Cả hai bên đều muốn chóng vánh hoàn tất, Lâm Việt lại xem qua gian tiệm lần nữa, sau đó ba người liền chuẩn bị rời đi. Vốn dĩ ký kết khế ước chỉ cần qua tay nha hành, nhưng đã trùng hợp gặp chủ tiệm, không gọi theo thì lại chẳng hợp lẽ.
Triệu nhai lang bèn quay sang Phương Tân Giác, cười hỏi: "Thiếu đông gia có muốn cùng đi không? Vừa hay có thể trực tiếp nhận bạc thuê, cũng là giúp ta một việc, đỡ phải tốn công chạy thêm chuyến nữa."
Mắt Phương Tân Giác sáng lên, lập tức đáp: "Đương nhiên có thể." Nhưng vừa dứt lời, chợt có cảm giác gai nhọn đâm lưng, như thể có ai đó đang trừng hắn.
Nghĩ ngợi một hồi, hắn vội bổ sung: "Triệu nha lang đã mở lời, ta sao có thể chối từ? Chu Nhị, ngươi về trước bẩm với cha một tiếng, lát nữa ta lấy bạc thuê và khế ước xong sẽ hồi phủ."
Lâm Việt cảm thấy hắn có chút dụng tâm khác, liền kéo Thẩm Lăng Chi về phía trong, tự mình đi ở giữa. Suốt dọc đường, ngoài đôi câu đáp lời Triệu nhai lang, cậu đều chỉ chuyện trò với Thẩm Lăng Chi.
Trái lại, Thẩm Lăng Chi hoàn toàn không nhận ra điều này. Phương Tân Giác có dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với ca ca cậu ấy, có lẽ vì tuổi còn nhỏ, trông càng có vẻ nhã nhặn thư sinh. Nói đơn giản thì chính là dáng vẻ giống một người đọc sách.
Có điều, cậu ấy cũng chỉ liếc nhìn nhiều thêm một cái mà thôi. So với Phương Tân Giác, hiển nhiên cửa tiệm vẫn hấp dẫn cậu ấy hơn.
Thẩm Lăng Chi chọc chọc vào cánh tay Lâm Việt, nhỏ giọng hỏi: "Ca ca, huynh có mang tiền không? Trên người đệ chỉ có 40 văn vừa mới bán điểm tâm được."
Lâm Việt gật đầu, cũng hạ giọng đáp: "Mang theo rồi, sáng nay trước khi ra cửa ta đã lấy 8 lượng bạc. Trên tay ta còn có 50 văn vừa bán điểm tâm kiếm được, vậy là đủ rồi."
Nửa năm tiền thuê là 6 lượng 600 văn, cộng thêm 33 văn làm văn khế. Trong tay vẫn còn dư, vừa hay hôm nay có thể mua thêm ít đồ vật mang đến cửa hàng.
Có cửa hàng rồi, chỉ ba tầng lồng hấp e rằng không đủ dùng. Phải tìm thêm thợ đan tre nứa làm thêm ba tầng nữa, đồng thời cũng cần nâng cấp dụng cụ cho tiện lợi hơn.
Trong nhà còn có một cái lồng hấp nhỏ, vừa hay có thể dùng để làm một số món đậm vị, như sủi cảo hấp, xíu mại, những thứ trước đây vẫn luôn muốn làm nhưng chưa có cơ hội. Ngoài ra, còn có thể dùng để hấp các món ăn khác, tiện thể chuẩn bị luôn cơm trưa cho cậu và Lăng Chi.
Khi đến nha hành, Triệu nha lang đột nhiên vỗ trán, vẻ mặt ảo não nói: "Thật thất lễ, vừa rồi ta quên chưa tìm người biết chữ để viết khế ước. Phiền ba vị chờ một chút, ta đi tìm ngay đây."
Khế ước vốn do bên môi giới soạn thảo, mỗi bên — môi giới, người thuê và chủ tiệm — đều giữ một bản. Do phần lớn khách hàng lui tới đều không biết chữ, nên mỗi lần làm khế ước, người môi giới sẽ mời một người biết chữ đọc rõ từng câu từng chữ, hoặc bên mua cũng có thể tự tìm một người đáng tin cậy.
Như vậy, mỗi chữ trong khế ước đều được đọc rành rọt, từng điều khoản được làm sáng tỏ, bảo đảm quyền lợi cho cả ba bên.
Phương Tân Giác đang háo hức muốn mở miệng thì Lâm Việt đã cất lời trước: "Không cần đâu, chúng ta đều biết chữ, xem khế ước không thành vấn đề."
Phương Tân Giác và Triệu nhai lang đồng loạt trừng to mắt. Trong trấn này, người biết chữ vốn đã ít, chớ nói gì đến người trong thôn. Lại còn là hai vị ca nhi mà cũng đọc được chữ, quả thật hiếm thấy.
Bản thân Triệu nha lang vốn không biết chữ, người biết chữ là chưởng quầy của nha hành. Giờ nhìn thấy hai người Lâm Việt đều biết chữ, hắn liền hạ quyết tâm, đợi khi trở về sẽ cắn răng đem đứa nhỏ trong nhà gửi vào tư thục. Đến lúc đó, dù không nói đến chuyện tự mình buôn bán mở cửa hàng, thì cho dù đi làm thuê cũng chắc chắn kiếm được nhiều hơn hắn bây giờ.
"Thật không ngờ, hai vị công tử tuổi còn trẻ như vậy, không chỉ biết buôn bán mà còn thông thạo chữ nghĩa, thật đáng khâm phục!"
Lâm Việt mỉm cười, khéo léo chuyển chủ đề: "Đa tạ ngài quá khen. Chúng ta mau vào trong thôi, hôm nay cũng không còn sớm, ký xong sớm thì cũng có thể về sớm."
Triệu nha lang lo lắng miếng mồi béo bở sắp đến miệng lại bay mất. Dù khoản bạc này không lớn, nhưng nếu lỡ mất thì hắn vẫn tiếc đứt ruột: "Đúng đúng, hai vị cứ ngồi tạm ở đại sảnh, ta lập tức đi gọi chưởng quầy đến."
Những điều cần thương lượng đều đã bàn bạc xong, nên quá trình ký kết khế ước diễn ra rất nhanh chóng. Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi mỗi người cẩn thận đọc lại hai lượt, sau đó ghé đầu thì thầm trao đổi đôi câu. Rồi Lâm Việt dứt khoát đặt bút ký tên, móc từ trong lòng ra 7 lượng bạc, lại lấy từ một túi khác 33 văn tiền đưa tới: "Làm phiền chưởng quầy cân lại giúp."
Phải, chính là cân. Bạc Lâm Việt đưa là bạc nén một lượng, còn 600 văn thì phải dùng kéo cắt ra rồi cân lại. Chưởng quầy nha hành mỗi tháng cũng gặp chuyện này ít nhất một lần, lúc buôn bán thuận lợi thì ngày nào cũng phải cắt bạc. Kéo trong nha hành đã thay đến hai lần. Lần này cũng vậy, chỉ cần một nhát kéo, chính xác vừa đủ 600 văn.
Dù ai cũng biết làm việc quen tay ắt sẽ thành thạo, nhưng Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi vẫn không khỏi bất ngờ. Động tác cắt bạc thuần thục như thế, chỉ mong sau này bọn họ cũng có thể đạt đến trình độ ấy. Dù sao, có thể thuần thục như vậy chính là minh chứng rõ ràng cho số bạc đã từng qua tay.
Trên khế ước, chưởng quầy đã sớm ký tên. Giờ bạc đã giao xong, Lâm Việt thu lấy bản khế ước của mình, đồng thời nhận lấy chìa khóa từ chưởng quầy. Sau đó, cậu liền quay đầu nhìn Phương Tân Giác, người từ nãy đến giờ vẫn lặng lẽ nâng chén trà không động đậy.
Phương Tân Giác chớp chớp mắt. Rõ ràng Lâm Việt cũng rất ưa nhìn, nhưng không hiểu sao hắn lại có chút e dè trước người này. Đợi đến khi uống cạn chén trà trong tay, hắn mới phản ứng lại được Lâm Việt nhìn mình là có ý gì, vội vàng nói: "Lâm phu lang, thật ngại quá, chìa khóa vừa rồi ta để lại cho tiểu nhị rồi. Mai hai vị có lên trấn không? Ta sẽ đem đến cho."
Lâm Việt cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Tiểu nhị dọn dẹp xong thì khóa cửa lại là được, sao lại cần đến chìa khóa?
Nhưng đối phương đã nói là không mang theo, cậu cũng chẳng tiện nói gì thêm, chỉ đáp: "Vậy thì làm phiền thiếu đông gia rồi. Ngày mai bọn ta sẽ bày sạp ở đối diện cửa tiệm, chính là sạp có treo bảng Tiệm Điểm Tâm."
Phương Tân Giác len lén liếc nhìn Thẩm Lăng Chi, sau đó nghiêm trang cam đoan: "Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đưa đến đúng giờ!"
Lâm Việt nghe vậy liền nghẹn lời. Bọn họ bày sạp cũng không có giờ giấc cố định, vậy mà hắn lại nói sẽ giao đúng giờ?
"Thiếu đông gia cứ đến vào buổi trưa là được. Trời không còn sớm, bọn ta xin phép về trước."
Lời vừa dứt, Thẩm Lăng Chi cũng lập tức đứng dậy, nhoẻn miệng cười nói: "Ca ca, hôm nay huynh lại có thể đi đón đại ca rồi đó. Bây giờ vẫn còn sớm nha~"
Lâm Việt bất ngờ bị chọc trúng, liền vươn tay nhéo má cậu ấy một cái, thấp giọng trách: "Nhỏ tiếng chút!"
Thẩm Lăng Chi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng kéo Lâm Việt chạy nhanh ra ngoài.
Hôm nay hai người họ lên trấn xem cửa tiệm, người Thẩm gia cũng không yên tâm. Phu thê Thẩm Chính Sơ vội vã gánh hai sọt củi về nhà, rồi không đi đâu nữa. Tống Tầm Xuân sợ bọn họ không thuê được cửa tiệm ưng ý mà buồn bực, liền đặc biệt đi mua một khối đậu phụ, lại sai Thẩm Chính Sơ ra sông bắt cá, chuẩn bị nấu một nồi canh cá hầm đậu phụ tẩm bổ cho hai người.
Khi Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi về đến nhà, Thẩm Chính Sơ cũng vừa xách giỏ cá trở lại. Dạo này trời lạnh, cá tôm trong sông cũng ít đi, hắn ngâm mình nửa canh giờ mà chỉ bắt được ba, bốn con. Ngoài một con miễn cưỡng to bằng bàn tay, còn lại toàn là cá con chỉ dài cỡ ngón tay. Xem ra nồi cá hầm đậu phụ tối nay thật sự chỉ có phần nước cá là chính.
Thấy hai người tràn đầy vui vẻ, Thẩm Chính Sơ cũng không nhịn được mà cười theo: "Thuê được cửa tiệm ưng ý rồi à?"
Thẩm Lăng Chi gật đầu liên tục: "Cha đúng là đoán gì trúng nấy! Bọn con tìm được một cửa tiệm vừa ý, giá cả cũng phải chăng, còn ký khế ước luôn rồi."
"Vậy thì mau vào nhà đi, tối nay nương con hầm cá cho hai đứa ăn, coi như ăn mừng một chút."
Đã nói là ăn mừng thì đương nhiên không thể chỉ có mỗi món canh cá. Thế nên, cả nhà quyết định làm thêm món bắp cải trộn thịt băm, tất nhiên là một muỗng thịt băm đi kèm với một cây cải to.
Sau bữa cơm, cả nhà cùng nhau suy nghĩ tên cho cửa tiệm mới. Lúc còn bán hàng rong, họ có thể trực tiếp gọi là "Tiệm Điểm Tâm", nhưng giờ đã có cửa tiệm đàng hoàng, cái tên này lại không còn thích hợp nữa. Nhất là trong trấn vốn đã có một tiệm bánh tên "Tiệm Điểm Tâm Dương Ký", nếu vẫn giữ nguyên tên cũ thì rất dễ gây nhầm lẫn, ảnh hưởng đến việc buôn bán.
Tống Tầm Xuân là người lên tiếng trước, nhẹ giọng đề nghị: "Tiệm này là do Việt ca nhi mở, vậy hay là đặt tên Tiệm Điểm Tâm Lâm Ký? Ngắn gọn mà dễ nhớ."
Thẩm Chính Sơ cũng thấy cái tên này không tệ, đơn giản, dễ nhớ.
Lâm Việt không ngờ bọn họ lại đặt tên một cách qua loa như vậy. Tiệm của Dương gia có nhiều chi nhánh nên đặt theo họ là hợp lý, vừa nghe đã biết là của họ. Nhưng nhà bọn họ chỉ có một cửa tiệm, thực sự không cần thiết phải đặt tên rõ ràng đến thế.
"Cha, nương, trong tiệm không chỉ có con, mà còn có cả Lăng Chi, sao có thể chỉ gọi là Tiệm Điểm Tâm Lâm Ký được?"
"Vậy đổi thành Tiệm Điểm Tâm Lâm Thẩm thì sao?"
Lâm Việt: "..." Cái tên này nghe thế nào cũng thấy không ổn lắm.
Thẩm Hoài Chi là người đọc sách, thấy Lâm Việt không hài lòng, bèn đề xuất: "Vậy Bách Vị Trai thì sao? Hoặc Phiêu Hương Lâu, Quế Hương Trai?"
Nghe cũng không tệ, nhưng bọn họ chỉ là một cửa tiệm nhỏ, đặt những cái tên như vậy có vẻ hơi khoa trương.
Cả nhà suy nghĩ mãi vẫn không chọn được cái tên phù hợp, Lâm Việt vò đầu đến đau cả óc, bèn nói: "Hay là gọi Điềm Hương Lâu đi? Nước uống thì ngọt, điểm tâm thì thơm, cũng khá hợp."
Thẩm Lăng Chi lập tức vỗ tay tán thành, cao giọng nói: "Cái này hay nè! Đơn giản, dễ nhớ, đến lúc đó treo hai cái biển quảng cáo lên, ai đi ngang qua cũng nhìn ra ngay chúng ta bán gì."
Phu thê Thẩm gia cũng thấy cái tên này không tệ, hơn nữa ba chữ trên bảng hiệu có thể làm lớn một chút, trông cũng bắt mắt hơn.
Lâm Việt nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Trong trấn có không ít người không biết chữ, khi mua đồ ngoài việc nhìn trực tiếp hàng hóa thì chủ yếu dựa vào bảng hiệu. Ví dụ như tiệm may thì treo một bộ y phục, tiệm thuốc thì treo một tấm bảng hình cao dán thuốc. Tiệm của họ bán cả điểm tâm lẫn nước uống, vậy thì có thể treo hai tấm biển: một tấm hình hồ lô đại diện cho nước uống, một tấm hình các loại điểm tâm xâu lại thành chuỗi đại diện cho bánh ngọt. Tên tiệm thực ra cũng chỉ là thứ yếu.
Tên hiệu đã định, cả nhà nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngáp dài mấy cái rồi ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Việt nằm trên giường hồi lâu mà chẳng thể chợp mắt. Tên tiệm đã có, bàn ghế có thể tận dụng từ quầy hàng cũ, nhưng lấy loại điểm tâm nào làm chủ đạo thì cậu vẫn chưa quyết. Không thể cứ bày hết ra một lượt, kẻo khách hàng nhìn mà hoa mắt, rồi do dự mãi lại chẳng mua gì cũng nên.
Thẩm Hoài Chi thấy cậu mở mắt cũng khó nhọc mà vẫn chẳng chịu ngủ, đành dùng tay nhẹ nhàng khép mắt cậu lại, giọng trầm thấp dỗ dành: "Khuya rồi, ngủ trước đi. Tiệm điểm tâm vẫn còn mấy ngày nữa mới khai trương, ngày mai nghĩ tiếp cũng không muộn."
Lâm Việt còn muốn nói gì đó, nhưng cơn buồn ngủ đã ập đến. Cậu chỉ vừa nhắm mắt không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ, tốc độ nhanh đến mức khiến Thẩm Hoài Chi có chút ngỡ ngàng.
Sáng hôm sau, cả Lâm Việt lẫn Thẩm Lăng Chi đều dậy muộn. Đợi làm xong điểm tâm để xuất hành thì đã gần đến giờ Tỵ, chứ không như mọi khi, giờ này điểm tâm của họ đã bán được mấy phần rồi.
Ra khỏi cửa trễ, hai người trên đường đi có phần vội vã. Nào ngờ Thẩm Chính Sơ lại tưởng bọn họ hôm nay nghỉ bán, sớm tinh mơ đã lên núi đốn củi. Thành ra, một người đẩy quầy hàng, một người kéo xe, chạy gấp về trấn, giữa trời đông giá rét mà vẫn toát cả mồ hôi trán.
Vừa đến sạp, còn chưa kịp thở một hơi, Lâm Việt đã thấy Phương Tân Giác đang ngồi xổm ở đó. Trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, nếu Phương Tân Giác không có ý đồ gì, thì hôm nay cậu sẽ viết ngược tên mình!
Không phải cậu quá phản cảm với Phương Tân Giác, chỉ là Thẩm Lăng Chi năm nay mới 16, bàn chuyện hôn sự lúc này vẫn còn quá sớm. Hơn nữa, một ca nhi chưa thành thân như Lăng Chi, cũng không tiện giao du quá nhiều với nam tử khác.
Phương Tân Giác đã đợi hơn một canh giờ. Ban đầu còn đứng thẳng tắp, sau lại đi qua đi lại, cuối cùng thì ngồi xổm xuống. Ai ngờ vừa mới ngồi thì Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đã đến, hắn vội vàng đứng dậy, chỉnh lại vạt áo rồi bước lên trước, nói: "Lâm phu lang, Thẩm ca nhi, hai người đến rồi? Đây là chìa khóa, mời cầm lấy."
Lâm Việt khẽ nghiêng người, chắn trước tầm mắt của Phương Tân Giác, cười ôn hòa mà đáp: "Đa tạ thiếu đông gia, làm phiền ngài rồi."
Phương Tân Giác cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên nhìn ra được Lâm Việt có phần bài xích mình. Hắn vốn chẳng có ý đường đột với Thẩm Lăng Chi, nên sau khi giao chìa khóa xong, liền sải bước rời đi, mãi đến khúc ngoặt mới khẽ quay đầu lại nhìn một cái.