Trong núi chẳng có nhật nguyệt, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi rời thôn Lâm Thủy suốt một năm trời, đến khi quay lại, thôn nhỏ tựa núi kề sông này dường như chẳng có chút thay đổi nào.
Vẫn là tiết cuối thu, vẫn là những cánh rừng xanh vàng xen lẫn, vẫn là những thửa ruộng vừa thu hoạch xong, đưa mắt nhìn quanh chỉ toàn là đất bùn, trên ruộng đồng vẫn là những người quen thuộc đang tất bật làm việc.
Người mang sọt lớn đựng đầy đậu nành từ xa đi tới là Tam bá ở bờ sông, người vác cuốc đi trên bờ ruộng là Phương Lâm cô cô nhà bên, còn đứa bé vừa từ trong thôn chạy ra kia chính là con trai của Thẩm Nham Chi, nghe giọng thì chắc đang gọi cha về ăn cơm.
Mọi thứ đều quen thuộc đến lạ thường.
Vừa qua cầu, con trâu đen kéo xe như cũng biết mình đã về nhà, nó ngẩng đầu "ụm bò" hai tiếng đầy khoan khoái.
Trong thôn tuy không có nhiều trâu, nhưng tiếng trâu kêu cũng chẳng lạ gì. Ngoại trừ một số người chuẩn bị về nhà liếc mắt nhìn một cái, những người còn lại vẫn chăm chú làm việc của mình, không ai để tâm quá nhiều.
Tiếng bò vừa dứt, Tống Tầm Xuân đã từ đầu đường đi ra, vui mừng reo lên: "Aiya, cuối cùng hai đứa cũng về rồi! Lăng Chi và Tân Giác đều đang đợi ở nhà đó!"
Nếu là trước đây, Lâm Việt chắc chắn đã vịn xe mà nhảy xuống ngay, nhưng giờ cậu đang mang thai, chỉ có thể giơ tay vẫy vẫy với Tống Tầm Xuân, cất giọng gọi: "Nương, bọn con về rồi!"
Tống Tầm Xuân cũng bắt chước cậu vẫy tay, mặt mày rạng rỡ thúc giục: "Mau về đi, ta qua nhà Nhị thúc con xin hai quả lê. Nhà thúc ấy mấy năm nay lê kết ít, nhưng trái nào trái nấy đều ngọt lịm. Ta đã dặn Nhị thúc của Hoài Chi để dành cho chúng ta vài quả, tiền cũng đưa từ mấy hôm trước rồi, đợi hai đứa về là hái xuống ăn cho tươi ngon!"
Việc này bà đã nhắc đi nhắc lại mấy lần, Thẩm Chính Sơ cũng nhớ rõ, bèn nói: "Vậy chúng ta về trước, đợi thu dọn xong đồ đạc của Việt ca nhi, vừa lúc bà cũng về tới, cả nhà cùng ăn cơm."
Dứt lời, ông vung nhẹ roi, thúc xe trâu về nhà.
Trong sân nhà họ Thẩm, Phương Tân Giác đang cho con la ăn, thấy xe trâu vào liền gọi lớn vào bếp: "Lăng Lăng, cha với Thẩm ca, Lâm ca về rồi!"
Thẩm Lăng Chi lập tức cầm xẻng đảo thức ăn lao ra, vui sướng reo lên: "Ca, cuối cùng huynh cũng về rồi! Hôm nay đệ hầm gà, thơm lắm! Chỉ đợi mọi người thôi đấy!"
Thẩm Hoài Chi đỡ Lâm Việt xuống xe, nhưng chỉ vừa buông tay một chút, cậu đã nhanh chân chạy về phía Thẩm Lăng Chi, hai người ríu rít ôm nhau, nói chuyện không ngớt. Y còn trông thấy Thẩm Lăng Chi đưa tay sờ bụng Lâm Việt, đã sờ rồi mà còn sờ mãi không chịu buông, chẳng rõ đang làm gì.
Y bước tới, nhẹ nhàng kéo tay Lâm Việt: "Bên ngoài có bụi, vào nhà trước đi, chỗ này ta dọn dẹp."
Lần này hai người mang theo cũng không nhiều đồ lắm, chỉ hai lượt là dọn xong, vì thế Lâm Việt rất ngoan ngoãn gật đầu, khoác tay Thẩm Lăng Chi rồi cùng nhau vào nhà.
Không bao lâu sau, Tống Tầm Xuân cũng xách một giỏ lê thu sang trở về, từng quả to chừng hai nắm tay, thoạt nhìn đã thấy mọng nước vô cùng.
Từ khi Thẩm Lăng Chi xuất giá, phu phu Thẩm Hoài Chi lên Phủ thành, ngôi nhà họ Thẩm cũng trở nên yên ắng hơn hẳn, nhất là vào giờ cơm.
Trước kia, Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi thỉnh thoảng lại nghĩ ra món mới, bữa trước ăn mì, bữa sau lại đòi ăn cơm, nguyên liệu vẫn là những thứ ấy, nhưng lại khiến bữa ăn trở nên mới mẻ lạ thường.
Sau khi bọn họ rời đi, phu thê Thẩm Chính Sơ ăn cơm cũng chẳng còn tâm tư sáng tạo món mới nữa, ngày ngày chỉ trò chuyện về ruộng đồng, về con cái ở xa, cứ thế mà hết một ngày. Cuối cùng hôm nay, trong nhà lại rôm rả tiếng cười nói.
Thẩm Lăng Chi vừa gắp thức ăn cho Lâm Việt, vừa hào hứng kể về cửa tiệm của họ: "Ca, tiệm của huynh trên Phủ thành thế nào rồi? Bên trấn vẫn buôn bán ổn định, nhưng dạo này tiệc cưới và yến tiệc không còn nhận nhiều như trước nữa."
Lâm Việt nỗ lực cắm đầu ăn trong bát, không chỉ Thẩm Lăng Chi gắp cho cậu, mà ngay cả Thẩm Hoài Chi, Tống Tầm Xuân, thậm chí Thẩm Chính Sơ cũng liên tục xới thêm thức ăn. Cơm trong bát đã chất cao như núi, cậu cố gắng nhét mấy miếng, nhưng chẳng thấy vơi đi chút nào.
"Ta cũng không nhận đặt tiệc nữa, buôn bán lúc thịnh lúc suy, nhưng tổng thể vẫn ổn. Giữa tháng 8, huynh ấy thi, bánh Định Thắng trong tiệm bán chạy lắm."
"À, ta còn nghĩ ra mấy món điểm tâm và đồ uống mới nữa, mai ta dạy đệ làm."
Thẩm Lăng Chi thoáng do dự, nhưng rồi vẫn vui vẻ gật đầu: "Được, được, đa tạ ca ca!"
Hai người vừa nói vừa cười, Tống Tầm Xuân và những người còn lại cũng góp lời vài câu, cả bữa cơm kéo dài hơn nửa canh giờ mới kết thúc. Tuy nhiên, ai nấy đều rất ăn ý mà không nhắc đến chuyện thi Hương của Thẩm Hoài Chi, chẳng rõ kết quả ra sao, hỏi nhiều cũng chỉ khiến y thêm áp lực mà thôi.
Dùng bữa xong, cả nhà ngồi ngoài sân hóng mát. Những quả lê mà Tống Tầm Xuân vừa mang về khi nãy giờ đã được đưa lên ăn. Thẩm Hoài Chi và những người khác chỉ rửa sạch rồi ăn ngay, nhưng Lâm Việt lại được Thẩm Hoài Chi gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ cho cậu.
Thấy trời sắp tối, Thẩm Lăng Chi và Phương Tân Giác liền đứng dậy: "Cha, nương, ca ca, bọn con về trước đây. Sáng mai còn phải mở tiệm, chiều lại về chơi."
Thẩm Chính Sơ nhìn Phương Tân Giác một cái, dặn dò: "Đi đường cẩn thận."
Lâm Việt nuốt miếng lê trong miệng xuống, gật đầu nói: "Đợi chúng ta về nhà một chuyến rồi sẽ lên giúp hai đệ."
Thẩm Lăng Chi phất tay: "Ca, hai người cứ nghỉ thêm vài hôm đi, tiệm không quá bận, bọn đệ vẫn xoay xở được. Vậy bọn đệ đi trước nhé!"
Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi tiễn hai người ra tận đầu thôn, rồi mới thong thả tản bộ về nhà. Giờ này đúng là giờ cơm chiều, những nhà ăn sớm đã có người đi dạo ngoài đường. Trông thấy hai người, ai nấy đều tươi cười chào hỏi: "Hai đứa nhỏ từ Phủ thành về rồi à? Giỏi quá, thôn ta cũng có người lên được Phủ thành rồi! Lần này về ở bao lâu thế?"
"Nhị thẩm." Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt đồng thanh chào, sau đó Lâm Việt đáp, "Dạ phải, hôm nay mới vừa về, chắc sẽ ở khoảng mười ngày nửa tháng, cũng có thể sẽ không đi nữa."
Nhị thẩm thoáng khựng lại, nhưng vẫn cười nói: "Không đi cũng tốt, ở nhà thì nương các con cũng yên tâm."
Nói rồi, bà thuận miệng nhìn qua, vừa hay thấy bụng của Lâm Việt, lập tức mắt sáng rỡ: "Ôi chao, Việt ca nhi có thai rồi sao?"
Lâm Việt mím môi, cảm thấy chuyện này có phần riêng tư, nói giữa chốn đông người thế này thật không quen, nên giọng cũng nhỏ đi: "Vâng, đã hơn bốn tháng rồi."
"Đây đúng là chuyện tốt! Bất kể là tiểu ca nhi hay tiểu tử, chắc chắn sẽ khôi ngô tuấn tú. Mà nói cũng lạ, năm nay thôn ta có nhiều người mang thai lắm, xem ra đúng là một năm đại cát!"
Có đôi khi, Lâm Việt cũng khá tò mò chuyện làng xóm, liền thuận miệng hỏi tiếp: "Nhị thẩm, ai mang thai thế ạ?"
"Ôi dào, cũng kha khá đấy! Phu lang của nhi tử Thẩm Phương Lâm mang thai này, phu lang của Mậu Chi cũng có rồi, phu lang của Cảnh Sơn nữa. Tức phụ của Phương Chi vừa tròn ba tháng, còn tuéc phụ của Nham Chi vừa sinh một bé gái. Trước kia liên tiếp ba năm không có em bé nào, thế mà năm nay chưa hết đã có năm đứa rồi!"
Lâm Việt ngạc nhiên: "Thật là đông vui ghê! Vậy là nhà cháu cũng góp phần nhộn nhịp rồi."
"Haha, ngươi nói thế chứ mang thai là chuyện vui mà!" Nhị thẩm cười sảng khoái, bỗng nhiên vỗ trán, "Xem ta này, nói chuyện quên mất cả thời gian. Việt ca nhi mang thai thì không được để mệt đâu, trời cũng tối rồi, hai đứa mau về nghỉ ngơi đi, hôm khác lại sang nhà thẩm chơi nhé!"
"Vâng, nhị thẩm. Khi nào rảnh thẩm nhớ qua nhà cháu chơi, nương cháu lúc nào cũng ở nhà đấy ạ."
Hai phu phu dạo bước về nhà, vừa tới cửa thì đụng ngay Thẩm Nham Chi.
"Hoài Chi, đệ phu, hai người hôm nay mới về à?"
Thẩm Hoài Chi gật đầu: "Chiều nay vừa về. Đường ca sao lại qua đây vậy?" Y nói rồi đẩy cửa sân, "Đường ca, vào nhà ngồi đi."
Thẩm Nham Chi theo chân vào nhà, vừa đặt đồ xuống, nước còn chưa kịp uống một ngụm đã đi thẳng vào chuyện chính: "Thúc, thẩm, hai ngày nữa con gái cháu tròn tháng, hôm nay qua đây là để mời mọi người đến dự tiệc mừng."
Nửa tháng trước, phu thê Thẩm Quảng Sơ đã mời bà con trong thôn, phu thê Thẩm Chính Sơ đương nhiên cũng biết, còn chuẩn bị sẵn trứng gà làm quà tặng, chỉ là chưa kịp nói với Lâm Việt mà thôi.
Tống Tầm Xuân cười đáp: "Yên tâm đi, sáng sớm hôm đó chúng ta sẽ qua, nương đệ đã dặn rồi."
Thẩm Nham Chi ngượng ngùng gãi đầu: "Thẩm, hôm nay cháu qua đây còn muốn nhờ Hoài Chi đặt tên cho con gái nhà cháu, mong là có thể hưởng chút may mắn của Tú Tài."
Chuyện Thẩm Hoài Chi đi thi Hương năm nay, trong thôn không ít người biết. Thẩm Nham Chi cũng rõ điều đó, hiện tại bảng chưa công bố, dù là Tú Tài hay Cử Nhân thì vẫn là nhân tài khó có được. Huống hồ, lúc này đến nhờ vả vẫn còn tiện, chứ nếu Hoài Chi thực sự đỗ đạt, e rằng hắn cũng không dám mặt dày mà qua cửa.
Hai nhà vốn thân thiết, Thẩm Hoài Chi tất nhiên không thể từ chối, liền gật đầu: "Đường ca yên tâm, tối nay đệ sẽ suy nghĩ một chút, mai sang thăm tiểu chất nữ, đến ngày đầy tháng đảm bảo mang theo tên tới."
Nghe vậy, Thẩm Nham Chi cuối cùng cũng thả lỏng, cười tươi rói: "Có lời này của đệ, đường ca an tâm rồi. Hôm đó nhất định kính đệ một ly. Giờ cũng muộn rồi, ta về trước đây."
Thẩm Hoài Chi đứng dậy tiễn hắn ra ngoài, khóa cửa sân lại, Thẩm gia lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Trong bếp, Tống Tầm Xuân đã giục bọn họ đi nghỉ: "Phòng của hai đứa ta dọn dẹp sạch sẽ rồi, chăn đệm mới phơi nắng hôm nay, vẫn còn ấm lắm. Nước nóng cũng đun sẵn, lát nữa để Hoài Chi mang vào phòng. Hai đứa tắm rửa xong thì ngủ sớm đi. Mai trong nhà không có việc gì, cứ ngủ thêm một lát, ta sẽ gọi dậy ăn sáng."
Lâm Việt vừa nghe vừa gật đầu: "Cảm ơn nương, con nhớ rồi. Nương cũng nghỉ sớm đi ạ."
Xa nhà một năm, giờ lại được nằm trên chiếc giường quen thuộc, Lâm Việt có chút không nỡ ngủ. Cậu chống cằm, nhìn Thẩm Hoài Chi đang rửa mặt.
Ánh đèn dầu trong phòng lập lòe, chỉ có thể thấy tấm lưng rắn rỏi của người nọ, mái tóc dài xõa xuống, trông vô cùng đẹp mắt. Lâm Việt nhìn đến mê mẩn, mãi đến khi Hoài Chi lau khô người, khoác lên áo lót, cậu mới giật mình quay ngoắt sang chỗ khác, giả vờ cầm khăn lau tóc một cách không tự nhiên.
Thẩm Hoài Chi bước tới, tiện tay cầm lấy khăn, nhẹ giọng trách móc: "Lần sau đừng gội đầu vào buổi tối nữa. Đã lau lâu như vậy rồi, giờ vẫn chưa khô. Hay để ta nhóm lửa hong cho một chút, kẻo sáng mai dậy lại nhức đầu."
Lâm Việt tóc dài, dù đã thay hai chiếc khăn để lau luân phiên nhưng vẫn chưa khô, xem chừng ít nhất cũng phải nửa canh giờ nữa mới ngủ được.
"Để thêm lát nữa là khô thôi. Vừa nãy ta không nghĩ tới, tiện tay gội luôn. Lần sau chắc chắn sẽ gội ban ngày, ra ngoài phơi nắng là được."
Cậu đã nói vậy rồi, Thẩm Hoài Chi còn biết làm sao? Chỉ đành khoác thêm áo cho cậu, nửa người vùi vào trong chăn, ôm vào lòng tiếp tục lau tóc cho cậu.
Lực đạo vừa phải, động tác nhẹ nhàng, ban đầu Lâm Việt còn bàn chuyện mai về nhà, nhưng chỉ chốc lát đã dần thiếp đi. Cuối cùng, ngay cả khi nào nằm xuống cũng không hay biết, đến lúc tỉnh lại thì trời đã sáng.
Bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn, Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân từ sớm đã ra ruộnh làm nốt mấy việc lặt vặt, muốn tranh thủ hoàn thành trong hôm nay.
Dùng bữa xong, Lâm Việt chuẩn bị sẵn quà mang về nhà mẹ đẻ. Đợi Thẩm Hoài Chi thắng xong xe trâu, hai người liền lên đường.
Trên đường gặp không ít người quen, cứ gặp một người lại dừng lại nói vài câu, đến khi ra khỏi thôn thì đã mất một lúc lâu.
Chuyện bọn họ về hôm qua, Thẩm Lăng Chi đã sớm báo trước với Lâm Dương, tối đó phu thê Lâm gia liền hay tin. Nghĩ rằng hôm nay phu phu Lâm Việt sẽ trở về, ngay cả Lâm Dương cũng xin nghỉ ở tiệm một ngày, cả nhà ba người đều chờ đợi.
Vừa bước vào cửa, Lâm Việt liền ngửi thấy mùi thịt thoảng trong không khí, đoán rằng có hầm móng giò, hương thơm ngào ngạt.
Cậu cất tiếng gọi: "Nương, con về rồi!"
Lâm Dương lập tức lao ra, xoay quanh Lâm Việt đánh giá một hồi, thấy khuôn mặt tròn trịa hơn một chút, thần sắc hồng hào, hắn mới an tâm. Hắn nhanh nhẹn tiến lên đỡ cậu: "Ca, lại đây, để đệ đỡ huynh."
Lâm Việt giơ tay vỗ hắn một cái: "Đừng có nghịch ngợm!"
Lâm Dương cười hì hì một tiếng, lập tức đứng thẳng người dậy: "Ca, Thẩm ca, uống nước hay uống trà? Để đệ rót cho."
Thẩm Hoài Chi đáp: "Nước là được rồi, ca của đệ uống nước ấm, ta thì thế nào cũng được."
Trước đó, Tống Tầm Xuân đi bầu bạn với Lâm Việt, còn Chu Vấn Lan thì chưa theo cùng. Đã lâu không gặp, huống hồ ca nhi nhà mình còn đang mang thai, phu thê hai người đều mong nhớ không thôi. Hôm nay rốt cuộc cũng gặp được.
Chu Vấn Lan kéo Lâm Việt ngồi xuống, ân cần hỏi han: "Dạo này ăn uống có ngon miệng không? Có nuốt trôi cơm canh không? Có thèm ăn gì không thì bảo nương một tiếng, hôm nay nương nấu cho con."
Lâm Việt mỉm cười, đáp: "Cũng tốt lắm ạ, chỉ là mấy ngày trước có hơi buồn nôn, nhưng sau đó lại đỡ hẳn, khẩu vị cũng khá hơn, ăn còn nhiều hơn trước. Nương xem con béo lên rồi đây này. Hôm nay chúng ta ăn bánh bao nhân đậu phụ đi, con thèm đã lâu lắm rồi."
"Ăn ngon là tốt, có sức khỏe mới dưỡng thai tốt được." Chu Vấn Lan nhìn về phía bếp, lại nói, "Biết con thích ăn bánh bao, bột đã nhào sẵn rồi, nhân đậu phụ, nhân dưa cải thịt bằm, còn có nhân khoai tây thái sợi, đều có cả."
Lâm Việt cười hì hì một tiếng, uống xong chén nước rồi ra sân đi dạo. Góc tường chất đầy củi khô xếp ngay ngắn, dưới mái hiên còn có hai gốc lan, không biết là ai mang về trồng, đáng tiếc giờ chưa nở hoa, cũng chẳng rõ màu sắc thế nào.
Tối đó, hai phu phu ở lại Lâm gia.
Sáng hôm sau, Thẩm Hoài Chi cùng Lâm Việt sang nhà bên thăm Cao Tú Tài. Hôm nay Cao sư huynh cũng ở nhà, nhưng tiểu sư huynh Cao thì đã ra ngoài đi học. Hai người ở lại Cao gia hơn nửa canh giờ rồi mới trở về.
Chu Vấn Lan đã chuẩn bị sẵn bữa sáng chờ bọn họ. Cả nhà cùng ăn xong, Lâm Việt đặt đũa xuống, nói: "Nương, hôm nay con và Hoài Chi phải về trước, trong thôn có tiệc đầy tháng của con gái đường ca, bọn con phải đến mừng. Lần này về sẽ ở lại vài ngày, hai ngày nữa lại sang thăm người."
Chu Vấn Lan tuy có chút không nỡ, nhưng thấy Lâm Việt thân thể khỏe mạnh, yên ổn, cũng không quá lo lắng nữa, liền dặn dò: "Đi đi, đi đi, bảo Hoài Chi đánh xe chậm một chút. Giờ vẫn còn sớm, hai đứa cứ từ từ mà về, vẫn kịp."
Thẩm Hoài Chi gật đầu đáp: "Nương, con nhớ rồi."
Phu thê Chu Vấn Lan chỉ tiễn bọn họ ra đến cửa, còn Lâm Dương thì tiễn thẳng một mạch đến tận thôn Lâm Thủy mới quay về.
Hôm nay nhà Thẩm Nham Chi mở tiệc đầy tháng, trong thôn náo nhiệt vô cùng. Vừa vào thôn, hai người đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang rền, Lâm Việt ngước mắt nhìn sắc trời, nói: "Chắc không muộn đâu nhỉ? Nhưng sao nghe như sắp dọn cơm rồi?"
Thẩm Hoài Chi lắc đầu: "Không muộn đâu, pháo vừa đốt xong ít nhất cũng phải chờ thêm ba khắc nữa mới bày tiệc, vẫn còn kịp."
Phu thê Thẩm Chính Sơ đã sang đó giúp đỡ từ sớm. Hai người về nhà trước, thay một bộ y phục đoan trang rồi mới xuất môn. Trên bàn có một cuộn giấy đỏ, Thẩm Hoài Chi liền cầm theo. Trên giấy viết ba cái tên, là danh sách lựa chọn đặt tên cho hài tử của Thẩm Nham Chi.
Hai người vừa đến nơi, Thẩm Nham Chi liền bước ra đón, một đường dẫn bọn họ đến gian nhà bên cạnh. Trong phòng đã có không ít người, đều là thân hữu đến xem đứa trẻ. Vừa thấy bọn họ tiến vào, thê tử của Thẩm Nham Chi — Quách Tình lập tức đứng dậy, trên tay ôm đứa nhỏ, vui vẻ nói: "Việt ca nhi, mau lại đây ngồi."
Lễ vật trước đó Tống Tầm Xuân đã mang đến, nhưng Thẩm Nham Chi lại đích thân đến mời, vì vậy Lâm Việt vẫn chuẩn bị riêng một phần quà nữa. Cậu mỉm cười đưa lễ vật ra, nói: "Tẩu tử, đây là chút quà mọn, chẳng đáng gì, mong huynh tẩu đừng chê."
Quách Tình vội xua tay: "Hai đứa chịu đến, ta với đường ca của đệ đã vui không kể xiết rồi, còn khách sáo làm chi."
Nàng vốn định bế đứa bé đưa cho Lâm Việt ôm một chút. Dù gì hai người cũng thành thân đã lâu, nhưng vẫn chưa có hài tử, nên nàng nghĩ cậu hẳn sẽ thích trẻ con. Thế nhưng, vừa mới nhấc tay lên, ánh mắt vô tình lướt qua bụng cậu, liền trông thấy đường cong hơi nhô lên một chút. Động tác của nàng bỗng khựng lại, rồi kinh ngạc thốt lên: "Việt ca nhi, chẳng lẽ... đệ có thai rồi sao?"
Lâm Việt vốn không định nói ra, dù sao hôm nay là tiệc đầy tháng của người ta, cậu lại nhắc chuyện này, thật chẳng ra làm sao. Nhưng Quách Tình đã hỏi, cậu cũng không thể giấu, chỉ đành gật đầu, mỉm cười đáp: "Đúng vậy, đã hơn bốn tháng rồi. Tẩu tử, tiểu chất nữ vừa mới ngủ sao?"
Quách Tình lập tức bị kéo theo câu chuyện về hài nhi, vui vẻ nói: "Trẻ con ngủ nhiều lắm, vừa rồi còn mở mắt nhìn mọi người, chớp mắt một cái đã ngủ mất rồi."
"Thật đáng yêu, vừa nhìn đã thấy giống tẩu tử."
Hai người trò chuyện hồi lâu, lúc này Thẩm Nham Chi mới tìm được cơ hội mở lời. Hắn mong ngóng đặt tên cho nữ nhi đã lâu, chờ mãi cũng sốt ruột không thôi.
Thẩm Hoài Chi cũng không vòng vo, liền mở cuộn giấy đỏ mang theo, từng chữ chỉ vào, nói: "Đường ca, đường tẩu, ta nghĩ cho tiểu chất nữ ba cái tên: Thẩm Thiếu Ninh, Thẩm Thiếu Doãn, và Thẩm Thiếu Thư, lần lượt mang ý nghĩa bình an, ánh sáng mặt trời và mỹ hảo. Hai người xem thử thích cái nào hơn?"
Trong phòng không chỉ có bọn họ mà còn có mấy vị huynh tẩu khác. Vừa nghe nhắc đến tên, ai nấy liền bàn luận sôi nổi.
"Ta thấy Thiếu Ninh là hay nhất, nữ nhi cứ bình an là tốt nhất."
"Ta lại thấy Thiếu Thư đẹp hơn, mỹ hảo, đứa nhỏ này xem chừng sau này sẽ là một tiểu mỹ nhân."
"Thiếu Doãn cũng rất hay! Nhà nông chúng ta, sao có thể thiếu mặt trời được? Cái tên này nghe thật có khí phách."
Thẩm Nham Chi và Quách Tình trong chốc lát cũng khó lòng chọn lựa, liền bàn bạc thêm cùng phu thê Thẩm Quảng Sơ.
Cuối cùng, hai người mới quyết định: "Vậy lấy tên là Thẩm Thiếu Doãn đi! Hoài Chi, đa tạ đệ, có đệ đặt tên cho con bé, cũng là phúc khí của nó."
Thẩm Hoài Chi mỉm cười, ôm quyền nói: "Đường ca nói gì vậy, ta là thúc thúc, đặt tên cho tiểu chất nữ cũng là chuyện nên làm thôi."
Chuyện chính đã xong, Thẩm Hoài Chi cùng Lâm Việt cũng rời khỏi gian phòng. Người trong phòng vốn đã đông, đứa nhỏ sau khi tỉnh giấc cũng bắt đầu quấy khóc, không chỉ hai người bọn họ mà cả đám thân hữu khác cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại người nhà mẹ đẻ của Quách Tình, ở lại cùng nàng dùng bữa trưa trong phòng.
Khi nhập tiệc, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi liền tách ra. Cậu theo Tống Tầm Xuân tìm một bàn ngồi xuống, còn Thẩm Hoài Chi thì xắn tay áo, giúp người ta bưng thức ăn lên.
Mùng 7 tháng 9, uống rượu đầy tháng của cháu gái, đến mùng 8, Lâm Việt liền lên trấn ở cùng Thẩm Lăng Chi. Cậu mang thai, Thẩm Lăng Chi không nỡ để cậu động tay động chân, cuối cùng chỉ để cậu chỉ dẫn làm hai món điểm tâm. Thẩm Lăng Chi đã làm điểm tâm hơn một năm nay, tay nghề cũng tiến bộ không ít, chỉ ba lượt đã nhớ được đại khái cách làm, đến cuối ngày, thành phẩm đã có chút dáng vẻ.
"Ca ca, tối nay ca có về không?"
Lâm Việt đưa tay lau lớp bột dính trên mặt Thẩm Lăng Chi, gật đầu đáp: "Về, lát nữa ca của đệ tới đón."
"Đệ còn định đưa ca về cơ, hay tối nay ca cứ ở lại đi, sáng mai chúng ta cùng về."
Nhìn cậu ấy bĩu môi, Lâm Việt không nhịn được cười: "Cùng nhau về không tốt sao? Đại ca đệ tới cũng là để mua thêm ít đồ, lâu ngày không về, trong nhà cũng thiếu thốn đủ thứ. Đệ cứ đợi ở tiệm, bọn ta mua xong sẽ qua đón. Hoặc là các đệ cũng đừng vội đánh xe về, mai để đại ca đệ đưa đi một chuyến, hôm nay vừa mới học làm điểm tâm, ngày mai làm thêm hai mẻ nữa, rèn luyện một chút."
Thẩm Lăng Chi nghĩ cũng phải, chỉ có bốn người, đánh hai chiếc xe về thật không cần thiết, bèn gật đầu: "Vậy cũng được, ca ca cứ thong thả dạo phố, bọn đệ đợi ở tiệm."
Những ngày về nhà, dù không có việc gì nặng nhọc, nhưng vẫn bận rộn không ngơi. Mãi đến mùng 10 tháng 9, đợi mọi việc cần làm đã xong xuôi, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi mới có thể nghiêm chỉnh nghỉ ngơi một ngày.
Sáng sớm, Lâm Việt đã có phần nôn nóng. Trước đó, Thẩm Hoài Chi từng nói với cậu, rất có thể hôm nay sẽ công bố bảng tên của kỳ thi Hương, chẳng rõ y có đỗ hay không...
"Sớm biết vậy hôm qua đã đi một chuyến lên Tỉnh thành, sáng nay xem xong lại về, đỡ phải sốt ruột thế này."
Thẩm Hoài Chi nhìn cậu đi tới đi lui đến mức sắp xoay thành vòng tròn, đành đưa tay ôm lấy bờ vai cậu, trấn an: "Bất kể có đỗ hay không, sáng nay chắc chắn chưa có tin tức đâu. Từ Tỉnh thành về thôn mình phải mất mấy canh giờ, dù cho tờ danh bảng có dán lên ngay lúc trời sáng, thì người báo tin đến được đây cũng phải tận chiều tối."
Lâm Việt thở dài một hơi thật dài: "Ta biết, chỉ là sốt ruột thôi mà. Sớm biết vậy sáng nay đã ra trấn giúp Lăng Chi, bận rộn một chút thì sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa. Bảo sao cha nương sáng sớm đã lên núi, nếu ở nhà, chắc chắn cũng thấp thỏm chẳng khác gì ta."
Kỳ thực, Thẩm Hoài Chi cũng đang thấp thỏm. Khi làm bài, y cảm thấy cũng tạm ổn, nhưng cảm giác là thứ chẳng thể đoán định. Nhớ năm đó thi Đồng Sinh, y cũng tưởng rằng mình nắm chắc phần đỗ, ai dè rớt ngay lần đầu, phải đến kỳ sau mới qua được. Nay là kỳ thi Hương, ai biết có lặp lại chuyện xưa hay không?
Y lắc đầu xua đi ý nghĩ kia, nhìn về phía Lâm Việt: "Hay là ngủ một lát đi, ta nấu cơm xong sẽ gọi dậy. Chiều ra ngoài dạo một vòng rồi về, khi ấy hẳn là sẽ có tin."
Lâm Việt không buồn ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ của Thẩm Hoài Chi, cậu vẫn gật đầu đồng ý. Cậu đã nôn nóng thế này, huống hồ chi là Thẩm Hoài Chi, chẳng qua y không nói ra mà thôi.
Đến trưa ăn cơm xong, phu thê Thẩm gia cũng không ra ngoài, hiển nhiên là đang chờ tin. Dù miệng không nói, nhưng dáng vẻ thì khỏi cần đoán.
Tống Tầm Xuân cầm theo một chiếc ghế ra ngồi dưới hiên, bắt đầu khâu đế giày, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ra cửa.
Thẩm Chính Sơ thì càng không giấu được, lúc đầu còn có thể chuyên tâm bổ củi, nhưng chờ thêm một canh giờ đã không chịu nổi, dứt khoát vứt rìu xuống rồi đi thẳng ra cổng thôn. Nếu người báo tin đến mà không tìm thấy nhà y thì phải làm sao?
Thẩm Hoài Chi nhìn thấy cảnh này, chính y cũng chẳng còn lòng dạ nào mà lo lắng nữa, chỉ nghĩ nếu lỡ trượt, chẳng biết cha nương sẽ thất vọng đến mức nào. Nghĩ đến đây, y chợt có chút áy náy.
Mặt trời dần dần khuất bóng sau núi, một ngày dài dằng dặc như cả năm cuối cùng cũng sắp trôi qua.
Đợi mãi vẫn không thấy người báo tin đến, phu thê Thẩm gia đã dần từ bỏ hy vọng, thậm chí còn vực lại tinh thần mà chuẩn bị bữa tối. Nếu không có tin tốt, vậy thì an ủi nhau; còn nếu có tin vui, thì sẽ cùng nhau chúc mừng.
Lâm Việt dụi đầu vào vai Thẩm Hoài Chi, giọng trầm trầm: "Nếu chẳng may không đỗ, huynh cũng đừng thất vọng quá. Chúng ta về rồi lại vào phủ học thêm ba năm nữa, lần sau nhất định sẽ được."
Thẩm Hoài Chi khẽ xoa mái tóc cậu, giọng nhẹ nhàng: "Được, ta không thất vọng. Em cũng đừng buồn, lo nghĩ nhiều lại mất ngủ bây giờ."
"Đông đông đông! Đông đông đông!"
Tiếng trống, tiếng chiêng bất chợt vang lên, khiến Lâm Việt giật mình sững lại, rồi ánh mắt cậu lập tức sáng rực, chẳng lẽ, người báo tin đến rồi sao?
Quả nhiên, ngay sau đó, thanh âm tựa thiên âm rót vào tai cậu: "Thôn Lâm Thủy, Thẩm Hoài Chi Thẩm lão gia đỗ Cử Nhân rồi!"
"Thẩm Hoài Chi, người thôn Lâm Thủy, trúng Cử Nhân kỳ thi Hương, nay đặc biệt đến báo tin mừng!"
Người báo tin vừa gõ chiêng trống vừa tiến vào thôn, chỉ chốc lát sau đã có một đám người vây quanh. "Tiểu huynh đệ, có thật là Hoài Chi đỗ Cử Nhân không? Đúng là Thẩm Hoài Chi chứ?"
"Bên này bên này, nhà y ở phía này, qua khúc đường là thấy ngay."
"Ai chà, từ nay Hoài Chi đã là lão gia rồi! Thẩm lão gia, nghe mà oai phong ghê gớm. Cháu trai ta thành Cử Nhân rồi, vinh dự quá, vinh dự quá!"
Người báo tin tên là Trương Hội, đối diện với những câu hỏi dồn dập của dân làng cũng không hề tỏ ra phiền lòng, trái lại, hắn ta đáp lời hết sức nghiêm túc: "Đúng là đỗ rồi, chính là Thẩm Hoài Chi. Thẩm lão gia tuổi còn trẻ mà đã đỗ Cử Nhân, khi ta xuất phát còn có không ít người hỏi thăm về y."