Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 147: Chương 147




Lâm Việt đã đến phủ học vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên mang cơm đến, đứng trước cổng một lúc có chút do dự.

Cũng may cậu chưa chờ bao lâu, người trông cổng phủ học đã phát hiện ra. Lâm Việt không thường xuyên tới đây, lão Lý cũng không nhớ rõ cậu, nhưng nhìn thấy có chút quen mắt, bèn chủ động tiến lên hỏi: "Tiểu tử, ngươi đến phủ học có việc gì không?"

Lâm Việt giơ chiếc hộp trong tay lên ra hiệu: "Lão trượng, cháu đến đưa cơm trưa cho phu quân."

Lão Lý chợt hiểu ra, thì ra là có phu quân đang học trong phủ học, liền vội vã nói: "Đừng đứng mãi ở đây, vào trong phòng trực ngồi nghỉ một lát đi, cũng sắp tan học rồi."

Lâm Việt không tiện từ chối lòng tốt của ông, đành theo vào trong.

Cậu ngồi chưa được hai khắc, Thẩm Hoài Chi đã sải bước đi tới. Nhìn thấy Lâm Việt đang ngồi trong phòng trực, y liền thở phào nhẹ nhõm, tiến đến gần, nhẹ giọng hỏi: "Em chờ lâu rồi sao? Đã ăn chưa?"

Lâm Việt gật đầu: "Ta ăn rồi mới qua đây, huynh mau ăn đi, vẫn còn nóng đấy."

Thẩm Hoài Chi mỉm cười: "Cùng ta ăn thêm chút nữa đi, bên kia có bàn đá, chúng ta qua đó ăn."

Phủ học không quá nghiêm khắc trong chuyện này, ngày thường cũng có người nhà hoặc bằng hữu của học trò tới thăm, chỉ cần rời đi trước giờ lên lớp là được.

Lâm Việt hơi động tâm, cậu cũng muốn nhìn thử phủ học trông ra sao. Hơn nữa, chờ Thẩm Hoài Chi ăn xong, cậu còn có thể tiện tay mang bát đũa về.

Trước khi đi, Lâm Việt lấy từ trong hộp ra hai miếng điểm tâm đưa cho lão Lý: "Lão trượng, đây là điểm tâm nhà cháu làm, ngài nếm thử đi." Rồi cậu còn đùa một câu, "Nếu không ngon thì ngài cũng đừng chê nhé."

Lão Lý vốn định từ chối, nhưng nghe cậu nói vậy lại không tiện khước từ, bèn cười đáp: "Sao lại không ngon được, nhìn thôi đã thấy muốn ăn rồi. Vậy lão phu cũng không khách sáo nữa."

Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi cười cáo từ, cùng nhau đi đến bàn đá bên góc sân. Vị trí này không quá khuất, từ học đường đến nhà ăn đều sẽ đi ngang qua đây, vừa vặn mấy người đồng môn của Thẩm Hoài Chi cũng đang đi tới.

Nhìn thấy bên cạnh Thẩm Hoài Chi có một thiếu niên trẻ tuổi, tuy không quen biết, nhưng mọi người cũng đoán được tám chín phần mười đây là phu lang của y. Vì thế, bọn họ không tiến lại quấy rầy, chỉ từ xa hành một lễ chào, trên mặt còn mang theo ý cười trêu chọc.

Thẩm Hoài Chi mặt không đỏ, tim không loạn, điềm nhiên đáp lễ xong liền cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Lâm Việt: "Em ăn thử đi, món này ngon lắm."

Lâm Việt buồn cười, mấy món này đều là do cậu nấu, tất nhiên đã nếm qua rồi, nhưng cậu cũng không từ chối, chỉ cười đáp: "Huynh ăn nhiều một chút, tốt nhất là ăn hết luôn, đỡ để ta phải mang về."

Thẩm Hoài Chi gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào ăn. Hôm nay y thực sự có chút đói bụng.

Dùng xong bữa trưa, thời gian lên lớp cũng không còn bao lâu nữa. Lâm Việt không nán lại lâu, nhanh chóng thu dọn hộp đựng rồi trở về nhà.

Bận rộn qua mấy ngày, thoáng chốc đã đến mùng 5 tháng 9, ngày khai trương cửa tiệm.

Sáng sớm, Lâm Việt đã dậy từ rất sớm, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm một cách có trật tự.

Mấy ngày trước, cậu đã đi dạo khắp các phố lớn ngõ nhỏ, quan sát không ít tiệm bánh ngọt trong Phủ thành. Ở đây có những tiệm bánh tinh xảo, mỗi miếng bánh nhỏ cũng có giá mười mấy hai mươi văn, một đĩa thì lên đến mấy trăm văn. Nhưng cũng có những tiệm bình dân, bán bánh chỉ một hai văn một cái, giá cả chênh lệch rất lớn.

Khu vực gần hẻm Nghênh Xuân chủ yếu là dân thường sinh sống, dù không phải là người quá nghèo khó, nhưng cũng không dư dả đến mức tiêu xài xa hoa.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Lâm Việt quyết định vẫn đi theo cách làm trước đây ở trấn nhỏ, lấy các loại Tiểu Man Đầu, bánh gạo, bánh xốp, bánh kiều mạch và bánh Định Thắng làm chủ đạo.

Đặc biệt là bánh Định Thắng, vì ý nghĩa cát tường của nó, rất thích hợp để nhắm vào đối tượng khách hàng là phủ học sinh.

Ngoài ra, mỗi ngày cậu còn luân phiên làm các món như bánh hạt dẻ, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, cuốn gạo nếp mát, bánh lừa lăn (*).

Tuy nhiên, giá cả có sự điều chỉnh, Tiểu Man Đầu sẽ bán với giá 1 văn hai cái, những loại bánh trước đây bán 2 văn một cái hoặc 3 văn hai cái, bây giờ đều đồng giá 2 văn một cái.

(*) 驴打滚 (Lừa lăn) – Một loại bánh cuộn nếp phủ đậu đỏ, bột đậu nành.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, Lâm Việt làm đủ loại Tiểu Man Đầu, bánh xốp bí đỏ, bánh Định Thắng và bánh hạt dẻ. Ngoài ra, còn chuẩn bị hai loại đồ uống nóng, chè trôi nước đậu đỏ và trà gừng đường đỏ.

Khi Thẩm Hoài Chi thức dậy, Lâm Việt đã làm xong gần hết. Hơi nóng bốc lên từ những xửng hấp, tỏa ra mùi hương ngọt ngào của điểm tâm.

Thấy Thẩm Hoài Chi đi vào, Lâm Việt liền gọi: "Mau lại đây ăn sáng."

Vì tiệm đã khai trương, cậu cũng không làm thêm bữa sáng riêng nữa. Chỉ lấy vài miếng điểm tâm từ lồng hấp, đặt lên đĩa, rồi rót thêm một bát trà gừng đường đỏ. Đây chính là bữa sáng hôm nay của Thẩm Hoài Chi.

Thẩm Hoài Chi không ngồi xuống, vừa ăn vừa giúp Lâm Việt một tay, trong giọng nói còn mang theo chút áy náy: "Đều tại ta ngủ quên, ngày mai nhất định ta sẽ dậy sớm giúp em làm điểm tâm."

Lâm Việt không để tâm, cậu cảm thấy Thẩm Hoài Chi ngủ đến giờ này cũng là chuyện bình thường. Dù gì tối qua, cậu đã ngủ một giấc tỉnh dậy, Thẩm Hoài Chi vẫn còn đang ngồi đọc sách.

"Không cần đâu, huynh cứ ngủ đi, buổi sáng cũng chẳng có bao nhiêu việc. Bột đã nhào từ tối qua, sáng nay chỉ cần cho vào khuôn rồi đem hấp, làm rất nhanh. Đợi qua vài ngày, tiệm ổn định rồi, ta sẽ thuê thêm một người phụ giúp, lúc đó sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."

Thẩm Hoài Chi không nói gì, chỉ nhìn vào hai chiếc lồng hấp lớn trong bếp, cùng với chậu bột đặt trên bệ bếp, liền biết công việc này không hề nhẹ nhàng như lời cậu nói.

Y theo Lâm Việt bận rộn thêm một lát, chẳng mấy chốc đã đến giờ mở cửa tiệm. Lúc này, các loại điểm tâm đã được bày lên giá. Ngoại trừ bánh Định Thắng, những món khác chỉ đặt vài miếng làm mẫu, phần còn lại vẫn giữ ấm trong lồng hấp. Đồ uống cũng đang được giữ nóng trên bếp lò, chiếc bếp này là đồ mới mua khi lên Phủ thành, tốn mất mấy trăm văn, Lâm Việt còn phải mặc cả suốt nửa canh giờ mới chốt giá.

Bên cạnh bếp lò có một chiếc sọt tre đựng đầy ống trúc, đây là số ống mà Thẩm Chính Sơ gửi đến trong mấy ngày qua. Nhưng lượng tiêu thụ rất nhanh, đợi từ nhà gửi đến lại quá phiền phức, nên Lâm Việt đã tìm được mấy quầy hàng bán ống trúc trong thành. Chỉ cần thương lượng thêm về giá cả, là có thể chốt được nguồn cung ổn định.

Lâm Việt hít sâu một hơi, cùng Thẩm Hoài Chi nhìn nhau một cái. Sau đó, cả hai đồng thời đưa tay, một người mở cửa, một người mở cửa sổ. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, khiến tiệm điểm tâm trở nên sáng sủa hẳn. Trong lòng Lâm Việt cũng dần ổn định hơn.

Thời điểm còn sớm, hẻm Nghênh Xuân chỉ mới hé mở một nửa cửa tiệm. Giống như quán rượu sát vách vẫn chưa mở cửa, nhưng tiệm tạp hóa bên cạnh thì đã mở, đối diện kia, quán mì cũng đã bắt đầu đón khách.

Cửa tiệm mở cửa, tiếp đến là treo lên cờ hiệu. Người trong thành phần lớn đều biết chữ, vì thế lúc này cờ hiệu treo cũng nhiều. Tấm lớn nhất tự nhiên là ba chữ "Điềm Hương Lâu" treo ngay bên trái cửa hàng. Kế đến, theo thứ tự là bánh Định Thắng, bánh đậu xanh, Lư Đả Cổn, bánh xốp, đều là những loại điểm tâm được bày bán hằng ngày, mỗi cờ hiệu đều được tạo hình theo dáng của chính loại bánh ấy.

Lâm Việt còn chuẩn bị thêm mấy tấm cờ hiệu khác, như bánh bạc hà, bánh hạt dẻ, định đến mùa hạ năm sau sẽ thay đổi cho phù hợp.

Sau đó, Lâm Việt giơ tay vén tấm vải đỏ phủ trên bảng hiệu, ba chữ Điềm Hương Lâu liền đập vào mắt, cũng là nét bút của Thẩm Hoài Chi, gần như giống hệt với bảng hiệu ở trấn Tứ Phương.

Thẩm Hoài Chi tay xách bó pháo trúc bước ra, thấy Lâm Việt gật đầu liền đứng sang một bên, chuẩn bị đốt pháo.

Lâm Việt bất chợt giơ tay ngăn lại: "Chờ một chút, chờ ta vào trong rồi hẵng đốt." Tiếng pháo trúc nổ quá lớn, cậu sợ đau tai.

Thẩm Hoài Chi cười híp mắt: "Được rồi, mau vào đi thôi, còn phải dâng hương nến nữa."

Lâm Việt xoay người trở vào trong nhà, trước bàn thờ Thần Tài, điểm tâm trái cây đủ đầy, trà rượu cũng đã chuẩn bị sẵn. Cậu thắp hương, thành kính vái ba vái, vừa lúc bên ngoài vang lên tiếng pháo trúc.

Thẩm Hoài Chi bước vào trong, Lâm Việt liền giục: "Mau đến phủ học đi, nếu không sẽ trễ đấy. Ta đã bảo một mình ta lo liệu được, huynh cứ cố chấp không nghe."

Thẩm Hoài Chi giơ tay, giả bộ ôm nhẹ Lâm Việt một chút, rồi cười nói: "Ta cũng có giúp gì đâu, chẳng qua chỉ đốt pháo trúc thôi mà. Được rồi, ta phải đi đây, tối nay sẽ mau chóng trở về." Dứt lời, y đón lấy hòm sách từ tay Lâm Việt, sải bước rời đi, nhưng cũng không thực sự trễ giờ.

Nhìn theo bóng dáng Thẩm Hoài Chi khuất dần, trong đầu Lâm Việt bất chợt hiện lên hình ảnh ngày hôm đó ở Phủ học, cậu thấy có một đồng môn của Thẩm Hoài Chi mang theo túi đựng sách. Chiếc túi vải bông kia so với hòm sách có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, lại càng thích hợp để dùng vào những ngày trời không mưa. Nghĩ vậy, Lâm Việt quyết định đợi hai ngày nữa khi rảnh rỗi sẽ may cho Thẩm Hoài Chi một cái.

Ý nghĩ chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rồi Lâm Việt liền gác lại. Tiếng pháo trúc vừa nổ vang, bên ngoài cửa hàng đã có người qua lại dừng chân. Cậu còn nghe có người bàn tán, hỏi thăm xem cửa tiệm nào khai trương. Thấy vậy, Lâm Việt lập tức nhanh chân bước ra, lớn giọng chào mời.

"Hôm nay Điềm Hương Lâu khai trương! Cửa tiệm chuyên bán các loại điểm tâm, giá cả phải chăng, hương vị thơm ngon. Đặc biệt, nhân ngày khai trương, chỉ cần vào cửa mua điểm tâm, bất kể giá bao nhiêu, đều nhận được một tấm vé ưu đãi. Lần sau ghé tiệm, mua 10 văn tiền sẽ được giảm 1 văn. Ngoài ra, mua số lượng lớn còn được tặng thêm điểm tâm! Cơ hội hiếm có, đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ!"

Lâm Việt gần như rập khuôn cách thức khai trương năm đó, ngay cả lời lẽ cũng chẳng đổi khác là bao. Nhưng hiệu quả lại rất khả quan, lời vừa dứt, đã có khách ghé vào hỏi han. Xem ra người trong Phủ thành cũng không khác người ở trấn nhỏ là mấy.

"Ở đây bán loại điểm tâm gì? Giá cả thế nào?"

Lâm Việt nở nụ cười thân thiện, kiên nhẫn giới thiệu từng loại bánh một. Cậu cố tình nói chậm rãi, giọng nói vang rõ, để không chỉ người hỏi mà cả những khách vây quanh bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

Nói xong, cậu còn bưng tới một cái đĩa, bên trong là điểm tâm đã được cắt nhỏ, cắm thêm xiên tre để có thể trực tiếp lấy ăn, mỉm cười giới thiệu: "Vị khách nhân này, có muốn nếm thử trước không? Nếu ăn thấy ngon rồi hẵng mua."

"Cái này không cần tiền chứ?"

"Không cần, miễn phí."

"Thế tốt quá! Ta thử xem, nhưng nếu không ngon thì ta không mua đâu đấy."

Lâm Việt gật đầu, cười đáp: "Đương nhiên, mời ngài nếm thử. Ta đi tiếp đón khách nhân khác, nếu muốn mua thì cứ gọi ta là được."

Đĩa điểm tâm trên tay Lâm Việt chỉ trong chốc lát đã phân phát xong. Đa phần chỉ nếm thử rồi không mua, một số thì vì muốn lấy vé ưu đãi mà mua 1 văn tiền Tiểu Man Đầu. Nhưng nhờ tay nghề khéo léo của Lâm Việt, nguyên liệu cũng chắc chắn, nên vẫn có không ít người sẵn lòng mua thêm.

Đặc biệt là vị khách đầu tiên lên tiếng hỏi, chẳng những mua hết tất cả các loại điểm tâm, mà còn mua với số lượng không nhỏ. Khi Lâm Việt gói bánh, phải dùng đến ba tờ giấy dầu mới bọc hết.

Một mình lo liệu cửa tiệm quả thật không phải chuyện dễ dàng. Phía trước vừa có người gọi: "Chưởng quầy, bàn bánh trôi nhân đậu đỏ của chúng ta vẫn chưa có đấy!"

Phía sau liền có người khác thúc giục: "Chưởng quầy, nhanh bọc cho ta bốn miếng bánh hạt dẻ, ta đang vội!"

Giữa đám đông còn xen lẫn tiếng phàn nàn: "Này, đừng chen lấn! Vừa nãy còn bảo không mua cơ mà?"

"Vừa nãy là vừa nãy! Hẻm nhỏ chúng ta lần đầu tiên có cửa tiệm điểm tâm, sao có thể không ủng hộ chứ?"

"Nhưng mà ngươi quên rồi sao? Năm trước chẳng phải cũng có một tiệm điểm tâm khai trương à?"

"Thôi, đừng nhắc nữa. Năm trước ta cũng có ủng hộ mà! Nhưng điểm tâm chỗ đó thật sự không ăn nổi, quả nhiên chưa đến hai tháng đã đóng cửa. Còn tiệm này nếm thử thấy không tệ, ta phải mua thêm hai miếng mang về mới được."

Buổi sáng bận rộn trôi qua, Lâm Việt mải lo tiếp khách đến nỗi chưa kịp uống một ngụm nước. Thế nhưng trong lòng cậu lại vô cùng hân hoan. Dù biết rõ về sau việc buôn bán có lẽ sẽ không thể nhộn nhịp như hôm nay, nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Ai nha! Xem ra ta quả nhiên có khiếu buôn bán! Dù mở tiệm ở đâu cũng đều có thể làm ăn phát đạt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.