Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 130: Chương 130




Năm ngoái, khi hai người Lâm Việt đi mua và bán nấm, Tống Tầm Xuân cũng tất bật chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ suốt mấy ngày liền. Thế nhưng bây giờ bảo bà tự mình gánh vác việc này, trong lòng lại có chút chùn bước, thật sự không dám chắc bản thân có làm được hay không.

Lâm Việt nhắc đến chuyện này không phải là ý tưởng nhất thời. Sang năm, khoảng tháng 8, tháng 9, cậu và Thẩm Hoài Chi sẽ lên Phủ thành. Phủ thành rộng lớn, chi tiêu ắt hẳn không ít. Dù bây giờ trong tay có chút bạc dành dụm, nhưng đến lúc đó, phần lớn cũng sẽ phải lo toan chuyện sinh kế. Tạm chưa bàn đến việc bọn họ sẽ sống ra sao ở Phủ thành, nhưng nhà cửa không thể vì họ đi vắng mà rơi vào cảnh túng thiếu.

Nếu mọi sự thuận lợi như tính toán của Lâm Việt, sau khi xuất giá, Thẩm Lăng Chi sẽ làm chưởng quầy của Điếm Hương Laqu, rồi thuê thêm một người giúp việc. Như vậy, trong tay có tiền, cuộc sống sau hôn nhân cũng dễ chịu hơn. Tốt nhất là để Tống Tầm Xuân đến giúp, hai người cùng kiếm tiền, vừa đỡ phải lo lắng chuyện tìm người không hợp ý.

Còn Thẩm Chính Sơ sẽ phụ trách việc đưa đón, nông nhàn thì trông nom việc nhà, đến mùa vụ bận rộn thì thuê người làm. Công tiền thuê mướn trong thôn rẻ hơn nhiều so với trên trấn, tính toán kỹ thì vẫn có lợi.

Dù vậy, tất cả mới chỉ là dự định ban đầu của Lâm Việt, sau này còn phải bàn bạc thêm, hơn nữa cũng cần xem ý tứ của phu thê Thẩm Chính Sơ. Nếu Tống Tầm Xuân bằng lòng tiếp tục buôn bán nấm, thì sau khi mùa vụ kết thúc, bà cũng sẽ có kinh nghiệm buôn bán độc lập. Bất luận là đến cửa tiệm phụ giúp hay tự mình kinh doanh, đều tốt hơn nhiều so với làm việc đồng áng.

Tống Tầm Xuân suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới ngập ngừng nói: "Ta có làm nổi không? Nhỡ đâu thu gom về mà không bán được thì sao? Khi ấy chẳng phải chúng ta sẽ lỗ nặng à?"

Lâm Việt kiên định gật đầu: "Nương, người cứ yên tâm. Năm ngoái chúng ta làm ăn với quán ăn Dương Ký, ngày mai lên trấn, con sẽ hỏi xem năm nay họ có còn mua nấm không. Nếu vẫn mua, có mối khách ổn định, dù có ế cũng chẳng lỗ bao nhiêu. Còn nếu họ không mua nữa, chúng ta sẽ gom ít lại, rồi đem làm tương nấm hoặc phơi khô, đợi đến mùa đông đem bán. Mùa đông ít rau tươi, chắc chắn sẽ có không ít người chịu mua nấm khô."

Thẩm Lăng Chi cũng lên tiếng: "Nương, chỉ cần người chịu làm, những chuyện khác không phải vấn đề. Mấy ngày đầu, con với ca ca sẽ thay phiên theo người ra chợ bày bán. Cùng lắm thì để cha đi với người cũng được."

Tống Tầm Xuân nhíu mày rồi lại giãn ra, giãn ra rồi lại nhíu vào, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Ta tự mình làm được, cha các con không rảnh. Giờ việc đồng áng cũng chưa nhiều, ông ấy phải tranh thủ đốn thêm củi, chứ củi trong nhà e là không đủ dùng đến mùa đông."

Ngược lại, Thẩm Chính Sơ lắc đầu, nói: "Núi sau cũng không xa, một buổi sáng đi hai chuyến là chuyện thường, nếu nhanh nhẹn một chút thì ba, bốn chuyến cũng chẳng có gì khó. Ta có thể theo bà lên trấn bán nấm trước, về rồi lại đi đốn củi sau."

Từ khi mở tiệm, nhà bọn họ dùng củi ngày một nhiều. Trước đây, đống củi chất cao kín cả một bức tường sau viện, vậy mà giờ đã vơi đi quá nửa. Mới cấy lúa chưa được mấy ngày, Thẩm Chính Sơ đã bắt đầu vào rừng đốn củi, chỉ cần trời không mưa, ngày nào cũng lên núi một chuyến.

Hôm qua, ông hái được mấy cây nấm trên đường về, nhưng ít quá, chẳng đủ xào được một đĩa. Vừa hay gặp Thẩm Phương Lâm nhà bên cũng đi hái nấm, ông bèn đưa luôn chỗ nấm ít ỏi kia cho bà, giúp nhà bà góp đủ một phần. Cả hai huynh muội đường thúc này đều không giỏi hái nấm, có thể xem là chung cảnh ngộ.

Sau khi bàn bạc xong, cả nhà ai nấy đều rửa mặt chải đầu, rồi về phòng nghỉ ngơi.

Lâm Việt lại ngồi vào bàn sách. Mấy hôm nay bận rộn, cậu học hành chữ nghĩa đều bị gián đoạn. Nhất là tháng trước, suốt cả tháng mùa xuân cày cấy, cậu thậm chí còn chẳng đụng đến bút mực. Giờ mà không nhanh chóng luyện lại, e rằng chẳng mấy chốc sẽ quên mất cách viết chữ mất thôi.

Dù không phải thiên tài, nhưng Lâm Việt cũng chẳng đến mức quên luôn cách cầm bút. Thế mà chẳng hiểu sao, Thẩm Hoài Chi cứ khăng khăng muốn dạy cậu từ đầu, bắt đầu từ tư thế cầm bút. Điều này khiến cậu cảm thấy có gì đó sai sai.

Vẻ mặt Thẩm Hoài Chi nghiêm túc, giọng điệu lại càng chính trực: "Cầm bút không đúng dễ tổn thương tay, chữ viết ra cũng chẳng đẹp. Em đã lâu không viết chữ rồi, ta nắm tay em viết thì hợp lý hơn."

"Thật sao?" Lâm Việt liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, nhướng mày hỏi, "Cầm tay phải để giúp ta viết còn chấp nhận được, nhưng tay trái đặt trên vai ta làm gì?"

Thẩm Hoài Chi thoáng chột dạ, nhưng vẫn cứng giọng đáp: "Đặt trên vai em thì tiện hơn, ghế cứng quá, ta dựa không quen."

Lâm Việt: "..."

Thôi kệ, viết chữ quan trọng hơn.

Nhưng rốt cuộc cũng chẳng viết được bao lâu, mới chừng nửa canh giờ, cậu đã không ngồi yên nổi nữa, bèn đặt bút xuống, nói: "Huynh ôn bài đi, ta phải tính sổ đây."

Tháng này kiếm được không ít tiền, phải tính toán cho rõ ràng mới được.

Nói rồi, cạua chợt xoay người né khỏi bàn tay trên vai, thong thả chắp tay sau lưng, đủng đỉnh đi về phía giường.

Thẩm Hoài Chi cũng có việc chính sự phải làm. Thấy Lâm Việt đã nửa nằm trên giường, y cũng không qua quấy rầy, chỉ khom lưng vén bấc đèn, rồi ngồi vào chỗ của Lâm Việt ban nãy, chuyên tâm đọc sách.

Trong phòng chỉ còn tiếng đồng tiền va vào nhau leng keng và âm thanh tí tách của ngọn đèn dầu chập chờn cháy. Gió đêm nay khá lớn, từng cơn gió nhẹ len qua khe cửa sổ khiến ánh lửa vốn đã không sáng rõ lại càng lay động không yên, bóng sáng chập chờn trên trang giấy. Nhưng Thẩm Hoài Chi không hề để tâm, y đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của những con chữ.

Mãi đến khi đèn dầu sắp cạn, ánh sáng mờ mờ không đủ soi rõ từng nét chữ, Thẩm Hoài Chi mới khép sách lại, đứng dậy quay về giường.

Lúc này, Lâm Việt đã nằm xuống, nhưng vẫn chưa ngủ, nghe thấy động tĩnh, cậu vẫy vẫy tay gọi Thẩm Hoài Chi: "Không thổi tắt đèn à?"

Thẩm Hoài Chi khẽ lắc đầu, đưa tay cởi áo lót, đặt lên đầu giường.

Chiếc áo này mới may sau Tết, màu xanh đậu nhạt, giống hệt áo Lâm Việt đang mặc. Màu này rất tôn da, khiến gương mặt rám nắng của Lâm Việt trông trắng sáng hơn, thậm chí còn hơi ửng đỏ vì ấm áp. Nhưng với Thẩm Hoài Chi thì lại không hợp lắm.

Y có nước da ngăm hơn, dáng người cao lớn rắn rỏi, bất kể là cánh tay hay lưng đều trông rất có lực. Thật ra, không mặc áo còn đẹp mắt hơn nhiều. Nếu là màu đen tuyền, có lẽ sẽ hợp với y hơn. Năm nay may áo mới nhất định phải chọn cẩn thận.

Trong đầu Lâm Việt lộn xộn nghĩ ngợi đủ thứ, nhưng chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ thì Thẩm Hoài Chi đã nằm xuống cạnh cậu.

Acaju có chút khó hiểu, không nhớ ra mùa hè năm ngoái Thẩm Hoài Chi có thói quen cởi áo lót trước khi ngủ. Rõ ràng năm ngoái đâu có.

Nhưng cậu không có thời gian để tiếp tục nghĩ nữa.

Bàn tay thô ráp, khô ấm của Thẩm Hoài Chi đã đặt lên eo cậu.

Cảm giác tiếp xúc bất ngờ khiến Lâm Việt khẽ run, dây áo lót liền sau đó cũng bị cởi bỏ...

Tháng 4, hai người đều bận rộn. Bận xong việc nhà mình, bọn họ lại về Lâm gia giúp đỡ hai ngày. Mỗi tối sau khi tắm rửa, vừa đặt lưng xuống giường thì đã là đêm khuya yên tĩnh. Dù Thẩm Hoài Chi còn sức, Lâm Việt cũng chẳng còn hơi đâu, vừa chạm giường đã ngủ, sáng ra còn buồn ngủ đến mức không muốn dậy. Rõ ràng là đôi phu phu tân hôn, vậy mà hơn nửa tháng rồi chưa từng gần gũi, nay rốt cuộc cũng rảnh rang, tự nhiên không thể bỏ lỡ nữa.

Vừa cảm nhận được động tác của Thẩm Hoài Chi, Lâm Việt gần như theo phản xạ rụt ngay vào trong chăn. Ban đầu định đưa tay đẩy y ra, nhưng khi lòng bàn tay chạm vào lồng ng.ực rắn chắc nóng bỏng kia, cậu lại lập tức rụt tay về, lắp bắp nói: "Dầu đèn... huynh chưa thổi tắt dầu đèn."

"Không còn dầu nữa, nhiều nhất một khắc nữa tự khắc tắt thôi."

Lâm Việt còn muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã biến thành những tiếng nức nở khe khẽ.

Xuân tiêu khổ đoản, dạ sắc man mang, gió lay đỏ hồng mép cửa sổ, mây biếc cũng say trong bóng đêm triền miên.

Cậu không nhớ rõ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết khi tỉnh lại, y phục đã được đặt ngay ngắn bên gối, nước rửa mặt cũng được Thẩm Hoài Chi chuẩn bị sẵn. Nhưng vừa nghĩ đến việc y ngay cả dầu đèn cũng không thèm thổi tắt, Lâm Việt lại nghiến răng tức giận. Đáng tiếc hôm nay dậy muộn, ngoài sân đã có Tống Tầm Xuân và mấy người khác, cânu cũng không tiện làm ầm, đành trừng mắt lườm Thẩm Hoài Chi một cái rồi hậm hực ra ngoài.

Thẩm Hoài Chi sờ sờ sống mũi, càng thêm chột dạ.

May thay, hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi. Chưởng quầy của quán ăn Dương Ký thấy Lâm Việt tới thì rất vui vẻ, chỉ đôi ba câu đã định xong việc buôn bán của năm nay. Trên đường về, Lâm Việt còn ghé qua đặt mấy chiếc hũ sành dự trữ.

Buổi chiều cửa tiệm đóng cửa sớm, mọi người trở về nhà. Tống Tầm Xuân liền mang theo kim chỉ ra ngoài. Ngày mai phải làm ăn rồi, hôm nay phải nhanh chóng thông báo chuyện thu nấm cho dân làng, tránh để ngày mai không thu được gì.

Ngoài ra còn phải thu mua dâu tằm. Năm ngoái, dâu tằm ngâm bán rất đắt hàng, năm nay tất nhiên phải tiếp tục. Nhưng lần này không rảnh tự hái, chỉ có thể mua lại của người khác. Dâu xanh quá thì chua không thể làm nước dâu, vậy nên chỉ có thể thu mua loại đã chín đỏ. Làm vậy cũng có thể kéo dài thời gian thu mua, tránh để dân làng vội vàng hái ngay khi quả chưa kịp chín.

Theo lệ năm ngoái, sáng sớm thu mua nấm xong thì cũng đã gần đến giờ Tỵ. Lúc này, quán xá trong trấn đều đã mở cửa được một, hai canh giờ. Vì không thể để cả ba nương con cùng đi, sau khi bàn bạc, mọi người quyết định: sáng sớm Thẩm Chính Sơ đánh xe trâu đưa Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi đến trấn, sau đó về nhà lên núi đốn củi, tranh thủ về trước giờ Tỵ để đưa Tống Tầm Xuân lên trấn. Đến lúc ấy, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi thay nhau ra đón bà, rồi cùng nhau bày hàng. Buổi chiều, cả ba lại cùng nhau về nhà.

Ngày đầu tiên thu mua, số lượng nấm không nhiều, dâu tằm cũng chỉ được chừng một cân. Lâm Việt và Tống Tầm Xuân trước tiên mang hàng đến quán ăn Dương Ký. Chờ chưởng quầy cân xong phần của quán, trong sọt chỉ còn lại ba, bốn cân.

Số lượng ít ỏi như vậy, ngay cả thuê sạp cũng không đáng. Hai người xách giỏ, rảo bước khắp các con phố, vừa đi vừa rao bán.

Lâm Việt là người đầu tiên lên tiếng: "Bán nấm đây! Nấm tươi mới, đã là đợt thứ hai rồi, dùng để nấu canh hay xào đều ngon cả!"

Ở vùng này, mọi người tin rằng nấm lứa đầu không ăn được, dễ gây đau bụng hoặc ngộ độc. Vì vậy, cậu cố ý nhấn mạnh điều này khi rao, để tránh có người nghi ngại.

Rao xong một lượt, Lâm Việt ngó quanh, thấy con phố này người không đông lắm, bèn đề nghị: "Nương, người thử rao xem sao."

Tống Tầm Xuân có phần ngượng ngùng, khó mở miệng. Lâm Việt cũng không thúc giục, tự mình rao thêm mấy câu. Mãi đến khi sang con phố tiếp theo, bà mới lấy hết dũng khí, cất giọng: "Bán nấm... bán nấm đây!"

Âm thanh tuy nhỏ, nhưng ít ra cũng đã nói thành lời, lại còn rất rõ ràng.

Lâm Việt bất giác nhớ đến Thẩm Lăng Chi ngày mới theo cậu ra chợ, cũng e dè chẳng dám rao. Thế mà giờ đây, cậu ấy đã có thể trông coi quán một mình, chào hàng cũng rất thành thạo, đôi lúc còn rao to hơn cả cậu.

"Nương, người giỏi lắm! Lăng Chi mới đầu còn không bằng người đâu. Giờ đệ ấy đã có thể một mình coi quán rồi, người nhất định cũng làm được."

Lâm Việt khen ngợi rất chân thành. Quả nhiên, Tống Tầm Xuân tin tưởng hơn hẳn, lại rao thêm một câu nữa, lần này giọng nói lớn hơn trước không ít, có thể coi như một bước tiến đáng kể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.