôm nào không làm vậy, Thẩm Hoài Chi còn chủ động kéo chân Lâm Việt qua.
Những lúc như thế, nếu không quá muộn, trong phòng thường tràn đầy hơi thở xuân tình, tiếng thì thầm nhỏ nhẹ tan vào gió lạnh bên ngoài, chỉ có người bên gối mới nghe được.
Dù đã định đi thuê cửa tiệm ở nha hành, nhưng Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi vẫn làm chút điểm tâm. Hôm nay không mang theo bàn ghế hay giá hàng, chỉ xách bốn cái giỏ lên trấn.
Chỗ bày hàng trước đây thuê theo mười ngày một lượt, hai người thay phiên nhau trông sạp, người còn lại rao bán khắp nơi. Có lẽ do không mang nhiều đồ, bán còn nhanh hơn mọi khi.
Nha hành (衙行) là một tổ chức hoặc nhóm người chuyên làm trung gian trong các giao dịch thương mại. Họ có vai trò môi giới giữa người mua và người bán, giúp định giá, thương thảo, đảm bảo giao dịch và thu hoa hồng.
Sau khi ăn trưa, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi liền tới nha hành. Đây là lần đầu tiên bọn họ đến, hai người đều tò mò không thôi, vừa bước vào cửa đã ngó nghiêng khắp nơi.
Cả hai dáng dấp còn trẻ, lại là lần đầu đến đây, nha hành liền coi bọn họ như hai con cừu non béo bở, vội vàng tiến lên đón: "Hai vị tiểu ca hôm nay là muốn thuê hay mua? Chỗ chúng ta có đủ các loại cửa tiệm, nhà ở, sân nhỏ, thậm chí còn có nha hoàn và công nhân dài hạn. Hay là hai vị muốn ký gửi hàng hóa, giá cả chúng ta thu rất công bằng, đảm bảo không thiệt thòi..."
Người kia nói một tràng không ngừng nghỉ, Linh Việt thấy hắn còn muốn tiếp tục, vội vàng cắt lời: "Vị nha lang này, chúng ta muốn thuê một cửa tiệm nhỏ trên trấn để bán đồ ăn, tốt nhất là có sân sau hoặc lầu hai, có thể bàn giao trong vòng mười ngày thì càng tốt."
Nha lang vừa nghe vừa gật đầu, đợi Lâm Việt dứt lời liền đáp ngay: "Tiểu ca muốn tìm tiệm như vậy, nếu ở nơi khác e là khó, nhưng chỗ chúng ta đây lại có, hơn nữa không chỉ một gian."
"Trong đó tốt nhất là tiệm ở phố Cửa Nam, có sân sau, đủ ba gian phòng, cả nhà ở cũng thoải mái. Kém hơn một chút là tiệm ở phố Cửa Bắc, có một gian bếp, trên lầu hai còn có hai gian phòng nhỏ.
Cuối cùng là tiệm ở hẻm Lê Hoa, cũng có sân sau, hơn nữa sân còn rộng hơn tiệm ở phố Cửa Bắc, mà tiền thuê lại rẻ hơn một chút. Không biết tiểu ca ưng ý gian nào hơn?"