Sau Khi Từ Hôn Gả Cho Thư Sinh Làm Phu Lang

Chương 175: Chương 175




Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân đứng ngẩn người tại chỗ. Mua nhà rồi ư?

Trên đường đến đây, bọn họ còn đang bàn xem không biết lần này hai đứa nó thuê nhà ở đâu. Lần này qua đây, hai người đã mang theo nốt số bạc còn lại trong nhà, chỉ sợ con cái thiếu thốn, nào ngờ vừa tới nơi đã nghe tin bọn họ mua hẳn một căn nhà mới!

Tống Tầm Xuân vội vã bước lên, liên tục hỏi: "Sao lại mua luôn rồi? Mua ở đâu vậy? Vừa mới mấy ngày mà đã chọn xong rồi à?..."

Lâm Việt cười đáp, kiên nhẫn giải thích từng điều một.

Nghe xong, Tống Tầm Xuân mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Các con sống ổn định, cha nương ở nhà cũng yên lòng."

Thẩm Hoài Chi nhìn sang Lâm Việt, thấy cậu khẽ gật đầu, y mới mở miệng: "Nương, nhà mới của chúng con là một viện đơn. Hai người có muốn chuyển lên Phủ thành ở cùng bọn con không? Ruộng vườn ở thôn cứ tìm người trông nom hoặc cho thuê cũng được."

Thẩm Chính Sơ vừa buộc dây cương cho con teaau xong, nghe vậy liền lắc đầu ngay: "Ở thôn vẫn tốt hơn, xung quanh đều là láng giềng quen biết, lên đây lại chẳng quen ai, chỉ tổ gây thêm phiền phức cho các con. Hơn nữa, nhà có nhiều ruộng đất như vậy, không tự mình trông nom, ta không yên tâm."

Tống Tầm Xuân cũng gật đầu theo: "Cha con nói đúng đấy. Hai đứa cứ yên ổn làm ăn ở đây, chúng ta ở nhà cũng không có gì phải lo. Giờ trong nhà có trâu rồi, mà Phủ thành cũng chẳng xa, một ngày đi đi về về được.

Như tháng này, ta cũng đã lên ba lần rồi, còn gì phải bận lòng nữa? Với lại, Lăng Chi và thônh gia đều ở thôn, bọn ta cũng có người nương tựa."

Thấy hai người kiên quyết như vậy, Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi đành thôi, chuyển sang bàn chuyện chuyển nhà.

"Cha, nương, hai người cứ ngồi uống nước, bọn con thu dọn nốt chút đồ là có thể chuyển đi rồi."

Thẩm Chính Sơ xua tay, nói: "Ngồi xe có gì mà mệt? Trái lại, Việt ca nhi cứ ngồi nghỉ đi. Hoài Chi, con mau chóng xem còn gì chưa dọn, tranh thủ chuyển luôn, kéo trời tối mất."

Lâm Việt kéo tay Tống Tầm Xuân đang ngồi bên cạnh, cười rạng rỡ: "Nương, hôm nay hai người đừng về vội, cùng bọn con về nhà mới ở đi."

Tống Tầm Xuân thoáng do dự, nhưng không chịu nổi Lâm Việt quấn lấy mình, cuối cùng cũng gật đầu: "Cũng được, vậy để nương giúp các con thu dọn một chút. Đợi lát nữa đến nơi, bảo cha Hoài Chi đi đón cả cha nương con lên, để họ cùng nhìn xem."

Lâm Việt chẳng khách sáo, lập tức đồng ý ngay.

Hai mẹ con trò chuyện rôm rả, bên kia, Thẩm Chính Sơ cùng Thẩm Hoài Chi đang tất bật khuân đồ lên xe. Những ngày qua, Thẩm Hoài Chi đã dọn đi kha khá, giờ chỉ còn lại chút nồi niêu bát đĩa, quần áo chăn màn, vừa vặn chất đầy một xe.

Trâu kéo xe ra khỏi sân, Tống Tầm Xuân đỡ Lâm Việt ngồi lên. Chờ Thẩm Chính Sơ quất nhẹ dây cương hô một tiếng "Giá!", chiếc xe lộc cộc lăn bánh rời đi.

Thẩm Hoài Chi lần lượt khóa hết cửa sổ, đến khi ra đến cổng, y lại ngoảnh đầu nhìn lại nơi đã gắn bó suốt một năm qua. Lại một cuối thu nữa rồi, cây lê ở viện bên chỉ còn lác đác mấy chiếc lá. Một cơn gió heo may thoảng qua, lá vàng xoay tròn rơi xuống, chẳng khác nào khung cảnh ngày đầu tiên họ đặt chân đến đây.

Nhưng lần này, y rời đi với một tin vui, Thẩm Hoài Chi khẽ cười, khóa chặt cửa viện, sải bước rời đi.

Y không vội đến nhà mới ngay, mà ghé qua nha hành trả lại chìa khóa. Hôm qua, chưởng quầy nha hành cùng chủ nhà đã tới kiểm tra, nay trả xong chìa khóa, coi như vụ thuê nhà này chính thức kết thúc.

Nha hành hôm nay khách khứa đông đúc, Hà Tường đang bận rộn tiếp đón, nhất thời không rảnh tay, chỉ nhận chìa khóa rồi đưa cho y một chiếc hộp: "Huynh trưởng, đây là lễ mừng tân gia ta và Thôi Tế chuẩn bị cho hai người. Chúc mừng các ngươi dọn về nhà mới. Tối nay bọn ta không quấy rầy nữa, hẹn hôm khác tụ tập vậy."

Thẩm Hoài Chi đưa tay nhận lấy, mỉm cười nói: "Đa tạ, bọn ta xin nhận. Đợi khi đã sắp xếp ổn thỏa, ta và Tiểu Việt nhất định sẽ mời hai vị uống rượu mừng."

Hà Tường cười đáp: "Vậy bọn ta đành chờ rồi."

Chỉ đôi ba câu khách sáo, Thẩm Hoài Chi liền cáo từ rời đi.

Nhà mới cách nha hành chẳng bao xa, Thẩm Hoài Chi chỉ mất chốc lát đã đến nơi. Trên cổng lớn treo biển đề hai chữ "Thẩm trạch", bên cạnh là cửa tiệm vẫn chưa khai trương, nhưng bảng hiệu "Điềm Hương Lâu" đã yên vị. Hai bên cửa tiệm cùng trên cửa chính cũng treo những dải lụa mới tinh, chỉ đợi sáng mai khai trương.

Trong sân, Lâm Việt đang dẫn phu thê Tống Tầm Xuân đi xem từng gian nhà. Tống Tầm Xuân xem mà gật đầu không ngớt: "Nơi này quả thực không tệ, bên kia còn có một khoảng đất trống, trồng rau là vừa đẹp. Sân rộng rãi, phòng ốc lại khang trang, so với chỗ trước kia tốt hơn nhiều."

Viện mà trước đây Lâm Việt và Thẩm Hoài Chi thuê quả thực có phần chật hẹp. Dù biết Phủ thành không như ở thôn quê, nhưng mỗi lần đến thăm, Tống Tầm Xuân vẫn không khỏi xót xa. Nay nhìn thấy nơi này, bà cũng an lòng hơn nhiều.

"Cha, nương, Tiểu Việt, ta về rồi."

Nghe thấy tiếng y, Lâm Việt lập tức ngoảnh đầu lại, hối thúc: "Sao chậm vậy chứ?"

Thẩm Hoài Chi giơ tay, đưa đồ trong tay ra trước: "Ta ghé nha hành một chuyến. Đúng rồi, pháo đã đốt chưa?"

"Vẫn chưa đâu, cha nương nói đợi huynh về rồi mới đốt."

Thẩm Hoài Chi gật đầu, đặt đồ vào bếp, sau đó xách pháo cùng một nén hương sạch ra ngoài. Lần này mua hẳn bốn phong, hai phong đốt mừng tân gia, hai phong để khai trương cửa tiệm, vừa vặn.

Một tràng pháo vang dội, chính thức nhập trạch!

Trong chính sảnh, Lâm Việt thắp nến, bày biện đủ đầy cơm canh, trà rượu. Đợi Thẩm Hoài Chi quay lại, cả nhà cùng nhau kính cẩn dâng lễ lên tổ tiên.

Tống Tầm Xuân thành tâm khấn vái: "Liệt tổ liệt tông Thẩm gia chứng giám, nay nhi lang Thẩm Hoài Chi cùng phu lang Lâm Việt hân hoan dời đến tân gia, đặc biệt dâng hương tế tổ, kính mong tổ tiên trên cao phù hộ, gia trạch yên ổn, vạn sự thuận hòa."

Tế tổ xong, Tống Tầm Xuân liền vào bếp lo liệu bữa tối. Thẩm Chính Sơ xắn tay áo, xách nước đổ đầy bể trong sân, sau đó bổ thêm mấy bó củi. Hai phu thê bận rộn ra vào, khiến cho Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt căn bản không chen tay vào được.

Dùng bữa tối xong chưa bao lâu, Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân liền quay về phòng nghỉ ngơi.

Trong bếp, lò lửa vẫn còn ấm, Lâm Việt cùng Thẩm Hoài Chi không hề buồn ngủ, liền thêm củi vào lửa. Thẩm Hoài Chi xách ghế, dịch đến phía sau phu lang nhà mình, giơ tay ôm cậu vào lòng, hai người vừa ôm vừa trò chuyện linh tinh.

"Mai huynh định khi nào đến phủ học?"

Thẩm Hoài Chi suy nghĩ một chút, thấp giọng đáp: "Vẫn như trước thôi, mai có không ít chuyện phải làm, ta phải đi sớm một chút. Còn em, tiệm ngày mai khai trương sớm như vậy có chịu nổi không? Hay ngủ thêm một lát đi? Trong tay chúng ta vẫn còn chút tích lũy, em đừng vội."

Chuyện trong nhà đều do Lâm Việt quản, điểm này cậu biết rõ. Nhưng tiệm làm ăn vất vả mới có được khách quen, bọn họ đã đóng cửa gần một tháng, thực sự không thể kéo dài thêm.

"Không sao đâu, tiểu tử này rất ngoan, cũng chỉ ngày mai là phải dậy sớm thôi, từ ngày kia bắt đầu, ta sẽ mở muộn hơn nửa canh giờ."

Đổi sang chỗ mới, cũng chẳng rõ việc buôn bán có bị ảnh hưởng không, Lâm Việt thực lòng có chút lo lắng.

Thẩm Hoài Chi vươn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu, chân mày thoáng chau lại. Mấy ngày trước đến y quán, đại phu nói cả cậu lẫn hài tử đều khỏe mạnh, nhưng y vẫn không thể yên lòng. Sinh con vốn dĩ nguy hiểm, vạn nhất Lâm Việt có bề gì...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Hoài Chi càng thêm khó coi. Y liên tục lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ xui rủi trong lòng. Nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, phu lang của y sẽ khỏe mạnh, hài tử cũng vậy.

"Đợi mấy ngày này thu xếp xong, ta sẽ tìm vài bà đỡ và nhũ mẫu, xem xét kỹ một chút, đến lúc đó chọn ra hai người đáng tin cậy."

Lâm Việt ngẩng đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng. Sao tự dưng lại nói đến chuyện này? Nhưng cậu vẫn gật đầu: "Hôm nào hỏi thử Hà tỷ, hoặc lần tới đến y quán thì nhờ đại phu giới thiệu. Chắc chắn họ sẽ biết."

"Ừm, đến lúc đó cũng mời đại phu đến xem qua một lượt."

Lâm Việt vươn tay nhéo mặt Thẩm Hoài Chi, bật cười: "Còn sớm lắm, đến lúc đó hãy tính. Giờ cũng muộn rồi, đi ngủ thôi."

Dứt lời, cậu ngồi thẳng dậy. Thẩm Hoài Chi bỗng mất đi hơi ấm trong lòng, theo phản xạ liền giơ tay định kéo cậu lại, nhưng cuối cùng chỉ đứng lên, đỡ cậu về chính sảnh. Sau đó, y quay lại dập lửa trong lò lửa, đóng chặt cửa sổ, rồi mới trở về phòng ngủ.

Rèm giường mới treo lên mấy hôm trước, là màu thanh bích mà Lâm Việt thích nhất. Chăn đệm cũng vừa thay, đồ đạc trong phòng, dạo gần đây hai người đã đổi đi không ít. Trên bàn còn đặt một bình hoa, cắm mấy đóa cúc phấn hồng rực rỡ, trông thật vui mắt.

Đông sắp đến, gió đêm cũng thêm phần se lạnh. Lâm Việt cuộn chăn kín mít, cả người còn rúc vào lòng Thẩm Hoài Chi, được hơi ấm bao bọc, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ say.

Hôm sau, khi Lâm Việt thức dậy, Thẩm Hoài Chi đã ra ngoài từ sớm. Phu thê Tống Tầm Xuân đang bận rộn trong bếp, đợi cậu dùng xong điểm tâm, Tống Tầm Xuân liền theo cậu ra tiệm làm điểm tâm.

Hiện tại bà cũng đã biết làm mấy món đơn giản, có bà giúp đỡ, Lâm Việt cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Điểm tâm còn chưa ra lò, Từ Lạc và Viên Lê đã tới.

Mấy ngày trước, Lâm Việt đã ký lại khế ước mới với hai người bọn họ, lần này là trường khế 5 năm, mỗi năm gia hạn một lần. Cũng nhờ có họ giúp đỡ, tiệm mới thu xếp nhanh chóng như vậy.

Vì không gian rộng hơn, bàn ghế cũng tăng thêm hai bộ, ngoài các loại nước thường ngày, Lâm Việt còn chuẩn bị thêm mấy bộ ấm trà. Vạn nhất có người không muốn uống nước, có thể dùng trà ăn kèm với điểm tâm, vừa hợp ý khách vừa giúp tiệm thêm phần nhộn nhịp.

Chẳng mấy chốc, điểm tâm đã bày lên kệ. Bánh hạch đào, bánh táo, bánh hạt dẻ, bánh vân phiến, bánh gạo nếp đậu đỏ, từng loại từng loại xếp ngay ngắn, dưới lót giấy dầu, trên còn phủ thêm một lớp nữa, chỉ chừa ra vài miếng đầu.

Còn các loại bánh nóng như mễ cao, kiều cao thì chỉ lấy ra mấy miếng, đặt ở kệ gần cửa nhất để thu hút khách qua lại.

Thẩm Chính Sơ đốt pháo ăn mừng, tiệm "Điềm Hương Lâu" chính thức khai trương.

Từ Lạc từ hai khắc trước đã xách giỏ và biển hiệu quay về tiệm cũ. Vì cửa tiệm bên đó vẫn chưa cho thuê, trên cửa có treo bảng "Tiệm dời địa điểm", nhưng dù sao người biết chữ cũng không nhiều, mấy ngày này, Từ Lạc và Viên Lê thay nhau đến đó, tranh thủ sớm báo tin cho các khách quen.

Ngoài ra, Lâm Việt còn đặc biệt mời người đi dọc phố rao tin. Chính cậu thì bưng ghế ra ngồi trước cửa, hôm nay khai trương, các loại phiếu đỏ, ưu đãi mua tặng đều đã chuẩn bị sẵn, nhất thời thu hút không ít người dừng chân.

Tại phủ học, sau khi các học trò tề tựu đầy đủ và cúng tế Khổng Tử, không lâu sau, Trịnh giáo thụ liền dẫn bọn họ đến phủ nha bái kiến Tri phủ đại nhân.

Tri phủ xuất thân Tiến Sĩ, sau khi ban thưởng cho các vị Cử Nhân, còn lần lượt chỉ điểm học vấn cho từng người, giữa trưa còn mở tiệc khoản đãi. Khi ra khỏi phủ nha, thậm chí có hai vị Cử Nhân còn được Tri phủ ban cho nha hoàn theo hầu.

Đến chiều, mọi người quay lại phủ học một chuyến để lĩnh thưởng, sau đó ai nấy cũng trở về nhà.

Lúc Thẩm Hoài Chi về đến nhà, cửa tiệm vẫn chưa đóng. Phu thê Thẩm Chính Sơ đã về thôn từ giữa trưa, giờ này khách khứa đông đúc, Viên Lê có chút bận không xuể, Lâm Việt cũng phải đích thân ra hỗ trợ. Thẩm Hoài Chi vừa đặt đồ xuống liền lập tức bước đến:

"Chỗ này cứ để ta, em ngồi xuống nghỉ một lát đi."

Lâm Việt bất ngờ: "Sao huynh về sớm vậy? Ăn cơm chưa?"

Thẩm Hoài Chi gật đầu, thuận miệng kể sơ về những gì được ban thưởng: "Ta chưa xem kỹ, nhưng chắc không ít đâu, em có muốn vào xem thử không?"

Lâm Việt còn chưa kịp nhận ra y đang dỗ mình, đã vui vẻ đưa khay trên tay cho Thẩm Hoài Chi, nhấc vạt áo chạy ngay về chính phòng, trong lòng tràn đầy tò mò, không biết phần thưởng có những gì, cậu phải xem cho thật kỹ mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.