Suốt chín ngày liên tục vùi đầu vào kỳ thi, trên mặt Thẩm Hoài Chi đã lún phún râu, cả người tiều tụy đến mức khiến người ta xót xa. Lâm Việt giúp y lau mặt, tuy rằng không thể khiến y trông khá hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng không đến mức giống một kẻ lang thang nữa.
Thẩm Hoài Chi phản ứng có phần chậm chạp, mãi đến khi Lâm Việt lau xong cho y, y mới chợt nhận ra bản thân mình bẩn thỉu, vội vàng nâng tay đỡ Lâm Việt một chút, rồi lùi lại một bước.
"Trên người ta không sạch sẽ, đừng để em bị ám mùi. Chúng ta về thôi."
Lâm Việt lúc này mới ngửi thấy mùi, không thể không nói, thật sự có chút khó chịu. Ngày thường thì chẳng sao, nhưng lúc này cậu đang có thai, tiểu tử trong bụng cũng không chịu nổi. Cậu nhíu chặt mày, suýt nữa thì nôn ra.
"Trong nhà đã nấu nước nóng rồi, về trước tắm rửa một chút đi. Đồ ăn cũng làm xong cả rồi, tối nay phải ăn nhiều một chút."
Thẩm Hoài Chi gật đầu liên tục, thấy sắc mặt Lâm Việt khó chịu thì định đưa tay đỡ cậu, nhưng lại sợ mình làm cậu càng khó chịu hơn, chỉ đành nhận lấy hộp thức ăn từ tay cậu, đứng cách hai bước mà hỏi: "Em rất khó chịu sao? Hay là tìm chỗ nào ngồi nghỉ một lát, ta về tắm rửa xong rồi quay lại đón em?"
Lâm Việt bịt mũi, nhịn không được mà phất tay: "Trước đừng nói mấy chuyện này, chỗ này đông người quá, mau đi khỏi đây đã."
Ra đến một con phố rộng rãi và vắng vẻ hơn, Lâm Việt mới đứng tại chỗ nghỉ ngơi một hồi lâu mới thấy dễ chịu lại được. Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Thẩm Hoài Chi, cậu phẩy tay trấn an: "Không sao rồi, trong hộp có điểm tâm và nước, huynh vừa đi vừa ăn đi."
Thấy Lân Việt đã nói xong, liền đi thẳng về phía trước, Thẩm Hoài Chi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi lùi lại hai bước mà theo sau. Từ phủ học đến hẻm Nghênh Xuân vốn không xa, chẳng mấy chốc, hai người đã về đến nhà.
Thẩm Hoài Chi tự giác xách nước đi tắm rửa ngay. Sau khi kỳ cọ sạch sẽ, thay một bộ y phục mới, y mới cảm thấy bản thân như được sống lại, rốt cuộc cũng có thể đứng đàng hoàng bên cạnh Lâm Việt.
"Sao không đợi ta bưng thức ăn? Em có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lâm Việt kéo y ngồi xuống, giọng điệu bình thản: "Đã bảo không sao rồi mà, mau ăn cơm đi. Đúng rồi, có chuyện này suýt nữa ta quên nói với huynh, ta thực sự có thai rồi, hôm nay vừa mới đi y quán kiểm tra."
Giọng nói của Lâm Việt nhẹ bẫng, nhưng Thẩm Hoài Chi thì như bị sét đánh giữa trời quang, suýt nữa đứng không vững, bàn tay đang đặt trên vai Lâm Việt cũng khẽ run lên.
"Có... có thai rồi? Vậy giờ em có thấy khó chịu không? Khi nãy bị ta hun đến thế, giờ có thấy buồn nôn không?"
Lâm Việt thẳng tay dúi bát cơm vào tay y, không chút khách khí: "Trước cứ ăn đã, ăn xong rồi nói tiếp. Mau đi, ta đói lắm rồi."
Đói bụng sao?
Thẩm Hoài Chi chớp mắt, im lặng không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ gắp vài miếng thức ăn đặt vào bát của Lâm Việt. Tối nay, Lâm Việt hầm canh xương, nguyên liệu là xương tươi sáng nay vừa mua từ chợ. Hầm suốt cả buổi trưa, thịt mềm rục, nước canh đậm đà. Thẩm Hoài Chi múc cho cậu một bát lớn.
Lâm Việt nhìn bát cơm đầy trong tay, hồi lâu không động đũa. Hai ngày nay cậu ăn uống chẳng ra sao, lúc này ngửi thấy hương thơm cũng cảm thấy ngon miệng, nhưng sợ rằng vừa ăn vào chưa được bao lâu đã phải nôn ra. Thẩm Hoài Chi thật vất vả mới được một bữa cơm nóng hổi, nhưng nếu cứ chần chừ mãi, đồ ăn lại nguội lạnh mất.
Thế nhưng, ánh mắt của Thẩm Hoài Chi vẫn dán chặt vào cậu, rõ ràng là chưa thấy cậu ăn thì quyết không chịu động đũa. Lâm Việt đành cúi đầu, cẩn thận cắn một miếng nhỏ, nhai thật kỹ rồi mới chậm rãi nuốt xuống.
Ơ? Hình như... không buồn nôn nữa. Sáng nay cậu còn chỉ có thể ăn bánh nướng, vậy mà bây giờ ăn thịt cũng chẳng sao. Lâm Việt thử uống một ngụm canh, cũng không có vấn đề gì. Xem ra lần này sẽ không nôn. Nghĩ vậy, hắn an tâm hơn, liên tục ăn thêm mấy miếng rồi mới ngẩng đầu giục Thẩm Hoài Chi cũng ăn cơm.
Thẩm Hoài Chi ăn mà trong lòng cứ rối bời, đôi mắt có chút thất thần. Tay vẫn gắp thức ăn liên tục, nhưng trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về chuyện Lâm Việt đang mang thai. Một mình cậu quá cực khổ. Nếu như Lâm Việt không muốn nhờ ai chăm sóc, thì mai y sẽ nhân dịp về nhà một chuyến, báo hỉ sự này cho cha nương và nhạc phụ nhạc mẫu. Nhân tiện mời nhạc mẫu tới giúp đỡ mấy ngày. Dù rằng nương mình cũng có thể đến, nhưng Thẩm Hoài Chi cảm thấy, Lâm Việt vẫn sẽ thích nhạc mẫu chăm sóc hơn.
Sau bữa cơm, Thẩm Hoài Chi dọn dẹp nhà bếp xong, rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Việt, nghiêm túc nói: "Ngày mai và ngày mốt phủ học được nghỉ, em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Còn nữa, bây giờ em đang mang thai, ta thật sự rất lo lắng. Trong nhà cũng có chút tích trữ, nếu cần, chúng ta có thể thuê người đến chăm sóc em, tiền bạc không phải vấn đề. Nếu em không muốn người xa lạ, ta có thể về nhờ nhạc mẫu hoặc nương tới giúp. Em ở nhà một mình, ta thật sự không yên tâm."
Thẩm Hoài Chi nói một hồi không ngừng, mà Lâm Việt cũng đang suy tính.
"Không cần gọi nương hay nhạc mẫu tới, chỗ chúng ta quá chật, các bà đến không có chỗ ở, hơn nữa đất khách quê người, chúng ta lại bận rộn cả ngày, các bà ở đây cũng chẳng có ai trò chuyện."
"Hơn nữa, bây giờ cũng chưa cần thuê người chăm sóc. Ta định ngày mai sẽ đi tìm Hà tỷ, nhờ nàng tìm một tiểu nhị, hoặc xem có sư phó nào đáng tin không. Buổi trưa huynh ở phủ học, ta vẫn thường ăn cơm tại cửa tiệm cùng Từ Lạc, chỉ cần trả thêm cho cậu ta chút bạc, sau này để cậu ta lo bữa trưa luôn. Như vậy ta cũng không cần động tay. Buổi tối huynh về rồi, mọi chuyện cũng đơn giản hơn.
Với lại, trong hẻm Nghênh Xuân có người chuyên giặt y phục thuê, ta sẽ hẹn nàng năm ngày đến một lần. Còn lại chẳng có gì đáng lo cả. Hiện tại chỉ mới mang thai, đến hai tháng cuối trước khi sinh hãy tìm người chăm sóc cũng chưa muộn."
Thấy Lâm Việt đã sắp xếp đâu vào đấy, Thẩm Hoài Chi cuối cùng cũng yên tâm.
"Được rồi, cứ làm vậy trước đã. Đến lúc ở cữ, tìm bà vú chăm sóc cũng không dễ, có lẽ bây giờ nên để ý xem trước, đến khi đó có thêm vài người để lựa chọn."
"Biết rồi, ngày mai ta sẽ nhờ Hà tỷ giúp tìm."
Lâm Việt uống một ngụm nước ấm, rồi đổi sang chuyện khác: "Lần này khảo thí thế nào? Ngày mai chúng ta cùng đi y quán, cũng để đại phu xem qua cho huynh."
Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Được, ngày mai chúng ta đi. Còn khảo thí, chắc là cũng không tệ, chờ kỳ nghỉ này kết thúc, quay lại phủ học hẳn sẽ có kết quả."
Thẩm Hoài Chi lại kể cho Lâm Việt nghe vài chuyện thú vị xảy ra trong trường thi, chẳng hạn như có một vị đồng môn mang theo cả một con gà mái vào trường, ngay ngày đầu tiên đã hầm canh gà, mùi thơm lan tỏa khắp cả khu ký túc, đến mức cả dãy phòng ai cũng ngửi thấy. Lại có một người không biết vì căng thẳng hay do thể trạng, cứ liên tục hắt hơi không dứt.
Lâm Việt vừa nghe mùi ngon đã thấy bụng đói, dù vừa ăn tối xong vẫn cầm lấy một quả đào gặm luôn. Thẩm Hoài Chi thấy vậy liền muốn cắt miếng nhỏ cho cậu ăn, nhưng cậu không chịu, nhất định phải ôm cả quả mà gặm.
Hôm nay hai người đi ngủ rất sớm. Sáng hôm sau, cửa hàng đã mở cửa được một canh giờ mà Thẩm Hoài Chi mới tỉnh giấc. Nằm trên giường nhà mình thoải mái hơn gấp bội so với chỗ chật hẹp trong ký túc xá. Đặc biệt là có phu lang ở bên cạnh, khiến y càng an tâm hơn.
Hai hôm trước, giữa đêm y còn giật mình tỉnh dậy, bởi đã quen ôm Lâm Việt ngủ, nhưng khi đưa tay ra lại không chạm được ai, suýt nữa thì hoảng hốt. Đến khi nhớ ra mình đang ở ký túc xá, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Được một giấc ngon lành, tinh thần Thẩm Hoài Chi khôi phục lại như cũ. Sau khi rửa mặt xong, y liền ra cửa tiệm phụ giúp, có y ở đây, Lâm Việt cũng đỡ vất vả hơn nhiều.
Chớp mắt, kỳ nghỉ ngắn ngủi đã qua. Ngày đầu tiên trở lại phủ học, vừa bước vào cổng, Thẩm Hoài Chi đã bị một tờ bảng thông báo trên tường thu hút. Lần này lại dùng giấy đỏ, nổi bật vô cùng trên nền tường trắng của phủ học.
Y vội sải bước tới gần, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy tên mình, Thẩm Hoài Chi, xếp thứ 8! Lần này y đã tiến bộ bốn hạng.
Dù vậy, y vẫn có chút thất vọng, bởi đây là kỳ khảo cuối cùng trong quý, nhưng vẫn chưa thể lọt vào tốp 6. Song, cảm giác hụt hẫng chỉ kéo dài trong chốc lát, y lập tức lấy lại tinh thần. Còn một tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi Hương, vẫn còn kịp!
Y thực sự rất muốn lần này thi đỗ. Đỗ Cử Nhân là mục tiêu mà hắn theo đuổi suốt bao năm qua. Đặc biệt là bây giờ, khi Lâm Việt đã mang thai, nếu y có thể đỗ, trước khi Lâm Việt sinh, y sẽ tích cóp đủ tiền mua một căn nhà và một cửa tiệm. Khi đó, cuộc sống của Lâm Việt sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hôm nay y đến sớm, vừa quay đầu lại đã thấy Thôi Tế và Khuất Kiên Bạch. Lần này, Thôi Tế xếp thứ 3, còn Khuất Kiên Bạch đứng thứ 14, cả hai đều có tiến bộ.
"Thôi huynh, Khuất huynh, tháng 8 sắp tới, chúng ta phải cố gắng hết sức."
Khuất Kiên Bạch nghiêm túc gật đầu. Giờ đây, hắn tham gia kỳ thi Hương, xác suất đỗ cao nhất cũng chỉ khoảng bốn phần mười, mà đó là trong tình huống trời cao chiếu cố. Bao năm qua hắn đã kiên trì đến tận bây giờ, chỉ còn một bước nữa, tuyệt đối không thể từ bỏ.
Thôi Tế có thành tích tốt nhất, nhưng mức độ khắc khổ lại không bằng hai người họ. Dù vậy, hắn cũng ôm chí hướng thi đậu Giải Nguyên, nên quyết tâm nỗ lực hơn nữa.
"Khuất huynh, Thẩm huynh, đi thôi. Lần này quý khảo là sách luận, hôm nay giáo thụ hẳn sẽ giảng giải."
Ba người cùng nhau trở về học đường, dọc đường vừa đi vừa thảo luận về kỳ khảo này. Không ai đoán được các giáo sư ra đề theo hướng nào, chỉ biết lần này đề thi cực kỳ hóc búa. Dù thứ hạng không tệ, nhưng tất cả đều cảm thấy học thức bản thân còn nông cạn, thời gian lại quá gấp rút.
Tới lúc tan học, trời đã tối. Từ khi vào hạ, trời tối muộn hơn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn về trễ như vậy. Nghĩ đến việc Lâm Việt có thể đang sốt ruột chờ đợi, y không chậm trễ thêm, mới đi được hai bước đã vén vạt áo lên, chạy nhanh về nhà.
Lâm Việt đã bắc ghế ra ngồi chờ ngay trước cổng viện, bên cạnh đặt một chiếc đèn lồng. Vừa thấy bóng dáng quen thuộc, cậu lập tức đứng dậy, vẫy tay gọi: "Cuối cùng cũng về rồi! Nếu huynh còn chưa về, ta định đi tìm đây."
Thẩm Hoài Chi nhận lấy đèn lồng, xách theo ghế dựa, rồi mới đáp: "May mà em chưa đi. Đã ăn cơm chưa? Ta đã nói không cần chờ ta rồi mà."
Lâm Việt kéo cánh tay y: "Đừng lải nhải nữa, sao cứ nói mãi không nghe vậy? Ta đâu phải tiểu hài tử, đã ăn rồi, còn để phần trong nồi, vẫn đang ủ ấm cho huynh đấy."
Thẩm Hoài Chi khẽ cọ trán vào trán Lâm Việt, giọng điệu đầy lẽ phải: "Còn không phải mỗi lần em cũng chẳng chịu nghe lời ta sao?"