Lâm Việt nghiêng đầu, cười nói: "Aiya, chuyện ngày mai để mai hẵng tính. Chúng ta mau về thôi, ngoài quán trọ có một quán nhỏ bán đậu hũ non, giờ quay về vẫn kịp ăn một bát rồi lên nghỉ ngơi."
Hai người cất bước đi được mấy trượng, Lâm Việt mới sực nhớ ra mà hỏi: "Phải rồi, sáng mai huynh đến khi nào?"
Thẩm Hoài Chi đáp: "Phu tử dặn giờ Mão đến, giờ Dậu hồi phủ."
"Vậy chúng ta tối nay ngủ sớm một chút, kẻo mai lại không có tinh thần." Lâm Việt vừa nói vừa tiện tay nhét một viên kẹo hồ lô vào miệng Thẩm Hoài Chi, cười đắc ý, "Ngon không? Ta chọn mãi mới được xâu to nhất đấy."
Thẩm Hoài Chi vốn không mấy hứng thú với món này, nhưng kẹo do phu lang đút thì lại là chuyện khác, liền khẽ gật đầu: "Ngon lắm. Em mau ăn đi, ta một viên là đủ rồi."
Lâm Việt biết rõ Thẩm Hoài Chi không thích đồ ngọt, nên cũng không ép thêm, liền tự mình thưởng thức. Kẹo hồ lô hôm nay khá ngọt, được áo một lớp đường dày, quả sơn tra bên trong cũng vừa chín tới, mềm dẻo thơm ngon. Lâm Việt thầm nghĩ, lát nữa quay về sẽ mua ít sơn tra để trong cửa tiệm. Phương thức làm bánh ngọt sơn tra quế hoa đã bán đi rồi, cậu cũng không định làm điểm tâm nữa, chỉ nấu chút trà sơn tra lá sen, hay trà sơn tra trần bì để uống cùng với món thạch lạnh. Đợi khi sơn tra qua mùa, những món này cũng không cần làm nữa, trời trở lạnh, nên thay bằng điểm tâm nóng mới phải.
Trước cửa quán trọ có một quán nhỏ treo tấm mành vàng, chỉ bán duy nhất món đậu hũ non, có vị thanh, vị ngọt và cả vị cay. Đậu hũ cay còn có thể thêm thịt, mỗi phần thịt giá 3 văn tiền. Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đều gọi loại chay.
Từng miếng đậu hũ mềm mịn tan ngay trong miệng, hòa cùng đậu vàng rang giòn, dầu ớt thơm nồng, hành lá, rau mùi, xì dầu đậm đà, thậm chí còn có cả củ cải muối thái nhỏ. Dùng thìa gỗ khuấy đều, ăn một miếng liền thấy cay thơm ngọt béo, vừa vặn với cơn gió thu mát rượi lướt qua, quả là một bữa tối thanh đạm mà thoả lòng.
Một bát đậu hũ này chính là bữa tối của hai phu phu, cộng thêm phần lương khô còn sót lại từ bữa trưa, cũng đủ no. Sau đó, Lâm Việt ghé ra hậu viện một chuyến. Chú trâu nhỏ vẫn được chăm sóc chu đáo, lúc này đang thảnh thơi gặm cỏ, trong máng còn có nước sạch mới thay. Lâm Việt cảm tạ tiểu nhị xong, liền tung tăng lên lầu.
Phủ thành không giống như thôn quê. Khi mặt trời lặn, tiếng trống nổi lên, các phường thị cùng với cửa thành đều đóng lại. Giờ giới nghiêm không phải hoàn toàn cấm đi lại, nhưng dân chỉ được phép hoạt động trong khu phường mình cư trú. Quán trọ nằm trong một khu phường buôn bán, đến giờ này bên ngoài cũng đã thưa người. Không giống ở thôn quê, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chó sủa vọng lại. Lâm Việt đứng bên cửa sổ trầm ngâm nhìn một lát, rồi cũng cảm thấy nhàm chán, bèn khoác áo nằm xuống ngủ.
Thẩm Hoài Chi vẫn đang đọc sách. Hôm nay y thỉnh giáo tiên sinh không ít vấn đề, có điều có thể hiểu ngay tại chỗ, nhưng cũng có chỗ vẫn còn mơ hồ. Nhân lúc còn nhớ rõ lời giảng, y phải tranh thủ lĩnh hội cho thấu triệt.
Quán trọ chỉ cung cấp nến sáp, đến khi hai ngọn nến cháy hết, Thẩm Hoài Chi mới đứng dậy, đưa mắt nhìn sang Lâm Việt đã ngủ tự lúc nào. Y không khỏi ngáp một cái, nhẹ nhàng vén chăn nằm xuống, đợi thân mình ấm lên mới nghiêng người ôm Lâm Việt vào lòng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Việt dậy sớm hơn một chút. Chờ cậu rửa mặt xong, lại xuống lầu mua điểm tâm, lúc này Thẩm Hoài Chi mới tỉnh.
Nhìn thấy Lâm Việt đứng bên bàn, y vừa mặc y phục vừa cất bước đến gần, dịu giọng hỏi: "Sao không ngủ thêm một lát? Giờ trời còn chưa sáng hẳn."
Lâm Việt nghiêng người, để lộ mâm đồ ăn trên bàn, sau đó giơ tay đẩy Thẩm Hoài Chi một cái, giục y: "Mau đi rửa mặt đi, kẻo lát nữa nước lạnh mất. Chờ đưa huynh đi xong ta về ngủ bù."
Thẩm Hoài Chi vốn không muốn cậu vất vả như vậy, nhưng lại có chút lưu luyến, muốn Lâm Việt ở bên mình thêm chút nữa, nhất thời chẳng tìm được lời từ chối. Đợi rửa mặt xong, ngồi vào bàn ăn rồi, y mới cất lời: "Vậy em về phải ngủ ngay đấy, tối cũng không cần tới đón ta. Ở đầu hẻm có một quán bán bún cá, chờ ta về sẽ mang cho em một bát."
Thẩm Hoài Chi dặn đi dặn lại không cho cậu đi đón, Lâm Việt cũng không tranh luận thêm. Không đi thì không đi. Hôm qua cậu đã hỏi thăm về nơi ở, nhưng vẫn chưa đủ tường tận, hôm nay còn phải ra ngoài xem xét thêm. Ngoài ra, mấy tiệm bánh ngọt trong Phủ thành cũng cần phải đến xem thử, không biết liệu có thuận lợi mở được tiệm hay không.
Nghĩ vậy, Lâm Việt gật đầu, rồi lại nói: "Mua thêm một bát mì thịt dê đi, quán ngay bên cạnh, ta nhớ huynh thích món đó. Bên cạnh đó còn có một tiệm bánh nhân thịt, cũng mua một cái, bằng không sợ huynh ăn không đủ no."
"Được, ta nhớ rồi."
Giờ không còn sớm, hai người ăn sáng xong liền vội vã ra khỏi cửa, thẳng đường đến học phủ. Người giữ cổng nhà họ Dương vẫn nhiệt tình như trước, trong phủ tiên sinh cũng đã chuẩn bị sẵn một chồng bài giảng. Dương tiên sinh đêm qua mãi đến khi trăng lên giữa trời mới nghỉ ngơi, trên bàn bày kín từng chồng bút ký, toàn bộ đều là đáp án và giải thích cho vấn đề của Thẩm Hoài Chi. Những chỗ y còn yếu, tiên sinh cũng cẩn thận ghi chú.
Một ngày trôi qua vô cùng phong phú, ngoài ăn uống và chợp mắt, Thẩm Hoài Chi đều dành toàn bộ thời gian ôn tập và làm bài.
Chẳng mấy chốc, trời đã về cuối giờ Mùi, Thẩm Hoài Chi cáo biệt Dương tiên sinh, cùng Lâm Việt lên đường trở về nhà.
Lần này là Lâm Việt cầm cương đánh xe. Cậu chưa quen lắm, may mà con trâu nhà nuôi vốn ngoan ngoãn, bước đi rất ổn định. Thẩm Hoài Chi vẫn vùi đầu vào sách, suốt quãng đường chỉ dừng lại một lần khi Lâm Việt đưa nước cho y uống. Mãi đến một canh giờ sau, y mới ngẩng đầu lên, cẩn thận thu sách cùng chồng bút ký mà Dương tiên sinh đưa vào hòm sách.
"Để ta cầm cương cho, em dựa vào ta nghỉ một lát đi. Đợi em tỉnh lại, chúng ta cũng gần về đến nhà rồi." Giọng Thẩm Hoài Chi trầm thấp, mang theo một chút áy náy. Hôm nay y trì hoãn mất một lúc, đến khi về tới nhà cũng đã khuya lắm rồi, Lâm Việt lại phải theo y tiếp tục ăn lương khô.
Lâm Việt cúi đầu, húc nhẹ vào vai y một cái, cười: "Huynh không mệt sao? Tranh thủ nhắm mắt dưỡng thần một chút đi. Đợi qua đoạn đường khó đi này rồi hẵng đổi cho ta. Lương khô để bên tay phải của huynh, nhớ ăn đấy, ta vừa nãy đã ăn rồi."
Dứt lời, cậu còn cố ý nhấn mạnh: "Hôm qua ta nghe theo huynh, hôm nay đến lượt huynh nghe ta. Mau lại đây, dựa vào ta mà ngủ đi."
Thẩm Hoài Chi chẳng thể cãi lại, chỉ đành thấp giọng đáp một tiếng, rồi gối đầu lên đùi Lâm Việt. Chẳng mấy chốc, y đã chìm vào giấc ngủ.
Hai khắc sau, Thẩm Hoài Chi tỉnh dậy đúng giờ, tay trái đón lấy dây cương, tay phải ấn nhẹ lên chân Lâm Việt, khẽ nói: "Được rồi, mau ngủ đi."
Lâm Việt vốn chẳng thấy buồn ngủ, nhưng Thẩm Hoài Chi cứ liên tục giục, thế mà lại khiến cậu thật sự buồn ngủ. Cậu dụi dụi mặt, rồi nghiêng đầu tựa vào vai y, ngủ thiếp đi.
Đến khi Lâm Việt tỉnh lại, trời đã tối mịt. Cậu cũng chẳng rõ mình ngủ thế nào, chỉ biết lúc này cả người đều cuộn trọn trong lòng Thẩm Hoài Chi, trên người còn đắp thêm một chiếc áo bông.
Mới tỉnh dậy, cậu vẫn còn có chút mơ màng, giọng nói cũng mềm nhão, rề rà: "Chúng ta sắp đến chưa? Đổi ta đánh xe đi, huynh ngủ một lát, sáng mai còn phải đến tư thục nữa."
Trời đã về khuya, Thẩm Hoài Chi cũng chẳng còn dè dặt, giơ tay kéo Lâm Việt ôm sát vào lòng, cúi đầu khẽ thì thầm bên tai cậu: "Sắp đến rồi, chắc còn khoảng một khắc nữa. Gió lớn lắm, em đừng ngồi dậy, cứ nhắm mắt ngủ thêm một chút là tới ngay thôi."
Giọng y quá đỗi dịu dàng, tay lại khe khẽ xoa lên lưng cậu. Lâm Việt đầu vừa gật xuống, đã lại chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ này kéo dài đến tận cửa nhà, mãi khi Thẩm Hoài Chi lay gọi cậu mới tỉnh dậy.
Trong bếp nhà họ Thẩm vẫn còn ánh lửa, Tống Tầm Xuân nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi ra, miệng không ngớt niệm trời Phật: "Ôi, cuối cùng các con cũng về rồi! Mau vào nhà đi, trong bếp cơm canh vẫn còn ấm, nước nóng cũng đã nấu sẵn, rửa ráy xong rồi nghỉ ngơi ngay cho khỏe."
"Vâng, nương. Khuya lắm rồi, người mau nghỉ đi, chúng con cũng dọn dẹp xong sẽ đi ngủ ngay."
Nói xong, Thẩm Hoài Chi liền dẫn trâu vào chuồng, tháo xe xuống, lại lùa trâu con vào, cho nó ăn cỏ uống nước. Lúc này, trong bếp, Lâm Việt cũng đã bày sẵn cơm canh lên bàn.
Tống Tầm Xuân còn phải lên tiệm giúp đỡ, thấy hai người bọn họ đã ngồi vào bàn ăn, lại rót thêm hai chén nước nóng cho họ rồi mới quay về phòng.
Phòng bên, phu phu hai người vừa đặt lưng xuống giường chưa được ba canh giờ đã phải dậy. Cả hai đều mệt rũ rượi, chỉ cần chạm mắt nhau là liền ngáp không ngừng. Lâm Việt vốn định cười, nhưng chẳng còn sức nữa, cuối cùng đành lấy nước lạnh rửa mặt mới khá lên được đôi chút.
Hôm nay là ngày tư thục mở cửa trở lại. Trong 18 học trò của năm trước, không biết sẽ có bao nhiêu đứa quay lại, cũng chẳng rõ liệu có học trò mới nhập học không. Thẩm Hoài Chi cũng có phần căng thẳng.
Để giúp đỡ cho Thẩm Hoài Chi, hôm nay Lâm Việt không lên tiệm, thu dọn đồ đạc xong, liền theo y tới từ đường.
Trước khi nghỉ thu hoạch vụ mùa, Thẩm Hoài Chi đã nói rõ rằng tư thục sẽ mở cửa vào giờ Thìn hôm nay. Hai người bọn họ cố tình đến sớm nửa canh giờ để chuẩn bị trước, nào ngờ khi vừa đến nơi, trước cửa từ đường đã đứng chật kín người.
Hầu hết đều là phụ nhân hoặc phu lang dắt theo con cái, thậm chí có nhà còn đi cả gia đình, đứng kín cả con đường nhỏ trước từ đường.
Hai người vừa xuất hiện liền có người phát hiện ra: "Thẩm phu tử đến rồi! Lâm phu lang cũng đến rồi!"
Lâm Việt hơi ngạc nhiên, sao lại có người nhìn cậu chứ? Lắng nghe kỹ, cậu mới hiểu ra, thì ra là đến để cảm tạ điểm tâm và trà mát mà cậu từng chuẩn bị.
Lâm Việt cười, phất tay đáp lại, rồi cầm chìa khóa băng qua đám đông mở cửa, còn Thẩm Hoài Chi thì đứng tại chỗ chào hỏi mọi người.
Lúc này, có người lên tiếng hỏi: "Thẩm phu tử, năm nay phí nhập học vẫn là 1 lượng bạc chứ?"
Người vừa hỏi trông khá lạ mặt, chắc hẳn là người từ thôn khác đến, hơn nữa còn là học trò mới.
Thẩm Hoài Chi khẽ hắng giọng, lặp lại những lời mình đã dặn dò học trò trước khi nghỉ, trong đó bao gồm cả phí nhập học, nội dung giảng dạy, thời gian học, các kỳ nghỉ...
Sau khi giải thích tường tận, y mới tiếp lời: "Năm nay chính là năm cuối cùng của tư thục này. Thời gian ngắn ngủi, trong một năm tại hạ thực khó đảm bảo học trò có thể đạt được thành tựu đến đâu, mong chư vị cân nhắc kỹ lưỡng."
Những người đến hôm nay phần lớn đều đã biết chuyện này, song vẫn có một số người chưa nghe ngóng đầy đủ. Lúc này mới hay tin, bèn lộ ra vẻ do dự. Tuy vậy, thấy đông người chờ đợi, họ cũng không lập tức rời đi, chỉ lùi lại mấy bước, đứng ở góc quan sát.
Ngay sau đó, người lên tiếng là người trong thôn Lâm Thủy. Theo bối phận, Thẩm Hoài Chi nên gọi là tam đường ca, nhưng ngày thường vẫn quen miệng gọi là tam ca.
"Hoài Chi, tam ca nói thật lòng, cũng không mong thằng nhóc nhà ta học thành tài gì ghê gớm, chỉ cần được như Tiểu Hổ là đủ rồi. Biết viết mấy chữ, đi mua quả có thể tự tính toán, thậm chí còn có thể giúp gia đình bán rau, so với năm ngoái thì đúng là một trời một vực."
Hôm nay phu thê Thẩm Nham Chi cũng có mặt. Nghe có người khen con trai mình, lưng hắn thẳng tắp thêm mấy phần, càng nghe càng đắc ý.
Thẩm Nham Chi cười lớn, nói: "Tam ca, năm ngoái ta khuyên huynh không nghe, bây giờ thấy con ta giỏi giang mới động lòng sao?"
Thẩm Nguyên Chi giơ tay đấm hắn một cái, bật cười: "Cút sang một bên! Năm ngoái sao ta lại không muốn cho đi học chứ? Còn không phải do trong nhà không đủ ăn đủ mặc sao? Hơn nữa, cái thằng nhóc nhà ta ngày nào cũng leo tường phá nóc, ta có muốn gửi nó đi học cũng phải có gan mới dám!"
Thẩm Nham Chi cười ha hả: "Thế bây giờ lại dám rồi?"
"Thì thấy Tiểu Hổ ngoan ngoãn, hiểu chuyện rồi chứ sao."
Lúc này, từ sau lưng nương, Tiểu Hổ thò đầu ra, giòn tan đáp lời: "Tam bá, trước giờ cháu cũng chưa từng phá nóc nhà đâu!"
Thẩm Nguyên Chi nghẹn lời, cảm thấy mất mặt. Cùng là con nít, nhưng con nhà hắn thì chẳng chịu nghe lời. Cuối cùng, hắn chỉ đành đưa tay xoa đầu Tiểu Hổ hai cái, lắc đầu cười: "Đúng vậy, ngươi ngoan hơn ca ca ngươi nhiều lắm."